Tương Quân Phối
-
Chương 8
Ngày hội trung thu, trong cung sớm giăng đèn kết hoa, các phi tử chuẩn bị tốt thi từ ca phú tính toán thi thố tài năng, bận việc nửa ngày, lại cô đơn không đợi được diễn viên hôm nay ––– Hoàng Thượng. Trong khoảnh khắc trong cung hỗn loạn, ngay cả Vương công công bên người Hoàng Thượng cũng không nói ra được nguyên do. Hắn chỉ nói buổi chiều Hoàng Thượng đi thị sát bộ binh, bên người chỉ có một mình Tần tướng quân thị hầu. Lúc này hai người đều vô cớ mất tích, trong lúc nhất thời mọi người không có người tâm phúc, vội tìm tam Vương gia Tề Mặc Nhiên đến.
Đang cùng Lăng Sương ngắm trăng nghỉ ngơi, lại nhận được tin Hoàng Thượng mất tích, hai người vội vội vàng vàng chạy vào cung. Chuyện động trời như vậy, sao đến nửa đêm mới báo cáo, Tề Mặc Nhiên tức giận đến giơ chân.
“Vương công công, ngươi cũng là một người hiểu chuyện, Hoàng Thượng là ai, ban ngày không thấy người, ngươi cũng không nói cho mọi người một tiếng? Nói! Ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì?”
Vừa nghe Vương gia hoài nghi mình biết mà không báo, Vương công công sợ tới mức chân đều nhũn, dập đầu liên tục.
“Oan uổng a Vương gia! Buổi chiều Hoàng Thượng đi võ tràng kiểm duyệt tướng sĩ luyện binh, phân phó là có Tần tướng quân theo bên người là đủ rồi. Sau lại có nói cùng Tần tướng quân đi dạo chợ đêm, nô tài cũng thấy không ổn, nhưng nghe khẩu khí kia của Hoàng Thượng rõ ràng là không nghe khuyên bảo. Nói sau Hoàng Thượng dịch dung lại có Tần tướng quân đi theo, lúc này nô tài mới không đi theo.”
“Chỉ có một mình Tần Khiếu hộ vệ? Chợ đêm này nhiều người như vậy, đi lạc cũng không phải không có khả năng. Vương công công, Hoàng Thượng nếu có chuyện gì, ta sẽ hỏi ngươi!” Tề Mặc Nhiên tức giận chỉ vào thái giám tổng quản đang run kịch liệt, rất muốn một cước đá lăn hắn.
Thấy như vậy, Lăng Sương vội vàng đi lên khuyên can.
“Vương gia tạm thời bớt giận, cấp bách bây giờ là tìm được Hoàng Thượng. Ta nghĩ Tần Khiếu làm việc cẩn thận, nhất định sẽ đi theo bảo hộ bên người Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng dịch dung, chúng ta chỉ cần tìm được Tần tướng quân, chẳng khác nào tìm được Hoàng Thượng.”
Tề Mặc Nhiên tỉnh táo lại, rất nhanh để ý rõ ràng. Trước mắt hoàng huynh chẳng qua chưa hồi cung, niệm ở y đối Tần Khiếu một khối tình si, lúc này nói không chừng là đã quên thời gian thôi, mọi người không cần phải tự loạn đầu trận tuyến.
“Người tới, đi triệu tập sĩ binh Tần tướng quân huấn luyện xưa nay đến, để cho bọn họ đi đến từng lữ điếm trong kinh thành tìm người!”
Hạ nhân vội vàng lĩnh mệnh đứng dậy, lại vừa vặn đụng phải tiểu thái giám đang vội vã chạy vào.
“Gấp cái gì, gấp cái gì.”
“Báo… Báo, báo cáo Vương gia, không, không cần đi tìm, Tần tướng quân mang theo Hoàng Thượng đã trở lại, chính là…”
Thấy tiểu thái giám muốn nói lại thôi, Tề Mặc Nhiên không kiễn nhẫn nhíu mày, không phải sẽ lại phát sinh chuyện gì phiền lòng chứ?
“Chính là nhìn bộ dáng Hoàng Thượng… Như là, như là bị bệnh.”
Rốp rốp ––– Tề Mặc Nhiên giận dữ bóp nát cái chén trong tay, dọa thái giám thị nữ liên quan nhất tề quỳ xuống. Lăng Sương cũng bị sợ tới mức không nhẹ. Tề Mặc Nhiên bình thường tao nhã, nhưng chỉ khi gặp phải chuyện Tề Vân Phi mới phản ứng kịch liệt. Lúc này nhìn gã mặt âm trầm hướng tẩm cung Hoàng Thượng đi đến, cũng vội vàng đuổi theo.
Nào biết vừa muốn vào cửa, lại bị thị vệ ngăn cản lại.
“Tam Vương gia, Hoàng Thượng lại bệnh, giờ phút này ai cũng không gặp.”
“Làm càn! Cút sang một bên!” Tề Mặc Nhiên là đệ đệ cùng mẹ với Hoàng Thượng, trong cung mọi người đều biết gã được sự tín nhiệm của Hoàng Thượng, thị vệ thấy thái độ cường ngạnh của gã, cũng không dám ngăn trở thêm, trơ mắt nhìn gã một cước đá văng đại môn, công khai đi vào. Nhưng Lăng Sương đi theo phía sau cũng không dám làm càn như thế, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông.
Cách sa trướng, Tề Mặc Nhiên thấy Tần Khiếu cúi đầu quỳ gối trước giường, trong lòng lộp bộp một chút, vội vàng đến gần nhìn, không khỏi hoảng sợ.
“Đến, người tới, mau tuyên thái…”
“Không… Không, Mặc Nhiên, trẫm cái dạng này, không nghĩ… Không nghĩ để cho bất luận kẻ nào thấy…” Tề Vân Phi chỉ chỉ Tần Khiếu, ý bảo từ gã xử lý.
Tề Mặc Nhiên thấy khuôn mặt trắng bệch của Vân Phi, quần áo hỗn độn, hạ thân lại ẩn ẩn chảy ra vết máu, không đành lòng cùng y tranh chấp, đành phải oán hận trừng nhìn Tần Khiếu.
“Tần Khiếu, thái độ làm người thần tử, ngươi không chỉ bất trung, hơn nữa bất nghĩa! Thái y là tất nhiên muốn tới, uy dược rịt thuốc, ngươi cẩn thận hầu hạ cho ta, bút trướng này, chúng ta tính sau, hừ!” Nói xong vung ống tay áo, giận dữ ra cung.
Tâm Tần Khiếu đã sớm rối loạn, trừ bỏ Tề Vân Phi hấp hối trên giường, ánh mắt của hắn không còn chứa được thứ gì khác nữa. Tống thái y tới là một lão tiền bối y đức cao thượng, kinh nghiệm phong phú, trong cung đình chuyện cổ quái hiếm lạ cũng là thấy nhưng không thể trách, nhưng khi kiểm tra thương thế cho Hoàng Thượng vẫn hít một mồm to lãnh khí. Hậu đình hiển nhiên bị thô bạo chà đạp qua, chẳng những ngoài khẩu có bao nhiêu chỗ bị rách, u kính bên trong lại càng nhiều vết thương, máu tươi đầm đìa.
“Tần tướng quân, lão phu không tiện làm, mời ngươi rửa sạch sẽ nội bộ, như thế thượng dược mới có thể cầm máu.” Lão thái y thở dài, Hoàng Thượng là chính mình nhìn thấy lớn lên, tính tình cao ngạo, không phải nội thị Tần Khiếu bị lưu lại, hơn nữa hai người một thân mùi rượu, nguyên do trong đó, sớm cũng đoán được tám chín phần.
Tần Khiếu thật cẩn thận với vào một ngón tay, thấy Tề Vân Phi đau đến kêu rên, toàn thân cứng còng lại, nhanh chóng tạm dừng, cúi người hôn lên Tề Vân Phi. Nụ hôn nhẹ như lông chim khẽ phất qua lông mi, mí mắt, chóp mũi, chỉ hơi tạm dừng trên đôi môi không hề huyết sắc, liền một đường đi thẳng xuống, lướt qua lồng ngực trơn bóng, ở trên bẹn bồi hồi lưu luyến.
“Hoàng Thượng, thả lỏng… Thả lỏng…” Hắn rất hối hận, chỉ cần có thể chuộc tội, bảo hắn làm gì đều được. Cảm giác cúc huyệt của Tề Vân Phi có chút thả lỏng, Tần Khiếu với vào ngón tay thứ hai, đợi lần thứ hai thả lỏng sau, bấm tay dọc theo nội bích đem tinh dịch, máu loãng dẫn ra.
Thái y như trút được gánh nặng. Cái này tốt lắm, chỉ cần rửa sạch sẽ miệng vết thương, kế tiếp bôi thuốc sẽ dễ dàng hơn. Đợi hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, lại hướng Tần Khiếu tinh tế thuyết minh những hạng mục công việc cần chú ý khi thượng dược xong, Tống lão thái y cung kính lui ra ngoài.
Tẩm cung to như vậy, chỉ chừa lại hai người Tề Vân Phi cùng Tần Khiếu.
Đang cùng Lăng Sương ngắm trăng nghỉ ngơi, lại nhận được tin Hoàng Thượng mất tích, hai người vội vội vàng vàng chạy vào cung. Chuyện động trời như vậy, sao đến nửa đêm mới báo cáo, Tề Mặc Nhiên tức giận đến giơ chân.
“Vương công công, ngươi cũng là một người hiểu chuyện, Hoàng Thượng là ai, ban ngày không thấy người, ngươi cũng không nói cho mọi người một tiếng? Nói! Ngươi rốt cuộc có rắp tâm gì?”
Vừa nghe Vương gia hoài nghi mình biết mà không báo, Vương công công sợ tới mức chân đều nhũn, dập đầu liên tục.
“Oan uổng a Vương gia! Buổi chiều Hoàng Thượng đi võ tràng kiểm duyệt tướng sĩ luyện binh, phân phó là có Tần tướng quân theo bên người là đủ rồi. Sau lại có nói cùng Tần tướng quân đi dạo chợ đêm, nô tài cũng thấy không ổn, nhưng nghe khẩu khí kia của Hoàng Thượng rõ ràng là không nghe khuyên bảo. Nói sau Hoàng Thượng dịch dung lại có Tần tướng quân đi theo, lúc này nô tài mới không đi theo.”
“Chỉ có một mình Tần Khiếu hộ vệ? Chợ đêm này nhiều người như vậy, đi lạc cũng không phải không có khả năng. Vương công công, Hoàng Thượng nếu có chuyện gì, ta sẽ hỏi ngươi!” Tề Mặc Nhiên tức giận chỉ vào thái giám tổng quản đang run kịch liệt, rất muốn một cước đá lăn hắn.
Thấy như vậy, Lăng Sương vội vàng đi lên khuyên can.
“Vương gia tạm thời bớt giận, cấp bách bây giờ là tìm được Hoàng Thượng. Ta nghĩ Tần Khiếu làm việc cẩn thận, nhất định sẽ đi theo bảo hộ bên người Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng dịch dung, chúng ta chỉ cần tìm được Tần tướng quân, chẳng khác nào tìm được Hoàng Thượng.”
Tề Mặc Nhiên tỉnh táo lại, rất nhanh để ý rõ ràng. Trước mắt hoàng huynh chẳng qua chưa hồi cung, niệm ở y đối Tần Khiếu một khối tình si, lúc này nói không chừng là đã quên thời gian thôi, mọi người không cần phải tự loạn đầu trận tuyến.
“Người tới, đi triệu tập sĩ binh Tần tướng quân huấn luyện xưa nay đến, để cho bọn họ đi đến từng lữ điếm trong kinh thành tìm người!”
Hạ nhân vội vàng lĩnh mệnh đứng dậy, lại vừa vặn đụng phải tiểu thái giám đang vội vã chạy vào.
“Gấp cái gì, gấp cái gì.”
“Báo… Báo, báo cáo Vương gia, không, không cần đi tìm, Tần tướng quân mang theo Hoàng Thượng đã trở lại, chính là…”
Thấy tiểu thái giám muốn nói lại thôi, Tề Mặc Nhiên không kiễn nhẫn nhíu mày, không phải sẽ lại phát sinh chuyện gì phiền lòng chứ?
“Chính là nhìn bộ dáng Hoàng Thượng… Như là, như là bị bệnh.”
Rốp rốp ––– Tề Mặc Nhiên giận dữ bóp nát cái chén trong tay, dọa thái giám thị nữ liên quan nhất tề quỳ xuống. Lăng Sương cũng bị sợ tới mức không nhẹ. Tề Mặc Nhiên bình thường tao nhã, nhưng chỉ khi gặp phải chuyện Tề Vân Phi mới phản ứng kịch liệt. Lúc này nhìn gã mặt âm trầm hướng tẩm cung Hoàng Thượng đi đến, cũng vội vàng đuổi theo.
Nào biết vừa muốn vào cửa, lại bị thị vệ ngăn cản lại.
“Tam Vương gia, Hoàng Thượng lại bệnh, giờ phút này ai cũng không gặp.”
“Làm càn! Cút sang một bên!” Tề Mặc Nhiên là đệ đệ cùng mẹ với Hoàng Thượng, trong cung mọi người đều biết gã được sự tín nhiệm của Hoàng Thượng, thị vệ thấy thái độ cường ngạnh của gã, cũng không dám ngăn trở thêm, trơ mắt nhìn gã một cước đá văng đại môn, công khai đi vào. Nhưng Lăng Sương đi theo phía sau cũng không dám làm càn như thế, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông.
Cách sa trướng, Tề Mặc Nhiên thấy Tần Khiếu cúi đầu quỳ gối trước giường, trong lòng lộp bộp một chút, vội vàng đến gần nhìn, không khỏi hoảng sợ.
“Đến, người tới, mau tuyên thái…”
“Không… Không, Mặc Nhiên, trẫm cái dạng này, không nghĩ… Không nghĩ để cho bất luận kẻ nào thấy…” Tề Vân Phi chỉ chỉ Tần Khiếu, ý bảo từ gã xử lý.
Tề Mặc Nhiên thấy khuôn mặt trắng bệch của Vân Phi, quần áo hỗn độn, hạ thân lại ẩn ẩn chảy ra vết máu, không đành lòng cùng y tranh chấp, đành phải oán hận trừng nhìn Tần Khiếu.
“Tần Khiếu, thái độ làm người thần tử, ngươi không chỉ bất trung, hơn nữa bất nghĩa! Thái y là tất nhiên muốn tới, uy dược rịt thuốc, ngươi cẩn thận hầu hạ cho ta, bút trướng này, chúng ta tính sau, hừ!” Nói xong vung ống tay áo, giận dữ ra cung.
Tâm Tần Khiếu đã sớm rối loạn, trừ bỏ Tề Vân Phi hấp hối trên giường, ánh mắt của hắn không còn chứa được thứ gì khác nữa. Tống thái y tới là một lão tiền bối y đức cao thượng, kinh nghiệm phong phú, trong cung đình chuyện cổ quái hiếm lạ cũng là thấy nhưng không thể trách, nhưng khi kiểm tra thương thế cho Hoàng Thượng vẫn hít một mồm to lãnh khí. Hậu đình hiển nhiên bị thô bạo chà đạp qua, chẳng những ngoài khẩu có bao nhiêu chỗ bị rách, u kính bên trong lại càng nhiều vết thương, máu tươi đầm đìa.
“Tần tướng quân, lão phu không tiện làm, mời ngươi rửa sạch sẽ nội bộ, như thế thượng dược mới có thể cầm máu.” Lão thái y thở dài, Hoàng Thượng là chính mình nhìn thấy lớn lên, tính tình cao ngạo, không phải nội thị Tần Khiếu bị lưu lại, hơn nữa hai người một thân mùi rượu, nguyên do trong đó, sớm cũng đoán được tám chín phần.
Tần Khiếu thật cẩn thận với vào một ngón tay, thấy Tề Vân Phi đau đến kêu rên, toàn thân cứng còng lại, nhanh chóng tạm dừng, cúi người hôn lên Tề Vân Phi. Nụ hôn nhẹ như lông chim khẽ phất qua lông mi, mí mắt, chóp mũi, chỉ hơi tạm dừng trên đôi môi không hề huyết sắc, liền một đường đi thẳng xuống, lướt qua lồng ngực trơn bóng, ở trên bẹn bồi hồi lưu luyến.
“Hoàng Thượng, thả lỏng… Thả lỏng…” Hắn rất hối hận, chỉ cần có thể chuộc tội, bảo hắn làm gì đều được. Cảm giác cúc huyệt của Tề Vân Phi có chút thả lỏng, Tần Khiếu với vào ngón tay thứ hai, đợi lần thứ hai thả lỏng sau, bấm tay dọc theo nội bích đem tinh dịch, máu loãng dẫn ra.
Thái y như trút được gánh nặng. Cái này tốt lắm, chỉ cần rửa sạch sẽ miệng vết thương, kế tiếp bôi thuốc sẽ dễ dàng hơn. Đợi hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, lại hướng Tần Khiếu tinh tế thuyết minh những hạng mục công việc cần chú ý khi thượng dược xong, Tống lão thái y cung kính lui ra ngoài.
Tẩm cung to như vậy, chỉ chừa lại hai người Tề Vân Phi cùng Tần Khiếu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook