Diệp Tĩnh Hồng biến sắc, mạnh mẽ trừng mắt với y, tâm tình chập chùng bất định. Biết rõ là kế khích tướng, nhưng hắn vẫn xuống xe ngựa, bước từng bước tiến vào ngôi miếu kia.

Ngôi miếu đổ nát nhiều năm không được tu sửa, khắp nơi đều bị mạng nhện che kín.

Bạch Húc dọn dẹp một chút, ôm cỏ khô trải trên mặt đất, sau đó mới đỡ Diệp Tĩnh Hồng ngồi xuống.

Chu Tư Kỳ cũng không bước vào miếu, tiện tay đem dây ngựa vắt lên thân cây, bản thân thì đứng bên cạnh, đôi mắt phượng hơi chếch mắt nhìn sang, đảo quanh người Diệp Tĩnh Hồng.

Diệp Tĩnh Hồng chỉ xem như không thấy.

Bạch Húc tự nhiên cảm thấy quái lạ, hỏi: “Chu thần y, ngươi không vào trong miếu ngồi sao? Nhìn sắc trời như thế này, một lát nữa có lẽ sẽ mưa đấy.”

Đang lúc nói chuyện, tai liền nghe thấy tiếng sấm rền rĩ, chân trời mây đen giăng kín.

Chu Tư Kỳ giương mắt nhìn về phía chân trời, nhưng cười không nói.

Bạch Húc bị mất mặt, phẫn nộ xoay người ngồi trở lại, róm lửa, lấy lương khô ra rồi chia cho Diệp Tĩnh Hồng.

Cũng không lâu lắm, liền nghe thấy một tiếng “rầm”, ngay sau đó trời quả nhiên bắt đầu mưa.

Mưa rơi xuống mỗi lúc một nhanh, hắt lên trên mặt tạo cảm giác đau rát, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, quần áo trên người Chu Tư Kỳ liền bị dính ướt. Nhưng y tựa như không hề hay biết, mặc cho nước mưa theo gương mặt chảy xuống, ánh mắt thản nhiên ẩn tình, trước sau vẫn tập trung trên người Diệp Tĩnh Hồng.

Diệp Tĩnh Hồng rõ ràng cảm nhận được tầm mắt của y, nhưng bản thân chỉ cụp mắt nhìn đống lửa, cũng không liếc nhìn y lấy một lần.

Tiếng mưa rơi ào ào.

Trong miếu ánh lửa bập bùng, ngoài miếu khắp nơi một màu trắng xoá, xung quanh đều là hơi nước.

Bạch Húc thỉnh thoảng lại liếc nhìn xung quanh, mắt thấy Chu Tư Kỳ vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng khi y còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy Diệp Tĩnh Hồng mở miệng nói rằng: “Gọi hắn đi vào.”

“A?” Bạch Húc ngẩn ngơ, nhất thời thấy khó hiểu.

Diệp Tĩnh Hồng liền ngẩng đầu lên, cắn răng nghiến lợi lặp lại một lần: “Gọi họ Chu kia vào trong trú mưa.”

Câu nói này nói vô cùng vang dội, Chu Tư Kỳ ở bên ngoài nghe thấy rõ ràng, ý cười trong mắt không khỏi sâu thêm mấy phần, cũng không chờ Bạch Húc gọi, liền chủ động cất bước đi vào trong miếu.

Trên người y từ lâu đã bị nước mưa xối làm cho ướt đẫm, trên mặt đều là nước mưa, thế nhưng dáng vẻ lại không chật vật một chút nào, dung mạo tuấn tú ẩn hiện dưới lớp nước, trái lại càng tăng thêm vài phần khí khái phong lưu.

Trong lòng Bạch Húc đập thình thịch, bất tri bất giác tiến lên đón, nói: “Chu thần y, tại sao lúc nãy ngươi không vào trong tránh mưa?”

“Chính là ta muốn bị mưa xối một chút, làm cho Diệp đại hiệp phải đau lòng.”

“Vì sao?”

Chu Tư Kỳ nháy mắt một cái, nhếch môi cười nhạt, đắc ý nói: “Nếu Diệp đại hiệp đau lòng, tự nhiên sẽ cởi xiêm y giúp ta sưởi ấm.”

Dứt lời, chỉ nghe “rắc” một tiếng, Diệp Tĩnh Hồng bẻ gãy nhánh cây trên tay.

Còn Bạch Húc thì cả hai lỗ tai đều bỏ bừng, mắng: “Ngươi, ngươi… Đúng là không biết xấu hổ!”

“Ừ,” Chu Tư Kỳ không có vẻ gì là nổi giận, tiếp tục mỉm cười, “Về mặt này ta đây đã luyện thành thạo hơn mấy năm nay, đã sớm đao thương bất nhập, vô địch thiên hạ, ngươi có muốn học không?”

Bạch Húc nói không lại y, trực tiếp nhấc chân lên đá.

Chu Tư Kỳ nhanh nhẹn tránh sang một bên, bàn tay vung lên, bột phấn nhỏ vụn từ khe móng tay bắn ra ngoài.

Bạch Húc chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, chưa kịp kêu lên, đã ngay lập tức ngã trên mặt đất.

Người ngã xuống ngay bên cạnh, mà Diệp Tĩnh Hồng lại không kịp ngăn cản, liền cau mày nói: “Ngươi lại bày trò gì?”

“Không có gì, ” Chu Tư Kỳ đá Bạch Húc một cước, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Diệp Tĩnh Hồng, nói, “Tên mặt trắng này con mắt mở lớn như vậy, lại làm phiền chúng ta nói chuyện.”

“Ta với ngươi không có lời nào để nói.”

“Hiếm khi trở lại chốn cũ, đại ca thật sự không có chút nào hồi tưởng lại chuyện xưa?” Chu Tư Kỳ nắm lấy bên tóc mai bị ướt, mà đôi mắt cũng đã sớm ướt nhẹp, mềm giọng nói, “Nhớ tới ta ngày ấy ngồi tại chỗ này, nhìn thấy ngươi từ cửa bước vào. Trên người ngươi mặc áo choàng đen, ống tay áo thêu vài chiếc lá trúc nhỏ, vấn tóc đai lưng đều là màu xanh sẫm, trên chân mang đôi giày…”

Diệp Tĩnh Hồng yên lặng nghe, tuy rằng cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không cách nào nhớ được trang phục mà mình mặc lúc đó. Vậy mà khi nghe Chu Tư Kỳ từng chút từng chút một kể những chi tiết vụn vặt như thế, dường như ngày hôm ấy lại một lần nữa quay về.

“Ngươi vừa bước vào, hai cái tên Vô Song Thành tầm thường kia liền trừng mắt ngang mắt dọc, la hét nói ngươi đừng có xen vào việc của người khác. Kết quả ngươi không để ý tới bọn họ, trực tiếp rút kiếm lao đến… Công phu của ngươi tuy rằng tốt, thế nhưng sau khi giết hai tên kia xong, trên người vẫn không tránh khỏi bị thương, vậy mà ngươi lại chẳng một chút để tâm, chỉ hỏi ta có lạnh hay không, còn cởi đi xiêm y…”

Diệp Tĩnh Hồng nghe đến đó, rốt cục không thể nhịn được nữa, liền đánh gãy lời y: “Khi đó ta thấy ngươi bị người của Vô Song Thành truy sát, nghĩ rằng ngươi cũng là chính đạo nhân sĩ, đương nhiên phải ra tay cứu giúp. Không thể ngờ rằng Tu La Cốc cùng Vô Song Thành chính là đối thủ một mất một còn, bọn họ đuổi cùng giết tận như vậy, chỉ vì ngươi là người của Tu La Cốc.”

“Ừ, đại ca ngươi là cực kì căm hận Tu La Cốc, phải không?”

“Người của Tu La Cốc hại chết sư phụ ta, ta chỉ hận đến nay vẫn không thể báo thù, càng hận hơn lúc trước không điều tra rõ ràng thân phận của ngươi, còn bị ngươi lừa lâu như vậy.”

Diệp Tĩnh Hồng nói đến đây, sắc mặt từ từ trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng.

Chu Tư Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

Y nghiêng đầu, dùng hai tay ôm lấy chính mình, lại hỏi: “Đại ca nếu sớm biết rõ thân phận của ta, có phải lúc đó nhất định sẽ không cứu ta?”

Diệp Tĩnh Hồng ngẩn ra, trong lòng nhất thời hoảng sợ.

Hắn xưa nay bất cần, không thể nhớ nổi dáng vẻ của Chu Tư Kỳ ngày ấy, nhưng lại nhớ rõ ràng y lúc đó ngồi dưới đất, máu me khắp người, dù cho đao kiếm xung quanh, trên mặt vẫn biểu hiện vô cùng tự nhiên, không hề tỏ ra dáng vẻ sợ hãi.

Thời điểm đó Diệp Tĩnh Hồng liền có ý nghĩ muốn kết giao với người này, sau đó hai người ngàn dặm đồng hành, chí hướng giống nhau, liền kết bái thành huynh đệ. Ai biết tất cả đều chỉ là âm mưu? Huynh đệ tốt mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, thực tế lại là kẻ thù lớn nhất của hắn.

Nếu sớm biết Chu Tư Kỳ là người Tu La Cốc, hắn thừa dịp báo thù còn không kịp, làm sao sẽ còn rút kiếm tương trợ?

Nghĩ như vậy, rồi lại hướng Chu Tư Kỳ liếc mắt một cái.

Ánh lửa nhảy múa, chỉ thấy y nửa khép con mắt, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt, dung mạo lại anh tuấn. Một người như vậy, khắp thiên hạ sợ không thể tìm được người thứ hai.

Diệp Tĩnh Hồng hít sâu một hơi, trong lòng đột nhiên đau nhói như bi kim đâm, mơ hồ nghĩ chả lẽ hắn thật sự có thể đứng nhìn y bị người ta đâm chết?

Hắn thật ra đã sớm biết đáp án.

Chỉ là không dám suy nghĩ quá nhiều, thần sắc trên mặt biến đổi không ngừng, trước sau không cách nào lên tiếng đáp lại.

Chu Tư Kỳ thấy hắn do dự, đáy mắt vội hiện lên thần sắc vui mừng, chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy tay hắn, cố ý kéo dài âm thanh, nói: “Đại ca, ta thực sự rất lạnh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương