Túy Kiếm Dạ Hành
-
Chapter 28 Ta không phải Tử Thần
Chap 28: Ta không phải Tử Thần
“Ta say ư?”
Chân Chiêu Hãn hỏi Đạo Khôn. Ai nhìn vào cũng thấy Chân Chiêu Hãn rõ ràng đã say lắm rồi. Đạo Khôn lắc lắc đầu rồi nói.
“Này, bị thương bây giờ. Uống gì mà nhiều thế không biết.”
“Để ta cho ngươi xem nhé.”
Chân Chiêu Hãn cười lớn rồi bước ra phía trước Huyền Nguyệt Đoàn. Đạo Khôn đi theo sau với khuôn mặt vô cùng khó xử rồi nói.
“Mặt trăng lại sáng lên rồi.”
Chân Chiêu Hãn lẩm bẩm như người say rượu.
“Ta sẽ giữ lời hứa.”
Chân Chiêu Hãn đã hứa sẽ cho Đạo Khôn thấy điệu múa đao sau khi giết Môn chủ Hôi Huyết Môn. Chân Chiêu Hãn đã say rồi, hắn kéo Đạo Khôn ra bên ngoài Huyền Nguyệt Đoàn.
Chân Chiêu Hãn đi lùi về phía sau rồi nhìn Đạo Khôn.
“Ngươi còn nhớ kiếm vũ của chúng ta chứ?”
“Sao không nhớ cho được. Ta đã muốn xem biết bao khi các ngươi công diễn… nhưng mà cẩn thận đấy. Ngươi uống nhiều quá rồi.”
Chân Chiêu Hãn bật cười rồi rút Song Nguyệt từ bên hông ra.
“Thì có sao đâu chứ? Say rồi thì nó sẽ thành Túy Trung Kiếm Vũ.”
Chân Chiêu Hãn ngẩng đầu lên, một bầu trời sao giăng kín giữa những đám mây rời rạc nhau.
Quan khách là Đạo Khôn cùng những ánh sao.
Hai tay Chân Chiêu Hãn cầm Song Nguyệt, hắn chầm chậm xoay người và giương Song Nguyệt từ trái sang phải. Mặt hắn nóng bừng vì hơi men, lồng ngực cũng nóng dần lên vì những suy nghĩ xưa cũ.
Và cứ thế, Chân Chiêu Hãn mở ra một màn Túy Trung Kiếm Vũ.
Từng động tác của Chân Chiêu Hãn chậm và chính xác đến mức khiến người ta phải nghi ngờ đây có phải là người đang say hay không. Tốc độ ban đầu là chầm chậm rồi từ từ tăng dần lên. Chân Chiêu Hãn vừa lùi về phía sau vừa xoay thanh Song Nguyệt. Sau đó hắn xoay mình rồi hướng thanh Song Nguyệt về một đối thủ không rõ là ai.
Trông vào cứ như phía đối diện Chân Chiêu Hãn đang có một nữ nhân giấu mình trong bóng tối trình diễn cùng Chân Chiêu Hãn vậy.
Chân Chiêu Hãn vừa nghĩ đến các tỷ tỷ trong Kiếm Vũ Đoàn của mình vừa cẩn thận di chuyển thanh Song Nguyệt.
Dù gì đây cũng là kỹ nghệ cắt vào áo của đối phương, vậy nên hắn phải cẩn thận vì đối phương lúc này vừa là địch vừa là đồng liêu của hắn.
Tuy nhiên, kiếm vũ của Chân Chiêu Hãn đã vượt qua khỏi trình độ của Kiếm Vũ Đoàn rồi. Vì hắn còn dùng thêm cả nội công và đạo pháp nên buổi biểu diễn này còn đẹp hơn nhiều so với Kiếm Vũ Đoàn.
Đạo Khôn không biết gì về võ công cả, nhưng hắn có thể cảm nhận được đầy đủ nét đẹp trong từng động tác của Chân Chiêu Hãn.
“Ta nhớ ra rồi. Nó vẫn như xưa.”
Chân Chiêu Hãn chuyển động nhanh hơn rồi bật lên không trung, hắn xoay thanh Song Nguyệt rồi chém vào không khí hơn ba lần. Chân Chiêu Hãn vặn mình sau đó đáp thẳng xuống nền đất do sức quay của động tác cắt đó.
Tiếp đó, Chân Chiêu Hãn hạ thấp người rồi vung đao như thể đang ngắm vào chân của đối phương. Đột nhiên, hắn bật lên nhảy lộn nhào vào không trung. Khi chân chạm đất, hắn gập người như đang tránh công kích từ phía sau. Mặc dù không có đối thủ nhưng Chân Chiêu Hãn vẫn có thể tái hiện lại Huyền Nguyệt Kiếm Vũ hoàn hảo như có hai người đang trình diễn vậy.
Đạo Khôn chỉ đứng đảo mắt nhìn theo từng độc tác của Chân Chiêu Hãn thôi mà đã thấy mệt, vậy mà Chân Chiêu Hãn không hề mất sức, vẫn tiếp tục gia tăng tốc độ. Chân Chiêu Hãn vừa vung thanh Song Nguyệt, vừa thở dài.
“Tiếc là không có nhạc!”
Đạo Khôn gật đầu.
“Đúng vậy, tiếc là không có nhạc.”
Trên thực tế, buổi trình diễn còn có sự góp mặt của những người gõ nhạc, tạo ra âm thanh để bổ trợ cho màn kiếm vũ.
Dù tiếc vì không có nhạc, nhưng Chân Chiêu Hãn vẫn tiếp tục thực hiện điệu múa của mình.
Vạt áo cũng tung bay như thể đang nhảy múa cùng gió. Dưới ánh trăng sáng, nét mặt khi trình diễn của Chân Chiêu Hãn cũng hiện rõ ra. Chân Chiêu Hãn cắt vào chiếc áo của nữ nhân giấu mình trong bóng tối, động tác của hắn chậm lại một chút.
Mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu.
Thắng bại đã rõ, Chân Chiêu Hãn đặt nữ nhân đã ngất vào giữa trung tâm rồi chầm chậm xoay người. Rồi hắn đứng yên một lúc, hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng.
Buổi trình diễn đã kết thúc.
Đạo Khôn xúc động như thể hắn đã nhận được một món quà đầy kỷ niệm. Vì Đạo Khôn là người duy nhất có thể nhận ra rằng đây là một buổi trình diễn cực kỳ hoàn hảo.
Đạo Khôn đứng lặng im nhìn vào bóng lưng của Chân Chiêu Hãn, Chân Chiêu Hãn như đang chìm vào bóng tối của Tây Hắc Lộ.
Bọn họ đã từng rất thích những nữ nhân múa kiếm ở Kiếm Vũ Đoàn. Vì Chân Chiêu Hãn và Đạo Khôn lúc bấy giờ là những cậu thiếu niên đã nhận thức được sự khác biệt về giới tính và những nữ nhân ở Kiếm Vũ Đoàn là những nữ nhân xinh đẹp có độ tuổi khoảng 15 đến 20 tuổi. Dĩ nhiên trong số đó cũng có mối tình đầu của Chân Chiêu Hãn, và cũng có mối tình đầu của Đạo Khôn.
Tự dưng trái tim Đạo Khôn lại cảm thấy ngột ngạt.
Liệu Chân Chiêu Hãn có đang có cùng suy nghĩ với hắn không nhỉ?
Đạo Khôn cũng không rõ.
Sau khi kết thúc màn kiếm vũ, Chân Chiêu Hãn vừa ngắm phong cảnh tĩnh lặng của Tây Hắc Lộ, vừa lẩm bẩm.
“Mọi người đi đâu hết rồi.”
Gió thổi se se lạnh, Đạo Khôn nhẹ nhàng nói với Chân Chiêu Hãn.
“Ta vào thôi Chiêu Hãn. Trời lạnh rồi.”
Chân Chiêu Hãn tra Song Nguyệt vào vỏ rồi ngồi phịch xuống nền đất.
“Ngươi vào trước đi. Ta sẽ vào sau.”
“Được.”
Chân Chiêu Hãn ngã người về phía sau ngắm nhìn Tây Hắc Lộ. Hắn dùng tay gác lên đầu để nằm rồi nhìn thẳng lên phía bầu trời.
***
“Chết tiệt…”
Vô Ảnh Phi Đao nuốt ngược câu chửi vào trong.
Chân Chiêu Hãn đột nhiên lại ra phía trước Huyền Nguyệt Đoàn làm hắn không thể nào động thủ được. Nhờ vậy mà hắn được thưởng thức màn múa đao của một kẻ say rượu. Chẳng rõ Chân Chiêu Hãn đã uống nhiều đến mức nào, chỉ biết mùi rượu bay đến tận mũi của Vô Ảnh Phi Đao. Hắn đang phân vân không biết có nên rút lui không thì thấy Chân Chiêu Hãn đang nằm yên lặng trước Huyền Nguyệt Đoàn khiến tính hiếu thắng của hắn nổi lên.
“Nếu không giết được hắn thì ta là chẳng khác gì phế nhân cả…”
Vô Ảnh Phi Đao ước chừng tốc độ và khoảng cách giữa hắn và Chân Chiêu Hãn. Dù hắn có dùng ám khí gì thì tốc độ của hắn vẫn sẽ nhanh hơn tốc độ ngồi dậy của Chân Chiêu Hãn.
Lập kế hoạch nào.
Ngay khi Chân Chiêu Hãn hạ gục ám khí bằng tay thì hắn sẽ nhảy ra để ném ám khí lần nữa, lần này sẽ là một đòn chí tử. Phân Ti Phi Đao. Chỉ cần trúng hắn thì Vô Ảnh Phi Đao sẽ tất thắng.
Phân Ti Phi Đao là ám khí mà chỉ cần trúng một, toàn thân sẽ trở thành hình dạng dị thường giống như bị những sợi tơ cắt xuyên qua người vậy. Nếu không phải là cao thủ có công lực xuất sắc hơn Vô Ảnh Phi Đao thì có thể nói tuyệt kỹ thành danh của hắn khó có ai mà ngăn chặn được.
Vô Ảnh Phi Đao vẫn nín thở, hắn ước chừng thời gian để tấn công.
Sát thủ không chỉ có một mình.
Bóng tối mịt mờ là bạn, mây che khuất trăng là trợ thủ, tiếng gió thổi là đồng mình.
Chân Chiêu Hãn vẫn nằm yên không nhúc nhích trong khi Vô Ảnh Phi Đao giống như Tử Thần đang chờ đợi thời cơ để tấn công.
Đôi mắt của Vô Ảnh Phi Đao chuyển động theo làn mây trôi trên bầu trời đêm.
Khi đám mây như đang mở miệng nuốt chửng lấy mặt trăng, Vô Ảnh Phi Đao cũng từ từ rút phi tiêu ra kẹp vào giữa các ngón tay. Các phi tiêu được Vô Ảnh Phi Đao truyền nội công vào trong bay ra với tốc độ chóng mặt.
Vèo!
Vô Ảnh Phi Đao cũng vọt ra. Phi tiêu trong tay áo của Vô Ảnh Phi Đao liên tục bắn ra, phía trên cơ thể của Chân Chiêu Hãn vang lên những âm thanh nghe như tiếng trống.
Lúc đó, Chân Chiêu Hãn đang nằm dài trên mặt đất bỗng dưng bật lên không trung trong khi vẫn giữ nguyên tư thế nằm. Vạt áo của hắn bay phấp phới, những phi tiêu bay tới cắm vào đúng vị trí mà Chân Chiêu Hãn đã nằm.
Cộp cộp cộp cộp!
“Chết tiệt!”
Dù kế hoạch tấn công bất ngờ bị thất bại nhưng không sao, vị trí của hắn vẫn đang rất tốt.
Vô Ảnh Phi Đao rút ra từ sau lưng một vật hình ống rồi hướng về phía Chân Chiêu Hãn đang ở vút trên cao.
“Chết đi!”
Bên trong vật hình ống đó phát ra âm thanh ầm ĩ. Ngay sau đó, hằng trăm ám khí phóng ra không trung và giăng ra như một sợi tơ.
Trông nó như một cơn mưa đang rơi ngược chiều.
Chân Chiêu Hãn ở trên không rút ra chiếc Bạch Phiến. Hắn điều chỉnh tư thế sau đó xác định vị trí của tên sát thủ và dùng Tiên Phong Nhất Thiểm của sư phụ Y Tiên để quật lại làn mưa phi tiêu đang bay tới hắn.
Vù!
Âm thanh gió kỳ lạ vỡ tung trong không trung, Phân Ti Phi Đao bị cuốn vào cơn cuồng phong, khí thế và sức mạnh của các phi tiêu mất hết, chúng rụng rời bay xuống như lá rụng vào mùa thu. Chân Chiêu Hãn tay cầm Bạch Phiến nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Chân Chiêu Hãn vẫy chiếc Bạch Phiến, mắt nhìn chằm chằm vào Vô Ảnh Phi Đao, Vô Ảnh Phi Đao cảm giác như bên dưới của mình đã ướt sũng rồi. Nhưng so với việc xấu hổ vì són ra quần thì hắn lại thấy sợ Chân Chiêu Hãn hơn.
“Sao có thể dễ dàng như thế… Quả nhiên ngay từ đầu, đây không phải là người mà mình có thể giết được.”
Để đề phòng, Vô Ảnh Phi Đao đã phái sát thủ đi trước. Hắn tưởng mình đã phỏng đoán được thực lực của Chân Chiêu Hãn rồi nhưng không, hắn đã hoàn toàn sai rồi.
Vô Ảnh Phi Đao lôi ra một thanh trực đao cực kỳ mỏng, hắn tập trung vào việc hô hấp và chuyển động một cách yên lặng, không hề phát ra tiếng chân.
Vì từ giờ hắn phải dùng đến Vô Ảnh Thể Thuật - một chiêu thức tiêu hao rất nhiều nội công. Đó là một thể thuật pha trộn giữa tốc độ và ảo giác. Vì hình thể sẽ trở nên mờ ảo nên nó được đặt cho cái tên là Vô Ảnh, nhưng trên thực tế, đó không phải là một thể thuật có thể che giấu hình dạng một cách hoàn hảo.
Vô Ảnh Phi Đao mặc kệ Chân Chiêu Hãn đang bước tới lại gần mình, hắn biến mất như ngọn lửa đã tắt.
Rồi ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Chân Chiêu Hãn.
Keng!
Trực đao của Vô Ảnh Phi Đao xuất hiện ở cạnh cổ Chân Chiêu Hãn nhưng đã bị chặn lại bởi Bạch Phiến. Vì Bạch Phiến được làm bằng sắt nên đã tạo ra âm thanh kim loại khi va vào trực đao. Do cường độ va chạm cùng với nội công của Chân Chiêu Hãn mà cổ tay của Vô Ảnh Phi Đao cực kỳ đau nhức.
Loạch xoạch!
Cửa sổ của Huyền Nguyệt Đoàn mở ra tứ tung.
Hình ảnh của Vô Ảnh Phi Đao biến mất rồi xuất hiện, cứ mỗi lần như thế, trực đao của Vô Ảnh Phi Đao lại lăm le tấn công cơ thể của Chân Chiêu Hãn.
Và cứ mỗi lần như thế, Chân Chiêu Hãn lại chặn được đúng vị trí chính xác mà thanh trực đao nhắm vào.
Vô Ảnh Phi Đao dùng hết sức lực của mình để tấn công Chân Chiêu Hãn bằng Vô Ảnh Thể Thuật và đồ pháp. Hắn cảm thấy chân mình đã không còn sức nữa rồi.
Chênh lệch nội lực giữa hắn và Chân Chiêu Hãn quá lớn.
Nhưng Vô Ảnh Phi Đao không thể ngừng lại, vì nếu dừng lại thì sẽ chết.
Thu Tử Hách đứng nhìn từ trong Huyền Nguyệt Đoàn từ nãy đến giờ hỏi.
“Đoàn chủ, có cần tôi hợp lực không ạ?”
Chân Chiêu Hãn không trả lời.
Vô Ảnh Phi Đao đột nhiên nhận ra từ nãy đến giờ, Chân Chiêu Hãn chỉ dùng một tay cầm Bạch Phiến để chặn đường tấn công của hắn, tay còn lại chắp ra phía sau lưng. Đến bây giờ hắn mới được thấy ánh mắt khác lạ của Chân Chiêu Hãn.
Từ lúc ở trên không trung cho tới tận bây giờ, Chân Chiêu Hãn vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vô Ảnh Phi Đao.
Vô Ảnh Phi Đao đập vào Bạch Phiến một cái rồi tạm lùi lại vì lồng ngực của hắn đang đập mạnh.
“Hắn đang đùa giỡn với mình sao…”
Từ nãy đến giờ, Chân Chiêu Hãn vẫn chỉ là đang trêu chọc Vô Ảnh Phi Đao mà thôi.
Vô Ảnh Phi Đao lùi lại, trên mặt không thể giấu nổi vẻ sốc nặng, Chân Chiêu Hãn phe phẩy Bạch Phiến. Dĩ nhiên hắn không dùng đến Túy Mộng Toan. Lâu lắm rồi hắn mới chìm đắm vào những ký ức của ngày xưa. Chân Chiêu Hãn đang say nên có chút u uất trong lòng.
Chân Chiêu Hãn nói.
“Thì ra là ngươi. Con chuột nhắt muốn nhắm vào ta.”
Vô Ảnh Phi Đao biết mình đã đối mặt với con quái vật ẩn náu trong giang hồ. Hắn không có tự tin để chạy trốn, cũng không biết phải trả lời Chân Chiêu Hãn như thế nào.
Chân Chiêu Hãn nói.
“Chạy trốn là từ bỏ à?”
Tới giờ Vô Ảnh Phi Đao mới chịu đáp lời.
“Chỉ cần ngươi tha mạng, ta sẽ hợp tác với ngươi.”
“Muộn rồi.”
“Vậy sao ngươi không giết ta luôn đi.”
Vô Ảnh Phi Đao nhận ra bản thân mình có làm gì đi chẳng nữa cũng không thể hạ thủ với nam nhân đang đứng ở trước mặt.
Chân Chiêu Hãn nói.
“Vì ta có điều cần biết. Biết được sẽ giết ngươi ngay thôi.”
Giọng điệu của Chân Chiêu Hãn vô cảm đến đáng sợ. Đây có đúng là người vừa nãy đã cười đùa, uống rượu rồi nhảy điệu múa đao không vậy. Hơn nữa, Vô Ảnh Phi Đao biết rõ, những gì Chân Chiêu Hãn nói là thật.
Vô Ảnh Phi Đao đặt thanh trực đao xuống rồi quỳ gối, hắn ta cúi đầu, hai tay chống xuống mặt đất và nói.
“Ngươi yêu cầu ta điều gì ta cũng làm.”
Chân Chiêu Hãn cất Bạch Phiến rồi tiến lại gần Vô Ảnh Phi Đao.
“Ta không cần hạng chó như ngươi.”
Chân Chiêu Hãn vừa tới gần, Vô Ảnh Phi Đao nói.
“Là Hội chủ Thái Long Hội đã phái ta tới. Phí ủy thác là một vạn lượng. Chỉ cần làm ngươi bị thương, ta có thể được nhận thêm năm nghìn lượng nữa. Còn nếu giết được ngươi thì sẽ được thêm một vạn lượng.”
Chân Chiêu Hãn cúi xuống nhìn Vô Ảnh Phi Đao.
“Ta biết rồi.”
Chân Chiêu Hãn đã thanh đao của Vô Ảnh Phi Đao về phía hắn rồi nói.
“Tự kết liễu ngươi bằng thanh đao này đi.”
Cả Tây Hắc Lộ tĩnh lặng như không ai dám thở. Ai nhìn vào cũng thấy Chân Chiêu Hãn thì tay không, còn trong tay Vô Ảnh Phi Đao thì cầm một thanh đao. Vô Ảnh Phi Đao biết rõ, đây cũng là một thủ đoạn của Chân Chiêu Hãn.
Vô Ảnh Phi Đao di chuyển thanh trực đao, hắn nhìn Chân Chiêu Hãn bằng ánh mắt đầy phẫn nộ.
Ánh mắt của một sát thủ phải giết chết bản thân bằng chính đôi tay của mình nhìn vào Chân Chiêu Hãn - kẻ ép hắn phải chết.
Chân Chiêu Hãn nhìn thẳng vào mắt Vô Ảnh Phi Đao và ra lệnh.
“Chết đi.”
Lồng ngực của Vô Ảnh Phi Đao đập phập phồng. Vì Chân Chiêu Hãn - người mặc hắc y đang che khuất ánh trăng đứng trước mặt hắn hệt như một Tử Thần vậy. Hắn không thể chống cự lại việc phải tự kết liễu mạng sống của mình. Vô Ảnh Phi Đao từ bỏ. Tay hắn hướng về phía bụng mình và rồi Phập! Lưỡi đao xuyên thẳng qua phía sau lưng.
Vô Ảnh Phi Đao vẫn chưa chết ngay, hắn nhăn nhó hỏi.
“Ngươi là Tử Thần sao…?”
“Ta không phải Tử Thần. Ta là Chân Chiêu Hãn.”
“Không phải Tử Thần sao” - đó là suy nghĩ cuối cùng lướt qua đầu Vô Ảnh Phi Đao trước khi hắn tắc thở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook