Hoàng đế hơi hơi có chút kinh ngạc, càng nhiều là tức giận, thế nhưng hắn không hề biểu lộ chút cảm xúc.

Hắn chỉ là lạnh lùng nhìn Trần Tắc Minh, cỗ nộ khí kia tựa hồ cô đọng quanh quẫn giữa hai người kéo dài không tiêu tan.
Thị vệ ngoài cửa nghe tiếng xông vào, thấy thế đều có chút mờ mịt, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Hoàng đế cảm thấy được ánh mắt của những người đó, mày càng cau lại, dần dần hiện ra một loại khí phách nhiếp nhân,"Ngươi biết rõ bản thân mình đang làm cái gì sao, Trần Tắc Minh......!Quỳ xuống !"
Trần Tắc Minh chợt chấn động, mở to hai mắt, không hề nhúc nhích.

Sau một lát, mới rít qua kẽ răng mấy chữ: "Trả lời ta !" Nhìn hoàng đế không nộ mà uy gần trong gang tấc, ngắn ngủi ba chữ này tựa hồ đã dụng hết khí lực toàn thân y.
Hoàng đế cười lạnh, nghiền ngẫm nhìn y một lát mới đáp: "Phải."
Trần Tắc Minh thân thể đột nhiên run rẩy, sắc mặt xoát một cái tái nhợt như tờ giấy, không thể tin nhìn người này, thiên hạ thế nhưng có loại tàn nhẫn đúng lý hợp tình như vậy.
Hoàng đế nhướn mày: "Vậy thì thế nào?" Lời còn chưa dứt, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, bên tai vang lên tiếng mọi người kinh hô.

Hoàng đế chợt đứng dậy, còn chưa kịp lui nửa bước, nơi cổ họng đột nhiên căng thẳng, đã bị một bàn tay bóp chặt lấy.
Người nọ mãnh lực đẩy hắn vọt tới trước, hoàng đế trong cơn kinh hoảng bị bắt lảo đảo lui về phía sau, cho đến khi hai người cùng đụng vào trên tường.
Hai người thể trọng ít nhất trên hai trăm cân, thêm lực trùng kích rất mạnh đều chấn lên người hoàng đế, khiến hắn đau đến trước mắt tối sầm, hơn nửa ngày mới hồi thần.
Trước mắt chính là Trần Tắc Minh đang khàn giọng rống giận: "......!Khốn kiếp......!Khốn kiếp ! ! !"

Bàn bị y đụng ngã, văn phòng tứ bảo văng tung tóe trên đất lại bị thị vệ đang xông tới đạp đến rối tinh rối mù, kể cả trương điếu văn do chính tay hoàng đế viết cũng bị in lên vô số dấu chân.
Bọn thị vệ giơ đao kiếm không ngừng hô quát, lại sợ ném chuột vỡ đồ nên không dám động thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hoàng đế bị người áp chế.
Trần Tắc Minh nhìn kỹ hoàng đế một lúc lâu, trong mắt dần dần lộ ra thần sắc đau xót, thanh âm thấp dần: "Vì cái gì......!Ngươi vì cái gì đối với ta như vậy......!Ta làm cái gì, khiến ngươi hận ta như vậy ?? A ! ! !" Nói đến đây thế nhưng đã rơi lệ đầy mặt.
Hoàng đế bị y siết đến cơ hồ ngộp thở, giãy dụa nói ra vài chữ, đều không tròn câu, "Ngươi dám......!Thí quân......"
Vài chữ này lọt vào tai, Trần Tắc Minh như bị sét đánh, cơ hồ đứng thẳng không nổi, trên mặt nộ khí tiêu tan, theo bản năng liền muốn quay đầu nhưng trong lòng lại biết không được, một hơi này mà tiêu tan, chỉ cần nhẹ buông tay thì thật sự là chết không có chỗ chôn không nói, còn liên lụy gia nhân [người nhà].
Y nhìn chằm chằm hoàng đế, mạnh mẽ đè nén xuống chính mình tâm tự, không lộ nửa điểm thần sắc kinh hoảng.
Tay thong thả nới lỏng.
Hoàng đế rốt cuộc hơi hơi thuận khí, thẳng lưng đứng thẳng, lạnh lùng nhìn Trần Tắc Minh.
Hắn không dự đoán được Trần Tắc Minh luôn luôn yếu đuối lại thật sự bị dồn ép thành con thỏ biết cắn người [con giun xéo lắm cũng oằn, chó cùng rứt giậu], trong lòng cực kỳ kinh ngạc, không khỏi hơi dao động, nhưng lại có thể thấy được Trần Tắc Minh vẫn khóa yết hầu của mình, quả nhiên thực sự có ý định thí quân [hành thích vua], lại không khỏi khó át tức giận.
Trong lúc nhất thời trong lòng rất loạn, hoàng đế cũng phân vân không biết làm sao, cư nhiên cứ như vậy đứng ngẩn người , sau một lúc lâu cũng không hề mở miệng.
Trần Tắc Minh nhìn hắn, nghĩ đến nếu là truy cứu lên, đây đã là tội tru di cửu tộc, vừa kích động lại vừa ảo não, khó chịu như chênh vênh giữa khoảng không, càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng khó nén, đột nhiên lực đạo trong tay lại càng mạnh hơn.
Thực sự có cỗ xúc động mãnh liệt muốn bóp chết người này.
Hoàng đế hô hấp cứng lại, thái giám phẫn nộ quát: "Trần Tắc Minh, tính mệnh trên dưới Trần phủ đều không cần hay sao, còn không nhanh chóng thu tay !"
Trần Tắc Minh nghe lời này, cũng không buông ra, chỉ bình tĩnh nhìn hoàng đế.
Hoàng đế thấy thần sắc của y, trong lòng biết nếu thời khắc này mà không mềm mỏng một chút, liền thật là bức y đến không đường thối lui .
Y không đường thối lui không có việc gì, nhưng chỉ sợ y trước tiên kéo mình làm đệm lưng, dù hắn có lãnh huyết cỡ nào thì đối với tính mạng của mình cũng vẫn coi trọng, chỉ phải gượng cười nói: "Nghĩ đến ái khanh cũng là nhất thời bi phẫn, nhất thời hồ đồ, theo tình có thể lý giải......!Trẫm sẽ không truy cứu." Khi nói lời này trên lưng đau nhức từng cơn, không khỏi vạn phần tức giận.

Trần Tắc Minh gắt gao nhìn hắn, tựa hồ đang nghiệm chứng lời này thực hay giả.

Tĩnh sau một lúc lâu, đột nhiên nói: "Vạn tuế năm đó cũng từng đáp ứng Dương điện soái, tha cho cung nữ kia một mạng."
Gương mặt hoàng đế lập tức cương lên, thời khắc đó ý giả bộ tươi cười cũng tiêu thất, hung tợn nhìn chằm chằm Trần Tắc Minh một lúc lâu, thân thủ nói:"Giấy bút !" Thái giám vội vàng đưa qua bút, lại khom lưng đứng ở trước người hắn, hoàng đế đem giấy trãi lên lưng thái giám nọ, vung bút viết liền một ý chỉ.
Trần Tắc Minh tiếp nhận ý chỉ, tay đang siết cổ hoàng đế dần dần buông ra.

Trên mặt tràn đầy vẻ thê lương.
Nhóm thị vệ chen chúc mà lên, Trần Tắc Minh cũng không nhúc nhích mặc cho đao kiếm kề lên cổ mình.
Hoàng đế trong lòng tức giận dị thường, phất tay áo muốn đi.

Trần Tắc Minh bất ngờ nói:"Vạn tuế !"
Hoàng đế xoay người, thấy y "Bùm" một tiếng quỳ xuống, sau khi giật mình thì lại tràn đầy ác ý thống khoái.
Trần Tắc Minh nâng lên thánh chỉ kia: "Vạn tuế, tội thần mạo phạm long thể, còn đại đảm áp chế, thần tội đáng chết vạn lần, đáng chịu cực hình." Hoàng đế cơn giận còn sót lại chưa tan, trong mũi hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ ngươi cho rằng có ý chỉ này liền vạn sự bình an sao.
Ngay sau đó đã thấy Trần Tắc Minh đã xem thánh chỉ kia một phen xé thành muôn mảnh, không khỏi giật mình.
Chỉ thấy Trần Tắc Minh liên tục dập đầu: "Tội thần trong lòng biết nghiệp chướng nặng nề, chỉ cầu nhanh được chết, vạn tuế thánh tâm nhân hậu, xin bỏ qua cho phụ mẫu tội thần tuổi già sức yếu......!Thánh chỉ này là tội thần nhất thời hồ đồ, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, vạn tuế nhất đại minh quân, chỉ cần mở miệng, thánh chỉ này có viết hay không nguyên bản là giống nhau ......"

Y dập đầu mấy cái, trên trán đã rách da hiện ra vết máu, quả thật dùng lực rất mạnh.

Y biết rõ tính mạng cha mẹ là ở trong một khắc này, không khỏi vội vàng, kia đầu càng dập càng nhanh, tựa hồ hận không thể đem chính mình vùi xuống đất tại đây.
Hoàng đế đứng vững chân bước, trong lòng ngạc nhiên nghĩ nguyên lai trong lòng y cũng có tam loan cửu chuyển (vòng vèo xoay chuyển), ngẫm lại y cũng là một người trung hậu thành thật, nghĩ đến đây lại thêm ý chỉ bị bắt buộc viết lúc nãy đã bị hủy, lửa giận đã tiêu tán không còn gì.

Nhất thời trầm ngâm không nói.
Trần Tắc Minh dập đầu mấy chục cái, máu cũng chảy xuống, thấy hắn thủy chung không mở miệng đáp ứng, rốt cuộc tuyệt vọng, thầm nghĩ là do ta nhất thời hồ đồ hại cả nhà, vừa nghĩ như vậy thật sự là đau triệt nội tâm, chậm rãi khấu một lần cuối cùng, phủ trên mặt đất, lại không đứng dậy.
Hoàng đế thấy y tư thái hèn mọn, trong lòng vừa động, cúi người xuống nâng y lên một chút.

Đã thấy trên mặt Trần Tắc Minh tràn đầy bụi bặm cùng nước mắt, đen đen trắng trắng lem luốc cả khuôn mặt tuấn tú, hoàng đế dùng tay áo lau mặt cho y, Trần Tắc Minh cảm thấy được động tác, lại mang hi vọng ngẩng đầu lên, hoàng đế lau một hồi, rốt cuộc đem mặt của y lau sạch sẽ, chăm chú nhìn một lát mới vừa lòng cười cười, đứng dậy nói: "Áp giải y đến thiên lao đi."
Trần Tắc Minh nghẹn họng nhìn trân trối, như là từ đám mây té xuống, vừa hối hận lại vừa thương tâm.

Thị vệ thân thủ đến áp giải y, nào ngờ ngưng một lát, y đột nhiên phất tay, cũng không biết như thế nào chuyển một cái, đã xem thị vệ kia đánh văng ra ngoài.

Tiếp theo động thân nhảy lên.
Thị vệ đều kinh hô, Trần Tắc Minh thất hồn lạc phách đứng ở chỗ cũ, cũng không nhúc nhích.
Bọn thị vệ nhìn một lát, gặp thật sự là có cơ hội thừa dịp lặng lẽ tới gần, quát lên một tiếng, binh khí liền hướng trước ngực sau lưng y bổ tới.

Tay Trần Tắc Minh xoay một vòng hóa giải thế tấn công còn nắm lấy một cây thương, giang tay đem thị vệ cầm thương kia kéo ra khỏi đội ngũ, binh sĩ kia kêu lên sợ hãi, còn chưa kịp buông tay, đã bị Trần Tắc Minh quăng ra ngoài.


Những binh sĩ ứng phó không kịp, té ngã một mảnh.
Mũi thương ngân quang chợt lóe, xem giữa sân đã hỗn chiến thành một đoàn.
Thái giám gặp biến cố lại phát sinh, vội vàng đem hoàng đế bảo hộ ở sau người, hoàng đế nhìn Trần Tắc Minh chiến đấu chật vật giữa sân, hai hàng lông mày cau chặt lại.

Trần Tắc Minh ngẫu nhiên lướt lại đây, chỉ liếc đến hai chân hắn liền nhìn đi chỗ khác, không nguyện nhìn hắn lâu thêm một chút nào.
Hoàng đế càng cảm thấy một ngọn lửa tức giận không tên bùng lên, không cần nghĩ ngợi xoay người tháo xuống Thiết Nỏ treo tại trên tường, lắp tên bắn về phía y.

Trần Tắc Minh bị mọi người vây lại tấn công, vốn xê dịch không ra được, không có chỗ tránh, thét lớn một tiếng, vai trái dĩ nhiên trúng tên.

Y khoát tay, đột nhiên đem mũi tên kia hung hăng rút ra, mũi tên bốn ngạnh câu ra một khối huyết nhục lớn, máu tuôn ra như suối, chỉ một lát liền nhiễm bẩn cả vạt áo của y.
Hoàng đế ngẩn ra, tình cảnh này dường như đã gặp qua trăm ngàn năm trước, đột nhiên trong lòng vừa động, dường như bừng tỉnh, loạn cả lên.
Trần Tắc Minh thuận tay đem mũi tên kia ném xuống đất, trên đầu mũi tên là một đoàn huyết nhục mơ hồ, người bên cạnh xem trong mắt có vẻ kinh tâm động phách mà y lại tựa như không cảm nhận được đau đớn, ngoan cố chống cự.
Mỗi một đường thương xuất ra, tác động miệng vết thương, đều sẽ có càng nhiều máu trào ra.

Dần dần , y cơ hồ biến thành huyết nhân.
Lại chỉ là không chịu quay đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương