Tướng Quân Của Trẫm Chạy Rồi
-
Chương 11: Cha con gặp nhau
Hôm nay là ngày đại triều, vốn Hoàng đế Thái tử và quần thần tới giống như cũng chỉ là theo quy trình, chọn đại một chuyện nào đó giải quyết rồi giải tán, đâu ngờ tới, mới bắt đầu đại triều đã có người ném một quả mìn, chấn động cả triều đình.
Cơ Hạo thấy Tề Ngạn Bác vừa dập đầu khiến đầu đầy máu tươi vừa hùng hồn kể lể, liệt kê từng chuyện cha con Dư Khâm Dư Uy ỷ có con gái hầu hạ thánh giá, hai cha con khinh nam bá nữ không nói, chẳng những trắng trợn thu nhận hối lộ mua quan bán tước, thậm chí vì xây biệt viện gia tộc nhà mình, xây dựng rầm rộ trưng dân phu, còn bắt nhốt, ép lớn nhỏ tổng cộng hơn ba mươi nhân khẩu.
Nhất là khi nghe Tề Bác Ngạn miêu tả chi tiết đình đài lầu các biệt viện nhà họ Dư tinh xảo hoa mỹ không thua gì hành cung của bệ hạ, trái tim Cơ Hạo chợt thấy nặng nề.
Vị ngự sử trung thừa này nhìn như từng câu từng chữ toàn bộ câu chuyện đều đang liệt kê từng tội trạng của cha con Dư Khâm Dư Uy, không chút nào liên lụy tới Dư Tương và đảng Thái tử, nhưng Thái tử biết rõ, vị này chính là hạng người bề ngoài thơn thớt nói cười, bề trong nham hiểm giết người không dao.
Dư Khâm là ai, ông ta là đường đệ của Dư Tương Dư Quân, còn triều đình và dân gian từ trên cao xuống thấp ai mà không biết, người này tuyệt đối là tay sai đắc lực nhất của Dư Tương, sâm tấu ông ta và trực tiếp sâm tấu Dư Tương có gì khác nhau?
Khiến Thái tử lo lắng nhất không phải là khinh nam bá nữ mua quan bán tước gì đó, mà là câu kết luận không thua hành cung của bệ hạ kia. Đối với huân tước người ta mà nói, khinh nam bá nữ mua quan bán tước quả thật có tội, nhưng ai có thể không dính những chuyện hư hỏng này, Hoàng đế cũng luôn mắt nhắm mắt mở, đều là vì giúp đỡ con cháu công thần tổ tiên đấu tranh giành thiên hạ, ngươi không muốn người ta ôm lòng tự trọng khiếp sợ, nhưng cũng không thể ra tay độc ác trừ khử bọn họ được?
(Huân tước là tước vị để thưởng công thời phong kiến)
Cả đám nhà người ta đều có đan thư thiết khoán, một khi Hoàng đế ra tay độc ác trừng trị, thì nguyên cả đám sẽ ôm đan thư thiết khoán đi quỳ thái miếu, giày vò mấy lần, bất kể là tiên đế hay đương kim Hoàng thượng, đều mặc kệ bọn họ, chỉ cần không quá phận thì cứ tùy bọn họ.
(Đan thư thiết 劵(dān shū tiě quàn) tục xưng"Đan thư thiết khế" , lại danh"Kim thư thiết khoán" , "Kim khoán" , "Ngân khoán" , "Thế khoán" chờ, tỉnh xưng"Thiết khoán" . Đan thư: dùng chu sa viết tự; thiết khế: dùng thiết chế đích bằng chứng. Cổ đại đế vương ban cho công thần nhiều thế hệ hưởng thụ ưu đãi hoặc tha tội đích bằng chứng. Văn bằng dùng đan viết thiết bản thượng, tên cổ. Vì thủ tín cùng phòng ngừa giả mạo, đem thiết cuốn từ giữa xé ra, triều đình cùng chư hầu các mỗi bên giữ một nửa.)
Nhưng chuyện biệt viện nhà họ Dư có thể so với hành cung của bệ hạ mới là điều khiến Cơ Hạo sợ hãi. Tuổi của phụ hoàng càng ngày càng cao, những năm gần đây càng coi trọng hoàng quyền, tính tình cũng ngày càng cố chấp đa nghi, nhất là đối với thế lực ngày càng lớn của mình, đã ra tay chèn ép mấy lần, bây giờ nhà bên ngoại của Thái tử xây một biệt viện chẳng thua gì hành cung, đây quả thật đã đâm vào ống phổi của phụ hoàng.
Cơ Hạo nhìn thoáng qua ông ngoại bình chân như vại, thấy bộ dạng lơ đãng của ông, trong lòng có chút thê lương. Hắn ta biết, ông ngoại không phải người ngu, cũng không phải người già nên rồi hồ đồ, người có thể đi một mạch tới vị trí hữu tướng đâu có thể không đủ khôn khéo đây? Chỉ có điều, những năm này ông ấy vẫn được phụ hoàng nhượng bộ, vinh sủng cấp dưỡng và trong lòng còn kính sợ, quên mất con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến. Theo ý hắn ta khi một ngự sử trung thừa buộc tội, nhà họ Dư trong triều đình trên dưới cây lớn rễ sâu, cho dù ngự sử này trực tiếp đụng đầu trên đại điện, bất quá cũng chỉ là để mình thỉnh tội trước mặt Hoàng đế, chuyện này có thể bỏ qua.
Cơ Hạo thấy người của Dư Tương không ngừng tấn công Tề Ngạn Bác, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tiến lên quỳ xuống đất: “Xin phụ hoàng bớt giận.”
Cơ Qua một mực híp mắt, trong tay cầm pho tượng ngọc sư tử màu đen, bộ dạng như không yên lòng. Dù Tề Ngạn Bác tố cáo có thể nói là đẫm nước mắt, cũng không thấy ông ta tỏ vẻ gì. Mãi đến khi Thái tử bước lên dập đầu, ông ta mới hơi cười mỉm.
Cơ Qua đánh giá con trai trưởng đang quỳ dưới bậc thềm, lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ và thân hình lực lưỡng rắn chắc của hắn ta, không nhịn được có phần bực bội. Lại nhìn qua theo Thái tử thỉnh tội, triều đình vừa rồi còn ầm ĩ như chợ bán thức ăn lập tức an tĩnh lại, không ít quan viên cũng cùng quỳ theo thỉnh tội, Cơ Qua phẫn nộ không lời nào có thể diễn tả được.
Đây là con trai tốt của trẫm, ngươi trẻ tuổi, ngươi tài giỏi, thậm chí ngươi còn có thể khiến một đám thần tử nguyện trung thành với ngươi! Nhưng, ngươi và người theo phe ngươi có phải đã quên là trẫm còn sống, thân thể trẫm còn khỏe mạnh, khi nào thì tới lượt chúng thần trong triều đình nhìn ánh mắt của một Thái tử để hành sừ?
Nếu nói Cơ Qua hai năm qua chỉ vì vấn đề tuổi tác nên vừa chèn ép Thái tử vừa nghiêm khắc dạy bảo Thái tử, mặc dù tâm tính có chút mâu thuẫn, nhưng thật ra vẫn hi vọng sau này Thái tử có thể chịu trách nhiệm gánh vác giang sơn xã tắc. Từ khoảnh khắc này về sau, cuối cùng ông ta quyết định, ban ngày không có hai mặt trời, nước không có hai chủ, đảng Thái tử quá lớn, có một số việc vẫn nên nhanh chóng giải quyết.
Phát hiện sau khi mình thỉnh tội, quần thần vừa rồi còn ầm ĩ khí thế ngất trời đột nhiên an tĩnh lại, có không ít người trong dư đảng cùng theo quỳ xuống thỉnh tội, Cơ Hạo chợt thấy lạnh gáy. Hắn ta lặng lẽ nhìn lên ngự tọa, chỉ thấy vẻ mặt từ ái nhìn hắn ta, nhưng hai tay đặt cùng nhau, tay phải không ngừng xoay xoay ngón tay bên tay trái.
Hỏng rồi!
“Việc này thật giả chưa xác định, đợi sau khi trẫm phái người điều tra rõ ràng rồi nói tiếp cũng không muộn. Dù đó là sự thật thì đó cũng là tội lỗi của hai cha con Dư Khâm, có liên quan gì tới Thái tử đâu. Thái tử thật sự không cần quỳ xuống cầu tình cho loại người lòng lang dạ sói này đâu, đứng lên đi.”
Nghe Hoàng đế nói như vậy, Cơ Hạo ngược lại hít một ngụm khí lạnh. Câu đầu tiên còn nói thật giả chưa xác định, nhưng phía sau bốn chữ lòng lang dạ sói rít ra gần như nghe ra sát ý, lời này vừa nói ra, dù là cha con Dư Khâm thật sự oan uổng nhưng sớm đã bị lời ấy của Hoàng đế định tội, dù phái ai đi điều tra thì một khi có những lời này rồi, tội danh của cha con Dư Khâm là ván đã đóng thuyền.
Khiến Cơ Hạo hãi hùng khiếp vía chính là, đây là trong lời nói của phụ hoàng có hàm ý khác, gì mà người lòng lang dạ sói, đây là trong lòng đã muốn gắn cho hắn ta chiếc mũ rồi.
Dư Tương thấy Hoàng đế vẫn đối xử từ ái với Thái tử, không nhịn được bước lên đáp lời: “Bệ hạ thánh minh! Nhưng Thái tử thỉnh tội cũng chỉ vì không đành lòng trung thần bị oan khuất, Thái tử nhân ái nhân hậu như vậy, chính là chuyện may mắn của thiên hạ, xã tắc ạ!”
“Đúng vậy ạ, Thái tử quả là tốt. Được rồi, chuyện hôm nay trẫm sẽ tự phái người đi điều tra chứng cứ. Bãi triều.” Hiện tại Cơ Qua không muốn tiếp tục ở lại đây một chút nào cả.
Thái tử nhân ái nhân hậu, chuyện may mắn của xã tắc? Ha ha!
Cơ Qua quả thật muốn nhào qua giẫm lên giày ông ngoại, để ông phải hiểu vị ngự tọa ở chỗ này chính là Hoàng đế, là con trời, sớm không còn là con rể Thái tử trữ vị chưa yên ổn cần ông ta giúp đỡ, rốt cuộc là ông ta có bao nhiêu can đảm mới dám thỉnh thoảng lại làm ra vẻ là cha vợ trước mặt Hoàng đế?
Cơ Qua nhìn thấy vừa nói bãi triều, Thái tử liền đi về phía Dư Quân, đây là tính cấu kết nhau mưu hại trẫm hả?
Ông ta híp mắt, vẫy tay với Thái tử, cười nói: “Hoan nhi, qua đây với vi phụ. Hôm nay thất đệ của con và tiểu tử Phá Lỗ lần đầu nhập học, chúng ta đi xem thử chúng học hành thế nào. Nếu không tập trung học, con người làm đại ca này phải dạy dỗ chúng một trận mới được.”
Cơ Hạo chỉ có thể buông bỏ suy nghĩ mắng cho ông ngoại tỉnh ra, theo Hoàng đế đi về phía Nam thư phòng.
Cơ Ẩn nhìn Hoàng đế uy nghiêm nhưng không mất phần từ ái trước mắt, có chút hoảng hốt.
Đời trước khi nhìn thấy người này hắn đã mười lăm tuổi, nếu không phải đúng lúc Hoàng đế và Thái tử tranh đấu hừng hực khí thế, còn hắn hối lộ Hồ Trung nghĩ cách đi tới trước mặt Hoàng đế, thì có thể người này đến chết cũng không biết mình còn một đứa con trai.
Người này mới bắt đầu cũng không để ý tới hắn, mấy Hoàng tử khác đều lấy tên rất đẹp, lúc đến lượt hắn, thì chỉ nhắc tới chữ Ẩn. Ẩn giả, vi dã. Từ tên có thể nhìn ra Hoàng đế không có bất kỳ cảm tình nào với đứa con trai này. Hơn nữa khi hắn xuất hiện, Hoàng tử Cơ Khoáng do Thục phi sinh ra đã năm tuổi, sớm xếp thứ tự, cho nên rõ ràng hắn lớn hơn Cơ Khoáng mười tuổi, nhưng lại bị người ta nói nhân nghĩa là vì muốn tốt cho bát Hoàng tử, mãi đến khi cuối cùng chân hắn đững vững được rồi, người này mới ban ơn cho hắn, đặc biệt hạ lệnh sửa lại thứ tự cho hắn.
Đời trước, hắn nghĩ hết mọi biện pháp để xuất đầu, muốn chiếm được sự sủng ái của phụ hoàng, vì thế nghe theo phụ hoàng ám chỉ, không tiếc hết lòng hết sức chiến đấu cùng Thái tử.
Nhưng, ngay lúc thế lực của hắn dần dần đè bẹp Thái tử thì không phải được phụ hoàng khen ngợi mà là một chữ - Ngu muội!
Ha ha, ngu muội, đây là phụ hoàng đang nhắc nhở hắn một Hoàng tử xuất thân hèn hạ không có tư cách lòng sinh ý nghĩ xằng bậy, đừng suy nghĩ quá nhiều. Biết sao được khi đời trước mình bị mờ mắt, thế mà tin tưởng Hoàng đế giải thích đây là vì hắn làm người vô cùng sắc bén, phải hơi ngốc tý mới có được, khiến hắn càng thêm rầm ổn, có thể gánh vác giang sơn ngàn dặm, bách tính dân sinh.
Hắn tin, sau đó, ngã nát bét, chết không rõ ràng.
Đời trước, hắn chỉ là một con cờ trong tay Hoàng đế mà thôi, đời này, đến lượt hắn làm kỳ thủ rồi!
Sau khi Hoàng đế gọi lên, bộ dạng Cơ Ẩn trong sự kích động hàm chứa hâm mộ nho gia, trong nho gia lại chứa bộ dạng thấp thỏm sợ hãi nhìn Hoàng đế.
(Nho gia là chỉ người đi học thời xưa)
Hôm nay Hoàng đế tới vốn là muốn dẫn Thái tử đi xem ông ta không phải chỉ có một đứa con trai, con trai của ông ta rất nhiều, Thái tử không an phận, Hoàng đế ông ta đây muốn cho ai làm Thái tử thì cho người đó làm.
Kết quả không nghĩ tới, vừa tìm Tằng sư hỏi việc học của mấy vị Hoàng tử, thiếu chút nữa làm Cơ Qua tức nôn ra máu, ông ta cảm thấy Thái tử đứng bên cạnh nhất định đang cười nhạo ông ta, thậm chí nghi ngờ trong chuyện những đứa con không nên thân này có phải có dấu tay của Hoàng hậu hay không, có phải Hoàng hậu làm gì đó mới khiến những đứa trẻ này đều kém cỏi như vậy, để tôn lên sự xuất sắc của Thái tử?
Mãi đến sau khi Tằng Phác vô cùng vui vẻ khen Cơ Ẩn từ đầu tới cuối một hồi, trái tim phập phồng của Cơ Qua mới thả lỏng được một ít. Ông ta hiểu Tằng sư, người này cả đời chính trực, ngay cả Hoàng đế là ông ta đây cũng chưa bao giờ a dua nịnh nọt, huống chi là một Hoàng tử suy tàn. Nếu ông ta đã nói đứa bé này xuất sắc, vậy chắn chắn là sự thật.
Bằng cách so sánh như vậy, Cơ Qua liền có cảm tình với Cơ Ẩn. Thật không ngờ đứa con trai bị mình bỏ quên nhiều năm này thế mà không phải là người ngu ngốc. Vốn Cơ Qua tới để nhắc nhở Thái tử, cho thấy những đứa con trai khác của ông ta đều xuất sắc, suy nghĩ một chút lại dẫn Thái tử tới sàn đấu võ, ông ta muốn tỏ thái độ thân thiện coi trọng đối với Cơ Ẩn, để Cơ Hạo thu liễm một chút.
Phá Lỗ không biết trong lòng những người này đang tính toán xoay chuyển, vừa nhìn thấy Hoàng đế tới, tưởng Hoàng đế đặc biệt chạy tới cứu họ. Y dập đầu xong liền bổ nhào vào trong ngực Hoàng đế, “Đại cữu, đại cữu, cậu xem xem, Dư sư đánh con thành gì rồi này! Nhiều năm qua, đãi cữu cậu còn chưa nỡ đánh con một cái, vậy mà ông ta có thể ra tay độc ác với con như vậy! Hơn nữa, lúc ấy con là nóng lòng cứu người, không thể khống chế lực đạo, vả lại lão tam lão lục bọn họ cũng đâu bị thương. Đúng rồi, đúng rồi, đại cữu cậu mau tới nhìn lưng của lão thất đi, hắn cũng bị đánh mấy cái, thân thể hắn vốn không khỏe mạnh, nếu không phải con ngăn cản, hôm nay hắn không chết dưới móng ngựa thì cũng sẽ bị Dư sư đánh chết!”
Trực giác dã thú nói cho y biết, bây giờ nhất định phải tố cáo, tố cáo càng hung ác càng tốt. Hoàng đế sẽ không phạt y, chỉ có tố cáo thì cuộc sống của y và Trường Bình sau này mới có thể trôi qua khá một tý.
Cơ Qua đau lòng vuốt tóc Phá Lỗ: “Cẩu Nhi nhà ta chịu uất ức rồi, có đại cữu ở đây.” Sau đó ông ta xoay người phân phó Hồ Trung, “Phái người mau mang tiểu công tử đi trị thương.”
Vừa dứt lời, quay đầu nhìn về Cơ Ẩn đứng bên cạnh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa con trai này quá giống ông ta, lại nghĩ tới mấy lời khen khi Tằng sư nhắc tới đứa nhỏ này, Cơ Qua từ ái kéo tay Cơ Ẩn, nhẹ nhàng vỗ trấn an nói: “Con của ta không cần câu nệ, con là con trai ruột của trẫm, giữa cha con làm gì mà thận trọng vậy. Đi thôi, đi cùng Phá Lỗ để ngự y xem vết thương cho hai người đi.” Sau đó quay đầu nhìn Dư Uy đang quỳ trên mặt đất, lạnh giọng quát hỏi: “Việc này trẫm đã nghe Hồ công công nói, Dư Uy, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo vừa rồi của Dư Uy lập tức bị tiêu diệt không còn một chút, ông ta run giọng đáp: “Bệ hạ thứ tội, thần muôn lần chết! Nhưng, lúc trước khi bệ hạ ban thưởng kim thước đã từng nói với thần, Hoàng tử ở Nam thư phòng bất quá cũng chỉ là học trò của ngươi, người làm thầy như bọn ta, nếu học trò có sai dĩ nhiên không sợ quyền thế, tận tâm dạy bảo mới tốt… Hôm nay Thất hoàng tử….”
Nghe lời Dư Uy nói,,,, Cơ Hạo thật sự muốn bổ xem trong não ông ta có phải là óc heo không, ban thưởng kim thước cho các người dạy bảo Hoàng tử, đây chính là lý do ngươi ẩu đả Hoàng tử? Nếu như Cơ Ẩn vẫn là thằng nhóc đáng thương trong lãnh cung, ngươi đánh chết hắn cũng không sao, nhưng bây giờ đã lọt vào mắt phụ hoàng, bên cạnh hắn còn có con trai nhà họ Chung, không nói đến y là cháu ngoại trai được phụ hoàng thương yêu nhất, mà chỉ nói Chung Phái sau lưng y, cũng không thể khinh thường.
Nhất là thấy sắc mặt Phá Lỗ trắng bệch, máu tươi nhuộm dần phía sau lưng áo, Cơ Hạo thật sự hận không thể một kiếm đâm chết Dư Uy.
Hoàng đế nghe lời Dư Uy xong,,, hoàn toàn không để ý đến ông ta, ngươi là người sắp chết, không cần lãng phí nước miếng.
Ngược lại ông ta mở to mắt trừng nhìn Cơ Huyên: “Tâm tư nhỏ mọn của ngươi trong lòng trẫm một rõ hai ràng! Ngươi làm người lỗ mãng, ương ngạnh ngang ngược, trẫm có thể tha cho ngươi, ai bảo ngươi là con trai của trẫm! Nhưng, con trai của trẫm tuyệt đối không thể là người dám ra tay tàn nhẫn với huynh đệ của mình! Cút đi, về cùng nương ngươi bị cấm túc ba tháng, nếu như tái phạm, nhất định phạt nặng!”
Cơ Huyên vừa rồi còn làm ra vẻ trời lão đại đất lão nhị còn hắn lão tam, sau khi bị Hoàng đế răn dạy vài câu, hoảng sợ giống như chim cút, khập khiễng cáo lui.
Cơ Ẩn còn chưa đi xa, nghe thấy mấy lời Hoàng đế nói thì trong lòng không nhịn được cười nhạo, hình như đặc tính giết huynh đệ này chính là ngài mang đến mà?
Nhưng, lần này thành công rồi!
Hôm qua quả nhiên là điềm báo nhà họ Dư rơi đài, Hoàng đế tức giận nhất định sẽ mang Thái tử cùng đi xem con trai của ông ta, còn hắn đây chính là bậc thang đầu tiên để hắn xuất đầu!
Từ lúc sống lại đến nay, từ lúc tiếp cận Chung Phá Lỗ đến lúc mưu tính chuyện hôm nay, không một sai lầm.
Tính sai duy nhất chính là Cơ Khang bị bệnh.
Không biết vì sao, Cơ Ẩn cảm thấy chuyện Cơ Khang thật trùng hợp, trùng hợp đến mức có chút không bình thường, trùng hợp đến mức khiến hắn rất chú ý.
Hắn có dự cảm, muốn nhờ Phá Lỗ kéo Cơ Khang lên thuyền của mình, có thể sẽ không thuận lợi như hắn tưởng tượng.
Cơ Hạo thấy Tề Ngạn Bác vừa dập đầu khiến đầu đầy máu tươi vừa hùng hồn kể lể, liệt kê từng chuyện cha con Dư Khâm Dư Uy ỷ có con gái hầu hạ thánh giá, hai cha con khinh nam bá nữ không nói, chẳng những trắng trợn thu nhận hối lộ mua quan bán tước, thậm chí vì xây biệt viện gia tộc nhà mình, xây dựng rầm rộ trưng dân phu, còn bắt nhốt, ép lớn nhỏ tổng cộng hơn ba mươi nhân khẩu.
Nhất là khi nghe Tề Bác Ngạn miêu tả chi tiết đình đài lầu các biệt viện nhà họ Dư tinh xảo hoa mỹ không thua gì hành cung của bệ hạ, trái tim Cơ Hạo chợt thấy nặng nề.
Vị ngự sử trung thừa này nhìn như từng câu từng chữ toàn bộ câu chuyện đều đang liệt kê từng tội trạng của cha con Dư Khâm Dư Uy, không chút nào liên lụy tới Dư Tương và đảng Thái tử, nhưng Thái tử biết rõ, vị này chính là hạng người bề ngoài thơn thớt nói cười, bề trong nham hiểm giết người không dao.
Dư Khâm là ai, ông ta là đường đệ của Dư Tương Dư Quân, còn triều đình và dân gian từ trên cao xuống thấp ai mà không biết, người này tuyệt đối là tay sai đắc lực nhất của Dư Tương, sâm tấu ông ta và trực tiếp sâm tấu Dư Tương có gì khác nhau?
Khiến Thái tử lo lắng nhất không phải là khinh nam bá nữ mua quan bán tước gì đó, mà là câu kết luận không thua hành cung của bệ hạ kia. Đối với huân tước người ta mà nói, khinh nam bá nữ mua quan bán tước quả thật có tội, nhưng ai có thể không dính những chuyện hư hỏng này, Hoàng đế cũng luôn mắt nhắm mắt mở, đều là vì giúp đỡ con cháu công thần tổ tiên đấu tranh giành thiên hạ, ngươi không muốn người ta ôm lòng tự trọng khiếp sợ, nhưng cũng không thể ra tay độc ác trừ khử bọn họ được?
(Huân tước là tước vị để thưởng công thời phong kiến)
Cả đám nhà người ta đều có đan thư thiết khoán, một khi Hoàng đế ra tay độc ác trừng trị, thì nguyên cả đám sẽ ôm đan thư thiết khoán đi quỳ thái miếu, giày vò mấy lần, bất kể là tiên đế hay đương kim Hoàng thượng, đều mặc kệ bọn họ, chỉ cần không quá phận thì cứ tùy bọn họ.
(Đan thư thiết 劵(dān shū tiě quàn) tục xưng"Đan thư thiết khế" , lại danh"Kim thư thiết khoán" , "Kim khoán" , "Ngân khoán" , "Thế khoán" chờ, tỉnh xưng"Thiết khoán" . Đan thư: dùng chu sa viết tự; thiết khế: dùng thiết chế đích bằng chứng. Cổ đại đế vương ban cho công thần nhiều thế hệ hưởng thụ ưu đãi hoặc tha tội đích bằng chứng. Văn bằng dùng đan viết thiết bản thượng, tên cổ. Vì thủ tín cùng phòng ngừa giả mạo, đem thiết cuốn từ giữa xé ra, triều đình cùng chư hầu các mỗi bên giữ một nửa.)
Nhưng chuyện biệt viện nhà họ Dư có thể so với hành cung của bệ hạ mới là điều khiến Cơ Hạo sợ hãi. Tuổi của phụ hoàng càng ngày càng cao, những năm gần đây càng coi trọng hoàng quyền, tính tình cũng ngày càng cố chấp đa nghi, nhất là đối với thế lực ngày càng lớn của mình, đã ra tay chèn ép mấy lần, bây giờ nhà bên ngoại của Thái tử xây một biệt viện chẳng thua gì hành cung, đây quả thật đã đâm vào ống phổi của phụ hoàng.
Cơ Hạo nhìn thoáng qua ông ngoại bình chân như vại, thấy bộ dạng lơ đãng của ông, trong lòng có chút thê lương. Hắn ta biết, ông ngoại không phải người ngu, cũng không phải người già nên rồi hồ đồ, người có thể đi một mạch tới vị trí hữu tướng đâu có thể không đủ khôn khéo đây? Chỉ có điều, những năm này ông ấy vẫn được phụ hoàng nhượng bộ, vinh sủng cấp dưỡng và trong lòng còn kính sợ, quên mất con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến. Theo ý hắn ta khi một ngự sử trung thừa buộc tội, nhà họ Dư trong triều đình trên dưới cây lớn rễ sâu, cho dù ngự sử này trực tiếp đụng đầu trên đại điện, bất quá cũng chỉ là để mình thỉnh tội trước mặt Hoàng đế, chuyện này có thể bỏ qua.
Cơ Hạo thấy người của Dư Tương không ngừng tấn công Tề Ngạn Bác, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tiến lên quỳ xuống đất: “Xin phụ hoàng bớt giận.”
Cơ Qua một mực híp mắt, trong tay cầm pho tượng ngọc sư tử màu đen, bộ dạng như không yên lòng. Dù Tề Ngạn Bác tố cáo có thể nói là đẫm nước mắt, cũng không thấy ông ta tỏ vẻ gì. Mãi đến khi Thái tử bước lên dập đầu, ông ta mới hơi cười mỉm.
Cơ Qua đánh giá con trai trưởng đang quỳ dưới bậc thềm, lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ và thân hình lực lưỡng rắn chắc của hắn ta, không nhịn được có phần bực bội. Lại nhìn qua theo Thái tử thỉnh tội, triều đình vừa rồi còn ầm ĩ như chợ bán thức ăn lập tức an tĩnh lại, không ít quan viên cũng cùng quỳ theo thỉnh tội, Cơ Qua phẫn nộ không lời nào có thể diễn tả được.
Đây là con trai tốt của trẫm, ngươi trẻ tuổi, ngươi tài giỏi, thậm chí ngươi còn có thể khiến một đám thần tử nguyện trung thành với ngươi! Nhưng, ngươi và người theo phe ngươi có phải đã quên là trẫm còn sống, thân thể trẫm còn khỏe mạnh, khi nào thì tới lượt chúng thần trong triều đình nhìn ánh mắt của một Thái tử để hành sừ?
Nếu nói Cơ Qua hai năm qua chỉ vì vấn đề tuổi tác nên vừa chèn ép Thái tử vừa nghiêm khắc dạy bảo Thái tử, mặc dù tâm tính có chút mâu thuẫn, nhưng thật ra vẫn hi vọng sau này Thái tử có thể chịu trách nhiệm gánh vác giang sơn xã tắc. Từ khoảnh khắc này về sau, cuối cùng ông ta quyết định, ban ngày không có hai mặt trời, nước không có hai chủ, đảng Thái tử quá lớn, có một số việc vẫn nên nhanh chóng giải quyết.
Phát hiện sau khi mình thỉnh tội, quần thần vừa rồi còn ầm ĩ khí thế ngất trời đột nhiên an tĩnh lại, có không ít người trong dư đảng cùng theo quỳ xuống thỉnh tội, Cơ Hạo chợt thấy lạnh gáy. Hắn ta lặng lẽ nhìn lên ngự tọa, chỉ thấy vẻ mặt từ ái nhìn hắn ta, nhưng hai tay đặt cùng nhau, tay phải không ngừng xoay xoay ngón tay bên tay trái.
Hỏng rồi!
“Việc này thật giả chưa xác định, đợi sau khi trẫm phái người điều tra rõ ràng rồi nói tiếp cũng không muộn. Dù đó là sự thật thì đó cũng là tội lỗi của hai cha con Dư Khâm, có liên quan gì tới Thái tử đâu. Thái tử thật sự không cần quỳ xuống cầu tình cho loại người lòng lang dạ sói này đâu, đứng lên đi.”
Nghe Hoàng đế nói như vậy, Cơ Hạo ngược lại hít một ngụm khí lạnh. Câu đầu tiên còn nói thật giả chưa xác định, nhưng phía sau bốn chữ lòng lang dạ sói rít ra gần như nghe ra sát ý, lời này vừa nói ra, dù là cha con Dư Khâm thật sự oan uổng nhưng sớm đã bị lời ấy của Hoàng đế định tội, dù phái ai đi điều tra thì một khi có những lời này rồi, tội danh của cha con Dư Khâm là ván đã đóng thuyền.
Khiến Cơ Hạo hãi hùng khiếp vía chính là, đây là trong lời nói của phụ hoàng có hàm ý khác, gì mà người lòng lang dạ sói, đây là trong lòng đã muốn gắn cho hắn ta chiếc mũ rồi.
Dư Tương thấy Hoàng đế vẫn đối xử từ ái với Thái tử, không nhịn được bước lên đáp lời: “Bệ hạ thánh minh! Nhưng Thái tử thỉnh tội cũng chỉ vì không đành lòng trung thần bị oan khuất, Thái tử nhân ái nhân hậu như vậy, chính là chuyện may mắn của thiên hạ, xã tắc ạ!”
“Đúng vậy ạ, Thái tử quả là tốt. Được rồi, chuyện hôm nay trẫm sẽ tự phái người đi điều tra chứng cứ. Bãi triều.” Hiện tại Cơ Qua không muốn tiếp tục ở lại đây một chút nào cả.
Thái tử nhân ái nhân hậu, chuyện may mắn của xã tắc? Ha ha!
Cơ Qua quả thật muốn nhào qua giẫm lên giày ông ngoại, để ông phải hiểu vị ngự tọa ở chỗ này chính là Hoàng đế, là con trời, sớm không còn là con rể Thái tử trữ vị chưa yên ổn cần ông ta giúp đỡ, rốt cuộc là ông ta có bao nhiêu can đảm mới dám thỉnh thoảng lại làm ra vẻ là cha vợ trước mặt Hoàng đế?
Cơ Qua nhìn thấy vừa nói bãi triều, Thái tử liền đi về phía Dư Quân, đây là tính cấu kết nhau mưu hại trẫm hả?
Ông ta híp mắt, vẫy tay với Thái tử, cười nói: “Hoan nhi, qua đây với vi phụ. Hôm nay thất đệ của con và tiểu tử Phá Lỗ lần đầu nhập học, chúng ta đi xem thử chúng học hành thế nào. Nếu không tập trung học, con người làm đại ca này phải dạy dỗ chúng một trận mới được.”
Cơ Hạo chỉ có thể buông bỏ suy nghĩ mắng cho ông ngoại tỉnh ra, theo Hoàng đế đi về phía Nam thư phòng.
Cơ Ẩn nhìn Hoàng đế uy nghiêm nhưng không mất phần từ ái trước mắt, có chút hoảng hốt.
Đời trước khi nhìn thấy người này hắn đã mười lăm tuổi, nếu không phải đúng lúc Hoàng đế và Thái tử tranh đấu hừng hực khí thế, còn hắn hối lộ Hồ Trung nghĩ cách đi tới trước mặt Hoàng đế, thì có thể người này đến chết cũng không biết mình còn một đứa con trai.
Người này mới bắt đầu cũng không để ý tới hắn, mấy Hoàng tử khác đều lấy tên rất đẹp, lúc đến lượt hắn, thì chỉ nhắc tới chữ Ẩn. Ẩn giả, vi dã. Từ tên có thể nhìn ra Hoàng đế không có bất kỳ cảm tình nào với đứa con trai này. Hơn nữa khi hắn xuất hiện, Hoàng tử Cơ Khoáng do Thục phi sinh ra đã năm tuổi, sớm xếp thứ tự, cho nên rõ ràng hắn lớn hơn Cơ Khoáng mười tuổi, nhưng lại bị người ta nói nhân nghĩa là vì muốn tốt cho bát Hoàng tử, mãi đến khi cuối cùng chân hắn đững vững được rồi, người này mới ban ơn cho hắn, đặc biệt hạ lệnh sửa lại thứ tự cho hắn.
Đời trước, hắn nghĩ hết mọi biện pháp để xuất đầu, muốn chiếm được sự sủng ái của phụ hoàng, vì thế nghe theo phụ hoàng ám chỉ, không tiếc hết lòng hết sức chiến đấu cùng Thái tử.
Nhưng, ngay lúc thế lực của hắn dần dần đè bẹp Thái tử thì không phải được phụ hoàng khen ngợi mà là một chữ - Ngu muội!
Ha ha, ngu muội, đây là phụ hoàng đang nhắc nhở hắn một Hoàng tử xuất thân hèn hạ không có tư cách lòng sinh ý nghĩ xằng bậy, đừng suy nghĩ quá nhiều. Biết sao được khi đời trước mình bị mờ mắt, thế mà tin tưởng Hoàng đế giải thích đây là vì hắn làm người vô cùng sắc bén, phải hơi ngốc tý mới có được, khiến hắn càng thêm rầm ổn, có thể gánh vác giang sơn ngàn dặm, bách tính dân sinh.
Hắn tin, sau đó, ngã nát bét, chết không rõ ràng.
Đời trước, hắn chỉ là một con cờ trong tay Hoàng đế mà thôi, đời này, đến lượt hắn làm kỳ thủ rồi!
Sau khi Hoàng đế gọi lên, bộ dạng Cơ Ẩn trong sự kích động hàm chứa hâm mộ nho gia, trong nho gia lại chứa bộ dạng thấp thỏm sợ hãi nhìn Hoàng đế.
(Nho gia là chỉ người đi học thời xưa)
Hôm nay Hoàng đế tới vốn là muốn dẫn Thái tử đi xem ông ta không phải chỉ có một đứa con trai, con trai của ông ta rất nhiều, Thái tử không an phận, Hoàng đế ông ta đây muốn cho ai làm Thái tử thì cho người đó làm.
Kết quả không nghĩ tới, vừa tìm Tằng sư hỏi việc học của mấy vị Hoàng tử, thiếu chút nữa làm Cơ Qua tức nôn ra máu, ông ta cảm thấy Thái tử đứng bên cạnh nhất định đang cười nhạo ông ta, thậm chí nghi ngờ trong chuyện những đứa con không nên thân này có phải có dấu tay của Hoàng hậu hay không, có phải Hoàng hậu làm gì đó mới khiến những đứa trẻ này đều kém cỏi như vậy, để tôn lên sự xuất sắc của Thái tử?
Mãi đến sau khi Tằng Phác vô cùng vui vẻ khen Cơ Ẩn từ đầu tới cuối một hồi, trái tim phập phồng của Cơ Qua mới thả lỏng được một ít. Ông ta hiểu Tằng sư, người này cả đời chính trực, ngay cả Hoàng đế là ông ta đây cũng chưa bao giờ a dua nịnh nọt, huống chi là một Hoàng tử suy tàn. Nếu ông ta đã nói đứa bé này xuất sắc, vậy chắn chắn là sự thật.
Bằng cách so sánh như vậy, Cơ Qua liền có cảm tình với Cơ Ẩn. Thật không ngờ đứa con trai bị mình bỏ quên nhiều năm này thế mà không phải là người ngu ngốc. Vốn Cơ Qua tới để nhắc nhở Thái tử, cho thấy những đứa con trai khác của ông ta đều xuất sắc, suy nghĩ một chút lại dẫn Thái tử tới sàn đấu võ, ông ta muốn tỏ thái độ thân thiện coi trọng đối với Cơ Ẩn, để Cơ Hạo thu liễm một chút.
Phá Lỗ không biết trong lòng những người này đang tính toán xoay chuyển, vừa nhìn thấy Hoàng đế tới, tưởng Hoàng đế đặc biệt chạy tới cứu họ. Y dập đầu xong liền bổ nhào vào trong ngực Hoàng đế, “Đại cữu, đại cữu, cậu xem xem, Dư sư đánh con thành gì rồi này! Nhiều năm qua, đãi cữu cậu còn chưa nỡ đánh con một cái, vậy mà ông ta có thể ra tay độc ác với con như vậy! Hơn nữa, lúc ấy con là nóng lòng cứu người, không thể khống chế lực đạo, vả lại lão tam lão lục bọn họ cũng đâu bị thương. Đúng rồi, đúng rồi, đại cữu cậu mau tới nhìn lưng của lão thất đi, hắn cũng bị đánh mấy cái, thân thể hắn vốn không khỏe mạnh, nếu không phải con ngăn cản, hôm nay hắn không chết dưới móng ngựa thì cũng sẽ bị Dư sư đánh chết!”
Trực giác dã thú nói cho y biết, bây giờ nhất định phải tố cáo, tố cáo càng hung ác càng tốt. Hoàng đế sẽ không phạt y, chỉ có tố cáo thì cuộc sống của y và Trường Bình sau này mới có thể trôi qua khá một tý.
Cơ Qua đau lòng vuốt tóc Phá Lỗ: “Cẩu Nhi nhà ta chịu uất ức rồi, có đại cữu ở đây.” Sau đó ông ta xoay người phân phó Hồ Trung, “Phái người mau mang tiểu công tử đi trị thương.”
Vừa dứt lời, quay đầu nhìn về Cơ Ẩn đứng bên cạnh. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa con trai này quá giống ông ta, lại nghĩ tới mấy lời khen khi Tằng sư nhắc tới đứa nhỏ này, Cơ Qua từ ái kéo tay Cơ Ẩn, nhẹ nhàng vỗ trấn an nói: “Con của ta không cần câu nệ, con là con trai ruột của trẫm, giữa cha con làm gì mà thận trọng vậy. Đi thôi, đi cùng Phá Lỗ để ngự y xem vết thương cho hai người đi.” Sau đó quay đầu nhìn Dư Uy đang quỳ trên mặt đất, lạnh giọng quát hỏi: “Việc này trẫm đã nghe Hồ công công nói, Dư Uy, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo vừa rồi của Dư Uy lập tức bị tiêu diệt không còn một chút, ông ta run giọng đáp: “Bệ hạ thứ tội, thần muôn lần chết! Nhưng, lúc trước khi bệ hạ ban thưởng kim thước đã từng nói với thần, Hoàng tử ở Nam thư phòng bất quá cũng chỉ là học trò của ngươi, người làm thầy như bọn ta, nếu học trò có sai dĩ nhiên không sợ quyền thế, tận tâm dạy bảo mới tốt… Hôm nay Thất hoàng tử….”
Nghe lời Dư Uy nói,,,, Cơ Hạo thật sự muốn bổ xem trong não ông ta có phải là óc heo không, ban thưởng kim thước cho các người dạy bảo Hoàng tử, đây chính là lý do ngươi ẩu đả Hoàng tử? Nếu như Cơ Ẩn vẫn là thằng nhóc đáng thương trong lãnh cung, ngươi đánh chết hắn cũng không sao, nhưng bây giờ đã lọt vào mắt phụ hoàng, bên cạnh hắn còn có con trai nhà họ Chung, không nói đến y là cháu ngoại trai được phụ hoàng thương yêu nhất, mà chỉ nói Chung Phái sau lưng y, cũng không thể khinh thường.
Nhất là thấy sắc mặt Phá Lỗ trắng bệch, máu tươi nhuộm dần phía sau lưng áo, Cơ Hạo thật sự hận không thể một kiếm đâm chết Dư Uy.
Hoàng đế nghe lời Dư Uy xong,,, hoàn toàn không để ý đến ông ta, ngươi là người sắp chết, không cần lãng phí nước miếng.
Ngược lại ông ta mở to mắt trừng nhìn Cơ Huyên: “Tâm tư nhỏ mọn của ngươi trong lòng trẫm một rõ hai ràng! Ngươi làm người lỗ mãng, ương ngạnh ngang ngược, trẫm có thể tha cho ngươi, ai bảo ngươi là con trai của trẫm! Nhưng, con trai của trẫm tuyệt đối không thể là người dám ra tay tàn nhẫn với huynh đệ của mình! Cút đi, về cùng nương ngươi bị cấm túc ba tháng, nếu như tái phạm, nhất định phạt nặng!”
Cơ Huyên vừa rồi còn làm ra vẻ trời lão đại đất lão nhị còn hắn lão tam, sau khi bị Hoàng đế răn dạy vài câu, hoảng sợ giống như chim cút, khập khiễng cáo lui.
Cơ Ẩn còn chưa đi xa, nghe thấy mấy lời Hoàng đế nói thì trong lòng không nhịn được cười nhạo, hình như đặc tính giết huynh đệ này chính là ngài mang đến mà?
Nhưng, lần này thành công rồi!
Hôm qua quả nhiên là điềm báo nhà họ Dư rơi đài, Hoàng đế tức giận nhất định sẽ mang Thái tử cùng đi xem con trai của ông ta, còn hắn đây chính là bậc thang đầu tiên để hắn xuất đầu!
Từ lúc sống lại đến nay, từ lúc tiếp cận Chung Phá Lỗ đến lúc mưu tính chuyện hôm nay, không một sai lầm.
Tính sai duy nhất chính là Cơ Khang bị bệnh.
Không biết vì sao, Cơ Ẩn cảm thấy chuyện Cơ Khang thật trùng hợp, trùng hợp đến mức có chút không bình thường, trùng hợp đến mức khiến hắn rất chú ý.
Hắn có dự cảm, muốn nhờ Phá Lỗ kéo Cơ Khang lên thuyền của mình, có thể sẽ không thuận lợi như hắn tưởng tượng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook