“Bệnh cũ tái phát?” Biểu tình của Lạc Tráng vẫn bình tĩnh, trong ngực nhưng đang nổi sóng: “Diệp từ nhỏ đã ốm yếu, hắn có nội lực hộ thể, hẳn không có trở ngại gì.”

“Cha, con… con có cảm giác bất hảo.” Y dựa lên ghế gỗ, lo lắng nhìn Lạc Tráng nói: “Gần đây tình huống Diệp không tốt, không chỉ thân thể, còn có… cảm giác này… con không biết nói thế nào, nhưng có thể cảm thấy…”

“Diệp, hắn hẳn rất thống khổ ba.” Lạc Tráng đứng lên, hắn phải nhanh chóng ly khai. Nếu hắn còn tiếp tục ở đây, hắn sợ sẽ không chịu đựng nổi mà nói hết tất cả. Khả hài tử kia đã nói không thể cho Đồng biết.

“Thống khổ? Vì sao?”

“Có lẽ bởi có thập ma đông tây sắp sửa mất đi chăng?”

Mất đi? Mất đi thập ma?

Hoàng Phủ Đồng hoảng hốt, tâm rất loạn, đang muốn hỏi rõ lại bị Lạc Tráng cười nói:“Ta cần phải trở về, con cũng phải chuẩn bị cho tốt.”

Tuyết vẫn rơi không ngừng, dù đã nhỏ bớt nhưng vẫn phô thiên cái địa.

Một vài số mạng như đã định trước bị vùi vào trong tuyết, hoá thành một mảnh trắng xoá.

Ký ức – nặng nề mà ngã vào trong đất không thấy hình bóng, cuối cùng tha sẽ chết, cùng tuyết hoá thành bọt nước, biến thành quá khứ.

Một nơi khác trong hoàng cung.

“Ai?” Cảm thấy khí vị xa lạ, lạnh lùng hỏi, thân thể nhưng không cử động, vẫn yên lặng nhìn ngọn nến gần như không còn.

“Ta.”

Thanh âm nữ tử. Không giống tiếng nói lo sợ của tì nữ, đó là tiếng nói còn trẻ, hơi ngang ngược.

“Ngươi là ai?” Thiếu niên vẫn mạn bất kinh tâm, đưa lưng về phía cửa, chẳng thèm nhìn dáng dấp người kia.

“Sắp trở thành phúc tấn của Hoàng Phủ gia âm thác dương xoa.”Dù đối mặt với nhị hoàng tử luôn bị đồn đãi lãnh khốc, nữ tử chẳng hề sợ hãi, lớn gan trả lời.

Bóng lưng cương một chút, nhưng không có quay lại như trong định liệu.

“Ngươi tới có việc gì?” Mặc dù nghi ngờ mục đích xuất hiện của nữ tử khuê phòng, Hoàng Phủ Diệp vẫn mặc nhiên thừa nhận thân phận của đối phương.

“Bản cô nương vốn có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, không muốn gả vào Hoàng Phủ gia.”

Sung sướng lại không biết hưởng.

Câu trả lời không biết trời cao đất dày của nữ tử làm Hoàng Phủ Diệp cười nhạt, khuôn mặt tái nhợt nhất thời lại trắng bệch vài phần.

“Ta không muốn để đại hoàng tử nan kham, ngươi là bào đệ của y, vậy ngươi giúp bản cô nương truyền lời, cứ nói, ta không muốn gả cho y, y muốn lấy kẻ nào cứ việc lấy.”

“Không biết tốt xấu.” Bạc thần nhẹ nhàng mím lại, bỗng nhiên xoay người. Ánh mắt sắc bén làm kẻ khác sững sờ sợ hãi.

Mới phát hiện vào phòng chính là hai người.

Đều dáng dấp nữ tử, chỉ là một vị tựa hồ không giống tiểu thư khuê các.

“Thập ma không biết tốt xấu! Mạc danh kỳ diệu, ta không gả cho y, ngươi làm gì được ta.” Cô nương kia tức giận, tại trong lòng nữ tử đồng hành quật cường đáp lại.

“Sanh nhi không muốn gả các ngươi cũng không thể cưỡng cầu, bọn ta tới đây cũng không phải để thương lượng, chỉ muốn báo cho các ngươi biết.” Cô nương kia ôm người trong lòng hướng Hoàng Phủ Diệp cười: “Nếu nhị hoàng tử đã biết, giờ ta sẽ mang Sanh nhi đi, không cần phái người truy tìm, ta có thể tại trong hoàng cung qua lại như thường, thiên hạ to lớn như vậy tự nhiên không người có thể tìm được hình bóng chúng ta.” Nữ tử lúm đồng tiền tự phụ làm người trong lòng một trận tâm động.

“Làm phiền thông cáo.” Nàng kia nhẹ nhàng nhảy lên, thoáng chốc đã biến mất trong màn tuyết.

Trong phòng chỉ còn lại thiếu niên khe khẽ cười, dùng ngón tay băng lãnh nhẹ nhàng điểm ngọn nến. Trong thu mâu tự thuỷ thật lâu chập chờn hai đạo ánh nến không nguyện tắt.

Nụ cười cao ngạo lại một lần nữa trở lại bên môi, đỏ ửng nhàn nhạt nhiễm khai, đôi lông mày mấy ngày luôn nhíu cuối cùng cũng nhẹ nhàng buông ra.

Thiếu niên thổi tắt ánh nến, âm thầm cười khẽ.

Đồng, vĩnh viễn chỉ có thể là của một mình hắn.

Cửa chính được trang trí gấm vóc hồng sắc làm nổi bật không khí vui mừng.

Hôn lễ hoàng thất quả thực không hết việc.

Các nô tài vội vội vàng vàng tiến xuất.

Bọn cung nữ thái giam cúi đầu, có lúc không cẩn thận va phải nhau, chỉ oán giận liếc nhìn rồi lại tản ra.

Ngày vui của đại hoàng tử cũng không kẻ nào có gan phá huỷ.

“Lệch rồi, sang trái một chút, ai, quá rồi, sang phải một chút.” Lão ma ma kiễng chân chỉ huy tiểu thái giám treo đèn.

Hôn lễ đúng phụng chỉ thành hôn, ngày lành lại ngay sau đó, chỉ có vài ba ngày chuẩn bị, bởi vậy hôn lễ đã tới rất gần, nhưng còn nhiều việc chưa làm tốt.

Đã vậy tên nô tài chân tay vụng về này liên treo đèn đều làm không xong.

“Tay chân nhanh nhẹn lên! Lầm canh giờ cẩn thận chủ tử lột da ngươi!” Lão ma ma nóng nảy, tức giận mắng.

Thái giám kia tuổi còn nhỏ, chưa từng thấy tràng diện nào lớn đến vậy, hôn lễ của đại hoàng tử lần này, nó vừa mới được đưa tới đây, vốn đã rất khẩn trương, lúc này lại bị người quở trách, tay run lên đèn lồng không treo được, thân hình cũng bất ổn từ trên thang ngã xuống.

Đám cung nữ sợ hãi tản ra, nhưng không thấy hình ảnh trong suy đoán.

Nô tỳ lớn gan mở to mắt, bỗng thấy một vị công tử quần áo bạch sam một tay giữ đèn lồng, thuận tiện cứu tiểu thái giám.

“Ngày đại hỉ của Đồng bất năng bởi vậy mà bị hỏng.” Bạch y công tử khẽ cười, buông ra nô tài sợ ngây người. Tại trong kinh hô của mọi người nhảy lên đầu tường.

“Nguyệt, tới gặp Tí một chút ba.” Đầu tường còn có một bóng người, nghe thanh âm đúng một nam tử.

“Ân.” Bạch y công tử ôm lấy thắt lưng nam nhân, khẽ nhún người đã không thấy hình bóng.

“Nhìn cái gì hả?” Ma ma hoàn hồn trước tiên lại lớn giọng giục mọi người làm việc: “Nhanh lên chút nữa!”

Ngày đại hỉ, hoàng thân quốc thích tham gia tiệc cưới nhiều không đếm xuể, cao thủ tự nhiên cũng như mây, hai vị công tử như thần tiên vừa rồi chắc là quý khách lạc đường.

Châu hoa, nhĩ hoàn, như ý, trâm cài tóc, tất cả đều là vật dụng của nữ tử, làm Lạc Tráng nhìn có chút mê muội.

“Con xác định chứ?” Tay hắn thấm đầy mồ hôi, nếu được hắn sẽ không phản đổi quyết định này, chỉ là… Đồng bị giấu diếm như vậy có thể hay không…

“Ngoài biện pháp này không còn biện pháp nào nữa.” Hoàng Phủ Tí vẻ mặt thoải mái thưởng thức sợi tóc trên vương miện buông xuống, nhìn người đứng trước mặt.

“Mặc vào.” Đưa tới hỉ bào hồng sắc, lại bị Lạc Tráng ngăn cản.

“Như vậy thật sự tốt mạ?” Hắn còn đang lo lắng cảm giác của con cả… không biết có chịu kích thích quá lớn không?

Lướt qua ngăn cản của Lạc Tráng tiếp nhận xiêm y, nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, thay trang phục tân nương kim tú phượng, lại phủ thêm hỉ khăn.

“Đông.” Cửa bị đẩy ra.

Hoàng Phủ Tí ánh mắt sắc bén như chuỳ nhìn về phía cửa, nhưng vừa thấy người liền lấy làm kinh hãi: “Hoàng huynh!”

Hai người vốn đã rời khỏi kinh cao chạy xa bay cư nhiên đang đứng sờ sờ tại trước mặt y.

Lạc Tráng cũng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống hành lễ lại bị Hoàng Phủ Hàn đỡ lấy.

“Ta rời khỏi cung đã không còn là hoàng thượng, Cảnh đế đã băng hà, hiện giờ trước mắt ngươi chỉ là Hàn.” Cầm tay người bên cạnh mỉm cười. Lạc Tráng sửng sốt lập tức cũng bật cười.

Hoàng Phủ Tí không cam lòng yếu thế bước lên ôm lấy thắt lưng Lạc Tráng.

“Tí.” Thật lâu không gặp đệ đệ, Hoàng Phủ Hàn gọi một tiếng.

Hoàng Phủ Tí bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào một đôi mắt xán nhược tinh thần.

Khoé miệng khẽ nhếch.

Hoàng huynh… cuối cùng cũng đã tìm được hạnh phúc.

“Các ngươi sao lại trở về? Không phải ra kinh các người liền đi về hướng nam mạ?”

“Chúng ta đi rất chậm, vốn định trụ lại kinh thành một năm rưỡi rồi tới phương nam, ai ngờ bị sự đình lại tựu quyết định dừng tại phụ cận kinh đô, hàng năm tới phương nam ngắm cảnh một lần. Lần này nghe nói Đồng thành thân liền tưởng trở về thấu một náo nhiệt.” Hoàng Phủ Hàn mân thần giải thích. Nếu không phải cái bình dấm chua bên cạnh này làm hành trình của bọn họ năm lần bảy lượt bị đình lại, sợ rằng lúc này bọn họ đã tới Giang Nam, tịnh định cư nhiều năm.

“Vị này chính là?” Công Thâu Nguyệt thấy người đứng sau Hoàng Phủ Tí đội mũ phượng dáng dấp tân nương, nghĩ có chút kỳ quái. “Chắc không phải tân nương ba, chẳng lẽ không phải trưởng nữ của Lễ bộ thượng thư? Sao lại ở trong cung?”

Lạc Tráng chẳng biết trả lời thế nào, khuỷu tay chọc chọc Hoàng Phủ Tí: “Ngươi giải thích đi.”

“Kỳ thực…” Hoàng Phủ Tí cười mở miệng, lại bị người đứng phía sau trầm lặng hồi lâu dùng hành động cắt đứt.

Tân nhân vóc người cao to đột nhiên xốc lên hỉ khăn, lộ ra khuôn mặt tuyệt mĩ.

“Ngươi là…” Hàn đã xuất cung hơn mười năm, người trong cung tự nhiên không nhận biết bao nhiêu, nhưng khuôn mặt này rất giống Hoàng Phủ Tí hồi trẻ, phượng mâu sắc bén, chân mày lá liễu phi nhập nhiếp cốt, mũi cao thẳng, bạc thần đạm hồng khẽ nhếch, cằm mỹ hảo…

Tất cả đều được hồng trang làm nổi bật, nhượng bề ngoài của thiếu niên đã động nhân, giờ càng tràn đầy quang thải xạ xuất lưu ly.

Song đồng rất giống Tí làm Công Thâu Nguyệt cùng Hàn chỉ cần liếc nhìn đã nhận ra người trước mặt là ai, cùng sinh hoạt mười năm làm hai người vô cùng ăn ý, cả hai song song kinh hô: “Diệp?”

Khi ly khai hai hài tử vẫn còn nhỏ, nhưng Diệp hôm nay đứng ở trước mặt đã đúng một thiếu niên. Khí chất ưu nhã không giống như Hoàng Phủ Tí kiêu ngạo đương niên. Tương phản, so với âm nhu của Tí năm xưa, thanh nhu của người trước mắt càng chọc người trìu mến.

Là trưởng bối, Nguyệt cùng Hàn không khỏi toát ra thần sắc sủng nịnh, khả lại bị câu hỏi kỳ quái trước mặt làm hoảng sợ —— Đồng kết hôn, Diệp sao lại mặc như vậy trong phòng ngủ của Tí?

“Việc này… việc này rất dài, sau này sẽ giải thích với các ngươi.” Hoàng Phủ Diệp thấy hai người nghi ngờ vội nói để tạm dẹp nghi vấn.

“Giờ nào rồi?” Ngay cả thanh âm của hắn đều mơ hồ hàm chứa ý cười, phảng phất như hắn nắm giữ tối mỹ trong thế gian. Khoé môi thượng kiều nhượng hai người đang đứng ngây ngốc không giải thích được càng như vụ lý khán hoa, thuỷ chung không hiểu.

“Sắp tới giờ rồi. Ta đưa con tới Thượng thư phủ. Nơi kia không tìm thấy tân nương đưa vào cung giờ chắc loạn thành đoàn, con nhất định được coi như người cứu rơm cứu mạng.” Lạc Tráng trả lời, nắm vai Hoàng Phủ Diệp muốn đưa hắn lén vào Thượng thư phủ.

“Con chính… khái khái… chính tự đi được. Cha, ngài cũng phải chuẩn bị, đội đón dâu nhận được tân nhân sẽ lập tức trở lại đây.” Hoàng Phủ Diệp quá mức đầu nhập, không hề nhận ra cổ họng không bị khống chế để lộ tiếng ho khan.

Công Thâu Nguyệt nhăn lại mi đẹp, tiếng ho của Diệp làm y thấy có chút dị thường, cấp tốc bắt lấy tay phải của thiếu niên, kinh ngạc thấy thiếu niên cấp tốc né tránh, chưởng phong nghịch hướng lần thấy hai chế trụ mạch môn.

Thần sắc của Diệp căng thẳng. Hắn tuổi còn nhỏ tự nhiên không phải đối thủ của Công Thâu Nguyệt, lúc này mạch môn rơi vào tay y, muốn trốn khỏi cũng không có khả năng, đành phải ngừng thờ chờ đợi Công Thâu Nguyệt mở miệng.

“Không cần chuẩn bị nữa.” Công Thâu Nguyệt nói không nhanh không chậm, nhưng mang theo khí thế không cho khước từ. Từ biểu tình bình tĩnh của y, mọi người không thể nhìn ra điều gì. Đôi mắt như diệu thạch của y không hề có một tia gợn sóng, nhưng đôi môi đỏ thẫm như hoa mẫu đơn hơi nhếch lên.

Hồi lâu y mới lại mở miệng: “Thượng thư phủ ngươi không thể đi —— nói đúng ra hiện giờ ngoài việc nằm trên giường, ngươi không thể làm bất cứ chuyện gì.”

Hoàng Phủ Diệp lạnh lùng rút về tay phải, lạnh lùng liếc nhìn nam nhân được đồn đại y thuật hơn người này. “Không muốn.” Hai chữ giản đơn phủ định toàn bộ đề nghị của Công Thâu Nguyệt.

Vẻ suy nghĩ đầy rẫy trong mắt. Nhìn cái hài tử này, đôi môi hơi vểnh lên, kiêu ngạo mỉm cười.

Quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Tí, khiêu khích mở miệng, “Ngươi chiếu cố con mình như thế này đấy hả?”

Hoàng Phủ Tí phượng mâu hơi nheo lại, ánh mắt lưu động, toát ra bất mãn cùng xao động, chỉ cần tên am nhân này xuất hiện sẽ không có chuyện tốt gì.

“Nguyệt!” Thực sự không chịu được hai người cứ gặp mặt lại đối đầu, cũng không hiểu sao Công Thâu Nguyệt lại đột nhiên khiêu khích, Hoàng Phủ Hàn kéo vạt áo Công Thâu Nguyệt ý bảo y không nên quá phận.

“A, ta thành ác nhân?” Thấy Hoàng Phủ Hàn nhíu mày, vẻ mặt làm nũng cầu xin, Công Thâu Nguyệt sủng nịnh cười, “Tiểu tử kia thân thể đã hỏng bét đến mức này, cái tên đương a mã kia cứ để mặc hắn hồ đồ, ta chỉ định thay ngươi tẫn trách nhiệm của huynh trưởng, thế nào, sai mạ?”

“Hỏng bét?” Hoàng Phủ Tí mày liễu đẹp hơi nhếch lên, sắc mặt Lạc Tráng chợt đại biến.

“A, tiểu tử này hiện tại còn đứng ở chỗ này, thượng thiên đối với hắn quả thật không tệ.” Phất tay áo cười nói: “Đã tình trạng này rồi còn hy vọng xa vời kinh lịch một hồi tiệc cưới tốn hao khí lực cùng tinh lực, quả thực đúng chuyện cười.” Nâng chung trà lên nhuận họng, cái tiểu tử không biết trời cao đất rộng này cùng Hoàng Phủ Tí quả thực đúng giống nhau như đúc, làm y thấy tức tối.

“Diệp.” Đại khái đúng nghĩ Công Thâu Nguyệt nói có lý, trầm mặc hồi lâu, Hoàng Phủ Tí ngẩng đầu, trong ánh mắt là nghiêm khắc của phụ thân cùng thương tiếc: “Nghe lời.”

Hài tử này làm y không muốn to tiếng, quật cường làm người thương yêu.

“Ta muốn đi.” Thanh âm của Hoàng Phủ Diệp rất nhỏ, nhưng mang theo quyết tuyệt không đổi ý.

Thiếu niên mang theo đạm cười, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt tràn đầy kiên định, hầu như nhượng mọi người ở đây rơi lệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương