Tướng Quân Có Tin Vui
-
Chương 5: Tướng quân, đừng leo tường
Trông thấy nụ cười tự mãn trên mặt Kiều Ngọc, Tần Ngọc hận không tung một cước đạp ngã hắn, khiến hắn ngậm mồm mới thôi.
Con người Kiều Sở này không thể không nói.
Người này là nhân trung chi long, thiên chi kiêu tử, sinh mẫu là đương kim Tuệ Từ hoàng hậu. Giống như tên của hắn, Kiều Sở, là người tài kiệt xuất, thậm chí là người tài trong những người tài. Trời sinh hắn gian xảo như cáo, ranh ma như yêu tinh. Không chỉ có như thế, tướng mạo cũng như hồ yêu. Đôi mắt phượng dài thu hút, nụ cười khuynh thành, gọi là yêu nhân cũng không sai.
Đối với Kiều Sở, Tần Ngọc chỉ có một châm ngôn: Trốn!
“Không biết thái tử điện hạ đêm khuya đến đây có việc gì căn dặn?”
Kiều Sở đứng chắp tay, khóe miệng mỉm cười, nụ cười thâm sâu không thấy đáy. Đôi mắt phượng hơi tức giận lướt thoáng qua mặt Tần Ngọc.
“Tất nhiên là muốn cùng Tần tướng quân bàn bạc một việc.”
Cố Dung tựa như đã sớm dự đoán trước, ngầm quan sát sắc mặt xám đen của Tần Ngọc.
“Thần chỉ bị chấn kinh do vụ thích khách đột nhập mà thôi, lại phải phiền đến thái tử điện hạ và Tần tướng quân đại giá.”
Cố Dung đưa tay lên thở dài, Kiều Sở nhanh chóng tới đỡ xuống.
“Cố Thừa tướng là rường cột nước nhà, phúc của xã tắc. An nguy của Cố Thừa tướng vô cùng quan trọng. Bổn cung nghe nói tối nay phủ Thừa tướng bị thích khách đột nhập, lập tức dẫn người mai phục quanh phủ của khanh, chờ thích khách hiện thân.”
Kiều Sở mỉm cười nhìn Tần Ngọc, vẻ mặt gian tà với nụ cười cành thâm sâu khiến đôi mắt nàng ánh thêm lửa hận.
“Tần tướng quân một lòng lo lắng cho an nguy của Cố Thừa tướng quá nhỉ, nhưng mà bổn cung không thể để xổng thích khách giống Tần tướng quân được.”
Kiều Sở nghiêng đầu phân phó.
“Còn không mau lôi tên thích khách vào đây!”
Hộ vệ của Kiều Sở áp giải thích khách vào, tên đó quỳ gối trước mặt ba người. Ai kia trông rất là hả hê, còn mặt Tần Ngọc càng lúc càng đen, duy chỉ có Cố Dung vẫn phong khinh vân đạm.
Tên thích khách này ai cũng biết, đây là một viên phó tướng của Tần Ngọc, Lục Thịnh.
Người nọ cúi gằm đầu, không dám ngẩng lên nhìn Tần Ngọc, giống như là hài tử đang phạm lỗi, ủy ủy khuất khuất khẽ gọi một tiếng tướng quân.
Tần Ngọc nắm chặt quyền, hít sâu một cái. Đánh hoàng tử là tử tội, vọng động là ma quỷ.
“Thái tử điện hạ, Cố Thừa tướng, đêm đã khuya, nếu Thừa tướng vô ngại, thích khách đạ bị bắt, hạ quan cũng không tiện ở lâu. Cáo từ!”
Trên mặt Tần Ngọc vẫn giữ vẻ bình tĩnh tuy trong lòng đã sóng cuộn ầm ầm. Kiều Sở, dám phá hỏng việc tốt của ta!
Cố Dung thừa biết tên thích khách Lục Thịnh trong một tháng đến viếng thăm những ba lần. Tất nhiên mọi người biết rõ nhưng lại chưa bao giờ vạch trần. Tần Ngọc tuổi còn nhỏ, mặc dù đảm đương đến chức Đại tướng quân nhưng tính trẻ con chưa hết, y chỉ dung túng cho nàng. Huống chi, đây là tướng phủ của y, bao nhiêu thủ vệ đối với Tần Ngọc chỉ là đám cỏn con mà thôi, y cần gì phải so đo.
“Tần tướng quân, vậy còn tên thích khách này?”
Tần Ngọc mắt trợn mắt nhìn Kiều Sở một cái.
“Người là do thái tử điện hạ bắt được, tất nhiên định theo theo thái tử điện hạ xử lí. Hạ quan cáo lui!”
Tần Ngọc không cam lòng ráng nhìn Cố Dung thêm nữa, vẻ mặt như đưa đám, rồi tức giận phẩy tay áo bỏ đi. Khi nàng đi ngang qua Lục Thịnh còn đang khổ sở quỳ mắng một câu.
“Vô dụng!”
Tiện đà quay đầu nhìn về phía Hoa Cảnh đang thoải mái vô cùng.
“Phản đồ!”
“Tần tướng quân, trong phủ của Cố Thừa tướng có cửa chính, đừng leo tường qua nữa.”
Bên tai truyền đến câu nói nghe có vẻ vô tình của Kiều Sở nhưng đủ khiến chân Tần Ngọc lảo đảo suýt ngã, nàng nắm quyền thật chặt, trong lòng càng tăng thêm mấy phần oán niệm đối với hắn.
Kiều Sở bưng ly trà sứ men xanh, thổi vài hơi, hương trà thơm xông vào mũi, quả thật là trà ngon.
Hắn liếc mắt sang Lục Thịnh nãy giờ quỳ đến ê cả chân, nhướng đuôi lông mày lên.
“Lục Thịnh, ngươi bảo xem, đường đường là tam phẩm phó tướng lại làm mấy chuyện trộm đạo này. Nếu để cho người khác biết, phó tướng Tấn quốc đến phủ Thừa tướng làm thích khách thì còn mặt mũi nào nữa!”
Lục Thịnh trưng vẻ bị đả kích nghiêm trọng, cúi đầu nhìn đất, thỉnh thoảng len lén thử nhìn Kiều Sở. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bào chữa cho tướng quân nhà mình một câu.
“Thái tử gia, tính tình của tướng quân chúng tôi, ngài cũng không phải là không biết.”
Mệnh lệnh của tướng quân hắn nào dám chối từ. Tướng quân bảo hắn đi hướng đông, hắn sao dám rẽ sang tây. Tướng quân lệnh hắn ngồi, hắn liền không dám đứng. Những năm này đi theo tướng quân, không những tạo dựng danh tiếng ngoài sa trường, chuyện xấu sau lưng cũng làm không ít.
Trên đường lớn thành Trường An cố tình diễn vở kịch làm anh hùng cứu mỹ nhân, hắn sắm vai hoa hoa công tử khiến nam nhân người ta khinh bỉ, lại phải đóng thêm vai ác bá làm người ta sợ hãi. . . . . . Không ít lần hắn phải nghe theo sự sắp xếp của tướng quân, âm thầm làm hết chuyện xấu để tướng quân như ý nguyện ôm mỹ nhân về.
Kiều Sở cười lắc đầu, trưng vẻ như thấu hiểu hết mọi thứ.
“Ngươi đoán xem, tướng quân nhà ngươi có tới dẫn ngươi về hay không đây!”
Lần này, Lục Thịnh nghiêm nghị nhìn Kiều Sở, dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng.
“Đương nhiên, tướng quân nhất định sẽ đến.”
Hắn đã đi theo Tần Ngọc rất nhiều năm, vô luận chinh chiến gian khổ như thế nào, tướng quân cũng không vứt bỏ một ai.
Đôi mắt Kiều Sở đầy ý cười, hớp thêm một ngụm trà.
Hắn cũng đoán Tần Ngọc sẽ làm thế, cho nên hôm nay ngồi đây thật sớm đợi nàng. Hoặc là bảo rằng, hắn cả đêm không ngủ rồi.
Dường như nhớ ra điều gì đó, Kiều Sở lại nở nụ cười tràn đầy yêu thương.
Nha đầu đó, tuổi không lớn lắm nhưng rất cơ trí. Bằng chứng là chỉ cần nhìn vào kinh nghiệm mà nàng tích lũy được thì sẽ thấy Tần Ngọc tuổi tuy nhỏ, lại không đơn giản.
Phụ mẫu Tần Ngọc đều là võ tướng. Mười bốn năm trước, Hung Nô liên hiệp với ba mươi hai bộ lạc phía Tây Bắc tấn công Tấn quốc. Tần phụ nhậm chức Đại tướng quân mang binh xuất chinh, mẹ nàng nhậm chức Trung lang tướng mang quân chinh Tây. Chính năm đó, Tần Ngọc ra đời. Nghe nói khi đó đang cùng người Hung Nô đánh quyết liệt, mẫu thân Tần Ngọc bụng nâng cao còn cưỡi ngựa đánh giặc, quân y nhiều lần nói thai nhi khó giữ được nhưng Tần Ngọc vẫn sống kiên cường trong bụng Tần mẫu. Nàng là đột ngột mà đòi ra đời.
Tần mẫu vốn ở lại trong doanh chờ sanh, nhưng nhận được chiến báo nói phía trước chiến sự hiểm ác, Đại tướng quân đang có dấu hiệu bại trận. Tần mẫu lo lắng cho chiến sự, liền dẫn binh cứu viện, đến chiến trường thì nước ối bị vỡ, Tần Ngọc cứ như vậy chào đời. Chiến tranh rốt cuộc cũng kết thúc, thắng lợi vẻ vang. Tần Ngọc sinh ra quanh một đống thi thể, trong tiếng hò reo chúc mừng vang dội của các tướng sĩ.
Từ xưa tới nay, trên chiến trường chỉ có người chết, nào có ai được sinh ra. Tần Ngọc sinh ra mang lại hi vọng chiến thắng cho các tướng sĩ. Tiếng khóc của nàng trong phút chốc truyền khắp sa trường. Tiếng khóc ré của trẻ con vang vọng trên sa trường đầy máu tanh, xơ xác.
Người Hung Nô và các bộ lạc Tây Bắc không giống như sách sử đã viết lại là từng thua trận mà ngược lại càng đánh càng hăng. Đúng ngay lúc đó, Tần Ngọc bị một con sói tha đi. Cũng may đó là con sói cái, tha nàng đến đám sói con rồi cho nàng ăn. Nghe nói lúc tìm thấy, Tần Ngọc đang ngủ ngon lành trong hang sói.
Nhưng đúng dịp thân thể Tần mẫu gầy yếu, chiến trường lại ác liệt, khó khăn hơn bình thường, Tần mẫu không đủ sữa nuôi Tần Ngọc, chiến trường lại không có bà vú, thế là con sói cái này được thay thế vị trí bà vú cho nàng. Vì vậy, câu đầu tiên mà nàng bật nói được không phải là gọi mẹ mà là tiếng tru của sói.
Tần Ngọc thuở nhỏ thông tuệ, cực kỳ nhạy cảm với chiến tranh. Hai tuổi đã nhìn ra sơ hở của quân địch, mỗi lần cha mẹ chinh chiến, nàng liền chắp tay sau lưng quan sát. Ba tuổi một mình một người bái sư học nghệ, rồi nàng bỗng biến mất bảy năm, không người biết được trong bảy năm nàng làm gì cả, chỉ biết khi trở về đánh bại đánh Đại tướng quân dưới trướng Phiêu Kị tướng quân. Chín tuổi lãnh binh xuất chiến Hung Nô, nổi danh từ đó. Mười tuổi, nàng được phong làm nhị phẩm tướng quân thần dũng. Mười bốn tuổi, nàng công phá đại quân Hung Nô và Tây Bắc, khiến chúng phải kí hiệp ước tiến cống cho Tấn quốc.
Cùng năm, tháng sáu, Tần Ngọc trở về kinh đô.
Ngày hôm đó, từ xa, phụ hoàng và bách quan đã đứng chờ từ sáng sớm để chào mừng nàng trở về. Hắn đứng trên cổng từ cao nhìn xuống, nhìn thấy Tần Ngọc mặc bộ áo giáp bạc, cưỡi bạch mã theo sau Tần phụ.
Bộ áo giáo bạc của nàng dưới ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh tỏa sáng, một thanh bảo kiếm đeo bên hông, chiếc lưng thẳng tắp không hề tỏ vẻ mệt mỏi nào.
Ánh mắt Tần Ngọc nhìn thẳng về trước, khóe miệng nhếch nụ cười tà mị, dáng ngoài tuấn lãng, tư thế oai hùng như thần giáng thế khiến hầu hết các cô nương thành Trường An mê mệt, vẫy khăn liên tục. Nàng nhìn đến đâu thì chỗ đó vang lên mấy tiếng hét phấn khích, khiến khuê tú nhà nào cũng đỏ hết cả mặt.
Nơi biên quan thiếu thốn, khó khăn, nàng không có làn da trắng nõn nà như mấy cô gái Trường An khác, nhưng cũng không nhợt nhạt thiếu sắc. Ở nàng là cảm giác đầy sức sống, có mấy phần tiêu sái của nam tử không lí giải nổi.
“Thái tử gia, Đại tướng quân cầu kiến.”
Con người Kiều Sở này không thể không nói.
Người này là nhân trung chi long, thiên chi kiêu tử, sinh mẫu là đương kim Tuệ Từ hoàng hậu. Giống như tên của hắn, Kiều Sở, là người tài kiệt xuất, thậm chí là người tài trong những người tài. Trời sinh hắn gian xảo như cáo, ranh ma như yêu tinh. Không chỉ có như thế, tướng mạo cũng như hồ yêu. Đôi mắt phượng dài thu hút, nụ cười khuynh thành, gọi là yêu nhân cũng không sai.
Đối với Kiều Sở, Tần Ngọc chỉ có một châm ngôn: Trốn!
“Không biết thái tử điện hạ đêm khuya đến đây có việc gì căn dặn?”
Kiều Sở đứng chắp tay, khóe miệng mỉm cười, nụ cười thâm sâu không thấy đáy. Đôi mắt phượng hơi tức giận lướt thoáng qua mặt Tần Ngọc.
“Tất nhiên là muốn cùng Tần tướng quân bàn bạc một việc.”
Cố Dung tựa như đã sớm dự đoán trước, ngầm quan sát sắc mặt xám đen của Tần Ngọc.
“Thần chỉ bị chấn kinh do vụ thích khách đột nhập mà thôi, lại phải phiền đến thái tử điện hạ và Tần tướng quân đại giá.”
Cố Dung đưa tay lên thở dài, Kiều Sở nhanh chóng tới đỡ xuống.
“Cố Thừa tướng là rường cột nước nhà, phúc của xã tắc. An nguy của Cố Thừa tướng vô cùng quan trọng. Bổn cung nghe nói tối nay phủ Thừa tướng bị thích khách đột nhập, lập tức dẫn người mai phục quanh phủ của khanh, chờ thích khách hiện thân.”
Kiều Sở mỉm cười nhìn Tần Ngọc, vẻ mặt gian tà với nụ cười cành thâm sâu khiến đôi mắt nàng ánh thêm lửa hận.
“Tần tướng quân một lòng lo lắng cho an nguy của Cố Thừa tướng quá nhỉ, nhưng mà bổn cung không thể để xổng thích khách giống Tần tướng quân được.”
Kiều Sở nghiêng đầu phân phó.
“Còn không mau lôi tên thích khách vào đây!”
Hộ vệ của Kiều Sở áp giải thích khách vào, tên đó quỳ gối trước mặt ba người. Ai kia trông rất là hả hê, còn mặt Tần Ngọc càng lúc càng đen, duy chỉ có Cố Dung vẫn phong khinh vân đạm.
Tên thích khách này ai cũng biết, đây là một viên phó tướng của Tần Ngọc, Lục Thịnh.
Người nọ cúi gằm đầu, không dám ngẩng lên nhìn Tần Ngọc, giống như là hài tử đang phạm lỗi, ủy ủy khuất khuất khẽ gọi một tiếng tướng quân.
Tần Ngọc nắm chặt quyền, hít sâu một cái. Đánh hoàng tử là tử tội, vọng động là ma quỷ.
“Thái tử điện hạ, Cố Thừa tướng, đêm đã khuya, nếu Thừa tướng vô ngại, thích khách đạ bị bắt, hạ quan cũng không tiện ở lâu. Cáo từ!”
Trên mặt Tần Ngọc vẫn giữ vẻ bình tĩnh tuy trong lòng đã sóng cuộn ầm ầm. Kiều Sở, dám phá hỏng việc tốt của ta!
Cố Dung thừa biết tên thích khách Lục Thịnh trong một tháng đến viếng thăm những ba lần. Tất nhiên mọi người biết rõ nhưng lại chưa bao giờ vạch trần. Tần Ngọc tuổi còn nhỏ, mặc dù đảm đương đến chức Đại tướng quân nhưng tính trẻ con chưa hết, y chỉ dung túng cho nàng. Huống chi, đây là tướng phủ của y, bao nhiêu thủ vệ đối với Tần Ngọc chỉ là đám cỏn con mà thôi, y cần gì phải so đo.
“Tần tướng quân, vậy còn tên thích khách này?”
Tần Ngọc mắt trợn mắt nhìn Kiều Sở một cái.
“Người là do thái tử điện hạ bắt được, tất nhiên định theo theo thái tử điện hạ xử lí. Hạ quan cáo lui!”
Tần Ngọc không cam lòng ráng nhìn Cố Dung thêm nữa, vẻ mặt như đưa đám, rồi tức giận phẩy tay áo bỏ đi. Khi nàng đi ngang qua Lục Thịnh còn đang khổ sở quỳ mắng một câu.
“Vô dụng!”
Tiện đà quay đầu nhìn về phía Hoa Cảnh đang thoải mái vô cùng.
“Phản đồ!”
“Tần tướng quân, trong phủ của Cố Thừa tướng có cửa chính, đừng leo tường qua nữa.”
Bên tai truyền đến câu nói nghe có vẻ vô tình của Kiều Sở nhưng đủ khiến chân Tần Ngọc lảo đảo suýt ngã, nàng nắm quyền thật chặt, trong lòng càng tăng thêm mấy phần oán niệm đối với hắn.
Kiều Sở bưng ly trà sứ men xanh, thổi vài hơi, hương trà thơm xông vào mũi, quả thật là trà ngon.
Hắn liếc mắt sang Lục Thịnh nãy giờ quỳ đến ê cả chân, nhướng đuôi lông mày lên.
“Lục Thịnh, ngươi bảo xem, đường đường là tam phẩm phó tướng lại làm mấy chuyện trộm đạo này. Nếu để cho người khác biết, phó tướng Tấn quốc đến phủ Thừa tướng làm thích khách thì còn mặt mũi nào nữa!”
Lục Thịnh trưng vẻ bị đả kích nghiêm trọng, cúi đầu nhìn đất, thỉnh thoảng len lén thử nhìn Kiều Sở. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bào chữa cho tướng quân nhà mình một câu.
“Thái tử gia, tính tình của tướng quân chúng tôi, ngài cũng không phải là không biết.”
Mệnh lệnh của tướng quân hắn nào dám chối từ. Tướng quân bảo hắn đi hướng đông, hắn sao dám rẽ sang tây. Tướng quân lệnh hắn ngồi, hắn liền không dám đứng. Những năm này đi theo tướng quân, không những tạo dựng danh tiếng ngoài sa trường, chuyện xấu sau lưng cũng làm không ít.
Trên đường lớn thành Trường An cố tình diễn vở kịch làm anh hùng cứu mỹ nhân, hắn sắm vai hoa hoa công tử khiến nam nhân người ta khinh bỉ, lại phải đóng thêm vai ác bá làm người ta sợ hãi. . . . . . Không ít lần hắn phải nghe theo sự sắp xếp của tướng quân, âm thầm làm hết chuyện xấu để tướng quân như ý nguyện ôm mỹ nhân về.
Kiều Sở cười lắc đầu, trưng vẻ như thấu hiểu hết mọi thứ.
“Ngươi đoán xem, tướng quân nhà ngươi có tới dẫn ngươi về hay không đây!”
Lần này, Lục Thịnh nghiêm nghị nhìn Kiều Sở, dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng.
“Đương nhiên, tướng quân nhất định sẽ đến.”
Hắn đã đi theo Tần Ngọc rất nhiều năm, vô luận chinh chiến gian khổ như thế nào, tướng quân cũng không vứt bỏ một ai.
Đôi mắt Kiều Sở đầy ý cười, hớp thêm một ngụm trà.
Hắn cũng đoán Tần Ngọc sẽ làm thế, cho nên hôm nay ngồi đây thật sớm đợi nàng. Hoặc là bảo rằng, hắn cả đêm không ngủ rồi.
Dường như nhớ ra điều gì đó, Kiều Sở lại nở nụ cười tràn đầy yêu thương.
Nha đầu đó, tuổi không lớn lắm nhưng rất cơ trí. Bằng chứng là chỉ cần nhìn vào kinh nghiệm mà nàng tích lũy được thì sẽ thấy Tần Ngọc tuổi tuy nhỏ, lại không đơn giản.
Phụ mẫu Tần Ngọc đều là võ tướng. Mười bốn năm trước, Hung Nô liên hiệp với ba mươi hai bộ lạc phía Tây Bắc tấn công Tấn quốc. Tần phụ nhậm chức Đại tướng quân mang binh xuất chinh, mẹ nàng nhậm chức Trung lang tướng mang quân chinh Tây. Chính năm đó, Tần Ngọc ra đời. Nghe nói khi đó đang cùng người Hung Nô đánh quyết liệt, mẫu thân Tần Ngọc bụng nâng cao còn cưỡi ngựa đánh giặc, quân y nhiều lần nói thai nhi khó giữ được nhưng Tần Ngọc vẫn sống kiên cường trong bụng Tần mẫu. Nàng là đột ngột mà đòi ra đời.
Tần mẫu vốn ở lại trong doanh chờ sanh, nhưng nhận được chiến báo nói phía trước chiến sự hiểm ác, Đại tướng quân đang có dấu hiệu bại trận. Tần mẫu lo lắng cho chiến sự, liền dẫn binh cứu viện, đến chiến trường thì nước ối bị vỡ, Tần Ngọc cứ như vậy chào đời. Chiến tranh rốt cuộc cũng kết thúc, thắng lợi vẻ vang. Tần Ngọc sinh ra quanh một đống thi thể, trong tiếng hò reo chúc mừng vang dội của các tướng sĩ.
Từ xưa tới nay, trên chiến trường chỉ có người chết, nào có ai được sinh ra. Tần Ngọc sinh ra mang lại hi vọng chiến thắng cho các tướng sĩ. Tiếng khóc của nàng trong phút chốc truyền khắp sa trường. Tiếng khóc ré của trẻ con vang vọng trên sa trường đầy máu tanh, xơ xác.
Người Hung Nô và các bộ lạc Tây Bắc không giống như sách sử đã viết lại là từng thua trận mà ngược lại càng đánh càng hăng. Đúng ngay lúc đó, Tần Ngọc bị một con sói tha đi. Cũng may đó là con sói cái, tha nàng đến đám sói con rồi cho nàng ăn. Nghe nói lúc tìm thấy, Tần Ngọc đang ngủ ngon lành trong hang sói.
Nhưng đúng dịp thân thể Tần mẫu gầy yếu, chiến trường lại ác liệt, khó khăn hơn bình thường, Tần mẫu không đủ sữa nuôi Tần Ngọc, chiến trường lại không có bà vú, thế là con sói cái này được thay thế vị trí bà vú cho nàng. Vì vậy, câu đầu tiên mà nàng bật nói được không phải là gọi mẹ mà là tiếng tru của sói.
Tần Ngọc thuở nhỏ thông tuệ, cực kỳ nhạy cảm với chiến tranh. Hai tuổi đã nhìn ra sơ hở của quân địch, mỗi lần cha mẹ chinh chiến, nàng liền chắp tay sau lưng quan sát. Ba tuổi một mình một người bái sư học nghệ, rồi nàng bỗng biến mất bảy năm, không người biết được trong bảy năm nàng làm gì cả, chỉ biết khi trở về đánh bại đánh Đại tướng quân dưới trướng Phiêu Kị tướng quân. Chín tuổi lãnh binh xuất chiến Hung Nô, nổi danh từ đó. Mười tuổi, nàng được phong làm nhị phẩm tướng quân thần dũng. Mười bốn tuổi, nàng công phá đại quân Hung Nô và Tây Bắc, khiến chúng phải kí hiệp ước tiến cống cho Tấn quốc.
Cùng năm, tháng sáu, Tần Ngọc trở về kinh đô.
Ngày hôm đó, từ xa, phụ hoàng và bách quan đã đứng chờ từ sáng sớm để chào mừng nàng trở về. Hắn đứng trên cổng từ cao nhìn xuống, nhìn thấy Tần Ngọc mặc bộ áo giáp bạc, cưỡi bạch mã theo sau Tần phụ.
Bộ áo giáo bạc của nàng dưới ánh mặt trời chiếu rọi lấp lánh tỏa sáng, một thanh bảo kiếm đeo bên hông, chiếc lưng thẳng tắp không hề tỏ vẻ mệt mỏi nào.
Ánh mắt Tần Ngọc nhìn thẳng về trước, khóe miệng nhếch nụ cười tà mị, dáng ngoài tuấn lãng, tư thế oai hùng như thần giáng thế khiến hầu hết các cô nương thành Trường An mê mệt, vẫy khăn liên tục. Nàng nhìn đến đâu thì chỗ đó vang lên mấy tiếng hét phấn khích, khiến khuê tú nhà nào cũng đỏ hết cả mặt.
Nơi biên quan thiếu thốn, khó khăn, nàng không có làn da trắng nõn nà như mấy cô gái Trường An khác, nhưng cũng không nhợt nhạt thiếu sắc. Ở nàng là cảm giác đầy sức sống, có mấy phần tiêu sái của nam tử không lí giải nổi.
“Thái tử gia, Đại tướng quân cầu kiến.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook