Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hô to: “Ngài cảnh sát, chính là cái tên này! Hắn là kẻ tình nghi góp vốn phi pháp cùng lừa đảo đó! Tôi là người bị hại thê thảm nhất, tôi có thể cung cấp chứng cứ liên quan!”

Hả?

Chu Bạch quay đầu lại, liền thấy Nhâm Húc mới nãy còn hăng hái giờ thì bị vài viên cảnh sát chế phục, cổ tay đeo còng.

Mà Giản Từ ở một bên lại phách lối nói: “Lại còn dám về tìm tôi, thật sự coi tôi là thằng ngu à! Tôi xem anh còn có thể chạy tới chỗ nào! Trả nhà lại cho tôi! Trả tiền lại cho tôi!”

Chu Bạch sửng sốt một hồi, mới thở ra một tiếng, bật cười.

Thật không nhìn ra, nguyên lai lão bà của mình còn thù rất dai.

Rất tốt, rất quyết đoán.

Bên kia Giản Từ bắt Nhâm Húc đòi lại công lý, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Cậu biết chứ, chỉ cần nói một tiếng với Chu Bạch, anh nhất định sẽ không bàng quan mà đứng nhìn, nhưng đây là chuyện của người mà anh không quen gây ra, nên cậu muốn chính tay mình làm rõ ràng mọi chuyện. Về phần món nợ ngày trước, Chu Bạch đã giúp cậu rất nhiều, còn cái tên cặn bã dám làm không dám chịu này, thì tự tay cậu sẽ giao hắn cho cảnh sát.

Nói đến cũng buồn cười, Nhâm Húc lần này trở về cũng thật muốn tìm Giản Từ nhận lỗi cùng tái hợp. Hắn sau khi đem khoản tiền kia bỏ trốn, dùng danh nghĩa một công ty đầu tư hạng mục chuyên khai thác than đá, quả nhiên kiếm được một ít lời. Lại nghe nói món nợ ầm ĩ tại Z thành đã được giải quyết, liền đánh bạo trở về.

Tâm tư cẩn thận, hắn trước tiên trong điện thoại thăm dò thái độ của Giản Từ. Dùng lời nói khẩn thiết nhận sai cùng giải thích, Giản Từ quả nhiên bị hắn nắm trong tay, hắn nghĩ lại dùng chiêu “Ước hẹn ngày đó” để tăng thêm sức thuyết phục, vậy là có thể lừa thành công. Dù sao trong ấn tượng của hắn, Giản Từ là người rất nhẹ dạ lại niệm tình cũ, nhất định không phải chút tình cảm cũng không có, huống chi hắn là đến để trả lại tiền, bù đắp lại khoảng nợ.

Chỉ có điều, hắn là lúc biết rõ Giản Từ cùng Chu tổng của Bạch Thịnh kết hôn mà cố ý van cầu tái hợp, trong đó có bao nhiêu tâm tư xấu xa, cũng chỉ có mình hắn biết. Có lẽ đơn thuần là muốn tìm người sống bám, hoặc dã muốn Giản Từ giúp mình giắt mối làm ăn, nếu như dã tâm của hắn lớn hơn một chút, cũng có thể muốn khuyên Giản Từ trong ứng ngoài hợp, đem Bạch Thịnh một phần chiếm lấy.

Đáng tiếc, hắn quá mức tự tin, “Lời ngon tiếng ngọt” còn chưa bắt đầu, liền nằm trong tay cảnh sát.

Bởi vì ở trong lòng Giản Từ, hắn ngoại trừ trên người treo cái mác “Tên lừa gạt”, dĩ nhiên chẳng là cái thá gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương