Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới
-
Chương 41: Nghi ngờ cộng lại
Tốc độ làm việc của Ngưu thông phán rất nhanh, thuộc hạ cũng rất có năng lực. Chưa đến nửa ngày, sau khi Hạ Ngọc Cẩn cắn xong ba đĩa hạt hướng dương, uống hết hai bình trà thì Ngưu thông phán đã lôi được cái tên ăn mày bẩn như vừa từ dưới cống chui lên ở một cái hốc nằm ngay dưới chân cầu.
Tên ăn mày mặc một chiếc áo rách bốc ra mùi hôi thối nồng nặc. Hắn gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, tưởng như chỉ cần bị gió thổi một cái là nằm lăn quay ra được. Toàn thân trên dưới chỉ còn lại đôi mắt trắng đen rõ ràng, trông còn chút ít sức sống. Hắn đứng lóng ngóng trước mặt một ông quan trẻ trung xinh đẹp chắc rất lợi hại, một ông quan mặt đen và một ông quan đằng đằng sát khí, run rẩy, răng va vào nhau lập cập, nửa chữ cũng không thốt ra được. Cho đến khi tên lính đứng sau đá một cái vào chân, mới vội vàng quỳ xuống, dập đầu liên tục, nước mắt kéo thành hai vệt đất dài trên má. Những người không biết rõ mọi việc mà nhìn thấy, chắc hẳn tưởng hắn ta đang bị tra khảo cực hình ghê lắm.
Hạ Ngọc Cẩn bịt mũi, xua xua tay: “Lôi đi nhanh lên”.
Ngưu thông phán mới gặp Hạ Ngọc Cẩn nửa ngày đã biết bản tính cậu ta, lại thêm Hoàng thượng không quản lý, Diệp Chiêu cũng không nói gì, vì thế Ngưu thông phán chẳng buồn để ý đến thân phận Quận Vương của Hạ Ngọc Cẩn. Thấy một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đầu mà còn không đáng tin bằng đứa cháu trai tám tuổi của mình, ông ta bèn tức giận trách móc: “Việc còn chưa hỏi, cậu vội cái gì?”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận: “Nhà ngươi cứng nhắc như mấy bà già, hỏi tội chắc phải mất nửa ngày, đến lúc đấy mũi của ta đã bị tịt từ lâu rồi! Mau lôi hắn ta đi tắm rửa sạch sẽ! Thay cho hắn một bộ quần áo sạch sẽ, rồi quay lại hỏi chuyện sau”.
Ngưu thông phán khịt khịt mũi coi thường: “Mới có tí khổ mà không chịu được, thế thì làm sao mà làm việc lớn được?”.
Hạ Ngọc Cẩn mặc kệ ông ta, tự mình dặn dò thủ hạ: “Thay cho hắn bộ quần áo dày dày một chút. Nói với hắn, nếu ngoan ngoãn nghe lời tắm rửa thì ta sẽ cho hắn ăn cơm”.
Tên ăn mày chạy trốn mấy ngày, đói đến nỗi mờ cả mắt, thấy thà làm thây ma chết no còn hơn là thây ma chết đói. Nghe nói đến ăn bèn ngẩng phắt đầu lên hỏi: “Cơm trắng ạ?”.
Hạ Ngọc Cẩn đáp: “Ừ, cơm trắng”.
Tên ăn mày hưng phấn đến nỗi bụng sôi réo lên, vội vã hỏi: “Mấy bát ạ?”.
Hạ Ngọc Cẩn ngẫm nghĩ rồi khinh bỉ nói: “Ông đây mời khách đều mời tổ yến vây cá, lại còn hẹp hòi với ngươi sao? Tất nhiên là có thịt, đảm bảo ăn no”.
Diệp Chiêu tủm tỉm cười, Ngưu thông phán không nói gì nữa.
Mấy tên lính nhanh chóng lôi tên ăn mày đi tắm và cho ăn cơm.
Sau cùng, Mạnh ngự y hùng hục vác một hộp thuốc đi vào Viện tuần sát, cho tên ăn mày uống ba viên thuốc tiêu thực, kê vài phương thuốc chữa bệnh bội thực, ấm ức liếc nhìn Hạ Ngọc Cẩn rồi nhanh chóng chuồn đi.
Ngưu thông phán tức giận trừng mắt nhìn Hạ Ngọc Cẩn.
Hạ Ngọc Cẩn càng uất ức: “Ai biết hắn ta có thể ăn nửa cái đầu lợn và ba bát cơm chứ…”
Tên ăn mày nhờ sự trợ giúp của thuốc tiêu thực, hồi tỉnh lại, yếu ớt hỏi: “Quan lão gia, bụng của tôi hình như không bị trướng lên nữa rồi, cái màn thầu đó, tôi mới ăn có một nửa…”
Ngưu thông phán lập tức bước lên trên, nhân từ nói: “Ngươi ngoan lắm, đừng sợ. Nếu buổi tối bốn hôm trước, ngươi ở trên cây nhìn thấy nhà Lý đại sư xảy ra chuyện gì, Hạ Quận Vương tấm lòng Bồ tát, nhất định sẽ cho ngươi ăn no cả đời”.
Hạ Ngọc Cẩn hét lên: “Này! Sao lại lấy tiền của người khác làm từ thiện thế hả?”.
Ngưu thông phán đợi mất cả kiên nhẫn, vội đưa tay đẩy cậu ta lùi lại phía sau.
Tên ăn mày được thức ăn cổ vũ dũng khí, nuốt nuốt nước bọt, nói nhỏ: “Buổi tối hôm đó, trăng rất tròn. Tôi ăn một cái màn thầu, bụng vẫn rất đói, vì thế nửa đêm đã tỉnh dậy, ngồi trên cành cây gặm xương. Sau đó tôi nhìn thấy một cái bóng đen rất cao lớn, bay trên các mái nhà như chim vậy, bay vào nhà Lý đại sư. Qua một lúc, cái bóng đen đó từ trong nhà đi ra, cúi đầu xuống, trong tay cầm một cây kiếm, lấy cái gì đó lau lau, cây kiếm bỗng trở nên sáng quắc. Tôi thấy có gì đó không đúng, vì thế không dám gây ra tiếng động. Ngày thứ hai nghe thấy Lý đại sư đã chết rồi, quan phủ đi khắp nơi thẩm vấn, tôi rất sợ, vì thế mới trốn đi…”.
Diệp Chiêu hỏi: “Bóng đen ấy cao bao nhiêu?”.
Tên ăn mày nhìn Diệp Chiêu và ước lượng: “Hình như cao hơn quan lão gia một chút”.
Hạ Ngọc Cẩn cảnh giác, nạt nộ quát: “Cái gì mà lão gia? Gọi là phu nhân!”.
Tên ăn mày sợ đến nỗi gật đầu liên tục: “Vâng ạ, phu nhân!”.
Hạ Ngọc Cẩn thở hắt ra, bực mình nên phải dạy dỗ ngay cho cái tên nhãi nhép có mắt mà không thấy núi Thái Sơn này. Sau cùng hùng hổ hỏi: “Ngươi có nhìn thấy mặt của tên đó không? Nếu không nhìn thấy, sau này ăn cơm không cho thịt!”.
Ngưu thông phán trách móc: “Trời tối, đầu thì cúi, sao có thể nhìn rõ mặt chứ?”.
Tên ăn mày quả quyết nói: “Tôi nhìn thấy! Tôi không cẩn thận làm rơi miếng xương gà đang gặm xuống đất, hắn ta đi tới, lật cục xương dưới đất lên xem, sau đó nhìn lên cây! Tôi vội vàng kêu vài tiếng mèo hoang gọi xuân, hắn ta chửi rủa vài tiếng rồi đi mất”.
Diệp Chiêu vội vã hỏi: “Tướng mạo người đó thế nào?”
Tên ăn mày do dự một lúc, khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi: “Hắn ta… hắn ta không giống người, hung thần ác sát, tóc tai rũ rượi, tết thành vài cái đuôi sam nhỏ, ánh mắt lộ ra hung ác, mũi khoằm, giống… giống quỷ! Không, hắn ta nhất định là quỷ! Vì thế mới có thể bay trên trời, đi khắp nơi hại người”.
Hạ Ngọc Cẩn đắc ý huých huých vào lưng của Ngưu thông phán: “Sao hả? Ta phá án khá lợi hại phải không?”.
Ngưu thông phán bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc xem liệu có nên bảo vợ anh ta thay anh ta đến chùa chăm chỉ khấn bái để thay đổi vận may hay không.
Cái mũi và hình dáng của người mà tên ăn mày miêu tả đều rất giống người Đông Hạ.
Hoàng tử Y Nặc là người dẫn đầu sứ đoàn Đông Hạ, đến đây vì mối giao hảo giữa hai nước, mấy ngày nay đều biểu hiện rất tốt. Không những ông ta quản lý thuộc hạ rất chặt, nghiêm cấm bọn họ tự ý ra ngoài, mà đối với sự tiếp đón thường trực của các quan viên cũng đều biểu hiện vô cùng vui vẻ, không hề để bụng. Thỉnh thoảng có viên quan không thoải mái với việc năm đó Đông Hạ đã giúp Man Kim, châm chọc anh ta vài câu, anh ta vẫn nở nụ cười nồng hậu, chưa bao giờ cãi trả lại, cũng không để trong lòng. Biểu hiện như thế, thực sự rất khó để tìm cớ vu anh ta phạm tội và yêu cầu điều tra.
Hơn nữa cho dù điều tra ra anh ta giết người, cho tất cả mọi người biết anh ta là cáo đội lốt cừu, nhưng nếu không đưa ra được bất kỳ chứng cứ nào về âm mưu tạo phản Đại Tần, thì cũng không thể tùy tiện xử phạt, nếu không sẽ gây ra chiến tranh giữa hai nước. Hơn nữa lại vừa trải qua tám năm chinh phạt Man Kim, cả nước bị ảnh hưởng, quân thần và trăm họ Đại Tần vẫn chưa hoàn toàn hồi phục được, chắc chắn không ai muốn nhìn thấy cảnh này.
Hạ Ngọc Cẩn đoán: “Nói không chừng hắn ta đang giở trò, muốn xâm chiếm Đại Tần của ta”.
Ngưu thông phán: “Chứng cứ đâu?”.
Hạ Ngọc Cẩn: “Vật làm giả của Lý đại sư nhất định là rất quan trọng”.
Ngưu thông phán hỏi: “Đồ vật đâu?”.
Hạ Ngọc Cẩn suy nghĩ khá lâu rồi vỗ tay nói: “Dù sao tên ăn mày đã nhìn thấy bộ dạng của hung thủ, để hắn ta gặp người của sứ đoàn Đông Hạ, sau đó chỉ ra rồi tra xét”.
Ngưu thông phán đáp: “Đường đường là Hoàng tử một nước, việc liên quan đến quốc thể, nói thẩm tra là cho ngươi thẩm tra được chắc?”.
Hạ Ngọc Cẩn chuyển hướng khác, vui mừng nói: “Tôi sẽ bao hết Hạnh Hoa Lâu, gọi vài chục kỹ nữ và nhạc công đến, sau đó mời hết bọn họ tới, uống rượu nghe nhạc, rồi cho tên ăn mày mặc bộ quần áo người hầu, cùng ta đi một vòng xung quanh để nhận ra hung thủ!”.
Ngưu thông phán hỏi: “Ngươi lấy lý do gì để mời người ta uống rượu chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn nghĩ rất lâu, Diệp Chiêu im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng mở miệng nói: “Năm đó bọn ta gặp nhau trên chiến trường, anh ta nói không đánh không biết nhau, cũng coi là có duyên, muốn mời tôi uống rượu. Tôi có thể tìm lại lý do hồi xưa ở Mạc Bắc, lại gọi thêm mọi người trong sứ đoàn của anh ta, mở một buổi đại yến, mọi người cùng nhau uống rượu vui vẻ là được”.
Ngưu thông phán tán thưởng nói: “Kế này của tướng quân thật là diệu kỳ”.
“Không được!” Hạ Ngọc Cẩn nhớ tới Y Nặc. Thằng cha Đông Hạ to như con gấu đó hình như có ý với vợ mình. Diệp Chiêu tửu lượng vốn kém cỏi, hơn nữa trong bữa tiệc lại còn có mấy cô kỹ nữ xinh đẹp nhảy múa, lập tức trong đầu Hạ Ngọc Cẩn nghĩ ngay đến nguy hiểm: “Vợ tôi chuyên để cùng người khác uống rượu hoa sao? Uống say thì sao?”.
Diệp Chiêu hỏi: “Thế anh nói làm thế nào bây giờ?”.
Hạ Ngọc Cẩn nghiến răng, quyết định liều chết, vỗ ngực nói: “Ta sẽ uống cùng!”.
Diệp Chiêu khuyên nhủ: “Người Đông Hạ thích uống rượu, tửu lượng của ai cũng tốt, anh không uống lại được đâu”.
Ngưu thông phán cũng khuyên: “Quận Vương, đừng quá miễn cưỡng. Ngài việc gì phải chịu khổ thế? Dù sao những chuyện đại sự đã có tướng quân gánh đỡ rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn không dám nói ra mục đích chính, đành phải giả vờ nghiêm giọng tuyên bố: “Diệp Chiêu có lợi hại đi nữa thì cũng là vợ ta! Nam nhi đại trượng phu thì không thể để vợ mình phải chịu uất ức ở bên ngoài! Nếu không ta còn là đàn ông nữa không?!”.
Diệp Chiêu vỗ vai cậu ta, cười nói: “Đúng là hảo hán! Có khí phách! Ý tốt này của phu quân ta xin ghi nhận trong lòng”. Cô ấy nghĩ ngợi một lát lại nhắc nhở: “Có điều lần này ta đã điều tra qua, Hoàng tử Y Nặc thực sự đã từng chơi kỹ nam, trưởng thị vệ bên cạnh anh ta cũng vậy, anh uống rượu cùng anh ta phải cẩn thận một chút, đừng để bị người ta chuốc say rồi lợi dụng đấy”.
Hạ Ngọc Cẩn ghê tởm đến nỗi mặt mũi tái xanh, cậu muốn hỏi bây giờ hối hận liệu có kịp không?
Nhìn thấy vợ chồng Hạ Ngọc Cẩn tình cảm dạt dào, không khí ôn hòa, Ngưu thông phán bỗng nhiên thấy hơi cảm động. Một người ăn chơi nổi tiếng như Hạ Ngọc Cẩn mà cũng hiểu tình thâm ý trọng, không để ý đến lời đồn đại, không để ý đến miệng người đáng sợ, cam tâm tình nguyện bảo vệ người vợ hổ cái hung thần nhất toàn Đại Tần, thật đúng là một đôi vợ chồng tâm đầu ý hợp. Trong khi đó bản thân ông ta lại mải việc công, từ lâu đã lạnh nhạt với người vợ hiền thục của mình, lại còn thường xuyên trách móc đối phương, nhưng bà lại không hề oán trách, thật là đáng kính phục. Lát nữa tiện đường đi ta phải mua ít đồ trang sức, đem đến chính phòng tìm bà ấy nói vài câu tình cảm, nếu không lại phá hỏng tình nghĩa vợ chồng thì chẳng bằng cái đồ ăn chơi kia.
Nghĩ đến đây, ông ta thay đổi hẳn cách nhìn với Hạ Ngọc Cẩn vài phần, ca tụng nói: “Quận Vương trọng tình trọng nghĩa, thật là nam nhi, đại trượng phu, là tôi đã trách sai người rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn lập tức nuốt lại những lời hối hận, cố gắng gượng cười: “Nói hay lắm, nói hay lắm…”.
Tên ăn mày mặc một chiếc áo rách bốc ra mùi hôi thối nồng nặc. Hắn gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, tưởng như chỉ cần bị gió thổi một cái là nằm lăn quay ra được. Toàn thân trên dưới chỉ còn lại đôi mắt trắng đen rõ ràng, trông còn chút ít sức sống. Hắn đứng lóng ngóng trước mặt một ông quan trẻ trung xinh đẹp chắc rất lợi hại, một ông quan mặt đen và một ông quan đằng đằng sát khí, run rẩy, răng va vào nhau lập cập, nửa chữ cũng không thốt ra được. Cho đến khi tên lính đứng sau đá một cái vào chân, mới vội vàng quỳ xuống, dập đầu liên tục, nước mắt kéo thành hai vệt đất dài trên má. Những người không biết rõ mọi việc mà nhìn thấy, chắc hẳn tưởng hắn ta đang bị tra khảo cực hình ghê lắm.
Hạ Ngọc Cẩn bịt mũi, xua xua tay: “Lôi đi nhanh lên”.
Ngưu thông phán mới gặp Hạ Ngọc Cẩn nửa ngày đã biết bản tính cậu ta, lại thêm Hoàng thượng không quản lý, Diệp Chiêu cũng không nói gì, vì thế Ngưu thông phán chẳng buồn để ý đến thân phận Quận Vương của Hạ Ngọc Cẩn. Thấy một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đầu mà còn không đáng tin bằng đứa cháu trai tám tuổi của mình, ông ta bèn tức giận trách móc: “Việc còn chưa hỏi, cậu vội cái gì?”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận: “Nhà ngươi cứng nhắc như mấy bà già, hỏi tội chắc phải mất nửa ngày, đến lúc đấy mũi của ta đã bị tịt từ lâu rồi! Mau lôi hắn ta đi tắm rửa sạch sẽ! Thay cho hắn một bộ quần áo sạch sẽ, rồi quay lại hỏi chuyện sau”.
Ngưu thông phán khịt khịt mũi coi thường: “Mới có tí khổ mà không chịu được, thế thì làm sao mà làm việc lớn được?”.
Hạ Ngọc Cẩn mặc kệ ông ta, tự mình dặn dò thủ hạ: “Thay cho hắn bộ quần áo dày dày một chút. Nói với hắn, nếu ngoan ngoãn nghe lời tắm rửa thì ta sẽ cho hắn ăn cơm”.
Tên ăn mày chạy trốn mấy ngày, đói đến nỗi mờ cả mắt, thấy thà làm thây ma chết no còn hơn là thây ma chết đói. Nghe nói đến ăn bèn ngẩng phắt đầu lên hỏi: “Cơm trắng ạ?”.
Hạ Ngọc Cẩn đáp: “Ừ, cơm trắng”.
Tên ăn mày hưng phấn đến nỗi bụng sôi réo lên, vội vã hỏi: “Mấy bát ạ?”.
Hạ Ngọc Cẩn ngẫm nghĩ rồi khinh bỉ nói: “Ông đây mời khách đều mời tổ yến vây cá, lại còn hẹp hòi với ngươi sao? Tất nhiên là có thịt, đảm bảo ăn no”.
Diệp Chiêu tủm tỉm cười, Ngưu thông phán không nói gì nữa.
Mấy tên lính nhanh chóng lôi tên ăn mày đi tắm và cho ăn cơm.
Sau cùng, Mạnh ngự y hùng hục vác một hộp thuốc đi vào Viện tuần sát, cho tên ăn mày uống ba viên thuốc tiêu thực, kê vài phương thuốc chữa bệnh bội thực, ấm ức liếc nhìn Hạ Ngọc Cẩn rồi nhanh chóng chuồn đi.
Ngưu thông phán tức giận trừng mắt nhìn Hạ Ngọc Cẩn.
Hạ Ngọc Cẩn càng uất ức: “Ai biết hắn ta có thể ăn nửa cái đầu lợn và ba bát cơm chứ…”
Tên ăn mày nhờ sự trợ giúp của thuốc tiêu thực, hồi tỉnh lại, yếu ớt hỏi: “Quan lão gia, bụng của tôi hình như không bị trướng lên nữa rồi, cái màn thầu đó, tôi mới ăn có một nửa…”
Ngưu thông phán lập tức bước lên trên, nhân từ nói: “Ngươi ngoan lắm, đừng sợ. Nếu buổi tối bốn hôm trước, ngươi ở trên cây nhìn thấy nhà Lý đại sư xảy ra chuyện gì, Hạ Quận Vương tấm lòng Bồ tát, nhất định sẽ cho ngươi ăn no cả đời”.
Hạ Ngọc Cẩn hét lên: “Này! Sao lại lấy tiền của người khác làm từ thiện thế hả?”.
Ngưu thông phán đợi mất cả kiên nhẫn, vội đưa tay đẩy cậu ta lùi lại phía sau.
Tên ăn mày được thức ăn cổ vũ dũng khí, nuốt nuốt nước bọt, nói nhỏ: “Buổi tối hôm đó, trăng rất tròn. Tôi ăn một cái màn thầu, bụng vẫn rất đói, vì thế nửa đêm đã tỉnh dậy, ngồi trên cành cây gặm xương. Sau đó tôi nhìn thấy một cái bóng đen rất cao lớn, bay trên các mái nhà như chim vậy, bay vào nhà Lý đại sư. Qua một lúc, cái bóng đen đó từ trong nhà đi ra, cúi đầu xuống, trong tay cầm một cây kiếm, lấy cái gì đó lau lau, cây kiếm bỗng trở nên sáng quắc. Tôi thấy có gì đó không đúng, vì thế không dám gây ra tiếng động. Ngày thứ hai nghe thấy Lý đại sư đã chết rồi, quan phủ đi khắp nơi thẩm vấn, tôi rất sợ, vì thế mới trốn đi…”.
Diệp Chiêu hỏi: “Bóng đen ấy cao bao nhiêu?”.
Tên ăn mày nhìn Diệp Chiêu và ước lượng: “Hình như cao hơn quan lão gia một chút”.
Hạ Ngọc Cẩn cảnh giác, nạt nộ quát: “Cái gì mà lão gia? Gọi là phu nhân!”.
Tên ăn mày sợ đến nỗi gật đầu liên tục: “Vâng ạ, phu nhân!”.
Hạ Ngọc Cẩn thở hắt ra, bực mình nên phải dạy dỗ ngay cho cái tên nhãi nhép có mắt mà không thấy núi Thái Sơn này. Sau cùng hùng hổ hỏi: “Ngươi có nhìn thấy mặt của tên đó không? Nếu không nhìn thấy, sau này ăn cơm không cho thịt!”.
Ngưu thông phán trách móc: “Trời tối, đầu thì cúi, sao có thể nhìn rõ mặt chứ?”.
Tên ăn mày quả quyết nói: “Tôi nhìn thấy! Tôi không cẩn thận làm rơi miếng xương gà đang gặm xuống đất, hắn ta đi tới, lật cục xương dưới đất lên xem, sau đó nhìn lên cây! Tôi vội vàng kêu vài tiếng mèo hoang gọi xuân, hắn ta chửi rủa vài tiếng rồi đi mất”.
Diệp Chiêu vội vã hỏi: “Tướng mạo người đó thế nào?”
Tên ăn mày do dự một lúc, khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi: “Hắn ta… hắn ta không giống người, hung thần ác sát, tóc tai rũ rượi, tết thành vài cái đuôi sam nhỏ, ánh mắt lộ ra hung ác, mũi khoằm, giống… giống quỷ! Không, hắn ta nhất định là quỷ! Vì thế mới có thể bay trên trời, đi khắp nơi hại người”.
Hạ Ngọc Cẩn đắc ý huých huých vào lưng của Ngưu thông phán: “Sao hả? Ta phá án khá lợi hại phải không?”.
Ngưu thông phán bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc xem liệu có nên bảo vợ anh ta thay anh ta đến chùa chăm chỉ khấn bái để thay đổi vận may hay không.
Cái mũi và hình dáng của người mà tên ăn mày miêu tả đều rất giống người Đông Hạ.
Hoàng tử Y Nặc là người dẫn đầu sứ đoàn Đông Hạ, đến đây vì mối giao hảo giữa hai nước, mấy ngày nay đều biểu hiện rất tốt. Không những ông ta quản lý thuộc hạ rất chặt, nghiêm cấm bọn họ tự ý ra ngoài, mà đối với sự tiếp đón thường trực của các quan viên cũng đều biểu hiện vô cùng vui vẻ, không hề để bụng. Thỉnh thoảng có viên quan không thoải mái với việc năm đó Đông Hạ đã giúp Man Kim, châm chọc anh ta vài câu, anh ta vẫn nở nụ cười nồng hậu, chưa bao giờ cãi trả lại, cũng không để trong lòng. Biểu hiện như thế, thực sự rất khó để tìm cớ vu anh ta phạm tội và yêu cầu điều tra.
Hơn nữa cho dù điều tra ra anh ta giết người, cho tất cả mọi người biết anh ta là cáo đội lốt cừu, nhưng nếu không đưa ra được bất kỳ chứng cứ nào về âm mưu tạo phản Đại Tần, thì cũng không thể tùy tiện xử phạt, nếu không sẽ gây ra chiến tranh giữa hai nước. Hơn nữa lại vừa trải qua tám năm chinh phạt Man Kim, cả nước bị ảnh hưởng, quân thần và trăm họ Đại Tần vẫn chưa hoàn toàn hồi phục được, chắc chắn không ai muốn nhìn thấy cảnh này.
Hạ Ngọc Cẩn đoán: “Nói không chừng hắn ta đang giở trò, muốn xâm chiếm Đại Tần của ta”.
Ngưu thông phán: “Chứng cứ đâu?”.
Hạ Ngọc Cẩn: “Vật làm giả của Lý đại sư nhất định là rất quan trọng”.
Ngưu thông phán hỏi: “Đồ vật đâu?”.
Hạ Ngọc Cẩn suy nghĩ khá lâu rồi vỗ tay nói: “Dù sao tên ăn mày đã nhìn thấy bộ dạng của hung thủ, để hắn ta gặp người của sứ đoàn Đông Hạ, sau đó chỉ ra rồi tra xét”.
Ngưu thông phán đáp: “Đường đường là Hoàng tử một nước, việc liên quan đến quốc thể, nói thẩm tra là cho ngươi thẩm tra được chắc?”.
Hạ Ngọc Cẩn chuyển hướng khác, vui mừng nói: “Tôi sẽ bao hết Hạnh Hoa Lâu, gọi vài chục kỹ nữ và nhạc công đến, sau đó mời hết bọn họ tới, uống rượu nghe nhạc, rồi cho tên ăn mày mặc bộ quần áo người hầu, cùng ta đi một vòng xung quanh để nhận ra hung thủ!”.
Ngưu thông phán hỏi: “Ngươi lấy lý do gì để mời người ta uống rượu chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn nghĩ rất lâu, Diệp Chiêu im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng mở miệng nói: “Năm đó bọn ta gặp nhau trên chiến trường, anh ta nói không đánh không biết nhau, cũng coi là có duyên, muốn mời tôi uống rượu. Tôi có thể tìm lại lý do hồi xưa ở Mạc Bắc, lại gọi thêm mọi người trong sứ đoàn của anh ta, mở một buổi đại yến, mọi người cùng nhau uống rượu vui vẻ là được”.
Ngưu thông phán tán thưởng nói: “Kế này của tướng quân thật là diệu kỳ”.
“Không được!” Hạ Ngọc Cẩn nhớ tới Y Nặc. Thằng cha Đông Hạ to như con gấu đó hình như có ý với vợ mình. Diệp Chiêu tửu lượng vốn kém cỏi, hơn nữa trong bữa tiệc lại còn có mấy cô kỹ nữ xinh đẹp nhảy múa, lập tức trong đầu Hạ Ngọc Cẩn nghĩ ngay đến nguy hiểm: “Vợ tôi chuyên để cùng người khác uống rượu hoa sao? Uống say thì sao?”.
Diệp Chiêu hỏi: “Thế anh nói làm thế nào bây giờ?”.
Hạ Ngọc Cẩn nghiến răng, quyết định liều chết, vỗ ngực nói: “Ta sẽ uống cùng!”.
Diệp Chiêu khuyên nhủ: “Người Đông Hạ thích uống rượu, tửu lượng của ai cũng tốt, anh không uống lại được đâu”.
Ngưu thông phán cũng khuyên: “Quận Vương, đừng quá miễn cưỡng. Ngài việc gì phải chịu khổ thế? Dù sao những chuyện đại sự đã có tướng quân gánh đỡ rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn không dám nói ra mục đích chính, đành phải giả vờ nghiêm giọng tuyên bố: “Diệp Chiêu có lợi hại đi nữa thì cũng là vợ ta! Nam nhi đại trượng phu thì không thể để vợ mình phải chịu uất ức ở bên ngoài! Nếu không ta còn là đàn ông nữa không?!”.
Diệp Chiêu vỗ vai cậu ta, cười nói: “Đúng là hảo hán! Có khí phách! Ý tốt này của phu quân ta xin ghi nhận trong lòng”. Cô ấy nghĩ ngợi một lát lại nhắc nhở: “Có điều lần này ta đã điều tra qua, Hoàng tử Y Nặc thực sự đã từng chơi kỹ nam, trưởng thị vệ bên cạnh anh ta cũng vậy, anh uống rượu cùng anh ta phải cẩn thận một chút, đừng để bị người ta chuốc say rồi lợi dụng đấy”.
Hạ Ngọc Cẩn ghê tởm đến nỗi mặt mũi tái xanh, cậu muốn hỏi bây giờ hối hận liệu có kịp không?
Nhìn thấy vợ chồng Hạ Ngọc Cẩn tình cảm dạt dào, không khí ôn hòa, Ngưu thông phán bỗng nhiên thấy hơi cảm động. Một người ăn chơi nổi tiếng như Hạ Ngọc Cẩn mà cũng hiểu tình thâm ý trọng, không để ý đến lời đồn đại, không để ý đến miệng người đáng sợ, cam tâm tình nguyện bảo vệ người vợ hổ cái hung thần nhất toàn Đại Tần, thật đúng là một đôi vợ chồng tâm đầu ý hợp. Trong khi đó bản thân ông ta lại mải việc công, từ lâu đã lạnh nhạt với người vợ hiền thục của mình, lại còn thường xuyên trách móc đối phương, nhưng bà lại không hề oán trách, thật là đáng kính phục. Lát nữa tiện đường đi ta phải mua ít đồ trang sức, đem đến chính phòng tìm bà ấy nói vài câu tình cảm, nếu không lại phá hỏng tình nghĩa vợ chồng thì chẳng bằng cái đồ ăn chơi kia.
Nghĩ đến đây, ông ta thay đổi hẳn cách nhìn với Hạ Ngọc Cẩn vài phần, ca tụng nói: “Quận Vương trọng tình trọng nghĩa, thật là nam nhi, đại trượng phu, là tôi đã trách sai người rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn lập tức nuốt lại những lời hối hận, cố gắng gượng cười: “Nói hay lắm, nói hay lắm…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook