16.
Lúc nửa đêm Yến Mục Vân sốt cao rồi bắt đầu nói mớ.

Ta kêu Trạch Lan đi lấy thêm nước nóng, dùng khăn nhúng rồi đắp lên trán hắn, lúc lấy khăn về phải cách hắn rất gần mới nghe thấy hắn mơ màng nói hai chữ: “Mẫu phi.”
Con người chỉ vào lúc thống khổ nhất mới bất tri bất giác nhớ đến mẫu thân của mình, bị ép buộc nhiều năm như vậy, hắn có lẽ cũng đã vì Nam Cương mà ăn không ít khổ đâu.

Ta không khỏi có vài phần đồng cảm, ngâm lên khúc ca lúc hái sen ở Đinh Châu hay hát.
"Cá chép tìm tới cá chép, Vân Tước tìm tới Vân Tước."
"Nước xuân chảy nhập thu thuỷ, hạ bùn hóa thành đông bùn."
"Tính gần, cùng một chỗ; Tâm hiểu nhau, muốn tách rời."
"Hoa hồng mở ra hoa hồng, núi khúc hừ thành núi khúc."
"Gió đông trải qua gió tây, nam ly đối bắc ly."
"Loại dưa mộc, sẽ kết quả; Loại nhân duyên, vô tận kỳ.”
Có lẽ là ca khúc này mang đến cảm giác an toàn cho Yến Mục Vân, hắn yên yên tĩnh tĩnh nằm trên giường không còn mơ hồ nói gì nữa cả.

Ta ngồi ở một bên vừa hát vừa đổi khăn, mãi đến khi trời sáng Yến Mục Vân mới hạ nhiệt.
17.
Yến Mục Vân vừa mở mắt đã nhìn thấy Hạ Hiệu Hiệu đang ngồi ngủ cạnh giường, ánh nến của Minh Quang điện chiếu lên nửa khuôn mặt làm tăng thêm vài phần ôn hoà.

Nàng mặc bộ y phục cung đình màu hồng nhạt với những cánh hoa rải rác, tuy có chút lộn xộn nhưng lại rực rỡ như cành đào mùa xuân tháng ba.
Nhưng tính cách của Hạ Hiệu Hiệu vẫn luôn rất kiên cường và lạnh lùng.

Ánh mắt của Yến Mục Vân dán chặt vào đôi mắt đang nhắm nghiền của nàng, hàng mi từng sợi rõ ràng xếp đều như cánh quạt.

Yến Mục Vân biết, sau khi nàng tỉnh dậy sẽ càng thêm khó gần.
Cho dù là bị phản bội, bị lừa dối, bị cô phụ thì nàng vẫn có cái khí chất lạnh lùng độc nhất vô nhị trong hậu cung Đại Lương.
Yến Mục Vân ma xui quỷ khiến bất giác đặt ngón tay lên khoé môi nàng chọc chọc, nữ nhân trước mắt liền mở mắt ra, trong lúc nửa tỉnh nửa mê vẫn rất phòng vệ.

Giống như chim trên núi lớn ở Nam Cương vậy, cánh rừng vừa có động tĩnh đã vội bay đi.
Yến Mục Vân nhanh chóng thu ngón tay về, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, nhẹ hằng giọng một tiếng rồi nói: “Đa tạ.”
18.
Ta vừa tỉnh lại đã thấy Yến Mục Vân đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nói đa tạ.

Hắn khách khí như vậy ngược lại càng làm ta thêm đau lòng: “Ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, ta đi tìm Trạch Lan bảo nàng thêm nước cho ngươi.”
Trạch Lan mang nước đến nhưng bị Yến Mục Vân cự tuyệt, hắn phẩy tay với Trạch Lan: “Nam Cương hơi nóng nên chúng ta rất ít khi uống nước nóng, đi lấy bát nước lạnh qua đây đi.”
Hắn cả người đều có vết thương, làm sao có thể uống nước lạnh được.

Ta vỗ một cái vào tay hắn, giọng điệu nghiêm túc: “Đừng quậy.”
Sau đó cúi đầu, thành thật ngồi thổi từng muỗng nước nóng rồi đút cho hắn.

Lúc bốn mắt giao nhau, cho dù bên ngoài đang là gió lạnh thì cũng biến thành an nhiên.
Ta ở trong hoàn cảnh ngại ngùng như vậy đút xong cho Yến Mục Vân, đột nhiên nghe thấy giọng của Lô Uyển Thu từ bên ngoài truyền vào: “Tham kiến bệ hạ.”
“Không cần đa lễ, ta đến thăm Hoàng Quý phi.” Âm thanh của Đàm Đài Liệt vang lên.
Ta vội vàng đẩy Yến Mục Vân vào trong chăn, giấu đến kín kẽ mới đi ra ngoài nghênh giá: “Trạch Lan, chăm sóc tốt cho Thế tử.”
Đàm Đài Liệt ngồi ở tiền điện uống trà, lông mày nhăn lại như muốn vắt ra nước.

Nhìn thấy ta đến bên cạnh mới đưa tay ra xoa tóc ta.
“Ồ, ai chọc bệ hạ của chúng ta giận đến như thế?” Đàm Đài Liệt càng giận ta càng vui vẻ, ta biết như vậy là không tốt nhưng ta thật sự nhịn cười không được.
“Hôm nay trên triều ông lão Lô Sĩ An lại phản đối chuyện trẫm muốn để cho sĩ tử hàn môn nhận vị trí then chốt, chuyện gì cũng muốn đối nghịch với trẫm.” Đàm Đài Liệt cũng không để ý đến nụ cười trên mặt ta, chỉ nặng nề vỗ một cái lên bàn.
Lô Sĩ An là phụ thân của Lô Thanh Lộ và Lô Uyển Thu, ta nghe vậy vô thức nhìn sang Lô Uyển Thu, phát hiện trên mặt nàng chỉ có sự lạnh nhạt, không hề có chút kích động nào.

Vậy là có ý động thủ với Lô gia rồi.
“Bệ hạ, thần thiếp có cách.” Sát ý trong lòng ta nổi lên nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi, “Bệ hạ vài ngày này có thể sủng hạnh Lô Hiền phi, để cho Thôi Thục phi nghĩ rằng người xem trọng Lô Hiền phi.”
“Nếu là phi tần xuất thân từ thế gia khác chắc chắn sẽ không dám ra tay với Lô Thanh Lộ nhưng tính cách Thôi Châu Nguyệt trong ngoài bất nhất.

Thấy Lô Thanh Lộ đắc sủng chắc chắn sẽ nghĩ cách đi hại nàng, đến lúc đó bệ hạ có thể mượn cớ Thôi Thục phi hãm hại nàng tăng phân vị cho nàng.”
“Tin tức trên triều và hậu cung tương quan, Lô Thanh Lộ bị thiệt như vậy Lô gia sao có thể bỏ qua, chắc chắn sẽ đáp trả trên triều.

Đợi hai nhà đánh nhau kha khá rồi bệ hạ lại ngăn cản, buộc tội Thôi Thục phi và Thôi thị sau lưng nàng.”

“Phạm Dương Lô thị sẽ bỏ đá xuống giếng nhưng Thanh Hà Thôi thị sẽ không nhẫn nhịn đâu.

Kết cục của hai nhà đều sẽ bị tổn thất, đến lúc đó bệ hạ muốn sắp xếp sĩ tử hàn môn vào sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Ta nói ra kế châm ngòi ly gián nghe rất êm tai làm cho sắc mặt Đàm Đài Liệt tốt lên không ít.

Hắn nắm chặt tay ta, vẻ mặt có chút áy náy: “Hiệu Hiệu sẽ không cảm thấy uỷ khuất chứ?”
“Nếu bệ hạ cảm thấy thần thiếp uỷ khuất thì người hãy đưa vị trí trung cung cho thân thiếp đi.” Nam nhân nếu đã cho ta màu nhuộm thì ta cũng chẳng ngại mở cả phường.
Thấy sắc mặt Đàm Đài Liệt cứng lại, trong lòng ta âm thầm mắng cẩu nam nhân nhưng trên mặt vẫn là kiểu một lòng vì hắn: “Bệ hạ, trong hậu cung của người gần như toàn bộ đều là nữ nhi thế gia.”
“Sau lưng bọn họ đều có thế gia làm chỗ dựa, chỉ có thần thiếp đơn thân một mình trong hậu cung hỗn loạn này.”
Lần này Đàm Đài Liệt thật sự rơi vào trầm mặc.
Lời này của ta rất trùng hợp nhắc đến một chỗ là sẽ không có nữ nhi thế gia nào đứng cùng chiến tuyến với hắn, tất cả đều là uy hiếp đối với hoàng tộc; một điểm khác là ta không có gia tộc chống lưng, ngồi lên vị trí Hoàng hậu cũng chẳng có uy hiếp gì lớn đối với hoàng tộc cả.
Nửa canh giờ sau, Đàm Đài Liệt ngẩng đầu lên, trên mặt đã quyết nhưng chỉ nói: “Hiệu Hiệu, nàng nghỉ ngơi trước đi, trẫm sẽ suy nghĩ.”
Nhìn thấy hắn hướng về phía tẩm cung của Lô Thanh Lộ ta chỉ cười cười, nói với Lô Uyển Thu: “Ta nói sẽ giúp ngươi báo thù thì nhất định sẽ giúp ngươi báo thù.”
“Nếu như thật sự có thể diệt được Lô gia thì mối hận trong lòng thần đã được báo.” Lô Uyển Thu cung kính quỳ xuống, trông bình tĩnh giống thường ngày nhưng đôi mắt đã đầy nước mắt.
“Chúng ta đã nói rồi không phải sao? Ta giúp ngươi báo thù, ngươi giao bản thân mình cho ta.”
“Được, ta giao bản thân mình cho ngươi.” Lô Uyển Thu im lặng khóc.
Ta biết những giọt nước mắt này đại biểu cho điều gì, nàng đã đợi không được công đạo cho nữ nhân đáng thương chết dưới tay Lô gia gia chủ rồi.
19.
Như ta dự đoán, gặp phải chuyện Lô Thanh Lộ “đắc sủng không ngớt” thì Thôi Châu Nguyệt nổi giận đùng đùng đến hỏng đầu óc, ra tay với nàng ta.

Nhưng Lô Thanh Lộ cũng không phải phi tần ngồi im chịu thiệt, rất nhanh cũng phản kích.
Hai nhà thế gia tương đương, thực lực cũng không yếu nên cứ ngươi đến ta đi chẳng mấy chốc liền biến thành cái chợ, còn lôi kéo được không ít phi tần cấp thấp gia nhập vào.
Ta lúc đó vì tận tay chăm sóc Yến Mục Vân mà rất nhanh kéo gần quan hệ với Thế tử điện hạ.

Ngày đó Minh Quang điện đốt địa long rất ấm, Yến Mục Vân hét lỗ tai ngứa nên ta liền để hắn nằm lên đùi, dùng tăm bông ngoáy nhẹ tai cho hắn.
Yến Mục Vân nheo mắt hưởng thụ cảm giác tê dại truyền đến từ tai, theo động tác của ta mà mặt hắn dần đỏ lên, mái tóc đen có chút loạn, cả người ngoan ngoãn như con mèo đang được chủ nhân vuốt ve.
Nhìn bộ dạng này của hắn trong lòng ta đột nhiên nghĩ đến bốn chữ “tú sắc khả xan”.
Ta dọn dẹp tăm bông, vừa nghĩ đến việc nói với Yến Mục Vân kế hoạch của mình thì phát hiện hắn đã ngủ mất nên đành thôi.

Đợi đến khi Yến Mục Vân tỉnh lại thì trời cũng đã tối, đùi ta đã bị hắn nằm đến mất cảm giác.
Ta xoa xoa đùi, yên lặng đẩy hắn ra rồi nhìn thẳng vào thiếu niên trước mắt hỏi: “Hôm nay Trích Tinh công chúa đã qua đời, Nam Cương dự tính thế nào?”
Trong lòng Yến Mục Vân có chút mất mát.

Từ trước đến nay, phụ thân hắn Yến Túc luôn yêu cầu hắn giúp Trích Tinh công chúa phục quốc, hắn cũng đã vì mục tiêu đó mà phấn đấu nhiều năm.

Trước mắt binh mã Nam Cương đã rất mạnh mẽ nhưng Trích Tinh công chúa lại phát độc vào lúc này…
“Nếu ngươi không để ý thì ta nguyện ý là Trích Tinh công chúa của ngươi.” Ta đứng trước mặt Yến Mục Vân, tay trái đặt lên gò má hắn, “Ngươi có nguyện ý không?”
“Nữ nhi của Trần Chiêu đế Trích Tinh công chúa vì trọng trách phục quốc mà ẩn giấu thân phận ở bên cạnh Hoàng đế Lương quốc Đàm Đài Liệt rồi một quyền đẩy ngã cả giang sơn Đại Lương… Nam Cương cần một lý do để tạo phản, ta cũng muốn giết Đàm Đài Liệt.”
Nhìn thấy Yến Mục Vân đã có chút dao động, ta ngẩng mắt lên, nghiêm túc nhìn hắn: “Yến Mục Vân, ngươi còn nợ ta một mạng.

Bây giờ, đã đến lúc ngươi phải trả lại ân tình đó rồi.”
Toàn thân Yến Mục Vân cứng đờ: “Ngươi biết rồi?”
Đúng vậy, ta biết rồi.
Năm đó ta mạo hiểm nhảy xuống cứu người ở sông Thanh Dặc, ngoài Đàm Đài Liệt còn có một nam tử đeo mặt nạ chim ưng.

Lần đầu tiên Yến Mục Vân gặp ta ở lãnh cung ta đã chú ý đến chuôi dao găm của hắn có khắc hình chim ưng.
Vốn dĩ ta cũng không chắc chắn nhưng thứ nhất Yến Mục Vân không giết ta, thứ hai, lúc Trạch Lan thay y phục cho Việt Hàm Chi đã nói với ta trên lưng nàng có hình xăm chim ưng.

Xem ra đó là kí hiệu của Yến Vương phủ.
Lúc ta còn là cô nương hái sen có lẽ đã nhìn thấy một màn Yến Mục Vân ám sát Đàm Đài Liệt.
“Phụ thân nghe nói Đàm Đài Tập đã bệnh chết trong quân nên muốn giết chết Thái tử Đàm Đài Liệt để cho Đàm Đài Minh yếu kém hơn thượng vị.” Yến Mục Vân chầm chậm giải thích với ta, “Ta từ nhỏ đã ở trong quân đội Nam Cương không biết tính nước, ngươi quả thật có ơn cứu ta một mạng.”
“Ta cứu ngươi rồi nhưng ngươi lại bỏ lại ta mà đi.” Ta nhìn Yến Mục Vân, không biết tại sao lại có vài phần uỷ khuất.
Nếu người trước mắt này lúc đó không từ mà biệt thì dựa vào dung mạo và tính cách của hắn liền chẳng có việc của Đàm Đài Liệt nữa.

Ta cũng không cần động lòng rồi đến kết cục bị lừa thảm hại như bây giờ.

Đáng tiếc thế gian này không có nếu như.
“Ta lúc đó gấp gáp muốn quay về Nam Cương nhận lệnh của phụ thân.” Yến Mục Vân do dự nửa ngày, cuối cùng nói ra một câu như thế.
“Không ám sát thành công thì sao phải về Nam Cương chứ?” Ta nhìn hắn chằm chằm, lúc hắn xoay mặt đi liền bắt được một tia cảm xúc trong mắt hắn, đột nhiên nhận ra, “Ta hiểu rồi.”
“Ngươi hiểu gì chứ?” Yến Mục Vân có chút khẩn trương nhìn ta.

“Hiểu ra ngươi thích ta.”
Ta nói nhỏ vào tai hắn, “Chỉ là một cô nương hái sen bên cạnh Đàm Đài Liệt, giết rồi thì sao chứ? Ngươi không giết mà chọn rời khỏi là vì ngươi động lòng rồi.”
“Lúc gặp mặt ở lãnh cung ngươi mắng ta đứng về phía Đàm Đài Liệt vì ngươi đố kỵ, ngươi ghen tỵ Đàm Đài Liệt có được ta nhưng lại vì nội đan rắn mắt xanh mà không giết hắn được, nhất thời tức giận liền quay sang mắng ta hạ tiện.”
Yến Mục Vân không nói chuyện mà chỉ lùi về phía sau một bước, nghiêng đầu tránh khỏi ánh mắt nóng rực của ta.

Ta càng bước lại gần hơn hơn, nhấc tay đặt vào dây buộc tóc hắn, mái tóc đen đang buộc cao rơi tán loạn làm cho ngũ quan của hắn càng kinh diễm hơn.
“Ngươi muốn làm gì?” Đợi ngón tay ta đặt vào cổ áo hắn, bắt đầu cởi quần áo hắn thì hắn mới đẩy tay ta ra, giữa lông mày đều là vẻ nhẫn nhịn.
“Ta cần một đứa bé.” Ta đặt tay lên ấn đường Yến Mục Vân, nhìn hắn nói, “Một đứa bé có thể giúp ta ngồi lên bảo toạ Hoàng hậu.”
Đàm Đài Liệt phòng bị các phi tần thế gia, trong cung chỉ có mình ta mang thai nhưng lúc đó ta lại không giữ được.

Bây giờ Đàm Đài Liệt đã bị ta hạ tuyệt tử thuốc, trong cung chẳng còn ai có thể mang thai nữa rồi.
Nghe được tin tức Trích Tinh công chúa độc phát qua đời ta liền ý thức được cơ hội đến rồi.

Yến Mục Vân vốn dĩ thích ta, ta hoàn toàn có thể thông qua hắn để có được một đứa bé, còn Đàm Đài Liệt vốn muốn cho ta vị trí trung cung, chỉ cần ta tìm được một lý do thúc đẩy thôi.
Đứa bé này chính là lý do đó.
Nếu ta và Yến Mục Vân có đứa bé thì vừa có thể giúp ta lên được vị trí trung cung đã để trống nhiều năm, vừa có thể để quan hệ giữa ta và Yến Vương phủ càng gắn kết hơn.

Hơn nữa, ta rất tự tin với dung mạo của mình.
Cho dù ta là cô nương hái sen thì cũng là cô nương hái sen áp đảo cả hậu cung Đại Lương, với kiểu người trẻ tuổi như Yến Mục Vân thì không động lòng mới là giả.

Những cành hoa leo trên song cửa sổ khẽ rung rinh dưới ánh trăng và làn gió dễ chịu, ta nằm dưới thân Yến Mục Vân, ôm lấy cổ hắn và khẽ ngâm nga ca khúc ta đã từng hát khi hái sen.
“Chẩm thượng nữ nhi kiều, hưu tương tâm sự sai."
" Liêm long cách yên hỏa, lưỡng lưỡng đoạn trần ai."
" Tinh bạn vân thiên ngoại, nguyệt minh lạc song đài."
" Thử gian đa hành nhạc, tư sầu bất phục lai."
" Thiên vãn đạo thiên hàn, thả tương tân bị cái."
" Thập chỉ lưỡng tương khấu, tùy dạ nhập quân hoài."
Ngày hôm sau Yến Mục Vân tỉnh lại trên cái giường hỗn loạn, ngây ngốc nửa ngày mới đưa quần áo sang cho ta: “Thôi tình hương ngươi hạ ở đâu?”
Ta nhận lấy rồi mặc chỉnh tề vào người, gảy gảy bột thôi tình hương có thể tan vào da dưới móng tay: “Yến Thế tử xuất thân Nam Cương tinh thông độc dược, Hiệu Hiệu không dám trộn vào hương đốt nên đành phải giấu thôi tình hương dưới ngón tay.”
Nhưng dù gì Yến Mục Vân cũng xuất thân Nam Cương, ta giấu dưới móng tay vẫn có khả năng bị phát hiện.

Vậy nên trước tiên ta phải làm cho hắn nảy chút tâm tư với ta rồi mới chờ lúc hắn không phòng bị để cho thôi tình hương rơi lên người hắn.
Yến Mục Vân trầm mặc mặc lại từng món đồ, sau đó đưa cho ta một túi vải không nhỏ cũng không lớn.
“Hạ Hiệu Hiệu, nàng không cần phải làm vậy đâu.

Cho dù nàng và ta không có một đêm như vậy thì ta vẫn sẽ cho nàng.”
Nói xong, hắn nhặt con dao găm phi ưng tối hôm qua trong lúc hỗn loạn rơi trên mặt đất đeo vào thắt lưng, chậm rãi đi ra khỏi Minh Quang điện.
Ta mở túi vải ra, bên trong có một ấn ngọc tỷ và một miếng ngọc bội có khắc “Trích Tinh”.

Ta đeo ngọc bội lên cổ rồi nhẹ nhàng mở ngọc tỷ ra, bên trên chỉ có một chữ “Trần” được khắc đơn giản.
Đây là ngọc tỷ của triều Trần Trích Tinh công chúa mang theo lúc chạy trốn.

Vậy đây là cái để chứng minh thân phận Yến Mục Vân cho ta.
Cái đầu nhỏ Việt Hàm Chi ngó vào từ cửa sổ: “Ủa? Nương nương, sao Thế tử của chúng ta lại về Nam Cương rồi?”
“Thế tử của các ngươi là người bạc tình, ngủ với ta một đêm xong không chấp nhận được chuyện bản thân sắp trở thành nam sủng nên mới phải hoảng loạn thu dọn chạy mất.” Ta đích thân đi mở cửa sổ, mặt không có biểu cảm gì nói với Việt Hàm Chi.
Việt Hàm Chi nghe xong liền có một vẻ mặt “Ta nứt ra rồi”.
Ta cười lạnh một tiếng, vừa định đóng cửa sổ đột nhiên nhớ ra một việc, hỏi Việt Hàm Chi: “Trích Tinh theo ta nhớ chỉ là phong hào thôi, tên thật của công chúa là gì?”
Việt Hàm Chi lắc lắc đầu: “Tên thật của công chúa hoàng tộc chưa gả ra ngoài không thể dễ dàng để người ngoài biết được, cho dù là trong Yến Vương phủ cũng chẳng ai biết.”
Ta đóng cửa sổ “rầm” một tiếng, ngồi lại trên giường.

Rất tốt, bắt đầu từ hôm nay tên của Trích Tinh công chúa chính là Hạ Hiệu Hiệu.
Việt Hàm Chi hóng được tin tức, vẻ mặt ngây ra đến phòng bên cạnh tìm Lô Uyển Thu đang cắt tỉa hoa: “Thu tỷ tỷ, sao nương nương lại phát hoả lớn vậy?”
Lô Uyển Thu đặt kéo xuống, lau lau tay rồi xoa đầu Việt Hàm Chi: “Ngươi còn nhỏ, không hiểu những chuyện nam nữ này nhưng mà cũng không sao, chữ tình hại người, không hiểu không hỏi không đụng phải là tốt nhất.”
Trạch Lan đang bưng nước nóng đi ngang qua chính điện nghe thấy lời của Lô Uyển Thu cũng gật đầu đồng ý, sau đó thì thiếu chút nữa bị cửa kẹp trúng.
Lô Uyển Thu chỉ vào Trạch Lan rồi dặn dò Việt Hàm Chi: “Ngươi xem, chữ tình này vừa nói ra ngoài đã xém làm Trạch Lan u đầu.

Vậy nên ngươi cứ nhớ là sau khi trưởng thành ngàn vạn lần đừng động vào, nghe rõ chưa?”

Việt Hàm Chi chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu, thành thật nghe các tỷ tỷ dạy bảo.
20.
Khi Việt Hàm Chi phát hiện ra ta đang mang thai, cuộc đối đầu giữa Lô Thanh Lộ và Thôi Châu Nguyệt đang rất căng thẳng.
“Lô gia đang muốn mua chuộc Khâm thiên giám để hắn chụp cho Thôi Châu Nguyệt cái danh yêu phi hại nước.” Hai ngày nay ta đã an bài Lô Uyển Thu giám sát bên phía Lô Thanh Lộ.
“Rất tốt, ngươi nhờ Tiêu Cẩm Hàn một tiếng để nàng uy hiếp Hoàng Quý phi hữu danh vô thực là ta đi.

Còn Minh Quang điện cứ tiếp tục đóng cửa không tiếp.”
Mang thai ba tháng đầu ta rất thích ăn chua, cho một quả mận vào miệng rồi mới tiếp tục phân phó Lô Uyển Thu, “Đấu đi, đấu càng hăng càng tốt, đợi hai nàng ta đấu có kết quả rồi mới đến lượt chúng ta xuất hiện.”
“Vậy đương nhiên là bây giờ chúng ta phải tránh xa đao kiếm của bọn họ.” Lô Uyển Thu nghĩ nghĩ, đưa ra lời kiến nghị cho ta.
“Anh hùng đã gặp người cùng đường.” Ta gật gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy đấy.”
Sau đó Lô Uyển Thu nhìn về phía sau ta do dự không nói nên lời, ta quay đầu lại liền thấy Trạch Lan đang lặng lẽ mang một bát mận đã rửa sạch đến, đằng sau nàng là Đàm Đài Liệt đang tràn đầy niềm vui.
Đàm Đài Liệt nghe Trạch Lan báo tin ta mang thai mới đến, vừa ngồi xuống Minh Quang điện liền vui thích nhìn xuống bụng ta: “Hiệu Hiệu, ta nghe Trạch Lan nói là nàng mang thai?”
“Vâng.” Giữa hai đầu lông mày ta bỗng hiện lên sự buồn bã, nói với Đàm Đài Liệt: “Nhưng vẫn mong bệ hạ đừng quá phô trương.

Thái y viện đã xem cho thần thiếp, nếu lại sảy thai một lần nữa thì cả đời này thần thiếp sẽ không thể sinh nữa.”
Nụ cười của Đàm Đài Liệt cứng lại, rõ ràng nhớ đến đứa con còn chưa được sinh ra của ta và hắn.
“Bệ hạ, thần thiếp rất sợ hãi.” Ta mềm nhũn vô lực dựa vào lồng ngực hắn, hai tay gắt gao ôm lấy hắn yêu kiều làm nũng, “Nếu đứa bé này lại mất thì thần thiếp cũng chẳng sống nổi trong chốn thâm cung này nữa.”
Ta vừa đem nét mặt đáng thương ra, tinh thần trách nhiệm của Đàm Đài Liệt liền nổi dậy: “Được, Hiệu Hiệu tốt của trẫm, ta nhất định sẽ để đứa bé được bình an ra đời.”
“Thần thiếp muốn đến Tỵ Thử sơn trang an thai.” Ta nhìn Đàm Đài Liệt với một ánh mắt vô tội, “Đợi sinh đứa bé ra ta liền hồi cung.”
“Được, trẫm sẽ để Tiêu Đức phi an bài.” Trong mắt Đàm Đài Liệt xẹt qua một tia lo lắng nhưng hắn vẫn không chút do dự đồng ý với ta.
Ta biết Tiêu Cẩm Hàn là phi tần trong cung tốt nhất có thể bảo vệ ta bình an.

Nhưng mà ta nhất định không thể để cho Đàm Đài Liệt sinh nghi chuyện ta và nàng có cấu kết với nhau.

Thật vất vả mới đạt được tám phần tín nhiệm của hắn, không thể vì sai một bước nhỏ mà hỏng toàn bộ được.
“Từ khi thần thiếp được thăng vị Tiêu Đức phi luôn nói những lời ác ý với thần thiếp, thần thiếp không tin nàng ta được, thần thiếp cũng không tin bất cứ kẻ nào.” Ta uỷ khuất nhìn Đàm Đài Liệt, từng giọt từng giọt nước mắt từ từ rơi xuống.
Sau đó ta quỳ xuống: “Thần thiếp chỉ tín nhiệm bệ hạ, chỉ dám tin tưởng bệ hạ, chỉ có thể tin tưởng bệ hạ!”
Đàm Đài Liệt rơi vào tình thế khó xử: “Bây giờ Thanh Hà Thôi thị và Phạm Dương Lô thị đấu đá kịch liệt, trẫm cần phải ở trong cung kiểm soát tình hình…”
Ta biết ngay tên cẩu nam nhân này sẽ tìm lý do từ chối, liền nói với hắn: “Vậy mong bệ hạ hãy phái một đội cấm quân đưa thần thiếp đến Tỵ Thử sơn trang.”
Đàm Đài Liệt gật đầu đồng ý, lại dặn dò ta hai câu mới rời khỏi Minh Quang điện.
Ta thấy hắn đi rồi liền kêu Trạch Lan xuống bếp làm một đĩa thịt xào cay cho ta, xong rồi mới nói với Lô Uyển Thu: “Ngươi thấy thế nào?”
“Thần nghĩ rằng lần đi Tỵ Thử sơn trang này tỷ tỷ tốt của thần và Thôi Thục phi sẽ phái sát thủ chờ sẵn giữa đường.” Lô Uyển Thu thấy Trạch Lan đã đi mất liền bóc vỏ quả mơ cho ta.
Ta cũng nghĩ như vậy.
Nhận lấy quả mơ, ta vừa ăn vừa nói: “Nhưng mà như vậy cũng tốt, chúng ta hoàn toàn có thể mượn cơ hội này để diệt trừ tử sĩ của hai nhà Thôi, Lô.

Sau đó lại tận dụng được cấm quân của Đàm Đài Liệt, một mũi tên trúng hai đích.”
“Nhưng còn an nguy của nương nương…” Vẻ mặt Lô Uyển Thu ngập ngừng.
“Cảnh hiểm cầu phú quý mà.” Ta biết Lô Uyển Thu lo lắng, nhưng trên thế gian này có rất nhiều chuyện phải đánh cược.

Nếu cược cũng không dám thì sao có chuyện xe đạp biến thành xe mô tô chứ.
“Huống hồ ta còn nuôi một đứa nhỏ không phải chỉ biết ăn.” Ta cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.
Từ khi Việt Hàm Chi đến Minh Quang điện mỗi ngày ta đều xoay nàng vòng vòng.

Nàng tuổi còn nhỏ, tính cách đơn thuần nhẫn nại, lại nhận được uỷ thác của Yến Mục Vân nên mỗi ngày đều tận lực làm việc vì ta.

Cho dù mỗi ngày phải làm việc sáu canh giờ, chân không chạm đất cũng chưa từng oán trách.
Thảo nào các nhà tư bản nước Anh vào thế kỷ 19 rất thích dùng lao động trẻ em, ta cũng rất thích.
21.
Ngày hôm sau, chuyện Hạ Hoàng Quý phi thân thể yếu ớt cần phải đến Tỵ Thử sơn trang lâu dài truyền khắp cả hậu cung Đại Lương.
Ta phân phó cho Trạch Lan ở lại canh giữ Minh Quang điện.

Bây giờ lực chú ý của Thôi Châu Nguyệt đã đặt hết lên người Lô Thanh Lộ, chỉ cần nàng không ra khỏi cửa thì sẽ chẳng bị ai gây phiền phức cả.

Còn Lô Uyển Thu và Việt Hàm Chi thì mang theo hành lý đi cùng ta.
Ta là Hoàng Quý phi, những đồ đáng tiền trong Minh Quang điện không phải là ít.

Y phục mặc từ tháng ba đến cuối năm, đồ trang sức, chăn nệm đều phải đóng gói đến bảy, tám ngày mới chuyển hết lên xe ngựa.
Lúc sắp đi Tiêu Cẩm Hàn không đến tiễn, triệt để khẳng định tin đồn ta và nàng đường ai nấy đi sau khi ta được thăng vị.

Lô Thanh Lộ mượn cớ thân thể không khẻ nên cũng không xuất hiện, chỉ có Thôi Châu Nguyệt cùng những phi tần khác đứng ở cửa cung chờ ta từ sớm.
Thôi Châu Nguyệt vốn dĩ rất thích mặc màu trắng vậy nên các phi tần khác cũng bắt chước theo trang điểm đơn giản, từ xa nhìn thấy không phải như tiễn ta đi nơi khác mà tiễn ta đến suối vàng.
Ta đi ngang qua Thôi Châu Nguyệt, gật gật đầu với nàng ta rồi lập tức lên xe.

Trên mặt Thôi Châu Nguyệt mang theo ba phần vui vẻ nói với ta: “Hạ Hiệu Hiệu, bây giờ đang là mùa xuân trăm hoa đua nở, ngươi cứ tận tình thưởng cảnh, không cần vội hồi cung.”
Chỉ sợ ý nàng ta không phải để ta ngắm hoa mà để ta chết ở bên ngoài, vĩnh viễn không hồi được cung.
Ta dừng bước, thản nhiên quay đầu cho nàng ta một ánh mắt: “To gan! Thôi Thục phi, cho dù ngươi xuất thân từ Thanh Hà Thôi thị nhưng đến cả lễ nghi cơ bản này cũng không biết, ngươi dám gọi thẳng tên của bổn cung!”
Mùa đông ở Đinh Châu không có nhiều hoa sen, vì để kiếm sống ta đành phải lặn lội xuống bùn tìm nhưng rễ sen dính bùn rất nặng, ta phải dùng rất nhiều lực mới nhổ lên được vậy nên lực cánh tay cũng được luyện kha khá.
Cái đồ nhóc con xuất thân tư bản kia, hãy cảm nhận sức mạnh của vô sản đi.
Thôi Châu Nguyệt ăn trọn một bạt tai, khoé môi ngay lập tức có máu chảy ra, đầu váng mắt hoa đứng đó.


Đợi nàng ta muốn trả thù ta thì ta đã mang theo Lô Uyển Thu đi được một đoạn xa rồi, chỉ để lại nàng ta bị đánh đến thất điên bát đảo và những phi tần khác bị doạ ngốc.
Đất ở kinh thành có hạn vậy nên Tỵ Thử sơn trang ở ngoại ô cách kinh thành khoảng hơn 40 mươi dặm.

Nếu Thanh Hà Thôi thị và Phạm Dương Lô thị phái tử sĩ hành thích ta trên đường chắc chắn sẽ không dám động thủ trong kinh thành, dù sao thì ta cũng là Hoàng Quý phi của Đàm Đài Liệt mà.
Chuyện tử sĩ của thế gia hiên ngang hành thích Hoàng Quý phi bị truyền ra ngoài, hai nhà Thôi Lô còn lăn lộn ở Đại Lương này được nữa không? Chỉ cần đầu óc gia chủ hai nhà còn chưa bị cửa kẹp thì địa điểm bọn họ muốn giết ta chắc chắn chỉ có thể trên con đường bên ngoài kinh thành đến Tỵ Thử sơn trang.
Vừa ra khỏi kinh thành ta liền ra lệnh cho cấm quân toàn bộ phòng thủ, Việt Hàm Chi cũng đã trang bị đầy đủ nằm trên nóc xe ngựa của ta chờ lệnh.

Lô Uyển Thu cầm trong tay một cái nỏ nhỏ ngồi trong xe cùng ta.
Ta vừa lên xe ngựa đã tháo trang sức, đổi y phục thành nam trang, trong tay cũng cầm một cái nỏ hình chữ thập.

Hai cái nỏ này là do Việt Hàm Chi mang đến từ Nam Cương, dễ dùng hơn cung, yêu cầu với người dùng cũng không cao.
Nếu cấm quân của Đàm Đài Liệt và Việt Hàm Chi chống không nổi, hai nữ tử không biết võ công là ta và Lô Uyển Thu cũng có thể dùng để giết chết thích khách của đối phương.

Tục ngữ nói rất hay, ngoài bảy bước, cung nhanh, trong bảy bước, cung vừa nhanh vừa chuẩn.
22.
Lúc đã gần đến Tỵ Thử sơn trang Việt Hàm Chi đột nhiên huýt một tiếng sáo thật dài, giọng non nớt của thiếu nữ vang lên: “Có địch…”
Lô Uyển Thu cảnh giác hé rèm ra một khe nhỏ, ta theo đó nhìn ra liền kinh ngạc: “Có hơn trăm người.”
“Xem võ công thì không phải của Phạm Dương Lô thị, có lẽ là Thôi gia phái đến.” Sắc mặt Lô Uyển Thu biến đổi, giọng điệu có chút gấp gáp: “Cấm quân có năm trăm người nhưng ra tay lại không ác, nếu Lô thị cũng phái tử sĩ thì chưa chắc chúng ta có thể chống nổi.”
Vì để giết ta mà hậu cung phi tần có thể điều động ra nhiều người như vậy, Hạ Hiệu Hiệu ta trong lòng bọn họ e là địa vị không thấp.
Tử sĩ của thế gia rất đông, võ công cao cường, cấm quân rất nhanh cản không được nữa, dần dần rút lui về gần xe ngựa của ta.

Lần này vị trí của ta đã bị bại lộ, một đoàn người mặc áo đen xông đến xe ngựa của ta.
23.
Việt Hàm Chi nằm trên nóc xe ngựa trông rất giống rắn chuẩn bị săn mồi.

Cả đầu nàng đều là mồ hôi, nàng nuốt nước bọt nhìn đám tử sĩ đang xông đến, ánh mắt rất tà ác nhưng giọng nói lại rất ngây thơ: “Ồ, nhiều người quá đi.”
Hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng.

Bọn tử sĩ trước nay phần lớn đều là cô nhi, ngày được nhặt chính là sinh nhật của bọn họ.
Từ mười lăm tuổi đến hai mươi tuổi là độ tuổi vàng của tử sĩ, tuổi nhỏ thì võ nghệ không đủ, tuổi quá lớn thì…chẳng có tử sĩ nào sẽ sống nổi qua hai mươi lăm tuổi trong quá trình làm nhiệm vụ không ngừng cả.
Bao gồm sư phụ của Việt Hàm Chi.
Việt Hàm Chi nhớ đến người đã nhặt mình về nuôi dưỡng, dạy cho mình võ công và thuật ám sát, nam nhân luôn trầm mặc ít lời nhưng vĩnh viễn sẽ đứng chắn cho nàng, đắc ý sẽ chậc chậc lưỡi.
Nàng sẽ không khóc vì nam nhân đó đâu.

Sát nhân chỉ có máu, không có nước mắt.
Sau khi nam nhân chết nàng đã dùng hết tất cả các biện pháp giúp hắn báo thù thành công, bao gồm cả mục tiêu mà nam nhân chưa hoàn thành xong cũng đã chết dưới tay nàng.

Năm đó Việt Hàm Chi mười bốn tuổi, vẫn chỉ là một nửa thành niên.
Nam nhân đó ở trên trời có thể nhìn thấy kết quả này ắt hẳn phải hài lòng lắm.
Sau chuyện đó nàng mang theo một thân thương tích, gần như là bò về đến Yến Vương phủ.

Dưỡng thương gần một năm mới nhận được nhiệm vụ của Thế tử điện hạ là đến đây bảo vệ vị nương nương nghiêng nước nghiêng thành này.
Mình đến Minh Quang điện ăn uống lâu như vậy rồi, Trạch Lan tỷ tỷ và Uyển Thu tỷ tỷ vẫn luốn rất bao dung… Việt Hàm Chi câu môi cười một tiếng, dao găm trong tay loé lên ánh sáng sắc lạnh, từ xe ngựa nhảy vào đoàn người, y phục màu tím tung bay.
Bây giờ hãy để Chi Chi bảo vệ cho mọi người.
24.
Đây là trận đấu sinh tử của các tử sĩ, âm thanh đao kiếm va chạm và máu thịt đứt lìa không ngừng truyền đến, máu bắn lên cửa sổ xe ngựa như cơn mưa mùa thu vĩnh viễn không bao giờ ngừng.
Ta và Lô Uyển Thu nghe rất rõ ràng.

Lúc gần nhất còn có một tên tử sĩ của Thôi thị đã vén rèm xe ngựa của ta lên, còn chưa đến lượt Lô Uyển Thu bắn tiễn thì hắn đã bị Việt Hàm Chi từ phía sau bay đến dùng ám khí giải quyết.
Đợi âm thanh chém giết bên ngoài dừng lại Lô Uyển Thu mới từ từ ló đầu nhìn ra bên ngoài, sắc mặt khó xem: “Cấm quân đã chết gần hết.”
“Việt Hàm Chi đâu?” Ta hỏi Lô Uyển Thu.
“Nương nương, ta cảm thấy ta không ổn lắm,” Giọng Việt Hàm Chi truyền đến từ phía sau xe, nghe có chút yếu ớt, “Vết đao ở vai trái vẫn ổn nhưng eo phải đã bị bắn thủng luôn rồi…”
“Chắc là vết thương trí mạng thôi.”
“Chi Chi, ta tin ngươi.” Ta lập tức cổ vũ Việt Hàm Chi, mong rằng tinh thần nàng sẽ vực dậy.

Thấy nói như vậy có chút không tốt nên lại thêm một câu, “Ta sẽ tăng thêm tiền trợ cấp cho ngươi.”
Tử sĩ của Thôi gia chỉ mới là ải đầu tiên thôi, phía sau còn có tử sĩ của Lô gia đang đợi kìa.
Việt Hàm Chi chưa từng nghĩ đến chuyện ta vô sỉ như thế, không nhịn được mà than: “Nương nương, người còn bóc lột ta trước khi bọn tử sĩ của Lô gia đến nữa.”
Ta nhún vai, kéo tấm rèm che đã bị nhuốm máu xuống.

Sau đó chỉ vào một đoàn người áo đen ở phía bên kia, nói với Việt Hàm Chi đang ngồi trong xe dùng vải trắng quấn vết thương lại: “Rõ ràng là bọn họ đến cùng một lúc mà.”
Việt Hàm Chi nghe vậy vội cầm dao găm chỉ có ở Nam Cương lên định huyết chiến đến cùng nhưng bị Lô Uyển Thu cản lại: “Ngồi đàng hoàng đi, nương nương tự có an bài.”
Lô Uyển Thu vừa dứt lời, mặt đất liền bắt đầu rung động.

Một đội binh sĩ từ phía sau ngọn đồi đang đến, dẫn đầu là một nữ tử thân cao tám thước, tay còn vác theo cái chuỳ đồng nặng tám mươi cân.
Là Tiêu Cẩm Sương.
(Còn tiếp).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương