Túy Kiếm Dạ Hành
-
Chapter 33 Xin Tuân Lệnh
Xin tuân lệnh
Cách diễn đạt “chạy đua với thời gian” liệu có được sử dụng trong lúc như thế này không nhỉ?
Giả sử, cho tới lúc đám vong ưu thảo kia cháy hết, Chân Chiêu Hãn vẫn không thể đưa ra lựa chọn, thì liệu sẽ phải làm sao?
Lần lượt xông lên tấn công? Hay xông vào cùng một lúc, đoàn kết một lòng quyết đấu với Chân Chiêu Hãn?
Có nhiều thứ phải suy nghĩ, thế nhưng ngay từ đầu vong ưu thảo vốn đã không dài, lại đang cháy hừng hực như trái tim của các thủ lĩnh Thiên Dương Hắc Đạo.
Ánh mắt của mọi người cứ dán vào vong ưu thảo là bằng chứng rõ ràng cho thấy họ đang bị Chân Chiêu Hãn đè nén về mặt tâm lý.
Đám thủ lĩnh cũng đều là những kẻ tàn nhẫn, rất cẩn trọng và đầu óc vô cùng nhanh nhạy. Thế nhưng vào khoảnh khắc ngồi đối diện với Chân Chiêu Hãn, chúng lại không thể phát huy kĩ năng của mình như thể cơ thể bị trúng một loại độc dược nào đó không xác định. Bản thân Chân Chiêu Hãn đã là một loại độc dược với chúng rồi.
Trong đám đó, Lâm Hỗ Tinh- Độc Nhãn Long, hội chủ Thái Long Hội là suy nghĩ đăm chiêu nhất. Vì hắn từng cử sát thủ đến chỗ Chân Chiêu Hãn. Hội chủ Thái Long Hội liếc nhìn Chân Chiêu Hãn.
‘Liệu hắn đã biết là ta cử sát thủ đến chưa nhỉ?’
Đối với hội chủ Thái Long Hội biết được chuyện này còn quan trọng hơn hai lựa chọn kia. Thế nhưng, Chân Chiêu Hãn không thèm mảy may nhìn hội chủ Thái Long Hội lấy một lần. Y không có bất kì một phản ứng nào. Hội chủ Thái Long Hội thầm chửi thề trong bụng.
‘Chết tiệt, ta không tài nào biết được.’
Chân Chiêu Hãn trộn đều số vong ưu thảo đã cháy hết trên bàn rồi nói với đám thủ lĩnh.
“Đến giờ rồi. Các ngươi nghĩ cũng nhiều nhỉ.”
Đám thủ lĩnh không nói được lời nào, ngay lúc đó, Chân Chiêu Hãn đã cố tình kích động bọn chúng.
“Ta lại muốn các ngươi xông hết lên một lượt.”
Đám thủ lĩnh đồng loạt nhìn Chân Chiêu Hãn, y nói tiếp.
“Có kẻ nào đó đã cử sát thủ đến chỗ ta. Ta sẽ không tra khảo chuyện này. Đây là Hắc Đạo nên sẽ phải hiểu thôi. Nhưng đó là một việc vô cùng phiền toái. Vì mấy tên sát thủ đó có thói quen không khác gì đám chuột nhắt. Nhìn lén, rồi lại bỏ chạy thục mang, lúc ta quay lưng đi thì lại nháo nhào xông vào. Ta có nghe nói môn chủ Hôi Huyết Môn rất hay cử sát thủ đến chỗ các ngươi. Nhưng mà ta không như thế. Tại sao lại vậy? Toàn bộ tài sản, tiền bạc của môn chủ Hôi Huyết Môn ta đều đang giữ…Nói thật là nó quá nhiều, và ta cũng không biết tiêu vào đâu. Nếu bây giờ ta lập tức tìm khoảng 100 tên sát thủ, cứ mỗi đêm lại cử chúng đến tẩm thất của các ngươi, cả năm cũng không hết được số tài sản đó. Các ngươi dĩ nhiên là có thể chạy thoát nhờ vào võ công của mình, nhưng trong lúc ấy ái thiếp hoặc phu nhân của các ngươi chắc chắn sẽ phải chết dưới lưỡi kiếm của đám sát thủ. Các ngươi muốn chuyện này xảy ra sao?”
Hà Địa Quang vừa cười vừa nói.
“Thú vị đấy. Ta không có thời gian mà đi tiểu nữa. Sao huynh không thử một lần.”
Chân Chiêu Hãn lắc đầu nói.
“Phiền lắm. Nào là phải tìm sát thủ, chi tiền thuê, cử đi, xem xét rồi tiếp nhận….mấy cái đó thì có ý nghĩa gì chứ?”
Chân Chiêu Hãn đang khiến đám thủ lĩnh sợ hãi? Hay khiến chúng tức giận? Thực ra là y muốn nói những lời dưới đây.
Chân Chiêu Hãn khé cười rồi nói.
“Sau đó ta có được nghe đến Bá Vương Hội. Ta thầm nghĩ ra là đây.”
Chân Chiêu Hãn với nụ cười mãn nguyện, đưa tay chỉ lần lượt vào từng tên thủ lĩnh. Sự trêu ghẹo đã đạt đến đỉnh điểm.
“Hắc Đạo tốt thật đấy. Vì chỉ để giết ta mà kéo đến như thiêu thân. Giống như các ngươi đang tụ họp trước mặt ta đây. Hắc Đạo đúng là chỗ thoải mái nhất trên đời…có đúng vậy không?”
Môn chủ Ưng Trảo Môn vội vàng đưa cái tay đang bất giác run lên xuống dưới gầm bàn.
Chân Chiêu Hãn nhìn chằm chằm hội chủ Thái Long Hội đang vò đầu bứt tai, rồi quay ra chỉ vào từng tên quỷ đao khách ngồi phía cầu thang, nói tiếp.
“Đám thuộc hạ của ta chỉ có duy nhất 5 tên là dùng được. Tất cả chỉ có thế. Giả sử các ngươi không chấp nhận lời đề nghĩ của ta, vẫn nhất quyết tự tin vào số binh lực của mình và gây ra hỗn chiến…à không, nếu môn phái nào khiến 5 tên kia bị thương hoặc mất mạng, ta sẽ đích thân ra tay xé nát môn phái đó.”
Đến giờ, Chân Chiêu Hãn hoàn toàn nói trống không.
Thế nhưng, không một ai dám ho he lên tiếng về chuyện đó.
Thu Tử Hách và quỷ đao khách thở hắt ra trước những lời nói đột ngột của Chân Chiêu Hãn. Trong tai họ văng vẳng mấy từ “thuộc hạ của ta.” Dù sao điều đó có nghĩa rằng nếu chúng không may có mệnh hệ gì, Chân Chiêu Hãn sẽ đứng ra trả thù cho. Sống trên đời mấy chục năm nay, chúng chưa bao giờ được trải qua cảm giác tình nghĩa như vậy. Bao nhiêu cú đánh của Chân Chiêu Hãn suốt thời gian qua đều đã bị thổi bay hết chỉ nhờ một câu nói ấy.
Phía đối diện Chân Chiêu Hãn không có người nào.
Chân Chiêu Hãn gõ nhẹ như thể muốn nói sẽ dẹp cái bàn này đi, rồi dùng chút sức lực đẩy cái bàn nhẹ như tơ hồng. Ngay lập tức, chiếc bàn bay đập vào tường phát ra âm thanh ầm ầm, vỡ vụn.
Nơi này cũng chính là võ đài.
Chân Chiêu Hãn không hề có ý định sẽ đi ra ngoài. Đúng là cách suy nghĩ của Y có những mặt rất kì dị.
Chân Chiêu Hãn lên tiếng.
“Xông hết lên cũng được, mà lần lượt cũng được. Còn tên nào không thích thì quỳ xuống đây.”
Trước lời nói đó, môn chủ Ưng Trảo Môn quan sát ánh mắt của mọi người một lượt, rồi mặc kệ cái danh môn chủ của mình, lập tức quỳ gối. Đây quả là một hình ảnh gây sốc, thế nhưng môn chủ Ưng Trảo Môn đã nói thế này sau khi hạ quyết tâm.
“Ưng Trảo Môn xin được phục tùng đoàn chủ Huyền Nguyệt Đoàn.”
Chân Chiêu Hãn đáp lại ngắn gọn.
“Môn chủ Ưng Trảo Môn ngươi xuống dưới đi, nếu hỗn chiến xảy ra ngươi hãy cố gắng chế áp số binh lực ở dưới lầu một.”
Môn chủ Ưng Trảo Môn nhanh nhẹn đáp lại mệnh lệnh bất ngờ ấy.
“Dạ, xin tuân lệnh ngài.”
Môn chủ Ưng Trảo Môn nhanh chóng đứng dậy, đi xuống cầu thang, đám quỷ đao khách cũng tự biết chỉ đường cho hắn. Môn chủ Ưng Trảo Môn bước từng bước xuống cầu thang, đám quỷ đao môn khó che giấu được nụ cười trên môi khi nhìn thấy dáng vẻ đó. Trên đời này liệu còn hình ảnh nào sảng khoái thế này nữa không. Và nó cũng là một việc khó tin.
Lần này, Chân Chiêu Hãn nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
“Hà võ giả, ngươi tính sao đây?”
Hà Địa Quang vừa cười vừa đáp lại câu hỏi của Chân Chiêu Hãn.
“Đương nhiên là ta về phe huynh rồi. Sau này khi nào được giáo huấn, ta sẽ chính thức làm tay sai cho huynh. Vì hiện tại ta vẫn chưa giải quyết xong sự phân tranh ở Đông Quỷ Lộ. Hà Địa Quang ta sống đến nay chưa bao giờ nói hai lời.”
Chân Chiêu Hãn gật đầu.
“Tốt lắm. Vậy Hà võ giả cũng xuống lầu một giúp môn chủ Ưng Trảo Môn một tay đi.”
“Ta ở đây giúp huynh không được hả?”
Chân Chiêu Hãn nhìn Hà Địa Quang rồi mỉm cười trước câu nói đó. Nụ cười với hàm ý, ngươi đang lo lắng cho ai thế. Ngay lập tức nhận ra hàm ý của nụ cười đó, Hà Địa Quang liền cười rồi đứng dậy.
“Ta xin tuân lệnh vậy.”
Chân Chiêu Hãn nhìn chằm chằm Kiếm Lang, môn chủ Ám Hồn Môn, hội chủ Thái Long Hội, và môn chủ Ngũ Độc Môn rồi đứng dậy.
Chân Chiêu Hãn tiến lại gần Thu Tử Hách đang đứng chờ với vẻ mặt lạnh tanh ở phía sau, và cởi chiếc bạch y trường sam ra. Ngay lập tức, Thu Tử Hách không nói lời nào lật ngược chiếc bạch y trường sam vừa nhận được lại thành hắc y trường sam, dang hai tay ra và mặc vào cho Chân Chiêu Hãn.
Chân Chiêu Hãn rút Song Nguyệt Đao ra làm một tiếng “Cheng!” rồi nói với đám thủ lĩnh đang đứng đầu hàng.
“Bắt đầu thôi.”
Lúc này một việc đáng kinh ngạc đã xảy ra. Hội chủ Thái Long Hội, một kẻ mà ai cũng tưởng rằng sẽ chống chọi đến cùng cho dù những tên khác có khuất phục đi chăng nữa, lại đang từ từ quỳ gối xuống. Đám thủ lĩnh khác nhìn chằm chằm hội chủ Thái Long Hội không nói nên lời.
태룡회주가 말했다. - Đoạn này chưa dịch ?
Hội chủ Thái Long Hội lên tiếng.
“Chân đoàn chủ, Thái Long Hội xin được phục tùng đoàn chủ. Và cũng xin ngài thứ lỗi cho việc tại hạ đã thuê sát thủ cử đến đây thời gian qua. Tại hạ xin nhận mọi hình phạt. Lâm Hỗ Tinh, Độc Nhãn Long đã vứt bỏ cả lòng tự tôn của mình rồi, nên xin ngài hãy lượng thứ.”
“Hội chủ Thái Long Hội.”
“Dạ.”
Chân Chiêu Hãn nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta đã định moi nốt con mắt còn lại của ngươi đấy, cũng khá khen cho sự thông minh của ngươi.”
“Tại hạ đã nhận ra thân phận của mình hơi muộn.”
Chân Chiêu Hãn quay lại nhìn những tên thủ lĩnh khác, ngay lúc đó, Bắc Phong Kiếm Lang rút kiếm ra.
“Chân đoàn chủ, Kiếm Lang này xin được ngài chỉ giáo.”
“Tốt lắm. Những người còn lại?”
Môn chủ Ám Hồn Môn đáp.
“Xin được đoàn chủ chỉ giáo.”
Môn chủ Ngũ Độc Môn cũng bình tĩnh lên tiếng.
“Ta cũng vậy.”
Trước câu nói đó, Chân Chiêu Hãn nhìn chằm chằm vào mắt của môn chủ Ám Hồn Môn và môn chủ Ngũ Độc Môn. Hai tên này không phải hạng người khiến người khác có cảm tình. Đúng hơn có thể nói hai tên đó thuộc hạng người mà Chân Chiêu Hãn khinh bỉ. Vì chúng là những kẻ sẽ quan sát tình thế đến cuối cùng rồi mới đưa ra quyết định.
Đây là cảm giác thuộc về bản năng của Chân Chiêu Hãn. Thế nhưng, Chân Chiêu Hãn đều giấu mọi thứ đằng sau vẻ mặt lạnh lùng của mình.
Chân Chiêu Hãn nói với Kiếm Lang.
“Lại đây.”
Sau câu nói đó, Kiếm Lang đạp chân phải, cùng tiếng hét, bụi bay khắp lầu hai, Kiếm Lang một tay vung vẩy đẩy thanh lang hồn trọng kiếm, một loại binh trường khí có hình dáng kì dị và khá nặng nề, nhảy vọt về phía Chân Chiêu Hãn.
Chân Chiêu Hãn dùng đao phải chặn lại, tia lửa tóe lên, y đi một đường vuông góc bằng đao trái, Kiếm Lang dễ dàng chặn lại được ngay lập tức.
Keng!
Trường kiếm của Kiếm Lang cũng không phải hạng tầm thường.
Nếu so với các loại trường kiếm bình thường, thì loại này dày gấp đôi, và cũng rất dài như thể để hợp với thân hình của Kiếm Lang vậy. Thêm vào đó, Kiếm Lang kết hợp cả nội công và ngoại công vung kiếm, thể hiện một công thủ rất đĩnh đạc.
Bên này, Chân Chiêu Hãn nhanh vô cùng. Cuộc chiến tiếp tục, từ nãy đến giờ chỉ chặn những đòn tấn công, lần này Kiếm Lang bất ngờ phản công như thể đang gõ vào một chiếc cối sắt. Nếu xét về trọng lượng, thì việc Song Nguyệt đao phải nảy ra là chuyện bình thường, thế nhưng, mỗi lần va chạm với kiếm của Kiếm Lang, mặt Kiếm Lang lại rung lên và liên tục run rẩy.
Kiếm Lang không phải người có giác quan kém cỏi. Mặc dù hắn biết mình không thể nào thắng nổi Chân Chiêu Hãn, nhưng lại không dừng việc tấn công lại. Vì có vẻ như Chân Chiêu Hãn liên tục ra lệnh tiếp tục đấu.
Cứ như thế, Kiếm Lang và Chân Chiêu Hãn chạm mắt nhau.
Rồi đột nhiên Kiếm Lang nhận ra.
‘À, …đây cũng là một cái bẫy sao.’
Thế nhưng, Kiếm Lang cũng không thể nào đoán được ai sẽ là kẻ rơi vào cái bẫy này trước. Hội chủ Thái Long Hội đang quỳ gối kia có thể sẽ nhảy ra ngoài, tên môn chủ Ám Hồn Môn nham hiểm cũng có thể sẽ rút kiếm, và lão già môn chủ Ngũ Độc Môn cũng có thể đang chuẩn bị ám khí.
Thế nhưng theo như Kiếm Lang nghĩ, kẻ đáng sợ này đã đoán được điều đó.
Đây là chuyện đáng sợ như thế nào?
Bản thân rốt cuộc đang đối đầu với ạ?
Làm sao mà hai binh trường khí quái dị đó có thể lành lặn khi đối đầu với lang hồn trọng kiếm của mình chứ?
Trong lúc những ngờ vực đang phủ kín tâm trí Kiếm Lang…
Sau khi trao đổi qua ánh mắt với môn chủ Ngũ Độc Môn, môn chủ Ám Hồn Môn lao về phía lưng Chân Chiêu Hãn, cùng lúc đó, môn chủ Ngữ Độc Môn búng tay, bắn ngũ độc đạn chỉ công lừng danh về phía Chân Chiêu Hãn. Ngũ độc bình thường vẫn bám trên ngón tay bay về phía Chân Chiêu Hãn.
Xoẹt..!
Ba hướng tấn công dồn dập về phía Chân Chiêu Hãn. Điều này không thể tránh khỏi, vì môn chủ Ngũ Độc Môn và môn chủ Ám Hồn Môn đã nắm được thời điểm tấn công của Kiếm Lang để tung đòn bất ngờ.
Hai tay Chân Chiêu Hãn nắm chặt Song Nguyệt Đao, Kiếm Lang dùng thân kiếm lớn của lang hồn trọng kiếm chặn thanh đao bên trái, rồi nhảy lùi lại sau. Thế nhưng, môn chủ Ám Hồn Môn đang đẩy thanh trực đao tiến lại gần đã không thể bình an vô sự.
Trực đao của môn chủ Ám Hồn Môn sượt qua ngực Chân Chiêu Hãn, trong khi y đang nghiêng người qua một bên, thành đao bên phải của Chân Chiêu Hãn lập tức giáng xuống đỉnh đầu môn chủ Ám Hồn Môn, trong tích tắc xuyên thủng xuống tận háng.
Ọc!
Toàn thân của môn chủ Ám Hồn Môn bị thanh đao bên phải chẻ làm đôi, cùng lúc đó, ngũ độc đạn chi công cũng chạm tới ngực Chân Chiêu Hãn.
Bịch!
Môn chủ Ngũ Độc Môn há hốc mồm kinh ngạc.
“Ơ?”
Chân Chiêu Hãn hay tay cầm Song Nguyệt đao lùi lại phía sau, rồi nhìn chằm chằm vào vùng ngực mình.
Mặt Thu Tử Hách trắng bệch khi chứng kiến mọi chuyện. Giờ đám thủ lĩnh này trông thật đáng thương. Đây có lẽ là sự đồng cảm theo bản năng của những kẻ yếu thế.
Thu Tử Hách lắc đầu thầm nghĩ.
‘Đám ngu ngốc, số độc đó không nhằm nhò gì với đoàn chủ đâu. Các ngươi bị lừa rồi. Mau tỉnh táo lại đi. Làm ơn.’
Thế nhưng, liệu đám thủ lĩnh này có nhận ra đây là một cú lừa không?
Kiếm Lang thở hổn hển, còn hội chủ Thái Long Hội vẫn đang quỳ dưới đất.
Môn chủ Ngũ Độc Môn bật cười vì nghĩ rằng Chân Chiêu Hãn đã trúng độc.
“Hahaha, Chân đoàn chủ, dáng vẻ của ngươi được đấy. Rất tốt!”
Mặc dù môn chủ Ám Hồn Môn bị chém thành hai mảnh mà không một ai cảm thấy thương xót.
Chân Chiêu Hãn bị trúng ngũ độc, buông thanh Song Nguyệt đao xuống lên tiếng.
“Hội chủ Thái Long Hội.”
“Dạ đoàn chủ.”
“Bắc Phong Kiếm Lang.”
“Dạ đoàn chủ.”
Chân Chiêu Hãn nhìn chằm chằm hai tên đó. Đây là bài kiểm tra cuối cùng. Vì hai tên đó đều biết Chân Chiêu Hãn đã trúng ngũ độc.
Môn chủ Ngũ Độc Môn vẫn dương dương tự đắc với vẻ mặt hân hona.
Chân Chiêu Hãn ra lệnh
“Giết môn chủ Ngũ Độc Môn đi.”
Môn chủ Ngũ Độc Môn cười lớn rồi nói.
“Hhahaha, Kiếm Lang, Độc Nhãn Long…hai ngươi biết ngũ độc là gì đúng không. Giờ ba chúng ta…”
Môn chủ Ngũ Độc Môn chưa kịp dứt lời, Lâm Hỗ Tinh- hội chủ Thái Long Hội liền đứng dậy lên tiếng.
“Lâm Hỗ Tinh, xin tuân lệnh đoàn chủ.”
Kiếm Lang cũng giống như vậy.
“Kiếm Lang, xin tuân lệnh đoàn chủ.”
Môn chủ Ngũ Độc Môn lập tức lùi lại sau với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi ra lệnh xong, Chân Chiêu Hãn nhét Song Nguyệt Đao lại trong vỏ, như thể muốn nói sẽ kiểm chứng thực lực của hai tên này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook