Turning - Vòng Xoay Của Vận Mệnh
-
Chương 1: Yudrain Alie
"Hãy nghe đây, kẻ tội đồ, Yudrain Aile."
Một giọng nói phát ra từ phía trên đầu cậu.
""Ngươi chính là kẻ tội đồ đã quên đi nghĩa vụ và nghĩa vụ của mình với tư cách là chỉ huy của Kỵ binh, âm mưu chống lại thế giới bằng những yêu sách không thể chấp nhận được của mình. Ngươi đã lừa dối thế giới và cố gắng đánh cặp World Sphere bằng cách xâm nhập vào khu bảo tồn bị cấm.Ngươi có thừa nhận việc đã cố gắng trốn sang một quốc gia khác khi sự thật được phơi bày ra ánh sáng, sự thật đã được nó tiết lộ và liên quan đến vụ sát hại Công tước Peletta cách đây chín năm trước, sự phá hủy Tháp Ngọc Trai bảy năm trước, cuộc bạo loạn và cánh đồng đỏ năm năm trước không?"
Yuder cười thầm. Cậu đã trở thành một đại tội đồ đi vào lịch sử trong một khoảng thời gian rất dài.
Ở đây làm gì có ai muốn biết sự thật khi họ chỉ học thuộc lòng những câu trả lời mà họ coi là sự thật không?
Cho dù chuyện có ra sao, đều họ muốn tin không phải là hiện thực tàn khốc rằng thế giới này sẽ rơi vào khủng hoảng của sự sinh tồn, mà là niềm tin rằng một Omega nửa vời xuất thần là một thường dân thấp hèn dám âm mưu chống lại họ, vì vậy đối với họ chỉ cần giết hắn sẽ giải quyết mọi chuyện.
Trong khi đó, Yuder đã lang thang khắp thế giới này trong nhiều năm, cố gắng tìm được một người có thể lắng nghe và tin tưởng cậu. Quá nhiều dấu hiệu cho thấy có điều tồi tệ sắp xảy ra với thế giới này. Yuder có thể cảm nhận được có thứ gì đó to lớn đến mức ngay cả anh cũng không biết thứ gì đang tiến tới, nhưng không một ai lắng nghe lời nói của cậu cả.
Với tính cách có phần cáu kỉnh và sắc sảo của bản thân, Yuder, người nhiều lần lang thang khắp nơi nào không có gia đình hay bất kì mối quan hệ nào, đã bị cô lập và nhận nhiều lời chỉ trích là kẻ điên rồ.
Ngay cả khi vào lúc này, anh cũng chỉ có một mình.
Nếu cậu đã thật sự chấp nhận yêu cầu chuyển đến một quốc gia khác, liệu cậu có phải trải qua chuyện này hay không? Yuder đưa đôi mắt còn lại của mình để nhìn viên ngọc bích trên bục phía xa kia.
Vị trí của hoàng để trong khung cảnh mờ ảo trống rỗng. Đã có lúc chỉ dựa dẫm vào một mình cậu. Vị hoàng đế ấy, đã thì thầm và ra lệnh cho anh xử lý những chuyện không thể công khai nhưng giờ đây người đó đã quay lưng khi Yuder bị bắt.
Thay vào đó, một người đàn ông đứng bên cạnh ngai vàng với một cây gậy gai màu đen. Nhúng vào đó là một viên đá màu đỏ.
Cách đây không lâu, cây gậy đó thuộc về Yuder. Bộ đồng phục cậu đã từng mặc với tư cách là chỉ huy của Kỵ binh và quyền lực đứng cạnh ngai vàng từng đã thuộc về cậu.
Người đàn ông đứng ở vị trí đó đã từng là cấp dưới của Yuder. Một người mà trước đây chưa bao giờ dám nhìn vào mắt Yuder giờ đây đã đứng ở vị trí của cậu. Thái độ của anh ấy với cây gậy thật đáng để chú ý.
Ai sẽ đổ lại cho anh ta, bây giờ?
Nhìn lại, đã có quá nhiều thứ bị đánh mất trong sự nghiệp vĩ đại này. Cậu cho dù có chết đi cũng không hề hối tiếc nhưng khi đứng trước cái chết thì lại không như vậy. Nhiều thứ lẫn lộn và quay cuồng trong đầu cậu.
Sự bướng bỉnh và sự tự hào đã duy trì cậu.
Rất nhiều công việc cần phải hoàn thành.
Một câu hỏi chưa được trả lời.
Người đầu tiên rời đi.
Tương lai sau khi cậu biến mất.
Và...khuôn mặt cậu phải kìm nén.
"....."
"Trong lịch sử từ trước tới nay chưa từng có kẻ tội đồ nào như thế này. Kẻ tội lỗi đã không suy nghĩ về hành động của mình, mặc dù hắn đã phạm phải trọng tội, trong đó hắn lợi dụng sự tin tưởng của Hoàng đế và hủy hoại toàn bộ quốc gia. Bệ hạ đã phát ốm vì quá sốc, không thể tin được khi đặt một kẻ không biết danh dự và nghĩa vụ của mình vào một vị trí không xứng đáng. Chính vì lẽ đó, hình phạt cho tội lỗi là tử hình, hắn sẽ bị chặt đầu tại đây ngay hôm nay. Chúc phúc cho Hoàng đế mãi mãi."
WAAAAA
Những cánh hoa rung rinh và tiếng hò reo vang lên. Yuder bị những người lính kéo lên bàn thờ cao.
Một bàn thờ được xây dựng đặc biệt chỉ để trừng phạt tên tội đồ, một máy chém khổng lồ khiến bất kỳ ai cũng có thể thấy cảnh chặt đầu, đang tỏa sáng trên lưỡi kém màu xanh của hải quân.
Một trận tra tấn kéo dài đã ném cơ thể nát bét của anh như một miếng thịt băm dưới lưỡi kiếm. Cho đến khi lỗ mana của cậu bị phá hủy hoàn toàn, một cơn đau kỳ lạ, ít cảm nhận được bao quanh bởi một năng lượng thấp và nhẹ nhàng, đã bị áp đảo một cách khó thở. Yuder thở hổn hển khi cậu cảm thấy mắt mình trắng dã.
Thông thường những kẻ phạm tội bị xử tử hình đều có thể để lại di chúc nhưng Yuder làm gì có cơ hội đó. Cậu chỉ nhìn lên bầu trời xanh, chỉ nhiêu đó là đủ để mắt cậu lạnh đi.
Nó thật lạ. Cậu nghĩ rằng sẽ thật không công bằng nếu cậu phải rơi nước mắt, nhưng cậu không cảm thấy tồi tệ. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghĩ rằng bản thâm có thể sớm giải thoát khỏi công việc tẻ nhạt này.
Vì vậy, có việc gì buồn cười về cậu, một kẻ sắp chết, dù sao cũng là người quan tâm đ ến tương lai?
Chính họ đã không quan tâm đ ến lời cảnh báo chết tiệt của cậu.
Ah tôi thấy. Tôi thật sự đã kiệt sức rồi...
Ngay khi cậu nhận ra điều gì. Lưỡi kiếm đã rơi khỏi đầu cậu..
Cái chết không ngọt ngào cũng chẳng đau đớn.
_________
Yuder sinh ra tại một ngôi làng nhỏ ở đế chế Orr.
Cậu lớn lên với cha mẹ và ông bà ngoại, sau đó cha mẹ cậu đã qua đời, và ông bà cậu cũng qua đời khi cậu mới 13 tuổi. Kể từ ngày đó, cậu phải tự lo liệu cho bản thân, đào cậy và thảo mộc để đổi lấy bánh mì.
Cuộc sống đã có sự thay đổi khi vào năm cậu 18 tuổi, một ngày nọ, một viên đá màu đỏ khổng lồ từ trên trời rơi xuống khiến cả thế giới kinh ngạc.
May mắn thay, viên đá đã rơi xuống một ngọn núi ở giữa đế chế Orr không ai người dân sinh sống, đã làm đảo lộn cả vùng đất và khiến thế giới tràn ngập những rung cảm lạ thường.
Sau ngày hôm đó, một số người dân bắt đầu có sức mạnh kỳ lạ. Một đứa trẻ chưa từng cầm dao cũng có thể chặt một tảng đá nhờ một cành cây, và một người hầu gái bình thường có thể giết toàn bộ quái vật tấn công ngôi làng chỉ bằng một ngón tay.
Có một sức mạnh đã tràn ngập thế giới và Viên đá đỏ đó chính là nền tảng của tất cả sức mạnh hiện tại.
Vì họ không hiểu được tình hình, những người đó quyết định tin rằng năng lực đang tràn ngập thế giới là một loại mana.
Trước đây đã từng có mana trên thế giới nhưng khi đó rất ít nhân tài được chọn và phải rèn luyện rất lâu mới có thể cảm nhận và sử dụng được.
Nó chỉ tồn tại.
Rất ít pháp sư thuộc về tòa tháp và đã học tập trong nhiều thập kỉ, hoặc các hiệp sĩ có thể sử dụng kiếm sau quá trình luyện tập căng thẳng.
Tuy nhiên những người thức tỉnh mới này không cần phải nổ lực để có thể sử dụng năng lực này bất kể giới tính hay tuổi tác. Họ sử dụng chúng như thể họ sử dụng tay chân của mình ngay từ đầu.
Kết quả là, cấu trúc hơn 1 nghìn năm đã bắt đầu có sự thay đổi. Đã có sự căng thẳng xảy ra giữa những người nắm giữ quyền lực và uy quyền với những người có sức mạnh - Người thức tỉnh mới.
Theo thời gian, sự căng thẳng ngày một tăng lên khi người ta tiết lộ rằng nếu như một người có quyền lực đáp ứng được điều kiện nhất định, họ có thể phát triển vượt qua mức độ thức tỉnh lầu đầu của họ. Những người nắm quyền các quốc gia dần lo lắng về cách đối phó với những kẻ có quyền lực mới này.
Sau đó, đế chế Orr nơi mà Yuder sinh sống đã đưa ra thông báo trên toàn quốc, họ đã chọn cách thu hút những người thức tỉnh để thành lập một tổ chức mới.
[Bất kể ai có sức mạnh, hãy đến thủ đô bằng Cung điện Hoàng Gia. Nếu như có thể chứng minh sức mạnh của mình là thật và thề chỉ sử dụng nó cho Đế chế và Hoàng đế, bất kể địa vị, bạn có quyền tham gia vào đội Kỵ binh]
Thông báo lan rộng ra khắp nơi như đôi cánh dang rộng. Ngay cả Yuder, một người sống ở vùng đất hoang vắng cũng có thể biết được tin này.
Trong số những người sở hữu sức mạnh từ Viên đá đỏ trong đó có Yuder.
Một ngày nọ, cậu nhận ra mình có thể chặt cây mà không cần rìu. Cậu có thể đi qua thành phố mà chẳng đổ một giọt mồ hôi. Không cần củi, cậu cũng có thể nhóm lửa và không cần lảng tránh những kẻ săn mồi hay quái vật, cậu có thể di chuyển những viên đá để tấn công chúng.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ mình phải thể hiện sức mạnh với mọi người. Cậu nghĩ rằng mình sẽ sống ở một túp lều nhỏ, nơi anh và ông sống suốt đời. Tuy nhiên, cậu chợt xúc động khi nghe tin em ra chợ bán cây.
Tập hợp những người đàn ông mạnh mẽ nhất từ cung điện. Đó là nơi mà những người bình thường chưa từng dám mơ tới.
Ông để lại di chúc dặn cậu không được sống tham lam nhưng cậu vẫn còn trẻ. Thông báo này như một cơ hội nhưng đồng thời cũng là cuộc phiêu lưu thót tim của cậu, người chưa tùng cất cánh từ thời niên thiếu.
Vào lúc đấy, cậu vẫn chưa biết cái gì cũng có cái giá của nó và cậu không hoàn toàn đồng ý với những cái giá đó.
Yuder thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà. Nếu như cậu không thể vào Kỵ binh, cậu sẽ quay trở về nhà.
Chỗ ở tồi tàn nhất mà cậu từng có ở Thủ đô. Trong căn phòng sắp sập và một cái tên không phù hợp với nó được gọi là "Giấc ngủ của người khổng lồ", Yuder đã mở mắt dậy sau khi dường như bị chặt đầu bằng máy chém.
""..Cái quái gì đang diễn ra vậy."
Cho dù cậu có nhìn vào tấm gương bị bẩn bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cách mà cậu đang nhìn nó vẫn không thay đổi một chút nào. Yuder lạ lẫm nhìn chính mình trong gương.
Một khuôn mặt vẫn còn trẻ, mái tóc đen với chiếc áo khoác nghiệt ngã. Cái cổ bị cắt sạch sẽ không chút lưu tình. Những bộ quần áo rẻ tiền bằng vải thô và những đôi giày quá rộng để mặc trông rất thực tế.
Cho dù nhìn như thế nào thì cũng là bóng dáng cậu cách đây 11 năm trước khi rời khỏi nhà đến thủ đô.
Một giọng nói phát ra từ phía trên đầu cậu.
""Ngươi chính là kẻ tội đồ đã quên đi nghĩa vụ và nghĩa vụ của mình với tư cách là chỉ huy của Kỵ binh, âm mưu chống lại thế giới bằng những yêu sách không thể chấp nhận được của mình. Ngươi đã lừa dối thế giới và cố gắng đánh cặp World Sphere bằng cách xâm nhập vào khu bảo tồn bị cấm.Ngươi có thừa nhận việc đã cố gắng trốn sang một quốc gia khác khi sự thật được phơi bày ra ánh sáng, sự thật đã được nó tiết lộ và liên quan đến vụ sát hại Công tước Peletta cách đây chín năm trước, sự phá hủy Tháp Ngọc Trai bảy năm trước, cuộc bạo loạn và cánh đồng đỏ năm năm trước không?"
Yuder cười thầm. Cậu đã trở thành một đại tội đồ đi vào lịch sử trong một khoảng thời gian rất dài.
Ở đây làm gì có ai muốn biết sự thật khi họ chỉ học thuộc lòng những câu trả lời mà họ coi là sự thật không?
Cho dù chuyện có ra sao, đều họ muốn tin không phải là hiện thực tàn khốc rằng thế giới này sẽ rơi vào khủng hoảng của sự sinh tồn, mà là niềm tin rằng một Omega nửa vời xuất thần là một thường dân thấp hèn dám âm mưu chống lại họ, vì vậy đối với họ chỉ cần giết hắn sẽ giải quyết mọi chuyện.
Trong khi đó, Yuder đã lang thang khắp thế giới này trong nhiều năm, cố gắng tìm được một người có thể lắng nghe và tin tưởng cậu. Quá nhiều dấu hiệu cho thấy có điều tồi tệ sắp xảy ra với thế giới này. Yuder có thể cảm nhận được có thứ gì đó to lớn đến mức ngay cả anh cũng không biết thứ gì đang tiến tới, nhưng không một ai lắng nghe lời nói của cậu cả.
Với tính cách có phần cáu kỉnh và sắc sảo của bản thân, Yuder, người nhiều lần lang thang khắp nơi nào không có gia đình hay bất kì mối quan hệ nào, đã bị cô lập và nhận nhiều lời chỉ trích là kẻ điên rồ.
Ngay cả khi vào lúc này, anh cũng chỉ có một mình.
Nếu cậu đã thật sự chấp nhận yêu cầu chuyển đến một quốc gia khác, liệu cậu có phải trải qua chuyện này hay không? Yuder đưa đôi mắt còn lại của mình để nhìn viên ngọc bích trên bục phía xa kia.
Vị trí của hoàng để trong khung cảnh mờ ảo trống rỗng. Đã có lúc chỉ dựa dẫm vào một mình cậu. Vị hoàng đế ấy, đã thì thầm và ra lệnh cho anh xử lý những chuyện không thể công khai nhưng giờ đây người đó đã quay lưng khi Yuder bị bắt.
Thay vào đó, một người đàn ông đứng bên cạnh ngai vàng với một cây gậy gai màu đen. Nhúng vào đó là một viên đá màu đỏ.
Cách đây không lâu, cây gậy đó thuộc về Yuder. Bộ đồng phục cậu đã từng mặc với tư cách là chỉ huy của Kỵ binh và quyền lực đứng cạnh ngai vàng từng đã thuộc về cậu.
Người đàn ông đứng ở vị trí đó đã từng là cấp dưới của Yuder. Một người mà trước đây chưa bao giờ dám nhìn vào mắt Yuder giờ đây đã đứng ở vị trí của cậu. Thái độ của anh ấy với cây gậy thật đáng để chú ý.
Ai sẽ đổ lại cho anh ta, bây giờ?
Nhìn lại, đã có quá nhiều thứ bị đánh mất trong sự nghiệp vĩ đại này. Cậu cho dù có chết đi cũng không hề hối tiếc nhưng khi đứng trước cái chết thì lại không như vậy. Nhiều thứ lẫn lộn và quay cuồng trong đầu cậu.
Sự bướng bỉnh và sự tự hào đã duy trì cậu.
Rất nhiều công việc cần phải hoàn thành.
Một câu hỏi chưa được trả lời.
Người đầu tiên rời đi.
Tương lai sau khi cậu biến mất.
Và...khuôn mặt cậu phải kìm nén.
"....."
"Trong lịch sử từ trước tới nay chưa từng có kẻ tội đồ nào như thế này. Kẻ tội lỗi đã không suy nghĩ về hành động của mình, mặc dù hắn đã phạm phải trọng tội, trong đó hắn lợi dụng sự tin tưởng của Hoàng đế và hủy hoại toàn bộ quốc gia. Bệ hạ đã phát ốm vì quá sốc, không thể tin được khi đặt một kẻ không biết danh dự và nghĩa vụ của mình vào một vị trí không xứng đáng. Chính vì lẽ đó, hình phạt cho tội lỗi là tử hình, hắn sẽ bị chặt đầu tại đây ngay hôm nay. Chúc phúc cho Hoàng đế mãi mãi."
WAAAAA
Những cánh hoa rung rinh và tiếng hò reo vang lên. Yuder bị những người lính kéo lên bàn thờ cao.
Một bàn thờ được xây dựng đặc biệt chỉ để trừng phạt tên tội đồ, một máy chém khổng lồ khiến bất kỳ ai cũng có thể thấy cảnh chặt đầu, đang tỏa sáng trên lưỡi kém màu xanh của hải quân.
Một trận tra tấn kéo dài đã ném cơ thể nát bét của anh như một miếng thịt băm dưới lưỡi kiếm. Cho đến khi lỗ mana của cậu bị phá hủy hoàn toàn, một cơn đau kỳ lạ, ít cảm nhận được bao quanh bởi một năng lượng thấp và nhẹ nhàng, đã bị áp đảo một cách khó thở. Yuder thở hổn hển khi cậu cảm thấy mắt mình trắng dã.
Thông thường những kẻ phạm tội bị xử tử hình đều có thể để lại di chúc nhưng Yuder làm gì có cơ hội đó. Cậu chỉ nhìn lên bầu trời xanh, chỉ nhiêu đó là đủ để mắt cậu lạnh đi.
Nó thật lạ. Cậu nghĩ rằng sẽ thật không công bằng nếu cậu phải rơi nước mắt, nhưng cậu không cảm thấy tồi tệ. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghĩ rằng bản thâm có thể sớm giải thoát khỏi công việc tẻ nhạt này.
Vì vậy, có việc gì buồn cười về cậu, một kẻ sắp chết, dù sao cũng là người quan tâm đ ến tương lai?
Chính họ đã không quan tâm đ ến lời cảnh báo chết tiệt của cậu.
Ah tôi thấy. Tôi thật sự đã kiệt sức rồi...
Ngay khi cậu nhận ra điều gì. Lưỡi kiếm đã rơi khỏi đầu cậu..
Cái chết không ngọt ngào cũng chẳng đau đớn.
_________
Yuder sinh ra tại một ngôi làng nhỏ ở đế chế Orr.
Cậu lớn lên với cha mẹ và ông bà ngoại, sau đó cha mẹ cậu đã qua đời, và ông bà cậu cũng qua đời khi cậu mới 13 tuổi. Kể từ ngày đó, cậu phải tự lo liệu cho bản thân, đào cậy và thảo mộc để đổi lấy bánh mì.
Cuộc sống đã có sự thay đổi khi vào năm cậu 18 tuổi, một ngày nọ, một viên đá màu đỏ khổng lồ từ trên trời rơi xuống khiến cả thế giới kinh ngạc.
May mắn thay, viên đá đã rơi xuống một ngọn núi ở giữa đế chế Orr không ai người dân sinh sống, đã làm đảo lộn cả vùng đất và khiến thế giới tràn ngập những rung cảm lạ thường.
Sau ngày hôm đó, một số người dân bắt đầu có sức mạnh kỳ lạ. Một đứa trẻ chưa từng cầm dao cũng có thể chặt một tảng đá nhờ một cành cây, và một người hầu gái bình thường có thể giết toàn bộ quái vật tấn công ngôi làng chỉ bằng một ngón tay.
Có một sức mạnh đã tràn ngập thế giới và Viên đá đỏ đó chính là nền tảng của tất cả sức mạnh hiện tại.
Vì họ không hiểu được tình hình, những người đó quyết định tin rằng năng lực đang tràn ngập thế giới là một loại mana.
Trước đây đã từng có mana trên thế giới nhưng khi đó rất ít nhân tài được chọn và phải rèn luyện rất lâu mới có thể cảm nhận và sử dụng được.
Nó chỉ tồn tại.
Rất ít pháp sư thuộc về tòa tháp và đã học tập trong nhiều thập kỉ, hoặc các hiệp sĩ có thể sử dụng kiếm sau quá trình luyện tập căng thẳng.
Tuy nhiên những người thức tỉnh mới này không cần phải nổ lực để có thể sử dụng năng lực này bất kể giới tính hay tuổi tác. Họ sử dụng chúng như thể họ sử dụng tay chân của mình ngay từ đầu.
Kết quả là, cấu trúc hơn 1 nghìn năm đã bắt đầu có sự thay đổi. Đã có sự căng thẳng xảy ra giữa những người nắm giữ quyền lực và uy quyền với những người có sức mạnh - Người thức tỉnh mới.
Theo thời gian, sự căng thẳng ngày một tăng lên khi người ta tiết lộ rằng nếu như một người có quyền lực đáp ứng được điều kiện nhất định, họ có thể phát triển vượt qua mức độ thức tỉnh lầu đầu của họ. Những người nắm quyền các quốc gia dần lo lắng về cách đối phó với những kẻ có quyền lực mới này.
Sau đó, đế chế Orr nơi mà Yuder sinh sống đã đưa ra thông báo trên toàn quốc, họ đã chọn cách thu hút những người thức tỉnh để thành lập một tổ chức mới.
[Bất kể ai có sức mạnh, hãy đến thủ đô bằng Cung điện Hoàng Gia. Nếu như có thể chứng minh sức mạnh của mình là thật và thề chỉ sử dụng nó cho Đế chế và Hoàng đế, bất kể địa vị, bạn có quyền tham gia vào đội Kỵ binh]
Thông báo lan rộng ra khắp nơi như đôi cánh dang rộng. Ngay cả Yuder, một người sống ở vùng đất hoang vắng cũng có thể biết được tin này.
Trong số những người sở hữu sức mạnh từ Viên đá đỏ trong đó có Yuder.
Một ngày nọ, cậu nhận ra mình có thể chặt cây mà không cần rìu. Cậu có thể đi qua thành phố mà chẳng đổ một giọt mồ hôi. Không cần củi, cậu cũng có thể nhóm lửa và không cần lảng tránh những kẻ săn mồi hay quái vật, cậu có thể di chuyển những viên đá để tấn công chúng.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ mình phải thể hiện sức mạnh với mọi người. Cậu nghĩ rằng mình sẽ sống ở một túp lều nhỏ, nơi anh và ông sống suốt đời. Tuy nhiên, cậu chợt xúc động khi nghe tin em ra chợ bán cây.
Tập hợp những người đàn ông mạnh mẽ nhất từ cung điện. Đó là nơi mà những người bình thường chưa từng dám mơ tới.
Ông để lại di chúc dặn cậu không được sống tham lam nhưng cậu vẫn còn trẻ. Thông báo này như một cơ hội nhưng đồng thời cũng là cuộc phiêu lưu thót tim của cậu, người chưa tùng cất cánh từ thời niên thiếu.
Vào lúc đấy, cậu vẫn chưa biết cái gì cũng có cái giá của nó và cậu không hoàn toàn đồng ý với những cái giá đó.
Yuder thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà. Nếu như cậu không thể vào Kỵ binh, cậu sẽ quay trở về nhà.
Chỗ ở tồi tàn nhất mà cậu từng có ở Thủ đô. Trong căn phòng sắp sập và một cái tên không phù hợp với nó được gọi là "Giấc ngủ của người khổng lồ", Yuder đã mở mắt dậy sau khi dường như bị chặt đầu bằng máy chém.
""..Cái quái gì đang diễn ra vậy."
Cho dù cậu có nhìn vào tấm gương bị bẩn bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cách mà cậu đang nhìn nó vẫn không thay đổi một chút nào. Yuder lạ lẫm nhìn chính mình trong gương.
Một khuôn mặt vẫn còn trẻ, mái tóc đen với chiếc áo khoác nghiệt ngã. Cái cổ bị cắt sạch sẽ không chút lưu tình. Những bộ quần áo rẻ tiền bằng vải thô và những đôi giày quá rộng để mặc trông rất thực tế.
Cho dù nhìn như thế nào thì cũng là bóng dáng cậu cách đây 11 năm trước khi rời khỏi nhà đến thủ đô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook