Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi
-
Chương 19: Kiếp trước kiếp này
Đợi đến khi Hoàng đế hạ lệnh dùng gậy đánh chết Dư ma ma vì giả truyền ý chỉ cho nô tỳ, Hoàng hậu quản hạ nhân không nghiêm, cấm túc thời gian một năm, Cơ Ẩn cũng mất máu quá nhiều không nhịn được nữa ngất đi.
Cửa ải này, xem như qua.
Sau khi Thái tử chạy tới, Cơ Ẩn đã được Phá Lỗ ôm về điện Hàm Anh, Dư ma ma sớm bị đánh đến ngừng thở.
Hắn ta vội vàng thỉnh tội với Hoàng đế, “Xin phụ hoàng bớt giận, Dư ma ma người này ỷ vào từng nuôi mẫu thân, mấy năm gần đây làm việc càng liều lĩnh. Ngặt nỗi mẫu thân mềm lòng, từ trước tới nay không đành lòng trách mắng bà ta, mới khiến bà ta gây ra sự việc như vậy.” Trong lòng Thái tử đang chảy máu, mẫu thân trước giờ toàn ngốc nghếch kích động, Dư ma ma này chính là do hắn ta tốn rất nhiều tâm huyết dạy dỗ, hi vọng bà ta có thể quản mẫu thân không tiếp tục cản trở hắn ta nữa. Nhưng hôm nay, chuyện này đành phải chỉ là do Dư ma ma liều lĩnh vô đức, vì không cam lòng Thất hoàng tử chưa hối lộ cho bà ta, thế nên mới giả truyền ý chỉ khiển trách Thất hoàng tử.
Hoàng đế cười tủm tỉm nâng Cơ Hạo dậy, “Con và mẹ con đấy, cứ hay mềm lòng nhớ tình bạn cũ, nô tỳ xảo quyệt như vậy nên sớm đánh chết. Yên tâm đi, trẫm sẽ không giận lây sang các ngươi, hôm nay phạt Hoàng hậu cấm túc cũng là vì muốn cho trên dưới toàn cung một công đạo, sẽ không uất ức nàng.”
Hoàng đế càng từ ái, trong lòng Cơ Hạo càng lạnh lẽo. Đây là phụ hoàng thật sự tính đối phó với hắn ta, về phần thanh đao để đối phó hắn ta cũng đã chọn được rồi.
Thất đệ ơi thất đệ, rốt cuộc ngươi có biết trong chuyện này ngươi sắm vai nhân vật gì không hả? Hoặc là nói ngươi biết, nhưng đây là ngươi muốn?
Hai người Hoàng đế và Thái tử trưởng tử Cơ Hạo đàm luận hồi lâu, nhìn thoáng qua bộ dạng giữa hai cha con vô cùng hòa hợp không có hiềm khích gì.
Cung Dao Hoa.
Cơ Khang nhìn vẻ mặt kỳ quái của mẫu thân, để quyển sách trên tay xuống, nhẹ giọng hỏi nàng: “Nương, nương đây là sao vậy?”
Thần quý phi ngồi xuống chân giường của con trai, ghém góc chăn cho hắn ta, lẩm bẩm nói: “Vị Thất hoàng tử này khó lường lắm.”
Cơ Khang cười nhạo, cũng chẳng phải khó đoán. Mắt độc ác tâm địa độc ác, thoáng cái đã bắt được nhược điểm của hắn ta, khiến hắn ta từ nay về sau phải bó tay bó chân, buộc chặt Phá Lỗ bên cạnh hắn, khiến hắn ta không có chỗ ra tay.
Nhớ tới chuyện này, trong ngực Cơ Khang lại ngột ngạt. Lúc trước giữa mình và Phá Lỗ có thể nói là thân mật khăng khít, hắn ta nói gì Phá Lỗ đều nghe hết; hắn ta muốn cái gì, Phá Lỗ đều tốn tâm tư hết lòng hết dạ tìm cho hắn ta. Nhưng từ sau khi Cơ Ẩn này xuất hiện, trọng tâm của Phá Lỗ từng chút từng chút nghiêng về người này, Cơ Khang thừa nhận hắn ta ghen tỵ.
Bây giờ, thân thể mình không khỏe, tới vài tháng nữa sợ là không cách nào rời khỏi giường bệnh, muốn vòng qua Phá Lỗ ra tay với Cơ Ẩn cũng không có tinh lực. Cơ Khang cười khổ, bản thân mình bệnh trường kỳ đúng là thật không có lợi, có thể nói là mua dây buộc mình.
Bỏ đi, tạm thời cứ để người nọ toan tính trước mấy ngày, đợi thân thể hắn ta khỏe lên rồi lại tìm cách kéo Phá Lỗ từ bên cạnh hắn về.
Thấy con trai lại ho khan, Thần quý phi vừa vỗ nhẹ lưng hắn ta, vừa oán hận nói: “Lần này con ta chịu tội, nương nhất định sẽ đòi lại!” Hoàng hậu, lần này chỉ là cấm túc một năm, để tìm được cơ hội lần nữa, ta sẽ muốn mạng ngươi!
Ngày xuân ánh mặt trời rất đẹp, cỏ tốt chim bay, hoa hè đưa hương.
Một nữ tử tướng mạo xinh đẹp gầy yếu ôm một đứa nhỏ năm sáu tuổi trong ngực, nàng ta nhìn nó rất dịu dàng, thỉnh thoảng đưa tay sờ gáy và lưng nó, “Bảo bối, có đói bụng không? Nương làm cơm hoa hè cho con ăn ngon không?”
Vẻ mặt đứa nhỏ hoảng sợ nhìn mẫu thân, ngập ngừng hồi lâu mới nhút nhát e lệ nói: “Nương, bảo bối vừa ăn rất nhiều bùn đất, bảo bối không đói bụng.”
Trong thoáng chốc, sắc mặt nữ tử xinh đẹp gầy yếu kia đột nhiên thay đổi, vẻ mặt từ ái dịu dàng vừa rồi tựa như bọt biển vỡ ra, cả người như ma nhập, đưa tay ôm đứa nhỏ trong ngực ném xuống đất, nhổ cây trâm xuống ghim xuống thân thể non nớt của đứa nhỏ, vừa đâm vừa gào thét: “Vì sao ngươi luôn từ chối ta! Vì sao ngươi khiến trái tim ta rung động rồi lại buông ta ra? Ngươi có biết, chỉ vì ngươi mà ta thậm chí độc sát cha ruột!”
Đôi mắt xinh đẹp của đứa nhỏ trừng lớn, vành mắt nó đỏ hoe không rên một tiếng nhẫn nhịn tra tấn không thuộc về mình, còn duỗi bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt mẫu thân, “Nương, con là bảo bối mà, nương tỉnh lại đi, nương nhìn con đi.”
Nữ nhân kia nghe thấy câu này thì sửng sốt một chút, chạy vào trong phòng cầm cây kéo ra, nàng ta vừa khóc vừa cười nhìn con trai mình, “Đừng dùng ánh mắt khiến người ta buồn nôn nhìn ta như vậy! Ngươi cái tên nghiệt chủng này! Tiện chủng! Máu chảy trên người ngươi cũng bẩn như máu người kia, cũng là ngươi hại ta lưu lạc tới mức này!” Nói xong cầm cây kéo ghim xuống ngực đứa nhỏ.
Hình ảnh lại chuyển đi, nữ nhân vừa rồi mới nổi điên và đứa bé non nớt đều biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một thanh niên sa sút tinh thần ngồi trong sảnh, cùng một võ tướng trung niên tay nâng bầu rượu.
“Chung quốc công, nghe nói ngài có ba con trai, ngài thương bọn chúng không?” Thanh niên cười thảm ngẩng đầu, khuôn mặt vô cùng tuấn tú tràn đầy suy vỡ nát đau đớn.
Võ tướng không đành lòng mở mắt nhìn hắn, cảm thán một tiếng, nâng bình đặt lên bàn: “Bẩm điện hạ… Bọn chúng đều là mệnh căn của cựu thần.”
Thanh niên tự châm một ly rượu, đưa lên chóp mũi ngửi, “Khiên Cơ, thứ tốt. Vậy ngài nói xem, trên đời này sao có thể có cha mẹ nhẫn tâm như vậy! Phụ hoàng muốn ta làm đao của ông ta, mẫu thân muốn lợi dụng ta để phụ hoàng sủng ái lần nữa, ta đều làm được thay họ. Vì sao đến bây giờ, mẫu thân giấu hoàng bào trong phủ ta, phụ hoàng muốn ban thưởng ta một bình rượu độc? Chẳng lẽ bọn họ không thương ta sao?”
Võ tướng không trả lời, ông cũng không biết nên nói như thế nào. Nói long thể bệ hạ còn sống yên ổn thêm mười năm cũng không thành vấn đề, ngươi đã bước theo gót tiền Thái tử, hay là nói, ngươi lòng mang thiên hạ có tài năng trị vì, nhưng tâm quá si mới lưu lạc tới tình trạng hôm nay?
Thanh niên cũng không trông cậy người này có thể trả lời câu hỏi của mình, hắn nâng ly rượu về phía nội cung uống một hơi cạn sạch, sau đó cất giọng cười to, “Phụ hoàng, chúc giang sơn ngài vĩnh viễn vững bền, phúc thọ vạn năm! Mẫu thân, rốt cuộc ta cũng tìm chết như ngài mong muốn, chỉ mong ngài dùng cái chết của ta, thật sự có thể nịnh nọt được bệ hạ, nhận lại sự sủng ái của ông ta! Nguyện kiếp sau không có quan hệ huyết thống!” Dứt lời, thất khiếu chảy máu, ngã xuống đất bỏ mình. (Thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng).
Cơ Ẩn nhìn một màn quen thuộc trước mắt, mặt không lộ vẻ xúc động.
Chậc, thật sự quá ngu xuẩn!
Sao có thể ngu đến mức như vậy? Chết cũng đáng đời mà, đáng đời mà.
Cơ Ẩn phất ống tay áo một cái, xoay người đi về phía ánh sáng cách đó không xa, luồng sáng kia không quá chói mắt, hết sức dịu nhẹ, tựa như….
Cơ Ẩn mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Phá Lỗ đỏ bừng, khoảnh khắc thấy hắn mở mắt, vẻ mặt kinh hỉ tựa như hoa nở.
“Trường Bình, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi! Ngươi biết không, ngươi sốt cao không lùi, đã ngủ mê một ngày một đêm rồi đấy?” Phá Lỗ kích động không thôi, giọng điệu cao vút sắp vỡ tới nơi.
Một ngày một đêm này y thật sự không dám chợp mắt, Owl một mực giám sát và điều khiển nhiệt độ cơ thể Cơ Ẩn, đối với người ở thời đại này mà nói, nếu như sốt hơn 40 độ duy trì liên tục ba giờ, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, hơn nữa dù vượt qua nguy hiểm, cũng có thể sẽ bị nóng đến hỏng não, biến thành kẻ ngốc.
Nhưng Trường Bình đã sốt suốt năm giờ!
Phá Lỗ duỗi tay ra lắc lắc trước mắt Cơ Ẩn, vẻ mặt thấp thỏm nói: “Trường Bình, ngươi xem đây là số mấy? Ngươi còn nhớ ta là ai không?”
Vừa rồi trong lòng Cơ Ẩn còn đóng băng, khi nhìn thấy bộ dạng buồn cười này của Phá Lỗ, chẳng biết tại sao nhớ tới luồng sáng dịu nhẹ trong mơ kia, trong lòng ấm áp từng chút từng chút. Hắn không nhịn được chợt nổi lòng trêu ghẹo, mặt không cảm xúc, ngây ngô nói, “A…. Ta….” Nói xong, nước miếng chảy tí tách.
Phá Lỗ thấy bộ dạng này của hắn, cả người sắp điên rồi.
Đây là nóng rồi ngốc luôn!
“Ngự y, ngự y mau tới đây! Trường Bình bị nóng quá hỏng đầu óc rồi, các ngươi mau tới xem hắn!” Phá Lỗ gọi hai tiếng, không thấy bên ngoài đáp lại, dứt khoát đứng dậy chạy ra ngoài, chuẩn bị kéo ngự y đi vào.
Phá Lỗ lòng nóng như lửa đốt nên không phát hiện Cơ Ẩn và Owl trong phạm vi tinh thần lực của y cùng liếc mắt nhìn y.
Chờ y thở không ra hơi kéo Ngô viện sử chạy vào tẩm cung, thì thấy Cơ Ẩn còn đâu bộ dạng ngốc nghếch như vừa rồi, hắn đang nửa nằm trên giường chỉ thị Tiểu Mễ Tử rửa mặt.
Ngô viện sử thấy tình hình như vậy cũng không nhịn được liếc mắt, đẩy Phá Lỗ chặn trước mặt ra, đi tới bên cạnh Cơ Ẩn bắt mạch cho hắn, “Điện hạ sốt cao đã lui, nhưng thân thể hơi yếu ớt. Lão thần bốc cho ngài một phương thuốc, một ngày ngài uống hai phần, ăn đồ ăn dễ tiêu một chút, đừng ăn thức ăn dễ gây kích ứng, đừng chạm nước, tĩnh dưỡng nửa tháng là khỏe.” Chẩn mạch xong Ngô viện sử cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi dọc đường bị Phá Lỗ gào thét Thất hoàng tử nóng quá bị ngốc…. Khiến ông ta hãi hùng khiếp vía hồi lâu. Chính mình vừa đi ra cung, vì sao còn chưa ra khỏi cung thì đã xảy ra chuyện như vậy, ngộ nhỡ Thất hoàng tử thật sự bị nóng quá thành ngốc, đầu trên cổ mình chỉ sợ không còn chắc chắn.
Nói xong, đưa phương thuốc đã viết xong cho Tiểu Mễ Tử, sau đó lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Phá Lỗ đang ngây ra như phỗng, lạnh lùng thở ra một hơi rồi phất tay áo rời đi.
“Ngươi! Ngươi!” Lúc này Phá Lỗ mới kịp phản ứng là vừa rồi Cơ Ẩn trêu chọc y.
Cơ Ẩn không nhịn được mỉm cười, “Phá Lỗ ca, sao ca lại dễ lừa như vậy?” Tiểu Mễ Tử đứng bên cạnh thay y phục cho Cơ Ẩn, biết gần như hết tiền căn hậu quả, lúc này tựa như quả bóng xì hơi phát ra tiếng cười hì hì cố nhịn.
Biết Cơ ẩn không có chuyện gì, vui sướng và ấm ức vì bị trêu chọc còn cả lo lắng lòng nóng như lửa đốt lẫn lộn nhau, khiến Phá Lỗ không nhịn được bật khóc, “Ngươi… Ngươi còn trêu ta! Ngươi có biết, trong khoảng thời gian ngươi mê man này ta sắp điên lên không hả! Ngươi còn trêu ta, sao ngươi có thể hư hỏng như vậy?”
Cơ Ẩn bị Phá Lỗ đột nhiên bật khóc dọa sợ hết hồn, trong trí nhớ của mình, người này năm đó lúc thân trúng kỳ độc ngày này nhận vạn mũi kim châm cũng vẫn giữ bộ dạng cười híp mắt chạy trước chạy sau trấn an Cơ Khang, sao mình mới chỉ trêu một chút mà y lại khóc thành như vậy?
Tiểu Mễ Tử đi tới, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, từ lúc ngài ngất đi, một ngày một đêm này, tam công tử vẫn một mực trông coi ngài! Không ăn không uống không dám chợp mắt, sợ ngài có gì đó không ổn.”
Nghe nói như thế, Cơ Ẩn mỉm cười, không còn là nụ cười ấm áp hiền lành đáng yêu, hắn cười híp mắt, miệng toét ra, đuôi lông mày khóe mắt tràn ngập vui sướng mà mắt thường có thể thấy được, đôi mắt sáng như đang chiếu sáng.
“Phá Lỗ ca, xin lỗi.”
Giọng điệu Cơ Ẩn kính trọng xin lỗi, Phá Lỗ cũng có chút ngại ngừng, mình là người lớn tuổi rồi, Trường Bình chỉ là đứa bé, đùa ác chút thì sao đâu. Ngẫm lại những tên oắt con tiểu binh trong trạm không gian kia, hai ba mươi người, chẳng phải cũng nhảy trên nhảy xuống đùa ác để khiến y vui vẻ đó sao.
Đứa nhỏ đùa ác là chuyện rất bình thường, như vậy càng có sức sống chứ sao.
Phá Lỗ tự ổn định tâm lý xong đưa tay áo lên lau nước mắt, đi tới bên cạnh Cơ Ẩn, sờ đầu hắn: “Đại phu nói rồi, ngươi phải ăn thức ăn dễ tiêu, cho nên, mấy hôm trước ta ăn gì, nửa tháng này ngươi phải ăn cái đó, biết không?” Hừ, dám trêu chọc ta hả, cũng để ngươi trải nghiệm đầu lưỡi địa ngục thử xem!
Bộ dạng khuôn mặt Cơ Ẩn vô cùng hoảng sợ, khiến Phá Lỗ cảm thấy hết sức hả giận, vui vẻ.
Sau khi hoàn toàn thả lỏng, Phá Lỗ đưa tay vây quanh đứa nhỏ, giọng điệu dịu dàng trấn an hắn: “Đừng sợ, ăn nửa tháng thôi mà, ha ha ha.”
Cơ Ẩn không nói gì, bộ dạng khổ sở chôn mặt trong ngực Phá Lỗ, nghe tiếng tim đập trầm ổn bên tai, thở dài một hơi. Đồ ngốc, ta lớn như vậy có gì chưa từng ăn, chỉ có ngươi, lớn lên trong hũ mật mới cảm thấy ăn chay chính là trừng phạt lớn nhất.
“Trường Bình, ngươi yên tâm, từ nay về sau, ta nhất định không rời ngươi dù chỉ một tấc, không bao giờ để ngươi xảy ra chuyện nữa, ta cam đoan!” Phá Lỗ đưa tay sờ đầu Cơ Ẩn, “Chờ ngươi lớn thêm chút nữa, thân thể khá hơn chút nữa, thì ta dẫn ngươi rời khỏi chỗ này, dẫn ngươi đi xem cảnh đẹp sông núi phồn hoa bên ngoài, không bao giờ phải ứng phó ngươi lừa ta gạt, đấm đá nhau ở trong này nữa.”
Ngửi mùi mồ hôi trên người Phá Lỗ truyền tới, nghe y hùng hồn cam đoan, trong nháy mắt Cơ Ẩn thừa nhận mình động lòng, động lòng với…. Tương lai tốt đẹp mà Phá Lỗ miêu tả.
Cửa ải này, xem như qua.
Sau khi Thái tử chạy tới, Cơ Ẩn đã được Phá Lỗ ôm về điện Hàm Anh, Dư ma ma sớm bị đánh đến ngừng thở.
Hắn ta vội vàng thỉnh tội với Hoàng đế, “Xin phụ hoàng bớt giận, Dư ma ma người này ỷ vào từng nuôi mẫu thân, mấy năm gần đây làm việc càng liều lĩnh. Ngặt nỗi mẫu thân mềm lòng, từ trước tới nay không đành lòng trách mắng bà ta, mới khiến bà ta gây ra sự việc như vậy.” Trong lòng Thái tử đang chảy máu, mẫu thân trước giờ toàn ngốc nghếch kích động, Dư ma ma này chính là do hắn ta tốn rất nhiều tâm huyết dạy dỗ, hi vọng bà ta có thể quản mẫu thân không tiếp tục cản trở hắn ta nữa. Nhưng hôm nay, chuyện này đành phải chỉ là do Dư ma ma liều lĩnh vô đức, vì không cam lòng Thất hoàng tử chưa hối lộ cho bà ta, thế nên mới giả truyền ý chỉ khiển trách Thất hoàng tử.
Hoàng đế cười tủm tỉm nâng Cơ Hạo dậy, “Con và mẹ con đấy, cứ hay mềm lòng nhớ tình bạn cũ, nô tỳ xảo quyệt như vậy nên sớm đánh chết. Yên tâm đi, trẫm sẽ không giận lây sang các ngươi, hôm nay phạt Hoàng hậu cấm túc cũng là vì muốn cho trên dưới toàn cung một công đạo, sẽ không uất ức nàng.”
Hoàng đế càng từ ái, trong lòng Cơ Hạo càng lạnh lẽo. Đây là phụ hoàng thật sự tính đối phó với hắn ta, về phần thanh đao để đối phó hắn ta cũng đã chọn được rồi.
Thất đệ ơi thất đệ, rốt cuộc ngươi có biết trong chuyện này ngươi sắm vai nhân vật gì không hả? Hoặc là nói ngươi biết, nhưng đây là ngươi muốn?
Hai người Hoàng đế và Thái tử trưởng tử Cơ Hạo đàm luận hồi lâu, nhìn thoáng qua bộ dạng giữa hai cha con vô cùng hòa hợp không có hiềm khích gì.
Cung Dao Hoa.
Cơ Khang nhìn vẻ mặt kỳ quái của mẫu thân, để quyển sách trên tay xuống, nhẹ giọng hỏi nàng: “Nương, nương đây là sao vậy?”
Thần quý phi ngồi xuống chân giường của con trai, ghém góc chăn cho hắn ta, lẩm bẩm nói: “Vị Thất hoàng tử này khó lường lắm.”
Cơ Khang cười nhạo, cũng chẳng phải khó đoán. Mắt độc ác tâm địa độc ác, thoáng cái đã bắt được nhược điểm của hắn ta, khiến hắn ta từ nay về sau phải bó tay bó chân, buộc chặt Phá Lỗ bên cạnh hắn, khiến hắn ta không có chỗ ra tay.
Nhớ tới chuyện này, trong ngực Cơ Khang lại ngột ngạt. Lúc trước giữa mình và Phá Lỗ có thể nói là thân mật khăng khít, hắn ta nói gì Phá Lỗ đều nghe hết; hắn ta muốn cái gì, Phá Lỗ đều tốn tâm tư hết lòng hết dạ tìm cho hắn ta. Nhưng từ sau khi Cơ Ẩn này xuất hiện, trọng tâm của Phá Lỗ từng chút từng chút nghiêng về người này, Cơ Khang thừa nhận hắn ta ghen tỵ.
Bây giờ, thân thể mình không khỏe, tới vài tháng nữa sợ là không cách nào rời khỏi giường bệnh, muốn vòng qua Phá Lỗ ra tay với Cơ Ẩn cũng không có tinh lực. Cơ Khang cười khổ, bản thân mình bệnh trường kỳ đúng là thật không có lợi, có thể nói là mua dây buộc mình.
Bỏ đi, tạm thời cứ để người nọ toan tính trước mấy ngày, đợi thân thể hắn ta khỏe lên rồi lại tìm cách kéo Phá Lỗ từ bên cạnh hắn về.
Thấy con trai lại ho khan, Thần quý phi vừa vỗ nhẹ lưng hắn ta, vừa oán hận nói: “Lần này con ta chịu tội, nương nhất định sẽ đòi lại!” Hoàng hậu, lần này chỉ là cấm túc một năm, để tìm được cơ hội lần nữa, ta sẽ muốn mạng ngươi!
Ngày xuân ánh mặt trời rất đẹp, cỏ tốt chim bay, hoa hè đưa hương.
Một nữ tử tướng mạo xinh đẹp gầy yếu ôm một đứa nhỏ năm sáu tuổi trong ngực, nàng ta nhìn nó rất dịu dàng, thỉnh thoảng đưa tay sờ gáy và lưng nó, “Bảo bối, có đói bụng không? Nương làm cơm hoa hè cho con ăn ngon không?”
Vẻ mặt đứa nhỏ hoảng sợ nhìn mẫu thân, ngập ngừng hồi lâu mới nhút nhát e lệ nói: “Nương, bảo bối vừa ăn rất nhiều bùn đất, bảo bối không đói bụng.”
Trong thoáng chốc, sắc mặt nữ tử xinh đẹp gầy yếu kia đột nhiên thay đổi, vẻ mặt từ ái dịu dàng vừa rồi tựa như bọt biển vỡ ra, cả người như ma nhập, đưa tay ôm đứa nhỏ trong ngực ném xuống đất, nhổ cây trâm xuống ghim xuống thân thể non nớt của đứa nhỏ, vừa đâm vừa gào thét: “Vì sao ngươi luôn từ chối ta! Vì sao ngươi khiến trái tim ta rung động rồi lại buông ta ra? Ngươi có biết, chỉ vì ngươi mà ta thậm chí độc sát cha ruột!”
Đôi mắt xinh đẹp của đứa nhỏ trừng lớn, vành mắt nó đỏ hoe không rên một tiếng nhẫn nhịn tra tấn không thuộc về mình, còn duỗi bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt mẫu thân, “Nương, con là bảo bối mà, nương tỉnh lại đi, nương nhìn con đi.”
Nữ nhân kia nghe thấy câu này thì sửng sốt một chút, chạy vào trong phòng cầm cây kéo ra, nàng ta vừa khóc vừa cười nhìn con trai mình, “Đừng dùng ánh mắt khiến người ta buồn nôn nhìn ta như vậy! Ngươi cái tên nghiệt chủng này! Tiện chủng! Máu chảy trên người ngươi cũng bẩn như máu người kia, cũng là ngươi hại ta lưu lạc tới mức này!” Nói xong cầm cây kéo ghim xuống ngực đứa nhỏ.
Hình ảnh lại chuyển đi, nữ nhân vừa rồi mới nổi điên và đứa bé non nớt đều biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một thanh niên sa sút tinh thần ngồi trong sảnh, cùng một võ tướng trung niên tay nâng bầu rượu.
“Chung quốc công, nghe nói ngài có ba con trai, ngài thương bọn chúng không?” Thanh niên cười thảm ngẩng đầu, khuôn mặt vô cùng tuấn tú tràn đầy suy vỡ nát đau đớn.
Võ tướng không đành lòng mở mắt nhìn hắn, cảm thán một tiếng, nâng bình đặt lên bàn: “Bẩm điện hạ… Bọn chúng đều là mệnh căn của cựu thần.”
Thanh niên tự châm một ly rượu, đưa lên chóp mũi ngửi, “Khiên Cơ, thứ tốt. Vậy ngài nói xem, trên đời này sao có thể có cha mẹ nhẫn tâm như vậy! Phụ hoàng muốn ta làm đao của ông ta, mẫu thân muốn lợi dụng ta để phụ hoàng sủng ái lần nữa, ta đều làm được thay họ. Vì sao đến bây giờ, mẫu thân giấu hoàng bào trong phủ ta, phụ hoàng muốn ban thưởng ta một bình rượu độc? Chẳng lẽ bọn họ không thương ta sao?”
Võ tướng không trả lời, ông cũng không biết nên nói như thế nào. Nói long thể bệ hạ còn sống yên ổn thêm mười năm cũng không thành vấn đề, ngươi đã bước theo gót tiền Thái tử, hay là nói, ngươi lòng mang thiên hạ có tài năng trị vì, nhưng tâm quá si mới lưu lạc tới tình trạng hôm nay?
Thanh niên cũng không trông cậy người này có thể trả lời câu hỏi của mình, hắn nâng ly rượu về phía nội cung uống một hơi cạn sạch, sau đó cất giọng cười to, “Phụ hoàng, chúc giang sơn ngài vĩnh viễn vững bền, phúc thọ vạn năm! Mẫu thân, rốt cuộc ta cũng tìm chết như ngài mong muốn, chỉ mong ngài dùng cái chết của ta, thật sự có thể nịnh nọt được bệ hạ, nhận lại sự sủng ái của ông ta! Nguyện kiếp sau không có quan hệ huyết thống!” Dứt lời, thất khiếu chảy máu, ngã xuống đất bỏ mình. (Thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng).
Cơ Ẩn nhìn một màn quen thuộc trước mắt, mặt không lộ vẻ xúc động.
Chậc, thật sự quá ngu xuẩn!
Sao có thể ngu đến mức như vậy? Chết cũng đáng đời mà, đáng đời mà.
Cơ Ẩn phất ống tay áo một cái, xoay người đi về phía ánh sáng cách đó không xa, luồng sáng kia không quá chói mắt, hết sức dịu nhẹ, tựa như….
Cơ Ẩn mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt Phá Lỗ đỏ bừng, khoảnh khắc thấy hắn mở mắt, vẻ mặt kinh hỉ tựa như hoa nở.
“Trường Bình, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi! Ngươi biết không, ngươi sốt cao không lùi, đã ngủ mê một ngày một đêm rồi đấy?” Phá Lỗ kích động không thôi, giọng điệu cao vút sắp vỡ tới nơi.
Một ngày một đêm này y thật sự không dám chợp mắt, Owl một mực giám sát và điều khiển nhiệt độ cơ thể Cơ Ẩn, đối với người ở thời đại này mà nói, nếu như sốt hơn 40 độ duy trì liên tục ba giờ, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, hơn nữa dù vượt qua nguy hiểm, cũng có thể sẽ bị nóng đến hỏng não, biến thành kẻ ngốc.
Nhưng Trường Bình đã sốt suốt năm giờ!
Phá Lỗ duỗi tay ra lắc lắc trước mắt Cơ Ẩn, vẻ mặt thấp thỏm nói: “Trường Bình, ngươi xem đây là số mấy? Ngươi còn nhớ ta là ai không?”
Vừa rồi trong lòng Cơ Ẩn còn đóng băng, khi nhìn thấy bộ dạng buồn cười này của Phá Lỗ, chẳng biết tại sao nhớ tới luồng sáng dịu nhẹ trong mơ kia, trong lòng ấm áp từng chút từng chút. Hắn không nhịn được chợt nổi lòng trêu ghẹo, mặt không cảm xúc, ngây ngô nói, “A…. Ta….” Nói xong, nước miếng chảy tí tách.
Phá Lỗ thấy bộ dạng này của hắn, cả người sắp điên rồi.
Đây là nóng rồi ngốc luôn!
“Ngự y, ngự y mau tới đây! Trường Bình bị nóng quá hỏng đầu óc rồi, các ngươi mau tới xem hắn!” Phá Lỗ gọi hai tiếng, không thấy bên ngoài đáp lại, dứt khoát đứng dậy chạy ra ngoài, chuẩn bị kéo ngự y đi vào.
Phá Lỗ lòng nóng như lửa đốt nên không phát hiện Cơ Ẩn và Owl trong phạm vi tinh thần lực của y cùng liếc mắt nhìn y.
Chờ y thở không ra hơi kéo Ngô viện sử chạy vào tẩm cung, thì thấy Cơ Ẩn còn đâu bộ dạng ngốc nghếch như vừa rồi, hắn đang nửa nằm trên giường chỉ thị Tiểu Mễ Tử rửa mặt.
Ngô viện sử thấy tình hình như vậy cũng không nhịn được liếc mắt, đẩy Phá Lỗ chặn trước mặt ra, đi tới bên cạnh Cơ Ẩn bắt mạch cho hắn, “Điện hạ sốt cao đã lui, nhưng thân thể hơi yếu ớt. Lão thần bốc cho ngài một phương thuốc, một ngày ngài uống hai phần, ăn đồ ăn dễ tiêu một chút, đừng ăn thức ăn dễ gây kích ứng, đừng chạm nước, tĩnh dưỡng nửa tháng là khỏe.” Chẩn mạch xong Ngô viện sử cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi dọc đường bị Phá Lỗ gào thét Thất hoàng tử nóng quá bị ngốc…. Khiến ông ta hãi hùng khiếp vía hồi lâu. Chính mình vừa đi ra cung, vì sao còn chưa ra khỏi cung thì đã xảy ra chuyện như vậy, ngộ nhỡ Thất hoàng tử thật sự bị nóng quá thành ngốc, đầu trên cổ mình chỉ sợ không còn chắc chắn.
Nói xong, đưa phương thuốc đã viết xong cho Tiểu Mễ Tử, sau đó lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Phá Lỗ đang ngây ra như phỗng, lạnh lùng thở ra một hơi rồi phất tay áo rời đi.
“Ngươi! Ngươi!” Lúc này Phá Lỗ mới kịp phản ứng là vừa rồi Cơ Ẩn trêu chọc y.
Cơ Ẩn không nhịn được mỉm cười, “Phá Lỗ ca, sao ca lại dễ lừa như vậy?” Tiểu Mễ Tử đứng bên cạnh thay y phục cho Cơ Ẩn, biết gần như hết tiền căn hậu quả, lúc này tựa như quả bóng xì hơi phát ra tiếng cười hì hì cố nhịn.
Biết Cơ ẩn không có chuyện gì, vui sướng và ấm ức vì bị trêu chọc còn cả lo lắng lòng nóng như lửa đốt lẫn lộn nhau, khiến Phá Lỗ không nhịn được bật khóc, “Ngươi… Ngươi còn trêu ta! Ngươi có biết, trong khoảng thời gian ngươi mê man này ta sắp điên lên không hả! Ngươi còn trêu ta, sao ngươi có thể hư hỏng như vậy?”
Cơ Ẩn bị Phá Lỗ đột nhiên bật khóc dọa sợ hết hồn, trong trí nhớ của mình, người này năm đó lúc thân trúng kỳ độc ngày này nhận vạn mũi kim châm cũng vẫn giữ bộ dạng cười híp mắt chạy trước chạy sau trấn an Cơ Khang, sao mình mới chỉ trêu một chút mà y lại khóc thành như vậy?
Tiểu Mễ Tử đi tới, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, từ lúc ngài ngất đi, một ngày một đêm này, tam công tử vẫn một mực trông coi ngài! Không ăn không uống không dám chợp mắt, sợ ngài có gì đó không ổn.”
Nghe nói như thế, Cơ Ẩn mỉm cười, không còn là nụ cười ấm áp hiền lành đáng yêu, hắn cười híp mắt, miệng toét ra, đuôi lông mày khóe mắt tràn ngập vui sướng mà mắt thường có thể thấy được, đôi mắt sáng như đang chiếu sáng.
“Phá Lỗ ca, xin lỗi.”
Giọng điệu Cơ Ẩn kính trọng xin lỗi, Phá Lỗ cũng có chút ngại ngừng, mình là người lớn tuổi rồi, Trường Bình chỉ là đứa bé, đùa ác chút thì sao đâu. Ngẫm lại những tên oắt con tiểu binh trong trạm không gian kia, hai ba mươi người, chẳng phải cũng nhảy trên nhảy xuống đùa ác để khiến y vui vẻ đó sao.
Đứa nhỏ đùa ác là chuyện rất bình thường, như vậy càng có sức sống chứ sao.
Phá Lỗ tự ổn định tâm lý xong đưa tay áo lên lau nước mắt, đi tới bên cạnh Cơ Ẩn, sờ đầu hắn: “Đại phu nói rồi, ngươi phải ăn thức ăn dễ tiêu, cho nên, mấy hôm trước ta ăn gì, nửa tháng này ngươi phải ăn cái đó, biết không?” Hừ, dám trêu chọc ta hả, cũng để ngươi trải nghiệm đầu lưỡi địa ngục thử xem!
Bộ dạng khuôn mặt Cơ Ẩn vô cùng hoảng sợ, khiến Phá Lỗ cảm thấy hết sức hả giận, vui vẻ.
Sau khi hoàn toàn thả lỏng, Phá Lỗ đưa tay vây quanh đứa nhỏ, giọng điệu dịu dàng trấn an hắn: “Đừng sợ, ăn nửa tháng thôi mà, ha ha ha.”
Cơ Ẩn không nói gì, bộ dạng khổ sở chôn mặt trong ngực Phá Lỗ, nghe tiếng tim đập trầm ổn bên tai, thở dài một hơi. Đồ ngốc, ta lớn như vậy có gì chưa từng ăn, chỉ có ngươi, lớn lên trong hũ mật mới cảm thấy ăn chay chính là trừng phạt lớn nhất.
“Trường Bình, ngươi yên tâm, từ nay về sau, ta nhất định không rời ngươi dù chỉ một tấc, không bao giờ để ngươi xảy ra chuyện nữa, ta cam đoan!” Phá Lỗ đưa tay sờ đầu Cơ Ẩn, “Chờ ngươi lớn thêm chút nữa, thân thể khá hơn chút nữa, thì ta dẫn ngươi rời khỏi chỗ này, dẫn ngươi đi xem cảnh đẹp sông núi phồn hoa bên ngoài, không bao giờ phải ứng phó ngươi lừa ta gạt, đấm đá nhau ở trong này nữa.”
Ngửi mùi mồ hôi trên người Phá Lỗ truyền tới, nghe y hùng hồn cam đoan, trong nháy mắt Cơ Ẩn thừa nhận mình động lòng, động lòng với…. Tương lai tốt đẹp mà Phá Lỗ miêu tả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook