Tướng Quân Khi Nào Tới Cưới Ta?
-
Chương 17: Ta đợi hắn
Chờ Tiểu Vương gia tỉnh lại, thời gian đã qua mấy ngày.
Khi đó, y đang nằm trên một chiếc xe ngựa rộng lớn, bên dưới là tầng tầng lớp lớp chăn đệm êm ái, cho nên mặc dù vừa trải qua giấc ngủ dài, cả người Tiểu Vương gia vẫn cực kì khoan khoái dễ chịu. Trong xe thậm chí còn đốt cả hương an thần, cạnh chỗ chân nằm là một bàn nhỏ bày vô số hộp đồ ăn và nguyên liệu thuốc. Ngoài xe, bên cạnh tiếng vó ngựa và bánh xe lăn đều là tiếng thủ thỉ nói chuyện của Đậu Đinh cùng phu xe. Tất cả khiến Đỗ Từ có cảm giác như những gì xảy ra trước khi y ngất đi chỉ là một giấc mơ.
“Đậu Đinh…” Đỗ Từ khàn khàn hô một tiếng.
“Công tử!” Đậu Đinh ngay lập tức chui vào buồng xe, mừng rỡ kêu lên “Ngài tỉnh rồi! Thật tốt quá!”
Đậu Đinh bò tới thử nhiệt độ trên trán Đỗ Từ, thấy đã hạ sốt thì thở phào nhẹ nhõm, rồi rót một bát thuốc đưa qua “Công tử, mau uống đi, đại phu nói, chỉ cần ngài tỉnh thì phải uống cái này ngay lập tức!”
Đỗ Từ được Đậu Đinh đỡ dậy, vừa nếm thử thuốc, y đã đắng đến muốn ngạt thở.
Uống xong một bát thuốc, Đậu Đinh nhanh tay nhét vào miệng Đỗ Từ một viên ô mai. Lần này là chua đến đáng sợ khiến mặt Đỗ Từ nháy mắt nhăn như trái táo tàu.
Đỗ Từ hít một hơi thật sâu “Ngươi… Ngươi muốn chơi chết ta đấy à?!”
Đậu Đinh lắc đầu “Không ạ, đây là của Thích Tướng quân mua, nói là ngài nhất định sợ đắng, cho nên ăn cái này cho đỡ đắng!”
Đỗ Từ “…” Thích Nam Kha ngu ngốc!
Đỗ Từ bị chua tỉnh cả người. Đợi Đậu Đinh lấy một chiếc gối mềm chèn ở sau lưng cho y xong, Đỗ Từ mới cẩn thận hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Hóa ra sau khi y ngất đi, Thích Tướng quân cũng ngay lập tức nghĩ tới việc Mã Tam có thể phái cả người cùng đi, cho nên hắn đã trói Mã Tam vào sau ngựa, rồi trốn đến nơi khác.
Hôm sau, Nguyên Công Hoàng đế nhận được mật báo, bên trong là chứng cứ Thái tử cấu kết cùng Thục Thế phản quốc. Hoàng đế hết sức giận dữ, bí mật tống giam Thái tử vào ngục, phong tỏa tin tức, đồng thời phái người phóng ngựa mang theo ba bức thánh chỉ và tín vật của Hoàng đế giao cho Thích Nam Kha toàn quyền phụ trách điều tra rõ chuyện này. Bên cạnh đó, Khổng Thông phán và tên lỗ mãng đeo khuyên bạc cũng bị hai người Từ phó tướng và Chu phó tướng tìm thấy, bắt giữ, cũng như phát hiện một số lượng lớn thư từ và danh mục quà tặng qua lại với Thái tử và Tam Hoàng tử Thục Thế trong một căn nhà riêng của hắn.
“Đợi Tướng quân lấy được thánh chỉ và tín vật, ngài ấy sẽ tới thành bên cạnh mượn binh, cộng thêm đoàn quân phía sau sắp sửa tới nơi là bọn họ có thể vây đánh sơn trại rồi đưa hết nhân chứng, vật chứng về thành.” Đậu Đinh nói “Tướng quân sợ ngài ở đó phải chịu khổ, cho nên kêu em hộ tống ngài về trước.”
Trước khi đi, Thích Nam Kha còn đặc biệt viết một phong thư nhét vào vạt áo Đỗ Từ, sau đó phân phó Đậu Đinh để ý thật kỹ. Ngoài ra, hắn cũng tìm một vị đại phu đi theo xe để chăm sóc cho Đỗ Từ.
Đậu Đinh cảm thán “Chuyện này rốt cuộc cũng kết thúc! Nếu công tử đoán không sai, Quốc cữu nhất định sẽ giúp Thích Tướng quân diệt trừ đảng phái của Thái tử, đặt dấu chấm hết cho bọn họ. Nhà họ Thích chắc chắn sẽ cảm kích ngài, thế thì sau này, cho dù ngài có ở lại Đại Thịnh cũng sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.”
Đỗ Từ uống từng ngụm trà nhỏ, nghe thế thì nói “Thích Nam Kha không phải một tên ngốc, ngươi cảm thấy Hoàng đế tại sao lại nhận được mật báo? Lúc đầu, hắn thả hai con đại bàng đi, ngoài một con đi tìm các ngươi, thì con còn lại chính là tới Vương thành, hẳn là tới tìm người nhị đệ đang làm quan nhỏ ở Lại bộ của hắn.”
Người nhà họ Thích không ai chịu thua ai, hầu như con cháu trong nhà đều tự có công danh và chức quan của mình. Nhị đệ của Thích Nam Kha cũng thế, hiện nay y đang làm việc tại Lại bộ. Sau khi nhận được tin nhà họ Thích muốn sống thì phải tạm thời đứng về phía Quốc cữu, nhị đệ Thích Nam Kha liền nghĩ cách truyền tin tới chỗ Quốc cữu. Quốc cữu thấy có cơ hội lật đổ Thái tử, tự nhiên sẽ dốc hết sức để ám chỉ cho Hoàng đế biết.
Tiếp đó, chuyện nọ sẽ xọ chuyện kia, như hệ thống bánh răng bắt đầu chuyển động, chẳng cần Đỗ Từ phải nhọc lòng nữa.
Đậu Đinh hưng phấn “Công tử! Hóa ra Thích Tướng quân chính là người nam nhân cao to kia! Hai người đúng là có duyên mà! Em thấy bộ dạng lo lắng cho ngài của Tướng quân, đảm bảo là ngài ấy cũng thích ngài!”
Đỗ Từ đắc ý cười “Chỉ dựa vào cái ngoại hình đó, ta nguyện ý thích hắn đã là nể mặt hắn lắm rồi!”
Đậu Đinh không đáp, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Vương gia mạnh miệng cái gì chứ! Lúc ngài sốt đến mơ mơ màng màng, không phải vẫn luôn miệng gọi tên Thích Tướng quân đấy ư? Tử Phụng, Tử Phụng, nghe mà phát buồn nôn lên được! Nhớ lại lúc đó, khi Thích Tướng quân bế Vương gia lên ngựa để bọn họ về Vương thành trước, Vương gia còn dù hôn mê vẫn túm chặt Tướng quân không buông! Cơ mà, Tướng quân đuổi mình ra, không biết ngài ấy ôm Tiểu Vương gia nói gì trong xe nhỉ? Cuối cùng, sao lại dỗ được Vương gia buông tay?
Không cần biết như thế nào, Đậu Đinh vẫn rất vui. Kế hoạch gần như đã hoàn thành tốt đẹp, chỉ còn lại một bước cuối cùng nữa mà thôi.
Đậu Đinh nghĩ rồi nghĩ, nụ cười trên mặt dần biến mất, thay vào đó là sự lo lắng không thôi “Vương gia, ngài thật sự muốn về sao? Đại Thịnh bây giờ có lẽ còn an toàn hơn Thục Thế rất nhiều.”
Đỗ Từ cũng thu lại ý cười, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ một lúc mới cất tiếng nói “Lão đại bị lão tam tống vào ngục giam, không rõ sống chết, những huynh đệ còn lại đều là người nhu nhược nhát gan, không làm nổi chuyện lớn, cho dù không có Thái tử Đại Thịnh, lão tam muốn lên ngôi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Đợi khi huynh ấy lên ngôi rồi, nếu bản vương không về, mẫu hậu của bản vương phải làm sao đây?”
Đậu Đinh rũ mắt xuống, gật đầu “Còn cả mẫu thân của em nữa… Không biết bây giờ nương nương với mẫu thân thế nào rồi?”
Đỗ Từ xoa đầu Đậu Đinh “Có bản vương ở đây, bản vương sẽ quay về cứu hai người.”
Đậu Đinh dụi dụi mắt, trong lòng cay cay.
Đỗ Từ rất hiểu Nguyên Công Hoàng đế. Người phạm tội dù sao cũng là Thái tử, cho dù chứng cứ xác thực cũng phải để một thời gian sau mới có thể kết án. Nhưng như thế thì Đỗ Từ không chờ được.
Thái tử tự nhiên mất liên lạc sẽ khiến Tam Hoàng tử hoài nghi. Cho nên, đợi khi về đến Vương thành, không cần biết thời gian đã là chiều muộn, việc đầu tiên Đỗ Từ làm vẫn là phải chạy ngay tới thư phòng của Hoàng đế để xin quay về Thục Thế dẹp trừ nội loạn, trả cho Đại Thịnh một câu trả lời xác đáng.
Phong thư mà Thích Nam Kha kín đáo nhét cho Đỗ Từ chính là phong thư dùng để giải vây cho tội danh tự ý rời khỏi Vương thành của y. Trong thư viết, Thái tử và Khổng Thông phán thường xuyên thư từ qua lại, Đỗ Từ biết mình sắp về thành, nhưng do lo lắng trong thành có vây cánh của Thái tử, nếu đợi người về đến thành mới báo thì rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ cho nên mới nghĩ ra hạ sách trốn ra ngoài các kiểu, chỉ ra trong việc này có công của Đỗ Từ, thái độ hướng về Đại Thịnh của Đỗ Từ cũng là một lòng một dạ. Ngoài ra trong thư Thích Nam Kha còn không chỉ không nhắc tới việc từ chối hôn ước mà từng câu từng từ còn lộ ra vẻ gìn giữ bảo vệ, có thể ngầm hiểu chuyện kết thân của bọn họ như ván đã đóng thuyền.
Nguyên Công Hoàng đế nghe Đỗ Từ khóc lóc giải thích chân tướng “Xin Bệ hạ tha tội giấu diếm cho thần, mẫu thân thần còn đang ở Thục Thế, hiện không rõ sống chết, thần cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Thần nghĩ nát óc mới nghĩ ra được nếu trong thành không có người đáng tin, vậy thì phải ra ngoài thành tìm người!”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, cánh tay đặt lên thành ghế, dựa vào ánh nến chăm chú nhìn Tiểu Vương gia “Ngươi nói thì hay lắm! Nếu như việc ngươi lén ra khỏi thành mới là việc đánh rắn động cỏ thì sao? Ngươi đó, trẫm đã nói bao nhiêu lần là phải chăm chỉ học hành rồi? Ít chơi bời giao du với cái đám không ra gì thôi! Chắc là nghe đến phát lậm mấy câu chuyện trong quán trà rồi chứ gì?”
Đỗ Từ hoảng hốt quỳ xuống, giả bộ ngây ngô, sợ sệt dập đầu hô “Bệ hạ bớt giận! Thần, thần biết sai rồi!”
Hoàng đế híp mắt, đánh giá vị Tiểu Vương gia từ trước đến nay luôn ôn hòa vô hại, tự hỏi đối phương có thể lên kế hoạch rồi làm ra chuyện như thế, thật sự chỉ vì bất đắc dĩ thôi sao?
Cơ mà, tỉ mỉ ngẫm lại, lần hành động này của Tiểu Vương gia có rất nhiều chỗ sơ hở, nếu làm không tốt sẽ bị mất mạng, xem ra cũng chẳng phải người tâm tư sâu nặng, giỏi bày mưu tính kế gì.
Hoàng đế ngẫm nghĩ, lại nhìn những lời lẽ bảo bọc của Thích Nam Kha trong thư, triệt để bị lừa.
Hóa ra, hai người này đã sớm lưỡng tình tương duyệt, nếu thế thì khi biết người trong lòng sắp sửa về thành, Đỗ Từ nóng lòng muốn tới tìm đối phương giúp đỡ cũng không phải chuyện gì quá khó hiểu.
“Thôi được rồi, trẫm niệm tình ngươi một lòng trung thành, lần này sẽ tính công cho ngươi.” Hoàng đế đảo mắt qua lá thư tự tay Thái tử viết, lông mày không khỏi nhíu lại, vẻ mặt chỉ hận không thể rèn sắt thành thép than thở “Nếu như đứa con vô dụng này của ta có thể có được một nửa tấm lòng như ngươi thì… Mà thôi, bỏ đi.”
Hoàng đế mệt mỏi xoa xoa ấn đường “Hiện giờ ngươi quay về đúng là thời cơ tốt nhất, trẫm sẽ cho người đi theo bảo vệ ngươi.” Để một người vừa nhất tâm với Đại Thịnh vừa hiểu rõ Thục Thế quay về đúng là có tác dụng hơn việc cứ giữ y ở lại Đại Thịnh rất nhiều.
Đỗ Từ nhận được phê chuẩn, lập tức cảm kích nói “Tạ ơn Bệ hạ!”
Nguyên Công Hoàng đế liếc nhìn y, hỏi “Nhưng ngươi về Thục Thế rồi thì Tử Phụng phải làm sao?”
Đỗ Từ e lệ nở nụ cười “Thần sẽ chờ, chờ hắn tam thư lục lễ, dùng kiệu to tám người khiêng tự mình đến cưới thần làm vợ!”
Nguyên Công Hoàng đế “…”
Khi đó, y đang nằm trên một chiếc xe ngựa rộng lớn, bên dưới là tầng tầng lớp lớp chăn đệm êm ái, cho nên mặc dù vừa trải qua giấc ngủ dài, cả người Tiểu Vương gia vẫn cực kì khoan khoái dễ chịu. Trong xe thậm chí còn đốt cả hương an thần, cạnh chỗ chân nằm là một bàn nhỏ bày vô số hộp đồ ăn và nguyên liệu thuốc. Ngoài xe, bên cạnh tiếng vó ngựa và bánh xe lăn đều là tiếng thủ thỉ nói chuyện của Đậu Đinh cùng phu xe. Tất cả khiến Đỗ Từ có cảm giác như những gì xảy ra trước khi y ngất đi chỉ là một giấc mơ.
“Đậu Đinh…” Đỗ Từ khàn khàn hô một tiếng.
“Công tử!” Đậu Đinh ngay lập tức chui vào buồng xe, mừng rỡ kêu lên “Ngài tỉnh rồi! Thật tốt quá!”
Đậu Đinh bò tới thử nhiệt độ trên trán Đỗ Từ, thấy đã hạ sốt thì thở phào nhẹ nhõm, rồi rót một bát thuốc đưa qua “Công tử, mau uống đi, đại phu nói, chỉ cần ngài tỉnh thì phải uống cái này ngay lập tức!”
Đỗ Từ được Đậu Đinh đỡ dậy, vừa nếm thử thuốc, y đã đắng đến muốn ngạt thở.
Uống xong một bát thuốc, Đậu Đinh nhanh tay nhét vào miệng Đỗ Từ một viên ô mai. Lần này là chua đến đáng sợ khiến mặt Đỗ Từ nháy mắt nhăn như trái táo tàu.
Đỗ Từ hít một hơi thật sâu “Ngươi… Ngươi muốn chơi chết ta đấy à?!”
Đậu Đinh lắc đầu “Không ạ, đây là của Thích Tướng quân mua, nói là ngài nhất định sợ đắng, cho nên ăn cái này cho đỡ đắng!”
Đỗ Từ “…” Thích Nam Kha ngu ngốc!
Đỗ Từ bị chua tỉnh cả người. Đợi Đậu Đinh lấy một chiếc gối mềm chèn ở sau lưng cho y xong, Đỗ Từ mới cẩn thận hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Hóa ra sau khi y ngất đi, Thích Tướng quân cũng ngay lập tức nghĩ tới việc Mã Tam có thể phái cả người cùng đi, cho nên hắn đã trói Mã Tam vào sau ngựa, rồi trốn đến nơi khác.
Hôm sau, Nguyên Công Hoàng đế nhận được mật báo, bên trong là chứng cứ Thái tử cấu kết cùng Thục Thế phản quốc. Hoàng đế hết sức giận dữ, bí mật tống giam Thái tử vào ngục, phong tỏa tin tức, đồng thời phái người phóng ngựa mang theo ba bức thánh chỉ và tín vật của Hoàng đế giao cho Thích Nam Kha toàn quyền phụ trách điều tra rõ chuyện này. Bên cạnh đó, Khổng Thông phán và tên lỗ mãng đeo khuyên bạc cũng bị hai người Từ phó tướng và Chu phó tướng tìm thấy, bắt giữ, cũng như phát hiện một số lượng lớn thư từ và danh mục quà tặng qua lại với Thái tử và Tam Hoàng tử Thục Thế trong một căn nhà riêng của hắn.
“Đợi Tướng quân lấy được thánh chỉ và tín vật, ngài ấy sẽ tới thành bên cạnh mượn binh, cộng thêm đoàn quân phía sau sắp sửa tới nơi là bọn họ có thể vây đánh sơn trại rồi đưa hết nhân chứng, vật chứng về thành.” Đậu Đinh nói “Tướng quân sợ ngài ở đó phải chịu khổ, cho nên kêu em hộ tống ngài về trước.”
Trước khi đi, Thích Nam Kha còn đặc biệt viết một phong thư nhét vào vạt áo Đỗ Từ, sau đó phân phó Đậu Đinh để ý thật kỹ. Ngoài ra, hắn cũng tìm một vị đại phu đi theo xe để chăm sóc cho Đỗ Từ.
Đậu Đinh cảm thán “Chuyện này rốt cuộc cũng kết thúc! Nếu công tử đoán không sai, Quốc cữu nhất định sẽ giúp Thích Tướng quân diệt trừ đảng phái của Thái tử, đặt dấu chấm hết cho bọn họ. Nhà họ Thích chắc chắn sẽ cảm kích ngài, thế thì sau này, cho dù ngài có ở lại Đại Thịnh cũng sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.”
Đỗ Từ uống từng ngụm trà nhỏ, nghe thế thì nói “Thích Nam Kha không phải một tên ngốc, ngươi cảm thấy Hoàng đế tại sao lại nhận được mật báo? Lúc đầu, hắn thả hai con đại bàng đi, ngoài một con đi tìm các ngươi, thì con còn lại chính là tới Vương thành, hẳn là tới tìm người nhị đệ đang làm quan nhỏ ở Lại bộ của hắn.”
Người nhà họ Thích không ai chịu thua ai, hầu như con cháu trong nhà đều tự có công danh và chức quan của mình. Nhị đệ của Thích Nam Kha cũng thế, hiện nay y đang làm việc tại Lại bộ. Sau khi nhận được tin nhà họ Thích muốn sống thì phải tạm thời đứng về phía Quốc cữu, nhị đệ Thích Nam Kha liền nghĩ cách truyền tin tới chỗ Quốc cữu. Quốc cữu thấy có cơ hội lật đổ Thái tử, tự nhiên sẽ dốc hết sức để ám chỉ cho Hoàng đế biết.
Tiếp đó, chuyện nọ sẽ xọ chuyện kia, như hệ thống bánh răng bắt đầu chuyển động, chẳng cần Đỗ Từ phải nhọc lòng nữa.
Đậu Đinh hưng phấn “Công tử! Hóa ra Thích Tướng quân chính là người nam nhân cao to kia! Hai người đúng là có duyên mà! Em thấy bộ dạng lo lắng cho ngài của Tướng quân, đảm bảo là ngài ấy cũng thích ngài!”
Đỗ Từ đắc ý cười “Chỉ dựa vào cái ngoại hình đó, ta nguyện ý thích hắn đã là nể mặt hắn lắm rồi!”
Đậu Đinh không đáp, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Vương gia mạnh miệng cái gì chứ! Lúc ngài sốt đến mơ mơ màng màng, không phải vẫn luôn miệng gọi tên Thích Tướng quân đấy ư? Tử Phụng, Tử Phụng, nghe mà phát buồn nôn lên được! Nhớ lại lúc đó, khi Thích Tướng quân bế Vương gia lên ngựa để bọn họ về Vương thành trước, Vương gia còn dù hôn mê vẫn túm chặt Tướng quân không buông! Cơ mà, Tướng quân đuổi mình ra, không biết ngài ấy ôm Tiểu Vương gia nói gì trong xe nhỉ? Cuối cùng, sao lại dỗ được Vương gia buông tay?
Không cần biết như thế nào, Đậu Đinh vẫn rất vui. Kế hoạch gần như đã hoàn thành tốt đẹp, chỉ còn lại một bước cuối cùng nữa mà thôi.
Đậu Đinh nghĩ rồi nghĩ, nụ cười trên mặt dần biến mất, thay vào đó là sự lo lắng không thôi “Vương gia, ngài thật sự muốn về sao? Đại Thịnh bây giờ có lẽ còn an toàn hơn Thục Thế rất nhiều.”
Đỗ Từ cũng thu lại ý cười, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ một lúc mới cất tiếng nói “Lão đại bị lão tam tống vào ngục giam, không rõ sống chết, những huynh đệ còn lại đều là người nhu nhược nhát gan, không làm nổi chuyện lớn, cho dù không có Thái tử Đại Thịnh, lão tam muốn lên ngôi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Đợi khi huynh ấy lên ngôi rồi, nếu bản vương không về, mẫu hậu của bản vương phải làm sao đây?”
Đậu Đinh rũ mắt xuống, gật đầu “Còn cả mẫu thân của em nữa… Không biết bây giờ nương nương với mẫu thân thế nào rồi?”
Đỗ Từ xoa đầu Đậu Đinh “Có bản vương ở đây, bản vương sẽ quay về cứu hai người.”
Đậu Đinh dụi dụi mắt, trong lòng cay cay.
Đỗ Từ rất hiểu Nguyên Công Hoàng đế. Người phạm tội dù sao cũng là Thái tử, cho dù chứng cứ xác thực cũng phải để một thời gian sau mới có thể kết án. Nhưng như thế thì Đỗ Từ không chờ được.
Thái tử tự nhiên mất liên lạc sẽ khiến Tam Hoàng tử hoài nghi. Cho nên, đợi khi về đến Vương thành, không cần biết thời gian đã là chiều muộn, việc đầu tiên Đỗ Từ làm vẫn là phải chạy ngay tới thư phòng của Hoàng đế để xin quay về Thục Thế dẹp trừ nội loạn, trả cho Đại Thịnh một câu trả lời xác đáng.
Phong thư mà Thích Nam Kha kín đáo nhét cho Đỗ Từ chính là phong thư dùng để giải vây cho tội danh tự ý rời khỏi Vương thành của y. Trong thư viết, Thái tử và Khổng Thông phán thường xuyên thư từ qua lại, Đỗ Từ biết mình sắp về thành, nhưng do lo lắng trong thành có vây cánh của Thái tử, nếu đợi người về đến thành mới báo thì rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ cho nên mới nghĩ ra hạ sách trốn ra ngoài các kiểu, chỉ ra trong việc này có công của Đỗ Từ, thái độ hướng về Đại Thịnh của Đỗ Từ cũng là một lòng một dạ. Ngoài ra trong thư Thích Nam Kha còn không chỉ không nhắc tới việc từ chối hôn ước mà từng câu từng từ còn lộ ra vẻ gìn giữ bảo vệ, có thể ngầm hiểu chuyện kết thân của bọn họ như ván đã đóng thuyền.
Nguyên Công Hoàng đế nghe Đỗ Từ khóc lóc giải thích chân tướng “Xin Bệ hạ tha tội giấu diếm cho thần, mẫu thân thần còn đang ở Thục Thế, hiện không rõ sống chết, thần cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Thần nghĩ nát óc mới nghĩ ra được nếu trong thành không có người đáng tin, vậy thì phải ra ngoài thành tìm người!”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, cánh tay đặt lên thành ghế, dựa vào ánh nến chăm chú nhìn Tiểu Vương gia “Ngươi nói thì hay lắm! Nếu như việc ngươi lén ra khỏi thành mới là việc đánh rắn động cỏ thì sao? Ngươi đó, trẫm đã nói bao nhiêu lần là phải chăm chỉ học hành rồi? Ít chơi bời giao du với cái đám không ra gì thôi! Chắc là nghe đến phát lậm mấy câu chuyện trong quán trà rồi chứ gì?”
Đỗ Từ hoảng hốt quỳ xuống, giả bộ ngây ngô, sợ sệt dập đầu hô “Bệ hạ bớt giận! Thần, thần biết sai rồi!”
Hoàng đế híp mắt, đánh giá vị Tiểu Vương gia từ trước đến nay luôn ôn hòa vô hại, tự hỏi đối phương có thể lên kế hoạch rồi làm ra chuyện như thế, thật sự chỉ vì bất đắc dĩ thôi sao?
Cơ mà, tỉ mỉ ngẫm lại, lần hành động này của Tiểu Vương gia có rất nhiều chỗ sơ hở, nếu làm không tốt sẽ bị mất mạng, xem ra cũng chẳng phải người tâm tư sâu nặng, giỏi bày mưu tính kế gì.
Hoàng đế ngẫm nghĩ, lại nhìn những lời lẽ bảo bọc của Thích Nam Kha trong thư, triệt để bị lừa.
Hóa ra, hai người này đã sớm lưỡng tình tương duyệt, nếu thế thì khi biết người trong lòng sắp sửa về thành, Đỗ Từ nóng lòng muốn tới tìm đối phương giúp đỡ cũng không phải chuyện gì quá khó hiểu.
“Thôi được rồi, trẫm niệm tình ngươi một lòng trung thành, lần này sẽ tính công cho ngươi.” Hoàng đế đảo mắt qua lá thư tự tay Thái tử viết, lông mày không khỏi nhíu lại, vẻ mặt chỉ hận không thể rèn sắt thành thép than thở “Nếu như đứa con vô dụng này của ta có thể có được một nửa tấm lòng như ngươi thì… Mà thôi, bỏ đi.”
Hoàng đế mệt mỏi xoa xoa ấn đường “Hiện giờ ngươi quay về đúng là thời cơ tốt nhất, trẫm sẽ cho người đi theo bảo vệ ngươi.” Để một người vừa nhất tâm với Đại Thịnh vừa hiểu rõ Thục Thế quay về đúng là có tác dụng hơn việc cứ giữ y ở lại Đại Thịnh rất nhiều.
Đỗ Từ nhận được phê chuẩn, lập tức cảm kích nói “Tạ ơn Bệ hạ!”
Nguyên Công Hoàng đế liếc nhìn y, hỏi “Nhưng ngươi về Thục Thế rồi thì Tử Phụng phải làm sao?”
Đỗ Từ e lệ nở nụ cười “Thần sẽ chờ, chờ hắn tam thư lục lễ, dùng kiệu to tám người khiêng tự mình đến cưới thần làm vợ!”
Nguyên Công Hoàng đế “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook