Tướng quân nô
Chương 17:

Mạc Tiệp đã cao trào mấy lần, cuối cùng hoàn toàn xụi lơ ở trong lòng ngực của Bùi Ngọc, chỉ cảm thấy giữa đùi toàn là tinh dịch ấm áp sền sệt, thế nhưng cũng không cảm thấy chán ghét, sinh ra một loại cảm giác vừa thoải mái vừa thỏa mãn xa lạ, trong nháy mắt một mảnh lạnh lùng trong lòng đã hóa thành nước ấm, đột nhiên nhớ tới Bùi Ngọc luôn nói nàng lẳng lơ, lập tức tự nhiên sinh ra cảm giác nhục nhã và hổ thẹn.

Dường như Bùi Ngọc đã phát hiện ra tâm tư của nàng, cẩn thận thay nàng vén mấy sợi tóc lộn xộn thấm đẫm mồ hôi, dịu dàng nói: “Cái tiểu huyệt tham lam này của tỷ tỷ bị tinh dịch bắn đến tràn đầy, trong lòng rất vui đúng không?”

Mạc Tiệp hơi hơi cắn môi, trong lòng ngũ vị tạp trần — Sao nàng lại như vậy? Rõ ràng cơ thể bị làm phá không chút nào thương tiếc, lại không ngừng bị tinh dịch trắng trong không kiêng nể gì mà tùy ý bắn vào bên trong cơ thể, ngay cả hoa tâm bí ẩn nhất ở sâu trong cơ thể nhất cũng đều mặc hắn thỏa thích đùa bỡn đến tiết tinh, bị ô nhục khó chịu như vậy, mà nàng còn nhẹ nhàng như muốn lên tiên, biết rõ hắn mưu cầu từng bước đều là hư tình giả ý, nhưng vẫn không khống chế được lúc nào cũng có ý nghĩ tươi đẹp viển vông với hắn… Nàng không nhịn được nghi ngờ bản thân mình sớm đã bị hạ độc quỷ mê tâm hồn gì đó, khiến thần trí của nàng không được rõ ràng…

Mạc Tiệp thất hồn lạc phách cúi đầu, thế nhưng đột nhiên phát hiện văn chương của Bùi Ngọc đã lưu loát hoàn thành bảy tám chương rồi, nét chữ rồng bay phượng múa lực lớn lại lão luyện, cực kỳ xinh đẹp. Trong chốc lát, Mạc Tiệp giống như bị hắt nước lạnh vào đầu — Nàng liên tục bị đâm làm mấy lần gần như quăng mất cái linh hồn nhỏ bé, lại giống như thiếu nữ hoài xuân suy nghĩ rất nhiều, mơ hồ xuất thần như lọt vào trong sương mù, mà với hắn mà nói chẳng qua chỉ là phát tiết dục vọng khó giải tỏa sau khi mới nếm thử mây mưa, thậm chí có thể bình tĩnh tự kiềm chế mà viết văn chương, tài văn chương nổi bật như nước chảy mây trôi.

“Nghe nói chức quan của tỷ tỷ ở Dịch Quốc cùng bậc với tể tướng và tướng quân ở Chiêu Quốc, nhất định dũng cảm và mưu trí hơn người, hiểu các mưu kế hiếm có, không bằng tỷ tỷ giúp ta nhìn xem bản văn chương này như thế nào?” Bùi Ngọc nhàn nhạt nói, còn chấp bút viết nhanh, cổ tay bạch ngọc ưu nhã đong đưa, viết thoăn thoắt*.

*Viết thoăn thoắt (nguyên văn là bút tẩu long xà): chỉ bút khẽ động liền hiện ra thần thái long xà bay lượn, hình dung thư pháp sinh động mà có khí thế, phong cách tiêu sái, cũng chỉ tốc độ rất nhanh, thế bút mạnh mẽ sống động

“Sao ta lại có thể cùng Thái tử Chiêu Quốc đàm luận về sách lược mưu mô, ngươi buông tha cho ta đi.” Mạc Tiệp lạnh lùng quay đầu đi, không muốn để cho hắn phát hiện sự oan ức và chật vật trong lòng nàng.

“Ồ?” Bùi Ngọc cười cười, cầm lấy cái cằm của Mạc Tiệp, nhẹ nhàng quay mặt của nàng về phía hắn, rất có hứng thú hỏi lại: “Tỷ tỷ đều muốn cùng ta nói chuyện tình cảm rồi, còn có cái gì khác mà nói không được?”


Mạc Tiệp bỗng nhiên cảm thấy ngực buồn bực, mất hết hứng thú muốn đẩy hắn ra.

Bùi Ngọc lại tiến lên phía trước một bước bắt được tay nàng, nắm trong lòng bàn tay, cười nói: “Sau giờ ngọ ta cùng các vị hoàng huynh săn thú ở Ô Trân Sơn, thời tiết mùa đông lạnh giá thường có bạch hồ lảng vảng lui tới, ta đi bắt về làm quần áo ấm áp cho tỷ tỷ, tỷ tỷ đi cùng ta đi.”

“Hiện giờ ta chính là một phế nhân, đi cùng ngươi làm cái gì?” Khuôn mặt Mạc Tiệp âm trầm muốn rút tay về, lại bị hắn gắt gao bắt được.

Bùi Ngọc cười trầm thấp vài tiếng rồi mới nói: “Tỷ tỷ, nữ tử tham gia săn thú là đi giúp vui, cũng không phải muốn tỷ đi săn thú… Các ca ca đều mang theo nữ nhân đi, lần này ta cũng mang theo tỷ tỷ đi là được rồi.” Nhìn thấy Mạc Tiệp cúi đầu không nói thì lại nói: “Một lát nữa ta sai người tìm một số quần áo dày cho tỷ tỷ.”

Mạc Tiệp rũ mắt khép miệng không nói, đột nhiên nhớ đến thời gian phóng ngựa rong ruổi ở Dịch Quốc, mảnh lãnh thổ rộng lớn kia nơi nơi đều là con mồi béo khỏe, mỗi khi chiều tà, mặt trời chiều hun ngọn cỏ nhỏ, chân trời lửa đỏ thiêu đốt đám mây giống như là máu trên áo giáp của nàng.

Lúc nàng mười tuổi liền có thể xạ tiễn như thần, bách phát bách trúng.

Muôn vàn dũng sĩ Dịch Quốc, đều cam bái hạ phong*, Nam Cung phủ ban tặng cho nàng kim cung bạc vũ*.

*Cam bái hạ phong: có nghĩa là lép vế chịu thua.


*Kim cung bạc vũ: cây cung bằng vàng có lông vũ màu trắng bạc.

Mỗi lần nàng săn thú, đều có thể thắng lợi trở về.

Ở trên thảo nguyên rộng lớn lại nguy hiểm, nàng mới là dã thú hung mãnh nhất.

Thế mà bây giờ lại muốn nàng làm nữ tử giúp vui gì đó cho người khác săn thú?

Đó là làm cái gì? Nàng không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.

Nhưng nàng có thể nói chữ “không” sao?

Mạc Tiệp bặm môi không nói, cũng không nhìn Bùi Ngọc, tùy ý Bùi Ngọc thay đổi quần áo cho nàng, lúc mặc quần lót vào đột nhiên lại cảm thấy dưới thân bên trong bị nhét vào thứ gì đó, ấm áp, khiến cho nàng tê dại một trận.


Sắc mặt Mạc Tiệp thay đổi, mang tai hồng lên, trợn mắt trừng hắn: “Ngươi lại làm cái trò gì để nhục nhã ta?”

“Tỷ tỷ sao lại tùy tiện vu oan người ta,” Bùi Ngọc cẩn thận nhẹ nhàng mặc quần lót vào cho nàng, ánh mắt dường như vô cùng oan ức, “Đây là noãn ngọc, là thần vật, có thể thúc đẩy cho làn da tự lành. Tiểu huyệt này của tỷ tỷ thực sự rất non mềm, nhưng mà sáng nay ta dùng sức hơi lớn một chút, nên hơi bị thương rồi, mới vừa rồi nhìn thấy hình như có chút vết máu, liền cầm lấy cái này.”

“Ta không cần.” Mạc Tiệp chỉ cảm thấy trong tiểu huyệt kẹp phải vật lạ, đặc biệt buồn bực xấu hổ, lại nghĩ đến là bởi vì Bùi Ngọc đâm tiểu huyệt bị thương nên mới phải kẹp cái vật này, càng cảm thấy quẫn bách không chịu nổi — Nàng tung hoành sa trường nhiều năm đều chưa từng chịu qua vết thương nào, lúc này thế nhưng… Huống hồ kẹp lấy cái vật kỳ quái này cưỡi ngựa, một chút vết thương nhỏ này thì có là cái gì? Bùi Ngọc nhất định lại đang trêu cợt nàng!

“Tỷ tỷ tạm chịu đựng một chút,” Bùi Ngọc cách quần lót nhẹ nhàng vuốt ve một chút, miệng huyệt bị nhét noãn ngọc vào, kiên nhẫn nói, “Qua ba canh giờ thì có thể lấy ra.”

Mạc Tiệp không nhiều lời nữa, dù sao cho dù nàng có nói rách miệng lưỡi, Bùi Ngọc cũng sẽ không thay đổi chủ ý.

Lúc Bùi Ngọc cưỡi ngựa mang theo Mạc Tiệp đến Ô Trân Sơn, đã có đông đảo võ tướng đợi rất lâu rồi.

Mạc Tiệp là một cái tên khiến người ta nghe thấy đã sợ vỡ mật, đặc biệt đối với Chiêu Quốc mà nói, vì thế, lúc mọi người nhìn thấy rõ diện mạo của nữ tử ở trong lòng ngực Thái tử, đột nhiên nhốn nháo một trận.

"Kia… Kia… Kia là…"

"Không… Không phải, yêu nữ Mạc Tiệp phô trương ngang ngược tàn ác, không thể nào ngoan ngoãn nghe lời như vậy.


"Nói không chừng là Thái tử điện hạ đã thuần phục con mãnh thú kia?"

"Cái này..."

"Cũng không giống lắm, nhìn bề ngoài mảnh mai yểu điệu của nữ tử này, nào giống với người hành quân đánh trận?"

Trong một mảnh ồn ào, chỉ có Ngụy Mãnh giấu kín như bưng, không kiên nhẫn nói: "Bàn luận về nữ nhân của Thái tử điện hạ, không cần mạng nữa hả?"

Mọi người lập tức im như ve sầu mùa đông.

"Vì sao tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào ta?" Mạc Tiệp bọc da cừu hoa mỹ dày và nặng, nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ… nhận ra ta?"

Lúc này nàng giả dạng thành nữ tử Chiêu Quốc, lại băng cơ ngọc phu*, ngay cả bản thân nàng cũng đều không nhận ra mình nữa rồi.

*Băng thanh ngọc phu (nguyên bản là 冰肌玉肤): miêu tả người có làn da đẹp.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương