Tương Tư Thành Bệnh
-
Chương 59: Ngoại truyện 3: Hôn lễ
Đầu xuân năm sau, nhiệt độ Quế Thành trở nên ấm áp không ít, cây liễu bên sông cũng đã nảy mầm non mới.
Trong mùa thảo trường oanh phi này, Thẩm Nhu xuất giá.
Nắng sớm vừa lên, cô đã mở mắt.
Dưới lầu truyền tới tiếng nói chuyện, nghe như là đoàn đội Sơn Dữ Hải đã tới.
Bố mẹ Thẩm đi tiếp đón người nhà, Thẩm Nhu thì xoay người ngồi dậy, theo bản năng đưa tay sờ mặt, cảm thụ da mặt mịn màng.
Tối qua trước khi đi ngủ, cô nghe lời Tần Lăng và Tô Mi nói, đắp mặt nạ dưỡng da, bởi vì hôm qua đi ngủ sớm, bây giờ nhìn mặt mình trong gương, đúng là da thịt trơn mềm xinh đẹp.
Trong lúc Thẩm Nhu xuống lầu rửa mặt, Tô Mi và Tần Lăng đã dẫn theo nhân viên quay phim, thợ trang điểm vào phòng.
Đám cưới này được chính tay trưởng phòng thiết kế hôn lễ của Sơn Dữ Hải phụ trách, Tần Lăng và Tô Mi đảm nhiệm làm phù dâu của Thẩm Nhu, Tư Minh Cẩm bên kia thì có Tô Thành Húc và Trần Thì Nhất, tất cả mọi người đều thân thiết, lúc chú rể tới đón dâu cũng thoáng hơn.
“Sư phụ! Chúc chị tân hôn vui vẻ!” Hai tay Tần Lăng dâng bao lì xì, thuận thế ôm Thẩm Nhu một cái.
Thẩm Nhu thụ sủng nhược kinh.
Lần hôn lễ của cô và Giang Trì Ý cũng do Tần Lăng làm phù dâu, khi đó cô cũng từng nhận được bao lì xì của Tần Lăng, sau này hôn lễ không thành, Thẩm Nhu muốn trả lại tiền, cô nhóc này nhất quyết không chịu.
Thẩm Nhu đành phải mời cô ấy ăn cơm, cũng xem như trả lại tiền bằng hình thức khác.
Không nghĩ tới, lần này Tần Lăng lại đưa một bao lì xì, nhìn độ dày mà nói còn nhiều hơn lần trước.
Thẩm Nhu ngượng ngùng muốn từ chối, không nghĩ tới Tô Mi cũng đưa một bao lì xì tới, “Tân hôn vui vẻ!”
“Chúc chị và anh Cẩm trăm năm hòa hợp!”
Ánh mắt Tô Mi rất chân thành, khóe môi mang theo nụ cười, không còn thấy tùy hứng kiêu căng như trước nữa.
Từ trong mắt cô ấy, Thẩm Nhu đã triệt để không còn thấy chút tình cảm nào với Tư Minh Cẩm nữa.
Thậm chí cô cũng đã quên, từ khi nào Tô Mi đã không còn thích Tư Minh Cẩm, cũng không nhớ được từ khi nào cô và Tô Mi đã trở thành bạn bè.
Dù sao, trên công việc thì hai người cũng là bộ đôi phối hợp ăn ý nhất.
Duyên phận quả nhiên rất kỳ diệu.
“Cảm ơn hai người.” Thẩm Nhu hoàn hồn, cười với bọn họ dịu dàng.
Sau đó đoàn người lên lầu chuẩn bị cho hôn lễ.
Thợ trang điểm trang điểm cho Thẩm Nhu, Tô Mi là Tần Lăng cũng trang điểm cho đối phương rồi thay trang phục phù dâu. Thợ quay phim cũng đã bắt đầu quay chụp, từ đôi giày cho đến nhẫn cưới, mỗi góc đều chọn lựa tỉ mỉ.
Sau khi trang điểm xong, thợ quay phim giúp Thẩm Nhu chụp ảnh một mình, rồi chụp chung với Tô Mi, Tần Lăng, còn có bố mẹ Thẩm… chỉ chụp ảnh thôi đã mất gần một tiếng.
Thợ trang điểm xem đồng hồ rồi nhắc nhở Thẩm Nhu tiếp tục trang điểm nốt, sau đó vài người tới giúp cô thay đồ.
Hôm nay mỗi bộ váy mặc trên người Thẩm Nhu đều do Tư Minh Cẩm tự tay thiết kế.
Bộ tú hòa phục đỏ thẫm mặc khi ra ngoài, bộ váy dùng cho nghi lễ, bộ lễ phục mặc lúc mời khách… mỗi một chi tiết đều kinh tâm động phách, quả đúng là vì Thẩm Nhu mà thiết kế.
Bụng bầu của Thẩm Nhu còn chưa lộ rõ, cân nặng của cô cũng không tăng quá nhiều, thân hình thon thả. Tú hòa phục mặc trên người có hiệu quả rất tốt, làm nổi bật vòng eo nhỏ của cô, màu đỏ diễm lệ lại duyên dáng lộ rõ vẻ dịu dàng đoan trang.
Thợ trang điểm cài cho Thẩm Nhu một chiếc mũ phượng mỹ lệ, châu thoa lay động khiến khuôn mặt được hóa trang tinh xảo càng thêm xinh đẹp.
Thẩm Nhu giống như bước ra từ trong tranh.
Ngay cả thợ trang điểm cũng kinh ngạc ngây người, nhịn không được dùng điện thoại chụp lại mấy tấm, “Ngày mai phải bảo tổ trưởng đi thỉnh cầu Tư tổng điều Tiểu Nhu tới tổ chúng ta làm người mẫu, thật sự quá đẹp mà!”
Không đợi Thẩm Nhu từ chối, Tô Mi đã nở nụ cười, “Chị bớt mơ mộng đi, Tư tổng còn lâu mới cho các chị mượn bà xã bảo bối của anh ấy!”
Hơn nữa, bây giờ Thẩm Nhu đang mang thai, dùng đồ trang điểm nhiều quá cũng không tốt.
Thợ trang điểm bĩu môi, đương nhiên cũng biết mình nằm mơ, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, đáng tiếc cho khuôn mặt giai nhân xinh đẹp như họa này.
Chỉ cần trang điểm thế này, làm người mẫu chụp ảnh tuyên truyền cho công ty, so với mấy người nghệ sĩ gì đó kia, hiệu quả còn tốt hơn nhiều!
Thẩm Nhu bị bọn họ trêu ghẹo, chỉ mím môi cười không nói, hai má đỏ bừng.
…
Chín giờ hai mươi, đội ngũ đón dâu đã tới hẻm Tây Từ.
Đoàn xe dài xếp hàng ngay ngắn, bởi vì ngõ sâu và hẹp, xe cũng không tiện đi vào, cho nên, Tư Minh Cẩm dẫn đầu, đoàn đón dâu đi bộ vào Thẩm gia.
Tới cửa, trên khuôn mặt bình tĩnh của Tư Minh Cẩm cuối cùng cũng lộ ra vẻ khẩn trương.
Tô Thành Húc như phát hiện ra trân bảo hiếm có, nhanh như chớp lấy điện thoại quay lại nói để sau này Tư Minh Cẩm xem lại.
Trần Thì Nhất bên cạnh đáng tin hơn nhiều, đưa một viên kẹo cho Tư Minh Cẩm, “Anh rể, có muốn ăn kẹo giảm áp lực không?”
“Lúc em làm chú rể cũng khẩn trương thấp thỏm như vậy đó.”
Khuôn mặt cậu chân thành đưa ra đề nghị, dáng vẻ ngốc nghếch.
Tư Minh Cẩm nhìn cậu một cái, không nói chuyện cũng không nhận kẹo, ngược lại là Tô Thành Húc đoạt lấy, bóc ra nhét vào miệng mình, “Thì Nhất à, cậu lại không hiểu rồi, anh rể cậu còn lâu mới thấp thỏm, trong lòng cậu ta bây giờ có mà vui vẻ muốn bay lên trời luôn rồi.”
Trần Thì Nhất chớp mắt mấy cái, vẫn không hiểu rõ.
Tô Thành Húc cũng không giải thích nhiều, chạy tới bấm chuông cửa.
Chuông cửa vừa vang lên, cửa nhà Giang gia đối diện lại mở ra một khe hở nhỏ.
Giang Trì Ý mặc áo ngủ đứng ở cửa, lặng yên không tiếng động nhìn Tư Minh Cẩm trong đám người.
Anh ta nhớ lại ngày cưới của mình và Thẩm Nhu, nhón chân trông ngóng, háo hức chờ đợi đứng trước cửa nhà Thẩm Nhu cả một đêm.
Có lẽ đó là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của anh ta, cõi lòng chờ mong hôn lễ bắt đầu, thề phải trân trọng Thẩm Nhu cả đời.
Nhưng thứ anh ta chờ được lại là sự ra đi của Thẩm Nhu.
Đó cũng là ngày khó quên nhất trong cuộc đời Giang Trì Ý, hạnh phúc đau khổ tồn tại trong cùng một ngày, là lần thay đổi lớn nhất trong đời anh ta, là ngày anh ta mất đi Thẩm Nhu.
Người đàn ông còn đang suy nghĩ thì đoàn người đã bước vào nhà họ Thẩm.
Chỉ còn lại một mình Tư Minh Cẩm bên ngoài, xa xa nhìn Giang Trì Ý.
Hai người đàn ông, một người tây trang giày da, tư thế hiên ngang, một người đồ ngủ, dáng vẻ tiều tụy.
Nhìn nhau được một lúc, Giang Trì Ý mím môi, ánh mắt ảm đạm lui về phía sau, khép cửa lại.
Anh ta không thể nhìn Thẩm Nhu gả cho người đàn ông khác được, vậy nên Giang Trì Ý quyết định rời khỏi Quế thành, đi tới một thành phố xa lạ, dùng quãng đời còn lại trả giá cho sai lầm của mình.
Cố Thiến dùng cả tính mạng để bảo vệ con trai của mình và Giang Trì Ý, nhưng sinh mệnh nhỏ kia đối với Giang Trì Ý mà nói lại không cần thiết.
Anh ta không thể yêu thương đứa trẻ đó như một người bố bình thường được.
Vì thế, Giang Trì Ý quyết định giao nó cho bố mẹ chăm sóc.
Sau khi hạ quyết tâm, thật sự Giang Trì Ý muốn gặp mặt Thẩm Nhu nói lời từ biệt, cho nên hôm nay anh ta dậy sớm rất, vẫn luôn xoắn xuýt xem có nên tới gặp cô hay không.
Cho đến giờ phút này, anh ta đã hạ quyết tâm tới Thẩm gia lại bởi vì Tư Minh Cẩm mà bỏ đi ý nghĩ này.
Giang Trì Ý nghĩ, anh ta vẫn không nên tự chuốc lấy nhục nhã.
Cáo biệt gì đó, căn bản Thẩm Nhu cũng không cần.
…
Mãi cho tới khi cửa Giang gia đối diện đóng lại, Tư Minh Cẩm mới thu hồi ánh mắt lạnh như băng của mình.
Anh muốn nhìn xem Giang Trì Ý định làm cái gì.
Mười năm đã qua, Giang Trì Ý cận thủy lâu dài, được ở bên Thẩm Nhu khiến Tư Minh Cẩm vừa ghen tị lại hâm mộ. Nhưng sau ngày hôm nay, anh đã có thể hợp pháp đưa Thẩm Nhu rời khỏi hẻm Tây Từ này.
Từ nay về sau, anh sẽ không cần vì khoảng cách gần gũi của Thẩm Nhu và Giang Trì Ý mà trằn trọc trăn trở nữa.
Tư Minh Cẩm thừa nhận, sâu trong đáy lòng anh vẫn có một chút không tự tin.
Anh sợ Thẩm Nhu sẽ bị Giang Trì Ý làm cho dao động, sẽ rời khỏi anh.
Bởi vì một khi Thẩm Nhu muốn rời khỏi, Tư Minh Cẩm cũng sẽ không có quyết tâm ngăn cản cô.
“A Cẩm, còn đứng đi làm gì?” Giọng nói Tô Thành Húc cắt đứt suy nghĩ của Tư Minh Cẩm.
Người đàn ông hoàn hồn, nâng tay sửa nơ, xoay người sải bước vào sân.
Mỗi bậc cầu thang lên lầu đều đang chứng minh cho Tư Minh Cẩm, Thẩm Nhu sắp phải gả cho anh, dưới sự chúc phúc của họ hàng bạn bè.
…
Trò cướp dâu mất tới 40 phút.
Tư Minh Cẩm thừa nhận, lúc anh tiến vào khuê phòng Thẩm Nhu, nhìn thấy cô mỉm cười ngồi ở mép giường thì chút lo lắng đề phòng cuối cùng cũng biến mất.
Thẩm Nhu cũng đang nhìn anh, đôi mắt trìu mến, ý cười sâu thêm vài phần.
Mọi người trêu chọc yêu cầu Tư Minh Cẩm bế Thẩm Nhu theo kiểu công chúa từ Thẩm gia tới cửa ngõ hẻm Tây Từ, một hơi cũng không thể nghỉ, trực tiếp ôm lên xe hoa.
Người đàn ông cũng sảng khoái đồng ý, trực tiếp ôm cô lên.
Động tác vô cùng dịu dàng, mọi người cũng tản ra nhường đường cho anh.
Thẩm Nhu cẩn thận dựa vào ngực Tư Minh Cẩm, ôm lấy cổ anh, ghé sát bên tai dùng giọng nói chỉ hai người họ nghe được, “Anh đi chậm thôi, em lo cho con.”
Tư Minh Cẩm cúi xuống nhìn cô một cái, bước chân cũng thả chậm lại.
Anh không phải lo lắng cho con, mà chỉ đơn giản vì ý của Thẩm Nhu.
…
Hôn lễ được cử hành tại nhà thờ lớn ngoại thành phí tây Quế Thành.
Cửa nhà thờ được đẩy ra, Thẩm Nhu kéo tay Thẩm Hậu bước vào lễ đường trước mặt quan khách, ánh mắt Tư Minh Cẩm đổ dồn về phía cô, trong mắt cũng chỉ có một mình cô.
Thế giới giống như yên lặng, tất cả mọi người dường như biến mất, trở thành nền cho Thẩm Nhu. Anh chỉ nhìn thấy một mình cô mặc chiếc váy cưới mình tự thiết kế, từng bước từng bước chậm rãi bước tới bên mình.
Giống như tiên nữ hạ phàm, mà anh lại là người may mắn được tiên nữ lựa chọn.
Hôn lễ nhanh chóng vào phần quan trọng, lúc Thẩm Nhu nắm lấy tay anh, Tư Minh Cẩm cũng hồi hồn, hai người chậm rãi đi tới trước mặt cha sứ.
Đó là một vị cha sứ đã có tuổi, sắc mặt nhân hậu.
Giọng nói ông hiền từ, đôi mắt lương thiện khóa chặt Tư Minh Cẩm, cười hỏi, “Tư Minh Cẩm tiên sinh, anh có nguyện ý cưới vị tiểu thư dung mạo xinh đẹp bên cạnh này làm vợ, bên nhau trọn đời, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, vĩnh viễn không xa rời?”
Người đàn ông đáp, “Tôi rất sẵn lòng.”
Cha sứ nở nụ cười, ánh mắt chuyển hướng sang Thẩm Nhu, “Thẩm Nhu tiểu thư, cô có nguyện ý gả cho vị tiên sinh anh tuấn bên cạnh đây làm vợ, bên nhau trọn đời, họa phúc cùng chịu, vĩnh viễn không xa rời?”
Thẩm Nhu nín thở, đưa mắt nhìn sang Tư Minh Cẩm đang chờ đợi, thành kính đáp, “Tôi rất rất sẵn lòng.”
Trong mùa thảo trường oanh phi này, Thẩm Nhu xuất giá.
Nắng sớm vừa lên, cô đã mở mắt.
Dưới lầu truyền tới tiếng nói chuyện, nghe như là đoàn đội Sơn Dữ Hải đã tới.
Bố mẹ Thẩm đi tiếp đón người nhà, Thẩm Nhu thì xoay người ngồi dậy, theo bản năng đưa tay sờ mặt, cảm thụ da mặt mịn màng.
Tối qua trước khi đi ngủ, cô nghe lời Tần Lăng và Tô Mi nói, đắp mặt nạ dưỡng da, bởi vì hôm qua đi ngủ sớm, bây giờ nhìn mặt mình trong gương, đúng là da thịt trơn mềm xinh đẹp.
Trong lúc Thẩm Nhu xuống lầu rửa mặt, Tô Mi và Tần Lăng đã dẫn theo nhân viên quay phim, thợ trang điểm vào phòng.
Đám cưới này được chính tay trưởng phòng thiết kế hôn lễ của Sơn Dữ Hải phụ trách, Tần Lăng và Tô Mi đảm nhiệm làm phù dâu của Thẩm Nhu, Tư Minh Cẩm bên kia thì có Tô Thành Húc và Trần Thì Nhất, tất cả mọi người đều thân thiết, lúc chú rể tới đón dâu cũng thoáng hơn.
“Sư phụ! Chúc chị tân hôn vui vẻ!” Hai tay Tần Lăng dâng bao lì xì, thuận thế ôm Thẩm Nhu một cái.
Thẩm Nhu thụ sủng nhược kinh.
Lần hôn lễ của cô và Giang Trì Ý cũng do Tần Lăng làm phù dâu, khi đó cô cũng từng nhận được bao lì xì của Tần Lăng, sau này hôn lễ không thành, Thẩm Nhu muốn trả lại tiền, cô nhóc này nhất quyết không chịu.
Thẩm Nhu đành phải mời cô ấy ăn cơm, cũng xem như trả lại tiền bằng hình thức khác.
Không nghĩ tới, lần này Tần Lăng lại đưa một bao lì xì, nhìn độ dày mà nói còn nhiều hơn lần trước.
Thẩm Nhu ngượng ngùng muốn từ chối, không nghĩ tới Tô Mi cũng đưa một bao lì xì tới, “Tân hôn vui vẻ!”
“Chúc chị và anh Cẩm trăm năm hòa hợp!”
Ánh mắt Tô Mi rất chân thành, khóe môi mang theo nụ cười, không còn thấy tùy hứng kiêu căng như trước nữa.
Từ trong mắt cô ấy, Thẩm Nhu đã triệt để không còn thấy chút tình cảm nào với Tư Minh Cẩm nữa.
Thậm chí cô cũng đã quên, từ khi nào Tô Mi đã không còn thích Tư Minh Cẩm, cũng không nhớ được từ khi nào cô và Tô Mi đã trở thành bạn bè.
Dù sao, trên công việc thì hai người cũng là bộ đôi phối hợp ăn ý nhất.
Duyên phận quả nhiên rất kỳ diệu.
“Cảm ơn hai người.” Thẩm Nhu hoàn hồn, cười với bọn họ dịu dàng.
Sau đó đoàn người lên lầu chuẩn bị cho hôn lễ.
Thợ trang điểm trang điểm cho Thẩm Nhu, Tô Mi là Tần Lăng cũng trang điểm cho đối phương rồi thay trang phục phù dâu. Thợ quay phim cũng đã bắt đầu quay chụp, từ đôi giày cho đến nhẫn cưới, mỗi góc đều chọn lựa tỉ mỉ.
Sau khi trang điểm xong, thợ quay phim giúp Thẩm Nhu chụp ảnh một mình, rồi chụp chung với Tô Mi, Tần Lăng, còn có bố mẹ Thẩm… chỉ chụp ảnh thôi đã mất gần một tiếng.
Thợ trang điểm xem đồng hồ rồi nhắc nhở Thẩm Nhu tiếp tục trang điểm nốt, sau đó vài người tới giúp cô thay đồ.
Hôm nay mỗi bộ váy mặc trên người Thẩm Nhu đều do Tư Minh Cẩm tự tay thiết kế.
Bộ tú hòa phục đỏ thẫm mặc khi ra ngoài, bộ váy dùng cho nghi lễ, bộ lễ phục mặc lúc mời khách… mỗi một chi tiết đều kinh tâm động phách, quả đúng là vì Thẩm Nhu mà thiết kế.
Bụng bầu của Thẩm Nhu còn chưa lộ rõ, cân nặng của cô cũng không tăng quá nhiều, thân hình thon thả. Tú hòa phục mặc trên người có hiệu quả rất tốt, làm nổi bật vòng eo nhỏ của cô, màu đỏ diễm lệ lại duyên dáng lộ rõ vẻ dịu dàng đoan trang.
Thợ trang điểm cài cho Thẩm Nhu một chiếc mũ phượng mỹ lệ, châu thoa lay động khiến khuôn mặt được hóa trang tinh xảo càng thêm xinh đẹp.
Thẩm Nhu giống như bước ra từ trong tranh.
Ngay cả thợ trang điểm cũng kinh ngạc ngây người, nhịn không được dùng điện thoại chụp lại mấy tấm, “Ngày mai phải bảo tổ trưởng đi thỉnh cầu Tư tổng điều Tiểu Nhu tới tổ chúng ta làm người mẫu, thật sự quá đẹp mà!”
Không đợi Thẩm Nhu từ chối, Tô Mi đã nở nụ cười, “Chị bớt mơ mộng đi, Tư tổng còn lâu mới cho các chị mượn bà xã bảo bối của anh ấy!”
Hơn nữa, bây giờ Thẩm Nhu đang mang thai, dùng đồ trang điểm nhiều quá cũng không tốt.
Thợ trang điểm bĩu môi, đương nhiên cũng biết mình nằm mơ, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, đáng tiếc cho khuôn mặt giai nhân xinh đẹp như họa này.
Chỉ cần trang điểm thế này, làm người mẫu chụp ảnh tuyên truyền cho công ty, so với mấy người nghệ sĩ gì đó kia, hiệu quả còn tốt hơn nhiều!
Thẩm Nhu bị bọn họ trêu ghẹo, chỉ mím môi cười không nói, hai má đỏ bừng.
…
Chín giờ hai mươi, đội ngũ đón dâu đã tới hẻm Tây Từ.
Đoàn xe dài xếp hàng ngay ngắn, bởi vì ngõ sâu và hẹp, xe cũng không tiện đi vào, cho nên, Tư Minh Cẩm dẫn đầu, đoàn đón dâu đi bộ vào Thẩm gia.
Tới cửa, trên khuôn mặt bình tĩnh của Tư Minh Cẩm cuối cùng cũng lộ ra vẻ khẩn trương.
Tô Thành Húc như phát hiện ra trân bảo hiếm có, nhanh như chớp lấy điện thoại quay lại nói để sau này Tư Minh Cẩm xem lại.
Trần Thì Nhất bên cạnh đáng tin hơn nhiều, đưa một viên kẹo cho Tư Minh Cẩm, “Anh rể, có muốn ăn kẹo giảm áp lực không?”
“Lúc em làm chú rể cũng khẩn trương thấp thỏm như vậy đó.”
Khuôn mặt cậu chân thành đưa ra đề nghị, dáng vẻ ngốc nghếch.
Tư Minh Cẩm nhìn cậu một cái, không nói chuyện cũng không nhận kẹo, ngược lại là Tô Thành Húc đoạt lấy, bóc ra nhét vào miệng mình, “Thì Nhất à, cậu lại không hiểu rồi, anh rể cậu còn lâu mới thấp thỏm, trong lòng cậu ta bây giờ có mà vui vẻ muốn bay lên trời luôn rồi.”
Trần Thì Nhất chớp mắt mấy cái, vẫn không hiểu rõ.
Tô Thành Húc cũng không giải thích nhiều, chạy tới bấm chuông cửa.
Chuông cửa vừa vang lên, cửa nhà Giang gia đối diện lại mở ra một khe hở nhỏ.
Giang Trì Ý mặc áo ngủ đứng ở cửa, lặng yên không tiếng động nhìn Tư Minh Cẩm trong đám người.
Anh ta nhớ lại ngày cưới của mình và Thẩm Nhu, nhón chân trông ngóng, háo hức chờ đợi đứng trước cửa nhà Thẩm Nhu cả một đêm.
Có lẽ đó là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của anh ta, cõi lòng chờ mong hôn lễ bắt đầu, thề phải trân trọng Thẩm Nhu cả đời.
Nhưng thứ anh ta chờ được lại là sự ra đi của Thẩm Nhu.
Đó cũng là ngày khó quên nhất trong cuộc đời Giang Trì Ý, hạnh phúc đau khổ tồn tại trong cùng một ngày, là lần thay đổi lớn nhất trong đời anh ta, là ngày anh ta mất đi Thẩm Nhu.
Người đàn ông còn đang suy nghĩ thì đoàn người đã bước vào nhà họ Thẩm.
Chỉ còn lại một mình Tư Minh Cẩm bên ngoài, xa xa nhìn Giang Trì Ý.
Hai người đàn ông, một người tây trang giày da, tư thế hiên ngang, một người đồ ngủ, dáng vẻ tiều tụy.
Nhìn nhau được một lúc, Giang Trì Ý mím môi, ánh mắt ảm đạm lui về phía sau, khép cửa lại.
Anh ta không thể nhìn Thẩm Nhu gả cho người đàn ông khác được, vậy nên Giang Trì Ý quyết định rời khỏi Quế thành, đi tới một thành phố xa lạ, dùng quãng đời còn lại trả giá cho sai lầm của mình.
Cố Thiến dùng cả tính mạng để bảo vệ con trai của mình và Giang Trì Ý, nhưng sinh mệnh nhỏ kia đối với Giang Trì Ý mà nói lại không cần thiết.
Anh ta không thể yêu thương đứa trẻ đó như một người bố bình thường được.
Vì thế, Giang Trì Ý quyết định giao nó cho bố mẹ chăm sóc.
Sau khi hạ quyết tâm, thật sự Giang Trì Ý muốn gặp mặt Thẩm Nhu nói lời từ biệt, cho nên hôm nay anh ta dậy sớm rất, vẫn luôn xoắn xuýt xem có nên tới gặp cô hay không.
Cho đến giờ phút này, anh ta đã hạ quyết tâm tới Thẩm gia lại bởi vì Tư Minh Cẩm mà bỏ đi ý nghĩ này.
Giang Trì Ý nghĩ, anh ta vẫn không nên tự chuốc lấy nhục nhã.
Cáo biệt gì đó, căn bản Thẩm Nhu cũng không cần.
…
Mãi cho tới khi cửa Giang gia đối diện đóng lại, Tư Minh Cẩm mới thu hồi ánh mắt lạnh như băng của mình.
Anh muốn nhìn xem Giang Trì Ý định làm cái gì.
Mười năm đã qua, Giang Trì Ý cận thủy lâu dài, được ở bên Thẩm Nhu khiến Tư Minh Cẩm vừa ghen tị lại hâm mộ. Nhưng sau ngày hôm nay, anh đã có thể hợp pháp đưa Thẩm Nhu rời khỏi hẻm Tây Từ này.
Từ nay về sau, anh sẽ không cần vì khoảng cách gần gũi của Thẩm Nhu và Giang Trì Ý mà trằn trọc trăn trở nữa.
Tư Minh Cẩm thừa nhận, sâu trong đáy lòng anh vẫn có một chút không tự tin.
Anh sợ Thẩm Nhu sẽ bị Giang Trì Ý làm cho dao động, sẽ rời khỏi anh.
Bởi vì một khi Thẩm Nhu muốn rời khỏi, Tư Minh Cẩm cũng sẽ không có quyết tâm ngăn cản cô.
“A Cẩm, còn đứng đi làm gì?” Giọng nói Tô Thành Húc cắt đứt suy nghĩ của Tư Minh Cẩm.
Người đàn ông hoàn hồn, nâng tay sửa nơ, xoay người sải bước vào sân.
Mỗi bậc cầu thang lên lầu đều đang chứng minh cho Tư Minh Cẩm, Thẩm Nhu sắp phải gả cho anh, dưới sự chúc phúc của họ hàng bạn bè.
…
Trò cướp dâu mất tới 40 phút.
Tư Minh Cẩm thừa nhận, lúc anh tiến vào khuê phòng Thẩm Nhu, nhìn thấy cô mỉm cười ngồi ở mép giường thì chút lo lắng đề phòng cuối cùng cũng biến mất.
Thẩm Nhu cũng đang nhìn anh, đôi mắt trìu mến, ý cười sâu thêm vài phần.
Mọi người trêu chọc yêu cầu Tư Minh Cẩm bế Thẩm Nhu theo kiểu công chúa từ Thẩm gia tới cửa ngõ hẻm Tây Từ, một hơi cũng không thể nghỉ, trực tiếp ôm lên xe hoa.
Người đàn ông cũng sảng khoái đồng ý, trực tiếp ôm cô lên.
Động tác vô cùng dịu dàng, mọi người cũng tản ra nhường đường cho anh.
Thẩm Nhu cẩn thận dựa vào ngực Tư Minh Cẩm, ôm lấy cổ anh, ghé sát bên tai dùng giọng nói chỉ hai người họ nghe được, “Anh đi chậm thôi, em lo cho con.”
Tư Minh Cẩm cúi xuống nhìn cô một cái, bước chân cũng thả chậm lại.
Anh không phải lo lắng cho con, mà chỉ đơn giản vì ý của Thẩm Nhu.
…
Hôn lễ được cử hành tại nhà thờ lớn ngoại thành phí tây Quế Thành.
Cửa nhà thờ được đẩy ra, Thẩm Nhu kéo tay Thẩm Hậu bước vào lễ đường trước mặt quan khách, ánh mắt Tư Minh Cẩm đổ dồn về phía cô, trong mắt cũng chỉ có một mình cô.
Thế giới giống như yên lặng, tất cả mọi người dường như biến mất, trở thành nền cho Thẩm Nhu. Anh chỉ nhìn thấy một mình cô mặc chiếc váy cưới mình tự thiết kế, từng bước từng bước chậm rãi bước tới bên mình.
Giống như tiên nữ hạ phàm, mà anh lại là người may mắn được tiên nữ lựa chọn.
Hôn lễ nhanh chóng vào phần quan trọng, lúc Thẩm Nhu nắm lấy tay anh, Tư Minh Cẩm cũng hồi hồn, hai người chậm rãi đi tới trước mặt cha sứ.
Đó là một vị cha sứ đã có tuổi, sắc mặt nhân hậu.
Giọng nói ông hiền từ, đôi mắt lương thiện khóa chặt Tư Minh Cẩm, cười hỏi, “Tư Minh Cẩm tiên sinh, anh có nguyện ý cưới vị tiểu thư dung mạo xinh đẹp bên cạnh này làm vợ, bên nhau trọn đời, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, vĩnh viễn không xa rời?”
Người đàn ông đáp, “Tôi rất sẵn lòng.”
Cha sứ nở nụ cười, ánh mắt chuyển hướng sang Thẩm Nhu, “Thẩm Nhu tiểu thư, cô có nguyện ý gả cho vị tiên sinh anh tuấn bên cạnh đây làm vợ, bên nhau trọn đời, họa phúc cùng chịu, vĩnh viễn không xa rời?”
Thẩm Nhu nín thở, đưa mắt nhìn sang Tư Minh Cẩm đang chờ đợi, thành kính đáp, “Tôi rất rất sẵn lòng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook