Tướng quân nô
Chương 42:

“A…” Mạc Tiệp chỉ cảm thấy một trận điện tê dại chạy qua, thỏa mãn rên rỉ một tiếng.
Bùi Ngọc đắp chăn lên người nàng, thở dài nói: “Được rồi chứ?”

Mạc Tiệp nhẹ nhàng gật đầu giả vờ đồng ý, sau đó thừa dịp hắn không chuẩn bị thì ôm lấy hắn đè lên trên giường, trực tiếp duỗi tay đi sờ mó thân dưới của hắn, nhẹ nhàng cười, nói ở bên tai hắn: “Tiểu Ngọc cứng quá.”

Bùi Ngọc khó chịu hừ một tiếng, lại không dám mạnh mẽ giãy giụa, buồn bực nói: “Tỷ tỷ đừng náo loạn với ta nữa, lúc này thật sự không phải lúc đùa giỡn đâu.”

“Tỷ tỷ rất thích côn thịt của Tiểu Ngọc,” Mạc Tiệp nhẹ giọng nói ở bên tai hắn, lại nhanh chóng duỗi tay tiến vào trong quần của hắn, sờ đến cự long thô to nóng bỏng, dụ dỗ nói, “Tỷ tỷ giúp Tiểu Ngọc thủ dâm có được không?”

Bùi Ngọc nhịn không được trầm thấp rên rỉ một tiếng, cảm thấy ngón tay của nàng mềm mại có lực lại ấm áp không cách lớp quần áo chặt chẽ âu yếm côn thịt của hắn, làm cho hắn cực kỳ thoải mái. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.

“Tỷ tỷ…” Ánh mắt hắn say mê gọi nhẹ.

Mạc Tiệp vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa hắn, nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách lại không biết làm thế nào của hắn, không ngờ đến thế nhưng hắn lại động tình trong ngực nàng như vậy, đôi mắt đẹp hơi nhắm lại, vẻ mặt mang theo một chút trầm luân kiềm nén, giọng nói từ tính lộ ra sự kiềm nén khó nhịn — Thế nhưng nàng lại sinh ra một chút cảm giác kỳ diệu: Giống như chính mình khống chế được mọi thứ của hắn.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Bùi Ngọc không chút nào che giấu mà lộ ra vẻ mê mang, yếu ớt và khát khao như vậy, chỉ cảm thấy đẹp đến nỗi không gì sánh được, tựa như thần tiên say rượu, tựa như hư ảo tựa như chân thật, mà nhiệt độ giữa ngón tay lại khiến cho nàng thật sự cảm thấy giờ phút này hai người thân mật ái muội như thế, nhất thời ngơ ngác sửng sốt.


Bùi Ngọc thấy nàng rất lâu không có cử động, sắc mặt âm trầm uất ức nói: “Vừa nãy ta sốt ruột đến mức tim đều muốn nhảy ra ngoài, thế mà tỷ tỷ lại trêu đùa ta. Bây giờ còn muốn khinh bạc trêu đùa ta như vậy… Thật sự thú vị như vậy?”

Lúc này Mạc Tiệp mới hoàn hồn, không khỏi cười nói: “Ngươi cũng có lúc bị trêu đùa?”

“So với bị trêu đùa, ta càng không muốn nghe tỷ tỷ kêu la đau đớn.” Đỉnh mày xinh đẹp nho nhã của Bùi Ngọc hơi hơi nhếch lên, giơ tay dịu dàng vuốt ve mặt của nàng, “Tỷ tỷ cười rộ lên thật sự rất đẹp… Nếu như tỷ tỷ lừa được ta mà có thể vui vẻ như vậy, vậy thì cứ theo tỷ tỷ đi.”

Nơi được hắn vuốt ve dần dần nóng bỏng, Mạc Tiệp chợt cảm thấy trống ngực đập thình thịch — Người này làm sao có thể đáng giận như vậy, thế mà lại dứt khoát biến sự hứng thú trêu chọc người của nàng thành nhu tình mật ý.

Còn không đợi nàng mở miệng, thì đã cảm thấy bàn tay to lớn của hắn chụp lấy mu bàn tay đang nắm cự long của nàng, năm ngón tay khép lại khiến cho tay của nàng sít sao dán sát côn thịt.

“Tỷ tỷ muốn thấy ta thủ dâm?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Bùi Ngọc chậm rãi vang lên ở trong phòng, ý cười dịu dàng, dung túng nói, “Được.”

“Bùi Ngọc… Ta… Hình như ta thật sự có chút không thoải mái.” Lúc này trong lòng Mạc Tiệp như nổi trống, dưới thân đã thấm ướt một mảng lớn, mơ hồ cảm thấy một loại ảo giác: Nàng chỉ nhìn dáng vẻ mê người lúc này của hắn, liền sắp cao trào rồi.

Bùi Ngọc nhận thấy nàng không khỏe, buông tay nàng ra, ôm nàng vào trong ngực, quấn kỹ lưỡng áo trong cho nàng mới thở dài nói: “Ham muốn động dục của tỷ tỷ quá nhiều, tất nhiên là sẽ không thoải mái… Hôm nay vẫn là nghe lời ta đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.

“Ta…” Hai má của Mạc Tiệp vẫn còn nóng hổi, buồn rầu nói, “Ta vẫn chưa có nhìn thấy được…”

Bùi Ngọc nghe vậy thì buồn cười: “Tương lai còn dài, sau này tỷ tỷ sẽ có rất nhiều cơ hội.” Ngừng lại một chút lại xoa xoa bụng nhỏ của nàng, hỏi: “Tỷ tỷ khỏe hơn chút nào chưa?”

“Ừm…” Mạc Tiệp thất thần trả lời, trong lòng mơ hồ dâng lên sự không phục — Rõ ràng là muốn câu dẫn hắn, thế nào lại bị hắn trêu chọc ngược trở lại!

Bàn tay của Bùi Ngọc lưu luyến ở bụng nhỏ của nàng, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ có… vui mừng bất ngờ không?”

Mạc Tiệp đương nhiên biết hắn đang hỏi cái gì — Hắn đang hỏi nàng nàng có thật sự bởi vì có mang đứa nhỏ này mà cảm thấy vui mừng không, vui mừng vì thuận lợi ngoài kế hoạch.

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Trong lòng Mạc Tiệp thẹn thùng, cố ý không nói, “Không phải ngươi đoán rất giỏi sao?”


Ngược lại, Bùi Ngọc cũng không có trả lời, vẫn tiếp tục nói: “Tỷ tỷ… Ta nhất định sẽ bảo vệ mẹ con tỷ bình an.”

Mạc Tiệp nghe vậy thì sắc mặt liền run sợ, suy nghĩ rồi hỏi: “Có phải là ngươi đã có sắp xếp từ sớm không?” Hỏi xong lại cảm thấy dư thừa, có chuyện gì mà hắn chưa từng phòng ngừa chu đáo?

“Ngươi làm cái gì rồi?” Mạc Tiệp hỏi tiếp.

“Tỷ tỷ đừng quên, thiên hạ này… là ai đánh tới,” Bùi Ngọc khẽ mỉm cười, đè bàn tay của nàng lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Ngủ đi.”

Cả đêm Mạc Tiệp cảm xúc phập phồng, suy nghĩ phức tạp.

Bùi Ngọc không đủ tín nhiệm nàng — Hắn chính là muốn cho nàng biết, hắn sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ nàng, dốc hết tất cả khả năng của mình để yêu thương nàng, thậm chí mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, nhưng hắn không có cách nào chân chính tín nhiệm nàng, mà cái loại không tín nhiệm này, cũng vẫn là vì để bảo vệ nàng. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.

……

Ngày hôm sau, Mạc Tiệp vừa mới trở lại trong cung không bao lâu thì nghe hạ nhân tới bẩm báo Hoàng Thượng thưởng cho một bức tranh tự tay Hoàng Thượng viết.

Mạc Tiệp không chút để ý vẫy vẫy tay bảo hạ nhân dâng quyển trục lên mở ra. Truyện được thực hiện bởi Sắc.Tây Quan. Nếu có gì thắc mắc xin nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land nhé.

Đập vào trong tầm mắt là một bức tranh phi hạc lệ thiên*, trong tranh viết chữ lưu niệm rằng:


“Bát phong vũ dao cách,
Cửu dã lộng thanh âm.
Nhất tỏa vân gian chí,
Vi quân uyển trung cầm.”*

*Bức tranh phi hạc lệ thiên: bức tranh vẽ chim hạc bay lượn hót vang trên bầu trời.

*Đây là bài thơ “Quần hạc vịnh” (群鹤咏) của nhà thơ Tiêu Đạo Thành. Được dịch nghĩa như sau:
“Cánh chim to lớn mở ra nghênh đón gió từ mọi phía,
Chim hạc tự do tự tại hót vang bay lượn trên chín tầng mây.
Bởi vì mất đi đôi cánh không thể lại bay lượn lên chín tầng mây được nữa,
Chỉ có thể thành đồ chơi trong vườn hoa của đế vương.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương