Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn
Chương 12-14: Khoảng cách xa nhất thế giới (14)

Khách mời lần lượt đến chào Trình Thực rồi ra về, cậu cũng không giữ lại, chỉ mỉm cười, gật đầu, cảm ơn bọn họ đã đến tham dự tiệc sinh nhật của mình.

Khi Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đến chào, cậu giống như nghĩ ra điều gì, nói: “Hai người ở lại giúp mình chuyển quà vào xe được không?”

Một việc dễ như trở bàn tay, đương nhiên là họ không từ chối. Các khách mời đã nhanh chóng về hết, chỉ còn Vương Diệp là ở lại, sắp xếp đống quà muôn hình muôn vẻ trên chiếc tủ cùng bọn Tô Nhất. Đúng lúc này, điện thoại của Trình Thực đổ chuông, cậu rút ra xem, ánh mắt băng trở nên lạnh băng, không hề do dự tắt máy.

Rất nhanh, điện thoại của Vương Diệp đổ chuông. Anh ta nhìn tên người gọi, lại nhìn Trình Thực, trên mặt lộ vẻ khó xử rồi chạy sang một bên nghe điện thoại. Chưa nói được hai câu thì mặt anh ta biến sắc, anh ta quay lại nói: “Trình Thực, cậu đến nghe điện thoại được không? Lộ Lộ tìm cậu.”

Trình Thực giả vờ như không nghe thấy, đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Vương Diệp nôn nóng giơ điện thoại ra trước mặt cậu, nói: “Cậu nghe đi, cô ấy đang ở bên bờ sông Cẩm, nói nếu cậu không nghe điện thoại thì cô ấy sẽ nhảy xuống đấy.”

Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đều kinh hãi. Trình Thực cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt vẫn cực kỳ thản nhiên. “Cô ta muốn nhảy thì cứ nhảy đi.” 

“Trình Thực.” Vương Diệp hốt hoảng không biết phải làm sao.

Tô Nhật thực sự không nhịn được nữa liền nói: “Này, Trình Thực, cậu đừng máu lạnh như vậy có được không? Người ta đã muốn nhảy sông rồi mà cậu còn không chút động lòng, đến khi thật sự gây ra án mạng rồi cậu sẽ làm thế nào!”

“Là tự cô ta không muốn sống nữa mới đi nhảy sông, không phải là mình đẩy cô ta xuống, xảy ra án mạng thì liên quan gì đến mình chứ?”

“Không liên quan đến cậu? Cậu nói ra câu đó cũng dễ dàng quá đấy. Vừa rồi chính là cậu làm cho cô ấy khóc tức tưởi chạy đi, nếu như cô ấy nhảy sông thật đó hoàn toàn là trách nhiệm của cậu. Nhanh nhanh nghe điện thoại, dỗ người ta vài câu đi!”

Hứa Tố Kiệt cũng góp lời: “Phải đấy Trình Thức, cậu cứ nghe điện thoại đi đã.”

“Mình có trách nhiệm gì chứ? Mình rất bất mãn việc vừa rồi cô ta... đùa giỡn kiểu đó với mình, hơn nữa mình chỉ thể hiện một sự thật là mình vô cùng bất mãn thôi. Nếu như cô ta vì vậy mà nhảy sông, mình sẽ không có bất kì cảm giác áy náy nào.”

Tô Nhất thật sự hết nói nổi, trong một số vấn đề, Trình Thực luôn ngang ngược và cố chấp như một tảng đá. Sau trận cãi vã ở bệnh viện, cô đoán lần này mình cũng không thể thuyết phục được cậu, liền quay sang nói với Vương Diệp: “Vương Diệp, tốt nhất là anh nhanh chóng ra bờ sông Cẩm tìm người đi, đừng hi vọng vào cậu ta nữa.”

Vương Diệp cũng biết tính khí của Trình Thực, anh ta thở dài một cái rồi đưa điện thoại lên tai, đang định nói gì đó thì phát hiện cuộc gọi đã ngắt kết nối. Rõ ràng là Y Lộ đã nghe thấy những lời lạnh nhạt, vô tình của Trình Thực.

Vương Diệp vội vàng gọi lại thì cô ta đã tắt máy. Vương Diệp vội chạy đi tìm Y Lộ. Tô Nhất nhìn Trình Thực, lắc đầu thở dài. “Cậu là người sao Hỏa à? Có những lúc mình có cảm giác cậu không phải là người trái đất, bởi vì... cậu thật sự rất khó hiểu.”

Về đến kí túc xá, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt vẫn mải bàn luận chuyện xảy ra ở tiệc sinh nhật. Cả hai đều cảm thấy biểu hiện của Trình Thực vượt ngoài sức tưởng tượng. Đúng lúc đó, Chung Quốc gọi điện thoại đến. Tô Nhất lập tức kể lại chuyện xảy ra ở bữa tiệc một cách sống động, cuối cùng hỏi Chung Quốc: “Anh nói cái tên Trình Thực này có kì lạ không? Có người còn đoán cậu ta là gay nữa đấy.”

Chung Quốc cũng rất ngạc nhiên. “Phản ứng của cậu ta thật sự là rất kì lạ nhưng chẳng liên quan gì đến việc có là gay hay không. Dù có là người đồng tính, chắc hẳn cũng không vì bị một cô gái hôn mà nổi trận lôi đình như vậy.”

Tô Nhất liền đưa ra kết luận sau cùng: “Vậy cậu ta chính là người ngoài hành tinh. Người sao Hỏa vô cùng kì quái, cho nên người trái đất chúng ta hoàn toàn không thể hiểu được đâu.”

Tối hôm đó, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt đều không ngủ được, cứ thấp thỏm không biết Vương Diệp có tìm được Y Lộ không, cô ta có nhảy sông thật không. Hai người không hề biết là Y Lộ không hề đi nhảy sông, sau khi nghe thấy những câu nói lạnh lùng, vô tình của Trình Thực, cô ta tức giận đến nỗi nước mắt lập tức bị lửa giận thiêu đốt cạn khô. Cô ta chặn một chiếc taxi, muốn quay lại khách sạn tìm Trình Thực tính sổ, đi được nửa đường nghĩ lại, cô ta bảo lái xe đi thẳng đến nhà cậu.

Quả nhiên khi đến nơi, Y Lộ nhìn thấy Trình Thực đang cầm một hộp quà rất đẹp bước từ trên xe xuống. “Trình Thực, anh không phải là người!”

Y Lộ phẫn nộ lao đến, đẩy mạnh Trình Thực một cái khiến cậu loạng choạng như ngã nhào xuống đất, hộp quà trên tay văng ra xa, sau khi vẽ một đường vòng cung trong không trung thì đập vào tường, rơi “cạch” một tiếng xuống đất.

Trình Thực ngẩn ra một lúc, sau đó chẳng buồn để ý đến Y Lộ, vội vàng chạy đến nhặt hộp quà đó lên. Đó là món quà mà Tô Nhất tặng cậu, không biết vật đựng bên trong có bị làm sao không. Cậu định sẽ đem về nhà từ từ mở ra xem, nhưng bây giờ thì không thể đợi được nữa, vội vàng bóc ra, thấy bên trong là một chiếc móc treo ô tô bằng ngọc xinh xắn. Đáng tiếc là miệng ngọc phỉ thúy mỏng manh đã bị vỡ tan tành.

Ngẩn ngơ nhìn chiếc móc treo bằng ngọc đã vỡ vụn, khuôn mặt Trình Thực đột nhiên trở nên vô cảm. Đèn đường hắt ánh sáng vàng vọt lên mặt cậu, chỉ có thể soi rõ nửa bên mặt với những đường nét góc cạnh và sắc bén. Y Lộ vẫn chưa nhận ra điều đó, vẫn hùng hổ chạy theo, gào thét: “Anh là đồ tồi, đồ khốn nạn...”

“Bốp!” Một cái tát trời giáng ngắt lời cô ta. Ôm lấy bên má bỏng rát, Y Lộ đứng sững như trời trồng. Còn Trình Thực thì đến nhìn cũng không, nắm chặt hộp quà trong tay, chạy lên nhà.

Y Lộ đứng đó mãi mới hoàn hồn rồi bắt đầu òa khóc nức nở. Vừa khóc cô ta vừa lao vào khu nhà, lên thẳng nhà của Trình Thực, dùng cả tay lẫn chân, vừa đập vừa đạp cửa rầm rầm, chửi: “Trình Thực, đồ khốn nạn. Anh ra đây, ra đây cho tôi!”

Nhưng bất luận cô ta gõ đập thế nào, cánh cửa vẫn trơ như đá, trong nhà yên ắng như một căn nhà hoang.

Hàng xóm xung quanh không ít người chạy ra xem hoặc thò đầu ra ngoài cửa nghe ngóng. Y Lộ náo loạn trước cửa nhà Trình Thực đúng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng khi sức lực đã cạn kiệt thì Vương Diệp đến. Trình Thực đã gọi điện cho anh ta, chỉ nói một câu lạnh như băng: “Cậu đừng tìm kiếm vô ích ở bờ sông Cẩm nữa, mụ điên ấy đang làm loạn trước cửa nhà tôi đây này.”

Vương Diệp nói hết lời mới đưa được Y Lộ nước mắt ngắn nước mắt dài đi, trước khi đi, cô ta còn đạp mạnh vào cánh cửa, gào lên: “Trình Thực, có giỏi thì anh cứ trốn ở trong không cả đời đi, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”

Cách đó một cánh cửa, trong ngôi nhà rộng rãi và tiện nghi, chỉ có một màu tối đen. Trình Thực ngồi lặng lẽ trong bóng đêm, tay nắm chặt miếng ngọc phỉ thúy đã vỡ vụn. Những âm thanh hỗn loạn, ầm ĩ bên ngoài cửa dường như không hề lọt vào tai cậu, chỉ có bóng tối chậm chạp và nặng nề bao trùm xung quanh cậu.

Trong thế giới tối tăm rộng lớn này, Trình Thực nghe thấy tiếng thủy triều đang chầm chậm dâng lên trong tim. Nước dần dần nhấn chìm trái tim cậu rồi tràn lên tận khóe mắt. Dốc toàn bộ sức lực, cậu ngăn không cho dòng nước tràn ra khỏi khóe mi.

Mò mẫm tìm bao thuốc lá dưới bàn trà, cậu châm một điếu, rít một hơi thật sâu. Khói xanh lặng lẽ lượn lờ trong bóng tối, chỉ có một mùi cay nồng cho thấy sự tồn tại của nó. Đốm lửa đỏ rực lúc mờ lúc tỏ trên đầu điếu thuốc giống như một ngôi sao cô độc. Khi điếu thuốc cháy hết, ngôi sao đó liền rơi xuống biển, tắt ngấm. Căn phòng lại trở về với thế giới của bóng tối...

Trong bóng tối, Trình Thực nghe thấy tiếng nước mắt rơi. Nước từ trong trái tim cuối cùng đã ào ạt tràn ra khỏi khóe mắt, lăn trên má, chảy dài thành hai dòng suối bi thương. Đã rất nhiều năm rồi cậu không rơi lệ. Giây phút này, cậu dường như trở lại là cậu thiếu niên ngồi khóc một mình dưới bầu trời sao giữa nơi hoang dã năm nào.

Hôm sau, Y Lộ vẫn xuất hiện trong trường như thường lệ, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có điều khuôn mặt bầu bĩnh của cô tiểu sư muội này giờ đã dài như một quả bầu, má lúm đồng tiền dễ thương mất tích không còn dấu vết, cô gái rực rỡ như ánh mặt trời chớp mắt đã biến thành mưa bụi mịt mù.

Tô Nhất bất giác thở dài, nói: “Trình Thực thật sự là hại người không ít mà!

Chưa gì đã thấy cô bé Y Lộ này sắp thành Chu Hồng thứ hai rồi.”

Nhưng Y Lộ hiển nhiên không phải là Chu Hồng, cô ta không âm thầm chịu đựng, chỉ biết ngồi một chỗ khóc lóc, ôm mối buồn thương như Chu Hồng. Gia thế của cô ta rất tốt, lại là một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, một khi đã tức giận thì cũng là một con nhím biết xù lông. Rất nhanh, trong buổi chiều ngày hôm đó, Tô Nhất và Hứa Tố Kiệt lại nghe thấy một tin sốt dẻo: Y Lộ đứng trước cửa lớp của Trình Thực, đợi cậu nửa ngày trời, cuối cùng khi nhìn thấy cậu đến lớp, cô ta liền xông đến không nói không rằng vung một cái tát thật mạnh, nói: “Trình Thực, tôi đã nói sẽ không bỏ qua cho anh mà.”

Tin tức này được coi là bản tin tiếp nối bữa tiệc sinh nhật tối hôm trước, tốc độ lan truyền nhanh như gió. Lúc truyền đến tai Tô Nhất, ngoài ngạc nhiên ra cô còn cảm thấy rất tán thưởng. “Cô ta dám tát Trình Thực? Thật quá lợi hại! Cũng tốt, Trình Thực cũng nên bị một nữ sinh lợi hại như vậy dạy cho một bài học.”

Nghĩ ngợi một lát, cô lại thấy có điểm không ổn.

“Nhưng sao Y Lộ có thể đánh được Trình Thực nhỉ? Vị đại hiệp Trình Thực này có thể cùng lúc địch lại mấy người, về lí thì cô ta không đánh nổi cậu ta mới phải.”

Hứa Tố Kiệt nói: “Nói nhiều như vậy, coi như em cũng hỏi đúng vấn đề rồi đấy. Nghe nói lúc đó Trình Thực không nhúc nhích, cô nhận một bạt tai của cô ta, sau đó mặt không chút biểu cảm nói: “Bây giờ có thể coi như xong chuyện rồi chứ?”.”

Tô Nhất tò mò hỏi: “Vậy Y Lộ nói sao?”

“Cô ta ngẩn ra cả nửa ngày, có lẽ mà không ngờ được Trình Thực đột nhiên lại nín nhịn như vậy. Rất lâu sau cô ta mới nặn ra được một câu: “Không được, anh còn phải xin lỗi tôi nữa”.”

“Vậy Trình Thực có xin lỗi không?”

“Có, nhưng là nói với vẻ mặt không chút biểu cảm gì hoàn toàn chỉ như làm cho xong việc thôi.”

“Vậy cũng được lắm rồi. Nghĩ lại trước đây, em bị quả bóng của cậu ta đập cho bươn cả đầu, phải nằm viện, vậy mà cậu ta cũng không chịu nói ra hai chữ đó.”

Hứa Tố Kiệt cười. “Đang nói chuyện bọn họ, sao em lại lôi nợ cũ ra tính thế?”

Tô Nhất cũng cười rồi lắc đầu. “Thôi bỏ đi, không nói nữa, mau đi ăn cơm thôi. Ăn xong em còn phải đến nhà họ Cung dạy thêm cho Minh Minh, hôm qua vì dự tiệc sinh nhật của Trình Thực đã phải xin nghỉ rồi, hôm nay phải dạy bù chứ.”

Tại nhà họ Cung, Tô Nhất được nghe kể chuyện tối qua Y Lộ đến làm loạn trước cửa nhà Trình Thực.

Minh Minh nói một thôi một hồi rồi ra vẻ ông cụ non hỏi Tô Nhất: “Đó có phải là bạn gái của anh Trình Thực không ạ? Dữ dằn quá! Nếu là em thì em sẽ không yêu chị ấy nữa.”

Cô dở khóc dở cười rồi vò tóc cậu bé, nói: “Haizz... Cậu nhóc này lấy đâu ra suy nghĩ đó hả?”

Minh Minh bĩu môi nói: “Em mười ba tuổi rồi, không còn là cậu nhóc nữa nhé.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương