Tương Tư Tử Hoa
-
8: Trung Thu 1
Hách Mạo tông chủ dứt khoát phi cây quạt trên tay về phía Đông Miên, nàng nghiêng đầu sang né và đưa tay bắt một cái một phần cán vàng, đem mở ra quạt quạt trước mặt đối thủ.
Hách Mạo tông chủ tắt mất nụ cười tự đắc, khẽ chau mày tung chiêu bay đến.Một nén hương bắt đầu, Trung Dung lập tức cũng bận đối phó với một tông chủ khác, cây thương trên tay thế mà không đỡ nổi một đòn, gãy làm đôi.
Trung Dung không nao núng, trực tiếp vứt đi đánh tay không luôn.
Còn phần Hoa Yết, y đã bị nhăm nhe không phải chỉ một người.“Không biết Lãm Thu Nguyệt tông chủ có thể chỉ—” Tế Hức Sô chủ động, nhưng chưa nói dứt câu hắn đã bị người ta bỏ ngỏ.
Hai vị tông chủ của Lãm Thu Nguyệt tông và Dụng Cao tông cùng lúc lao đến chỗ Hoa Yết, giật mình thắc mắc đất trời y hỏi: “Sao lại là ta?”Theo thói quen Hoa Yết lấy ra bùa thuẫn, giữ trên hai ngón tay liền xuất hiện phía trước một khiên chắn vô hình.
Bấy giờ hai vị tông chủ một già một trẻ mới nhận ra đối phương, lập tức tránh xa nhau, Hoa Yết xuýt nữa đã phản đòn hai người.
Lão Dụng Cao tông chủ cười với giọng lão ông già tuổi bát tuần: “Chà chà, đừng manh động trưởng lão trẻ tuổi, ta chỉ muốn thương lượng mời ngươi về với tông môn của ta thôi.”Lãm Thu Nguyệt tông chủ thì nói khác, bỏ kiếm bạc ra sau lưng: “Ta thì muốn chỉ giáo hắn vài chiêu, lão không ý kiến chứ?”Lão cười, nhưng mắt thì không: “Có đó, đợi ta một chút đi.” Rồi quay sang y, nói một hồi, ý chính là bắt gia nhập, nhưng vì âm thanh nơi này đã không còn được khuếch đại nên bàng dân thiên hạ không nghe được sự chèn ép người của gã.
Hoa Yết liên tục từ chối, thấy không thuyết phục được, lão trong tay bùng lên một ngọn lửa nói: “Thế thì đánh với lão già này một trận nhé?”“Vì sao phải tranh giành như thế?” Lãm Thu Nguyệt tông chủ không mấy vui vẻ liếc mắt sang lão già nói.“Già rồi, nhàm chán nên thích kiếm truyện.”Hai người cùng đánh tới chỗ Hoa Yết, y đã phòng thủ trước, cầm bùa sẵn trong tay.
Nhưng hai người kia chưa tới gần được bao nhiêu thì đã bị dội ngược lại.
Đứng trước mặt y là kẻ mang mạng che mặt, hắn đưa tay lên cao, phía trên đầu hiện ra một bàn tay quỷ máu to lớn, tay hắn tựa như cái tay khổng lồ kia, đập xuống là đập xuống theo.Hai vị tông chủ kịp thời né tránh, nhưng phần sàn đá mà bàn tay máu đó chạm xuống đã nứt toác ra, lõm sâu một hình to bằng một con thuyền.
Kẻ đen từ đầu đến chân kia không nói gì, cứ thế đứng chắn trước mặt Hoa Yết.
Y có hơi bất ngờ nhưng chợt nhớ ra, Phanh Phanh tông chủ đâu rồi?Nhìn qua nhìn lại, y thấy vị tông chủ kia đã nằm gọn một góc, bất tỉnh nhân sự và có đội y sư đang gấp gáp trị thương.
Lãm Thu Nguyệt tông chủ biến ra những thanh kiếm bạc lơ lửng tấn công về phía hai người, tên bí ẩn phóng một cái vèo đến, trên tay hiện ra huyết kiếm đỏ rực phá tan toàn bộ số kiếm bạc, hắn rất nhanh tiếp cận rồi túm lấy cổ áo Lãm Thu Nguyệt tông chủ ném mạnh ra mặt biển.
Tông chủ trẻ chủ bay đi đập mạnh vào một con thuyền, làm lủng một lỗ, con thuyền theo đó mà chìm xuống.Ấy nhưng mà đó là thuyền của Trung Dung mà? Lão Dụng Cao Tông chủ áp sát Hoa Yết từ bao giờ, tung lửa trên tay đến, y né rồi đá một đòn vào khủy tay lão, rắc—là tiếng xương gãy, lão đau đớn ôm cánh tay lặt lìa gục xuống.
Y vội luống cuống xin lỗi, lão thì tức giận bám lấy hai tay y mắng chửi ức hiếp người già.Tên mang mạng che mặt kia lại xuất hiện bất ngờ phía sau y, phá hủy thanh kiếm bạc bay đến từ phía trong lỗ thùng của chiếc thuyền.
Những mảnh bạc vỡ ra, một mảnh nhỏ lấp lánh vượt qua hắn, bay đến cắt đứt dây mặt nạ Hoa Yết đang mang, bắt đầu rơi khỏi mặt y.Vụt—nhanh đến mắt người thường không theo kịp.
Trung Dung và Đông Miên mỗi người một tay giữ chiếc mặt nạ hồ ly lại, nghiêm túc đến đáng sợ.
Trung Dung liếc mắt sói xuống lão Dụng Cao tông chủ, khó chịu bực bội: “Bỏ ra.”Lão già đột nhiên cảm thấy một sức ép lớn, nuốt nước bọt thả Hoa Yết ra, mắng mấy câu rồi ôm tay bỏ đi.
Hai người họ cũng buông tay để Hoa Yết tự giữ chiếc mặt nạ.Một nén hương kết thúc, chỉ có bốn người lành lặn, đứng vững.
Một là ba người Vấn Quy tông, hai là tên đang đứng đằng sau Hoa Yết.
Hách mạo tông chủ và Chu Si tông chủ đột nhiên bị bỏ lại, có chút không hài lòng.
Xích Lữ và Tín Nuy Mê bị đánh te tua nhưng vẫn cố đứng vững, Ức Thị còn tông chủ khen một câu: “Tráng Tịch tông, khá đấy!”Còn riêng Tế Hức Sô bị ngó lơ, hắn giật giật khóe miệng: “Còn ta?...Bốn người kia là quái vật à? Không có một chút xây xước?”Đột nhiên bên cạnh có hai bàn tay to lớn khẽ cột lại dây mặt nạ bị đứt của Hoa Yết: “Hoa Yết, xin lỗi.”Y xoay qua tên bí ẩn, vẫn không thể không có chút đề phòng mà né ra: “Không…có gì.
Đa tạ ngươi yểm trợ.”Đông Miên thấy ngứa mắt trước, nhìn qua ca ca cũng đang ngứa mắt.
Nàng ra hiệu dẫn Hoa Yết đi đi, Trung Dung đồng tình, đến nói với Hoa Yết: “A Hoa, đi về thôi.” Rồi kéo y đi.Nhưng vừa bước được hai bước liền bị giật lại, tên mang mạng che mặt kia nắm lấy tay còn lại nói chầm chậm: “...Đừng đi, ta thấy ngươi rất giống đệ đệ đã mất của ta, có thể…làm bằng hữu không?”Đứng hình mất mấy giây: “Ta?” Hoa Yết nghiêng đầu hỏi.“Rất lâu rồi chưa thấy ai giống đệ ấy đến thế.” Hắn giật giật mấy ngón tay, lại siết chặt hơn một chút.
Hoa Yết thấy mủi lòng, bèn cười ra giọng: “Tất nhiên là được rồi.
Ơ nhưng mà đợi ta một chút nhé?” Y vỗ vỗ lên tay của tên kia, hắn bỏ ra, đứng im đó đợi y, thực sự là đứng đợi không nhúc nhích.Trung Dung như chờ nguyên một ngày, Hoa Yết vừa dứt câu là kéo y đi qua một chỗ nói chuyện, y hỏi: “Sao thế?”Trung Dung trừng y: “Thứ gì dưới chân huynh vậy?”“Dưới chân?” Hoa Yết nhìn xuống, giày y rách một miếng hiện ra lớp băng trắng phía trong.
Đó là vết thương y không kể cho họ nghe, bình tĩnh thanh minh: “Ta vô tình đụng trúng gai.”“Huynh nói dối, gai gì mà đến nỗi này? Huynh còn làm như không có chuyện gì, diễn ngày càng giỏi rồi!” Đông Miên giậm chân cãi lại, hỏi như mắng nhưng vẫn cố đè nén âm lượng: “Có phải thuốc cảm ảnh hưởng quá trình lành lại không?!”“Được rồi thần y, ta không sao.”“Không sao cái gì? Muội bảo huynh đi về là đi về.” Tới lượt Đông Miên kéo Hoa Yết đi, nhưng chưa đi được mấy bước, nàng khựng lại khi thấy chiếc thuyền lúc đến đã chìm lỉm, ba huynh đệ muội Vấn Quy tông chết lặng.Đó không phải thuyền thường, đó là pháp bảo! Tuy chỉ là hạng nghiệp dư nhưng nó là pháp bảo đó! Làm thế nào mà…ài, Đông Miên giậm chân một cái, bực tức nhìn qua tên mạng che mặt vẫn đứng như tượng đằng kia.Trung Dung cũng quạo không kém, dặn dò Đông Miên giữ Hoa Yết như giữ vàng rồi chạy đi tìm mua một chiếc thuyền khác.Tên quan thần bấy giờ cho câu chào hời hợt: “Mời các chư vị chư quân dùng tiệc, tại hạ xin lui trước.” Rồi quay người ngự kiếm bỏ đi.Đông Miên thở dài kéo cục vàng đi tới mười bốn chiếc bàn tiệc nổi bật nhất vừa được bày ra, xung quanh tiếp đãi hơn hai ba nghìn người, các thị nữ bắt đầu xếp hàng dài mang lên đủ thứ ẩm thực, rượu ngon.
Hoa Yết không quên vẫy vẫy kẻ mang mạng che mặt từ xa, hắn sau một hồi mặc kệ mọi người di chuyển được gọi mới bước theo y.Hai người ngồi xuống, kẻ kia cũng ngồi xuống bên cạnh, Đông Miên thấy hắn thì sát khí đằng đằng, một tay giữ Hoa Yết một tay lấy thức ăn.
Hoa Yết đeo mặt nạ tất nhiên không ăn được, nàng chỉ giữ bên mình làm cảnh thôi.Y quay sang, tên mang mạng che mặt nhấp lấy một ngụm rượu quế hoa, đặt xuống, thấy y nhìn thì nhìn y.
Y hỏi, giọng cười ngượng: “Gặp nhau nãy giờ, không biết tên các hạ là gì thế?”“...Nghiễn Nguyệt.” Hắn chầm chậm trả lời: “Cái thuyền kia là của ngươi sao? Thứ lỗi, ta đền cho ngươi cái khác.”“Đó không phải thuyền của ta, nếu ngươi muốn đền thì nên thương lượng với vị này.” Hoa Yết chỉ chỉ Đông Miên đang ăn Mộc Vân Ám.
Nàng nghe tên kia ngỏ lời thì ghét bỏ, xua tay: “Không cần không cần, thân huynh ta đi mua rồi.” trong lòng lại mắng thầm: “Đó là pháp bảo, ngươi đền kiểu gì?”Đông Miên huých Hoa Yết một cái, nói nhỏ chỉ đủ để y nghe thấy: “Huynh đi lấy đồ rồi rửa vết thương đi tí ta thay băng cho.” Rồi chỉ về phía chiếc thuyền hỏng mắc cạn của họ.Chiếc thuyền đã được kéo lên bờ, không sửa chữa ngay vì Trung Dung bảo những thợ đóng tàu là đừng có đụng vào.
Hoa Yết có chút khó khăn đi trên sàn gỗ nghiêng ngã qua một bên, lấy rương y dược của Đông Miên ở phòng nghỉ.
Y trốn đến bến thuyền không có người, cởi giày ra, nhẹ tháo băng và bắt đầu xử lý vết thương.Vốn dĩ chân y chưa tới hai ba ngày sẽ hoàn toàn lành lặn, nhưng y có chuyện cũ với thuốc cảm, hóa ra tốc độ lại trở nên chậm rãi như một người thường, phải một tuần hai tuần mới khỏi.
Đông Miên trách cũng phải, y thuật của y vô cùng tệ, dã dụ như đưa một thương binh cho y thì chỉ có từ lợn lành chữa thành lợn què, nếu bản thân không phải từ khi sinh ra đã là tiên nhân thì sớm đã có chi chít sẹo trên người.Y đưa chân ra ngoài mặt biển, đổ nước lên miệng vết thương.
Sóng vỗ từng đợt từng đợt vào cột gỗ, rồi một cơn sóng lớn đổ về.
Y cảnh tỉnh, đã tháo băng ra không thể để nước biển ngấm vào, vội đang ngồi chống tay ra sau lộn vòng, nhưng lộn được một nửa bỗng thấy có một con rùa cùng lúc bị đẩy lên bờ ngay chỗ đặt chân của y, không kịp trở tay y ngã sấp mặt sang một bên.Con rùa cất tiếng người mắng: “Tên mặt nạ nhà ngươi không có mắt à? Xém chút đè lên ta rồi!”Hoa Yết khó hiểu ngẩng mặt nhìn nó, nó đứng lên bằng hai chân sau, chống nạnh, từ từ biến thành một nam tử tóc xõa dài, hắn hừ hừ như là mới sáng sớm đã gặp thứ ám quẻ, tính bỏ đi thì lại quay ngược hỏi Hoa Yết đang đứng lên: “Ê, tên quan thần tổ chức cái đại hội này đâu rồi?”Y điềm đạm trả lời: “Hắn đã rời đi rồi.”Nam tử kia đa tạ hời hợt rồi quay đi tiếp tục mắng thầm gì đó, Hoa Yết không quan tâm mấy, quay lại với cái chân của mình, y ngồi xuống không biết làm gì với đống dược phẩm.
Băn khoăn một hồi bỗng nghe có tiếng chân trên gỗ từ sau, tên đeo mạng che mặt đi tới, hỏi thăm: “Chân ngươi làm sao thế?”“Chỉ là ngã thôi.” Y lịch sự trả lời.“...” Kẻ kia cúi người xuống xem xét, nói: “Ta biết băng bó, giao cho ta đi.”Chưa kịp để Hoa Yết đồng ý, hắn vòng ra trước mặt y, ngồi xuống.
Y im lặng một lúc, hắn cũng bất động một lúc, y miễn cưỡng đồng ý.
Như chỉ chờ lệnh của y, hắn đổ ly rượu trên tay lên, động tác hắn nhẹ nhàng, nhanh gọn lẹ xử lý rồi băng bó lại.“Không tệ! Đa tạ.”“Tại sao nhìn ngươi giống như không có chuyện gì thế?” Hắn hỏi chính là việc y tỏ ra mọi chuyện rất bình thường.“Tại ta quen rồi.” Hoa Yết khoanh chân lại, nhìn hắn.“...!, Tông môn của ta ở kinh thành, ngươi muốn có thể ghé.”“Tông môn của ta cũng thế, nếu ngươi muốn cũng có thể tới, chắc là hai sư đệ sư muội của ta không—”“Có!” Đông Miên mặt đen xì bước đến, mỗi bước đều là dậm cộp cộp như muốn đem từng miếng ván gỗ đạp gãy.
Nàng bước đến đặt mắt xuống cổ chân Hoa Yết, y đứng lên nói: “Đông Miên, vị này đã giúp ta thay băng xong rồi.”Sau một lúc đăm chiêu, nàng gật gù: “Tốt, Dung Huynh về rồi, chúng ta đi.”“Được thôi.” Y quay lại vừa bước theo nàng vừa vẫy tay tạm biệt.
Kẻ kia cũng vẫy tay lại, đứng vô định trên bến thuyền nhìn y đi xa, phía sau là trời cao biển rộng.Những ngày sau huynh muội Mặc bận bịu xây dựng tông môn, để Hoa Yết một xó với mấy đệ tử nhi đồng trong cô nhi viện.
Y có ý định giúp, nhưng họ không đồng ý, bảo y ở lại trông coi nhà cửa, vài ngày nữa cùng ăn trung thu rồi thả y về nhà, lúc nào y cũng bon bon đi mãi, có dịp thì phải níu chân y lại.Y thực rảnh rỗi, thế là sinh nông nổi, bày vẽ đủ trò đủ kế hoạch cùng bọn trẻ, cùng làm lồng đèn, cùng trang trí cô nhi viện.
Đến khi còn một hai ngày nữa là chủ nhà sẽ về đúng rằm tháng tám, y nhờ một “người” trong biệt phủ ra ngoài mua đồ chuẩn bị đón tết trung thu.Thực chất thì ai ở đây cũng là hầu bùa y luyện thành đem tặng huynh muội Mặc khi nghe tin hai người đến nhân giới ở, tuy nhiên bùa này khó luyện, mỗi năm y cũng chỉ luyện được một con, mỗi năm lại đem tặng một con, bây giờ cũng ngót nghét bảy tám năm.
Năm nay Trung Dung cũng nghiêm cấm y tặng thêm bùa này rồi, họ cũng tài thật, giấu bọn trẻ rằng chúng đang ở trong một cứ điểm bí mật.Y tiêu tiền cũng không phải tiêu của huynh muội Mặc, lâu lâu có mấy hộ gia đình bị ma quỷ quấy phá, y ra tay giúp đỡ mà được cho tiền, tiên cũng không nhất thiết phải ăn uống nên tiền y cứ giữ đấy, lúc nào xài thì xài, chủ yếu là đi bố thí.
Trước khi “gia nhân” đó đi mất, y truyền vào người nó một ít linh lực để canh chừng nó không làm việc gì khác người.Sau đó y vào bếp, tìm nào là bột mì, nào là đường, nào là trứng muối,...!Nhịn không nổi nữa phì cười ngoái nhìn sau lưng, ngoài cửa có chen chúc độ mười cái đầu nhỏ hiếu lỳ, bị thấy thì vội vã thụt đi hết, y vẫn cười một bụng giả bộ kêu trời kêu đất: “Lượng bánh năm nay nhiều quá, một mình ta làm không xuể, phải chi có mấy tiên nhân nho nhỏ, giúp ta ha~”Chần chừ một lúc sau, có mấy bóng hình nhỏ bước lại vào cửa, dẫn đầu là Đăng Hà, chân lại không mang giày.
Chúng nở nụ cười nham nhở đáp trả cái nghiêng đầu của y, ùa đến.Oành tà là ngoành nửa ngày, từ lớn đến nhỏ mặt mũi toàn tro đen với bột mì, ngồi xổm nhìn những chiếc bánh trung thu mới làm được cho vào lò.Kiên nhẫn chờ bánh nướng, chúng rủ nhau chơi chi chi chành chành, Đăng Hà luôn thắng và được nhìn với ánh mắt nhìn đại sư huynh.
Đăng Hà hình như cũng là lần đầu được ngưỡng mộ, lúng ta lúng túng.
Sau một lúc ngồi nhìn bọn nhỏ, Hoa Yết lấy thành quả ra ngoài, nhìn những chiếc bánh vàng nâu nóng hổi đẹp mắt, chúng hân hoan một trận.Xong chuyện chưa được ăn chúng lại chạy ra ngoài chơi.
Riêng Đăng Hà đứng trước cửa, môi bất giác nở một nụ cười, nhưng gương mặt lại không có hai chữ hạnh phúc.
Hoa Yết ngồi xuống, chọc chọc mấy ngón chân bé tẹo nói: “Sao đệ lại không mang giày, lỡ đạp vào gai thì sao?”Đăng Hà giật mình thu chân lại, ấp úng: “Đệ…quen rồi.”“Sao đệ trông như có lỗi với ta vậy, kể ta nghe được không?”“Đệ…” Ấp a ấp úng mất vài năm, vẻ như muốn nói lại như không muốn nói.
Hoa Yết đành bỏ qua: “Đệ không muốn nói cũng không sao, chúng ta đi—”Đăng Hà vội gọi giật lại: “Đệ…xin lỗi…hôm gặp huynh…đệ có ý xấu.”Hoa Yết: “?” Hôm Rằm m Mẫn à? Đúng là hôm đó y thấy đứa trẻ này kỳ lạ thật.
Nói cho qua: “Được rồi, được rồi, không sao, đệ bảo mọi người mau đi tắm rửa thay quần áo, chúng ta ăn cơm.”Đăng Hà lại ngẩn ra, mặt đỏ lên vì xấu hổ nội tâm: “Huynh không đánh mắng đệ sao?”Hoa Yết bật cười: “Tại sao ta phải mắng đệ? Đệ đã làm gì sai đâu?” Rồi y đẩy đẩy Đăng Hà cùng mấy đứa ngoài sân đi giặt lại cái thây lăn lộn nửa ngày trong bếp đều đã lấm lem.Tổng cộng Hoa Yết mang về cho huynh muội Mặc mười một nhi đồng, số còn lại là do hai người kia nhận, cũng xấp xỉ y.
Có đứa bị bỏ rơi, có đứa làng cháy y cứu được, có đứa ở cạnh xác mẹ khóc lóc, có cả những đứa vừa mới sinh bị ném ngoài đường đã được đem về,...!Chúng cứ lớn lên trong cô nhi viện, ba người họ tính đợi khi chúng đủ tuổi luyện công rồi thì cho gia nhập các tông môn, trả cho chúng cuộc sống bình thường.
Trong đó có bốn đứa đặc biệt, gồm cả Đăng Hà.Sở dĩ y làm thế là vì thấy chúng đáng thương và vì ba người y cũng là trẻ mồ côi được nhặt về nuôi nên đồng cảm.
Chợt nhớ đến dưỡng phụ, nhớ đến Lưu bá bá, không biết người đang ở thượng thiên đình có đón trung thu vui vẻ không nhỉ?Đăng Hà dần dần hòa nhập, nhưng Hoa Yết cứ thấy thiếu thiếu thứ gì đó từ tiểu đệ này.Dọn cơm lên bàn, y tính gọi cả bọn vào ăn, đột nhiên cảm thấy không đúng.
“Người gia nhân” y điều đi mua đồ chợt không cảm nhận được linh lực nữa.Có cảm giác không lành, ai lại có thể phát giác hầu bùa của y? Hay là ở kinh thành có chuyện đồ sát rồi? Hoa Yết gọi Chu Bồng, đứa lớn nhất đến dặn dò.
Chu Bồng nghe lời, đi gọi các tiểu đệ muội đi ăn cơm theo lời dặn, còn Hoa Yết đi ra khỏi biệt phủ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook