Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn
Chương 13-3: Chương đẹp nhất của đời người (3)

Sau “vụ bê bối bao cao su” Tô Nhất và Chung Quốc trở thành “kẻ phạm tội bất thành” bị bố mẹ hai bên giám sát chặt chẽ, chỉ sợ họ lại tìm cơ hội nếm thử mùi vị của trái cấm. Bà Tô không cho phép con gái ở cả ngày bên nhà họ Chung, còn Chung Quốc thì khi vào phòng Tô Nhất cũng không dám đóng cửa nữa.

Tô Nhất không ngớt lời than vãn với Chung Quốc: “Đúng là thịt dê chưa được ăn đã hôi hết cả người.”

Cậu cũng rất đồng cảm: “Cũng tại em không khéo, để mẹ bắt tận tay. Ngày thường thấy em khéo léo vậy mà, sao lúc quan trọng lại làm hỏng việc?”

“Cáo ranh đến mấy cũng không đấu lại được thợ săn, mẹ em chính là thợ săn, con cáo nhỏ như em thật sự không phải là đối thủ. Đúng là thất sách.”

“Đúng thế, giờ trở thành cục diện “cấm nhìn, cấm nghe, cấm xem” rồi, nếu không có lí do chính đáng, anh cũng không dám đến gần em quá.” Chung Quốc vừa nói vừa liếc nhìn cánh cửa đang mở, mẹ Tô Nhất chốc chốc lại đi qua đó, rõ ràng là đang giám sát con gái.

Tô Nhất cảm thấy kì nghỉ Tết này thật nhàm chán, than thở: “Em cảm thấy mình giống như phạm nhân đang ngồi tù, mẹ em thì giống như cái camera giám sát 24/24.”

Chung Quốc còn khó chịu hơn cả cô. “Anh cảm thấy mình như một kẻ xấu, muốn hôn em cũng phải nhìn trước ngó sau, muôn phần cảnh giác.”

Chính vì thế, vừa đến ngày nhập học, hai người đã lập tức như muốn trốn

khỏi nhà. Khi Tô Nhất về tới trường thì Hứa Tố Kiệt vẫn chưa đến. Chung Quốc vừa đặt hành lí xuống đã đóng cửa lại, nói: “Nhân lúc không có người, cho anh hôn một cái.”

Dáng vẻ vội vàng của cậu khiến Tô Nhất không kìm được bật cười. “Anh không sợ trễ tàu ư?”

“Tranh thủ từng giây từng phút, không hôn không được.” Nói rồi, Chung Quốc ôm chặt lấy Tô Nhất, in những dấu hôn nóng bỏng lên mặt cô. Không bao lâu sau, Chung Quốc thả cô ra. Cô lấy làm khó hiểu, hỏi: “Anh hôn đã rồi sao?”

Cậu thở hổn hển, nói: “Chưa đã, nhưng chỉ sợ hôn nữa anh lại muốn “phạm tội”, mẹ em mà biết nhất định sẽ đánh chết anh mất.”

Cô cười ngượng, nói: “Anh... lại kích động rồi à?”

Cậu ngượng ngùng gật đầu.

Cô đỏ mặt, đuổi cậu: “Đi đi, đi cho kịp tàu của anh đi.”

Nói là vậy nhưng khi tiễn Chung Quốc lên tàu, Tô Nhất vẫn vô cùng lưu luyến, đột nhiên nước mắt muốn trào ra.

Cậu an ủi cô: “Học kì cuối cùng rồi, gắng nốt mấy tháng nữa, chúng mình sẽ sớm được ngày ngày bên nhau.”

Ngày ngày bên nhau, cảnh tượng đẹp đẽ đó khiến Tô Nhất bật cười.

Hôm sau, Hứa Tố Kiệt cũng quay lại trường. Cô đi bằng máy bay, còn đem một phần thức ăn trên máy bay về cho Tô Nhất nếm thử, rồi kể chuyện cho Tô Nhất nghe. Tô Nhất ngồi nghe nhưng tâm hồn thì đã bay tận đẩu tận đâu. Mỗi kì nghỉ kết thúc, cô luôn phải mất vài ngày để bình ổn tâm trạng, bởi vì trong tim đầy ắp hình ảnh của cậu.

Hứa Tố Kiệt biết cái tật này của Tô Nhất, liền cười láu lỉnh nói: “Nghỉ Tết cả tháng, hai đứa vẫn chưa âu yếm đủ ư?”

“Chị Hứa, chị không biết đâu, kì nghỉ này của em thật là vô vị.” Tô Nhất than thở.

Tô Nhất kể cho Hứa Tố Kiệt nghe những chuyện xảy ra trong kì nghỉ, cả chuyện cô và Chung Quốc lén ăn trái cấm không thành. “Nửa sau của kì nghỉ, bọn em phải trải qua trong lạnh lẽo. Chung Quốc chán đến mức còn nói anh ấy là hòa thượng, còn em là ni cô, cùng nhau tuân thủ thanh quy giới luật.”

Hứa Tố Kiệt cười đến mức suýt ngạt thở, nói: “Cuối cùng hai người cũng không nhịn nổi rồi. Sao mà khờ khạo vậy cần gì phải có bao cao su mới được chứ.”

“Có thể tính toán thời kì an toàn mà.”

Thời kì an toàn, từ này Tô Nhất có nghe qua nhưng lại không hiểu lắm. Cô bạo dạn hỏi: “Tính toán thế nào?”

Hứa Tố Kiệt giải thích tường tận giống như một chuyên gia, nhưng Tô Nhất nghe cả buổi trời mà vẫn đầu óc mơ hồ. “Phức tạp quá đi!”

Hứa Tố Kiệt lãng phí sức lực cả buổi trời, quyết định không đàn gẩy tai trâu nữa, chốt lại bằng một câu: “Nói theo cách thông thường, trước và sau kì kinh một lần chính là thời kì an toàn.”

Nói đến đây thì Tô Nhất lập tức hiểu và ghi nhớ ngay. Mặt cô bất giác ửng đỏ.

Học kì hai của năm thứ tư đại học, chương trình học gần như đã hoàn tất, các sinh viên sắp tốt nghiệp về cơ bản chỉ bận ba việc: thực tập, tìm việc làm và viết luận văn.

Luận văn tốt nghiệp thì dễ xử, đa số đều “bơi” vào thư viện, nhặt nhạnh mỗi nơi một ít trong đống tài liệu khổng lồ là sẽ ra một bài luận văn. Còn thực tập và kiếm việc làm thì không thể nào trộm cắp nhặt nhạnh mà ra được.

Thực tập chính là “khúc đạo đầu” để xin việc, nếu tìm được một đơn vị tốt, nỗ lực biểu hiện tốt, tranh thủ từ nhân viên thực tập chuyển thành chính thức thì tốt nghiệp xong sẽ có việc làm ngay. Chính vì vậy, rất nhiều sinh viên bỏ công bỏ sức vào việc này.

Khoa Trung văn của Tô Nhất được mệnh danh là “dầu đa năng” vì có rất nhiều sự lựa chọn, tuy nhiên người ta có chọn mình hay không lại là chuyện khác.

Trong khoảng thời gian này, có nhiều người vui và cũng có lắm kẻ buồn. Có người thì đã liên lạc được với đơn vị vừa ý từ sớm, có người dù đã nhờ trung tâm môi giới việc làm, đăng tin tức tuyển dụng trên mạng nhưng vẫn không được một đơn vị nào tiếp nhận.

Hoắc Linh là một trong những người xui xẻo. Sau Tết, cô đã tìm đơn vị thực tập, từ công ty lớn đến công ty nhỏ, trong nước lẫn ngoài nước, nhưng kết quả không như ý. Cô than vãn với Tô Nhất, Tô Nhất nghe xong liền tức giận, nói: “Nếu các công ty đều đòi hỏi ứng viên phải có kinh nghiệm làm việc thì những người như bọn mình chẳng phải vĩnh viễn cũng đừng mơ được nhận hay sao.”

Hứa Tố Kiệt hỏi Tô Nhất: “Em có muốn đi Bắc Kinh để thực tập không? Đây là cơ hội tốt để đôi Ngưu Lang - Chức Nữ bọn em được hội ngộ sớm đấy.”

Tô Nhất đúng là cũng có dự định này. Lúc gọi điện nói cho Chung Quốc, cậu cũng vui mừng ủng hộ nhiệt tình, bảo cô chỉ cần đến, cậu sẽ sắp xếp tất cả cho cô.

“Để anh hỏi sếp xem có thể nhận em vào văn phòng bọn anh thực tập được không. Đằng nào thì cũng làm không lương, chắc là không có vấn đề gì. Đến lúc đó chúng mình có thể cùng nhau đi làm, tan ca, sớm tối bên nhau.”

“Được thôi, em lập tức đi đặt vé tàu.”

Nhưng chưa đầy hai tiếng sau, Chung Quốc đã buồn bã gọi lại cho cô, nói tạm thời cậu được văn phòng cử tới vùng Hoài Nhu, ngoại ô Bắc Kinh để giám sát thi công một tòa nhà, ăn ngủ đều phải ở công trường, ít nhất hai tháng nữa mới được về Bắc Kinh. Nói như vậy thì Tô Nhất có đến Bắc Kinh cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Kế hoạch đi Bắc Kinh thực tập vậy là công cốc, Tô Nhất quyết định ở lại Thành Đô, tìm đại một đơn vị nào đó. Sau khi tốt nghiệp đằng nào cũng đến Bắc Kinh, cô sẽ không yêu cầu quá cao, chỉ cần có đủ điều kiện tốt nghiệp là được. Hứa Tố Kiệt cũng nghề giống như Tô Nhất, bởi cô đã có một công việc đang đợi sẵn ở Nam Xương rồi.

Hứa Tố Kiệt nói là do trong đợt thực tập hè năm ba, cô đã làm việc rất chăm chỉ, cho nên giành được cơ hội này. Nhưng Hoắc Linh lại bĩu môi nói với Tô Nhất sau lưng Hứa Tố Kiệt rằng: “Nói như chị ấy chăm chỉ lắm, vào được tòa soạn báo chẳng phải đều nhờ đến quan hệ hay sao? Cậu biết không, chị ấy giờ là con dâu tương lai của lãnh đạo tòa soạn đó.”

“Ông chú”, bạn trai của Hứa Tố Kiệt có dòng dõi lai lịch thế nào, ngay cả người rất thân với cô là Tô Nhất cũng không được biết, vậy mà Hoắc Linh lại biết. Tô Nhất có phần ngạc nhiên, hỏi: “Làm sao cậu biết được?”

“Lớp mình chỉ có mình chị ấy là người Nam Xương, nhưng cả trường thì rất nhiều. Một đồng hương của chị ấy đã nói để được ở lại tòa soạn báo, chị ấy đã đồng ý lấy người con tàn tật của vị lãnh đạo đó.”

“Hả, một người tàn tật ư?” Tô Nhất quá đỗi bất ngờ.

“Không phải người tàn tật thì đã không đến lượt chị ấy rồi. Người ta là con trai lãnh đạo, bạn gái thế nào mà không kiếm được? Nghe nói từ nhỏ đã bị bệnh bại liệt, chân chấm chân phẩy, đi lại khập khiễng, ba mươi mấy tuổi đầu rồi vẫn chưa tìm được người yêu. Nhiều tuổi lại còn tàn tật, vậy mà Hứa Tố Kiệt cũng chịu, chẹp chẹp...”

Hoắc Linh không ngớt lắc đầu.

Tô Nhất ngây người rất lâu. Hứa Tố Kiệt kiếm một “ông chú” làm bạn trai, trong mắt cô đó đã là một sự thiệt thòi, không ngờ lại còn là một người tàn tật.

Cô không có ý kì thị người tàn tật, nhưng lựa chọn của Hứa Tố Kiệt liệu có xuất phát từ tình yêu? Quả thực là một vụ giao dịch rõ ràng, chẳng trách cô ấy không kể về công việc của bạn trai mình bao giờ.

Hứa Tố Kiệt không nhắc đến, Tô Nhất cũng sẽ không hỏi. Cô đã không còn là cô nữ sinh mười tám tuổi việc gì cũng tự cho là mình đúng mà nhúng tay vào nữa. Và lúc này, cô chợt hiểu tại sao Hứa Tố Kiệt chọn ở lại Thành Đô thực tập chứ không về Nam Xương, cũng hiểu những gì Hứa Tố Kiệt nói lúc đó: “Sao lại phải về Nam Xương thực tập? Tốt nghiệp xong chị sẽ kết hôn, học kì này là nửa năm cuối của cuộc đời độc thân của chị, chị sẽ không kết thúc nó sớm như vậy đâu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương