Túy Kiếm Dạ Hành
Chapter 15 Sao chỉ có nhiêu đây thôi?

Sao chỉ có nhiêu đây thôi?

Sóc Phong đội của Hôi Huyết Môn đã có mặt ở Nguyệt Dạ lâu, tay cầm binh khí với dáng vẻ vô cùng căng thẳng quan sát xung quanh.

Vì biết đâu đây có thể là một cái bẫy.

Nhưng Chân Chiêu Hãn đi ngay phía sau Sóc Phong đội, nên không lý nào lại như thế. Hơn nữa, cửa chính của Nguyệt Dạ Lâu đã được mở toang từ trước.

Thủ lĩnh Trịnh Cát Độ của Sóc Phong đội lên tiếng.

 “Yên ắng quá nhỉ. Mau vào đi. Hắn giết chết được lâu chủ Nguyệt Dạ lâu thì cũng có chút thực lực, các ngươi nhớ phải cẩn thận đấy.”

“Dạ.”

Sóc Phong đội bước vào Nguyệt Dạ lâu không một bóng người với những bước chân thật nhẹ, Trịnh Cát Độ nhìn chằm chằm Nguyệt Dạ lâu với thanh Hoàn đao trên tay. Một lúc sau, hắn mới nghe thấy tiếng của đám thuộc hạ nói từ trong vọng ra.

 “Không có một tên nào trong này hết!”

“Thủ lĩnh, cái hòm tiền vẫn còn y nguyên.”

Trịnh Cát Độ nhìn xung quanh rồi nở một nụ cười mãn nguyện.

‘Hắn ta chạy thoát thân rồi sao. Cũng phải thôi, lẽ thường tình mà?’

Trịnh Cát Độ vừa cười khinh bỉ nhìn đám đồng bọn, vừa bước vào Nguyệt Dạ lâu. Mọi thứ ở Nguyệt Dạ lâu này rồi sẽ chỉ thuộc về mình hắn.

 

 “Bọn chúng vào trong rồi ạ.”

Trong mắt Thu Tử Hách đang đứng từ xa quan sát, đám Sóc Phong đội này nhìn không khác gì một món mồi ngây thơ chui đầu vào cái hang mà con cọp chuẩn bị đi ra.

Đối với Chân Chiêu Hãn việc này không có chút gì gọi là hứng thú. Y vừa nhìn vào bảng hiệu treo trên lầu 2 Nguyệt Dạ Lâu vừa nói.

 “Thu Tử Hách, ngươi dẹp cái kia đi, không người ta lại nghĩ mình vẫn còn buôn bán.”

 “Dạ, tiểu nhân sẽ làm sau. Chúng ta đi vào trong thôi đoàn chủ.”

Trả lời xong, Thu Tử Hách thở hắt ra một tiếng. Đây có phải là cảm giác của một kẻ hạ nhân không nhỉ? Những việc này khiến Thu Tử Hách cảm thấy phiền phức. Do hiện tại số thuộc hạ từng dưới quyền của hắn không còn ở đây, nên toàn bộ những việc lặt vặt linh tinh đều một mình hắn phải đảm nhận. Hắn tình nguyện làm những việc này là bởi quyết tâm phải tận mắt thấy được thực lực của Chân Chiêu Hãn.

Ngay khi Chân Chiêu Hãn đặt chân vào Nguyệt Dạ Lâu, Thu Tử Hách đã nhìn Y với ánh mắt đầy trông đợi.

Chân Chiêu Hãn lên tiếng mà không quay ra nhìn Thu Tử Hách.

 “Làm gì mà ngươi có vẻ hào hứng quá vậy?”

 “Dạ? Ngài không nhìn mà sao biết…”

 “Ta thấy đấy.”

 “Dạ…Xem đánh nhau không phải rất vui sao ạ? Ngài có cần tiểu nhân giúp gì không?”

 “Ngươi là một tên kì lạ đấy. Chẳng phải là người của Hôi Huyết Môn sao…”

 “Tiểu nhân đã nói vốn dĩ tiểu nhân là người của Quỷ Đạo môn rồi mà. Ngài nghĩ dùng vũ lực để ép gia nhập thì liệu có cảm thấy vui được không?”

 “Nếu không thích ngươi phải rời đi chứ.”

“Đúng là như vậy nhỉ.”

Trong khi Thu Tử Hách đang thẫn thờ suy ngẫm về câu nói đó, thì Chân Chiêu Hãn đã nhẹ nhàng bước vào Nguyệt Dạ lâu.

Ở lầu 1, không có bóng dáng một người nào.

Đám người của Sóc Phong đội đang ôm hòm tiền trên lầu 2, vui sướng như thể phát hiện ra kho báu.

 “Ồ, chỗ này là bao nhiêu đây?”

 “Có vài chiếc mất rồi nên chỗ này…”

 “Đừng có động vào. Để yên đó thủ lĩnh sẽ lên kiểm tra. Ngươi nghĩ thủ lĩnh không tự đếm được sao?”

 “Chạm vào một chút thôi mà. Mình cũng có cuỗm mất đâu.”

Dù không phải toàn bộ số tiền này sẽ được chia cho bọn chúng. Nhưng có vẻ Sóc Phong đội biết cách phân chia nó sao cho hợp lý. Đám người này đang cảm thán trước sự tinh tường của thủ lĩnh. Trong khi đó, Trịnh Cát Độ một mình leo lên trên, lục lọi căn phòng của lâu chủ để tìm số tiền dự phòng của lâu chủ Nguyệt Dạ lâu. Chân Chiêu Hãn vừa nói vừa bước lên cầu thang mà không tạo ra bất cứ một tiếng động nào.

“Đừng có động vào.”

 “….!”

 “Giật cả mình, ngươi là ai?”

Thứ âm thanh ma quái gì thế này. Ở nơi không một bóng người, tự nhiên lại vang lên giọng nói lạ lẫm khiến cả đám giật bắn người. Mấy kẻ đang ôm hòm tiền đồng loạt quay lại phía sau nhìn.

Một nam nhân mặc bộ bạch y trường sam hai tay chắp sau lưng đang nhìn bọn họ.

Đám người Sóc Phong đội lên tiếng hỏi.

“Ngươi là ai?”

 “Ngươi là khách hả? Hôm nay bọn ta không buôn bán gì đâu.”

Chân Chiêu Hãn chẳng thèm để ý đến câu nói của đám người đó, vừa nhìn xuống lầu một vừa nói.

 “Ngươi đóng cửa lại rồi lên đây.”

Thu Tử Hách từ dưới nói với lên.

“Dạ.”

Kịch! Thu Tử Hách khép cửa lại, rồi dùng chùm chìa khóa đang cầm trên tay để khóa.

Cạch!

Phải tới lúc đó đám người Sóc Phong đội mới nhìn rõ Chân Chiêu Hãn, bọn họ cầm binh khí trên tay vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. Một tên chạy lên lầu gọi thủ lĩnh Sóc Phong đội.

 “Thủ lĩnh!”

 “Thủ lĩnh! Chính là hắn ta!”

Một tên nào đó lẩm bẩm một mình trong lúc đang cảm thấy hoang mang.

 “Ngươi không bỏ chạy sao?”

Chân Chiêu Hãn đáp lại câu nói đó.

 “Ta vừa đi ăn về.”

30 con người cầm binh khí trên tay, hành động vô cùng cẩn trọng, nhưng không một tên nào dám ngay lập tức xông thẳng về phía Chân Chiêu Hãn. Bọn chúng đều là những kẻ luyện kiếm nên có thể nhận ra đối thủ không phải dạng tầm thường.

Vậy nên, cảm đám chỉ đứng quan sát biểu cảm của Chân Chiêu Hãn một lúc lâu.

Nên miêu tả biểu cảm đó như thế nào được nhỉ?

Ánh mắt của Y trầm xuống trên nét mặt tỏ ra khá khó chịu, cả người Y toát ra vẻ ung dung tự tại của một cao thủ vô cùng hiếm gặp. Ở lầu trên, Trịnh Cát Độ không trả lời, cuối cùng đám người Sóc Phong đội bèn tự quyết định.

 “Xông lên.”

Đối thủ chỉ có một mình, không cầm theo binh khí.

Đám người Sóc Phong đội nhìn chằm chằm vào Chân Chiêu Hãn, rồi bắt đầu tản rộng ra và xông lên cùng một lúc.

Ngay khi mũi kiếm của tên xông lên đầu tiên sắp chạm tới, Chân Chiêu Hãn nhẹ nhàng chuyển mình nắm lấy cổ tay của hắn vặn ngược lại ra đằng sau bằng những động tác hết sức đơn giản.

Đám người này đều đã được huấn luyện để làm sao không phải hét lên, ấy vậy mà, những tiếng rên rỉ xen lẫn sự đau đớn vẫn len lỏi thoát ra qua miệng.

 “Rắc.”

Cánh tay của gã đàn ông xoắn lại như thể bộ quần áo đang bị vắt. Tên thứ hai xông lên thì đầu gối bị uốn cong theo hướng ngược lại, tên thứ ba bay thẳng từ lầu 2 xuống dưới lầu 1 cùng tiếng hét thất thanh trong khi chưa kịp vung thanh kiếm lên. Các động tác của Chân Chiêu Hãn vô cùng nhẹ nhàng và nhanh gọn.

Đó chỉ là đòn phản công đơn giản sau khi đã xác nhận được những chuyển động của đối phương và đường đi của thanh kiếm. Ngay từ đầu bọn chúng đều là những kẻ không xứng làm đối thủ của Y, nên Y chẳng thèm lôi kiếm của mình ra. Hơn nữa, Y cũng không muốn nơi mình ở bị dính máu.

Tuy nhiên, ngay khi cuộc chiến vừa bắt đầu, đám người bị thương đã dồn đồng bọn của mình vào chỗ chết.

“Giết hắn!”

 “Xông lên! Sao đứng yên một chỗ thế!”

Ngay lúc đó, 4 thanh kiếm lao tới đâm vào đầu và vai của Chân Chiêu Hãn. Nhưng không một thanh kiếm nào chạm tới được người Y.

Chân Chiêu Hãn xoay người lách qua hai tên đó, nắm lấy cánh tay của một gã vặn ngược ra sau.

Rắc rắc!

Gã đàn ông tay bị vặn ngược ra sau lộn một vòng trên không, gã tiếp theo thì tận mắt nhìn thấy thanh kiếm tên kia vừa tung ra đã đâm thẳng vào bụng mình. Thanh kiếm chỉ đổi hướng sau khi bị Chân Chiêu Hãn vặn ngược cổ tay.

"Ư aa!"

Giờ khi không thể nào chịu nổi nữa, đám người này mới bắt đầu hét lên không ngừng. Một tiếng hét lớn vang lên từ lầu trên, nhưng nó bị chôn vùi trong những tiếng rên rỉ của đám người ở dưới.

Thu Tử Hách đi lên hơi muộn một chút và chứng kiến sự thảm khốc ở lầu hai.

‘Ơ? Lần này hắn cũng không hề lôi kiếm ra.’

Rõ ràng đã rất nhiều lần Thu Tử Hách nhìn thấy song đao kì dị gắn bên hông của Chân Chiêu Hãn. Hắn cứ nghĩ lần này Y sẽ rút ra, nhưng không phải như vậy.

‘Rốt cuộc kia là loại võ công gì thế?’

Chân Chiêu Hãn vặn tay của một tên lôi hắn đi, rồi ném thẳng vào đám người đang lao đến. Ba bốn tên ngã nhào ra phía sau cùng với tiếng “Bịch”, một tên nào đó rơi xuống lầu một với cái cằm bị vỡ tan nát.

Chân Chiêu Hãn dùng tay không đánh lại đám người Sóc Phong đội.

Thoạt nhìn, đó có vẻ là sự phản công ngu dốt, nhưng khi thấy Y dường như đang nương tay với đám người này, Thu Tử Hách chỉ đứng khoanh tay rồi quan sát thực lực của Chân Chiêu Hãn như người mất hồn.

 ‘Cầm nã thủ pháp xen lẫn với bộ pháp… Hắn thật sự ghê gớm vậy sao? Vừa nãy hắn còn chẳng thèm nhìn mà phản công lại ngay. Cẩn thận phía sau.’

 

 “Ặc!”

Tên lao tới chỗ Chân Chiêu Hãn từ phía sau bị ăn một cú đấm và xoay tròn trên không. Chân Chiêu Hãn quay người lại, nhìn chằm chằm vào những tên khác rồi dùng chân dẫm lên mắt cá chân của kẻ vừa ngã xuống.

Răng rắc!

Thu Tử Hách chau mày lại trước âm thanh chân thực đó.

Thu Tử Hách nói.

 “Đoàn chủ, ngài mau dùng kiếm đi ạ.”

Chân Chiêu Hãn không trả lời, lại có tiếng xương gãy răng rắc vang lên cùng tiếng la hét của một ai đó.

Chân Chiêu Hãn đọc được hết các chuyển động của đối thủ, Y vặn tay hoặc lợi dụng đòn tấn công đó để điều khiển thanh kiếm đâm ngược vào đồng bọn của chúng.

Hự!

Vốn dĩ ngay từ đầu, đám người này đã chẳng thể nào tóm được Chân Chiêu Hãn. Chúng đều là những kẻ thua xa Chân Chiêu Hãn về tốc độ, bộ pháp và nội công, chỉ có mình Thu Tử Hách là có lợi được mở mang tầm mắt.

Chân Chiêu Hãn nắm lấy tay của một tên, vung đại thanh kiếm tên đó đang dùng. Cánh tay của tên đó vô cùng thảm hại xoắn lại tới 3-4 vòng.

“Aaaaa!”

Tiếng la hét ngày càng lớn và ngày càng nhiều tên nằm lăn lóc trên sàn vật lộn với nỗi đau.

Không còn một tên nào có thể đứng được đàng hoàng.

Không chết thì cũng lăn lộn với nỗi đau thấu trời.

***

Chân Chiêu Hãn tiến lại chiếc ghế mình vẫn hay ngồi, cầm bình rượu lên. Trong chốc lát, chỉ có tiếng rượu rơi xuống ly đầy ớn lạnh.

Thu Tử Hách lắc đầu.

 ‘Quá ghê gớm. Quả thực đáng sợ. Rốt cuộc sư môn của hắn ở đâu.’

Dù vẫn còn vài tên sống sót, nhưng ai nấy đều bò lê lết trên sàn nhà. Những tên lành lạnh còn lại thì chân tay bủn rủn, run lên cầm cập. Nếu Chân Chiêu Hãn cứ tiếp tục giết người không ngưng nghỉ thì có lẽ nỗi sợ hãi sẽ bớt đi…Nhưng đây, Y chỉ giết một vài tên, rồi lại ngồi im không nhúc nhích càng khiến nỗi sợ hãi tăng lên gấp bội.

Thu Tử Hách đi qua mấy tên bị thương, dùng chân đá bay một tên trong Hôi Huyết Môn đang lao đến như một phản xạ. Đầu gập xuống một hồi lâu rồi tắt thở.

 

Thu Tử Hách bước qua đám người nằm la liệt trên sàn, tiến lại chiếc bàn cầm ly rượu lên.

 “Đoàn chủ, cho tiểu nhân một ly.”

 “Ngươi làm được gì mà đòi uống?”

“Tiểu nhân đóng cửa.”

 “Vất vả quá nhỉ.”

“Đa tạ ngài.”

Róc róc…

Chân Chiêu Hãn và Thu Tử Hách nhìn chằm chằm vào mắt nhau một lúc rồi uống cạn ly rượu. Thu Tử Hách dùng ống tay áo lau miệng xong quay sang nói.

“Tiểu nhân không thấy thủ lĩnh của bọn chúng đâu.”

 “Hắn đang từ trên xuống.”

Chân Chiêu Hãn cởi chiếc bạch y trường sam ra mặc ngược lại đặt mông lên bàn ngồi xuống. Khi Chân Chiêu Hãn nhìn chằm chằm vào đám người nằm lăn lóc trên sàn một lúc, thì Thu Tử Hách đang chờ ở bên khẽ hỏi.

“Đoàn chủ, chúng ta sẽ giết hết bọn chúng ạ?”

“Không.”

“Ta có thể hỏi lý do tại sao được không?”

 “Phải khiến bọn chúng thật thê thảm rồi thả cho đi thì đám Hôi Huyết Môn mới tỉnh táo mà kéo hết đến đây chứ. Nếu lần này ta lặng lẽ cho qua, thì có lẽ Hôi Huyết Môn sẽ lại chỉ cử tới đây một vài tên nữa như thế này thôi. Như thế này là hợp lý rồi. Bọn chúng chắc không nghĩ tới việc bỏ trốn đâu. Mới có một Sóc Phong đội bị như vậy thôi mà.”

 “À! Tiểu nhân hiểu rồi ạ.”

Thu Tử Hách cầm bình rượu lên hỏi.

“Ngài làm thêm ly nữa không?”

Chân Chiêu Hãn gật đầu.

Thu Tử Hách cảm nhận được niềm vui một cách lạ thường khi những tiên đoán, dự cảm và đôi mắt nhìn người của mình đều đúng.

‘Đoàn chủ quả nhiên nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.’

Mãi tới lúc đó, bị tiếng hét lớn ở lầu 2 làm giật mình khi đang cố phá kim khố, Trịnh Cát Độ mới đi xuống với nét mặt khó chịu, rồi đứng sững lại.

 ".........."

Vẻ mặt của hắn trở nên cứng đơ trước thảm cảnh ở lầu 2. Một tên thuộc hạ chưa mất ý thức ôm lấy cánh tay vặn vẹo như râu mực hét lên.

“Thủ lĩnh!”

Trịnh Cát Độ quan sát, ở trong lầu hai có một nam nhân với khuôn mặt vừa lạ vừa quen và một người mặc bộ đồ màu đen lạ lẫm đang ngồi uống rượu.

Chân Chiêu Hãn hỏi Thu Tử Hách.

 “Tên bụng bự kia là thủ lĩnh của Sóc Phong đội hả?”

 “Dạ, hắn tên Trịnh Cát Độ sở hữu hoàn đao. Động tác của hắn nhanh nhẹn và gian xảo hơn vẻ bề ngoài. Giữa lúc đang phân vân không biết nên làm sơn tặc hay hải tặc, thì hắn dẫn theo thuộc hạ của mình tới gia nhập vào Hôi Huyết Môn.”

 “Hắn gia nhập khi nào?”

“Cũng cỡ 4-5 năm rồi.”

Chân Chiêu Hãn gật đầu, Trịnh Cát Độ mở to mắt với nét mặt không tin vào chuyện này.

 “Thì ra…ngươi là Thu Tử Hách.”

Thu Tử Hách lên tiếng.

 “Ngài vẫn khỏe chứ?”

Ánh mắt Trịnh Cát Độ sáng rực bừng bừng sát khí.

 “Thu Tử Hách, ngươi dám phản bội sao? Đáng lẽ hồi đó ta nên giết hết toàn bộ đám người của Quỷ Đạo môn mới phải…”

 “Tiểu nhân bị hạ độc nên mới phải hợp tác như thế này thôi, ngài đừng trách tôi vậy.”

Chân Chiêu Hãn nhìn Thu Tử Hách cạn lời trước câu nói đó. Đúng lúc đó, Thu Tử Hách vừa cười vừa nói.

“Đúng mà đoàn chủ.”

Chân Chiêu Hãn thở hắt ra một tiếng rồi quay sang hỏi Trịnh Cát Độ với vẻ mặt lạnh tanh.

 “Thủ lĩnh Trịnh, chỉ có nhiêu đây người đến thôi sao?”

Trịnh Cát Độ nhìn đám người nằm dài trên sàn mà không biết phải nói sao, suy ngẫm về lời nói của Chân Chiêu Hãn.

 “Cũng phải nhỉ…!!”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương