Hắn ta cảm thấy dù là là yêu quái hay bế quan tu luyện đều không phải phong cách của Tiết Đường.

Tiết Đường phát hiện ánh mắt của hắn ta, ngẩng đầu lên, đưa sách qua: “Sách hay đấy, đệ có thể đọc thử.”

Tiết Đường biết triều đại này khác với thế giới ở tiền kiếp, muốn hiểu rõ mọi chuyện ở đây, thì những cuốn sách thế này là một phương thức hay.

So với những thứ người khác thêu dệt rồi nói ra, những gì trong cuốn sách này sẽ phản ánh chân thực và chính xác hơn.

Tần Minh Thuỵ cầm lấy cuốn sách, tưởng rằng sẽ nhìn thấy hàng ngàn con yêu quái to lớn, nhưng thứ đầu tiên hắn ta nhìn thấy là một nữ nhân mặc y phục mỏng tang quỳ trước một nam nhân đội ngọc quan, y phục đã cởi một nửa, vừa khóc vừa nói: “Vương gia, thiếp bằng lòng…”

Chát!

Tần Minh Thuỵ gập sách lại, toàn thân khó chịu.

Mặt hắn ta đỏ bừng, nhìn chằm chằm Tiết Đường: “Sao, sao tẩu có thể đọc mấy thứ này?”

Hơn nữa, sao nàng có thể giới thiệu nó cho hắn ta mà mặt không đỏ, tim không đập vậy?

Tiết Đường trợn mắt: “Thiếu niên, tâm tư không trong sạch, đệ đọc tiếp đi.”

“Không, không được.”

Tần Minh Thuỵ nhét cuốn sách vào sâu trong ngực, sợ Tiết Đường giật lại.

Tiết Đường lấy ngay ra một cuốn sách khác, mở ra đọc.

Tần Minh Thuỵ nhìn bìa sách.

“Bá vương thương trường.”

Ừm, cuốn này bình thường hơn.

Tiết Đường nhàn nhã nói: “Không lừa đệ đâu, đệ lật sang trang kế tiếp, sẽ thấy tên nam nhân háo sắc đó chết như thế nào.”


Sảnh hoa trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở và tiếng lật sách đều đặn.

Tần Minh Thuỵ ngồi không yên, lặng lẽ quan sát Tiết Đường.

Đây là lần đầu tiên hắn ta nghiêm túc quan sát Tiết Đường.

Hình như nàng đã gầy rồi, không những khí chất thay đổi mà dung mạo cũng trở nên xinh đẹp hơn.

Dáng nàng ngồi thanh nhã, một tia nắng chiếu vào, như phủ lên cơ thể nàng một lớp voan thần thánh, nàng cao quý lãnh diễm, cũng hiểu rõ yên hoả phàm trần.

Tần Minh Thuỵ quay đầu đi, đột nhiên cảm thấy ở một mình thế này hơi giày vò.

Tiết Đường đọc sách rất chăm chú, làm việc gì, thì cũng cần nghiêm túc thực hiện nó, đây là tác phong nhất quán của nàng.

Nàng đọc thêm mấy trang, Vương ma ma đã bắt đầu dẫn người vào bài trí.

Nhìn món lòng huyết và đại tràng kho được hạ nhân mang lên, Tần Minh Thuỵ lại, lại, lại, lại thấy không ổn rồi

“Đang, đang làm cái gì vậy?”

Tiết Đường đáp: “Trà chiều.

Để Đoàn Cảnh Thần nếm thử xem hôm đó Tần gia chúng ta cho Đoàn Cảnh Sơ ăn cái gì.”

Lúc này, Tần tổng quản cao cao gầy gầy dẫn một nam nhân đi vào.

“Tần phu nhân.”

Đoàn Cảnh Thần vừa vào đã lịch sự chào một tiếng, rồi nhìn nữ nhân đang ngồi ở chủ vị.

Nữ nhân mặc chiếc váy dài màu trắng, dáng người yểu điệu, một tay gác trên tay vịn, một tay đặt lên cuốn sách trên bàn.

Nhìn kỹ, lông mày cong cong, lông mi đen dài, thần sắc hờ hững, hệt như mỹ nhân sắc sảo bước ra từ bức tranh cổ.

Hoá ra phu nhân của Tần Minh Nguyên lại đẹp như vậy.

Tần Minh Thuỵ ngồi ở bên phải nàng.

Thiếu niên hống hách bá đạo, lúc này lại phảng phất đâu đó chút cương quyết, ngồi thẳng lưng ở đó

“Đoàn gia chủ.”

Đôi môi đỏ mọng của đối phương nhếch lên, lãnh đạm chào lại hắn ta.

Đoàn Cảnh Thần vô thức miết nhẹ ngón tay, tiến lên hai bước, hơi quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, cười nói: “Tần phu nhân đây là muốn mời tại hạ ăn điểm tâm sao?”

Nói xong, Đoàn Cảnh Thần nhận ra mình đã rơi vào thế hạ phong, lúc đến đây hắn không hề có ý định tươi cười chào hỏi.

Tiết Đường bình tĩnh đáp: “Ừ, Đoàn gia chủ thử xem, không biết có hợp khẩu vị hay không.

Mời Đoàn gia chủ ngồi.”

Lúc Đoàn Cảnh Thần quan sát Tiết Đường, Tiết Đường cũng quan sát lại hắn.

Thân hình Đoàn Cảnh Thần vạm vỡ, nước da hơi ngăm, dù mặc trường sam như văn nhân, nhưng không tao nhã như Tần tổng quản, ngược lại còn ẩn chứa sát khí tiềm tàng.

So với thương nhân, Tiết Đường cảm thấy hắn giống một sơn vương cải trang xuống núi hơn.


Đoàn Cảnh Thần lui về sau một bước, ngồi xuống.

Nha hoàn, ma ma không nhìn ra, nhưng Tần tổng quản đứng sang một bên, nheo mắt lại, ông nhìn ra hai người họ vừa đấu xong một hiệp, liền vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hạ nhân rót trà xong thì lui ra.
Khi ông ra ngoài làm việc trở về, nghe mọi người nói phu nhân đã thay đổi, ông muốn tận mắt nhìn xem nàng thay đổi như thế nào.

Trong lúc Tần tổng quản chờ đợi khoảnh khắc nổi bật tiếp theo thì Tiết Đường đã hỏi thẳng: “Đoàn gia chủ tới đây để trút giận thay Nhị công tử sao?”

“Chúng ta cần một lời giải thích.

Dù Đoàn gia không quyền không thế, nhưng cũng không để người khác bắt nạt.”

Kì thực trong lòng Đoàn Cảnh Thần có chút nghi ngờ.

Hôm đó, Đoàn Cảnh Sơ trở về không hề nói Tiết Đường đánh hắn ta, chỉ nói hắn ta chịu phạt ở Kinh Triệu Phủ, sau đó đến Tần gia để đại phu chữa trị vết thương, còn tắm rửa ăn uống ở Tần gia.

Đoàn gia không một ai tin lời Đoàn Cảnh Sơ nói.

Ai cũng biết Đoàn Cảnh Sơ với Tần Minh Thuỵ đánh nhau, còn làm phiền đến quận chúa, Đoàn gia cũng biết là do cái miệng của Đoàn Cảnh Sơ gây chuyện.

Mà Tần Minh Nguyên mất tích, Tần gia sẽ chẳng có ai đối xử tử tế với Đoàn Cảnh Sơ.

Trừ phi Đoàn Cảnh Sơ bị doạ đến mức không dám nói ra sự thật nên mới phải bịa ra như thế.

Thế nên lúc nhận được thiếp của Tiết Đường, Đoàn Cảnh Thần tưởng là Tần gia chỉ đang diễu võ dương oai, nên hắn đến đây để giữ chút thể diện, tiện thể xem xem Tần gia bây giờ như thế nào.

Tiết Đường hỏi lại: “Thế Đoàn Cảnh Sơ nói những lời thô lỗ và đánh Lão Tam nhà ta, thì giải thích thế nào?”

“Tần phu nhân muốn thế nào?”

“Ta đã đánh hắn, vậy là hoà rồi.

Nhưng hôm kia Đoàn Lão thái thái đến đây hỏi tội, hôm nay là Đoàn gia chủ đến, là tính toán chuyện mới sao?”
Nội tâm Tần tổng quản lí giải.

Hàm ý của phu nhân là, phu nhân có lí do chính đáng để đánh Đoàn Cảnh Sơ, hơn nữa đánh xong đã làm hoà rồi.

Nhưng Đoàn gia thì cảm thấy không ổn, không buông bỏ được thù cũ.

Nếu đã đến đây gây sự, thì Tần gia muốn tính toán lại từ đầu.

Đoàn Cảnh Thần sửng sốt.


Dường như hắn đã trở thành kẻ không nói lí.

Nhưng hắn phát hiện ra Tiết Đường không phải kẻ vô dụng như lời đồn, mà là một người rất điềm tĩnh, cơ trí.

“Phu nhân muốn giải quyết món nợ mới này như thế nào?”

“Mâu thuẫn nhỏ của bọn trẻ đã được giải quyết, Đoàn Lão thái thái đến lại khiến vấn đề trở thành tranh chấp giữa Tần gia và Đoàn gia.

Mâu thuẫn giữa các gia tộc thì phải do các gia chủ giải quyết.”

Tiết Đường đứng dậy, đi tới trước mặt Đoàn Cảnh Thần, ngoắc ngón tay: “Tới đây.”

Phong thái của nàng rất tao nhã, nhưng cách ngoắc ngón tay thì y như ra lệnh cho hạ nhân.

Đoàn Cảnh Thần không thoải mái, nhưng hắn không thể do dự khiến cho người khác được xem trò cười, đành đứng dậy, tiến lại gần.

Khi Đoàn Cảnh Thần làm theo, tay Tiết Đường đã đặt lên cổ tay hắn, kéo hắn lại.

Khi ánh mắt họ giao nhau, Đoàn Cảnh Thần cảm nhận được hương thơm thoang thoảng trên cơ thể nàng, mắt hắn loé lên, nội tâm hơi xao động, cũng nóng lên một chút.

Bụp!

Ngay lúc hắn bị phân tâm thì một nắm đấm trắng nõn đấm thẳng vào mặt hắn.

Thực sự rất đau.

Đầu óc Đoàn Cảnh Thần nhất thời trống rỗng.

Tần quản gia và Tần Minh Thuỵ bối rối.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương