Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ
-
Chương 7
Lục Lệ Đình đứng ở góc tường nghe trộm tất cả, tâm trạng trở nên hỗn độn.
Anh ta tự cho rằng kể từ lúc Kỷ Khinh Khinh đá mình rồi bước lên chiếc siêu xe của tên nhà giàu kia, tình cảm cả đời này của anh ta với Kỷ Khinh Khinh ngoài hận cũng chỉ có hận. Anh ta cũng là con nhà giàu, tên nhà giàu kia có suy nghĩ gì với Kỷ Khinh Khinh đều viết rõ lên mặt, cho nên lúc đó anh ta mới nói những lời vô cùng ác độc, để sau này Kỷ Khinh Khinh đừng hối hận!
Người phụ nữ này chê nghèo yêu giàu, yêu tiền như mạng, coi sự chân thành của người khác như lá phổi của con chó, người phụ nữ như vậy làm sao xứng đáng với những gì mình muốn?
Cô lẽ ra không nên có gì cả, cô nên nhận được bài học xứng đáng!
Vô số lần Lục Lệ Đình đã nghĩ, chờ tới ngày thành công, anh ta sẽ nhìn khuôn mặt trắng bệch hối hận của Kỷ Khinh Khinh, nghe cô nói mình sai rồi, còn anh ta sẽ ôm bạn gái, hời hợt nói với cô, cô nhận nhầm người rồi.
Vì điều đó, anh ta đã cố hết sức phấn đấu cả đời mình!
Nhưng bây giờ khi nghe Kỷ Khinh Khinh gọi Lục Lệ Hành là chồng, trong lòng anh ta khó chịu không nói nên lời. Việc này như thể thứ mà anh ta không cần nhưng lại được người khác nhặt lên và xem như bảo bối, như cười nhạo anh ta không có mắt nhìn.
Dù đó là thứ mà anh ta không cần nhưng vẫn là của anh ta!
Lục Lệ Đình u ám rời đi, tìm dì Bùi để hỏi về Kỷ Khinh Khinh.
"Cậu hai, có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Sắc mặt Lục Lệ Đình không được tốt lắm: "Dì Bùi, dì bận gì thì làm đi!"
Nói xong anh ta rời đi.
Dì Bùi cũng không để ý lắm, dẫu sao mấy ngày này mặt của tất cả mọi người trong biệt thự đều u sầu, trong lòng luôn có cảm giác man mác buồn.
Tất cả là vì cậu cả đang bệnh nặng trên giường...
Nhắc tới Lục Lệ Hành, mắt dì Bùi đỏ hoe, bắt đầu khóc nức nở.
"Kỷ Khinh Khinh, ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí, bị cảnh sát bắt giữ vì tội cố ý hành hung, hôm nay đã được bảo lãnh ra ngoài, có thông tin cho rằng một khi bị khởi tố chính thức, Kỷ Khinh Khinh sẽ phải đối mặt với mức án năm năm tù giam!"
Lục Lệ Đình nhìn màn hình điện thoại hiện tin tức với dòng chữ to, đôi mắt hơi nheo lại.
Anh ta đã nghe Vi Vi kể về chuyện ngày hôm đó, Kỷ Khinh Khinh là nữ thứ, Thẩm Vi Vi là nữ phụ, nhưng hai người đều dưới trướng của cùng một người quản lý Kỷ Khinh Khinh cảm thấy sự tồn tại của Thẩm Vi Vi là một mối đe dọa, nên đối đầu với cô ta mọi lúc mọi nơi, lần này còn công khai làm khó cô trong đoàn phim, đẩy Thẩm Vi Vi xuống đồi.
Chỉ cần Lục Lệ Đình nghĩ tới cảnh Vi Vi trốn trong ngực mình rơi lệ, nhìn vết sẹo trên mặt của cô ta là đã cảm thấy đau thấu tim gan.
Vi Vi của anh ta đơn thuần hiền lành, trong sáng như một tờ giấy trắng, cố gắng từng bước tiến tới trong giới giải trí, dù là nhân vật có hai ba câu thoại, cô ta vẫn sẵn sàng dành cả một đêm để tìm hiểu hết tất cả nhân vật trong bộ phim đó. Anh ta không thể trơ mắt nhìn Vi Vi bị chôn vùi, nên anh ta đã lặng lẽ liên hệ với quản lý cấp cao của giải trí Thiên Ngu, thay thế vai diễn của nữ phụ với Thẩm Vi Vi.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, bản thân anh ta một lòng muốn tốt cho Vi Vi thế nhưng lại hại cô ta!
Anh ta không ngờ Kỷ Khinh Khinh lại hung ác như vậy, thế mà lại dám làm ra chuyện này!
Nhân viên trong đó nói rằng, nếu như ngọn đồi đó cao hơn một chút, Vi Vi ngã như vậy, thì sẽ là một mạng người!
Cho nên anh ta không bao giờ cho phép một người phụ nữ ác độc như vậy gả vào nhà họ Lục!
Cùng lúc đó, tại văn phòng giám đốc giải trí Thiên Ngu, Chu Thích tra hỏi Mạnh Tầm: "Sao cô lại ở đây?"
Mạnh Tầm ném một đống tài liệu lớn lên chiếc bàn trước mặt anh ta, sau đó ngồi xuống đối diện: "Giám đốc Chu, không phải lúc trước đã nói Vi Vi sẽ làm người phát ngôn đại diện cho thương hiệu này sao? Tôi đã thương lượng thời gian quay với nhãn hàng rồi, tại sao bọn họ lại nói với tôi là hủy bỏ?"
So với Mạnh Tầm đang tức muốn hộc máu thì Chu Thích bình tĩnh cười nói: "Cô cũng là người lâu năm trong công ty, cũng nên biết việc ai là người phát ngôn đại điện đều là do công ty phân công, công ty quyết định cho ai thì cho người đó, chỉ cần chưa ký hợp đồng thì chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Mạnh Tầm cười lạnh: "Tốt lắm, vậy anh nói xem, việc phát ngôn này anh giao cho ai?"
"Lúc đầu của ai thì trả lại cho người đó."
Mạnh Tầm sững người, mày nhíu chặt lại, nghi ngờ nhìn anh ta: "Kỷ Khinh Khinh?"
Chu Thích gật đầu.
Mạnh Tầm im lặng hồi lâu, sau đó nở nụ cười: "Giám đốc Chu, Vi Vi xuất viện, hứa sẽ không tố cáo Kỷ Khinh Khinh, anh nghĩ hình tượng của công ty giữ được rồi nên định qua cầu rút ván sao? Kỷ Khinh Khinh đã phạm tội gì? Đó là tội hình sự! Chỉ cần Thẩm Vi Vi tố cáo cô ta, chắc chắn cô ta sẽ phải ngồi tù! Anh để cho một người sắp vào tù làm người phát ngôn? Anh điên rồi sao?"
Chu Thích có thể lên được vị trí giám đốc đương nhiên có chỗ vượt trội, nghe Mạnh Tầm nói xong cũng không tức giận, ngửa người ra sau, nhướng mi, thích thú cười: "Mạnh Tầm, cùng là hồ ly ngàn năm thì đừng có diễn trò trước mặt tôi, những chuyện kia sao tôi lại không biết? Chỉ là tôi mắt nhắm mắt mở lười quản mà thôi. Rốt cuộc là Thẩm Vi Vi vô tình ngã hay là do Kỷ Khinh Khinh đẩy, cô sẽ hiểu rõ hơn tôi, hà cớ gì cô phải ra vẻ vì người của mình mà đến đây tra khảo tôi?”
Lời này không nói thì thôi, suy cho cùng thì ai cũng có liên quan.
Trong lòng Mạnh Tầm hiểu rất rõ mình phải bảo vệ Thẩm Vi Vi. Lục Lệ Hành bị tai nạn xe cộ đến nay đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục là Lục Lệ Đình, mà hôm đó cô ta đã nhìn thấy Thẩm Vi Vi nắm tay Lục Lệ Đình trên phố.
Đó là bạn trai của Thẩm Vi Vi.
Mạnh Tầm làm người quản lý lâu như vậy, đã sớm chán ngấy, lại không thể leo lên, liệu cô ta có thể bằng lòng cả đời làm quản lý cho một ngôi sao hạng ba sao?
"Giám đốc Chu, tôi không hiểu lời anh cho lắm, anh nói Vi Vi hãm hại Kỷ Khinh Khinh? Anh cũng đã gặp Vi Vi rồi, cô ấy không phải loại người như Kỷ Khinh Khinh!"
"Được rồi!" Chu Thích cũng không muốn nói nhiều với cô ta: "Đây không phải là chuyện mà cô có thể thay đổi được, cô ra ngoài trước đi."
Mạnh Tầm giận dữ rời đi.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Chu Thích gọi điện cho Lục Lệ Hành, báo cáo tiến trình sự việc.
"Tổng giám đốc Lục, tôi đã lấy được camera an ninh tại hiện trường. Lúc đó quả thật không phải Kỷ Khinh Khinh đẩy Thẩm Vi Vi, là Thẩm Vi Vi vô tình giẫm hụt rồi té xuống, chuyện này không liên quan gì tới Kỷ Khinh Khinh."
Lục Lệ Hành ở đầu dây bên kia nhàn nhạt ừ một tiếng: "Biết rồi."
Chuyện này anh chỉ tiện tay cho người đi điều tra, tuy mới ở cùng Kỷ Khinh Khinh có một ngày nhưng anh thấy Kỷ Khinh Khinh không phải loại người tồi tệ như trên mạng nói.
"Sức khỏe của anh..."
"Rất tốt." Lục Lệ Hành lời ít ý nhiều: "Cậu làm việc đi, cúp máy."
Lục Lệ Hành cúp điện thoại, ngồi trên bàn mở máy tính ra.
Đêm khuya vắng vẻ, kim giờ chuyển sang mười hai giờ.
Nửa tiếng trước bác sĩ đã đến kiểm tra, có lẽ tối nay sẽ không quay lại.
Anh không phải người rảnh rỗi, với một người luôn bận rộn suốt hai mươi năm, công việc đã trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày của anh.
Kể từ vụ tai nạn xe xảy ra cách đây một tháng, công việc của công ty cũng bị tạm dừng hơn một tháng. Trước khi xảy ra tai nạn, anh đã thương lượng hợp tác về hướng nghiên cứu phát triển máy bay không người lái, đến nay vẫn chưa có thông tin chi tiết cụ thể.
Dự án này là định hướng phát triển trong tương lai của công ty, những quyết định lớn cần có chữ ký của anh, anh không yên tâm giao dự án này cho người khác làm, cho nên việc đầu tiên anh muốn làm sau khi tỉnh lại là kiểm tra tiến độ của dự án.
Hộp thư máy tính chứa đầy lượng công việc tích lũy trong tháng này, Lục Lệ Hành ngồi vào bàn làm việc, nhấp mở các email cần anh trả lời trực tiếp.
Trên màn hình là những từ ngữ chuyên ngành khô khan khó hiểu, đó khuynh hướng phát triển khoa học kỹ thuật trong tương lai. Lục Lệ Hành hiểu rất rõ, Lục Thị phải nắm bắt thị trường này mới có thể bảo đảm không bị đào thải trong tương lai.
Đối với kế hoạch tương lai, Lục Lệ Hành có một tầm nhìn luôn độc đáo và vượt xa những người khác.
Kim giờ quay đi vòng lại, sắc trời dần dần sáng, ánh sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa khiến cả căn phòng sáng bừng lên, đèn trên bàn cũng mờ đi nhiều.
Sau khi xử lý xong tài liệu cuối cùng, anh liếc nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi.
Làm việc thâu đêm suốt sáng là chuyện vô cùng bình thường, trước đây anh thường xuyên làm việc đến sáng, sau đó ngủ bù hai tiếng, tám giờ đến công ty.
Lục Lệ Hành tắt máy tính, xoa xoa đôi mày mệt mỏi, nằm trên giường chợp mắt một lát.
Khác với Lục Lệ Hành làm việc thâu đêm, Kỷ Khinh Khinh làm việc và nghỉ ngơi rất lành mạnh. 7 giờ 1 phút cô thức dậy, tuy tối hôm qua gọi anh là chồng hai mươi tiếng làm mặt cô đỏ đến mang tai, suýt nữa chửi anh là đồ khốn, nhưng cô vẫn luôn nhớ tới lời dặn dò của ông Lục.
Bảy giờ Lục Lệ Hành cần phải uống thuốc một lần.
Đẩy cửa ra, rèm cửa trong phòng đóng chặt, tầm mắt rất tối, Kỷ Khinh Khinh nhẹ nhàng bước tới bên giường thì thấy giường không hề lộn xộn, Lục Lệ Hành nằm trên giường ngủ rất say.
Vừa nhìn Lục Lệ Hành, cô lại nhớ tới cảnh tối hôm qua, âm thanh 4D vang vọng từ mọi hướng, tất cả đều là một tiếng “chồng”.
Đôi mắt Kỷ Khinh Khinh như sói như hổ nhìn Lục Lệ Hành. Cô rót một ly nước, rồi cầm thêm vài viên thuốc đến cạnh giường anh.
"Này, đến giờ dậy uống thuốc rồi."
Giá của thuốc cải tử hồi sinh này không hề rẻ, thời gian uống thuốc cũng không nên bỏ qua.
Thấy người vẫn không tỉnh lại, Kỷ Khinh Khinh tiếp tục gọi anh: "Anh Lục, tỉnh lại uống thuốc trước đi."
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Kỷ Khinh Khinh nghi ngờ, đặt cốc nước và thuốc sang một bên rồi nhẹ đẩy đẩy anh.
"Anh Lục?"
"Lục Lệ Hành?"
"... Anh, tỉnh lại đi?"
Vẫn không đáp lại.
Kỷ Khinh Khinh hoảng hốt nhìn Lục Lệ Hành ngủ yên bình, tim đập thình thịch, trong đầu cậu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, cô duỗi ngón trỏ chọc vào người Lục Lệ Hành.
Bệnh tình nghiêm trọng...
Ngày tàn tới gần...
Chuyện mấy ngày nay...
Tay Kỷ Khinh Khinh không ngừng run rẩy.
"Mợ chủ, mợ..." Dì Bùi xuất hiện ở cửa phòng, Kỷ Khinh Khinh nghe tiếng quay đầu nhìn qua, tim hoảng sợ đập bình bịch.
Dì Bùi thấy dáng vẻ hoảng sợ của Kỷ Khinh Khinh, lại thấy cô duỗi tay ra trước mặt Lục Lệ Hành thì chân mềm nhũn, giọng nói run rẩy mang chút nức nở: "Cậu chủ... cậu ấy… cậu ấy sao rồi?"
Kỷ Khinh Khinh vội vàng đứng dậy, thất thần đứng bên giường.
"Dì Bùi… cháu..." Kỷ Khinh Khinh không biết phải nói gì.
"Rốt cuộc… có chuyện gì? Mợ chủ, mợ đừng dọa tôi..." Dì Bùi vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ bước vào phòng, suy đoán trong lòng đột nhiên bị thổi phồng lên.
Kỷ Khinh Khinh thất thần đứng tại chỗ, lo lắng đứng ở mép giường.
Dì Bùi nặng nề bước tới mép giường: "Không... không thể nào! Cậu chủ không thể nào..." Nhưng giây tiếp theo, cổ họng của bà như bị thắt lại, bà nhìn người đang ngủ yên bình trên giường, cả người ngây dại: "Dì… để dì đi gọi ông cụ đến..."
Dì Bùi lập tức lao ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Kỷ Khinh Khinh.
Thật ra từ lúc Lục Lệ Hành từ bệnh viện trở về mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Nhưng khi thực sự đối mặt với cái chết của anh, bọn họ mới cảm thấy mình nhỏ bé vô dụng như vậy.
Trong tiểu thuyết, cái chết của Lục Lệ Hành chỉ là một vài dòng chữ, sau đó anh chỉ tồn tại trong ký ức của mọi người. Một người đàn ông bí ẩn và cường đại như vậy lại chết chỉ sau một ngày ở bên cô sao?
Lục Lệ Hành thật sự... chết rồi sao?
Lòng Kỷ Khinh Khinh vô cùng rối ren.
Cô không có can đảm bước tới, một người hôm qua còn sống khỏe mạnh, bây giờ cứ nằm trước mặt mình không bao giờ tỉnh lại nữa sao?
Dù biết rằng Lục Lệ Hành hồi quang phản chiếu, thời gian đã hết, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại chết một mình trong đêm mà không ai để ý đến.
Ngay cả nhìn người thân của mình lần cuối cũng không được, ra đi như vậy sẽ không cam lòng đến thế nào cơ chứ?
Kỷ Khinh Khinh nhớ tới lần cuối cùng cô gặp anh hôm qua, lần cuối cùng nói chuyện, cô không khỏi cảm thấy hối hận.
Đáng lẽ hôm qua cô không nên tức giận như vậy.
Lục Lệ Hành bệnh sắp chết, cô còn so đo với anh làm gì chứ?
Cô vô cùng hối hận nhìn Lục Lệ Hành, cố gắng kìm nén sự hối hận và đau buồn trong lòng rồi nhỏ giọng nói: "Anh hãy ra đi yên bình nhé, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc ông Lục cho anh."
Nói xong, Kỷ Khinh Khinh kéo chăn đang đắp trên người Lục Lệ Hành lên, từ từ, che đi… khuôn mặt anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Lệ Hành: Tôi nghĩ tôi vẫn còn sống, vợ à, hay là em xem lại lần nữa đi? Đừng run tay, hãy cố gắng tiến lại gần lỗ mũi thử hơi thở đi chứ?
Anh ta tự cho rằng kể từ lúc Kỷ Khinh Khinh đá mình rồi bước lên chiếc siêu xe của tên nhà giàu kia, tình cảm cả đời này của anh ta với Kỷ Khinh Khinh ngoài hận cũng chỉ có hận. Anh ta cũng là con nhà giàu, tên nhà giàu kia có suy nghĩ gì với Kỷ Khinh Khinh đều viết rõ lên mặt, cho nên lúc đó anh ta mới nói những lời vô cùng ác độc, để sau này Kỷ Khinh Khinh đừng hối hận!
Người phụ nữ này chê nghèo yêu giàu, yêu tiền như mạng, coi sự chân thành của người khác như lá phổi của con chó, người phụ nữ như vậy làm sao xứng đáng với những gì mình muốn?
Cô lẽ ra không nên có gì cả, cô nên nhận được bài học xứng đáng!
Vô số lần Lục Lệ Đình đã nghĩ, chờ tới ngày thành công, anh ta sẽ nhìn khuôn mặt trắng bệch hối hận của Kỷ Khinh Khinh, nghe cô nói mình sai rồi, còn anh ta sẽ ôm bạn gái, hời hợt nói với cô, cô nhận nhầm người rồi.
Vì điều đó, anh ta đã cố hết sức phấn đấu cả đời mình!
Nhưng bây giờ khi nghe Kỷ Khinh Khinh gọi Lục Lệ Hành là chồng, trong lòng anh ta khó chịu không nói nên lời. Việc này như thể thứ mà anh ta không cần nhưng lại được người khác nhặt lên và xem như bảo bối, như cười nhạo anh ta không có mắt nhìn.
Dù đó là thứ mà anh ta không cần nhưng vẫn là của anh ta!
Lục Lệ Đình u ám rời đi, tìm dì Bùi để hỏi về Kỷ Khinh Khinh.
"Cậu hai, có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Sắc mặt Lục Lệ Đình không được tốt lắm: "Dì Bùi, dì bận gì thì làm đi!"
Nói xong anh ta rời đi.
Dì Bùi cũng không để ý lắm, dẫu sao mấy ngày này mặt của tất cả mọi người trong biệt thự đều u sầu, trong lòng luôn có cảm giác man mác buồn.
Tất cả là vì cậu cả đang bệnh nặng trên giường...
Nhắc tới Lục Lệ Hành, mắt dì Bùi đỏ hoe, bắt đầu khóc nức nở.
"Kỷ Khinh Khinh, ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí, bị cảnh sát bắt giữ vì tội cố ý hành hung, hôm nay đã được bảo lãnh ra ngoài, có thông tin cho rằng một khi bị khởi tố chính thức, Kỷ Khinh Khinh sẽ phải đối mặt với mức án năm năm tù giam!"
Lục Lệ Đình nhìn màn hình điện thoại hiện tin tức với dòng chữ to, đôi mắt hơi nheo lại.
Anh ta đã nghe Vi Vi kể về chuyện ngày hôm đó, Kỷ Khinh Khinh là nữ thứ, Thẩm Vi Vi là nữ phụ, nhưng hai người đều dưới trướng của cùng một người quản lý Kỷ Khinh Khinh cảm thấy sự tồn tại của Thẩm Vi Vi là một mối đe dọa, nên đối đầu với cô ta mọi lúc mọi nơi, lần này còn công khai làm khó cô trong đoàn phim, đẩy Thẩm Vi Vi xuống đồi.
Chỉ cần Lục Lệ Đình nghĩ tới cảnh Vi Vi trốn trong ngực mình rơi lệ, nhìn vết sẹo trên mặt của cô ta là đã cảm thấy đau thấu tim gan.
Vi Vi của anh ta đơn thuần hiền lành, trong sáng như một tờ giấy trắng, cố gắng từng bước tiến tới trong giới giải trí, dù là nhân vật có hai ba câu thoại, cô ta vẫn sẵn sàng dành cả một đêm để tìm hiểu hết tất cả nhân vật trong bộ phim đó. Anh ta không thể trơ mắt nhìn Vi Vi bị chôn vùi, nên anh ta đã lặng lẽ liên hệ với quản lý cấp cao của giải trí Thiên Ngu, thay thế vai diễn của nữ phụ với Thẩm Vi Vi.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, bản thân anh ta một lòng muốn tốt cho Vi Vi thế nhưng lại hại cô ta!
Anh ta không ngờ Kỷ Khinh Khinh lại hung ác như vậy, thế mà lại dám làm ra chuyện này!
Nhân viên trong đó nói rằng, nếu như ngọn đồi đó cao hơn một chút, Vi Vi ngã như vậy, thì sẽ là một mạng người!
Cho nên anh ta không bao giờ cho phép một người phụ nữ ác độc như vậy gả vào nhà họ Lục!
Cùng lúc đó, tại văn phòng giám đốc giải trí Thiên Ngu, Chu Thích tra hỏi Mạnh Tầm: "Sao cô lại ở đây?"
Mạnh Tầm ném một đống tài liệu lớn lên chiếc bàn trước mặt anh ta, sau đó ngồi xuống đối diện: "Giám đốc Chu, không phải lúc trước đã nói Vi Vi sẽ làm người phát ngôn đại diện cho thương hiệu này sao? Tôi đã thương lượng thời gian quay với nhãn hàng rồi, tại sao bọn họ lại nói với tôi là hủy bỏ?"
So với Mạnh Tầm đang tức muốn hộc máu thì Chu Thích bình tĩnh cười nói: "Cô cũng là người lâu năm trong công ty, cũng nên biết việc ai là người phát ngôn đại điện đều là do công ty phân công, công ty quyết định cho ai thì cho người đó, chỉ cần chưa ký hợp đồng thì chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Mạnh Tầm cười lạnh: "Tốt lắm, vậy anh nói xem, việc phát ngôn này anh giao cho ai?"
"Lúc đầu của ai thì trả lại cho người đó."
Mạnh Tầm sững người, mày nhíu chặt lại, nghi ngờ nhìn anh ta: "Kỷ Khinh Khinh?"
Chu Thích gật đầu.
Mạnh Tầm im lặng hồi lâu, sau đó nở nụ cười: "Giám đốc Chu, Vi Vi xuất viện, hứa sẽ không tố cáo Kỷ Khinh Khinh, anh nghĩ hình tượng của công ty giữ được rồi nên định qua cầu rút ván sao? Kỷ Khinh Khinh đã phạm tội gì? Đó là tội hình sự! Chỉ cần Thẩm Vi Vi tố cáo cô ta, chắc chắn cô ta sẽ phải ngồi tù! Anh để cho một người sắp vào tù làm người phát ngôn? Anh điên rồi sao?"
Chu Thích có thể lên được vị trí giám đốc đương nhiên có chỗ vượt trội, nghe Mạnh Tầm nói xong cũng không tức giận, ngửa người ra sau, nhướng mi, thích thú cười: "Mạnh Tầm, cùng là hồ ly ngàn năm thì đừng có diễn trò trước mặt tôi, những chuyện kia sao tôi lại không biết? Chỉ là tôi mắt nhắm mắt mở lười quản mà thôi. Rốt cuộc là Thẩm Vi Vi vô tình ngã hay là do Kỷ Khinh Khinh đẩy, cô sẽ hiểu rõ hơn tôi, hà cớ gì cô phải ra vẻ vì người của mình mà đến đây tra khảo tôi?”
Lời này không nói thì thôi, suy cho cùng thì ai cũng có liên quan.
Trong lòng Mạnh Tầm hiểu rất rõ mình phải bảo vệ Thẩm Vi Vi. Lục Lệ Hành bị tai nạn xe cộ đến nay đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục là Lục Lệ Đình, mà hôm đó cô ta đã nhìn thấy Thẩm Vi Vi nắm tay Lục Lệ Đình trên phố.
Đó là bạn trai của Thẩm Vi Vi.
Mạnh Tầm làm người quản lý lâu như vậy, đã sớm chán ngấy, lại không thể leo lên, liệu cô ta có thể bằng lòng cả đời làm quản lý cho một ngôi sao hạng ba sao?
"Giám đốc Chu, tôi không hiểu lời anh cho lắm, anh nói Vi Vi hãm hại Kỷ Khinh Khinh? Anh cũng đã gặp Vi Vi rồi, cô ấy không phải loại người như Kỷ Khinh Khinh!"
"Được rồi!" Chu Thích cũng không muốn nói nhiều với cô ta: "Đây không phải là chuyện mà cô có thể thay đổi được, cô ra ngoài trước đi."
Mạnh Tầm giận dữ rời đi.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Chu Thích gọi điện cho Lục Lệ Hành, báo cáo tiến trình sự việc.
"Tổng giám đốc Lục, tôi đã lấy được camera an ninh tại hiện trường. Lúc đó quả thật không phải Kỷ Khinh Khinh đẩy Thẩm Vi Vi, là Thẩm Vi Vi vô tình giẫm hụt rồi té xuống, chuyện này không liên quan gì tới Kỷ Khinh Khinh."
Lục Lệ Hành ở đầu dây bên kia nhàn nhạt ừ một tiếng: "Biết rồi."
Chuyện này anh chỉ tiện tay cho người đi điều tra, tuy mới ở cùng Kỷ Khinh Khinh có một ngày nhưng anh thấy Kỷ Khinh Khinh không phải loại người tồi tệ như trên mạng nói.
"Sức khỏe của anh..."
"Rất tốt." Lục Lệ Hành lời ít ý nhiều: "Cậu làm việc đi, cúp máy."
Lục Lệ Hành cúp điện thoại, ngồi trên bàn mở máy tính ra.
Đêm khuya vắng vẻ, kim giờ chuyển sang mười hai giờ.
Nửa tiếng trước bác sĩ đã đến kiểm tra, có lẽ tối nay sẽ không quay lại.
Anh không phải người rảnh rỗi, với một người luôn bận rộn suốt hai mươi năm, công việc đã trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày của anh.
Kể từ vụ tai nạn xe xảy ra cách đây một tháng, công việc của công ty cũng bị tạm dừng hơn một tháng. Trước khi xảy ra tai nạn, anh đã thương lượng hợp tác về hướng nghiên cứu phát triển máy bay không người lái, đến nay vẫn chưa có thông tin chi tiết cụ thể.
Dự án này là định hướng phát triển trong tương lai của công ty, những quyết định lớn cần có chữ ký của anh, anh không yên tâm giao dự án này cho người khác làm, cho nên việc đầu tiên anh muốn làm sau khi tỉnh lại là kiểm tra tiến độ của dự án.
Hộp thư máy tính chứa đầy lượng công việc tích lũy trong tháng này, Lục Lệ Hành ngồi vào bàn làm việc, nhấp mở các email cần anh trả lời trực tiếp.
Trên màn hình là những từ ngữ chuyên ngành khô khan khó hiểu, đó khuynh hướng phát triển khoa học kỹ thuật trong tương lai. Lục Lệ Hành hiểu rất rõ, Lục Thị phải nắm bắt thị trường này mới có thể bảo đảm không bị đào thải trong tương lai.
Đối với kế hoạch tương lai, Lục Lệ Hành có một tầm nhìn luôn độc đáo và vượt xa những người khác.
Kim giờ quay đi vòng lại, sắc trời dần dần sáng, ánh sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa khiến cả căn phòng sáng bừng lên, đèn trên bàn cũng mờ đi nhiều.
Sau khi xử lý xong tài liệu cuối cùng, anh liếc nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi.
Làm việc thâu đêm suốt sáng là chuyện vô cùng bình thường, trước đây anh thường xuyên làm việc đến sáng, sau đó ngủ bù hai tiếng, tám giờ đến công ty.
Lục Lệ Hành tắt máy tính, xoa xoa đôi mày mệt mỏi, nằm trên giường chợp mắt một lát.
Khác với Lục Lệ Hành làm việc thâu đêm, Kỷ Khinh Khinh làm việc và nghỉ ngơi rất lành mạnh. 7 giờ 1 phút cô thức dậy, tuy tối hôm qua gọi anh là chồng hai mươi tiếng làm mặt cô đỏ đến mang tai, suýt nữa chửi anh là đồ khốn, nhưng cô vẫn luôn nhớ tới lời dặn dò của ông Lục.
Bảy giờ Lục Lệ Hành cần phải uống thuốc một lần.
Đẩy cửa ra, rèm cửa trong phòng đóng chặt, tầm mắt rất tối, Kỷ Khinh Khinh nhẹ nhàng bước tới bên giường thì thấy giường không hề lộn xộn, Lục Lệ Hành nằm trên giường ngủ rất say.
Vừa nhìn Lục Lệ Hành, cô lại nhớ tới cảnh tối hôm qua, âm thanh 4D vang vọng từ mọi hướng, tất cả đều là một tiếng “chồng”.
Đôi mắt Kỷ Khinh Khinh như sói như hổ nhìn Lục Lệ Hành. Cô rót một ly nước, rồi cầm thêm vài viên thuốc đến cạnh giường anh.
"Này, đến giờ dậy uống thuốc rồi."
Giá của thuốc cải tử hồi sinh này không hề rẻ, thời gian uống thuốc cũng không nên bỏ qua.
Thấy người vẫn không tỉnh lại, Kỷ Khinh Khinh tiếp tục gọi anh: "Anh Lục, tỉnh lại uống thuốc trước đi."
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Kỷ Khinh Khinh nghi ngờ, đặt cốc nước và thuốc sang một bên rồi nhẹ đẩy đẩy anh.
"Anh Lục?"
"Lục Lệ Hành?"
"... Anh, tỉnh lại đi?"
Vẫn không đáp lại.
Kỷ Khinh Khinh hoảng hốt nhìn Lục Lệ Hành ngủ yên bình, tim đập thình thịch, trong đầu cậu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, cô duỗi ngón trỏ chọc vào người Lục Lệ Hành.
Bệnh tình nghiêm trọng...
Ngày tàn tới gần...
Chuyện mấy ngày nay...
Tay Kỷ Khinh Khinh không ngừng run rẩy.
"Mợ chủ, mợ..." Dì Bùi xuất hiện ở cửa phòng, Kỷ Khinh Khinh nghe tiếng quay đầu nhìn qua, tim hoảng sợ đập bình bịch.
Dì Bùi thấy dáng vẻ hoảng sợ của Kỷ Khinh Khinh, lại thấy cô duỗi tay ra trước mặt Lục Lệ Hành thì chân mềm nhũn, giọng nói run rẩy mang chút nức nở: "Cậu chủ... cậu ấy… cậu ấy sao rồi?"
Kỷ Khinh Khinh vội vàng đứng dậy, thất thần đứng bên giường.
"Dì Bùi… cháu..." Kỷ Khinh Khinh không biết phải nói gì.
"Rốt cuộc… có chuyện gì? Mợ chủ, mợ đừng dọa tôi..." Dì Bùi vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ bước vào phòng, suy đoán trong lòng đột nhiên bị thổi phồng lên.
Kỷ Khinh Khinh thất thần đứng tại chỗ, lo lắng đứng ở mép giường.
Dì Bùi nặng nề bước tới mép giường: "Không... không thể nào! Cậu chủ không thể nào..." Nhưng giây tiếp theo, cổ họng của bà như bị thắt lại, bà nhìn người đang ngủ yên bình trên giường, cả người ngây dại: "Dì… để dì đi gọi ông cụ đến..."
Dì Bùi lập tức lao ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Kỷ Khinh Khinh.
Thật ra từ lúc Lục Lệ Hành từ bệnh viện trở về mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Nhưng khi thực sự đối mặt với cái chết của anh, bọn họ mới cảm thấy mình nhỏ bé vô dụng như vậy.
Trong tiểu thuyết, cái chết của Lục Lệ Hành chỉ là một vài dòng chữ, sau đó anh chỉ tồn tại trong ký ức của mọi người. Một người đàn ông bí ẩn và cường đại như vậy lại chết chỉ sau một ngày ở bên cô sao?
Lục Lệ Hành thật sự... chết rồi sao?
Lòng Kỷ Khinh Khinh vô cùng rối ren.
Cô không có can đảm bước tới, một người hôm qua còn sống khỏe mạnh, bây giờ cứ nằm trước mặt mình không bao giờ tỉnh lại nữa sao?
Dù biết rằng Lục Lệ Hành hồi quang phản chiếu, thời gian đã hết, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại chết một mình trong đêm mà không ai để ý đến.
Ngay cả nhìn người thân của mình lần cuối cũng không được, ra đi như vậy sẽ không cam lòng đến thế nào cơ chứ?
Kỷ Khinh Khinh nhớ tới lần cuối cùng cô gặp anh hôm qua, lần cuối cùng nói chuyện, cô không khỏi cảm thấy hối hận.
Đáng lẽ hôm qua cô không nên tức giận như vậy.
Lục Lệ Hành bệnh sắp chết, cô còn so đo với anh làm gì chứ?
Cô vô cùng hối hận nhìn Lục Lệ Hành, cố gắng kìm nén sự hối hận và đau buồn trong lòng rồi nhỏ giọng nói: "Anh hãy ra đi yên bình nhé, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc ông Lục cho anh."
Nói xong, Kỷ Khinh Khinh kéo chăn đang đắp trên người Lục Lệ Hành lên, từ từ, che đi… khuôn mặt anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Lệ Hành: Tôi nghĩ tôi vẫn còn sống, vợ à, hay là em xem lại lần nữa đi? Đừng run tay, hãy cố gắng tiến lại gần lỗ mũi thử hơi thở đi chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook