Tướng Quân Xinh Như Hoa
-
Chương 7
“Kính Ngôn, ngươi mạo hiểm lớn vậy vì đã có kế sách vạn toàn phải không?” Sở Tuân hỏi.
“Đương nhiên. Trong kinh có ngự lâm quân, hai phần ba đội ám vệ cũng ở kinh thành, có khả năng ngăn chặn một trận cấm quân tràn vào. Tuy thống lĩnh cấm quân là người Triệu gia nhưng phó thống lĩnh cấm quân là Hàn Vân Thanh, bạn tri kỷ của ta. Chờ Triệu Thêm tội danh đầy đầu, có thể một lần diệt sạch.”
“Hàn Vân Thanh này, có đáng tin cậy không?” Sở Tuân hỏi
Kiều Kính Ngôn cười cười: “Kết nghĩa sinh tử, nhất định tin được. Chúng ta tạm chờ. Qua ba canh giờ, Triệu Thiêm không chờ nổi sẽ mang binh tiến cung, lúc đó là thời cơ tóm tên gian thần này.”
Hoàng thượng tiếp tục phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng, Kiều Kính Ngôn và hai thuộc hạ tiếp tục cắn hạt dưa. Tiêu Mộ thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Tuân và Kiều Kính Ngôn.
Trước cửa ngự thư phòng, Kiều Kính Ngôn hỏi: “A Tuân, sao không hỏi, ta và Triệu Thái hậu có thù riêng gì mà ta phải ám sát bà ta?”
Sở Tuân cười cười: “Đây là chuyện riêng, ta không tiện hỏi. Nhưng nếu ngươi cần, ta sẽ là người đầu tiên ra tay trợ giúp.”
Kiều Kính Ngôn nhìn hắn: “Ngươi có biết Thần phi của tiên đế,” không chờ Sở Tuân trả lời, nàng nói tiếp, “Năm đó Ngọc Chiêu cung chìm trong biển lửa, Thần phi vừa sinh hạ hoàng tử, bà và Kính An công chúa không thoát thân được.”
Sở Tuân dường như đoán được: “Vậy ngươi là Kính An công chúa chạy thoát.”
“Ừ. Phụ thân của Vân Thanh là bạn cũ của mẫu thân ta, ông đã cứu ta. Ta vẫn luôn trốn tránh ngoài cung, cho đến hai năm sau gặp được Song nhi, nàng vì cứu ta…” Nói xong, nàng rũ mắt.
Sở Tuân nhẹ nhàng cầm tay nàng, trước kia Kiều Kính Ngôn ít nói cười, chỉ thỉnh thoảng cười dịu dàng, hiện tại lại nhìn yếu đuối. Từ nhỏ đã chứa đầy cừu hận trong lòng, lớn lên dần trở thành một nữ tử cứng cỏi với tâm hồn cương liệt, tất cả tựa như len lỏi vào tâm hắn.
Giải quyết xong khốn cảnh trước mắt, hắn sẽ đưa nàng về Cẩm Châu, dẫn nàng du ngoạn ngắm sông núi Cẩm Châu, hoàn toàn quên hết những phiền não, lại bắt đầu một lần nữa.
Ba canh giờ trôi qua, Triệu Thiêm không mang binh tiến cung, kế hoạch xuất hiện điểm ngoài dự liệu. Hiện tại không thể ngồi chờ chết, Kiều Kính Ngôn quyết định đi tìm Hàn Vân Thanh.
“Lão đại” một ám vệ vô cùng lo lắng chạy vào, “Hàn phó thống lĩnh không giết được Triệu thống lĩnh, hiện tại cấm quân chia làm hai phái đánh nhau ngoài cung.”
Kiều Kính Ngôn lệnh thuộc hạ bảo hộ hoàng thượng chu toàn, rồi rút kiếm đi ra ngoài. Sở Tuân theo sát phía sau nàng. Có Sở tướng quân vang danh thiên hạ trợ giúp, nàng không thắng cũng không được.
Tiêu Mộ đi tới đi lui đầy nôn nóng ở ngự thư phòng. Hai ám vệ vẫn ngồi cắn hạt dưa. Đây chính là hoàng đế nóng nảy, thái giám không vội trong truyền thuyết.
Ngoài cung vang tiếng chém giết từng trận, qua hai canh giờ mới có người tới báo: “Khởi bẩm bệ hạ, phản tặc Triệu gia đã bị tru sát.”
“Đương nhiên. Trong kinh có ngự lâm quân, hai phần ba đội ám vệ cũng ở kinh thành, có khả năng ngăn chặn một trận cấm quân tràn vào. Tuy thống lĩnh cấm quân là người Triệu gia nhưng phó thống lĩnh cấm quân là Hàn Vân Thanh, bạn tri kỷ của ta. Chờ Triệu Thêm tội danh đầy đầu, có thể một lần diệt sạch.”
“Hàn Vân Thanh này, có đáng tin cậy không?” Sở Tuân hỏi
Kiều Kính Ngôn cười cười: “Kết nghĩa sinh tử, nhất định tin được. Chúng ta tạm chờ. Qua ba canh giờ, Triệu Thiêm không chờ nổi sẽ mang binh tiến cung, lúc đó là thời cơ tóm tên gian thần này.”
Hoàng thượng tiếp tục phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng, Kiều Kính Ngôn và hai thuộc hạ tiếp tục cắn hạt dưa. Tiêu Mộ thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Tuân và Kiều Kính Ngôn.
Trước cửa ngự thư phòng, Kiều Kính Ngôn hỏi: “A Tuân, sao không hỏi, ta và Triệu Thái hậu có thù riêng gì mà ta phải ám sát bà ta?”
Sở Tuân cười cười: “Đây là chuyện riêng, ta không tiện hỏi. Nhưng nếu ngươi cần, ta sẽ là người đầu tiên ra tay trợ giúp.”
Kiều Kính Ngôn nhìn hắn: “Ngươi có biết Thần phi của tiên đế,” không chờ Sở Tuân trả lời, nàng nói tiếp, “Năm đó Ngọc Chiêu cung chìm trong biển lửa, Thần phi vừa sinh hạ hoàng tử, bà và Kính An công chúa không thoát thân được.”
Sở Tuân dường như đoán được: “Vậy ngươi là Kính An công chúa chạy thoát.”
“Ừ. Phụ thân của Vân Thanh là bạn cũ của mẫu thân ta, ông đã cứu ta. Ta vẫn luôn trốn tránh ngoài cung, cho đến hai năm sau gặp được Song nhi, nàng vì cứu ta…” Nói xong, nàng rũ mắt.
Sở Tuân nhẹ nhàng cầm tay nàng, trước kia Kiều Kính Ngôn ít nói cười, chỉ thỉnh thoảng cười dịu dàng, hiện tại lại nhìn yếu đuối. Từ nhỏ đã chứa đầy cừu hận trong lòng, lớn lên dần trở thành một nữ tử cứng cỏi với tâm hồn cương liệt, tất cả tựa như len lỏi vào tâm hắn.
Giải quyết xong khốn cảnh trước mắt, hắn sẽ đưa nàng về Cẩm Châu, dẫn nàng du ngoạn ngắm sông núi Cẩm Châu, hoàn toàn quên hết những phiền não, lại bắt đầu một lần nữa.
Ba canh giờ trôi qua, Triệu Thiêm không mang binh tiến cung, kế hoạch xuất hiện điểm ngoài dự liệu. Hiện tại không thể ngồi chờ chết, Kiều Kính Ngôn quyết định đi tìm Hàn Vân Thanh.
“Lão đại” một ám vệ vô cùng lo lắng chạy vào, “Hàn phó thống lĩnh không giết được Triệu thống lĩnh, hiện tại cấm quân chia làm hai phái đánh nhau ngoài cung.”
Kiều Kính Ngôn lệnh thuộc hạ bảo hộ hoàng thượng chu toàn, rồi rút kiếm đi ra ngoài. Sở Tuân theo sát phía sau nàng. Có Sở tướng quân vang danh thiên hạ trợ giúp, nàng không thắng cũng không được.
Tiêu Mộ đi tới đi lui đầy nôn nóng ở ngự thư phòng. Hai ám vệ vẫn ngồi cắn hạt dưa. Đây chính là hoàng đế nóng nảy, thái giám không vội trong truyền thuyết.
Ngoài cung vang tiếng chém giết từng trận, qua hai canh giờ mới có người tới báo: “Khởi bẩm bệ hạ, phản tặc Triệu gia đã bị tru sát.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook