Tướng Quân Lấy Chồng - Nhiễu Lương Tam Nhật
-
C45: Chương 45
Lão thái thái, vương phi, Cung thị nghe xong đều quay ra nhìn nàng, Hoắc Thời Anh không còn cách nào khác đành phải đứng dậy hành lễ với hai vị trưởng bối, cũng không giải thích gì thêm, quay người đi theo cô cung nữ nọ.
Vì sắc trời đã tối, nên khi ra khỏi vườn Vạn Thọ cùng cô cung nữ, đã thấy có bốn cung nữ khác xách đèn lồng đứng chờ sẵn ở bên ngoài, bọn họ dẫn Hoắc Thời Anh đi xuyên qua hành lang, vòng vèo qua khá nhiều nơi, mãi đến nửa canh giờ sau cuối cùng cũng tới được trước cửa lớn cung Ung Hòa.
Bức tường màu đỏ thắm nguy nga mà nghiêm cẩn, kết hợp với vẻ tráng lệ của mái ngói lưu ly, xà nhà điêu khắc tỉ mỉ cùng những cột chống được tô vẽ cầu kỳ, nàng được dẫn đi thẳng vào chính điện, bên trong có hai chái sảnh nằm ở hai bên trái phải, qua một chái sảnh là đến sảnh chính, nhưng bước chân của nàng cung nữ vẫn không hề dừng lại, ánh mắt Hoắc Thời Anh quét nhanh qua một lượt xung quanh, ở bốn góc của sảnh chính đều có một cô cung nữ đang đứng ngoài ra không còn ai khác, cô gái dẫn đường vẫn miệt mài đi tiếp, mãi cho đến khi đi ra khỏi sảnh, đến phòng riêng mới thông báo cho người bên trong.
Một lúc sau tiếng rèm châu giòn tan vang lên, lại có người đi ra vén rèm mời nàng vào, Hoắc Thời Anh vừa sải chân bước vào, thì đã nhìn thấy bốn năm cô cung nữ đang vây xung quanh một cái sập, nàng vừa bước tới gần thì bọn họ tản ra để lộ ra người phụ nữ ở chính giữa, hoàng hậu đã thay bộ quần áo dùng cho đại lễ, phượng quan cũng được tháo xuống, trên người mặc bộ váy lụa màu xanh biếc, trông không hợp với khuôn mặt được trang điểm dày đậm kia chút nào, nàng ta ngồi nghiêng người, nhìn chằm chằm vào Hoắc Thời Anh đang chậm rãi bước tới.
Hoắc Thời Anh lại một lần nữa quỳ xuống hành lễ: “Hoắc Thời Anh…”
Nhưng không đợi cho nàng nói xong, một cánh tay đã vươn ra đỡ lấy khuỷu tay nàng: “Đứng lên đi, ta không thích người khác cứ suốt ngày quỳ lên quỳ xuống như thế đâu.” Ngữ điệu thanh thanh lạnh lạnh, không giống với âm giai sắc nhọn của những cô gái bình thường khác, cổ họng trầm khàn giống như thể khí lực không đủ.
Hoắc Thời Anh chậm chạp đứng dậy liền bị hoàng hậu kéo tay ngồi xuống cái bàn gần đó, cả hai ổn định chỗ ngồi xong xuôi, hoàng hậu liền chăm chú nhìn nàng, Hoắc Thời Anh nghênh đón ánh mắt của nàng ta, tuy không có cảm giác sắc nhọn nhưng lại cảm nhận được vẻ lạnh lùng và soi xét.
Có một nàng cung nữ đi đến dâng trà, phá vỡ bầu không khí trầm lặng đó trong chốc lát, khi ấy hoàng hậu mới chậm rãi mở miệng: “Ta đã muốn biết cô là người như thế nào từ rất lâu rồi, đến hôm qua khi Hoắc Nguyên soái vào thành, ta vốn dĩ còn định đến đài khí tượng để nhìn xem tư thế oai hùng của cô nữa cơ, cứ tưởng tượng một cô gái oai phong lẫm liệt cưỡi ngựa vào thành, trang nghiêm đứng giữa toàn quân thì sẽ có phong thái ra sao, đáng tiếc nghe nói cô không tới.”
Những lời này quả thực khiến Hoắc Thời Anh không biết nên trả lời thế nào, nàng cúi đầu thoáng trầm ngâm: “Thật ra ba tháng trước Thời Anh đã về kinh rồi, giờ lộ diện thêm lần nữa thì thật không cần thiết, hơn thế hôm đó tại hạ cũng đang ở nhà thầy giáo nghe giảng không tiện ra ngoài.”
Hoàng hậu hơi nhếch môi lên hỏi: “Nghe nói, cô bị Tiêu Các lão trường kỳ đuổi đánh đến gà bay chó nhảy, người như cô mà học hành thật sự tệ đến mức đó sao?”.
Hoắc Thời Anh vô cùng xấu hổ, bất giác đưa tay gãi gãi mũi đáp: “Là do đầu óc tại hạ quá kém cỏi.”
“Ồ?” Hoàng hậu nhướng một bên lông mày lên, đôi mắt nhìn Hoắc Thời Anh mang theo vẻ thích thú.
Hoắc Thời Anh toan gật đầu, nhưng cuối cùng lại chỉ dùng bàn tay vuốt phẳng nếp váy, tủm tỉm cười không đáp, hoàng hậu đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, khoảng cách giữa hai người rất xa, nàng ta thậm chí còn phải nghiêng đầu để nhìn kỹ mặt của nàng hơn, đoạn hỏi: “Làm lính đến ngốc luôn sao? Để ta xem cô có bao nhiêu khờ khạo nào?”.
Vốn dĩ là một câu bông đùa dí dỏm, nhưng trong giọng nói trầm khàn của người phụ nữ đang ngồi trước mặt không hiểu sao lại mang theo chút phong tình, khiến mặt Hoắc Thời Anh bất giác đỏ bừng.
Hoàng hậu hơi nghiêng người ra sau, ngắm Hoắc Thời Anh: “Hôm nay mời tướng quân đến đây thật ra là có chuyện muốn hỏi thăm, vậy mà sao ta lại khiến cô trở nên ngại ngùng thế này?”.
Hoắc Thời Anh hơi cúi đầu, cung kính thưa: “Nương nương có chuyện gì xin cứ hỏi.”
Hoàng hậu không lập tức hỏi ngay, mà quay sang đẩy cái đĩa hoa quả và điểm tâm bên cạnh đến trước mặt nàng: “Chẳng có món gì ngon cả đúng không, yến tiệc trong cung là như thế đấy, ta cũng chẳng ăn được miếng nào tử tế cả, ăn tạm cái này lót dạ đi.”
Hoắc Thời Anh dù có đói hơn nữa cũng không dám ăn thật, nhưng hoàng hậu lại cầm một vốc hạt nhét vào tay nàng: “Ta thích ăn hạt này, nhưng bóc thì tốn sức quá, cô bóc cho ta đi.”
Hoắc Thời Anh nhìn đống bạch quả trong tay nàng ta, bàn tay với phần móng dài, nhỏ nhắn gầy guộc, bên dưới lớp da mỏng manh trắng như giấy có thể thấy rõ màu xanh của gân tay, trên mỗi chiếc móng đều được sơn màu sắc sặc sỡ, bên dưới lớp nền màu bạc là những bông hoa trắng nho nhỏ, thoạt nhìn trông giống như khoảnh khắc mai trắng ở đầu cành rụng xuống trong ngày tuyết rơi, thanh lãnh, yếu ớt nhưng đẹp tuyệt.
Khớp ngón tay của Hoắc Thời Anh thon dài, nàng khẽ khàng bóp vỡ bạch quả, một tiếng tách vang lên, vỏ hạt nứt ra để lộ phần nhân bên trong, sau đó nàng thả phần nhân màu xanh đó vào chiếc đĩa trước mặt hoàng hậu, hoàng hậu chống cằm, nghiêng nghiêng người, lười biếng nhìn nàng, bầu không khí xung quanh rất khó dùng lời để miêu tả.
Hoàng hậu nói: “Thời Anh, ta muốn hỏi thăm cô về một người.”
Hoắc Thời Anh lại thả nhân vào trong đĩa đáp: “Xin nương nương cứ nói.”
Hoàng hậu dừng lại một lúc, Hoắc Thời Anh cũng không vội, chậm rãi bóc vỏ, hồi lâu sau cánh môi hồng hào của hoàng hậu khẽ hé mở, thốt ra một cái tên: “Phùng Tranh!”.
Ngón tay Hoắc Thời Anh khựng lại, ngước mắt nhìn, đoạn cười nói: “Tại hạ biết Phùng huynh, bọn tại hạ đã cùng làm việc với nhau từ năm ngoái.”
Ánh mắt hoàng hậu bắt đầu thay đổi trở nên xa xăm hơn, nàng ta khẽ hỏi: “Hiện giờ chàng ấy thế nào rồi? Có khỏe không?”.
Hoắc Thời Anh cười đáp: “Khỏe, năm ngoái Phùng huynh được thăng làm Chỉ huy sứ, lần này triều đình đại thắng người Khương, huynh ấy cũng lập được đại công, sắp tới sẽ có phong thưởng, thăng tiến chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi.”
Hoàng hậu vẫn cứ lười biếng nghiêng nghiêng người, nàng ta ngước mi mắt lên thoáng liếc nhìn Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh coi như không biết, cúi đầu chuyên tâm bóc vỏ, cuối cùng hoàng hậu cũng chậm rãi khẽ kể: “Thời Anh, Phùng Tranh là chị em con dì con già với ta, phủ đệ của bọn ta chỉ cách nhau một bức tường, từ nhỏ bọn ta đã lớn lên bên nhau, các bậc trưởng bối vốn dĩ định đợi chàng làm lễ trưởng thành xong sẽ cưới ta qua cửa.”
“Tách” một tiếng, một hạt bạch quả bắn ra khỏi tay Hoắc Thời Anh, nhảy ra ngoài, lăn lộc cộc xuống dưới sàn nhà, không biết đám cung nữ đã ra ngoài từ khi nào, khiến cả căn phòng chìm trong im lặng.
Hoắc Thời Anh lại nhón một hạt bạch quả khác lên, cúi đầu tập trung bóc vỏ, khóe miệng hoàng hậu nhếch lên nở nụ cười thoáng pha chút giễu cợt: “Cảm thấy ta rất to gan? Rất cuồng ngôn? Những lời ta nói rất quá phận đúng không?”.
Hoắc Thời Anh cúi đầu: “Thời Anh không dám.”
Hoàng hậu nhếch miệng mỉm cười trào phúng, rồi đột nhiên nàng ta đứng phắt dậy gọi ra phía sau: “Cơ Ngọc.”
Đi cùng với tiếng truyền gọi, là tiếng tấm rèm châu khẽ vang lên gần như ngay lập tức, một cô gái thanh tú dẫn theo bốn cung nữ rồng rắn đi vào, một người tay bưng một cái chậu vàng, những người khác chia ra cầm đủ thứ như ấm nước, xà phòng, khăn mặt.
Hoàng hậu xoay người đi tới chỗ bọn họ, cô gái có tên Cơ Ngọc lập tức cầm lấy khăn bông và khăn tay cho nàng ta, lấy một cái trong số đó quấn quanh trước ngực hoàng hậu, hoàng hậu cúi đầu để cho các nàng rửa mặt.
Thay tổng cộng đến ba chậu nước, cuối cùng hoàng hậu cũng ngẩng đầu lên, xòe tay ra, lại có một cung nữ khác cầm theo một lọ sứ nhỏ, vừa mở cái lọ ra lập tức một mùi hăng hắc bay khắp cả căn phòng, Cơ Ngọc đổ một thứ chất lỏng trong suốt từ cái lọ ấy lên khăn bông, khiến mùi của cả căn phòng càng thêm khó ngửi, Cơ Ngọc cầm khăn bông chấm từng chút từng chút lên móng tay hoàng hậu lau sạch đi lớp sơn, sau nửa khắc cuối cùng hoàng hậu cũng quay người lại, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt nàng ta, đầu óc Hoắc Thời Anh hoàn toàn choáng váng.
Hoắc Thời Anh thật sự cảm thấy rất sốc, người phụ nữ trước mặt sau khi rửa sạch lớp son phấn, vẫn là khuôn mặt đó, nhưng làn da tái xanh, không còn chút căng bóng nào nữa, nhưng điều khiến ta người kinh hãi nhất là cánh môi của nàng ta tím ngắt, tóc xõa dài khoác áo choàng trông như ma nữ, hai bàn tay của nàng ta đặt chỉnh tề lên mặt bàn, Hoắc Thời Anh cúi xuống nhìn, móng tay cũng màu tím.
Giọng nói của hoàng hậu khẽ khàng phiêu diêu tản ra trong không khí: “Ta là một người sắp chết rồi.”
Hoắc Thời Anh im lặng không nói, hoàng hậu nhìn tay mình, giọng nói dịu dàng nhưng xa xăm: “Từ nhỏ ta đã bị bệnh tim, đại phu nói nếu như cả đời này ta không sinh con thì có thể sống qua ba mươi tuổi, Phùng Tranh nói: chàng sẽ lấy ta, chỉ lấy một mình ta, sống cùng ta đến năm ba mươi tuổi, chúng ta lớn lên cùng nhau, từ khi chàng ấy ra đời đã được ôm đặt xuống giường của ta, chúng ta chưa từng xa nhau dù chỉ một ngày.”
Hoàng hậu ngẩng đầu lên nói tiếp: “Hồi đầu khi ta nhập cung làm hoàng hậu, chàng liền chạy đến chốn biên quan xa xôi, ta biết chàng không muốn sống tiếp nữa, chàng là con một, trong lòng lo cha mẹ sẽ buồn thương, nên không dám tự kết liễu, đau đớn khắc sâu trong trái tim chàng cả đời này cũng không thể nào xóa đi được, ta hiểu cả, ta chỉ muốn biết hiện giờ chàng có ổn không, nhưng không ai có thể nói cho ta hay, cha mẹ người thân muốn cắt đứt tâm niệm này của ta, nên cắn chặt môi không chịu nói, ta biết chàng vẫn luôn làm việc dưới quyền của phụ thân cô, nhưng một người phụ nữ ở trong thâm cung như ta có thể hỏi thăm tin tức được từ ai chứ.”
Hoàng hậu nhìn Hoắc Thời Anh chằm chằm, khuôn mặt nàng ta rất nhỏ, đôi mắt lại rất to, hốc mắt ngân ngấn lệ, cánh môi mỏng, khóe miệng mang theo một loại tuyệt tình đầy bướng bỉnh, thật ra nàng ta là một giai nhân tuyệt sắc, chỉ là tướng mạo mong manh yếu ớt quá.
Khuôn mặt của Phùng Tranh lay động hiện lên trước mắt Hoắc Thời Anh, làn da trắng xanh, khuôn mặt thanh cao, vẻ gai góc không hiểu sự đời, về sau khóe mắt bắt đầu nhuốm màu phong sương, làn da trở nên thô ráp, đôi mắt càng nhìn càng thấy thâm trầm, bóng lưng toát lên nỗi bi thương nồng đậm không sao xua đi được, Hoắc Thời Anh cố gắng khép chặt mắt lại, nàng thật sự không biết nói Phùng Tranh của bây giờ rốt cuộc là ổn hay không ổn nữa, cuối cùng khó khăn nặn ra một câu: “Hiện giờ huynh ấy… là một người đàn ông!”.
Hoắc Thời Anh không biết hoàng hậu có hiểu những lời nàng vừa nói không, nhưng ánh mắt nàng ta thoắt cái trở nên trầm tư, xa xăm mờ mịt, Hoắc Thời Anh lại gượng gạo bổ sung thêm: “Có một thế giới khác ở ngoài kia, ở đó huynh ấy không bị trói buộc.”
Hoàng hậu nghe xong khẽ mỉm cười, nụ cười vương lệ rơi, nàng ta đưa tay chùi vệt nước mắt nơi khóe mắt, trong đó là vẻ quyết tuyệt, quật cường và phức tạp không nói rõ được, nàng ta kết luận: “Cứ sợ chàng ấy vùi mình trong buồn bã đau thương, nhưng giờ biết chàng như vậy ta cũng coi như hài lòng rồi.”
Hoắc Thời Anh cúi đầu không tiếp lời, tâm tư hoàng hậu thì phiêu du chốn xa xôi nào đó, khiến cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, đột nhiên có tiếng trẻ con cười giòn tan truyền đến, một cô gái vội hét toáng lên: “Đại điện hạ!” Bầu không khí trầm mặc của căn phòng lập tức bị phá vỡ.
Hoàng hậu nhanh chóng lau những giọt lệ chưa kịp rơi vẫn còn vương lại trên gò má đi, khuôn mặt vừa quay lại thì đôi mắt đã đong đầy những tia sáng dịu dàng ấm áp, miệng khẽ mỉm cười.
Chỉ loáng cái, rèm châu vang lên những tiếng lạo xạo, một thằng nhóc cởi truồng gào thét lao thẳng vào phòng, đằng sau là mấy cô cung nữ đang hoảng loạn kêu lên: “Đại điện hạ đừng chạy, mặc quần áo vào đã.” Khiến căn phòng trong thoáng chốc trở nên náo loạn.
Thằng bé không mặc quần áo, trần như nhộng cười hi hi ha ha chạy ngang chạy dọc lung tung khắp nơi, đám cung nữ đuổi theo định chặn lại, thì nó lại quay đầu bỏ chạy hướng khác, mọi người không ai dám thực sự bắt lấy nó, cùng với tiếng hét chói tai nó luồn chỗ này lách chỗ nọ như một con cá trạch, nụ cười rơi đầy đất, cả căn phòng bị nó làm cho nhốn nháo, nhưng hoàng hậu lại chỉ cười vui vẻ ngồi nhìn, nó vòng qua chỗ Cơ Ngọc lao về phía Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh lập tức thò tay ra chộp lấy nó rồi nhấc bổng lên.
Thằng bé bị nhấc lên cao quá đỉnh đầu, đầu tiên là ngây ra một thoáng sau đó giơ tay ra huơ huơ trước mặt Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh lật cổ tay khiến thằng bé trượt lên cánh tay mình, trong khi người khác còn chưa kịp nhìn rõ xem chuyện gì vừa xảy ra thì nó đã trượt xuống lòng Hoắc Thời Anh lưng quay về phía nàng rồi bị nàng dùng hai tay vòng ôm lấy, sau đó Hoắc Thời Anh giao lại thằng bé cho hoàng hậu, rồi đứng lên hành lễ, cung kính gọi: “Đại điện hạ.”
Thằng bé hiếu kỳ nhìn Hoắc Thời Anh, hoàng hậu bèn cười nói: “Cô đứng dậy đi đứng dậy đi, ta không thích cô cứ quỳ lên quỳ xuống như thế đâu.”
Hoắc Thời Anh được Cơ Ngọc dìu đứng dậy, hoàng hậu ôm đứa bé khoe với nàng: “Đây là con trai ta, tên là Thừa Tự, cô thử bế nó đi.” Nói đoạn hoàng hậu đưa lại đứa bé vào lòng Hoắc Thời Anh, giống như những người phụ nữ trong những gia đình bình thường giới thiệu con cái của mình.
Hoắc Thời Anh cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, cánh tay cẳng chân núng nính thịt, đôi mắt đen lay láy đưa qua đưa lại linh hoạt, thằng bé này tuổi tác sàn sàn với Giai Tuệ, nhưng khi bế lại hoàn toàn không khiến Hoắc Thời Anh nảy sinh cảm giác dè dặt cẩn thận chỉ sợ rơi vỡ như khi bế Giai Tuệ, nó là đứa trẻ trời sinh đã mang khí chất hung hăng ghê gớm rồi.
Hoắc Thời Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen lay láy của thằng bé, thằng bé cũng an tĩnh nhìn lại Hoắc Thời Anh, dường như đang nghiên cứu nàng, đột nhiên trong lòng Hoắc Thời Anh cảm thấy hơi kinh ngạc, nàng cứ có cảm giác thằng bé này hiểu hết mọi thứ, là một thằng nhóc khôn sớm.
Hoàng hậu mặc quần áo cho Thừa Tự dù thằng bé vẫn đang ngồi trong lòng Hoắc Thời Anh, nàng ta vừa cười vừa dịu dàng nói với con: “Thừa Tự, không được vô lễ nhé, đây là Hoắc tướng quân, là nữ tướng quân duy nhất của triều đình chúng ta đấy.”
“Tướng quân!” Thằng bé bỗng hét lên rõ to, lúc ấy nó vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong, đang được hoàng hậu cùng Cơ Ngọc mặc quần áo và lau đầu cho, tiếng hét bất thình lình này của nó khiến động tác tay của các nàng ấy lập tức khựng cả lại.
Sau một thoáng hoàng hậu ngẩng đầu lên bật cười nói với Hoắc Thời Anh: “Cô thật sự có duyên với nó đấy, năm nay nó ba tuổi rồi, nhưng từ lúc lên hai, gọi ta một tiếng mẫu thân xong thì không mở miệng nói chuyện thêm nữa.”
Hoắc Thời Anh cúi đầu nhìn, thằng bé đang lim dim mắt ngửa ra hưởng thụ cảm giác thoải mái khi Cơ Ngọc nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cho mình.
Vị đại điện hạ mặc quần áo trong lòng Hoắc Thời Anh xong thì lăn ra ngủ, hoàng hậu sai người ôm nó đi, đã sắp đến giờ Hợi rồi, yến tiệc của hoàng cung sợ rằng cũng đã tan, Hoắc Thời Anh không tiện nấn ná lại thêm, bèn đứng dậy xin cáo lui, hoàng hậu một mực tiễn nàng ra tận cửa cung, người phụ nữ đứng ở trước cửa, trong giấy phút chia tay cuối cùng nàng ta níu Hoắc Thời Anh lại dặn dò: “Thời Anh cô có thể giúp ta chuyển lời được không?”.
Hoắc Thời Anh quay đầu lại, nhìn ánh sáng từ những chiếc đèn lồng chiếu lên thân hình yếu ớt của người phụ nữ, kéo thành một cái bóng dài mong manh trên nền đất, chỉ đành cúi đầu khẽ đáp: “Xin nương nương cứ nói.”
Hoàng hậu hít vào một hơi thật sâu, dựng thẳng sống lưng nói vô cùng khó khăn: “Cô hãy nói với chàng, tuy Trinh Tĩnh gả vào nhà đế vương, nhưng thái hậu khoan dung, hậu cung sạch sẽ, ta không hề thấy tủi thân, hy vọng trời cao đất rộng chàng hãy… sống thật tốt.”
Hoắc Thời Anh không nói nhất định sẽ chuyển lời, chỉ hành lễ rồi xoay người rời đi, đi một quãng rất xa rồi, quay đầu nhìn lại, vẫn thấy bóng dáng mong manh của người phụ nữ ấy đứng cạnh bức tường nguy nga sừng sừng, cô đơn mà yếu ớt.
Hoàng hậu đứng trước cửa cung dõi mắt nhìn theo nàng đi xa dần, rồi thở phào nhẹ nhõm, gắng gượng đi được vào tận trong phòng, cuối cùng mềm nhũn người ngã xuống sập.
Vì sắc trời đã tối, nên khi ra khỏi vườn Vạn Thọ cùng cô cung nữ, đã thấy có bốn cung nữ khác xách đèn lồng đứng chờ sẵn ở bên ngoài, bọn họ dẫn Hoắc Thời Anh đi xuyên qua hành lang, vòng vèo qua khá nhiều nơi, mãi đến nửa canh giờ sau cuối cùng cũng tới được trước cửa lớn cung Ung Hòa.
Bức tường màu đỏ thắm nguy nga mà nghiêm cẩn, kết hợp với vẻ tráng lệ của mái ngói lưu ly, xà nhà điêu khắc tỉ mỉ cùng những cột chống được tô vẽ cầu kỳ, nàng được dẫn đi thẳng vào chính điện, bên trong có hai chái sảnh nằm ở hai bên trái phải, qua một chái sảnh là đến sảnh chính, nhưng bước chân của nàng cung nữ vẫn không hề dừng lại, ánh mắt Hoắc Thời Anh quét nhanh qua một lượt xung quanh, ở bốn góc của sảnh chính đều có một cô cung nữ đang đứng ngoài ra không còn ai khác, cô gái dẫn đường vẫn miệt mài đi tiếp, mãi cho đến khi đi ra khỏi sảnh, đến phòng riêng mới thông báo cho người bên trong.
Một lúc sau tiếng rèm châu giòn tan vang lên, lại có người đi ra vén rèm mời nàng vào, Hoắc Thời Anh vừa sải chân bước vào, thì đã nhìn thấy bốn năm cô cung nữ đang vây xung quanh một cái sập, nàng vừa bước tới gần thì bọn họ tản ra để lộ ra người phụ nữ ở chính giữa, hoàng hậu đã thay bộ quần áo dùng cho đại lễ, phượng quan cũng được tháo xuống, trên người mặc bộ váy lụa màu xanh biếc, trông không hợp với khuôn mặt được trang điểm dày đậm kia chút nào, nàng ta ngồi nghiêng người, nhìn chằm chằm vào Hoắc Thời Anh đang chậm rãi bước tới.
Hoắc Thời Anh lại một lần nữa quỳ xuống hành lễ: “Hoắc Thời Anh…”
Nhưng không đợi cho nàng nói xong, một cánh tay đã vươn ra đỡ lấy khuỷu tay nàng: “Đứng lên đi, ta không thích người khác cứ suốt ngày quỳ lên quỳ xuống như thế đâu.” Ngữ điệu thanh thanh lạnh lạnh, không giống với âm giai sắc nhọn của những cô gái bình thường khác, cổ họng trầm khàn giống như thể khí lực không đủ.
Hoắc Thời Anh chậm chạp đứng dậy liền bị hoàng hậu kéo tay ngồi xuống cái bàn gần đó, cả hai ổn định chỗ ngồi xong xuôi, hoàng hậu liền chăm chú nhìn nàng, Hoắc Thời Anh nghênh đón ánh mắt của nàng ta, tuy không có cảm giác sắc nhọn nhưng lại cảm nhận được vẻ lạnh lùng và soi xét.
Có một nàng cung nữ đi đến dâng trà, phá vỡ bầu không khí trầm lặng đó trong chốc lát, khi ấy hoàng hậu mới chậm rãi mở miệng: “Ta đã muốn biết cô là người như thế nào từ rất lâu rồi, đến hôm qua khi Hoắc Nguyên soái vào thành, ta vốn dĩ còn định đến đài khí tượng để nhìn xem tư thế oai hùng của cô nữa cơ, cứ tưởng tượng một cô gái oai phong lẫm liệt cưỡi ngựa vào thành, trang nghiêm đứng giữa toàn quân thì sẽ có phong thái ra sao, đáng tiếc nghe nói cô không tới.”
Những lời này quả thực khiến Hoắc Thời Anh không biết nên trả lời thế nào, nàng cúi đầu thoáng trầm ngâm: “Thật ra ba tháng trước Thời Anh đã về kinh rồi, giờ lộ diện thêm lần nữa thì thật không cần thiết, hơn thế hôm đó tại hạ cũng đang ở nhà thầy giáo nghe giảng không tiện ra ngoài.”
Hoàng hậu hơi nhếch môi lên hỏi: “Nghe nói, cô bị Tiêu Các lão trường kỳ đuổi đánh đến gà bay chó nhảy, người như cô mà học hành thật sự tệ đến mức đó sao?”.
Hoắc Thời Anh vô cùng xấu hổ, bất giác đưa tay gãi gãi mũi đáp: “Là do đầu óc tại hạ quá kém cỏi.”
“Ồ?” Hoàng hậu nhướng một bên lông mày lên, đôi mắt nhìn Hoắc Thời Anh mang theo vẻ thích thú.
Hoắc Thời Anh toan gật đầu, nhưng cuối cùng lại chỉ dùng bàn tay vuốt phẳng nếp váy, tủm tỉm cười không đáp, hoàng hậu đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, khoảng cách giữa hai người rất xa, nàng ta thậm chí còn phải nghiêng đầu để nhìn kỹ mặt của nàng hơn, đoạn hỏi: “Làm lính đến ngốc luôn sao? Để ta xem cô có bao nhiêu khờ khạo nào?”.
Vốn dĩ là một câu bông đùa dí dỏm, nhưng trong giọng nói trầm khàn của người phụ nữ đang ngồi trước mặt không hiểu sao lại mang theo chút phong tình, khiến mặt Hoắc Thời Anh bất giác đỏ bừng.
Hoàng hậu hơi nghiêng người ra sau, ngắm Hoắc Thời Anh: “Hôm nay mời tướng quân đến đây thật ra là có chuyện muốn hỏi thăm, vậy mà sao ta lại khiến cô trở nên ngại ngùng thế này?”.
Hoắc Thời Anh hơi cúi đầu, cung kính thưa: “Nương nương có chuyện gì xin cứ hỏi.”
Hoàng hậu không lập tức hỏi ngay, mà quay sang đẩy cái đĩa hoa quả và điểm tâm bên cạnh đến trước mặt nàng: “Chẳng có món gì ngon cả đúng không, yến tiệc trong cung là như thế đấy, ta cũng chẳng ăn được miếng nào tử tế cả, ăn tạm cái này lót dạ đi.”
Hoắc Thời Anh dù có đói hơn nữa cũng không dám ăn thật, nhưng hoàng hậu lại cầm một vốc hạt nhét vào tay nàng: “Ta thích ăn hạt này, nhưng bóc thì tốn sức quá, cô bóc cho ta đi.”
Hoắc Thời Anh nhìn đống bạch quả trong tay nàng ta, bàn tay với phần móng dài, nhỏ nhắn gầy guộc, bên dưới lớp da mỏng manh trắng như giấy có thể thấy rõ màu xanh của gân tay, trên mỗi chiếc móng đều được sơn màu sắc sặc sỡ, bên dưới lớp nền màu bạc là những bông hoa trắng nho nhỏ, thoạt nhìn trông giống như khoảnh khắc mai trắng ở đầu cành rụng xuống trong ngày tuyết rơi, thanh lãnh, yếu ớt nhưng đẹp tuyệt.
Khớp ngón tay của Hoắc Thời Anh thon dài, nàng khẽ khàng bóp vỡ bạch quả, một tiếng tách vang lên, vỏ hạt nứt ra để lộ phần nhân bên trong, sau đó nàng thả phần nhân màu xanh đó vào chiếc đĩa trước mặt hoàng hậu, hoàng hậu chống cằm, nghiêng nghiêng người, lười biếng nhìn nàng, bầu không khí xung quanh rất khó dùng lời để miêu tả.
Hoàng hậu nói: “Thời Anh, ta muốn hỏi thăm cô về một người.”
Hoắc Thời Anh lại thả nhân vào trong đĩa đáp: “Xin nương nương cứ nói.”
Hoàng hậu dừng lại một lúc, Hoắc Thời Anh cũng không vội, chậm rãi bóc vỏ, hồi lâu sau cánh môi hồng hào của hoàng hậu khẽ hé mở, thốt ra một cái tên: “Phùng Tranh!”.
Ngón tay Hoắc Thời Anh khựng lại, ngước mắt nhìn, đoạn cười nói: “Tại hạ biết Phùng huynh, bọn tại hạ đã cùng làm việc với nhau từ năm ngoái.”
Ánh mắt hoàng hậu bắt đầu thay đổi trở nên xa xăm hơn, nàng ta khẽ hỏi: “Hiện giờ chàng ấy thế nào rồi? Có khỏe không?”.
Hoắc Thời Anh cười đáp: “Khỏe, năm ngoái Phùng huynh được thăng làm Chỉ huy sứ, lần này triều đình đại thắng người Khương, huynh ấy cũng lập được đại công, sắp tới sẽ có phong thưởng, thăng tiến chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi.”
Hoàng hậu vẫn cứ lười biếng nghiêng nghiêng người, nàng ta ngước mi mắt lên thoáng liếc nhìn Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh coi như không biết, cúi đầu chuyên tâm bóc vỏ, cuối cùng hoàng hậu cũng chậm rãi khẽ kể: “Thời Anh, Phùng Tranh là chị em con dì con già với ta, phủ đệ của bọn ta chỉ cách nhau một bức tường, từ nhỏ bọn ta đã lớn lên bên nhau, các bậc trưởng bối vốn dĩ định đợi chàng làm lễ trưởng thành xong sẽ cưới ta qua cửa.”
“Tách” một tiếng, một hạt bạch quả bắn ra khỏi tay Hoắc Thời Anh, nhảy ra ngoài, lăn lộc cộc xuống dưới sàn nhà, không biết đám cung nữ đã ra ngoài từ khi nào, khiến cả căn phòng chìm trong im lặng.
Hoắc Thời Anh lại nhón một hạt bạch quả khác lên, cúi đầu tập trung bóc vỏ, khóe miệng hoàng hậu nhếch lên nở nụ cười thoáng pha chút giễu cợt: “Cảm thấy ta rất to gan? Rất cuồng ngôn? Những lời ta nói rất quá phận đúng không?”.
Hoắc Thời Anh cúi đầu: “Thời Anh không dám.”
Hoàng hậu nhếch miệng mỉm cười trào phúng, rồi đột nhiên nàng ta đứng phắt dậy gọi ra phía sau: “Cơ Ngọc.”
Đi cùng với tiếng truyền gọi, là tiếng tấm rèm châu khẽ vang lên gần như ngay lập tức, một cô gái thanh tú dẫn theo bốn cung nữ rồng rắn đi vào, một người tay bưng một cái chậu vàng, những người khác chia ra cầm đủ thứ như ấm nước, xà phòng, khăn mặt.
Hoàng hậu xoay người đi tới chỗ bọn họ, cô gái có tên Cơ Ngọc lập tức cầm lấy khăn bông và khăn tay cho nàng ta, lấy một cái trong số đó quấn quanh trước ngực hoàng hậu, hoàng hậu cúi đầu để cho các nàng rửa mặt.
Thay tổng cộng đến ba chậu nước, cuối cùng hoàng hậu cũng ngẩng đầu lên, xòe tay ra, lại có một cung nữ khác cầm theo một lọ sứ nhỏ, vừa mở cái lọ ra lập tức một mùi hăng hắc bay khắp cả căn phòng, Cơ Ngọc đổ một thứ chất lỏng trong suốt từ cái lọ ấy lên khăn bông, khiến mùi của cả căn phòng càng thêm khó ngửi, Cơ Ngọc cầm khăn bông chấm từng chút từng chút lên móng tay hoàng hậu lau sạch đi lớp sơn, sau nửa khắc cuối cùng hoàng hậu cũng quay người lại, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt nàng ta, đầu óc Hoắc Thời Anh hoàn toàn choáng váng.
Hoắc Thời Anh thật sự cảm thấy rất sốc, người phụ nữ trước mặt sau khi rửa sạch lớp son phấn, vẫn là khuôn mặt đó, nhưng làn da tái xanh, không còn chút căng bóng nào nữa, nhưng điều khiến ta người kinh hãi nhất là cánh môi của nàng ta tím ngắt, tóc xõa dài khoác áo choàng trông như ma nữ, hai bàn tay của nàng ta đặt chỉnh tề lên mặt bàn, Hoắc Thời Anh cúi xuống nhìn, móng tay cũng màu tím.
Giọng nói của hoàng hậu khẽ khàng phiêu diêu tản ra trong không khí: “Ta là một người sắp chết rồi.”
Hoắc Thời Anh im lặng không nói, hoàng hậu nhìn tay mình, giọng nói dịu dàng nhưng xa xăm: “Từ nhỏ ta đã bị bệnh tim, đại phu nói nếu như cả đời này ta không sinh con thì có thể sống qua ba mươi tuổi, Phùng Tranh nói: chàng sẽ lấy ta, chỉ lấy một mình ta, sống cùng ta đến năm ba mươi tuổi, chúng ta lớn lên cùng nhau, từ khi chàng ấy ra đời đã được ôm đặt xuống giường của ta, chúng ta chưa từng xa nhau dù chỉ một ngày.”
Hoàng hậu ngẩng đầu lên nói tiếp: “Hồi đầu khi ta nhập cung làm hoàng hậu, chàng liền chạy đến chốn biên quan xa xôi, ta biết chàng không muốn sống tiếp nữa, chàng là con một, trong lòng lo cha mẹ sẽ buồn thương, nên không dám tự kết liễu, đau đớn khắc sâu trong trái tim chàng cả đời này cũng không thể nào xóa đi được, ta hiểu cả, ta chỉ muốn biết hiện giờ chàng có ổn không, nhưng không ai có thể nói cho ta hay, cha mẹ người thân muốn cắt đứt tâm niệm này của ta, nên cắn chặt môi không chịu nói, ta biết chàng vẫn luôn làm việc dưới quyền của phụ thân cô, nhưng một người phụ nữ ở trong thâm cung như ta có thể hỏi thăm tin tức được từ ai chứ.”
Hoàng hậu nhìn Hoắc Thời Anh chằm chằm, khuôn mặt nàng ta rất nhỏ, đôi mắt lại rất to, hốc mắt ngân ngấn lệ, cánh môi mỏng, khóe miệng mang theo một loại tuyệt tình đầy bướng bỉnh, thật ra nàng ta là một giai nhân tuyệt sắc, chỉ là tướng mạo mong manh yếu ớt quá.
Khuôn mặt của Phùng Tranh lay động hiện lên trước mắt Hoắc Thời Anh, làn da trắng xanh, khuôn mặt thanh cao, vẻ gai góc không hiểu sự đời, về sau khóe mắt bắt đầu nhuốm màu phong sương, làn da trở nên thô ráp, đôi mắt càng nhìn càng thấy thâm trầm, bóng lưng toát lên nỗi bi thương nồng đậm không sao xua đi được, Hoắc Thời Anh cố gắng khép chặt mắt lại, nàng thật sự không biết nói Phùng Tranh của bây giờ rốt cuộc là ổn hay không ổn nữa, cuối cùng khó khăn nặn ra một câu: “Hiện giờ huynh ấy… là một người đàn ông!”.
Hoắc Thời Anh không biết hoàng hậu có hiểu những lời nàng vừa nói không, nhưng ánh mắt nàng ta thoắt cái trở nên trầm tư, xa xăm mờ mịt, Hoắc Thời Anh lại gượng gạo bổ sung thêm: “Có một thế giới khác ở ngoài kia, ở đó huynh ấy không bị trói buộc.”
Hoàng hậu nghe xong khẽ mỉm cười, nụ cười vương lệ rơi, nàng ta đưa tay chùi vệt nước mắt nơi khóe mắt, trong đó là vẻ quyết tuyệt, quật cường và phức tạp không nói rõ được, nàng ta kết luận: “Cứ sợ chàng ấy vùi mình trong buồn bã đau thương, nhưng giờ biết chàng như vậy ta cũng coi như hài lòng rồi.”
Hoắc Thời Anh cúi đầu không tiếp lời, tâm tư hoàng hậu thì phiêu du chốn xa xôi nào đó, khiến cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, đột nhiên có tiếng trẻ con cười giòn tan truyền đến, một cô gái vội hét toáng lên: “Đại điện hạ!” Bầu không khí trầm mặc của căn phòng lập tức bị phá vỡ.
Hoàng hậu nhanh chóng lau những giọt lệ chưa kịp rơi vẫn còn vương lại trên gò má đi, khuôn mặt vừa quay lại thì đôi mắt đã đong đầy những tia sáng dịu dàng ấm áp, miệng khẽ mỉm cười.
Chỉ loáng cái, rèm châu vang lên những tiếng lạo xạo, một thằng nhóc cởi truồng gào thét lao thẳng vào phòng, đằng sau là mấy cô cung nữ đang hoảng loạn kêu lên: “Đại điện hạ đừng chạy, mặc quần áo vào đã.” Khiến căn phòng trong thoáng chốc trở nên náo loạn.
Thằng bé không mặc quần áo, trần như nhộng cười hi hi ha ha chạy ngang chạy dọc lung tung khắp nơi, đám cung nữ đuổi theo định chặn lại, thì nó lại quay đầu bỏ chạy hướng khác, mọi người không ai dám thực sự bắt lấy nó, cùng với tiếng hét chói tai nó luồn chỗ này lách chỗ nọ như một con cá trạch, nụ cười rơi đầy đất, cả căn phòng bị nó làm cho nhốn nháo, nhưng hoàng hậu lại chỉ cười vui vẻ ngồi nhìn, nó vòng qua chỗ Cơ Ngọc lao về phía Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh lập tức thò tay ra chộp lấy nó rồi nhấc bổng lên.
Thằng bé bị nhấc lên cao quá đỉnh đầu, đầu tiên là ngây ra một thoáng sau đó giơ tay ra huơ huơ trước mặt Hoắc Thời Anh, Hoắc Thời Anh lật cổ tay khiến thằng bé trượt lên cánh tay mình, trong khi người khác còn chưa kịp nhìn rõ xem chuyện gì vừa xảy ra thì nó đã trượt xuống lòng Hoắc Thời Anh lưng quay về phía nàng rồi bị nàng dùng hai tay vòng ôm lấy, sau đó Hoắc Thời Anh giao lại thằng bé cho hoàng hậu, rồi đứng lên hành lễ, cung kính gọi: “Đại điện hạ.”
Thằng bé hiếu kỳ nhìn Hoắc Thời Anh, hoàng hậu bèn cười nói: “Cô đứng dậy đi đứng dậy đi, ta không thích cô cứ quỳ lên quỳ xuống như thế đâu.”
Hoắc Thời Anh được Cơ Ngọc dìu đứng dậy, hoàng hậu ôm đứa bé khoe với nàng: “Đây là con trai ta, tên là Thừa Tự, cô thử bế nó đi.” Nói đoạn hoàng hậu đưa lại đứa bé vào lòng Hoắc Thời Anh, giống như những người phụ nữ trong những gia đình bình thường giới thiệu con cái của mình.
Hoắc Thời Anh cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, cánh tay cẳng chân núng nính thịt, đôi mắt đen lay láy đưa qua đưa lại linh hoạt, thằng bé này tuổi tác sàn sàn với Giai Tuệ, nhưng khi bế lại hoàn toàn không khiến Hoắc Thời Anh nảy sinh cảm giác dè dặt cẩn thận chỉ sợ rơi vỡ như khi bế Giai Tuệ, nó là đứa trẻ trời sinh đã mang khí chất hung hăng ghê gớm rồi.
Hoắc Thời Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen lay láy của thằng bé, thằng bé cũng an tĩnh nhìn lại Hoắc Thời Anh, dường như đang nghiên cứu nàng, đột nhiên trong lòng Hoắc Thời Anh cảm thấy hơi kinh ngạc, nàng cứ có cảm giác thằng bé này hiểu hết mọi thứ, là một thằng nhóc khôn sớm.
Hoàng hậu mặc quần áo cho Thừa Tự dù thằng bé vẫn đang ngồi trong lòng Hoắc Thời Anh, nàng ta vừa cười vừa dịu dàng nói với con: “Thừa Tự, không được vô lễ nhé, đây là Hoắc tướng quân, là nữ tướng quân duy nhất của triều đình chúng ta đấy.”
“Tướng quân!” Thằng bé bỗng hét lên rõ to, lúc ấy nó vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong, đang được hoàng hậu cùng Cơ Ngọc mặc quần áo và lau đầu cho, tiếng hét bất thình lình này của nó khiến động tác tay của các nàng ấy lập tức khựng cả lại.
Sau một thoáng hoàng hậu ngẩng đầu lên bật cười nói với Hoắc Thời Anh: “Cô thật sự có duyên với nó đấy, năm nay nó ba tuổi rồi, nhưng từ lúc lên hai, gọi ta một tiếng mẫu thân xong thì không mở miệng nói chuyện thêm nữa.”
Hoắc Thời Anh cúi đầu nhìn, thằng bé đang lim dim mắt ngửa ra hưởng thụ cảm giác thoải mái khi Cơ Ngọc nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cho mình.
Vị đại điện hạ mặc quần áo trong lòng Hoắc Thời Anh xong thì lăn ra ngủ, hoàng hậu sai người ôm nó đi, đã sắp đến giờ Hợi rồi, yến tiệc của hoàng cung sợ rằng cũng đã tan, Hoắc Thời Anh không tiện nấn ná lại thêm, bèn đứng dậy xin cáo lui, hoàng hậu một mực tiễn nàng ra tận cửa cung, người phụ nữ đứng ở trước cửa, trong giấy phút chia tay cuối cùng nàng ta níu Hoắc Thời Anh lại dặn dò: “Thời Anh cô có thể giúp ta chuyển lời được không?”.
Hoắc Thời Anh quay đầu lại, nhìn ánh sáng từ những chiếc đèn lồng chiếu lên thân hình yếu ớt của người phụ nữ, kéo thành một cái bóng dài mong manh trên nền đất, chỉ đành cúi đầu khẽ đáp: “Xin nương nương cứ nói.”
Hoàng hậu hít vào một hơi thật sâu, dựng thẳng sống lưng nói vô cùng khó khăn: “Cô hãy nói với chàng, tuy Trinh Tĩnh gả vào nhà đế vương, nhưng thái hậu khoan dung, hậu cung sạch sẽ, ta không hề thấy tủi thân, hy vọng trời cao đất rộng chàng hãy… sống thật tốt.”
Hoắc Thời Anh không nói nhất định sẽ chuyển lời, chỉ hành lễ rồi xoay người rời đi, đi một quãng rất xa rồi, quay đầu nhìn lại, vẫn thấy bóng dáng mong manh của người phụ nữ ấy đứng cạnh bức tường nguy nga sừng sừng, cô đơn mà yếu ớt.
Hoàng hậu đứng trước cửa cung dõi mắt nhìn theo nàng đi xa dần, rồi thở phào nhẹ nhõm, gắng gượng đi được vào tận trong phòng, cuối cùng mềm nhũn người ngã xuống sập.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook