Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới
-
Chương 25: Chuyện xưa ở Mạc Bắc
Dù cho sau lưng, Thu Hoa và Thu Thủy có dùng bao nhiêu lời lẽ và thái độ khắt khe nghiệt ngã với Hạ Ngọc Cẩn thế nào đi chăng nữa nhưng chỉ cần Diệp Chiêu xuất hiện là hai người bọn họ liền biến thành hai con cừu non thật thà và nghe lời, mặt mũi tỏ vẻ ngây thơ vô tội, cứ như là bọn họ chưa làm bất kỳ việc xấu nào bao giờ vậy.
Đàn bà trở mặt thật nhanh, thật khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận đùng đùng phẩy tay đi vào.
Thu Hoa và Thu Thủy lập tức lè lưỡi nhìn theo bóng dáng anh ta và nhẹ nhàng vỗ tay reo mừng.
Diệp Chiêu đợi Hạ Ngọc Cẩn đi khuất mới đến bên hai người đưa ngón tay ra, cốc vào đầu mỗi người một cái thật đau, rồi nói lớn: “Càng ngày càng không biết phép tắc gì hết! Đừng có bắt nạt người đàn ông của ta quá đáng quá!”.
Thu Hoa, Thu Thủy cùng kêu “Ái” một tiếng, hai tay ôm đầu nhìn Diệp Chiêu đầy ai oán, rồi cố giái thích: “Có bắt nạt đâu?”
“Vẫn còn dám ngụy biện?! Các người không bắt nạt anh ta, vậy sao lúc anh ta vừa bước ra từ phòng của ta còn rất vui vẻ, thế mà bây giờ lại tức giận đùng đùng xông ra cửa là làm sao?”. Diệp Chiêu tiếp tục giáo huấn: “Cả hai người đều là những kẻ không làm người ta yên lòng được, cứ phải làm loạn lên thì mới vui sao?!”.
Hai cô gái liếc nhìn nhau. Sau một hồi im lặng, Thu Hoa vốn thẳng tính không nhịn được nỗi lòng, bèn tranh nói: “Tướng quân, chúng tôi ghét anh ta! Một kẻ được bọc trong mật ong, thứ bỏ đi lớn lên trong nhung lụa giàu sang, không mang vác làm được việc nặng. Tướng quân không chê bai anh ta, đã là phúc phận anh ta tích được ba đời rồi! Anh ta lại dám chê bai tướng quân! Uổng phí tướng quân đối tốt với anh ta! Thật không đáng! Đồ hèn nhát vô sỉ khốn kiếp như anh ta, ngay cả bọn vặt vãnh chọn tùy tiện trong ba quân chúng ta cũng tốt hơn anh ta nhiều!”.
Thu Thủy bổ sung: “Ví dụ như Hồ quân sư, tốt hơn anh ta một vạn lần, lại rất cung kính với người. Nếu như người lấy anh ta, chắc chắn anh ta không dám nói hai lời...”
“Hồ Ly?”. Diệp Chiêu bị những lời ngốc nghếch của bọn họ làm cho bật cười: “Đừng có ăn nói hàm hồ, anh ta chắc chắn không nói hai lời trước tiên là cắt cổ sau đó là nhảy sông. Các ngươi còn trẻ, rất nhiều việc trước đây đều không biết...”.
Năm đó cha của Hồ Thanh dạy học ở Diệp gia, Hồ Thanh làm thư đồng cho anh hai của Diệp Chiêu, đi theo hầu bên cạnh.
Diệp Chiêu học hành kém cỏi, anh hai của Diệp Chiêu cũng không tốt hơn là bao. Hồ Thanh tuy còn ít tuổi nhưng thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn hiểu biết nên còn được gọi là thần đồng. Người nhà Diệp gia trên dưới không ai nhắc đến anh ta mà không khen ngợi cả, nhìn lại hai kẻ bỏ đi của nhà mình, mọi người chỉ biết than thở rồi thường hay đem ba người ra so sánh: “Xem Hồ Thanh nhà người ta, rồi nhìn lại con”. “Hai đứa tiểu tử khốn kiếp, cộng lại mà có được hiểu biết bằng một nửa HồThanh thôi, lão đây cũng có thể sống thêm được mười năm nữa”.
Diệp Chiêu vốn là người có tính khí ngang ngược, làm sao có thể nghe những lời ấy?
Cô đem theo lũ bạn nghịch như quỷ của mình, hành hạ Hồ Thanh thậm tệ. Cứ ba ngày hai trận đến tìm anh ta để dạy cho anh ta một bài học, làm những chỗ không nhìn thấy trên người anh ta đầy vết thâm tím, chỉ với một mục đích là đuổi cổ cha con họ đi. Hồ Thanh vì cha, mọi việc đều nén nhịn, không nói ra, trong lòng thì hận Diệp Chiêu đến tận xương tủy, chỉ mong nhanh nhanh lớn lên để tham gia khoa cử, lấy được một chức quan, áo gấm vinh quy, rồi tìm cơ hội trả thù cô ta sau.
Sau đó…
Mộng ước tuổi thiếu niên không có kết quả.
Ngày đó, khói lửa vùng Mạc Bắc liên miên, tiếng chém giết kinh động đến tận trời xanh. Cha mẹ của bọn họ đều bị chết thảm trong lúc thành bị chiếm, nhà cửa bị hủy hoại, ân ân oán oán tuổi thiếu thời đem so với nỗi hận của quốc gia, tự nhiên trở thành việc không đáng nhắc tới.
Hai người liên thủ chống lại Man Kim, quan hệ cũng bắt đầu tốt lên.
Hồ Thanh vẫn thích cứ năm ngày ba bữa lại chọc tức Diệp Chiêu, coi như là trả thù việc năm xưa.
“Hồ Ly và ta là huynh đệ, hắn đã lớn thế rồi mà vẫn độc thân thì cũng đủ đáng thương rồi. Các ngươi đừng có làm bại hoại thanh danh của hắn ta, hại hắn không lấy được vợ đấy. Nếu như không phải hắn kiên quyết không cần phụ nữ thô lỗ, ta chắc chắn sẽ đưa cả hai chị em ngươi cho hắn ta luôn!”. Diệp Chiêu ngừng một lúc, lại mắng: “Còn làm bậy nữa ta cho cha các ngươi mang về nhà, ngoan ngoãn ở nhà mà thêu đồ làm của hồi môn! Đợi khi hết tuổi xuân rồi, ta sẽ đứng ra gả hai ngươi cho hai tên thư sinh trói gà không chặt!”.
Thu Hoa và Thu Thủy thấy tướng quân giận dữ, cùng sợ đến nỗi mặt hai người trắng bệch, lắc đầu lia lia hệ như cái trống lắc.
Diệp Chiêu lạnh lùng nói: “Hạ Ngọc Cẩn dù có thế nào cũng là Nam Bình Quận Vương, là cháu trai được lòng Thái hậu, cũng là kẻ có thế lực ở Thượng Kinh. Nếu anh ta có ý muốn trừng trị các người, bất cứ lúc nào cũng có tám, mười loại thủ đoạn để đối phó. Nay anh ta thiện tâm, không muốn so đo với hai đứa con gái, các ngươi đừng có thấy anh ta nhường nhịn rồi tùy tiện giẫm lên mặt anh ta!”.
Môi của Thu Thủy hơi động đậy, vẫn còn muốn nói lời công bằng thay cho Hồ Thanh, nhưng nhìn thấy ánh sắc lạnh trong mắt của Diệp Chiêu, vội vàng nuốt lại những lời chứa đầy trong bụng đang định nói.
Diệp Chiêu cúi đầu, với giọng nói nghiêm túc nhất, cùng tốc độ chậm rãi nhất, cảnh cáo bọn họ: “Diệp Chiêu ta không bao giờ đánh trận vô nghĩa, không đánh thành vô dụng. Một khi đã chọn anh ta, thì tức anh ta có điểm mà ta rất cần đến. Còn như anh ta là người như thế nào, tốt hay xấu, hợp hay không, lòng ta đã rõ, không cần đến các ngươi đưa ra quyết định”.
Thu Hoa và Thu Thủy đứng thẳng ngươi, không dám thở mạnh.
Diệp Chiêu tổng kết: “Việc hôm nay, ta chỉ nói lần này thôi, sau này không có ngoại lệ đâu đấy”.
Quan Ngự sử tuần thành tuy chỉ là một chức quan nhỏ nhưng trong tay cũng còn có hơn trăm thủ hạ.
Lão Đầu Dê phụ trách công việc văn thư nghe nói sắp có Ngự sử mới nhậm chức, liền bỏ ra cả một ngày một đêm sắp xếp lại ngăn nắp tất cả tài liệu. Nhưng khi biết Ngự sử mới là Nam Bình Quận Vương, ông ta trầm ngâm mất nửa canh giờ, rồi sau đó bỏ ra mười buổi tối, chép lại tất cả các tài liệu đã sắp xếp, thức khuya làm ông ta gầy đi trông thấy.
Hạ Ngọc Cẩn mang theo một bụng tức đến Viện tuần sát, lập tức điểm danh tất cả cấp dưới để làm quen, phát hiện quá nửa là người quen trên phố ngày trước, cho nên để làm quen không mấy tốn sức. Đợi khi lão Đầu Dê đưa giấy tờ lên, anh ta nhận lấy giấy tờ ghi chép việc bố phòng thị sát thành, sau đó tách danh sách đen và các án của bọn lưu manh thích gây sự, rồi khua khua tay nói: “Không cần xem nữa, mấy tên khốn kiếp này, có tên nào mà ta không quen?”.
Lão Đầu Dê đột nhiên như muốn khóc.
Nếu biết trước như thế này, ông ta việc gì phải mất nhiều thời gian như thế để xóa tên của Nam Bình Quận Vương trên giấy tờ đi?
Hạ Ngọc Cẩn nhậm chức quan mới, việc đầu tiên là đi tuần phố để cho bọn thủ hạ dẫn đi làm quen với công việc.
Anh ta cưỡi một con ngựa hiền lành đi trên phố, vừa đi vừa lắc lư. Bọn lưu manh ở Thượng Kinh liền náo động, lũ lượt kết bè tam tứ ngũ, gọi đồng bọn đến hóng hớt. Ngồi trong quán trà quán rượu, kẻ thì uống rượu, kẻ thì uống trà, kẻ cắn hạt dưa, chỉ trỏ vào Hạ Ngọc Cẩn mặc bộ quan phục mới tinh, nghĩ đến những việc làm của anh ta trước đây, nói thẳng luôn: “Chuột trông kho thóc - vừa giám sát vừa ăn cắp.”
Hạ Ngọc Cẩn tiện tay chỉ ra vài tên cười đắc ý nhất, dặn dò quan sai: “Tên mặc quần áo màu xanh lam kia hôm qua ăn mà không trả tiền ở Túy Vân Lâu. Tên béo có nốt ruồi ở cằm năm ngày trước tham gia đánh lộn. Còn tên gầy như con khỉ kia nghi ngờ là tham gia lừa đảo. Lôi cổ hết về thẩm vấn cho bổn vương.”
Bọn nhà giàu hư hỏng, ít nhiều cùng đều làm vài việc xấu xa, thấy Hạ Ngọc Cẩn tức giận vì xấu hổ nên trở mặt không nhận người quen, vội vàng im mồm, nhịn cười đến nỗi bụng đau quặn.
Hạ Ngọc Cẩn thấy mọi người đã biết điều hơn, dạo trên phố một vòng, rồi cảnh cáo bọn người quen biết, dặn bọn họ nếu sau này có làm việc xấu thì phải làm cho sạch sẽ, đừng có làm mất mặt anh ta, cũng đừng có làm lớn chuyện. Những tên kia đều gật đầu khom lưng tỏ ý biết rồi, làm việc gì cũng sẽ không gây phiền phức cho Quận Vương.
Khi đi qua Hạnh Hoa Lâu, vừa đúng giờ Ngọ, ngửi thấy mùi thơm của rượu thịt, bụng Hạ Ngọc Cẩn sôi sùng sục.
Hạ Ngọc Cẩn xuống ngựa, đưa cho tiểu nhị dắt, rồi cùng với hơn hai mươi tên quan sai và lính vào trong dùng bữa. Anh ta vốn là người ưa sỹ diện, lại có tính cách ôn hòa, những người kia lại muốn nịnh bợ, uống được dăm ba chén, đã tạo thành một hội rất thân thiết, giống như những bạn bè tốt đã quen biết nhau mười năm vậy.
Đang uống, Hạ Ngọc Cẩn nheo nheo mắt, thấy một bóng người mặc áo màu xanh từ từ đi tới bèn lấy một bình rượu và hai món nhắm rồi tự bê ra chỗ cửa sổ góc nhà sát phố, vừa tự rót tự uống để hưởng thụ.
Lát sau, anh ta dặn dò thủ hạ rồi vội vàng đi tới vỗ vào vai người vừa đến, cười nói: “Hồ Thanh huynh đệ? Mấy ngày bận nay bận đến mức chân không chạm đất? Tại sao huynh đệ mời uống rượu mấy lần đều không thấy huynh xuất hiện vậy?”
Hồ Thanh nghe thấy tiếng, lặng lẽ nhìn chiếc chén trong tay, thầm hít một hơi, lúc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhỏ dài kia có ánh khinh thường đã bị ý cười nhẹ nhàng che đi, anh ta thở dài: “Tướng quân phân cho một đống nhiệm vụ, bận đến nỗi ngủ cũng không nhắm được mắt”.
“Đồ đàn bà hung dữ đúng là chỉ biết sai khiến người khác. Xem sắc mặt của huynh tiều tụy thế này, chậc chậc...”. Hạ Ngọc Cẩn có cảm giác đồng bệnh tương lân với anh chàng bị vợ mình áp bức, liền gọi ông chủ, bảo mang hai bình rượu Hoa Điêu ngon nhất và nửa cân tai lợn muối lên, ngồi xuống rồi khuyên giải: “Với tài năng của Hồ huynh đệ, tham gia kỳ thi mưa xuân, trúng cử nhân tiến sỹ không thành vấn đề, hà cớ gì phải làm một tham mưu nhỏ bé, quá thiệt thòi rồi”.
Hồ Thanh chậm rãi nói: “Cũng tạm được”.
Hạ Ngọc Cẩn hỏi: “Huynh quen vợ tôi như thế nào?”.
Hồ Thanh nghĩ một lát rồi nói: “Gia phụ là gia sư của Diệp gia, tôi quen biết tướng quân từ nhỏ.”
Hạ Ngọc Cẩn cười nói: “Ha ha, cô ta nói khi còn nhỏ mình rất hung dữ.”
Hồ Thanh gật đầu: “Đâu chỉ có hung dữ, rõ ràng là đồ khốn kiếp. Từ nhỏ đã mặc quần áo con trai, ngang ngược, huênh hoang. Thấy người nào không vừa mắt là tùy tiện bắt nạt, việc xấu xa gì cũng có phần của cô ta. Diệp lão tướng quân rất hận với những hành vi của cô ta, ba ngày hai bữa ăn đánh, nửa tháng một lần quát đuổi cô ta ra khỏi nhà”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy hiếu kỳ liền hỏi: “Người ở Mạc Bắc đều không biết cô ta là nữ à?”.
Hổ Thanh trợn mắt với anh ta: “Huynh thấy mang tiếng trong nhà có một đứa con trai ngỗ ngược hay là có một đứa con gái ngỗ ngược hơn?”
Đều là mất mặt, đương nhiên phải chọn cái nào đỡ hơn rồi.
Diệp gia không ngăn được sự ngỗ ngược của Diệp Chiêu, lại không có mặt mũi nào thừa nhận cô ta là con gái, đành phải ra lệnh cấm với người trong nhà.
Diệp Chiêu thân hình cao ráo, võ công cao cường, nói năng hành xử còn hung hãn hơn cả con trai. Nói cô ta là con gái, có khác nào chỉ vào con hổ mà bảo rằng đây là cừu, sẽ không có ai tin cả.
Lâu dần, người ở Mạc Bắc đều tưởng rằng Diệp gia có ba người con trai.
Hạ Ngọc Cẩn muốn hiểu rõ mấu chốt, hỏi: “Huynh ghét cô ta, việc gì phải đi theo cô ta làm việc chứ?”.
“Ghét? Có thể thế.” Tâm tự của Hồ Thanh chợt ngẩn ngơ, bất giác anh ta nhớ lại buổi tối cách đây sáu năm và một lần nữa lại rơi vào cơn ác mộng tưởng như vĩnh viễn không bao giờ có thể tỉnh lại.
Lửa cháy bùng bùng vây quanh người, mùi máu tanh xộc vào mũi.
Thành Ung Quan của Mạc Bắc bị phá, Diệp gia là mục tiêu giết chóc đầu tiên, phu nhân thê thiếp, a hoàn thị nữ, kẻ hầu người hạ không ai thoát được. Trong ánh lửa ngút trời, Hồ Thanh được cha giấu trong sọt để đồ của phòng chứa củi, phía trên phủ một lớp cỏ dày, cha dặn dò anh ta: “Phải sống cho tốt.” Anh ta tận mắt nhìn thấy cha mình còn chưa kịp xông ra ngoài, thì đã bị quân Man Kim chém một đao đầu rơi xuống đất, còn làm bóng đá với nhau, cười nói huyên náo, so xem ai có được bóng tròn nhất, đá được xa nhất.
Máu tươi chảy theo mặt đá xanh, từ từ lan ra, ngấm vào sọt đan bằng liễu, thấm ướt gấu áo của anh ta, vẫn còn hơi ấm.
Thân thể của cha nằm bất động, sống lưng của tuổi già đã vĩnh viễn ngủ yên.
Ông không bao giờ còn phải đọc tứ thư ngũ kinh ru con ngủ với âm thanh khó nghe hằng đêm nữa.
Bên tai nhét đầy những âm thanh hoan hỉ của bọn dã thú, phụ nữ bị hãm hiếp thét lên những tiếng xé lòng, tiếng gào thét phẫn nộ của đàn ông. Âm thanh điên cuồng thét lớn phải chăng là của Tiểu Mã vốn thường ngày yếu đuổi? Âm thanh khóc lóc xin tha có phải là của Hồng Tụ tỷ tỷ tốt bụng vẫn đưa thuốc cho anh ta mỗi khi bị thương không? Tiểu Mao con trai tám tuổi của Lưu Đại Thẩm nhà bếp bay trên không trung, rơi xuống đất lăn hai vòng, bị đao sắc xuyên qua, không động đậy nữa. Cậu bé đó sẽ không còn phải lén lút tìm Hồ Thanh học chữ, mơ mộng làm tú tài nữa?
Còn ai nữa? Còn ai có thể sống được?
Anh ta hoảng loạn đến mức mất đi thần trí.
Sau một trận run rẩy cực độ, tất cả lại trở về sự yên lặng.
Đêm đến, quân Man Kim đốt đuốc lục lọi khắp nơi, nói rằng phải tìm ra tên cẩu tử của Diệp gia.
Sau một hồi tìm kiếm kỹ càng, không có con cá nào mắc lưới cả.
“Ở đây còn có một tên tiểu tạp chủng! Đúng là rất biết trốn, chết với ông mày.”
Quân Man Kim phát hiện ra anh ta, chúng hả hê sung sướng nhấc cổ anh ta ra khỏi cái sọt đan bằng liễu, để rồi sau đó sững sờ khi thấy mình bị chặt làm đôi ngang lưng, với Hồ Thanh ở trong tay cùng rơi xuống đất.
Trong vũng máu chảy tràn trên mặt đất, Hồ Thanh ngẩng đầu lên.
Trong cơn hoảng sợ, qua ánh lửa chói mắt như hoa sen đỏ, Hồ Thanh nhìn thấy một người đứng đó, uy phong lẫm liệt như một chiến thần. Ị
Mái tóc dài rối tung bay nhẹ nhàng trong gió đêm lạnh buốt. Khắp người cô nhuộm đỏ máu tươi. Đôi mắt màu lưu ly đỏ ngầu, tay phải cầm thanh bảo kiếm vẫn đang còn rỏ máu, tay trái chìa ra về phía anh ta.
Anh ta ngồi trên đất, nhất thời không động đậy được.
“Đi!” cô nói: “Đi với tôi!”.
Được giọng nói kiên định cổ vũ, cuối cùng anh ta cũng đứng dậy cắm cúi đi theo cô. Hai người đi đến bên bức tường phía sau phòng chứa củi, ở đó có một mật đạo nhỏ cô thường dùng để trốn ra ngoài mỗi khi bị nhốt. Ra đến ngoài, Diệp Chiêu chém chết hai tên lính Man Kim, sau đó dẫn Hồ Thanh cùng len lỏi luồn qua mấy nhà dân. Với bản lĩnh của Diệp Chiêu, hai người rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng cũng trốn thoát được sự phong tỏa của quân Man Kim, trốn vào rừng cây trên núi Ô Sơn ở ngoài thành.
Chạy trốn cả đêm, anh ta mệt đến nỗi thở không ra hơi, hai chân như đeo vật nặng ngàn vạn cân, không thể nào bước đi được nữa.
“Nghỉ ngơi một lúc đi”. Cô dừng bước, đứng ở sườn núi, nhìn về chân núi, nói khẽ: “Lửa thành Ung Quan, ngày càng lớn.”
Gió kèm theo hơi nóng, thổi qua ngọn cây, tấu lên khúc nhạc tang tóc thê lương.
Những tiếng kêu tuyệt vọng vẫn cứ không ngừng vọng vào tai.
Hai con người từng căm hận nhau giờ lại sát vai bên nhau cùng lặng lẽ nhìn. Nhìn đám lửa bùng bùng đang vẽ lên trên tấm phông màn đêm cảnh ánh chiều tà xán lạn, tàn nhẫn nuốt chửng hết nhà cửa. Bạn bè ở Diệp phủ, bạn học ở thư viện Tư Tĩnh, rượu ngon ở Quế Hương Tửu Tứ, mỹ nhân phố Tây, đồ cổ ở Nguyệt Nha Lâu, hoa mai ở Vạn Cổ Hiên... Chỉ khi mất đi, mới hiểu hết được tất cả sự đẹp đẽ ấy.
Anh ta mơ ước áo gấm vinh quy, hiếu thuận với cha.
Nhưng, quê hương ở đâu? Cha giờ ở đâu?
Không về được nữa rồi.
Không bao giờ về lại được nữa rồi.
Một luồng không khí mới mẻ tràn vào khoang ngực, nỗi sợ hãi dần tiêu tan, nỗi đau xé tan cõi lòng, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Một người con trai mười sáu tuổi, cuối cùng cũng ôm lấy đầu gối, khóc đến mức khàn tiếng, cạn kiệt hết sức lực.
Diệp Chiêu lặng lẽ ngồi bên anh ta cả đêm, không nói, không khóc, chỉ nhìn vào thanh bảo kiếm trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Bầu không khí tràn ngập sự bi thương nặng nề.
Khi bình minh đến, cuối cùng cô cũng chịu nói: “Từ nhỏ tôi đã si mê luyện võ, nhưng cha nói tôi là con gái, cho dù có mạnh mẽ thế nào, sau này cũng bị nhốt trong căn nhà bốn phía là tường, ngẩng mặt là trời, luyện võ có giỏi đến đâu, ngoài việc làm cho nhà chồng chê cười ra, không có tác đụng gì”.
Hồ Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
Giọng nói của Diệp Chiêu rất điềm tĩnh, dường như đang kể sự việc không hề liên quan đến mình: “Tôi tự thấy thiên phú của mình hơn con trai, học tốt hơn cơn trai, nỗ lực hơn, kết quả như thế này tôi làm sao cam tâm? Cho nên tôi rất hận cha mình, căm hận những bó buộc mà thân phận nữ nhi mang lại, thậm chí căm hận cả Diệp gia và Mạc Bắc. Ngày nào cũng cùng đám bạn xấu, làm việc hồ đồ, hung dữ hiếu thắng, dưới sự sùng bái của bọn lưu manh, lấy bạo lực làm niềm vui nhất thời, thậm chí còn bất chấp tất cả lấy trộm quân phù của cha, ngụy tạo thư tín, xuất quân đi đánh trận, muốn chọc tức ông, muốn chứng minh bản thân mạnh mẽ hơn con trai... Cho rằng như thế sẽ cởi bỏ được cái kén trên người, có được sự giải thoát”.
Chỉ có nỗi đau xé tim gan mới có thể làm cho đứa trẻ trưởng thành chỉ sau một đêm.
Diệp Chiêu vuốt qua chữ “Chiêu” khắc trên thanh kiếm, nói khẽ: “Khi trở về Diệp Phủ, mẹ tôi còn hơi thở cuối cùng, bà đưa cho tôi thanh bảo kiếm mà cha tôi yêu quý nhất, nói với tôi, tôi mới là đứa con gái mà cha tôi tự hào nhất, cũng là đứa con gái mà ông yêu thương nhất. Người nhà Diệp gia tử trận trên chiến trường đủ nhiều rồi, cho nên cha hy vọng tôi đừng giống như anh trai mình dùng cả tính mạng để chém giết trên sa trường, mà giống như con gái nhà bình thường khác sẽ lấy chồng, có được hạnh phúc giản đơn.”
Mẹ nói rằng đừng báo thù, mau chạy trốn, chạy về hướng Tây.
Phía Tây thành Ung Quan là trấn Mông Kỳ, Man Kim vẫn chưa đuổi đến.
Nhân lúc trời tảng sáng, khi sự cảnh giác của con người ở mức thấp nhất, mau chạy trốn.
Lửa thành Ung Quan dần dần tắt, các khu nhà đều cháy hết cả, người sống cũng chẳng còn bao nhiêu, cái còn lại chỉ là sự thù hận.
Cha, con xin lỗi.
Di mệnh của cha, tạm thời con không có cách nào làm được.
Diệp Chiêu đứng thẳng người, cô nhìn về tòa thành đã bị hủy hoại, nói rất kiên định: “Mạc Bắc là nhà của ta, trong người ta đang chảy dòng máu của Diệp gia, ở đây ngang ngược gây ra nhiều tội ác không tha thứ được. Nay gặp phải nạn lớn, sao có thể bỏ mặc bách tính Mạn Bắc, một mình rời bỏ đi chứ?”
Diệp Chiêu cầm thanh bảo kiếm của cha, giơ cao binh phù tập hợp những binh lính còn sống sót của cha mình để tiếp tục ra trận giết giặc.
Cô phải dùng máu tươi để rửa sạch những lỗi lầm đã phạm phải.
Cô quyết tâm sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để chuộc tội.
Diệp Chiêu đi về phía Đông.
Sao mai sáng lấp lánh nơi chân trời, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ và chói lóa.
Hồ Thanh lau khô nước mắt, đuổi theo Diệp Chiêu, hỏi lớn: “Này, đồ thô lỗ không đọc được văn thư như cô có cần quân sư không?”
Đàn bà trở mặt thật nhanh, thật khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận đùng đùng phẩy tay đi vào.
Thu Hoa và Thu Thủy lập tức lè lưỡi nhìn theo bóng dáng anh ta và nhẹ nhàng vỗ tay reo mừng.
Diệp Chiêu đợi Hạ Ngọc Cẩn đi khuất mới đến bên hai người đưa ngón tay ra, cốc vào đầu mỗi người một cái thật đau, rồi nói lớn: “Càng ngày càng không biết phép tắc gì hết! Đừng có bắt nạt người đàn ông của ta quá đáng quá!”.
Thu Hoa, Thu Thủy cùng kêu “Ái” một tiếng, hai tay ôm đầu nhìn Diệp Chiêu đầy ai oán, rồi cố giái thích: “Có bắt nạt đâu?”
“Vẫn còn dám ngụy biện?! Các người không bắt nạt anh ta, vậy sao lúc anh ta vừa bước ra từ phòng của ta còn rất vui vẻ, thế mà bây giờ lại tức giận đùng đùng xông ra cửa là làm sao?”. Diệp Chiêu tiếp tục giáo huấn: “Cả hai người đều là những kẻ không làm người ta yên lòng được, cứ phải làm loạn lên thì mới vui sao?!”.
Hai cô gái liếc nhìn nhau. Sau một hồi im lặng, Thu Hoa vốn thẳng tính không nhịn được nỗi lòng, bèn tranh nói: “Tướng quân, chúng tôi ghét anh ta! Một kẻ được bọc trong mật ong, thứ bỏ đi lớn lên trong nhung lụa giàu sang, không mang vác làm được việc nặng. Tướng quân không chê bai anh ta, đã là phúc phận anh ta tích được ba đời rồi! Anh ta lại dám chê bai tướng quân! Uổng phí tướng quân đối tốt với anh ta! Thật không đáng! Đồ hèn nhát vô sỉ khốn kiếp như anh ta, ngay cả bọn vặt vãnh chọn tùy tiện trong ba quân chúng ta cũng tốt hơn anh ta nhiều!”.
Thu Thủy bổ sung: “Ví dụ như Hồ quân sư, tốt hơn anh ta một vạn lần, lại rất cung kính với người. Nếu như người lấy anh ta, chắc chắn anh ta không dám nói hai lời...”
“Hồ Ly?”. Diệp Chiêu bị những lời ngốc nghếch của bọn họ làm cho bật cười: “Đừng có ăn nói hàm hồ, anh ta chắc chắn không nói hai lời trước tiên là cắt cổ sau đó là nhảy sông. Các ngươi còn trẻ, rất nhiều việc trước đây đều không biết...”.
Năm đó cha của Hồ Thanh dạy học ở Diệp gia, Hồ Thanh làm thư đồng cho anh hai của Diệp Chiêu, đi theo hầu bên cạnh.
Diệp Chiêu học hành kém cỏi, anh hai của Diệp Chiêu cũng không tốt hơn là bao. Hồ Thanh tuy còn ít tuổi nhưng thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn hiểu biết nên còn được gọi là thần đồng. Người nhà Diệp gia trên dưới không ai nhắc đến anh ta mà không khen ngợi cả, nhìn lại hai kẻ bỏ đi của nhà mình, mọi người chỉ biết than thở rồi thường hay đem ba người ra so sánh: “Xem Hồ Thanh nhà người ta, rồi nhìn lại con”. “Hai đứa tiểu tử khốn kiếp, cộng lại mà có được hiểu biết bằng một nửa HồThanh thôi, lão đây cũng có thể sống thêm được mười năm nữa”.
Diệp Chiêu vốn là người có tính khí ngang ngược, làm sao có thể nghe những lời ấy?
Cô đem theo lũ bạn nghịch như quỷ của mình, hành hạ Hồ Thanh thậm tệ. Cứ ba ngày hai trận đến tìm anh ta để dạy cho anh ta một bài học, làm những chỗ không nhìn thấy trên người anh ta đầy vết thâm tím, chỉ với một mục đích là đuổi cổ cha con họ đi. Hồ Thanh vì cha, mọi việc đều nén nhịn, không nói ra, trong lòng thì hận Diệp Chiêu đến tận xương tủy, chỉ mong nhanh nhanh lớn lên để tham gia khoa cử, lấy được một chức quan, áo gấm vinh quy, rồi tìm cơ hội trả thù cô ta sau.
Sau đó…
Mộng ước tuổi thiếu niên không có kết quả.
Ngày đó, khói lửa vùng Mạc Bắc liên miên, tiếng chém giết kinh động đến tận trời xanh. Cha mẹ của bọn họ đều bị chết thảm trong lúc thành bị chiếm, nhà cửa bị hủy hoại, ân ân oán oán tuổi thiếu thời đem so với nỗi hận của quốc gia, tự nhiên trở thành việc không đáng nhắc tới.
Hai người liên thủ chống lại Man Kim, quan hệ cũng bắt đầu tốt lên.
Hồ Thanh vẫn thích cứ năm ngày ba bữa lại chọc tức Diệp Chiêu, coi như là trả thù việc năm xưa.
“Hồ Ly và ta là huynh đệ, hắn đã lớn thế rồi mà vẫn độc thân thì cũng đủ đáng thương rồi. Các ngươi đừng có làm bại hoại thanh danh của hắn ta, hại hắn không lấy được vợ đấy. Nếu như không phải hắn kiên quyết không cần phụ nữ thô lỗ, ta chắc chắn sẽ đưa cả hai chị em ngươi cho hắn ta luôn!”. Diệp Chiêu ngừng một lúc, lại mắng: “Còn làm bậy nữa ta cho cha các ngươi mang về nhà, ngoan ngoãn ở nhà mà thêu đồ làm của hồi môn! Đợi khi hết tuổi xuân rồi, ta sẽ đứng ra gả hai ngươi cho hai tên thư sinh trói gà không chặt!”.
Thu Hoa và Thu Thủy thấy tướng quân giận dữ, cùng sợ đến nỗi mặt hai người trắng bệch, lắc đầu lia lia hệ như cái trống lắc.
Diệp Chiêu lạnh lùng nói: “Hạ Ngọc Cẩn dù có thế nào cũng là Nam Bình Quận Vương, là cháu trai được lòng Thái hậu, cũng là kẻ có thế lực ở Thượng Kinh. Nếu anh ta có ý muốn trừng trị các người, bất cứ lúc nào cũng có tám, mười loại thủ đoạn để đối phó. Nay anh ta thiện tâm, không muốn so đo với hai đứa con gái, các ngươi đừng có thấy anh ta nhường nhịn rồi tùy tiện giẫm lên mặt anh ta!”.
Môi của Thu Thủy hơi động đậy, vẫn còn muốn nói lời công bằng thay cho Hồ Thanh, nhưng nhìn thấy ánh sắc lạnh trong mắt của Diệp Chiêu, vội vàng nuốt lại những lời chứa đầy trong bụng đang định nói.
Diệp Chiêu cúi đầu, với giọng nói nghiêm túc nhất, cùng tốc độ chậm rãi nhất, cảnh cáo bọn họ: “Diệp Chiêu ta không bao giờ đánh trận vô nghĩa, không đánh thành vô dụng. Một khi đã chọn anh ta, thì tức anh ta có điểm mà ta rất cần đến. Còn như anh ta là người như thế nào, tốt hay xấu, hợp hay không, lòng ta đã rõ, không cần đến các ngươi đưa ra quyết định”.
Thu Hoa và Thu Thủy đứng thẳng ngươi, không dám thở mạnh.
Diệp Chiêu tổng kết: “Việc hôm nay, ta chỉ nói lần này thôi, sau này không có ngoại lệ đâu đấy”.
Quan Ngự sử tuần thành tuy chỉ là một chức quan nhỏ nhưng trong tay cũng còn có hơn trăm thủ hạ.
Lão Đầu Dê phụ trách công việc văn thư nghe nói sắp có Ngự sử mới nhậm chức, liền bỏ ra cả một ngày một đêm sắp xếp lại ngăn nắp tất cả tài liệu. Nhưng khi biết Ngự sử mới là Nam Bình Quận Vương, ông ta trầm ngâm mất nửa canh giờ, rồi sau đó bỏ ra mười buổi tối, chép lại tất cả các tài liệu đã sắp xếp, thức khuya làm ông ta gầy đi trông thấy.
Hạ Ngọc Cẩn mang theo một bụng tức đến Viện tuần sát, lập tức điểm danh tất cả cấp dưới để làm quen, phát hiện quá nửa là người quen trên phố ngày trước, cho nên để làm quen không mấy tốn sức. Đợi khi lão Đầu Dê đưa giấy tờ lên, anh ta nhận lấy giấy tờ ghi chép việc bố phòng thị sát thành, sau đó tách danh sách đen và các án của bọn lưu manh thích gây sự, rồi khua khua tay nói: “Không cần xem nữa, mấy tên khốn kiếp này, có tên nào mà ta không quen?”.
Lão Đầu Dê đột nhiên như muốn khóc.
Nếu biết trước như thế này, ông ta việc gì phải mất nhiều thời gian như thế để xóa tên của Nam Bình Quận Vương trên giấy tờ đi?
Hạ Ngọc Cẩn nhậm chức quan mới, việc đầu tiên là đi tuần phố để cho bọn thủ hạ dẫn đi làm quen với công việc.
Anh ta cưỡi một con ngựa hiền lành đi trên phố, vừa đi vừa lắc lư. Bọn lưu manh ở Thượng Kinh liền náo động, lũ lượt kết bè tam tứ ngũ, gọi đồng bọn đến hóng hớt. Ngồi trong quán trà quán rượu, kẻ thì uống rượu, kẻ thì uống trà, kẻ cắn hạt dưa, chỉ trỏ vào Hạ Ngọc Cẩn mặc bộ quan phục mới tinh, nghĩ đến những việc làm của anh ta trước đây, nói thẳng luôn: “Chuột trông kho thóc - vừa giám sát vừa ăn cắp.”
Hạ Ngọc Cẩn tiện tay chỉ ra vài tên cười đắc ý nhất, dặn dò quan sai: “Tên mặc quần áo màu xanh lam kia hôm qua ăn mà không trả tiền ở Túy Vân Lâu. Tên béo có nốt ruồi ở cằm năm ngày trước tham gia đánh lộn. Còn tên gầy như con khỉ kia nghi ngờ là tham gia lừa đảo. Lôi cổ hết về thẩm vấn cho bổn vương.”
Bọn nhà giàu hư hỏng, ít nhiều cùng đều làm vài việc xấu xa, thấy Hạ Ngọc Cẩn tức giận vì xấu hổ nên trở mặt không nhận người quen, vội vàng im mồm, nhịn cười đến nỗi bụng đau quặn.
Hạ Ngọc Cẩn thấy mọi người đã biết điều hơn, dạo trên phố một vòng, rồi cảnh cáo bọn người quen biết, dặn bọn họ nếu sau này có làm việc xấu thì phải làm cho sạch sẽ, đừng có làm mất mặt anh ta, cũng đừng có làm lớn chuyện. Những tên kia đều gật đầu khom lưng tỏ ý biết rồi, làm việc gì cũng sẽ không gây phiền phức cho Quận Vương.
Khi đi qua Hạnh Hoa Lâu, vừa đúng giờ Ngọ, ngửi thấy mùi thơm của rượu thịt, bụng Hạ Ngọc Cẩn sôi sùng sục.
Hạ Ngọc Cẩn xuống ngựa, đưa cho tiểu nhị dắt, rồi cùng với hơn hai mươi tên quan sai và lính vào trong dùng bữa. Anh ta vốn là người ưa sỹ diện, lại có tính cách ôn hòa, những người kia lại muốn nịnh bợ, uống được dăm ba chén, đã tạo thành một hội rất thân thiết, giống như những bạn bè tốt đã quen biết nhau mười năm vậy.
Đang uống, Hạ Ngọc Cẩn nheo nheo mắt, thấy một bóng người mặc áo màu xanh từ từ đi tới bèn lấy một bình rượu và hai món nhắm rồi tự bê ra chỗ cửa sổ góc nhà sát phố, vừa tự rót tự uống để hưởng thụ.
Lát sau, anh ta dặn dò thủ hạ rồi vội vàng đi tới vỗ vào vai người vừa đến, cười nói: “Hồ Thanh huynh đệ? Mấy ngày bận nay bận đến mức chân không chạm đất? Tại sao huynh đệ mời uống rượu mấy lần đều không thấy huynh xuất hiện vậy?”
Hồ Thanh nghe thấy tiếng, lặng lẽ nhìn chiếc chén trong tay, thầm hít một hơi, lúc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhỏ dài kia có ánh khinh thường đã bị ý cười nhẹ nhàng che đi, anh ta thở dài: “Tướng quân phân cho một đống nhiệm vụ, bận đến nỗi ngủ cũng không nhắm được mắt”.
“Đồ đàn bà hung dữ đúng là chỉ biết sai khiến người khác. Xem sắc mặt của huynh tiều tụy thế này, chậc chậc...”. Hạ Ngọc Cẩn có cảm giác đồng bệnh tương lân với anh chàng bị vợ mình áp bức, liền gọi ông chủ, bảo mang hai bình rượu Hoa Điêu ngon nhất và nửa cân tai lợn muối lên, ngồi xuống rồi khuyên giải: “Với tài năng của Hồ huynh đệ, tham gia kỳ thi mưa xuân, trúng cử nhân tiến sỹ không thành vấn đề, hà cớ gì phải làm một tham mưu nhỏ bé, quá thiệt thòi rồi”.
Hồ Thanh chậm rãi nói: “Cũng tạm được”.
Hạ Ngọc Cẩn hỏi: “Huynh quen vợ tôi như thế nào?”.
Hồ Thanh nghĩ một lát rồi nói: “Gia phụ là gia sư của Diệp gia, tôi quen biết tướng quân từ nhỏ.”
Hạ Ngọc Cẩn cười nói: “Ha ha, cô ta nói khi còn nhỏ mình rất hung dữ.”
Hồ Thanh gật đầu: “Đâu chỉ có hung dữ, rõ ràng là đồ khốn kiếp. Từ nhỏ đã mặc quần áo con trai, ngang ngược, huênh hoang. Thấy người nào không vừa mắt là tùy tiện bắt nạt, việc xấu xa gì cũng có phần của cô ta. Diệp lão tướng quân rất hận với những hành vi của cô ta, ba ngày hai bữa ăn đánh, nửa tháng một lần quát đuổi cô ta ra khỏi nhà”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy hiếu kỳ liền hỏi: “Người ở Mạc Bắc đều không biết cô ta là nữ à?”.
Hổ Thanh trợn mắt với anh ta: “Huynh thấy mang tiếng trong nhà có một đứa con trai ngỗ ngược hay là có một đứa con gái ngỗ ngược hơn?”
Đều là mất mặt, đương nhiên phải chọn cái nào đỡ hơn rồi.
Diệp gia không ngăn được sự ngỗ ngược của Diệp Chiêu, lại không có mặt mũi nào thừa nhận cô ta là con gái, đành phải ra lệnh cấm với người trong nhà.
Diệp Chiêu thân hình cao ráo, võ công cao cường, nói năng hành xử còn hung hãn hơn cả con trai. Nói cô ta là con gái, có khác nào chỉ vào con hổ mà bảo rằng đây là cừu, sẽ không có ai tin cả.
Lâu dần, người ở Mạc Bắc đều tưởng rằng Diệp gia có ba người con trai.
Hạ Ngọc Cẩn muốn hiểu rõ mấu chốt, hỏi: “Huynh ghét cô ta, việc gì phải đi theo cô ta làm việc chứ?”.
“Ghét? Có thể thế.” Tâm tự của Hồ Thanh chợt ngẩn ngơ, bất giác anh ta nhớ lại buổi tối cách đây sáu năm và một lần nữa lại rơi vào cơn ác mộng tưởng như vĩnh viễn không bao giờ có thể tỉnh lại.
Lửa cháy bùng bùng vây quanh người, mùi máu tanh xộc vào mũi.
Thành Ung Quan của Mạc Bắc bị phá, Diệp gia là mục tiêu giết chóc đầu tiên, phu nhân thê thiếp, a hoàn thị nữ, kẻ hầu người hạ không ai thoát được. Trong ánh lửa ngút trời, Hồ Thanh được cha giấu trong sọt để đồ của phòng chứa củi, phía trên phủ một lớp cỏ dày, cha dặn dò anh ta: “Phải sống cho tốt.” Anh ta tận mắt nhìn thấy cha mình còn chưa kịp xông ra ngoài, thì đã bị quân Man Kim chém một đao đầu rơi xuống đất, còn làm bóng đá với nhau, cười nói huyên náo, so xem ai có được bóng tròn nhất, đá được xa nhất.
Máu tươi chảy theo mặt đá xanh, từ từ lan ra, ngấm vào sọt đan bằng liễu, thấm ướt gấu áo của anh ta, vẫn còn hơi ấm.
Thân thể của cha nằm bất động, sống lưng của tuổi già đã vĩnh viễn ngủ yên.
Ông không bao giờ còn phải đọc tứ thư ngũ kinh ru con ngủ với âm thanh khó nghe hằng đêm nữa.
Bên tai nhét đầy những âm thanh hoan hỉ của bọn dã thú, phụ nữ bị hãm hiếp thét lên những tiếng xé lòng, tiếng gào thét phẫn nộ của đàn ông. Âm thanh điên cuồng thét lớn phải chăng là của Tiểu Mã vốn thường ngày yếu đuổi? Âm thanh khóc lóc xin tha có phải là của Hồng Tụ tỷ tỷ tốt bụng vẫn đưa thuốc cho anh ta mỗi khi bị thương không? Tiểu Mao con trai tám tuổi của Lưu Đại Thẩm nhà bếp bay trên không trung, rơi xuống đất lăn hai vòng, bị đao sắc xuyên qua, không động đậy nữa. Cậu bé đó sẽ không còn phải lén lút tìm Hồ Thanh học chữ, mơ mộng làm tú tài nữa?
Còn ai nữa? Còn ai có thể sống được?
Anh ta hoảng loạn đến mức mất đi thần trí.
Sau một trận run rẩy cực độ, tất cả lại trở về sự yên lặng.
Đêm đến, quân Man Kim đốt đuốc lục lọi khắp nơi, nói rằng phải tìm ra tên cẩu tử của Diệp gia.
Sau một hồi tìm kiếm kỹ càng, không có con cá nào mắc lưới cả.
“Ở đây còn có một tên tiểu tạp chủng! Đúng là rất biết trốn, chết với ông mày.”
Quân Man Kim phát hiện ra anh ta, chúng hả hê sung sướng nhấc cổ anh ta ra khỏi cái sọt đan bằng liễu, để rồi sau đó sững sờ khi thấy mình bị chặt làm đôi ngang lưng, với Hồ Thanh ở trong tay cùng rơi xuống đất.
Trong vũng máu chảy tràn trên mặt đất, Hồ Thanh ngẩng đầu lên.
Trong cơn hoảng sợ, qua ánh lửa chói mắt như hoa sen đỏ, Hồ Thanh nhìn thấy một người đứng đó, uy phong lẫm liệt như một chiến thần. Ị
Mái tóc dài rối tung bay nhẹ nhàng trong gió đêm lạnh buốt. Khắp người cô nhuộm đỏ máu tươi. Đôi mắt màu lưu ly đỏ ngầu, tay phải cầm thanh bảo kiếm vẫn đang còn rỏ máu, tay trái chìa ra về phía anh ta.
Anh ta ngồi trên đất, nhất thời không động đậy được.
“Đi!” cô nói: “Đi với tôi!”.
Được giọng nói kiên định cổ vũ, cuối cùng anh ta cũng đứng dậy cắm cúi đi theo cô. Hai người đi đến bên bức tường phía sau phòng chứa củi, ở đó có một mật đạo nhỏ cô thường dùng để trốn ra ngoài mỗi khi bị nhốt. Ra đến ngoài, Diệp Chiêu chém chết hai tên lính Man Kim, sau đó dẫn Hồ Thanh cùng len lỏi luồn qua mấy nhà dân. Với bản lĩnh của Diệp Chiêu, hai người rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng cũng trốn thoát được sự phong tỏa của quân Man Kim, trốn vào rừng cây trên núi Ô Sơn ở ngoài thành.
Chạy trốn cả đêm, anh ta mệt đến nỗi thở không ra hơi, hai chân như đeo vật nặng ngàn vạn cân, không thể nào bước đi được nữa.
“Nghỉ ngơi một lúc đi”. Cô dừng bước, đứng ở sườn núi, nhìn về chân núi, nói khẽ: “Lửa thành Ung Quan, ngày càng lớn.”
Gió kèm theo hơi nóng, thổi qua ngọn cây, tấu lên khúc nhạc tang tóc thê lương.
Những tiếng kêu tuyệt vọng vẫn cứ không ngừng vọng vào tai.
Hai con người từng căm hận nhau giờ lại sát vai bên nhau cùng lặng lẽ nhìn. Nhìn đám lửa bùng bùng đang vẽ lên trên tấm phông màn đêm cảnh ánh chiều tà xán lạn, tàn nhẫn nuốt chửng hết nhà cửa. Bạn bè ở Diệp phủ, bạn học ở thư viện Tư Tĩnh, rượu ngon ở Quế Hương Tửu Tứ, mỹ nhân phố Tây, đồ cổ ở Nguyệt Nha Lâu, hoa mai ở Vạn Cổ Hiên... Chỉ khi mất đi, mới hiểu hết được tất cả sự đẹp đẽ ấy.
Anh ta mơ ước áo gấm vinh quy, hiếu thuận với cha.
Nhưng, quê hương ở đâu? Cha giờ ở đâu?
Không về được nữa rồi.
Không bao giờ về lại được nữa rồi.
Một luồng không khí mới mẻ tràn vào khoang ngực, nỗi sợ hãi dần tiêu tan, nỗi đau xé tan cõi lòng, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Một người con trai mười sáu tuổi, cuối cùng cũng ôm lấy đầu gối, khóc đến mức khàn tiếng, cạn kiệt hết sức lực.
Diệp Chiêu lặng lẽ ngồi bên anh ta cả đêm, không nói, không khóc, chỉ nhìn vào thanh bảo kiếm trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Bầu không khí tràn ngập sự bi thương nặng nề.
Khi bình minh đến, cuối cùng cô cũng chịu nói: “Từ nhỏ tôi đã si mê luyện võ, nhưng cha nói tôi là con gái, cho dù có mạnh mẽ thế nào, sau này cũng bị nhốt trong căn nhà bốn phía là tường, ngẩng mặt là trời, luyện võ có giỏi đến đâu, ngoài việc làm cho nhà chồng chê cười ra, không có tác đụng gì”.
Hồ Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
Giọng nói của Diệp Chiêu rất điềm tĩnh, dường như đang kể sự việc không hề liên quan đến mình: “Tôi tự thấy thiên phú của mình hơn con trai, học tốt hơn cơn trai, nỗ lực hơn, kết quả như thế này tôi làm sao cam tâm? Cho nên tôi rất hận cha mình, căm hận những bó buộc mà thân phận nữ nhi mang lại, thậm chí căm hận cả Diệp gia và Mạc Bắc. Ngày nào cũng cùng đám bạn xấu, làm việc hồ đồ, hung dữ hiếu thắng, dưới sự sùng bái của bọn lưu manh, lấy bạo lực làm niềm vui nhất thời, thậm chí còn bất chấp tất cả lấy trộm quân phù của cha, ngụy tạo thư tín, xuất quân đi đánh trận, muốn chọc tức ông, muốn chứng minh bản thân mạnh mẽ hơn con trai... Cho rằng như thế sẽ cởi bỏ được cái kén trên người, có được sự giải thoát”.
Chỉ có nỗi đau xé tim gan mới có thể làm cho đứa trẻ trưởng thành chỉ sau một đêm.
Diệp Chiêu vuốt qua chữ “Chiêu” khắc trên thanh kiếm, nói khẽ: “Khi trở về Diệp Phủ, mẹ tôi còn hơi thở cuối cùng, bà đưa cho tôi thanh bảo kiếm mà cha tôi yêu quý nhất, nói với tôi, tôi mới là đứa con gái mà cha tôi tự hào nhất, cũng là đứa con gái mà ông yêu thương nhất. Người nhà Diệp gia tử trận trên chiến trường đủ nhiều rồi, cho nên cha hy vọng tôi đừng giống như anh trai mình dùng cả tính mạng để chém giết trên sa trường, mà giống như con gái nhà bình thường khác sẽ lấy chồng, có được hạnh phúc giản đơn.”
Mẹ nói rằng đừng báo thù, mau chạy trốn, chạy về hướng Tây.
Phía Tây thành Ung Quan là trấn Mông Kỳ, Man Kim vẫn chưa đuổi đến.
Nhân lúc trời tảng sáng, khi sự cảnh giác của con người ở mức thấp nhất, mau chạy trốn.
Lửa thành Ung Quan dần dần tắt, các khu nhà đều cháy hết cả, người sống cũng chẳng còn bao nhiêu, cái còn lại chỉ là sự thù hận.
Cha, con xin lỗi.
Di mệnh của cha, tạm thời con không có cách nào làm được.
Diệp Chiêu đứng thẳng người, cô nhìn về tòa thành đã bị hủy hoại, nói rất kiên định: “Mạc Bắc là nhà của ta, trong người ta đang chảy dòng máu của Diệp gia, ở đây ngang ngược gây ra nhiều tội ác không tha thứ được. Nay gặp phải nạn lớn, sao có thể bỏ mặc bách tính Mạn Bắc, một mình rời bỏ đi chứ?”
Diệp Chiêu cầm thanh bảo kiếm của cha, giơ cao binh phù tập hợp những binh lính còn sống sót của cha mình để tiếp tục ra trận giết giặc.
Cô phải dùng máu tươi để rửa sạch những lỗi lầm đã phạm phải.
Cô quyết tâm sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để chuộc tội.
Diệp Chiêu đi về phía Đông.
Sao mai sáng lấp lánh nơi chân trời, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ và chói lóa.
Hồ Thanh lau khô nước mắt, đuổi theo Diệp Chiêu, hỏi lớn: “Này, đồ thô lỗ không đọc được văn thư như cô có cần quân sư không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook