Tướng Quân Vương Phi - Chi Hoa Chúc
-
Chương 12: Tướng quân vương phi chi hoa chúc đặc biệt thiên “sinh sản”
“A!” Mồ hôi theo chiếc cằm duyên dáng trượt xuống, các đốt ngón tay gắng sức tới trắng bệch, cảm giác như có dịch thể dính dính từ trong cơ thể chảy ra.
“Vỡ nước ối rồi!” Không biết người cung nữ nào thét to.
Cả kinh Hoàng Phủ Đồng mạnh cố sức.
“Đại… Đại hoàng tử cố gắng lên, lại dùng lực nữa!”
Hoàng Phủ Đồng thoát lực hung hăng trừng người đang nói. Mắt nhìn đi đâu thế hả? Không thấy y đang gắng sức sao?
“Đại hoàng tử, dùng lực hài tử mới ra được, giờ nước ối đã vỡ rồi, nô tỳ đã thấy tiểu chủ tử rồi, ngài chỉ cần dùng thêm chút lực nữa…”
“Cố sức? Bản điện… A!A!” Vốn định trách mắng tên ma ma chỉ biết nói lời vô ích kia, nhưng đau bụng vừa mới ngừng lại lần thứ hai lại đột kích gã, tiếng kêu hầu như bản năng thốt ra.
Nói không rõ cảm giác này là gì, dạ dày như bị vặn lại, ngay cả khí lực kêu đau y cũng không còn. Ma ma đỡ đẻ bảo y dùng lực, y nỗ lực dùng toàn lực nhưng vẫn hoàn toàn không được, giày vò nửa ngày mới nhìn thấy hài tử.
“A!” Hoàng Phủ Đồng đường đường thất xích nam nhi có bao giờ kêu đau, nhưng lúc này ý chí hoàn toàn không còn, đau đớn từ hạ thể truyền khắp toàn thân, làm ý nghĩ ngất đi. “A…A!”
Hoàng Phủ Diệp lo lắng đi lại ngoài cửa, Lạc Tráng cùng Hoàng Phủ Tý vẻ mặt bất an.
Cách hồng liêm nhưng nhìn không thấy tình huống bên trong, chỉ nghe thấy Đồng không ngừng kêu đau đến khàn cả giọng, còn có các ma ma cung nữ tiến tiến xuất xuất.
“Y thế nào rồi?” Ngăn cản một cung nữ mới vừa từ trong phòng vội vội vàng vàng chạy tới.
“Bẩm nhị điện hạ, đại hoàng tử ngài ấy… sinh… sinh không được.”
Sinh không được? Khó sinh?
Hoàng Phủ Diệp sắc mặt vừa trắng lại chuyển xám xịt, cũng bất chấp kiêng kỵ, xốc lên hồng liêm đi vào trong phòng.
“Điện hạ, không được!” Ma ma nhiều kinh nghiệm ngăn cản hắn, “Phòng đẻ rất bẩn, sợ làm yếu quý khí của ngài, mời ngài trở ra ngoài phòng mới tốt.”
“Yếu quý khí gì hả, bản điện hạ muốn vào, tránh ra!”
Tiếng la trong phòng chợt ngừng lại làm Hoàng Phủ Diệp tâm lạnh nửa đoạn.
“Còn không mau tránh ra.” Bị tiểu chủ tử lạnh lùng trừng, lão ma ma cứng đờ hô “vâng” liền vội vội vàng vàng tránh ra.
Hoàng Phủ Diệp quay lại ý bảo Lạc Tráng cùng Hoàng Phủ Tí ở lại ngoài phòng, vội vàng vào phòng.
“Đồng, ngươi thế nào?”
Bụng đột ngột căng thẳng, cái thứ bên trong kia tiện thể đá y một phát, đau đến y sắc mặt trắng bệch.
“Ta không sinh nữa…A!”
“Đồng, ta đây, ngoan, đừng nói vội.” Ôn nhu thay người trước mắt sửa lại tóc, quay đầu hướng bà đỡ lúng túng băng lãnh nói: “Các ngươi đứng đấy làm gì? Còn chưa hỗ trợ?”
“Nhị hoàng tử, việc này, việc này…” Bà đỡ mồ hôi đầy mặt nhưng bất chấp sát: “Thai vị bất chính, hơn nữa…”
“Còn gì nữa? Thai vị bất chính phải làm sao?”
“Ngài từ bên trong lôi tiểu chủ tử ra, nô tỳ sẽ hỗ trợ.” Vốn nên dùng tay tương thai vị chuyển chính, nhưng lúc này hài tử đã hạ bồn, nếu không lấy sớm sợ sẽ chết ngạt trong bụng mẹ, giờ cũng chỉ còn cách đánh cuộc, mượn ngoại lực lôi ra.
“A!” Hoàng Phủ Đồng mạnh hít vào một hơi thở.
“Sinh rồi! Sinh rồi! Đúng một tiểu vương gia! Đúng một tiểu vương gia!”
“Oa!” Hoàng tử mới sinh bị ma ma đánh thật mạnh vào mông. Nhân gia còn không biết cái gì cùng cái gì đã bị đánh, ngươi nói có thể không ủy khuất sao? Cái miệng chúm chím kia nghẹn “Oa” khóc thành tiếng.
Hoàng Phủ Đồng thấy hài tử, hơi chút thả lỏng, chợt trước mắt tối sầm.
Hoàng Phủ Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà đỡ cấp bách như kiến bò trên chảo.
“Trong bụng đại hoàng tử còn một tiểu chủ tử, thai vị bất chính, chủ tử ngài có thể dùng lực tương thai vị về chính không? Nô tỳ tay vụng, cũng không có khí lực…”
Hoàng Phủ Diệp vừa mới thả lỏng lập tức buộc chặt. Cái gì? Còn có một?
Đồng đầu choáng váng não trướng, nghe thấy trong bụng vẫn còn, mặt liền tái xanh. Sinh một người đã như vậy, sinh hai người chẳng phải lấy mạng y.
Hung hăng trừng Hoàng Phủ Diệp đầu sỏ gây nên mọi chuyện, lại bị một trận đau nhức thình lình xông tới làm cơ thể buộc chặt.
“Đồng, cố gắng lên.” Đưa tay đặt trên cái bụng cao cao hở ra vận khí, Hoàng Phủ Diệp hôn lên mắt Đồng, cười cổ vũ.
“A…!” Tên bao tử này so với huynh trưởng của hắn càng thêm ác liệt, không chỉ cứ ở lỳ trong bụng cha hắn không chịu đi ra, còn đúng Hoàng Phủ Đồng một trận quyền đấm cước đá, đau đến y ngay kêu cũng không kêu nổi.
Y rất tin vào nội lực của Diệp, nhưng hiện giờ y không còn chút sức lực nào nữa, sợ không sinh được.
“Đại hoàng tử, ngài cố lên…bằng không tiểu chủ tử không bảo toàn được.” Dưới tình thế cấp bách, cũng bất chấp kiêng kỵ nữa, lớn tiếng nhắc nhở Hoàng Phủ Đồng đã thần chí tan rã.
Không bảo trụ được? Không dùng sức sẽ không bảo trụ được?
Không biết lấy đâu ra khí lực, Hoàng Phủ Đồng mạnh ngẩng đầu, cố hết sức.
Rốt cuộc nghênh đón một tiếng gào khóc.
Mê muội, lỗ tai ong ong rung động, sau đó cái gì cũng không biết nữa.
Tái tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau.
Mắt bị ánh dương quang đâm đau nhức, trước mắt mơ mơ hồ hồ xuất hiện một bóng người.
Một lát mới nhìn thấy rõ.
Đúng Hoàng Phủ Diệp mỗi tay ôm một đứa bé.
“Đồng, ngươi tỉnh?” Thấy y tỉnh, Diệp rất vui mừng.
“Hài tử, đưa ta xem.” Thanh âm khàn khàn, hầu như nghe không rõ làm Hoàng Phủ Đồng không khỏi nhăn mày.
Hai quả cầu thịt thịt được đưa tới trước mặt y.
Hài tử đều giống Diệp, trắng trẻo, rất khả ái. Hai bé trai khác Diệp cùng y, trông rất giống nhau, như từ một khuôn mẫu đi ra.
Khuôn mặt phấn đô đô, phối hợp với đôi mắt ngập nước, không giống trẻ sơ sinh nhiều nếp nhăn, hai tiểu tử mới sinh một ngày đêm có chút béo, thật sự rất khả ái.
“Rất khả ái, đúng không?” Hưng phấn ghé vào trước mặt Hoàng Phủ Đồng, đâu còn bóng dáng lãnh mỹ nhân nữa.
“Đặt tên chưa?”
“Chưa đặt, chờ ngươi tỉnh lại cùng nghĩ.”
“Hoàng Phủ Duẫn, Hoàng Phủ Thần làm sao?”
“Tốt.” Nhẹ nhàng xoa tiểu bao tử trong lòng, giống như trân bảo.
Ha hả, cho dù thông minh như Hoàng Phủ Diệp cũng nhất định không nghĩ ra, mấy năm sau, hắn rất ghét hai tiểu bóng đèn kia, hận không thể trói cả hai đứa lại.
“Vỡ nước ối rồi!” Không biết người cung nữ nào thét to.
Cả kinh Hoàng Phủ Đồng mạnh cố sức.
“Đại… Đại hoàng tử cố gắng lên, lại dùng lực nữa!”
Hoàng Phủ Đồng thoát lực hung hăng trừng người đang nói. Mắt nhìn đi đâu thế hả? Không thấy y đang gắng sức sao?
“Đại hoàng tử, dùng lực hài tử mới ra được, giờ nước ối đã vỡ rồi, nô tỳ đã thấy tiểu chủ tử rồi, ngài chỉ cần dùng thêm chút lực nữa…”
“Cố sức? Bản điện… A!A!” Vốn định trách mắng tên ma ma chỉ biết nói lời vô ích kia, nhưng đau bụng vừa mới ngừng lại lần thứ hai lại đột kích gã, tiếng kêu hầu như bản năng thốt ra.
Nói không rõ cảm giác này là gì, dạ dày như bị vặn lại, ngay cả khí lực kêu đau y cũng không còn. Ma ma đỡ đẻ bảo y dùng lực, y nỗ lực dùng toàn lực nhưng vẫn hoàn toàn không được, giày vò nửa ngày mới nhìn thấy hài tử.
“A!” Hoàng Phủ Đồng đường đường thất xích nam nhi có bao giờ kêu đau, nhưng lúc này ý chí hoàn toàn không còn, đau đớn từ hạ thể truyền khắp toàn thân, làm ý nghĩ ngất đi. “A…A!”
Hoàng Phủ Diệp lo lắng đi lại ngoài cửa, Lạc Tráng cùng Hoàng Phủ Tý vẻ mặt bất an.
Cách hồng liêm nhưng nhìn không thấy tình huống bên trong, chỉ nghe thấy Đồng không ngừng kêu đau đến khàn cả giọng, còn có các ma ma cung nữ tiến tiến xuất xuất.
“Y thế nào rồi?” Ngăn cản một cung nữ mới vừa từ trong phòng vội vội vàng vàng chạy tới.
“Bẩm nhị điện hạ, đại hoàng tử ngài ấy… sinh… sinh không được.”
Sinh không được? Khó sinh?
Hoàng Phủ Diệp sắc mặt vừa trắng lại chuyển xám xịt, cũng bất chấp kiêng kỵ, xốc lên hồng liêm đi vào trong phòng.
“Điện hạ, không được!” Ma ma nhiều kinh nghiệm ngăn cản hắn, “Phòng đẻ rất bẩn, sợ làm yếu quý khí của ngài, mời ngài trở ra ngoài phòng mới tốt.”
“Yếu quý khí gì hả, bản điện hạ muốn vào, tránh ra!”
Tiếng la trong phòng chợt ngừng lại làm Hoàng Phủ Diệp tâm lạnh nửa đoạn.
“Còn không mau tránh ra.” Bị tiểu chủ tử lạnh lùng trừng, lão ma ma cứng đờ hô “vâng” liền vội vội vàng vàng tránh ra.
Hoàng Phủ Diệp quay lại ý bảo Lạc Tráng cùng Hoàng Phủ Tí ở lại ngoài phòng, vội vàng vào phòng.
“Đồng, ngươi thế nào?”
Bụng đột ngột căng thẳng, cái thứ bên trong kia tiện thể đá y một phát, đau đến y sắc mặt trắng bệch.
“Ta không sinh nữa…A!”
“Đồng, ta đây, ngoan, đừng nói vội.” Ôn nhu thay người trước mắt sửa lại tóc, quay đầu hướng bà đỡ lúng túng băng lãnh nói: “Các ngươi đứng đấy làm gì? Còn chưa hỗ trợ?”
“Nhị hoàng tử, việc này, việc này…” Bà đỡ mồ hôi đầy mặt nhưng bất chấp sát: “Thai vị bất chính, hơn nữa…”
“Còn gì nữa? Thai vị bất chính phải làm sao?”
“Ngài từ bên trong lôi tiểu chủ tử ra, nô tỳ sẽ hỗ trợ.” Vốn nên dùng tay tương thai vị chuyển chính, nhưng lúc này hài tử đã hạ bồn, nếu không lấy sớm sợ sẽ chết ngạt trong bụng mẹ, giờ cũng chỉ còn cách đánh cuộc, mượn ngoại lực lôi ra.
“A!” Hoàng Phủ Đồng mạnh hít vào một hơi thở.
“Sinh rồi! Sinh rồi! Đúng một tiểu vương gia! Đúng một tiểu vương gia!”
“Oa!” Hoàng tử mới sinh bị ma ma đánh thật mạnh vào mông. Nhân gia còn không biết cái gì cùng cái gì đã bị đánh, ngươi nói có thể không ủy khuất sao? Cái miệng chúm chím kia nghẹn “Oa” khóc thành tiếng.
Hoàng Phủ Đồng thấy hài tử, hơi chút thả lỏng, chợt trước mắt tối sầm.
Hoàng Phủ Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà đỡ cấp bách như kiến bò trên chảo.
“Trong bụng đại hoàng tử còn một tiểu chủ tử, thai vị bất chính, chủ tử ngài có thể dùng lực tương thai vị về chính không? Nô tỳ tay vụng, cũng không có khí lực…”
Hoàng Phủ Diệp vừa mới thả lỏng lập tức buộc chặt. Cái gì? Còn có một?
Đồng đầu choáng váng não trướng, nghe thấy trong bụng vẫn còn, mặt liền tái xanh. Sinh một người đã như vậy, sinh hai người chẳng phải lấy mạng y.
Hung hăng trừng Hoàng Phủ Diệp đầu sỏ gây nên mọi chuyện, lại bị một trận đau nhức thình lình xông tới làm cơ thể buộc chặt.
“Đồng, cố gắng lên.” Đưa tay đặt trên cái bụng cao cao hở ra vận khí, Hoàng Phủ Diệp hôn lên mắt Đồng, cười cổ vũ.
“A…!” Tên bao tử này so với huynh trưởng của hắn càng thêm ác liệt, không chỉ cứ ở lỳ trong bụng cha hắn không chịu đi ra, còn đúng Hoàng Phủ Đồng một trận quyền đấm cước đá, đau đến y ngay kêu cũng không kêu nổi.
Y rất tin vào nội lực của Diệp, nhưng hiện giờ y không còn chút sức lực nào nữa, sợ không sinh được.
“Đại hoàng tử, ngài cố lên…bằng không tiểu chủ tử không bảo toàn được.” Dưới tình thế cấp bách, cũng bất chấp kiêng kỵ nữa, lớn tiếng nhắc nhở Hoàng Phủ Đồng đã thần chí tan rã.
Không bảo trụ được? Không dùng sức sẽ không bảo trụ được?
Không biết lấy đâu ra khí lực, Hoàng Phủ Đồng mạnh ngẩng đầu, cố hết sức.
Rốt cuộc nghênh đón một tiếng gào khóc.
Mê muội, lỗ tai ong ong rung động, sau đó cái gì cũng không biết nữa.
Tái tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau.
Mắt bị ánh dương quang đâm đau nhức, trước mắt mơ mơ hồ hồ xuất hiện một bóng người.
Một lát mới nhìn thấy rõ.
Đúng Hoàng Phủ Diệp mỗi tay ôm một đứa bé.
“Đồng, ngươi tỉnh?” Thấy y tỉnh, Diệp rất vui mừng.
“Hài tử, đưa ta xem.” Thanh âm khàn khàn, hầu như nghe không rõ làm Hoàng Phủ Đồng không khỏi nhăn mày.
Hai quả cầu thịt thịt được đưa tới trước mặt y.
Hài tử đều giống Diệp, trắng trẻo, rất khả ái. Hai bé trai khác Diệp cùng y, trông rất giống nhau, như từ một khuôn mẫu đi ra.
Khuôn mặt phấn đô đô, phối hợp với đôi mắt ngập nước, không giống trẻ sơ sinh nhiều nếp nhăn, hai tiểu tử mới sinh một ngày đêm có chút béo, thật sự rất khả ái.
“Rất khả ái, đúng không?” Hưng phấn ghé vào trước mặt Hoàng Phủ Đồng, đâu còn bóng dáng lãnh mỹ nhân nữa.
“Đặt tên chưa?”
“Chưa đặt, chờ ngươi tỉnh lại cùng nghĩ.”
“Hoàng Phủ Duẫn, Hoàng Phủ Thần làm sao?”
“Tốt.” Nhẹ nhàng xoa tiểu bao tử trong lòng, giống như trân bảo.
Ha hả, cho dù thông minh như Hoàng Phủ Diệp cũng nhất định không nghĩ ra, mấy năm sau, hắn rất ghét hai tiểu bóng đèn kia, hận không thể trói cả hai đứa lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook