Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới
-
Chương 109: Dụ con mồi vào bẫy
Năm đó, đại a hoàn thân thiết của Diệp Chiêu biết tiểu thư nhà mình đã gây ra họa lớn, cũng không dám báo lên trên. Nhân lúc cô ấy hoảng loạn sợ hãi, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng bắt tiểu thư nhà mình mặc quần áo con gái thành công, quang minh chính đại đi ra trước mặt mọi người. Hạ Ngọc Cẩn đối với sự việc xảy ra lúc bốn tuổi mơ hồ, nhớ cũng không rõ lắm, chỉ nhớ duy nhất là cái tên tiểu tử xấu xa đó cõng cậu ta nhảy tường thì bị rơi xuống nước, rồi bị bệnh nằm trên giường hơn mười năm mà thôi. Đợi lúc cơ thể khỏe một chút, cậu ta sai người đi điều tra, cũng đã từng hỏi Diệp lão tướng quân. Diệp lão tướng quân đức cao vọng trọng, thành thật chu đáo. Ông ta uy tín cao ngời, một mực khẳng định không đem con trai đi vườn Thiên Hương, sự việc vì thế cũng chỉ đến đấy thôi.
Nghe xong Diệp Chiêu kể lại ký ức “đẹp đẽ” đó, cuối cùng cậu ta cũng nhớ ra cái tên tiểu tử thối tha đó không những hại cậu ta rơi xuống nước, mà còn trêu chọc khinh bạc, tức đến nỗi gầm thét chửi rủa. Chỉ hận một điều không thể lôi cái tên khốn này ra bắt quỳ ván đinh.
“Nói nhỏ một chút, đừng để người khác nghe thấy”. Diệp Chiêu không ngừng đón lấy những đồ vật bay loạn xạ trong không trung, miệng không ngừng nói xin lỗi. Ngốc nghếch như cô cũng biết bị Hồ Thanh lừa, âm thầm thề, đợi chiến sự kết thúc, sẽ lôi anh ta ra lột da làm áo choàng.
Hạ Ngọc Cẩn ném một lúc, không tìm thấy đồ vật nào có thể ném nữa, thở hổn hển, mặt đen kịt ngồi trên trường kỷ, muốn uống hai ngụm trà để làm dịu lại cổ họng đang khát khô, nhưng không tìm thấy cái ấm đồng đâu. Diệp Chiêu vội vàng lấy chiếc ấm đồng và cốc gỗ từ sau người ra, từ từ rót đầy cho cậu ta, kính cẩn lễ phép đưa cho cậu ta, có ý định thương lượng nói: “Bây giờ không phải thời điểm tốt, đợi về rồi mắng tiếp?”.
“Về, về…”. Hạ Ngọc Cẩn nhìn thấy khuôn mặt của cô ta lại tức giận, đập mạnh xuống bàn quát: “Về thì ta sẽ chia tay cô, cái đồ sao đen đủi”.
Diệp Chiêu nhỏ giọng giải thích: “Lúc đó thiếp thực sự không cố ý”.
Hạ Ngọc Cẩn hung hãn trả lời: “Không cố ý mà bắt tôi phải nằm mười bốn năm trời, nếu cố ý thì không phải là lấy mạng luôn hả?”.
Diệp Chiêu nhìn cậu ta, cúi mặt không trả lời.
Hạ Ngọc Cẩn định thần lại, nghĩ tới thân thủ võ công của cô ta, rồi lại nghĩ tới cơ thể yếu ớt của mình, bỗng nhiên phát hiện ra một cái giả thiết đã trở thành sự thật, trong lòng càng thêm tức giận, cầm chiếc ấm lên lại muốn ném.
Diệp Chiêu thấy tình hình không ổn, nhanh nhẹn nghĩ ra một cách, cong lưng ôm lấy bụng: “Đau, ai ô, đau quá…”.
Cái đồ khốn này đang mang trong mình đứa con ngọc ngà của cậu ta.
Hạ Ngọc Cẩn biết vợ mình đang giả vờ, nhưng bàn tay đang cầm chiếc ấm dừng lại ở không trung, không sao ném đi được. Đành hậm hực đặt xuống, ngồi đấy mà bực tức.
Diệp Chiêu ghé sát vào, cùng ngồi im lặng chắc khoảng nửa canh giờ, đợi sau khi sắc mặt cậu ta hơi khá lên, nhẹ nhàng nói: “Ngày nào đêm nào, thiếp cũng đều không ngừng nghĩ về những việc sai trái mình đã làm trong cuộc đời, hối hận tức giận xấu hổ tội lỗi. Sai lầm thì đã phạm phải rồi, hối hận cũng không thể làm gì được, chỉ mong có cơ hội được chuộc tội, vì thế…”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận nói: “Vì thế mới lấy tôi chứ gì?”.
“Không phải.” Diệp Chiêu cúi đầu, khó khăn nói tiếp: “Thiếp biết tính tình của mình, không phải là một người bạn đời tốt, lấy chàng thì cũng chỉ làm chàng mất mặt mà thôi”. Cô cũng biết, đứa trẻ ở trong vườn hoa bị mình làm cho rơi xuống nước, có một đôi mắt trong sáng nhất và một tâm hồn lương thiện nhất: “Chàng tuy nói hận thiếp, nhưng chàng lại lo lắng cho Thái hậu và mẹ, lo lắng sẽ liên lụy đến quá nhiều người, nên mới không làm lớn chuyện lên. Nằm bệnh nhiều năm như thế, cũng không làm mất đi bản tính của chàng, mặc dù biết là không nên, thiếp vẫn hạ quyết tâm ở bên cạnh chàng…”.
Mỗi một chữ cô ấy nói ra thật khó khăn, mỗi một chữ là một nỗi đau.
Hạ Ngọc Cẩn mơ hồ nhớ lại lời Hồ Thanh đã từng nói: “Tướng quân nói, nếu ông trời để cô ấy sống, chính là vì chuộc lại tội lỗi của cả đời mình”.
Mười tám tuổi khởi binh, đã từng trải qua đao thương mưa tên, là vì chuộc lại lỗi lầm đã gây ra ở Mạc Bắc. Hai mươi tư tuổi xuất giá, chọn cậu ta, là vì muốn chuộc lại lỗi lầm thời trẻ con đã mắc phải. Cô ấy nợ quá nhiều, vì thế không dám hy vọng có được tình yêu, không dám khẩn cầu một niềm hạnh phúc bình thường. Cô mất đi vẻ ngoài tươi vui của một người con gái, mà thay vào đó là vẻ ngoài lạnh lùng, để che giấu đi sự đau khổ trong lòng mình.
Diêm Vương sống ai ai cũng sợ.
Nhưng cậu ta lại không sợ cô, chưa bao giờ sợ.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trực giác đã mách bảo cậu ta rằng, nếu cậu ta muốn giết người, thì cô sẽ mài đao, nếu cậu ta muốn ngắt hoa, thì cô sẽ canh chừng.
Bất luận cậu ta muốn làm gì, cô đều dốc hết sức lực, không màng đến cái giả phải trả, đạp hết mọi sự cản trở vì cậu ta.
Cậu ta nói cái gì, cô đều nghe, cậu ta muốn cái gì, cô đều làm, bất kỳ thành công nào của cậu ta, cô đều ủng hộ tán dương. Cô ở phía sau toàn tâm toàn ý đối đãi tốt với cậu ta, sự tin tưởng và khoan dung vô bờ bến này, khiến cậu ta trưởng thành, khiến cậu ta suy nghĩ, khiến cậu ta hồi sinh.
Cậu ta đã hồi sinh.
Nhưng cái gông của cô ấy khi nào mới có thể gỡ bỏ ra?
Một năm? Hai năm? Mười năm? Hay cả đời cả kiếp này?
Diệp Chiêu đưa tay ra, muốn động vào tay cậu ta, nhưng ngón tay vừa động vào, lại lén rụt lại, không dám chắc hỏi: “Thiếp hại chàng mười bốn năm, có thể dùng cả đời để trả không?”.
Hạ Ngọc Cẩn im lặng.
Diệp Chiêu cúi đầu: “Nếu chàng vẫn còn oán hận, thiếp có thể…”.
Hạ Ngọc Cẩn túm mạnh lấy cổ áo cô ta, lôi mạnh ra trước mặt, vô cùng tức tối nói: “Không thể!”.
Diệp Chiêu sững sờ nhìn cậu ta, đôi mắt màu lưu ly hơi trầm xuống, dường như đang rơi vào một hố sâu không nhìn thấy đáy.
“Ai muốn cô trả?!”. Hạ Ngọc Cẩn lấy ngón tay ấn mạnh vào trán cô, rồi dặn dò: “Vớ vẩn! Cô nợ tôi mười bốn năm, phải dùng cả đời để yêu!”.
Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua.
Ánh sáng cả một bầu trời đầy sao hình như đều phản chiếu trong mắt cô, tràn ngập màu sắc rực rỡ. Trong nháy mắt, Diệp Chiêu xoa xoa cái trán đang đỏ lên, cảm tưởng như đang ở trong một giấc mộng. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình không dám tin, trong cái biểu hiện miễn cưỡng của cậu ta có sự dịu dàng nồng ấm. Cô chỉ sợ thứ mình nhìn thấy không phải là thật, liền dụi mắt vài lần, hỏi nhỏ: “Chàng nói thật chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn ưỡn ngực: “Thật!”.
Diệp Chiêu lại hỏi: “Chàng tha thứ?”
Hạ Ngọc Cẩn gật đầu: “Ta tha thứ”.
Không có điều kiện, không có cái giá phải trả, không có hối hận.
Nỗi đau mười bốn năm, cậu ta đã tha thứ.
Cậu ta sẵn sàng đích thân gỡ bỏ cái cùm trên vai cô, chỉ mong cô đừng đau khổ nữa.
Hai đôi tay, tiến sát vào nhau, nhẹ nhàng chạm vào nhau, rồi nắm lấy nhau thật chặt.
Diệp Chiêu từ từ ngước mắt lên. Trong đôi mắt tràn đầy những tia sáng đầy màu hổ phách đang xao động, cô nhắm mắt lại, nhanh chóng kéo cậu ấy về phía mình, rồi im lặng gục lên vai cậu ta. Vài lọn tóc xanh xõa xuống, bộ râu rậm rạp, bờ vai của cậu ta có mùi trầm hương nhè nhẹ, yên tĩnh dịu dàng, bờ vai đó có hơi ấm nồng nàn, thật là hạnh phúc.
Hạ Ngọc Cẩn chỉ sợ cô không tin, liền lặp đi lặp lại: “Ta tha thứ, ta tha thứ…”.
Mười tám năm hoang đường, cô đã làm tổn thương rất nhiều người, đã phạm phải nhiều sai lầm không thể sửa chữa được.
Lãng tử quay đầu, quay đầu nhìn về quá khứ, rồi tự trói trái tim mình lại.
Cô không dám cầu xin sự tha thứ, không dám khát khao tự do.
Chỉ im lặng đợi chờ, âm thầm cố gắng.
Cho đến khi có người dùng “sự tha thứ” để giải thoát sự nguyền rủa đã bị phong kín bấy lâu nay.
Trên vai có rất nhiều gông cùm, cuối cùng cũng được giải thoát.
Lúc này, trong mắt có những giọt lệ nóng hổi trước đây chưa từng có, thi nhau rơi xuống kèm theo đó là những sự giằng co sợ hãi phải đối diện với sự thực mà cô che giấu bao năm.
Hạ Ngọc Cẩn cúi xuống, ôm nhẹ lấy eo cô, sự nghi ngờ bao năm được giải tỏa, oán hận được tháo gỡ, sau khi tha thứ, trong lòng lại có sự nhẹ nhõm rất khó hình dung.
Trong đêm tối ở trong lều, hai người thủ thỉ:
“Phu vi thê cương, sau này cái gì nàng cũng phải nghe ta”.
“Ờ, nhất định rồi!”.
“Ta nói Đông, nàng không được nói Tây”.
“Ờ, nên thế!”.
“Phải ngoan ngoãn giữ gìn thân thể, sinh một đứa con ngoan ngoãn khỏe mạnh!”.
“Ờ, chắc chắn rồi!”.
“Ở bên ngoài phải giữ thể diện cho ta”.
“Ờ, ai không giữ thể diện cho chàng sẽ chém đầu người đó!”.
Trong lều, hai bóng người, thủ thỉ thầm thì.
Ngoài lều, con chim ó giang đôi cánh, bay qua núi cao.
Nghe xong Diệp Chiêu kể lại ký ức “đẹp đẽ” đó, cuối cùng cậu ta cũng nhớ ra cái tên tiểu tử thối tha đó không những hại cậu ta rơi xuống nước, mà còn trêu chọc khinh bạc, tức đến nỗi gầm thét chửi rủa. Chỉ hận một điều không thể lôi cái tên khốn này ra bắt quỳ ván đinh.
“Nói nhỏ một chút, đừng để người khác nghe thấy”. Diệp Chiêu không ngừng đón lấy những đồ vật bay loạn xạ trong không trung, miệng không ngừng nói xin lỗi. Ngốc nghếch như cô cũng biết bị Hồ Thanh lừa, âm thầm thề, đợi chiến sự kết thúc, sẽ lôi anh ta ra lột da làm áo choàng.
Hạ Ngọc Cẩn ném một lúc, không tìm thấy đồ vật nào có thể ném nữa, thở hổn hển, mặt đen kịt ngồi trên trường kỷ, muốn uống hai ngụm trà để làm dịu lại cổ họng đang khát khô, nhưng không tìm thấy cái ấm đồng đâu. Diệp Chiêu vội vàng lấy chiếc ấm đồng và cốc gỗ từ sau người ra, từ từ rót đầy cho cậu ta, kính cẩn lễ phép đưa cho cậu ta, có ý định thương lượng nói: “Bây giờ không phải thời điểm tốt, đợi về rồi mắng tiếp?”.
“Về, về…”. Hạ Ngọc Cẩn nhìn thấy khuôn mặt của cô ta lại tức giận, đập mạnh xuống bàn quát: “Về thì ta sẽ chia tay cô, cái đồ sao đen đủi”.
Diệp Chiêu nhỏ giọng giải thích: “Lúc đó thiếp thực sự không cố ý”.
Hạ Ngọc Cẩn hung hãn trả lời: “Không cố ý mà bắt tôi phải nằm mười bốn năm trời, nếu cố ý thì không phải là lấy mạng luôn hả?”.
Diệp Chiêu nhìn cậu ta, cúi mặt không trả lời.
Hạ Ngọc Cẩn định thần lại, nghĩ tới thân thủ võ công của cô ta, rồi lại nghĩ tới cơ thể yếu ớt của mình, bỗng nhiên phát hiện ra một cái giả thiết đã trở thành sự thật, trong lòng càng thêm tức giận, cầm chiếc ấm lên lại muốn ném.
Diệp Chiêu thấy tình hình không ổn, nhanh nhẹn nghĩ ra một cách, cong lưng ôm lấy bụng: “Đau, ai ô, đau quá…”.
Cái đồ khốn này đang mang trong mình đứa con ngọc ngà của cậu ta.
Hạ Ngọc Cẩn biết vợ mình đang giả vờ, nhưng bàn tay đang cầm chiếc ấm dừng lại ở không trung, không sao ném đi được. Đành hậm hực đặt xuống, ngồi đấy mà bực tức.
Diệp Chiêu ghé sát vào, cùng ngồi im lặng chắc khoảng nửa canh giờ, đợi sau khi sắc mặt cậu ta hơi khá lên, nhẹ nhàng nói: “Ngày nào đêm nào, thiếp cũng đều không ngừng nghĩ về những việc sai trái mình đã làm trong cuộc đời, hối hận tức giận xấu hổ tội lỗi. Sai lầm thì đã phạm phải rồi, hối hận cũng không thể làm gì được, chỉ mong có cơ hội được chuộc tội, vì thế…”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận nói: “Vì thế mới lấy tôi chứ gì?”.
“Không phải.” Diệp Chiêu cúi đầu, khó khăn nói tiếp: “Thiếp biết tính tình của mình, không phải là một người bạn đời tốt, lấy chàng thì cũng chỉ làm chàng mất mặt mà thôi”. Cô cũng biết, đứa trẻ ở trong vườn hoa bị mình làm cho rơi xuống nước, có một đôi mắt trong sáng nhất và một tâm hồn lương thiện nhất: “Chàng tuy nói hận thiếp, nhưng chàng lại lo lắng cho Thái hậu và mẹ, lo lắng sẽ liên lụy đến quá nhiều người, nên mới không làm lớn chuyện lên. Nằm bệnh nhiều năm như thế, cũng không làm mất đi bản tính của chàng, mặc dù biết là không nên, thiếp vẫn hạ quyết tâm ở bên cạnh chàng…”.
Mỗi một chữ cô ấy nói ra thật khó khăn, mỗi một chữ là một nỗi đau.
Hạ Ngọc Cẩn mơ hồ nhớ lại lời Hồ Thanh đã từng nói: “Tướng quân nói, nếu ông trời để cô ấy sống, chính là vì chuộc lại tội lỗi của cả đời mình”.
Mười tám tuổi khởi binh, đã từng trải qua đao thương mưa tên, là vì chuộc lại lỗi lầm đã gây ra ở Mạc Bắc. Hai mươi tư tuổi xuất giá, chọn cậu ta, là vì muốn chuộc lại lỗi lầm thời trẻ con đã mắc phải. Cô ấy nợ quá nhiều, vì thế không dám hy vọng có được tình yêu, không dám khẩn cầu một niềm hạnh phúc bình thường. Cô mất đi vẻ ngoài tươi vui của một người con gái, mà thay vào đó là vẻ ngoài lạnh lùng, để che giấu đi sự đau khổ trong lòng mình.
Diêm Vương sống ai ai cũng sợ.
Nhưng cậu ta lại không sợ cô, chưa bao giờ sợ.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trực giác đã mách bảo cậu ta rằng, nếu cậu ta muốn giết người, thì cô sẽ mài đao, nếu cậu ta muốn ngắt hoa, thì cô sẽ canh chừng.
Bất luận cậu ta muốn làm gì, cô đều dốc hết sức lực, không màng đến cái giả phải trả, đạp hết mọi sự cản trở vì cậu ta.
Cậu ta nói cái gì, cô đều nghe, cậu ta muốn cái gì, cô đều làm, bất kỳ thành công nào của cậu ta, cô đều ủng hộ tán dương. Cô ở phía sau toàn tâm toàn ý đối đãi tốt với cậu ta, sự tin tưởng và khoan dung vô bờ bến này, khiến cậu ta trưởng thành, khiến cậu ta suy nghĩ, khiến cậu ta hồi sinh.
Cậu ta đã hồi sinh.
Nhưng cái gông của cô ấy khi nào mới có thể gỡ bỏ ra?
Một năm? Hai năm? Mười năm? Hay cả đời cả kiếp này?
Diệp Chiêu đưa tay ra, muốn động vào tay cậu ta, nhưng ngón tay vừa động vào, lại lén rụt lại, không dám chắc hỏi: “Thiếp hại chàng mười bốn năm, có thể dùng cả đời để trả không?”.
Hạ Ngọc Cẩn im lặng.
Diệp Chiêu cúi đầu: “Nếu chàng vẫn còn oán hận, thiếp có thể…”.
Hạ Ngọc Cẩn túm mạnh lấy cổ áo cô ta, lôi mạnh ra trước mặt, vô cùng tức tối nói: “Không thể!”.
Diệp Chiêu sững sờ nhìn cậu ta, đôi mắt màu lưu ly hơi trầm xuống, dường như đang rơi vào một hố sâu không nhìn thấy đáy.
“Ai muốn cô trả?!”. Hạ Ngọc Cẩn lấy ngón tay ấn mạnh vào trán cô, rồi dặn dò: “Vớ vẩn! Cô nợ tôi mười bốn năm, phải dùng cả đời để yêu!”.
Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua.
Ánh sáng cả một bầu trời đầy sao hình như đều phản chiếu trong mắt cô, tràn ngập màu sắc rực rỡ. Trong nháy mắt, Diệp Chiêu xoa xoa cái trán đang đỏ lên, cảm tưởng như đang ở trong một giấc mộng. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình không dám tin, trong cái biểu hiện miễn cưỡng của cậu ta có sự dịu dàng nồng ấm. Cô chỉ sợ thứ mình nhìn thấy không phải là thật, liền dụi mắt vài lần, hỏi nhỏ: “Chàng nói thật chứ?”.
Hạ Ngọc Cẩn ưỡn ngực: “Thật!”.
Diệp Chiêu lại hỏi: “Chàng tha thứ?”
Hạ Ngọc Cẩn gật đầu: “Ta tha thứ”.
Không có điều kiện, không có cái giá phải trả, không có hối hận.
Nỗi đau mười bốn năm, cậu ta đã tha thứ.
Cậu ta sẵn sàng đích thân gỡ bỏ cái cùm trên vai cô, chỉ mong cô đừng đau khổ nữa.
Hai đôi tay, tiến sát vào nhau, nhẹ nhàng chạm vào nhau, rồi nắm lấy nhau thật chặt.
Diệp Chiêu từ từ ngước mắt lên. Trong đôi mắt tràn đầy những tia sáng đầy màu hổ phách đang xao động, cô nhắm mắt lại, nhanh chóng kéo cậu ấy về phía mình, rồi im lặng gục lên vai cậu ta. Vài lọn tóc xanh xõa xuống, bộ râu rậm rạp, bờ vai của cậu ta có mùi trầm hương nhè nhẹ, yên tĩnh dịu dàng, bờ vai đó có hơi ấm nồng nàn, thật là hạnh phúc.
Hạ Ngọc Cẩn chỉ sợ cô không tin, liền lặp đi lặp lại: “Ta tha thứ, ta tha thứ…”.
Mười tám năm hoang đường, cô đã làm tổn thương rất nhiều người, đã phạm phải nhiều sai lầm không thể sửa chữa được.
Lãng tử quay đầu, quay đầu nhìn về quá khứ, rồi tự trói trái tim mình lại.
Cô không dám cầu xin sự tha thứ, không dám khát khao tự do.
Chỉ im lặng đợi chờ, âm thầm cố gắng.
Cho đến khi có người dùng “sự tha thứ” để giải thoát sự nguyền rủa đã bị phong kín bấy lâu nay.
Trên vai có rất nhiều gông cùm, cuối cùng cũng được giải thoát.
Lúc này, trong mắt có những giọt lệ nóng hổi trước đây chưa từng có, thi nhau rơi xuống kèm theo đó là những sự giằng co sợ hãi phải đối diện với sự thực mà cô che giấu bao năm.
Hạ Ngọc Cẩn cúi xuống, ôm nhẹ lấy eo cô, sự nghi ngờ bao năm được giải tỏa, oán hận được tháo gỡ, sau khi tha thứ, trong lòng lại có sự nhẹ nhõm rất khó hình dung.
Trong đêm tối ở trong lều, hai người thủ thỉ:
“Phu vi thê cương, sau này cái gì nàng cũng phải nghe ta”.
“Ờ, nhất định rồi!”.
“Ta nói Đông, nàng không được nói Tây”.
“Ờ, nên thế!”.
“Phải ngoan ngoãn giữ gìn thân thể, sinh một đứa con ngoan ngoãn khỏe mạnh!”.
“Ờ, chắc chắn rồi!”.
“Ở bên ngoài phải giữ thể diện cho ta”.
“Ờ, ai không giữ thể diện cho chàng sẽ chém đầu người đó!”.
Trong lều, hai bóng người, thủ thỉ thầm thì.
Ngoài lều, con chim ó giang đôi cánh, bay qua núi cao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook