Túy Kiếm Dạ Hành
-
Chapter 1 Đệ tử của ác nhân.
Chương 1: Đệ tử của ác nhân.
Ma tiên lâu ẩn trong sương mù.
Ở nơi bị sương mù dày đặc bao phủ đến mức không một ai ở bên ngoài có thể nhìn thấy, có hai dị nhân được gọi là Ma Tiên đang ẩn cư. Bọn hắn là cặp huynh đệ song sinh có khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng y phục và khí chất lại khác biệt hoàn toàn, thế nên bất kì ai cũng có thể phân biệt được.
Nam nhân mặc hắc y là Độc Ma, sắc mặt có chút u ám, còn nam nhân mặc bạch y là Y Tiên, khí chất tỏa ra trên người không khác học sĩ bao nhiêu. Có thể nói, dù bọn hắn có khuôn mặt giống nhau, nhưng khí chất tỏa trên người lại khác biệt hoàn toàn, dựa trên trường phái mà bọn hắn cả đời tu luyện.
Sau khi nhâm nhi thứ nước trà đen ngòm không rõ nguồn gốc, Độc Ma mở miệng, giọng có vẻ thô lỗ.
“Xuống núi?”
“Vâng ạ.”
“Ngươi tự tin quá rồi. Chỉ mới hơi mười hai năm tu luyện mà đã…”
“Không phải như thế ạ.”
“Ngươi phát chán vì mỗi ngày đều phải uống độc dược sao?”
“Cũng không hẳn.”
Độc Ma nheo mắt lại, nói.
“Dù ngươi có bước một chân vào Hắc Đạo thì cũng sẽ bị cuốn vào chuyện giang hồ mà thôi. Tốt nhất ngươi vẫn nên sống ở nơi yên bình, non xanh nước biếc này như chúng ta…”
Chân Chiêu Hãn lắng nghe nhị vị sư phụ, cố gắng kiềm chế biểu cảm trên mặt.
Đó không phải là lời mà một người như Độc Ma sẽ nói.
Sư phụ Độc Ma của hắn từ khi còn trẻ trong lúc ngao du thiên hạ đã gây ra không biết bao nhiêu phong ba. Nhưng Độc Ma giờ đây lại nói những lời này khiến cho người đệ tử trước mặt không thể không bất ngờ.
“Sư phụ, con vẫn còn rất trẻ. Với cả, vốn dĩ sư phụ đã cho phép con cứ mỗi bốn năm sẽ được về quê một lần, nhưng đã mười hai năm trôi qua rồi. Sư phụ hãy xem như đây là một kỳ nghỉ và cho phép con được xuống núi.”
“Kỳ nghỉ?”
“Vâng.”
“Ngươi cho rằng Kiếm Vũ Đoàn vẫn còn tồn tại ở Hắc Đạo sao?”
“Con cần phải xác nhận lại.”
“Không cần đâu. Chắc chắn đã biến mất rồi. Nơi đó có rất nhiều mỹ nữ đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Các buổi biểu diễn cũng vô cùng nổi tiếng đúng chứ?
“Vâng.”
“Chắc chắn đám hắc đạo bang phái sẽ lao vào cấu xé Kiếm Vũ Đoàn. Nam nhân thì chém giết, nữ nhân thì chỉ biết say sưa… Ta đoán Hôi Huyết Môn hoặc Quỷ Đạo Môn đã chiếm nơi đó rồi.”
Khuôn mặt Chân Chiêu Hãn bỗng chốc tối sầm lại.
“Vâng. Cũng có thể là vậy.”
“Ngươi cũng đã dự tính đến trường hợp đó rồi?”
“Vâng.”
“Nếu thật là vậy thì ngươi định làm gì?”
Độc Ma chờ đợi hắn trả lời, lúc này Chân Chiêu Hãn mới từ tốn đáp.
“Năm nay con đã hai mươi sáu tuổi rồi.”
“Ta biết.”
“Con đã ở bên cạnh nhị vị sư phụ mười hai năm, nhưng mười bốn năm trước, Kiếm Vũ Đoàn là nơi đã nuôi nấng một đứa trẻ mồ côi như con. Có ân ắt phải đền, có oán ắt phải báo.”
Thấy Chân Chiêu Hãn đáp lại một cách nghiêm túc như thế, Độc Ma bỗng phì cười.
“Nhưng võ công của ngươi vẫn chưa hoàn thiện.”
Lúc này, Chân Chiêu Hãn bỗng nở nụ cười, đáp.
“Đúng là vẫn chưa hoàn thiện, nhưng chẳng lẽ đệ tử của Ma Tiên lại đi sợ bọn chúng sao ?”
Trước những lời này của hắn, Độc Ma mới cười khẩy.
“Tiểu tử ngươi thật ngông cuồng. Ngươi không phải là chúng ta. Nếu ngươi nghĩ bản thân có thể đánh bại cao thủ giang hồ chỉ bằng cơ thể có khả năng tự hồi phục đặc biệt của mình thì lầm to rồi.”
Y Tiên từ nãy đến giờ vẫn đang im lặng bỗng lên tiếng.
“Ta thà để con đến nơi mà đám danh môn chính phái cai quản còn hơn… Quê của con ở nơi thuộc phạm vi cai quản của Hắc Đạo đúng không?”
“Vâng.”
“Ta nghĩ dự đoán của Độc Ma là đúng. Con quay về đó thì chẳng có gì ngoài gió tanh mưa máu đâu. Ý ta là dù có đi thì cũng chẳng được gì cả, con vẫn nhất quyết muốn đi sao?”
Chân Chiêu Hãn kiên quyết đến cùng, đơn giản đáp.
“Vâng. Dù chỉ còn lại một người đi chăng nữa, con cũng muốn báo đáp ân huệ.”
Độc Ma và Y Tiên đều đồng thời tặc lưỡi.
“Chậc…”
“Quả thật là cứng đầu… Nếu tất cả đều đã chết thì sao?”
“Không thể nào đâu. Dù sao nơi đó cũng là nơi con người sinh sống kia mà.”
Trước những lời này của Chân Chiêu Hãn, Độc Ma cũng chỉ biết thở dài. Tiểu từ này từ bé đã ở bên cạnh bọn họ, vậy nên hắn sẽ không thể hiểu được giang hồ ngoài kia là gì, Hắc Đạo là những kẻ như thế nào. Mặc khác Chân Chiêu Hãn muốn báo đáp ân huệ ngày xưa nên giờ đây cũng muốn thoát khỏi vòng tay của các sự phụ mình…
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Các sư phụ của hắn, đặc biệt là Độc Ma không phải là kẻ nằm trong phạm vi hiểu biết của thường nhân. Một người bình thường sẽ không bao giờ tùy lúc tùy thời đầu độc Chân Chiêu Hãn để xác định hiệu quả độc dược như hắn. Chân Chiêu Hãn đã quá chán nản cảnh liên tục trúng độc rồi lại được giải độc. Nhờ có Y Tiên nên hắn có khả năng tự phục hồi độc nhất vô nhị nhưng điều này cũng khiến hắn băn khoăn không thôi.
Bởi vì mấy loại kì độc của Độc Ma mà hai mắt Chân Chiêu Hãn dần trở nên đục ngầu. Với Chân Chiêu Hãn mà nói, hắn cảm tạ nhị vị sư phụ vì đã được dạy võ công, nhưng mỗi lần trở thành vật thí nghiệm lại là những lần đau khổ mà hắn không thể nào thích nghi nổi.
Tất nhiên nhờ họ mà mọi chuyện cũng không đến nỗi quá tệ. Hắn không đạt đến vạn độc bất xâm nhưng trạng thái cơ thể cũng đạt đến cảnh giới thiên độc bất xâm rồi. Nhưng hắn cũng nghi ngờ không biết cơ thể mình có thể chịu đựng được đến lúc nào.
‘Ta muốn quay trở lại.’
Xuống núi, giang hồ xuất đạo hay trở về quê hương… cái gì cũng được.
Chân Chiêu Hãn chỉ cần được đi ra thế giới bên ngoài.
Nếu hắn tiếp tục ở lại đây thì trước sau gì cũng sẽ trở thành vật hy sinh để các sư phụ tạo ra bất tử chi thân. Tuy nhiên, may mắn là tình cảm thầy trò suốt mười hai năm qua đã khiến Ma Tiên đối xử nhẹ nhàng và chịu lắng nghe những gì Chân Chiêu Hãn nói. Để có được mối quan hệ này, Chân Chiêu Hãn đã phải nỗ lực biết bao nhiêu?
Hắn đã vô cùng nỗ lực vì khát khao duy nhất, rằng một ngày nào đó sẽ được trở về cố hương.
Hơn nữa, Chân Chiêu Hãn biết rất rõ, sớm muộn Ma Tiên cũng phải rời khỏi chỗ này mà thôi.
‘Tất cả độc và nguyên liệu thảo dược đều đã cạn kiệt…’
Bọn hắn không phải là những người sư phụ bình thường như bao người, vậy nên bắt buộc phải phải đi khắp thiên hạ để tìm các loại thảo mộc quý hiếm.
Cảm nhận được quyết tâm mãnh liệt của đệ tử, Độc Ma đành thở dài, nói.
“Tiểu tử này cứng đầu giống ai vậy không biết… Cũng đã lâu rồi chúng ta chưa nghe Hư Ngôn Thần Công nhỉ. Vậy thì cứ thử nghe rồi chúng ta sẽ quyết định.”
Nghe được những lời này, đôi mắt Chân Chiêu Hãn sáng lên.
‘Được rồi.’
Chân Chiêu Hãn đáp lại với tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Vâng, vậy thì từ bây giờ con sẽ thi triển Hư Ngôn Thần Công.”
Hư Ngôn Thần Công. Nói trắng ra chỉ là một lời nói dối.
Kiếm Vũ Đoàn thật ra chính là một đoàn biểu diễn.
Đó chỉ là một tài vặt hắn học được lúc nhỏ khi vẫn còn sinh hoạt trong đoàn, thế nhưng sư phụ đã nhìn thấy tài vặt này của hắn và đặt cho nó cái tên Hư Ngôn Thần Công.
Nói tóm gọn bằng một từ thì nó chỉ là diễn xuất.
Mỗi khi thấy đệ tử mình thi triển Hư Ngôn Thần Công thì hai vị sư phụ vô cùng vui vẻ.
Chân Chiêu Hãn cũng thay đổi biểu cảm trên mặt rồi hắng giọng, vờ như thi triển ‘hư ngôn’ này.
***
Ma Tiên không quan tâm lời của đệ tử mình nói là thật hay giả. Bọn họ là những người kỳ lạ, nếu điều đó thú vị, bọn hắn sẽ mặc định đó là thật, và sẽ coi đó là hư ngôn nếu nó quá nhàm chán và tẻ nhạt. Chân Chiêu Hãn sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi mở lời.
“Thật ra, cơ thể của con không phải bẩm sinh đã như thế này.”
“Nghe có vẻ buồn cười đấy.”
“Cứ nghe hết đi đã.” Đôi mắt của Ma Tiên bắt đầu sáng lên. Chân Chiêu Hãn nở một nụ cười vô cùng hài lòng.
‘Khởi đầu có vẻ tốt….’
Hắn trả lời với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Dù là sự thật nhưng chuyện này sẽ hoang đường đến mức nhị vị sư phụ sẽ không bao giờ tin.”
Đôi mắt Y Tiên lấp lánh, biểu cảm trên mặt như thể lão tin tưởng lời đệ tử của mình một cách vô điều kiện. Tính cách của Y Tiên mặc dù cũng vô cùng lập dị nhưng khác hẳn với Độc Ma.
Chân Chiêu Hãn tiếp tục.
“Con nghe nói mình được sinh ra ở một cửa hàng kinh doanh thuốc nhuộm ở đại lộ trung tâm của Tây Hắc Lộ. Sau khi phụ mẫu qua đời, con đã gia nhập Kiếm Vũ Đoàn.”
“Tới đó thôi, vào phần chính đi.”
Chân Chiêu Hãn tiếp lời Độc Ma.
“Thực ra ở một góc sân luyện võ lớn mà Kiếm Vũ Đoàn sử dụng có một cây đào.”
“Cây đào?”
Rốt cuộc là tên đệ tử này đang nói cái gì đây. Ma Tiên liền hình dung ra cây đào đó.
“Cây đào thì thế nào?”
Chân Chiêu Hãn nói tiếp “Trên đời có một thứ gọi là Không Thanh Thạch Nhũ đúng không?”
“Đúng vậy, dù rất hiếm nhưng chắc chắn có. Không lẽ con đã uống phải tửu quả dưới gốc cây đào?”
“Không phải, nhưng con đoán hiệu quả cũng tương tự như thế. Thực ra con đã ăn phần lớn những quả đào ngon nhất trên cái cây đó. Bởi vì hay đói bụng nên con biết chính xác khi nào chúng ra trái và khi nào chúng vừa chín tới. Nhưng tới một năm nọ, cây đào bỗng có mùi thơm ngọt vô cùng kỳ lạ. Một quả đào vàng có màu sắc hoàn toàn khác với những quả đào khác đang lơ lửng trên cành cao, dù có dùng cành cây khều thế nào cũng không rơi xuống. Con đã đặt tên cho quả đào đặc biệt ấy là Tôn Ngộ Không. Dù sao con cũng không thể chạm vào nó nên chỉ quan sát nó mà thôi. Cho đến một ngày nọ có một con rắn rất lạ đang nằm trên quả đào Tôn Ngộ Không, cái đầu huơ huơ trên không.”
Độc Ma bỗng giật mình. Nếu thật sự đó là một con rắn quý hiếm thì hắn là người sẽ chạy đến trước tiên. Chân Chiêu Hãn vừa nhìn biểu cảm của Độc Ma vừa tiếp tục nói.
“Nhưng không hiểu sao con rắn cứ đong đưa như kẻ say rượu vậy. Con vừa nhìn một cái là biết ngay nó đã ăn quả đào Tôn Ngộ Không kia nên mới bị say rồi... Một lúc sau con rắn rơi phịch xuống đất…”
“Rơi phịch xuống đất! Rồi sao nữa?”
Chân Chiêu Hãn dừng lại một lát trước khi tiếp tục.
“Con rắn có tận hai cái đầu đó! Sư phụ, mọi người đã gặp trường hợp nào như vậy chưa?”
Lúc này, Độc Ma Mới cao giọng.
“Có hơi bốc phét rồi đấy.”
Y Tiên còn góp thêm mấy lời vô cùng tích cực.
“Nó là rắn hai đầu rồi. Mặc dù có hơi hiếm… nhưng nó là một linh vật chắc chắn có tồn tại.”
Độc Ma chỉ biết tặc lưỡi.
“Nếu nó thật sự tồn tại thì có thể tạo ra loại độc vĩ đại nhất trong lịch sử giang hồ, thật tiếc quá mà ~”
Chân Chiêu Hãn vẫn không ngừng luyên thuyên.
“Nhưng mà, cơ thể của nhị đầu xà đó lại trong suốt một cách kì lạ. Một đầu của nó ánh đỏ, đầu còn lại thì ánh vàng.”
“Không phải là nhị đầu xà bình thường mà là âm dương xà!”
“Con cũng không biết tên của nó là gì. Nhưng con cảm thấy vô cùng tức giận khi con quái xà đã ăn trái đào Tôn Ngộ Không mà con để dành sau này mới ăn. Bình thường khi đói bụng con của hay bắt rắn rồi nướng lên ăn, vậy nên lúc đó con đã rút dao ra tính chặt đầu con rắn đang say rượu đó….”
Đồng tử của Độc Ma rung động, lúc này giọng nói của Chân Chiêu Hãn bỗng thay đổi.
“… Nhưng con dừng lại, cứ vậy mà nắm cổ con rắn đi vào bếp. Trời lúc này chỉ mới tờ mờ sáng nên chẳng có ai. Con đun sôi nồi nước rồi nghĩ xem làm cách nào ăn thịt con rắn này. Nhưng sau đó con không cần phải nấu nữa.”
“Tại sao?”
“Con nghe nói những con rắn gần trở thành tinh tình nó sẽ có nội đan? Tới lúc đó con mới nhận ra như vậy.”
“Đúng vậy.”
“Không hiểu sao con rắn hai đầu/nhị đầu xà ăn quả táo Tôn Ngộ Không giờ đây lại nhả ra nội đan. Nội đan cũng một cái ánh đỏ, một cái ánh vàng, nhưng vấn đề là đến cả nội đan cũng có mùi đào. Có vẻ như có chuyện gì đó xảy ra khi con rắn hai đầu/nhị đầu xà ăn quả đào Tôn Ngộ Không đó.”
Chuyện không có gì đặc biệt nhưng Độc Ma và Y Tiên như thể đang nghĩ đến điều gì bèn nuốt nước bọt cái ực. Trớ trêu thay, một người thì lại nghĩ đến cực độc, người thì lại nghĩ đến việc điều chế linh dược có hiệu quả đáng kinh ngạc.
“Vậy ý của ngươi là gì?” Độc Ma lên tiếng hỏi.
Chân Chiêu Hãn đột nhiên nói chậm lại.
“Con nghĩ hai viên nội đang kia chính là định mệnh của mình.”
“Định mệnh?”
“Vâng. Con đã phải suy nghĩ rất nhiều, tỉ như nếu con không ăn nội đan và sống cả đời ở kiếm vũ đoàn và học múa đao thì sẽ thế nào? Nhưng nếu con ăn vào mà không thể kháng lại độc tính thì sao? Kể cả việc…”
Chân Chiêu Hãn giơ một ngón tay lên, sau đó tiếp tục nói “Sau khi ăn nội đan này, liệu con có thể hấp thụ được khí của linh dược độc nhất vô nhị hay không.”
“Tất nhiên là phải ăn chứ! Sư phụ sẽ giải độc… à, đó là khoảng thời gian mà chúng ta chưa gặp được con.”
“Vâng. Dù sao thì con cũng đã quyết định ăn chúng. Lý do mà con quyết định đánh cược một phen là vì con tin rằng độc tính trong hai viên nội đan đó sẽ được tịnh hóa nhờ tác dụng của quả đào thần kì kia. Thế là con nuốt chửng cả hai viên ngay lập tức.”
“Hô hô, làm tốt lắm.” Độc Ma gật đầu. Y Tiên thì gấp gáp hỏi.
“Vậy sau đó xảy ra chuyện gì?”
Chân Chiêu Hãn hơi ngập ngừng một chút. Hắn đã học được từ trong đoàn biểu diễn rằng khi kể một câu chuyện thì cũng cần phải có sự điều tiết hơi thở cho phù hợp.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook