Tương Tư
Chương 8

“Tôi nghĩ Hứa tiểu thư cũng không muốn ngồi xe tôi.” Khi người này khép cửa sổ xe thì ném lại một câu, sau đó xe nhanh chóng vụt đi, ánh đèn phía đuôi xe dần dần biến mất trong bóng đêm.

Hứa Niệm nổi giận, đứng tại chỗ ấm ức trong lòng, may là vận khí cũng không tệ, rất nhanh cô đã thuận lợi đón được một chiếc xe taxi.

Tòa soạn chụp ảnh Lục Từ rất có tiếng trong giới, cơ bản chụp rồi thì rất ít cơ hội thương lượng đường sống, Hứa Niệm cũng là ôm tâm trạng thử vận may.

Nhưng mà đối phương vẫn còn cho cô mặt mũi, người đến là tổng giám của tòa soạn báo.

“Trương tiên sinh.” Hứa Niệm chào anh ta, sau khi ngồi xuống thì gọi nhân viên mang đến một bình trà ngon.

Sợ bị phóng viên khác nghe được tin đồn sẽ đưa tin lung tung nên hai người hẹn ở một quán trà, vị trí cũng vô cùng bí mật. Hứa Niệm uống một ngụm trà, lúc này mới đi thẳng đến vấn đề: “Lục Từ lần này gây phiền toái cho mọi người, thật sự xin lỗi. Cô ấy tuổi còn nhỏ, có khi làm việc gì sai cũng không biết, hi vọng Trương tiên sinh nể tình cô bé còn non nớt, cho cô ấy thêm cơ hội nữa.”

Cô đưa tay đẩy chi phiếu qua, nhưng vị tổng giám đại nhân kia lại bất vi sở động*. (*: không có động tĩnh, không bị thuyết phục)

Anh ta yên lặng hồi lâu mới nói: “Tôi vẫn luôn rất khâm phục Hứa tổng, cho nên hôm nay mới tự mình tới.”

Hứa Niệm trong lòng biết đối phương nói lời này thì sự việc có năm phần nắm chắc, nên nhẫn nại nghe anh ta nói tiếp.

Ai ngờ vị tổng giám kia trầm ngâm vài giây, còn nói: “Tôi sẵn lòng cho cô một nhân tình, ảnh chụp sắc nét, lộ liễu sẽ không công bố. Nhưng tin tức này sáng mai nhất định sẽ đăng báo.”

Hứa Niệm không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển theo hướng này, trong lòng thầm nghĩ không xong, nhưng trên mặt vẫn trấn định tự nhiên như trước: “Trương tiên sinh, cô bé không hiểu chuyện, ngài làm như vậy thì những nỗ lực trước đây của cô ấy sẽ hoàn toàn bị phá hủy.”

Lời này chỉ khiến cho đối phương cười khẽ một hồi: “Trong lòng Hứa tổng rõ ràng không phải sao? Lục Từ nếu không có cô, làm sao có hôm nay.”

Hứa Niệm trầm mặc nhìn anh ta một cái.

Người nọ còn nói: “Hứa tổng một lòng bồi dưỡng giúp cô ấy vượt mọi chông gai, mà nếu như không có bài học lần này, những chuyện thế này về sau sẽ càng nhiều, cô cũng không thể che chở cho cô ấy cả đời được.”

Đạo lý quả thật như thế, nhưng việc này không chỉ là cho Lục Từ một bài học kinh nghiệm đơn giản như vậy. Cô ấy chịu ảnh hưởng của vụ scandal, bộ phim đang chuẩn bị cũng bị ảnh hưởng tới. Bộ phim này cô bỏ rất nhiều vốn, nếu tin tức lộ ra chỉ sợ hậu quả khó có thể tưởng tượng.

Trương tiên sinh ngửa đầu uống cạn nước trà còn thừa lại trong chén, lại nhìn cô thì hơi hơi thở dài: “Hứa tổng dù sao cũng có tập thể nhân viên cần công việc, tôi cũng giống vậy, phải cho nhân viên một câu trả lời.”

Hứa Niệm đương nhiên hiểu, chỉ gật đầu cũng không nói thêm gì.

Xem như thất bại.

***

Trên đường trở về Hứa Niệm thất thần nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đêm nay vô cùng đen tối, ngày mai có lẽ sẽ là một ngày mưa. Cô không biết vì sao giờ phút này lại đặc biệt nhớ Lục Sơn, trước kia gặp phải vấn đề khó khăn, chỉ cần an tâm tránh phía sau anh là được rồi. Mỗi khi cô buồn rầu Lục Sơn sẽ đưa tay vân vê giữa hai hàng lông mày của cô, ấm giọng dỗ cô: “Mọi việc còn có anh, trời sập xuống anh cũng sẽ gánh thay em.”

Khi đó cô thật sự không cần phải phiền não bất cứ chuyện gì, chỉ cần nắm bàn tay khô ráo của anh, lập tức sẽ cảm thấy toàn bộ thế giới đều trong sáng.

Mà lúc này…

Cô nhắm chặt mắt, nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn cưới trên ngón áp út, nếu Lục Sơn còn sống thì tốt biết bao, ít nhất bờ vai dày rộng của anh có thể để cô dựa vào một chút.

Về nhà Lục Từ đã ngồi sẵn chờ trong phòng khách từ lâu, nghe có tiếng mở cửa, lặng lẽ thò đầu ra, tránh ở chỗ rẽ cửa vào nói chuyện với cô: “… Chị dâu.”

Hứa Niệm cắn môi, “Ừ” một tiếng, cúi đầu đổi giày.

Lục Từ bước chậm đến bên cạnh cô, thuận tay cầm túi của cô, nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới thấp giọng giải thích: “Em, em xin lỗi, em thật sự không biết có phóng viên.”

Hứa Niệm hít vào một hơi, khi nhìn lại cô ấy thì tâm tình bình tĩnh rất nhiều: “Không có phóng viên thì có thể làm bậy?”

“Không phải.” Lục Từ vội vàng xua tay, mặc dù cô tùy hứng nhưng cũng biết bản thân đã gây đại họa, nhất thời luống cuống nói năng lộn xộn, “Em nói không được, là hắn…”

Mặt cô đỏ hồng, lại dè dặt cẩn trọng quan sát Hứa Niệm: “Em có thể làm chuyện gì không? Chỉ cần không liên lụy đến công ty.”

Hứa Niệm lại nhìn cô chằm chằm một hồi lâu không nói lời nào. Lục Từ bị nhìn đến sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Chị tức giận? Hay là đánh em một trận để trút giận?”

“Em và Chu Kính Sinh làm sao quen biết?”

Lục Từ không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, sững sờ đáp: “Ở phòng thể dục.”

Hứa Niệm cau mày, vẻ mặt không tin đánh giá cô. Lục Từ vội vàng khẳng định: “Là thật.”

Hứa Niệm cho rằng Đường Trọng Kiêu giở trò, nhưng chẳng lẽ thật sự là cô suy nghĩ nhiều?

Cô xoay người đi vào trong, Lục Từ ngoan ngoãn theo phía sau cô, một lúc sau mới nghe cô nói: “Trong khoảng thời gian này đừng ra ngoài, chờ chị thông báo.”

Lục Từ há miệng thở dốc, thấy Hứa Niệm thật sự tức giận, lúc này mới bất mãn “Dạ” một tiếng.

Hứa Niệm xoa xoa huyệt thái dương rồi trở về phòng.

Cô gọi điện thoại cho trợ lý, trợ lý báo cáo bản kế hoạch hoàn chỉnh của phòng PR một lần cho cô: “Trước mắt có hai phương án, thứ nhất là tuyên bố với bên ngoài hai người họ có quan hệ yêu đương, dù sao Chu Kính Sinh chưa lập gia đình, dư luận sẽ nhanh chóng qua đi.”

Cậu ta nói xong đại khái cũng cảm thấy không ổn, bản thân liền phủ định: “Bất quá thanh danh Chu Kính Sinh không được tốt.” Phương án này hiển nhiên không thể được, ngay cả Lục Từ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Hứa Niệm đè ép thái dương, “Cái thứ hai thì sao?”

“Phương án thứ hai chính là im lặng, chứng cớ đã vô cùng xác thực, nói hơn chỉ khiến biến khéo thành vụng. Chờ tin đồn đi qua thì tốt rồi.”

Phương án này tương đối đáng tin, Hứa Niệm cuối cùng quyết định tạm thời không đưa ra bất kì tuyên bố gì.

***

Ngày thứ hai toàn bộ công ty đều bị vây trong không khí rét lạnh, dường như bị mưa dầm bên ngoài ảnh hưởng. Điện thoại Hứa Niệm vang lên, trợ lý cũng chạy vào, bộ dạng mặt ủ mày chau: “Thư ký bên Hạ thị gọi tới, có lẽ là việc rút vốn.”

Buổi sáng nay đây đã không phải cuộc thứ nhất, Hứa Niệm lạnh nhạt tỏ vẻ đã biết, trợ lý lo lắng nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài.

Trâu Dĩnh hùng hùng hổ hổ trở về, ngồi vào chỗ của mình trước bàn làm việc: “Không có biện pháp, thật sự không tìm được người thích hợp cứu vụ này, các cô ấy đều kín lịch cả rồi, ai cũng không có thời gian.”

Hứa Niệm không nói chuyện, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Trâu Dĩnh nhíu mày: “Cậu tìm được cách chưa?”

“Cách gì?” Hứa Niệm cầm bút máy trong tay ném một cái, thân mình nặng nề rơi vào lưng ghế dựa, “Mọi chuyện đã vỡ lở ra thành thế này, lại không tìm được người nổi tiếng đóng thế. Muốn tìm ra biện pháp đúng là khó hơn cả chết.”

Trâu Dĩnh đều bị cô chọc cười: “Cậu sẽ không làm cho bộ phim này vào lửa chứ, hiện tại không tìm một người nổi tiếng chịu đến diễn, ai còn dám đầu tư cho cậu?”

Hứa Niệm không nói tiếp.

Trâu Dĩnh lại tiếp tục: “Tớ khó khăn lắm mới thuyết phục được đạo diễn Trương, hiện tại xảy ra vấn đề tài chính, nếu nữ chính lại không diễn, thì cậu chờ thanh toán vi phạm hợp đồng đi.”

Hứa Niệm nhắm chặt mắt, sau một lúc trầm mặc rốt cục cũng mở miệng: “Vấn đề tài chính tớ sẽ nghĩ cách, việc liên hệ diễn viên xin nhờ cậu.”

Trâu Dĩnh cũng chỉ là miệng độc một chút, đáy lòng là thật sự sốt ruột thay Hứa Niệm, thở ra đứng lên: “Yên tâm đi, tớ tốt xấu gì cũng lăn lộn nhiều năm như vậy. Hiện tại những diễn viên mới đều do tớ huấn luyện, thế nào cũng phải để cho tớ cái mặt mũi.”

Hứa Niệm khẽ cười nói: “Cám ơn.”

Trâu Dĩnh liếc mắt nhìn cô một cái liền đi ra ngoài.

***

Hứa Niệm mở ngăn kéo tìm thuốc bao tử, cả một buổi sáng nay chưa có gì vào bụng, lúc này rốt cục cũng cảm thấy khó chịu. Cửa văn phòng lại đúng lúc gõ vang, Lục Chu cầm ly sữa nóng tiến vào.

“Đoán được chắc chắn chị không thoải mái, muốn ăn cái gì, em mua cho chị.”

Hứa Niệm nhìn khuôn mặt có bảy phần giống Lục Sơn chốc lát hoảng thần, cuối cùng lắc đầu: “Đợi bọn họ mang về cho chị, chính cậu đi ăn đi.”

Lục Chu không đi, ngược lại kéo cái ghế trước bàn làm việc của cô ngồi xuống: “Chẳng sợ ngày mai chính là tận thế, em cũng phải đối xử thật tốt bản thân, nếu nhìn thấy chị vất vả như vậy, trong lòng anh trai em cũng không thoải mái.”

Hứa Niệm ngẩn ra, hơi buông mắt xuống.

Lục Chu thấy bộ dạng thất thần của cô, cầm mép ly sữa đẩy tới: “Em đi mua đồ ăn cho chị, đừng ăn Fastfood nữa, không có dinh dưỡng đâu.”

Lục Chu vừa mới đứng lên thì lại có người đẩy cửa vào.

Người nọ đeo kính râm size lớn, trên người còn mặc quần áo bảo vệ màu xám rộng lùng thùng, chiếc mũ làm khuôn mặt vốn nhỏ hẹp biến mất hơn phân nửa.

Đến khi cởi hết quần áo ngụy trang, hai người mới nhận ra người đến là Lục Từ.

Lục Từ cầm trong tay bình giữ ấm và cặp lồng cơm, có chút ngượng ngùng đưa đến trước mặt Hứa Niệm, còn cướp lời: “Chị dâu chị đừng mắng em nha, em chỉ là muốn đưa chút đồ ăn cho chị, không bị phóng viên chụp lại, em rất cẩn thận!”

Nhìn bộ dạng tận lực lấy lòng của cô, Hứa Niệm không khỏi lại nghĩ tới Lục Từ hồi nhỏ.

Lục Từ nhỏ hơn rất nhiều so với cô và Lục Sơn, vẫn luôn gầy teo yếu đuối, bất kể bọn họ đi đâu nha đầu kia cũng quấn quít lấy muốn đi cùng nhau. Có đôi khi khóc nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, Lục Sơn rốt cục chịu không nổi mang cô theo.

Khi đó Lục Sơn nói, anh không nhìn được em gái mình khổ sở, nếu có thể, nhất định sẽ khiến cô bé vĩnh viễn vui vẻ.

Lục Từ thấy Hứa Niệm nhìn chằm chằm vào mình, tưởng bản thân lại chọc cô mất hứng, bĩu môi dáng vẻ tủi thân: “Em đi đây…”

“Em ăn chưa?” Hứa Niệm mở hộp cơm ra, vừa thấy chính là ba phần ăn.

Lục Từ lập tức ánh mắt sáng lên, chạy đến bên cạnh Lục Chu ngồi xuống, cười hì hì nói: “Còn chưa có đâu, mẹ nói một mình chị ăn cơm nhất định sẽ không có khẩu vị, em ăn cùng chị.”

“Lại nịnh nọt.” Lục Chu ở bên cạnh không khách khí vạch trần cô.

Đáy mắt Hứa Niệm ẩn cười, nhưng cái gì cũng không nói, tâm tư này của tiểu nha đầu làm sao cô không biết, mỗi lần làm việc gì sai lấy lòng đều rất rõ ràng.

Cô cầm chiếc đũa ăn mở đầu, Lục Từ hung hăng trừng mắt Lục Chu, miệng không tiếng động phát ra hai chữ: “Đồ đểu.”

Lục Chu trực tiếp cầm đũa gõ đầu cô: “Không biết lớn nhỏ.”

“Chị dâu, Lục Chu bắt nạt em!”

“Anh là đang giáo dục em.”

“Dựa vào cái gì chứ, anh cũng gây rắc rối cho chị dâu.”

“Nhưng hiện tại anh đã cải tà quy chính, em thì sao? Luôn khiến cả nhà không bớt lo lắng cho em!”

“… Aizz, anh đừng cướp sườn xào chua ngọt của em!!”

Bên tai là tiếng hai người vui cười tức giận mắng mỏ, ngoài cửa sổ giọt giọt tí tách, cơn mưa này kéo dài như không có ý định dừng lại. Hứa Niệm cúi đầu ăn cơm, khóe môi đã có ý cười hiện lên từ lâu.

Đối với cô mà nói Lục gia là trách nhiệm, nhưng cũng là nơi mang đến cho cô ấm áp, sau khi ba mẹ và anh trai di dân thì người nhà của cô chỉ còn lại bọn họ. Mấy năm nay sống nương tựa vào nhau, có khi cũng dựa vào bọn họ mới không thấy cô đơn.

Cho nên một lần nữa gặp chuyện khó khăn, cuối cùng cũng sẽ nghĩ ra cách.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương