Tương Tư Thành Bệnh Không Thể Chữa
-
C23: Mãi không tỉnh mộng
Alpha hay Omega là loại giới thích bị trói buộc bởi bản năng, bởi tin tức tố, không như Beta có cuộc sống bình thường êm đẹp.
Tin tức tố, tuyến thể sau cổ nơi phát ra mùi hương được xem là bộ phận sinh dục thứ hai của con người. Bị tin tức tố ảnh hưởng là điều không thể tránh khỏi.
Đôi khi còn gây ra nhiều mất mát to lớn.
Mỗi ngày một tây hàng tháng, Hồ Vân Thư phải đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, thuận tiện tái khám theo yêu cầu của bác sĩ. Liên quan đến việc mất trí nhớ hay lĩnh vực về não bộ, bác sĩ cũng không giúp được gì nhiều.
Trước vụ tai nạn giao thông cậu đã trải qua một cú sốc tinh thần rất lớn, là điều hiển nhiên khi cậu muốn quên đi người đã làm tổn thương mình sâu sắc.
Người làm cậu ấy đau lòng, cũng là người cậu yêu nhất.
Vốn muốn cùng Lâm Vân Thiên cùng nhau đi khám, nhưng Hồ Vân Thư tìm mãi tìm không thấy anh.
Dù có nhắn tin và gọi điện cho nhau qua điện thoại, nhưng anh lại từ chối gặp mặt.
Dù có gặp, cậu cũng không nhận ra anh.
Dạo này đầu óc cậu không được sáng suốt, cứ quên trước quên sau.
Điều khiến cậu sợ nhất là quên đi anh.
Nó vẫn xảy ra rồi.
Cảm giác trống vắng quen thuộc trong một thời gian dài ập đến.
Cậu hoảng hốt, càng nghĩ về Lâm Vân Thiên thì lại càng nhớ.
Hồ Vân Thư trở nên lo lắng bất an, suy nghĩ nhiều hơn, thần kinh hỗn loạn, bắt đầu xuất hiện những ảo tưởng kì lạ.
Ảo tưởng rằng, Lâm Vân Thiên vẫn luôn bên cạnh mình.
“Vân Thiên…”
“…Không sao hết, chú ý nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi lung tung là được.”
“Sẽ ổn thôi.”
Giống như bây giờ, một mình cười ngốc với không khí.
Vì quá yêu một người, người mà cậu ấy biết dù cả hai có là định mệnh của cuộc đời nhau đi chăng nữa, đối phương vẫn sẽ không bao giờ chọn mình.
Bạn đời định mệnh, không cần mình.
Ngay từ khi sinh ra, cậu đã là một Omega đáng thương.
Lâm Vân Thiên vẫn luôn không thích bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, cho dù là giới tính.
Thứ tình yêu mà anh theo đuổi, mãnh liệt quyết tuyệt, kích thích lẫn nhau, có sự ngăn cấm nhưng chỉ làm hai người càng yêu nhau thêm.
Hoàn toàn khác hẳn với tình yêu bình dị và an ổn theo năm tháng của Hồ Vân Thư.
_________
Trường học.
Hồ Vân Thư vất vả một buổi sáng, dậy thật sớm làm cơm hộp mang đến trường.
Nhưng cậu chần chừ mãi, đến giờ nghỉ trưa cũng không đưa cho Trần Vi Vũ. Cậu bạn trong đội văn nghệ của trường, vì sắp đến ngày Nhà Giáo, cho nên đang cật lực luyện múa với các bạn trong đội.
Hôm nay cậu phải ăn trưa một mình, nhưng lại ngại xuống căn tin chen chúc đông người, thế là xách theo cơm hộp, tự mình làm tự mình ăn.
Tòa nhà phụ.
Hồ Vân Thư thích an tĩnh, tìm tới phòng thực hành hóa học ở tòa phụ, vì không có chìa khóa mở cửa nên đành ngồi ăn ở bậc thang.
Cậu và người cậu yêu hoàn toàn trái ngược nhau.
Lúc cậu đang ngồi co ro cô độc ở đây, chắc anh ấy đang chơi bóng dưới ánh nắng Mặt Trời, cười đùa vui vẻ với những người bạn.
Cậu cũng muốn thay đổi, trở nên tích cực hơn để tiếp cận anh, nhưng cơ thể mềm yếu của Omega thật sự không theo kịp.
Cậu luôn là người bị bỏ lại.
Bị bắt phải chờ đợi.
Chỉ cần một ánh mắt Lâm Vân Thiên nhìn mình cũng đã khiến cậu vui cả một ngày dài.
Hồ Vân Thư mở nắp hộp cơm, uể oải nhìn: “Mình vẫn không khéo tay bằng cậu, Vân Thiên à.” Trứng cuộn thì cháy xém, tôm chiên bột cũng bị tách bột, rau củ xào chưa đủ lâu nên còn mùi lá cây, đến cả cây xúc xích cậu gọt hình bạch tuộc cũng bẹo hình bẹo dạng lạ lùng.
Sao mà cậu dám mời anh ăn món vừa xấu vừa tệ thế này được.
Cậu cắn răng, nâng đũa chọc đầu tôm: “Vẫn là tự mình xử lý hết thôi…”
…
Ăn được vài đũa, đột nhiên Hồ Vân Thư có chút buồn ngủ, lại nghe có tiếng nhạc du dương từ đâu phát ra.
Mềm nhẹ mà an ổn.
Sáng thì dậy sớm hơn bình thường, tối thì thức khuya đến rạng sáng. Dạo này cậu ăn không ngon ngủ không yên, nhưng đêm nào cũng nằm mơ thấy Lâm Vân Thiên.
Mộng càng đẹp, càng khó tỉnh.
Xê dịch chỗ ngồi, cậu tựa vai trái vào tường, ánh mắt trong suốt, lim dim ngáp, đặt hộp cơm qua bên hông.
Cậu muốn gặp anh, ở trong mơ.
Niềm an ủi duy nhất của Hồ Vân Thư trong lúc này.
Dựa đầu vào bức tường lạnh lẽo, mí mắt có quầng thâm nghiêm trọng khép lại, đôi mi dài che phủ đáy mắt đa cảm, tay cầm đũa ngày càng buông thõng.
Thứ mà Lâm Vân Thiên khi từ trên tầng bước xuống, là thân ảnh gầy gò ốm yếu của cậu thiếu niên, thanh mai của anh.
Vân Thư…
Trên phòng thực hành hóa học là phòng âm nhạc, mỗi khi bận lòng điều gì, anh đều tìm đến âm nhạc để thư giãn.
Anh thả nhẹ bước chân, từ trên cao nhìn xuống, anh nao núng, nửa muốn tiếp cận nửa muốn rời xa.
“Vân Thiên…ăn i.”
Kể cả trong giấc mơ, Hồ Vân Thư vẫn luôn gọi tên anh một cách quyến luyến.
Dựa tường ngủ tất nhiên không thoải mái, lại còn ngồi trên bậc thang có thể ngã bất cứ lúc nào, chỉ cần một cử động nhẹ của cậu cũng đủ làm cơ thể mất thăng bằng.
Lâm Vân Thiên mím môi, bước nhanh đến, ngồi phía trên cậu một bậc, từ đằng sau vòng tay đến, ôm chầm lấy, không cho cậu ngã.
Anh dùng tay cẩn thận nâng đầu cậu lên, để cậu thoải mái tựa vào lòng mình, ngủ thế nào cũng sẽ không ngã.
Lâu rồi anh không ôm cậu, mùi hương của cậu vẫn ngọt như vậy, khiến anh muốn vùi đầu vào mái tóc, vào chiếc cổ nhỏ xinh.
“Vân Thư.”
Đừng thức giấc nhé.
Tin tức tố, tuyến thể sau cổ nơi phát ra mùi hương được xem là bộ phận sinh dục thứ hai của con người. Bị tin tức tố ảnh hưởng là điều không thể tránh khỏi.
Đôi khi còn gây ra nhiều mất mát to lớn.
Mỗi ngày một tây hàng tháng, Hồ Vân Thư phải đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, thuận tiện tái khám theo yêu cầu của bác sĩ. Liên quan đến việc mất trí nhớ hay lĩnh vực về não bộ, bác sĩ cũng không giúp được gì nhiều.
Trước vụ tai nạn giao thông cậu đã trải qua một cú sốc tinh thần rất lớn, là điều hiển nhiên khi cậu muốn quên đi người đã làm tổn thương mình sâu sắc.
Người làm cậu ấy đau lòng, cũng là người cậu yêu nhất.
Vốn muốn cùng Lâm Vân Thiên cùng nhau đi khám, nhưng Hồ Vân Thư tìm mãi tìm không thấy anh.
Dù có nhắn tin và gọi điện cho nhau qua điện thoại, nhưng anh lại từ chối gặp mặt.
Dù có gặp, cậu cũng không nhận ra anh.
Dạo này đầu óc cậu không được sáng suốt, cứ quên trước quên sau.
Điều khiến cậu sợ nhất là quên đi anh.
Nó vẫn xảy ra rồi.
Cảm giác trống vắng quen thuộc trong một thời gian dài ập đến.
Cậu hoảng hốt, càng nghĩ về Lâm Vân Thiên thì lại càng nhớ.
Hồ Vân Thư trở nên lo lắng bất an, suy nghĩ nhiều hơn, thần kinh hỗn loạn, bắt đầu xuất hiện những ảo tưởng kì lạ.
Ảo tưởng rằng, Lâm Vân Thiên vẫn luôn bên cạnh mình.
“Vân Thiên…”
“…Không sao hết, chú ý nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi lung tung là được.”
“Sẽ ổn thôi.”
Giống như bây giờ, một mình cười ngốc với không khí.
Vì quá yêu một người, người mà cậu ấy biết dù cả hai có là định mệnh của cuộc đời nhau đi chăng nữa, đối phương vẫn sẽ không bao giờ chọn mình.
Bạn đời định mệnh, không cần mình.
Ngay từ khi sinh ra, cậu đã là một Omega đáng thương.
Lâm Vân Thiên vẫn luôn không thích bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, cho dù là giới tính.
Thứ tình yêu mà anh theo đuổi, mãnh liệt quyết tuyệt, kích thích lẫn nhau, có sự ngăn cấm nhưng chỉ làm hai người càng yêu nhau thêm.
Hoàn toàn khác hẳn với tình yêu bình dị và an ổn theo năm tháng của Hồ Vân Thư.
_________
Trường học.
Hồ Vân Thư vất vả một buổi sáng, dậy thật sớm làm cơm hộp mang đến trường.
Nhưng cậu chần chừ mãi, đến giờ nghỉ trưa cũng không đưa cho Trần Vi Vũ. Cậu bạn trong đội văn nghệ của trường, vì sắp đến ngày Nhà Giáo, cho nên đang cật lực luyện múa với các bạn trong đội.
Hôm nay cậu phải ăn trưa một mình, nhưng lại ngại xuống căn tin chen chúc đông người, thế là xách theo cơm hộp, tự mình làm tự mình ăn.
Tòa nhà phụ.
Hồ Vân Thư thích an tĩnh, tìm tới phòng thực hành hóa học ở tòa phụ, vì không có chìa khóa mở cửa nên đành ngồi ăn ở bậc thang.
Cậu và người cậu yêu hoàn toàn trái ngược nhau.
Lúc cậu đang ngồi co ro cô độc ở đây, chắc anh ấy đang chơi bóng dưới ánh nắng Mặt Trời, cười đùa vui vẻ với những người bạn.
Cậu cũng muốn thay đổi, trở nên tích cực hơn để tiếp cận anh, nhưng cơ thể mềm yếu của Omega thật sự không theo kịp.
Cậu luôn là người bị bỏ lại.
Bị bắt phải chờ đợi.
Chỉ cần một ánh mắt Lâm Vân Thiên nhìn mình cũng đã khiến cậu vui cả một ngày dài.
Hồ Vân Thư mở nắp hộp cơm, uể oải nhìn: “Mình vẫn không khéo tay bằng cậu, Vân Thiên à.” Trứng cuộn thì cháy xém, tôm chiên bột cũng bị tách bột, rau củ xào chưa đủ lâu nên còn mùi lá cây, đến cả cây xúc xích cậu gọt hình bạch tuộc cũng bẹo hình bẹo dạng lạ lùng.
Sao mà cậu dám mời anh ăn món vừa xấu vừa tệ thế này được.
Cậu cắn răng, nâng đũa chọc đầu tôm: “Vẫn là tự mình xử lý hết thôi…”
…
Ăn được vài đũa, đột nhiên Hồ Vân Thư có chút buồn ngủ, lại nghe có tiếng nhạc du dương từ đâu phát ra.
Mềm nhẹ mà an ổn.
Sáng thì dậy sớm hơn bình thường, tối thì thức khuya đến rạng sáng. Dạo này cậu ăn không ngon ngủ không yên, nhưng đêm nào cũng nằm mơ thấy Lâm Vân Thiên.
Mộng càng đẹp, càng khó tỉnh.
Xê dịch chỗ ngồi, cậu tựa vai trái vào tường, ánh mắt trong suốt, lim dim ngáp, đặt hộp cơm qua bên hông.
Cậu muốn gặp anh, ở trong mơ.
Niềm an ủi duy nhất của Hồ Vân Thư trong lúc này.
Dựa đầu vào bức tường lạnh lẽo, mí mắt có quầng thâm nghiêm trọng khép lại, đôi mi dài che phủ đáy mắt đa cảm, tay cầm đũa ngày càng buông thõng.
Thứ mà Lâm Vân Thiên khi từ trên tầng bước xuống, là thân ảnh gầy gò ốm yếu của cậu thiếu niên, thanh mai của anh.
Vân Thư…
Trên phòng thực hành hóa học là phòng âm nhạc, mỗi khi bận lòng điều gì, anh đều tìm đến âm nhạc để thư giãn.
Anh thả nhẹ bước chân, từ trên cao nhìn xuống, anh nao núng, nửa muốn tiếp cận nửa muốn rời xa.
“Vân Thiên…ăn i.”
Kể cả trong giấc mơ, Hồ Vân Thư vẫn luôn gọi tên anh một cách quyến luyến.
Dựa tường ngủ tất nhiên không thoải mái, lại còn ngồi trên bậc thang có thể ngã bất cứ lúc nào, chỉ cần một cử động nhẹ của cậu cũng đủ làm cơ thể mất thăng bằng.
Lâm Vân Thiên mím môi, bước nhanh đến, ngồi phía trên cậu một bậc, từ đằng sau vòng tay đến, ôm chầm lấy, không cho cậu ngã.
Anh dùng tay cẩn thận nâng đầu cậu lên, để cậu thoải mái tựa vào lòng mình, ngủ thế nào cũng sẽ không ngã.
Lâu rồi anh không ôm cậu, mùi hương của cậu vẫn ngọt như vậy, khiến anh muốn vùi đầu vào mái tóc, vào chiếc cổ nhỏ xinh.
“Vân Thư.”
Đừng thức giấc nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook