Tương Tỉnh
Chương 20: “Thanh mai trúc mã.”

Trong chớp mắt Khương Tỉnh đẩy cửa ra, người đàn ông trong phòng cũng đi đến.

“Lâm Thời.”Khương Tỉnh chào hỏi trước.

Lâm Thời lại không mở miệng, tiếp tục đi tới trước mặt cô.

Anh cao hơn rất nhiều, Khương Tỉnh tốt nghiệp cấp ba xong cũng không cao thêm, bây giờ chỉ tới ngang vai anh.

Lần trước hai người gặp nhau đã là cách đây tám năm, nhưng Khương Tỉnh đối với hình dáng bây giờ của Lâm Thời cũng không xa lạ gì, tết năm ngoái còn thấy ảnh của anh, trên di động của mẹ Khương, là mẹ Lâm Thời gửi tới.

Nhưng Lâm Thời lại khác. Từ biệt tám năm, đây là lần đầu tiên gặp lại cô. Năm ấy vội vàng xuất ngoại, hoặc ít hoặc nhiều mang theo ý trốn tránh, không tạm biệt cô, cũng không chú ý tới những chuyện của cô.

Tám năm không ngắn, đủ để làm cho mọi việc mọi người đều thay đổi, Khương Tỉnh thay đổi bao nhiêu Lâm Thời không biết, nhưng anh ta nhìn ra được, cô đã không còn là cô gái nhỏ hăng hái của năm đó.

Điều này cho anh ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Lâm Thời đột nhiên đưa tay ra, ôm chặt lấy cô.

Khương Tỉnh sững sờ, sau đó giơ tay lên ôm lại anh ta một cái, “Lâm Thời,đã lâu không gặp.”

“Khương Khương…” Giọng nói của Lâm Thời đã mang vẻ trầm thấp của người đàn ông trưởng thành.

Mấy giây sau Lâm Thời vẫn chưa buông tay, Khương Tỉnh nhận ra cái ôm lâu ngày gặp lại này hình như hơi dài, vỗ lưng anh ta, nói: “Buông em ra đi.”

Sau khi bình ổn tâm trạng, hai người ngồi xuống.

Tôn Du đưa tới hai ly cà phê rồi đưa Tiểu Tây về, để lại không gian riêng cho bọn họ.

Khương Tỉnh hỏi: “Về nước khi nào thế?”

“Tuần trước.” Nói xong lại thêm một câu, “Thăm người thân.”

Khương Tỉnh “A” một tiếng, lại hỏi: “Dì cũng về sao?”

Lâm Thời gật đầu nói: “Mẹ anh rất muốn trở về.”

“Chắc là bà ở không quen.” Khương Tỉnh tiếp lời, cúi đầu khuấy cà phê.

“Ừ.” Lâm Thời rủ mắt, sắc mặt hơi trầm xuống: “Nếu như không về, anh cũng không biết chuyện của em.”

Khương Tỉnh hơi dừng lại, nghe Lâm Thời nói: “Anh cứ nghĩ là mẹ không nói với anh, không ngờ bà cũng không biết.”

Khương Tỉnh ngẩng đầu lên: “Mẹ em sĩ diện, chắc bà cảm thấy mất mặt nên mới không nói với mẹ anh.”

Đây là sự thật, năm mà Khương Tỉnh chia tay Thẩm Bạc An, mẹ Khương đều không đi gặp gỡ bạn bè. Chuyện giữa Khương Tỉnh và Thẩm bạc An bạn bè thân thiết đều biết rõ, cũng trách cô năm đó giận dỗi làm ra bữa tiệc rượu kia, về sau quan hệ với người nhà hỏng bét, ai cũng biết con gái nhỏ nhà họ Khương không nghe lời, vì một người lớn hơn cô gần mười tuổi mà trở mặt với người nhà. 

Khương Tỉnh vì vậy mà trở thành đề tài trong câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người.

Hai năm đó Khương Tỉnh rất ít trở về, mọi người dần dần có đề tài mới, rất ít khi nhắc đến cô, chẳng ai ngờ rằng con gái nhỏ náo loạn trước kia của nhà họ Khương lại chia tay với người kia, một mình về quê.

Chuyện như vậy không che giấu được, chỉ cần một người biết rõ, trong vòng nửa ngày có thể truyền đến hết bạn bè thân thích.

Vừa về nhà hai tháng, Khương Tỉnh đối mặt với đủ loại ánh mắt, đồng tình, tiếc hận, có chút hả hê, xem náo nhiệt, cái gì cũng có.

Mẹ Khương cảm thấy rất mất mặt, vừa có bạn bè đến liền giải thích với họ Khương Tỉnh không phải ly hôn, chỉ là chia tay, chưa lấy giấy chứng nhận, ai ngờ giải thích như vậy lại khiến người ta có chuyện để nói, một cô gái tốt cùng với người đàn ông lớn tuổi, tiệc cưới cũng đã làm, lãng phí nhiều năm tuổi trẻ như vậy, đến cùng cũng không phải là người đã ly hôn, thành thật mà nói, như vậy còn không bằng phụ nữ ly hôn thật sự.

Về sau mẹ Khương không nói đến chuyện này nữa.

Mẹ Lâm Thời là bạn thân nhiều năm của mẹ Khương, sáu năm trước đi Mỹ sống với con trai, nhưng hai người vẫn giữ liên lạc, mẹ Lâm thường xuyên nói một chút tình hình của Lâm Thời với bà, nhưng mẹ Khương cho tới bây giờ đều không nhắc tới Khương Tỉnh.

Mấy năm nay, thấy Khương Tỉnh càng ngày càng lớn tuổi, mắt thấy đã sắp ba mươi, tâm tình của mẹ Khương cũng thay đổi một chút, bắt đầu tích cực tìm đối tượng cho Khương Tỉnh. Dù sao cũng là con gái ruột, trong lòng dù có oán giận cũng không thể thật sự không quan tâm.

Mẹ con hai người dù rất ít liên lạc, nhưng Khương Tỉnh không ngốc, những tâm lý này cô đều hiểu. Chỉ là không ngờ, mẹ Khương giấu giếm cả bạn thân.

Nhớ tới những chuyện này, Khương Tỉnh cười một tiếng, Lâm Thời nhìn cô, cảm thấy nụ cười kia có chút cay đắng, liếc mắt nhìn lại, lại thấy mình đã nhìn lầm, ánh mắt cô lạnh nhạt, giống như không để ý lắm đến chuyện mất mặt kia.

Lâm Thời vẫn luôn biết rõ, Khương Tỉnh là người thẳng thắn, cô sẽ không giả vờ giả vịt, gặp chuyện mình quan tâm sẽ bướng bỉnh đến dọa người, nhưng nếu là chuyện cô không thèm để ý thì không cách nào vào được lòng cô.

Đây là hiểu biết, là kinh nghiệm cũng là bài học của Lâm Thời.

Nói đến đây, Lâm Thời và Khương Tỉnh cũng coi như thanh mai trúc mã, từ lúc mặc tã đã chơi với nhau, về sau lớn hơn một chút, đến thời ký trưởng thành, đã có người hay trêu chọc. Khương Tỉnh phóng khoáng, trước giờ chưa từng để ý tới, Lâm Thời cũng không để ý, bởi vì anh ta cũng có ý như vậy. Lúc còn chưa nhận thức được đã cảm thấy muốn cùng chơi đùa với Khương Tỉnh cả đời.

Không ngờ nửa đường xuất hiện Thẩm Bạc An.

Cô gái nhỏ mười ba tuổi, một tờ giấy trắng, gặp được Thẩm bạc An hai mươi hai tuổi. Anh ta là bạn học của cậu cô, nghỉ hè đến du lịch, hai tuần lễ đó Khương Tỉnh ở nhờ nhà bà ngoại, cậu cô nhờ Thẩm Bạc An phụ đạo toán cho cô, cứ như vậy mà biết nhau.

Lâm Thời không biết bọn họ bắt đầu như thế nào, chỉ nhớ có một ngày đi tìm Khương Tỉnh, cô đang khóc trong phòng, trên mặt có một dấu tay rõ ràng, trên sàn nhà đều là giấy vụn. Chính là ngày đó, anh ta biết Khương Tỉnh yêu sớm, yêu một sinh viên đại học.

Năm ấy cô mới mười lăm tuổi.

Chuyện sau đó Lâm Thời cũng không khống chế được. Anh ta không phải người dễ dàng buông tha, từng cố gắng, nhưng không có tác dụng, trong mắt cô chỉ có Thẩm Bạc An, không nhìn thấy người khác, thậm chí không nhìn ra anh ta thích cô.

Lâm Thời không coi trọng tình cảm của họ, lặng lẽ chờ đợi đến khi họ chia tay, đợi đến gần bốn năm.

Ngày thứ ba sau khi tốt nghiệp, nhận được thiệp mời.

Vài ngày sau, anh ta có mặt ở hôn lễ của Khương Tỉnh. Cô mặc áo cưới xinh đẹp đứng bên cạnh Thẩm Bạc An, thập phần xứng đôi.

Một khắc kia, Lâm Thời cảm thấy đời này không còn cơ hội nữa.

Mùa xuân năm thứ hai, anh ta đi Mỹ, cắt đứt tất cả liên lạc với cô.

Khi đó không đoán được cô sẽ rời khỏi người kia.

Đi một vòng lớn, anh ta bỏ qua nhiều năm một cách vô ích. Mặc kệ như thế nào, Lâm Thời đều cảm thấy may mắn vì đã trở về.

Khương Tỉnh không biết trong chớp mắt ngắn ngủi Lâm Thời đã suy nghĩ rất nhiều. Cô không có hứng thú ôn chuyện với anh ta, liền hỏi: “Sao anh lại chạy tới đây?”

“Chị em cho anh địa chỉ, anh đến thăm em một chút.”

Khương Tỉnh cười cười, “Em cũng không biết anh trở về.”

Lâm Thời nói: “Vốn định gọi điện thoại cho em, ngẫm lại thì cho em một ngạc nhiên mừng rỡ cũng hay.”

“Chưa nói tới ngạc nhiên mừng rỡ, kinh hãi thì có chút.” Cô hiếm khi đùa giỡn.

Lâm Thời nhìn chằm chằm mặt cô, trong một lúc không lên tiếng.

Khương Tỉnh lại hỏi: “Định về nước bao lâu?”

Lâm Thời im lặng một lúc, như có điều suy nghĩ nói: “Hiện tại không có ý định đi.”

Khương Tỉnh kinh ngạc: “Muốn về nước phát triển?”

“Đúng là có ý này.” Lâm Thời nói, “Sư huynh của anh từng để cử công ty bọn họ, cũng ở chỗ này, anh có thể sẽ đi xem trước một chút.”

“Vậy à.”

Anh ta không nói nhiều, Khương Tỉnh cũng không hỏi, Lâm Thời học kinh tế, tới nơi này cũng không có gì lạ, dù sao chỗ này cũng có vài trung tâm tài chính của thành phố.

Hai người ngồi một lúc, nói một vài chuyện râu ria, Khương Tỉnh nhìn thời gian thấy không còn sớm, hỏi: “Anh có chỗ ở chưa?”

“Anh đặt khách sạn rồi.”

Anh ta đứng lên, nói với Khương Tỉnh: “Ngày mai em có thời gian không? Anh không quen nơi này, có thế đi xung quanh với anh không?”

Khương Tỉnh suy nghĩ một chút, nói: “Ban ngày thì được, buổi tối em có việc.”

“Được, mai anh tới tìm em.” Ngừng một chút, lấy điện thoại ra bấm vài cái, di động Khương Tỉnh vang lên.

Lâm Thời mìm cười, nói: “Số điện thoại của anh, lưu vào đi.”

Trước khi ngủ, Khương Tỉnh mở hòm thư, quả nhiên có mail của Khương Mộng, chỉ có vài câu, chủ yếu là dặn dò Khương Tỉnh tiếp đãi Lâm Thời.

Khương Tỉnh không có ý kiến gì, dù sao cũng là người cùng cô lớn lên, tiếp đãi một chút cũng là hợp lí.

Sáng hôm sau, Khương Tỉnh nhận một cuộc điện thoại, Lâm Thời đã đến, đang ở dưới lầu.

Khương Tỉnh đi xuống lầu, Tôn Du đang nói chuyện với Lâm Thời, thấy cô đến, cười nói: “Khương Khương, hôm nay cho em mượn xe dùng, Tiểu Tây cũng không cần em đón, chị sẽ đóng cửa sớm tự đi.”

Khương Tỉnh không để ý đến dáng vẻ tươi cười ân cần của chị, cùng Lâm Thời đi ra ngoài.

Lâm Thời lần thứ hai tới đây, lần trước cũng đã lâu, qua nhiều năm như vậy, thành phố phát triển nhanh chóng, thay hình đổi dạng.

Khương Tỉnh lái xe chở anh ta đi dạo nửa ngày, đến CBD, cũng đến vài khu công nghiệp, trung tâm tài chính ở xa nhất cũng đến. Cô biết rõ với kinh nghiệm của Lâm Thời, về sau tám phần sẽ làm ở những nơi này, dẫn anh ta đi xem một chút cũng coi như tận tâm.

Sau khi đi dạo xong, Lâm Thời muốn mời cô ăn cơm, Khương Tỉnh thấy chưa tới bốn giờ, đến khi Trần Thứ tan tầm còn nhiều thời gian, nói: “Em mời anh, coi như bữa tẩy trần cho anh.”

Hai người đến  một tiệm cơm tây. Lúc ăn cơm nói chuyện không ít, Lâm Thời nhắc tới những chuyện xấu hổ lúc nhỏ, Khương Tỉnh cười rất vui vẻ. Nhiều năm không gặp, còn có thể trò chuyện với nhau vui vẻ như vậy, đại khái chỉ có những người cùng nhau lớn lên như bọn họ mới làm được.

Trong không khí hòa hợp, Khương Tỉnh uống hai ly rượu vang, mặt hơi đỏ lên.

Lâm Thời nhìn cô thật lâu, đến khi cô đứng lên nói muốn đi toilet.

Lâm Thời hồi phục tinh thần, thả lỏng người, dựa vào ghế hít sâu một hơi.

Di động trên bàn đột nhiên vang lên.

Lâm Thời nhìn qua, là chiếc di động màu trắng đối diện.

Anh ta nhìn thoáng qua hướng toilet, Khương Tỉnh chưa quay lại. Anh ta không có ý định nghe, nhưng người kia rất cố chấp, tiếng chuông liên tục không ngừng, bên cạnh có người nhìn sang, nhíu mày.

Lâm Thời đành phải đứng dậy lấy di động nghe máy.

Giọng của đối phương truyền vào tai: “Khương Tỉnh, hôm nay anh tan tầm sớm.”

Là giọng đàn ông.

Lâm Thời nhướng mày, nói: “Khương Khương không ở đây, xin hỏi anh có việc gì?”

Người bên kia hiển nhiên sững sờ một cái, một lát sau mới do dự nói: “Xin hỏi cô ấy đi đâu rồi?”

Lâm Thời nói: “Cô ấy đi toilet.”

Bên kia im lặng mấy giây.

Ngay lúc Lâm Thời thấy Khương Tỉnh đang đi tới, đối phương nói: “Vậy tôi sẽ gọi lại  sau.”

Lâm Thời không lên tiếng, cúp điện thoại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương