Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi
-
Chương 5: Người này khác thường
Về tới nhà, nhìn thấy bộ dạng con trai đầy vẻ hối lỗi, Chung Phái bất đắc dĩ vỗ vai y một cái: “Nói đi, rốt cuộc hôm nay xả ra chuyện gì?” Ông không tin con trai đột nhiên lại nghĩ tới chuyện tào lao như vậy.
Phá Lỗ thấy không thể gạt được cha mình, nên ngượng ngập kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay một lần.
“Cha nói đi, nếu con không đưa tay ra cứu hắn, đứa nhỏ này thế nào cũng sẽ chết trong hậu cung. Cha không thấy tên Cơ Huyên kia làm việc quá phận thế nào đâu, là ai nhìn thấy cũng không thể nhịn được. Trường Bình từ sau khi mẫu thân hắn chết mấy tháng trước thì toàn ăn bữa hôm bỏ bữa mai, lần này chắc đám thái giám kia quên mất hắn, ba ngày chưa đưa cho hắn miếng thức ăn nào, hắn không còn cách nào khác mới chạy đi tìm đồ ăn, vào rừng mai bị Cơ Huyên thấy, bắt hắn tới mua vui.” Nói tới đoạn này, Phá Lỗ đã muốn ngiến răng nghiến lợi: “Nhất là trên người hắn một thân đầy vết sẹo, không phải bị bỏng thì là bị trâm đâm, nhất là trên ngực hắn, có một vết thương vô cùng rõ ràng, con nhìn thì giống…. Giống bị kéo đâm.”
Nghe thế Chung Phái cũng ngây ngẩn cả người.
Đối với vị Thất hoàng tử này, Hoàng đế có thể thờ ơ không đếm xỉa tới, nhưng đám cận thần bọn họ thì không dám không để ý, suy cho cùng Hoàng đế có đứa con trai nào, trong lòng bọn họ đều một rõ hai ràng. Tuy không biết tương lai vị Thất hoàng tử này như thế nào, nhưng đây dầu gì cũng là huyết mạch hoàng thất, ngộ nhỡ ngày nào đó bản thân mình thiếu tôn trọng, vậy tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nói tới đương kim bệ hạ, bị tiên đế ngờ vực vô căn cứ chèn ép này nọ, bao nhiêu người cảm thấy vị này sợ là không trèo lên được vị trí kia. Kết quả thì sao, người ta chẳng những đăng cơ ngôi vua, ba năm sau khi lên ngôi đã tìm cách giết hết những thần tử trước kia từng bất kính với ông ta không còn một ai.
Có vết xe đổ làm gương, hai mươi năm trước máu chảy thành sông khiến thần tử bọn họ nhớ tới thì thấy da đầu run lên, thật sự không dám xem thường các long tử phượng tôn, nói không chừng chân long ẩn núp bên trong.
Chung Phái vẫn luôn biết trong hoàng cung có vị Thất hoàng tử này, tuy Hoàng đế chưa bao giờ nhắc tới, nhưng ông nghĩ dù thế nào cũng là con trai ruột, có lơ là thì nhiều lắm cũng chỉ là lạnh nhạt mà thôi, thật không nghĩ tới vị Hoàng tử này lại lưu lạc tới tình trạng như vậy.
“Nàng ta…. Sao nàng ta có đứa con này! Nếu không phải bệ hạ sủng hạnh, thì nàng ta chỉ là một nô tỳ rửa chân, đâu được một bước bay lên trời, có thai long chủng!"
Phá Lỗ bất đắc dĩ nâng trán, đây đâu phải trọng điểm?
“Cho nên, cha, con tính bảo vệ đứa nhỏ này, chờ hắn lớn hơn một chút, cuộc sống sẽ khá hơn chăng?”
Chung Phái nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thất hoàng tử thì Thất hoàng tử, một đứa con của nô tỳ rửa chân sinh ra, nghĩ chắc không có gan nhảy vào cục diện hỗn loạn hiện nay đâu, chờ vài năm nữa ông sẽ tìm cách đưa Phá Lỗ đi, tránh thế cục sắp loạn đến nơi trong kinh.
Quan hệ của đương kim Hoàng thượng và Thái tử, mấy năm gần đây càng ngày càng cứng nhắc.
Chung Phái thở dài, người khác có lẽ không nhìn ra nhưng ông là tâm phúc của Hoàng đế thì có thể. Mấy năm gần đây Hoàng đế càng lúc càng thể hiện giống tiên đế. Vì sao lúc trước tiên đế giống như nổi điên chèn ép đương kim Thái tử, không phải cũng là vì tuổi càng ngày càng cao, còn Thái tử vừa trẻ tuổi vừa có năng lực, khiến tiên đế cảm thấy quyền lợi của mình bị phân mỏng, sợ mình không khống chế được triều đình đó sao?
Bây giờ, giống như một vòng luân hồi.
Lúc bệ hạ còn làm Thái tử bị tiên đế ngờ vực chèn ép, bây giờ bản thân mình lại đi con đường mòn của tiên đế, bắt đầu lén lút chèn ép Thái tử. Nhất là nghe mật thám truyền tới đầu mối, nói Hoàng đế năm nay đột nhiên khen mấy vị đứng đầu nhà họ Đạo, lục phủ ngũ tạng của Chung Phái đều run lên.
Nếu không phải sợ khiến Hoàng đế nghi kỵ, ông thật sự muốn cáo lão từ quan, tránh sóng gió sắp ập đến.
“Truyền khẩu dụ của bệ hạ, ban thưởng cho Thất hoàng tử tên Ẩn, ban thưởng điện Hàm Anh làm nơi ở, hiển nhiên hàng ngày tới Nam thư phòng cùng học với các huynh đệ, hi vọng ngươi vươn lên trong cuộc sống.” Sau khi Hồ Trung tuyên đọc hết khẩu dụ của Hoàng đế, đi lên trước đỡ vị đang quỳ trên mặt đất đứng lên.
Đầu tiên vẻ mặt Cơ Ẩn không dám tin, sau đó quả thật kinh hỉ đến khóc rống lên nước mắt chảy đầm đìa, hắn vịn tay Hồ Trung khóc thút thít, “Lão Hồ… Xin… Xin báo cho phụ hoàng Ẩn đa tạ thiên ân của bệ hạ, nhất định cố gắng dốc sức đọc sách, không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng.” Hắn chớp đôi mắt mờ mịt đẫm nước mắt, lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Hôm nay đa tạ lão Hồ, xin thứ cho trong túi của Ẩn…. Không có, đợi sau này sẽ lại…..”
Hồ Trung nhìn tướng mạo đứa nhỏ trước mắt rất giống đương kim Hoàng đế, cũng cười vô cùng hiền hòa khiêm tốn: “Điện hạ nói gì vậy, lão nô bất quá chỉ là một kẻ nghèo hèn, sao đảm đương nổi một tiếng cảm ơn của điện hạ. Mời điện hạ dời bước tới điện Hàm Anh, nô đã dặn bọn họ sắp xếp nô tỳ hầu hạ điện hạ xong xuôi rồi, bọn họ đều đang ở điện Hàm Anh chờ điện hạ giá lâm ạ.”
Cơ Ẩn đưa tay áo lên lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu đáp lại.
Giằng co cả một buổi chiều mới sắp xếp ổn thỏa cho vị Thất hoàng tử này.
Nhìn Hồ Trung ngồi phịch trên ghế bộ dạng sức cùng lực kiệt, Tiểu Mễ vội vàng sai đám cung nhân vừa mang khăn ấm lau mặt vừa mang đồ ăn lên, còn tự mình nắn vai bóp chân cho Hồ Trung.
Hồ Trung vỗ đầu Tiểu Mễ, rất hưởng thụ, “Tiểu Mễ, thấy điệu bộ ngươi như vậy, muốn nói gì cứ nói đi.”
“Lão gia, mẫu thân của vị Thất hoàng tử này chẳng qua chỉ là một nô tỳ rửa chân, chết sớm không nói, bệ hạ cũng không nhớ tới người như vậy. Không thể không nói lần này bệ hạ là tình cờ nhớ tới, ngài làm gì tự mình ôm chuyện xui xẻo này? Với địa vị của ngài, đừng nói một tiểu Hoàng tử, ngay cả Thái tử điện hạ gặp ngài cũng phải khách khí đó sao?”
Hồ Trung nhớ tới biểu hiện hoàn mỹ vô khuyết của đứa bé kia hôm nay, nhìn như ngại ngùng vô hại, nhưng mọi cử động lộ ra như vậy có phần kỳ lạ không nói nên lời, nhất là cặp mắt rất giống đương kim Hoàng thượng kia, lúc cặp mắt kia đảo qua thậm chí khiến tổng quản đại nội như ông ta đây vô thức rụt cổ cúi đầu.
Lúc ấy bận diễn trò với Thất hoàng tử không rảnh nghĩ ngợi, bây giờ bị Tiểu Mễ nhắc tới, ông ta mới thấy hoảng sợ kinh hãi!
Cái cảm giác này hàng ngày ông ta đều có thể cảm nhận được.
Người này không tầm thường!
Hồ Trung vội vàng vẫy tay ra hiệu đám cung nhân đang gắp thức ăn ra ngoài, cười vô cùng hiền hòa với Tiểu Mễ: “Mễ Nhi à, ngươi nói xem, từ lúc ngươi vào cung tới nay lão gia đối xử với ngươi thế nào?”
Tiểu Mễ vội vàng quỳ xuống bên chân Hồ Trung, “Lão gia đối với nô đó là có ơn cứu mạng, nếu không phải lão gia nể tình đồng hương cứu giúp thì bây giờ nô đã sớm hóa thành tro bụi bay mất rồi, nô trung thành với lão gia có nhật nguyệt chứng giám!”
Hồ Trung nheo mắt nhìn tiểu thái giám chưa đủ mười tuổi này, phảng phất như nhìn thấy nó hai năm trước mang một thân đầy vết thương bò tới trước mặt mình, lay gấu áo dài của mình nỉ non nói muốn sống, vẻ nhiệt tình kiên quyết này khiến Hồ Trung nhất thời động lòng trắc ẩn, thu nhận bên người dạy dỗ.
Chớp mắt một cái đã hai năm rồi.
Đứa nhỏ này nhanh nhẹn, trung thành, có mắt nhìn, có chừng mực, là một hạt giống tốt. Mình thì lớn tuổi, đương kim Hoàng thượng càng ngày càng hỉ nộ vô thường, mấy năm gần đây chính cung có bao cung nhân, Hồ Trung một rõ hai ràng.
Nghĩ tới tiên đế vừa đi, đương kim Hoàng thượng liền hạ lệnh tuẫn táng tất cả cung nhân trước kia hầu hạ theo tiên đế, Hồ Trung không nhịn được rùng mình một cái. Ông ta còn chưa tới bốn mươi, còn muốn sống thật lâu thật dài, vậy thì phải tìm đường lui.
“Mấy hôm nữa lão gia sẽ đưa ngươi tơi bên cạnh Thất hoàng tử, ngươi phải nghĩ cách để vị điện hạ này tin tưởng ngươi. Chuyện này ngươi nhất định phải lo liệu cho tốt, không thể nói trước, hai người chúng ta từ nay về sau thật sự có thể dựa vào vị chủ tử này.” Bản thân mình đều thả người ở sáu vị Hoàng tử, lại sót mất vị Thất hoàng tử này, may có thể kịp thời bổ sung.
Điện Hàm Anh.
Cơ Ẩn nhìn từng ngọn cây cọng cỏ đình đài lầu các quen thuộc, nhớ tới sự cảm kích và cảm xúc cuồn cuộn khi được phụ hoàng sắp xếp tới cung điện lộng lẫy như vậy năm đó, hắn giơ tay sờ lên lồng ngực mình.
Bây giờ, trái tim này lại đập vô cùng bình ổn.
Vẻ mặt hắn kích động tỏ vẻ muốn nhìn xem xung quanh, đuổi đám cung nhân bên cạnh, chỉ để lại một vị tiểu thái giám hầu hạ bên người.
Hai người một trước một sau đi vào đình nghỉ mát, Cơ Ẩn đưa ra một nén vàng, ấm giọng nói: “Ngươi làm rất tốt.”
Nếu như Phá Lỗ ở đây thì y có thể nhận ra, tiểu thái giám vẻ mặt khiêm tốn trước mắt này chính là Hứa quản sự ngày hôm qua dẫn y vào vườn mai.
Hứa Hà vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Không dám nhận lời khen của chủ tử, việc này vốn là nô nên làm.”
“Cầm đi, nương ngươi bệnh tốn tiền lắm.” trang nào reup thì cả nhà nó là vô liêm sỉ mặt dày
“Đa tạ điện hạ ban thưởng, nô… Nô chết ngàn lần không nề hà.” Vị chủ tử này cũng sống rất túng thiếu, nhưng vẫn còn nhớ tới nương mình bệnh, Hứa Hà cầm lấy nén vàng lạnh lẽo, trong lòng lại nóng hầm hập.
“Chủ tử ngài yên tâm đi, nô nghe được Chung tam công tử tự xin làm thư đồng của ngài, đợi lúc ngài tới Nam thư phòng học là có thể gặp y.”
“Y tự xin?” Cơ Ẩn vuốt nếp gấp trên bộ y phục mới, không nhịn được cười chế giễu. Chung Phá Lỗ ngươi chẳng phải là muốn làm đại hiệp ư, sao lại vì một tiểu Hoàng tử đáng thương mà sa vào nơi bẩn thỉu như hoàng cung ?
«Bẩm chủ tử… Bên ngự thư phòng truyền tới như vậy. Còn có, bên Tam hoàng tử cũng nhận được tin tức này rồi, hình như có động tác gì đó, mong chủ tử cẩn thận."
“Ha ha… Cơ Huyên, tôm tép nhãi nhép mà thôi. Ngươi lui xuống đi, ta muốn ngồi một mình một lát.”
Sau khi Hứa Hà lui ra, Cơ Ẩn đứng lên nhìn bầu trời xanh thẳm bao la, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Đã trở lại!
Phật tổ không có mắt, thế mà thả hắn – ác quỷ lòng tràn đầy lửa hận này từ địa ngục trở ra, quay về lúc tất cả mọi chuyện trong quá khứ còn chưa xảy ra.
Kiếp này không bị nương cản trở, cũng không phải thuận theo ý phụ thân chỉ vì để nhận được sự chú ý của Thất hoàng tử.
Kiếp này hắn muốn chính là báo thù, là quyền thế, là vị trí chí cao vô thượng kia!
Nương, nương không phải vừa tra tấn con vừa nói còn sống mà chịu giày vò còn không bằng chết khỏe hơn? Nhi tử thỏa mãn nương, thay nương kết liễu phần đau khổ này, không biết bây giờ nương hài lòng không? À, nương chớ nóng vội, không phải nương rất yêu phụ hoàng sao? Đừng gấp gáp, con sẽ nhanh chóng tiễn ông ta đi cùng nương, coi như báo đáp công ơn năm đó nương sinh con ra, được không?
Trường trường cửu cửu? Bình bình an an? chính chủ LewuyDon
A… Chung Phá Lỗ ơi là Chung Phá Lỗ, ngươi tận tâm giúp ta, giống như đời trước đối với Cơ Khang vậy, chờ ta đạp bằng mọi chông gai, đợi ta trèo lên đế vị, nói không chừng sẽ nể tình mặt mũi ngươi mà để nhà họ Chung chết có chút thể diện. Nếu không, với hành vi kiếp trước cha ngươi lén giúp đỡ lão tứ làm ngư ông đắc lợi, ta chẳng những muốn thế gian này không còn nhà họ Chung mà còn muốn nhà họ Chung ngươi bị thế nhân phỉ báng.
Nhà họ Chung có tốt cũng không thể để ta sử dụng, vậy thì không cần thiết phải tồn tại, gì mà người Hồ xâm lăng, gì mà biên quan báo cáo tình hình khẩn cấp, gì mà dân chúng lầm than, vậy có quan hệ gì với ta đâu!
Không biết tội danh thông đồng với địch phản quốc thì thế nào?
Phá Lỗ thấy không thể gạt được cha mình, nên ngượng ngập kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay một lần.
“Cha nói đi, nếu con không đưa tay ra cứu hắn, đứa nhỏ này thế nào cũng sẽ chết trong hậu cung. Cha không thấy tên Cơ Huyên kia làm việc quá phận thế nào đâu, là ai nhìn thấy cũng không thể nhịn được. Trường Bình từ sau khi mẫu thân hắn chết mấy tháng trước thì toàn ăn bữa hôm bỏ bữa mai, lần này chắc đám thái giám kia quên mất hắn, ba ngày chưa đưa cho hắn miếng thức ăn nào, hắn không còn cách nào khác mới chạy đi tìm đồ ăn, vào rừng mai bị Cơ Huyên thấy, bắt hắn tới mua vui.” Nói tới đoạn này, Phá Lỗ đã muốn ngiến răng nghiến lợi: “Nhất là trên người hắn một thân đầy vết sẹo, không phải bị bỏng thì là bị trâm đâm, nhất là trên ngực hắn, có một vết thương vô cùng rõ ràng, con nhìn thì giống…. Giống bị kéo đâm.”
Nghe thế Chung Phái cũng ngây ngẩn cả người.
Đối với vị Thất hoàng tử này, Hoàng đế có thể thờ ơ không đếm xỉa tới, nhưng đám cận thần bọn họ thì không dám không để ý, suy cho cùng Hoàng đế có đứa con trai nào, trong lòng bọn họ đều một rõ hai ràng. Tuy không biết tương lai vị Thất hoàng tử này như thế nào, nhưng đây dầu gì cũng là huyết mạch hoàng thất, ngộ nhỡ ngày nào đó bản thân mình thiếu tôn trọng, vậy tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nói tới đương kim bệ hạ, bị tiên đế ngờ vực vô căn cứ chèn ép này nọ, bao nhiêu người cảm thấy vị này sợ là không trèo lên được vị trí kia. Kết quả thì sao, người ta chẳng những đăng cơ ngôi vua, ba năm sau khi lên ngôi đã tìm cách giết hết những thần tử trước kia từng bất kính với ông ta không còn một ai.
Có vết xe đổ làm gương, hai mươi năm trước máu chảy thành sông khiến thần tử bọn họ nhớ tới thì thấy da đầu run lên, thật sự không dám xem thường các long tử phượng tôn, nói không chừng chân long ẩn núp bên trong.
Chung Phái vẫn luôn biết trong hoàng cung có vị Thất hoàng tử này, tuy Hoàng đế chưa bao giờ nhắc tới, nhưng ông nghĩ dù thế nào cũng là con trai ruột, có lơ là thì nhiều lắm cũng chỉ là lạnh nhạt mà thôi, thật không nghĩ tới vị Hoàng tử này lại lưu lạc tới tình trạng như vậy.
“Nàng ta…. Sao nàng ta có đứa con này! Nếu không phải bệ hạ sủng hạnh, thì nàng ta chỉ là một nô tỳ rửa chân, đâu được một bước bay lên trời, có thai long chủng!"
Phá Lỗ bất đắc dĩ nâng trán, đây đâu phải trọng điểm?
“Cho nên, cha, con tính bảo vệ đứa nhỏ này, chờ hắn lớn hơn một chút, cuộc sống sẽ khá hơn chăng?”
Chung Phái nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thất hoàng tử thì Thất hoàng tử, một đứa con của nô tỳ rửa chân sinh ra, nghĩ chắc không có gan nhảy vào cục diện hỗn loạn hiện nay đâu, chờ vài năm nữa ông sẽ tìm cách đưa Phá Lỗ đi, tránh thế cục sắp loạn đến nơi trong kinh.
Quan hệ của đương kim Hoàng thượng và Thái tử, mấy năm gần đây càng ngày càng cứng nhắc.
Chung Phái thở dài, người khác có lẽ không nhìn ra nhưng ông là tâm phúc của Hoàng đế thì có thể. Mấy năm gần đây Hoàng đế càng lúc càng thể hiện giống tiên đế. Vì sao lúc trước tiên đế giống như nổi điên chèn ép đương kim Thái tử, không phải cũng là vì tuổi càng ngày càng cao, còn Thái tử vừa trẻ tuổi vừa có năng lực, khiến tiên đế cảm thấy quyền lợi của mình bị phân mỏng, sợ mình không khống chế được triều đình đó sao?
Bây giờ, giống như một vòng luân hồi.
Lúc bệ hạ còn làm Thái tử bị tiên đế ngờ vực chèn ép, bây giờ bản thân mình lại đi con đường mòn của tiên đế, bắt đầu lén lút chèn ép Thái tử. Nhất là nghe mật thám truyền tới đầu mối, nói Hoàng đế năm nay đột nhiên khen mấy vị đứng đầu nhà họ Đạo, lục phủ ngũ tạng của Chung Phái đều run lên.
Nếu không phải sợ khiến Hoàng đế nghi kỵ, ông thật sự muốn cáo lão từ quan, tránh sóng gió sắp ập đến.
“Truyền khẩu dụ của bệ hạ, ban thưởng cho Thất hoàng tử tên Ẩn, ban thưởng điện Hàm Anh làm nơi ở, hiển nhiên hàng ngày tới Nam thư phòng cùng học với các huynh đệ, hi vọng ngươi vươn lên trong cuộc sống.” Sau khi Hồ Trung tuyên đọc hết khẩu dụ của Hoàng đế, đi lên trước đỡ vị đang quỳ trên mặt đất đứng lên.
Đầu tiên vẻ mặt Cơ Ẩn không dám tin, sau đó quả thật kinh hỉ đến khóc rống lên nước mắt chảy đầm đìa, hắn vịn tay Hồ Trung khóc thút thít, “Lão Hồ… Xin… Xin báo cho phụ hoàng Ẩn đa tạ thiên ân của bệ hạ, nhất định cố gắng dốc sức đọc sách, không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng.” Hắn chớp đôi mắt mờ mịt đẫm nước mắt, lộ ra nụ cười ngượng ngùng: “Hôm nay đa tạ lão Hồ, xin thứ cho trong túi của Ẩn…. Không có, đợi sau này sẽ lại…..”
Hồ Trung nhìn tướng mạo đứa nhỏ trước mắt rất giống đương kim Hoàng đế, cũng cười vô cùng hiền hòa khiêm tốn: “Điện hạ nói gì vậy, lão nô bất quá chỉ là một kẻ nghèo hèn, sao đảm đương nổi một tiếng cảm ơn của điện hạ. Mời điện hạ dời bước tới điện Hàm Anh, nô đã dặn bọn họ sắp xếp nô tỳ hầu hạ điện hạ xong xuôi rồi, bọn họ đều đang ở điện Hàm Anh chờ điện hạ giá lâm ạ.”
Cơ Ẩn đưa tay áo lên lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu đáp lại.
Giằng co cả một buổi chiều mới sắp xếp ổn thỏa cho vị Thất hoàng tử này.
Nhìn Hồ Trung ngồi phịch trên ghế bộ dạng sức cùng lực kiệt, Tiểu Mễ vội vàng sai đám cung nhân vừa mang khăn ấm lau mặt vừa mang đồ ăn lên, còn tự mình nắn vai bóp chân cho Hồ Trung.
Hồ Trung vỗ đầu Tiểu Mễ, rất hưởng thụ, “Tiểu Mễ, thấy điệu bộ ngươi như vậy, muốn nói gì cứ nói đi.”
“Lão gia, mẫu thân của vị Thất hoàng tử này chẳng qua chỉ là một nô tỳ rửa chân, chết sớm không nói, bệ hạ cũng không nhớ tới người như vậy. Không thể không nói lần này bệ hạ là tình cờ nhớ tới, ngài làm gì tự mình ôm chuyện xui xẻo này? Với địa vị của ngài, đừng nói một tiểu Hoàng tử, ngay cả Thái tử điện hạ gặp ngài cũng phải khách khí đó sao?”
Hồ Trung nhớ tới biểu hiện hoàn mỹ vô khuyết của đứa bé kia hôm nay, nhìn như ngại ngùng vô hại, nhưng mọi cử động lộ ra như vậy có phần kỳ lạ không nói nên lời, nhất là cặp mắt rất giống đương kim Hoàng thượng kia, lúc cặp mắt kia đảo qua thậm chí khiến tổng quản đại nội như ông ta đây vô thức rụt cổ cúi đầu.
Lúc ấy bận diễn trò với Thất hoàng tử không rảnh nghĩ ngợi, bây giờ bị Tiểu Mễ nhắc tới, ông ta mới thấy hoảng sợ kinh hãi!
Cái cảm giác này hàng ngày ông ta đều có thể cảm nhận được.
Người này không tầm thường!
Hồ Trung vội vàng vẫy tay ra hiệu đám cung nhân đang gắp thức ăn ra ngoài, cười vô cùng hiền hòa với Tiểu Mễ: “Mễ Nhi à, ngươi nói xem, từ lúc ngươi vào cung tới nay lão gia đối xử với ngươi thế nào?”
Tiểu Mễ vội vàng quỳ xuống bên chân Hồ Trung, “Lão gia đối với nô đó là có ơn cứu mạng, nếu không phải lão gia nể tình đồng hương cứu giúp thì bây giờ nô đã sớm hóa thành tro bụi bay mất rồi, nô trung thành với lão gia có nhật nguyệt chứng giám!”
Hồ Trung nheo mắt nhìn tiểu thái giám chưa đủ mười tuổi này, phảng phất như nhìn thấy nó hai năm trước mang một thân đầy vết thương bò tới trước mặt mình, lay gấu áo dài của mình nỉ non nói muốn sống, vẻ nhiệt tình kiên quyết này khiến Hồ Trung nhất thời động lòng trắc ẩn, thu nhận bên người dạy dỗ.
Chớp mắt một cái đã hai năm rồi.
Đứa nhỏ này nhanh nhẹn, trung thành, có mắt nhìn, có chừng mực, là một hạt giống tốt. Mình thì lớn tuổi, đương kim Hoàng thượng càng ngày càng hỉ nộ vô thường, mấy năm gần đây chính cung có bao cung nhân, Hồ Trung một rõ hai ràng.
Nghĩ tới tiên đế vừa đi, đương kim Hoàng thượng liền hạ lệnh tuẫn táng tất cả cung nhân trước kia hầu hạ theo tiên đế, Hồ Trung không nhịn được rùng mình một cái. Ông ta còn chưa tới bốn mươi, còn muốn sống thật lâu thật dài, vậy thì phải tìm đường lui.
“Mấy hôm nữa lão gia sẽ đưa ngươi tơi bên cạnh Thất hoàng tử, ngươi phải nghĩ cách để vị điện hạ này tin tưởng ngươi. Chuyện này ngươi nhất định phải lo liệu cho tốt, không thể nói trước, hai người chúng ta từ nay về sau thật sự có thể dựa vào vị chủ tử này.” Bản thân mình đều thả người ở sáu vị Hoàng tử, lại sót mất vị Thất hoàng tử này, may có thể kịp thời bổ sung.
Điện Hàm Anh.
Cơ Ẩn nhìn từng ngọn cây cọng cỏ đình đài lầu các quen thuộc, nhớ tới sự cảm kích và cảm xúc cuồn cuộn khi được phụ hoàng sắp xếp tới cung điện lộng lẫy như vậy năm đó, hắn giơ tay sờ lên lồng ngực mình.
Bây giờ, trái tim này lại đập vô cùng bình ổn.
Vẻ mặt hắn kích động tỏ vẻ muốn nhìn xem xung quanh, đuổi đám cung nhân bên cạnh, chỉ để lại một vị tiểu thái giám hầu hạ bên người.
Hai người một trước một sau đi vào đình nghỉ mát, Cơ Ẩn đưa ra một nén vàng, ấm giọng nói: “Ngươi làm rất tốt.”
Nếu như Phá Lỗ ở đây thì y có thể nhận ra, tiểu thái giám vẻ mặt khiêm tốn trước mắt này chính là Hứa quản sự ngày hôm qua dẫn y vào vườn mai.
Hứa Hà vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Không dám nhận lời khen của chủ tử, việc này vốn là nô nên làm.”
“Cầm đi, nương ngươi bệnh tốn tiền lắm.” trang nào reup thì cả nhà nó là vô liêm sỉ mặt dày
“Đa tạ điện hạ ban thưởng, nô… Nô chết ngàn lần không nề hà.” Vị chủ tử này cũng sống rất túng thiếu, nhưng vẫn còn nhớ tới nương mình bệnh, Hứa Hà cầm lấy nén vàng lạnh lẽo, trong lòng lại nóng hầm hập.
“Chủ tử ngài yên tâm đi, nô nghe được Chung tam công tử tự xin làm thư đồng của ngài, đợi lúc ngài tới Nam thư phòng học là có thể gặp y.”
“Y tự xin?” Cơ Ẩn vuốt nếp gấp trên bộ y phục mới, không nhịn được cười chế giễu. Chung Phá Lỗ ngươi chẳng phải là muốn làm đại hiệp ư, sao lại vì một tiểu Hoàng tử đáng thương mà sa vào nơi bẩn thỉu như hoàng cung ?
«Bẩm chủ tử… Bên ngự thư phòng truyền tới như vậy. Còn có, bên Tam hoàng tử cũng nhận được tin tức này rồi, hình như có động tác gì đó, mong chủ tử cẩn thận."
“Ha ha… Cơ Huyên, tôm tép nhãi nhép mà thôi. Ngươi lui xuống đi, ta muốn ngồi một mình một lát.”
Sau khi Hứa Hà lui ra, Cơ Ẩn đứng lên nhìn bầu trời xanh thẳm bao la, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Đã trở lại!
Phật tổ không có mắt, thế mà thả hắn – ác quỷ lòng tràn đầy lửa hận này từ địa ngục trở ra, quay về lúc tất cả mọi chuyện trong quá khứ còn chưa xảy ra.
Kiếp này không bị nương cản trở, cũng không phải thuận theo ý phụ thân chỉ vì để nhận được sự chú ý của Thất hoàng tử.
Kiếp này hắn muốn chính là báo thù, là quyền thế, là vị trí chí cao vô thượng kia!
Nương, nương không phải vừa tra tấn con vừa nói còn sống mà chịu giày vò còn không bằng chết khỏe hơn? Nhi tử thỏa mãn nương, thay nương kết liễu phần đau khổ này, không biết bây giờ nương hài lòng không? À, nương chớ nóng vội, không phải nương rất yêu phụ hoàng sao? Đừng gấp gáp, con sẽ nhanh chóng tiễn ông ta đi cùng nương, coi như báo đáp công ơn năm đó nương sinh con ra, được không?
Trường trường cửu cửu? Bình bình an an? chính chủ LewuyDon
A… Chung Phá Lỗ ơi là Chung Phá Lỗ, ngươi tận tâm giúp ta, giống như đời trước đối với Cơ Khang vậy, chờ ta đạp bằng mọi chông gai, đợi ta trèo lên đế vị, nói không chừng sẽ nể tình mặt mũi ngươi mà để nhà họ Chung chết có chút thể diện. Nếu không, với hành vi kiếp trước cha ngươi lén giúp đỡ lão tứ làm ngư ông đắc lợi, ta chẳng những muốn thế gian này không còn nhà họ Chung mà còn muốn nhà họ Chung ngươi bị thế nhân phỉ báng.
Nhà họ Chung có tốt cũng không thể để ta sử dụng, vậy thì không cần thiết phải tồn tại, gì mà người Hồ xâm lăng, gì mà biên quan báo cáo tình hình khẩn cấp, gì mà dân chúng lầm than, vậy có quan hệ gì với ta đâu!
Không biết tội danh thông đồng với địch phản quốc thì thế nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook