“Thế Công, ngươi tới.” Nữ nhân đứng dậy nghênh đón.

Thanh âm này, chẳng lẽ là….

“Người đâu?” Thanh âm quen thuộc nhưng lạnh lùng truyền đến.

“Cố hữu gặp lại, hà tất lãnh đạm như thế?” Nữ nhân rót một chén rượu, nửa người hầu như dựa sát trên người Tông Thế Công, mị thanh nói: “Đến, uống cùng ta một chén.”

Quả nhiên là thanh âm Võ Mị Nương.

Xem ra, Tông Thế Công có chút giao tình với hắn. Ngày đó ở ngự hoa viên hai người cư nhiên giả vờ không quen. Hanh hanh, tám phần mười là có gian tình. Còn kêu ta không nên đánh chủ ý, nguyên lai chính mình có thói quen miêu tinh ăn trộm.

Thế nhưng ngoài dự đoán chính là Tông Thế Công cũng không nhận mỹ nhân hảo ý. Võ Mị đưa qua chén rượu bị kiên quyết ngăn lại.

“Thế nào, sợ ta hạ độc sao?” Võ Mị một ngụm uống cạn chén rượu, lật ngược chén rượu rỗng tuếch, nói, “Cố hữu từ lâu, ta sao hại ngươi.”

“Ta đến không phải để uống rượu….” Thanh âm Tông Thế Công tuy rằng không có cảm tình gì, nhưng nhu hòa hơn trước một chút.

Võ Mị đưa ngón trỏ điểm nhẹ trên môi hắn, ngăn cản hắn nói thêm. Hắn lôi kéo Tông Thế Công ngồi xuống bên cạnh bàn, chỉ vào thức ăn trên bàn ôn nhu nói: “Đều là thứ ngươi thích ăn. Tuy rằng đã nhiều năm, bất quá ngươi thích ăn cái gì, ta một điểm cũng không quên. Đến, nếm thử xem.” Nói xong, dùng chiếc đũa gắp thức ăn đưa đến miệng Tông Thế Công.

Tông Thế Công do dự sau, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng chung quy chỉ là yên lặng há miệng ăn.

Võ Mị lại châm rượu cho hai người. Hai người không nói gì đối ẩm mấy chén.

Hai gò má Võ Mị vì rượu mà có chút phiếm hồng, dưới ánh nến chập chờn lại càng có vẻ phong tình vạn chủng, đặc biệt xinh đẹp. Nếu không phải ngày đó xem qua hắn lõa thể ta thật không tin nam nhân có thể yêu mị đến vậy.

“Thế Công, ta mang cái này đẹp không?” Hắn đột nhiên chậm rãi vén tóc bên tai lên, lộ ra một cái khuyên tai thúy lục sắc trên vành tai. Từ góc độ của ta không thể nhìn rõ ràng, nhưng từ khuôn mặt biến sắc của Tông Thế Công, ta đoán nhất định là cái ta làm rơi.

Chết tiệt, nhất định là lần nhìn hắn tắm rơi mất!

“Chiếu, đưa đông tây cho ta.”

Tông Thế Công gọi hắn Chiếu? Tên thật của Võ Mị Nương sao?

“Ngươi thích ta đương nhiên sẽ cho ngươi.” Nhưng Võ Mị cũng không lập tức đem khuyên tai gỡ xuống, mà là tiến đến bên tai Tông Thế Công thổi nhẹ nói, “Ta muốn ngươi giúp ta tháo xuống.”

Tông Thế Công hiển nhiên nghĩ không thích hợp, dừng một chút, mới thân thủ giúp hắn tháo khuyên tai.

Võ Mị nhìn hắn, nóng bỏng mà chuyên chú.

Ngay lúc tay Tông Thế Công chậm rãi ly khai vành tai hắn, Võ Mị bỗng nhiên nắm cái tay kia.

“Thế Công, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa không?” Hắn đưa đầu chậm rãi tựa trên tay Tông Thế Công, nhẹ giọng hỏi.

Hoá ra hai người kia chính là tình nhân cũ? Ta hiện tại hoàn toàn quên chính mình bị trói, bị nhốt, thấy mùi thú vị.

……

Nhất thời trầm mặc, Tông Thế Công rút tay bị hắn cầm về.

“Chiếu, ngươi biết rõ chúng ta không có khả năng.”

“Thế nào không có khả năng? Nếu không phải bởi vì ta là nam nhi, lúc này ta đã là thê tử của ngươi!” Hắn nhìn Tông Thế Công nhãn thần có chút thê lương.

“Đó là phụ mẫu chi mệnh. Huống hồ hiện tại, ngươi đã là phi tử của hoàng thượng. Hoàng thượng đối với ngươi cũng rất sủng hạnh…..” Tông Thế Công nhìn ánh nến, trầm giọng nói.

“Ngươi cho là ở trong thâm cung phẫn thành nữ nhân hầu hạ một người chính mình không thương, niên kỷ lớn đến quả thực có thể làm cha mình, ta sẽ hài lòng sao?” Thanh âm Võ Mị nghe có chút kích động.

“Ngươi….. Không phải còn có Lý Trì sao?”

“Ta chỉ coi hắn là chỗ dựa vững chắc. Từ đầu đến cuối, người ta thích chỉ có ngươi, Tông Thế Công!” Võ Mị nhào vào lòng Tông Thế Công, hai tay gắt gao ôm cổ hắn.

Tông Thế Công nhìn qua có chút lúng túng.

“Chiếu, ta đối với ngươi cũng không có cái ý tứ kia…..” Hắn chậm rãi đem thân thể kề sát hắn đẩy ra.

“Vì sao? Chúng ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ chúng ta chính là người hiểu rõ nhau nhất….. Vì sao ta yêu ngươi, mà ngươi….. Bởi vì ta là nam nhân sao?”

“Không…..”

“Nam nhân thì thế nào? Đương kim hoàng thượng Lý Thế Dân, hoàng tử Lý Trì, không phải đều chết mê chết mệt ta sao?”

“Chiếu, không phải nguyên nhân đó.”

“Vậy là vì sao?” Võ Mị chất vấn, “Ta đã biết, ngươi là trách ta cùng một chỗ với Lý Trì? Ta biết các ngươi đứng ở bất đồng phe cánh. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể ly khai hắn.”

Thấy Tông Thế Công vẫn cau mày trầm mặc như trước, Võ Mị tiếp tục nói: “Ta tin tưởng ngươi đã biết, sứ giả Khiết Đan chân chính, sớm bị Trưởng Tôn Vô Kỵ giết.”

Tông Thế Công sắc mặt khẽ biến: “Ngươi cư nhiên ngay cả những điều này cũng biết.”

“Hanh. Nam nhân ta không thương nhưng thật ra đối đãi ta như châu như bảo. Chỉ cần ta muốn biết, Lý Trì sẽ nói cho ta biết.” Võ Mị nói thì có vài phần tự giễu, lại có vài phần đắc ý, “Lão nhân Trưởng Tôn Vô Kỵ kia đã sớm thông đồng với Khiết Đan. Đầu tiên là giam lỏng sứ giả Khiết Đan, tạo thành giả tượng thất tung, làm cho Khiết Đan có lý do khai chiến; lại nhượng Lý Trì tự động xin đi giết giặc, lĩnh binh diệt địch. Đến lúc đó, Khiết Đan giả bại, Lý Trì chiến thắng trở về. Hiện tại thái tử vị chưa định, mà hoàng tử có năng lực đảm nhiệm chỉ có ngươi và Lý Trì. Nhưng đáng tiếc ngươi không phải hoàng thượng thân sinh. Vậy nên, Lý Trì chỉ cần có chiến công trong người, thái tử vị cũng chỉ là vật trong bàn tay. Chờ hắn đăng cơ sau, thuận tiện tặng Khiết Đan một tòa biên cảnh thành trì. Đương nhiên, đây là nói sau.”

“Những điều này ta biết.”

Võ Mị cười nói: “Ta biết ngươi cái gì cũng biết, thế nhưng, khổ là không có chứng cứ, có đúng hay không?”

Hắn đi tới trước mặt Tông Thế Công, xoa mặt hắn, thấp giọng nói: “Thế nhưng ta có….. Thế Công, ta cái gì cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi cùng ta một chỗ.”

“Chiếu, ngươi vẫn là hảo bằng hữu thanh mai trúc mã của ta. Thế nhưng, ta không yêu ngươi, hiện tại sẽ không, sau này cũng sẽ không.” Tông Thế Công nhắm mắt lại, có chút không đành lòng nói.

“Vì sao? Ta chỉ là muốn ngươi yêu ta. Dù cho chỉ là diễn kịch, ta cũng sẽ hài lòng….” Hắn trượt ngồi trên ghế, vô lực nói.

“Ta không muốn lừa ngươi.”

“Phải không? Hanh…. Ha ha ha…..” Hắn bắt đầu cười, cười đến có chút tố chất thần kinh, cười tựa như khóc.

“Chiếu, hắn bị nhốt ở nơi nào?” Tông Thế Công hỏi.

Hắn cái gì cũng không đáp, chỉ là cười.

“Chiếu, nói cho ta biết, không nên ép ta.”

“Ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi có thương ta không?” Võ Mị yên lặng nhìn Tông Thế Công, coi như trên thế giới này, cũng chỉ có một mình Tông Thế Công.

Đáng tiếc, hắn cũng không có được đáp án mong muốn.

“Ta nguyện ý yêu ngươi tựa như thương yêu đệ đệ.”

“Hảo! Hảo! Hảo!”

Ba chữ hảo, nói xong lại lã chã chực khóc.

Võ Mị xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tông Thế Công nói: “Người ngươi muốn ở ngay giữa tấm ngăn phía sau giường.”

Tông Thế Công lập tức đi tới bên giường giật lại tấm ngăn.

Rốt cục nhìn thấy ánh sáng rồi! Ta đời này đại khái cũng sẽ không giống như bây giờ, nghĩ Tông Thế Công khả ái như vậy!

Tứ chi đã bị buộc đến đau nhức. Được cởi trói sau ta lập tức lung lay lung lay tay chân.

Tông Thế Công lại nhìn bóng lưng Võ Mị nói: “Chiếu, chuyện ngươi là nam nhi không ai sẽ nói ra ngoài….. Ta bảo…..”

“Nhiều lời vô ích.” Võ Mị xoay người lại, trong giọng nói đã nghe không ra cảm tình gì, “Hôm nay ngươi bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta duyên tận nghĩa tuyệt. Nếu sau này ta cùng Lý Trì cùng một phe cánh, gặp lại, chỉ sợ cũng là địch nhân.”

Tông Thế Công yên lặng nhìn hắn, cũng không nói lời nào.

Hai người cứ như vậy ngưng mắt nhìn đối phương.

Trong chốc lát, chỉ nghe Tông Thế Công phát sinh một tiếng thở dài không thể nghe thấy, liền nắm tay ta xoay người đi ra ngoài.

Lúc tới cửa, ta lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn, người kia, hình như đang khóc…..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương