Hơn một tháng sau đại quân khải hoàn trở về kinh đô. Cổng thành vừa mở một nội quan trong cung đã gấp gáp chạy đến quỳ rạp bên ngoài xe ngựa của Vĩnh Hạ:

“Công chúa… Tướng quân… Hai người về rồi.”

Vĩnh Hạ mở cửa xe ngựa, nàng lo lắng nhìn nội quan trước mặt, nếu không có chuyện gì lớn thì nội quan sao có thể xuất cung?

Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác lo sợ vạn phần, chưa để nàng kịp lên tiếng hỏi rõ tình hình, nội quan kia đã nước mắt giàn dụa:

“Công chúa… Hoàng thượng… Người sắp không xong rồi.”

Trái tim Vĩnh Hạ thoáng chốc như ngừng đập. Chỉ trong chốc lát nếu Dư chấn Vũ không kịp đỡ nàng lại, có lẽ Vĩnh Hạ đã ngã khụy xuống trước mặt hàng nghìn người, hắn nắm chặt tay nàng, trong lòng không biết là loại cảm giác gì, kẻ thù mà hắn ngày đêm căm hận đã gần về chầu diêm vương, nhưng hắn lại đau lòng khi nhìn nàng đau khổ như này.

Vĩnh hạ cố gắng kiềm nén tiếng nấc nghẹn trong giọng nói của mình, ngờ vực hỏi lại nội quan:

“Sức khỏe phụ hoàng chẳng phải rất tốt sao… Tại sao?”

Nội quan kia lúc này mới đứng dậy từ trên mặt đất, hắn đến gần nói lí nhí vào tai nàng:

“Là Hiền phi nương nương… Hạ độc.”

“Thái tử đã hạ lệnh chuyện này không được truyền ra ngoài… Chỉ nói hoàng thượng bệnh lâu mà giấu bệnh, đến nay tình hình trở nặng.”

Vĩnh Hạ hoảng hốt nhìn nội quan, giống như sét đánh ngang tai khiến nàng không thể tin được. Nàng biết những chuyện nội chiến thâm cung, cũng biết Hiền phi là phi tử được phụ hoàng nàng sủng ái nhất sau khi mẫu hậu nàng qua đời, nhưng hận thù đến mức nào khiến bà ta xuống tay hạ độc thiên tử thì nàng thật sự không dám nghĩ đến.

Khung cảnh trong hoàng cung lúc này thật ảm đạm tang thương, trong điện Trường Khánh của Hoàng thượng các phi tần quỳ thành hàng khóc lóc thảm thiết, không biết là họ thật lòng đau khổ hay là xót xa cho chính số phận của bản thân mình nếu phụ hoàng nàng chết đi.

Vĩnh Hạ xuyên qua đám người, nàng đến bên giường của hoàng đế quỳ xuống nắm chặt lấy tay người, nhỏ giọng gọi:


“Phụ hoàng… Phụ hoàng…”

Cảnh Đức hoàng đế nghe thấy tiếng nữ nhi mà từ từ nhấc mí mắt nặng nề của mình lên nhìn nàng, giọng nói hoàng đế đã khàn đặc nghe như không còn hơi sức nào:

“Vĩnh nhi… Con về rồi…”

Hoàng đế nhìn đám người đang quỳ trước điện khóc lóc, thật lòng không nghe nổi nữa, hạ lệnh đuổi người:

“Ngoài thái tử, công chúa cùng tướng quân… Các ngươi lui ra hết đi.”

Khi trong điện đã trở nên yên ắng tĩnh mịch chỉ còn có bốn người hoàng đế đảo mắt nhìn về phía Dư Chấn Vũ đang đứng bên cạnh thái tử, nhỏ giọng gọi:

“A Vũ… Ngươi cũng về rồi…”

Lời vừa nói ra không khỏi làm cho ba người còn lại trong điện thoáng chốc giật mình.

Vĩnh Hạ có thể nhìn thấy mi tâm Dư Chấn Vũ nhíu chặt, bàn tay đã cuộn tròn thành nắm đấm, chắc hẳn bây giờ trong lòng y rất khó chịu.

Hoàng đế nhìn biểu cảm của họ, tự cười trào phúng chính mình:

“Ha… Đã rất lâu rồi… Trẫm không gọi ngươi như thế nữa… Chắc là từ sau khi phụ thân ngươi mất.”

Hoàng đế ra hiệu cho Vĩnh Hạ đỡ người ngồi dậy, khó khăn hít lấy một ngụm khí lạnh để có thể giữ chút hơi tàn mà nói tiếp:

“Trẫm biết ngươi hận trẫm… Hận Lưu gia này… Chính trẫm gần bước tới quỹ môn quan cũng hận bản thân mình.”


“Trẫm cùng phụ thân ngươi là huynh đệ nhiều năm…”

“Ha… như vậy thì sao chứ… Đứng trước quân quyền và vương quyền tình nghĩa huynh đệ tự nhiên mà rạn nứt.”

Vĩnh Hạ lúc này đã không tự chủ được bản thân mình, trên gương mặt nàng vươn vãi vài giọt lệ như thủy tinh, sinh ra trong gia đình đế vương thật đau khổ, tình thân, tình yêu, tình bằng hữu đều chỉ là thứ vụn vặt trước những mưu toan, quyền lực, địa vị.

Sống như vậy thật đau khổ, nếu nàng không phải là công chúa của Đại Yến, Dư Chấn Vũ cũng chẳng phải là Đại tướng quân chiến công lừng lẫy gì đó, có phải cả hai người có thể làm một cặp thanh mai trúc mã bình thường, lớn lên bên nhau, thành thân, sinh hài tử, đầu bạc răng long mà người người ngưỡng mộ không?

Vĩnh Hạ không nhận ra được cảm xúc của Dư Chấn Vũ lúc này, nàng chỉ thấy hắn im lặng, im lặng đến đáng sợ, đôi mắt hắn như không có gì vẫn đục được, nhìn chằm chằm nàng và hoàng đế… Có lẽ sự thù hận trong lòng hắn sẽ không vì hoàng đế băng hà mà vơi đi.

Hoàng đế cũng nhìn ra được ánh mắt ấy, người lắc đầu khàn giọng nói:

“Trẫm thừa nhận sự ích kỷ, mưu tính của bản thân mình… Nhưng ngàn đời nay có võ tướng nào mà không bị bậc làm quân vương nghi kỵ…”

“Trẫm không còn sức để biện hộ cho mình nữa… Trẫm chỉ mong ngươi đừng đem tội lỗi của Lưu gia đổ lên đầu nhi nữ của ta cứ hận thù một mình ta là đủ rồi.”

Hoàng đế nắm chặt lấy tay Vĩnh Hạ, nhỏ giọng gọi nàng:

“Vĩnh nhi… Phụ hoàng có lỗi với con.”

Lời vừa dứt cánh tay người cũng vô lực buông thỏng rơi trên người nàng… Vĩnh Hạ lặng thinh một lúc lâu mới có thể hoàn hồn mà gọi người:

“Không phụ hoàng… Người mở mắt ra nhìn con đi… Phụ hoàng…”


Tiếng gọi ban đầu rõ ràng rất nhỏ, rồi bỗng chốc nức nở đến nghẹn lòng. Nàng giận người, trách người nhưng chưa từng hận người, đế vương luôn thân bất do kỷ, nàng hiểu chỉ là khó lòng chấp nhận được.

Hoàng đế Cảnh Đức cứ như thế băng hà, Thái Tử Lưu Tử Hành đường đường chính chính đăng cơ trở thành tân đế, quốc tang diễn ra nhiều ngày. Đến đêm muộn khi Vĩnh Hạ vẫn còn túc trực bên linh cữu của Cảnh Đức đế, Lưu Tử Hành đã đến gặp nàng, chàng nhẹ giọng gọi:

“Vĩnh nhi…”

Vĩnh Hạ quay đầu nhìn chàng, vẻ mặt nàng có phần tiều tụy mệt mỏi, nghi thức quốc tang thường rất phức tạp, đến nam nhân tráng kiện đôi khi còn không chịu nổi huống chi là nữ tử yếu đuối như nàng.

“Đại hoàng huynh…”

Lưu Tử Hành khẽ cười, đến ngồi bên cạnh nàng, nuông chiều nói:

“Cứ như lúc nhỏ gọi ta đi.”

Vĩnh Hạ cũng bật cười nhìn chàng, vui vẻ gọi:

“Đại ca ca…”

Nhìn muội muội ruột thịt duy nhất của mình Lưu Tử Hành lại nuông chiều, đau lòng vuốt mái tóc bên trong khăn tang của nàng, dịu dàng hỏi:

“Mấy năm nay muội sống ở phủ tướng quân không tốt phải không?”

“…”

“Ta không phải mắt mù tai điếc mà không biết Dư Chấn Vũ đối xử với muội thế nào.”

Nghĩ tới đây chàng lại cảm thấy tức giận vì sự bất lực của mình lúc trước, không thể bảo vệ cho muội muội:

“Lúc trước hôn sự của muội và hắn ta không thể nói được gì… Nhưng giờ đã khác rồi… Nếu sống khổ sở như vậy thì chi bằng hoà ly đi…”

“Đợi qua kỳ quốc tang… Ca ca làm chủ cho muội.”


Vĩnh Hạ nhìn chàng đôi mắt ngấn lệ, nàng biết dù phụ hoàng và mẫu hậu đều không còn nhưng nàng vẫn còn một ca ca hết mực yêu thương nàng, nữ tử xúc động lại rơi nước mắt như một đứa bé gọi chàng:

“Ca ca…”

“Ta không đồng ý…”

Vĩnh Hạ còn chưa nói được gì thì một giọng nói giận dữ đã cắt ngang lời nàng, Dư Chấn Vũ không biết đã nghe trộm bên ngoài bao lâu mà lại xông vào phản đối đúng lúc như vậy:

“Lưu gia các ngươi muốn gả nàng ấy cho ta thì gả… Muốn đưa về thì đưa về… Xem ta là gì chứ.”

Lưu Tử Hành cũng không yếu thế, chàng có cái lý của chàng:

“Cả nhà ta đúng là có lỗi với ngươi… Nhưng mấy năm qua ngươi dày vò muội muội ta như vậy… Vẫn chưa đủ sao?”

Dư Chấn Vũ nghe được lời này, bất giác hơi cảm thấy chột dạ nhưng lại không chịu hợp tác mà ngang ngược tuyên bố:

“Lưu Tử Hành nể tình chúng ta là huynh đệ từ nhỏ… Người còn xúi giục phu nhân ta hoà ly thì ta tạo phản đó… Người tin không?”

“Ngươi…” Lưu Tử Hành tức muốn nổ phổi, nếu có thể chàng muốn một đấu một chém chết tên nghịch thần này tại đây.

Lúc không khí đang căng thẳng tới mức không thể căng thẳng hơn, may mà Vĩnh Hạ lên tiếng phá tan cái bầu không khí khó chịu này.

“Tướng quân… Chàng ra ngoài đi…” Nàng nhìn Dư Chấn Vũ lạnh giọng nói.

“Nàng…”

Dư Chấn Vũ không chịu đi, buồn bực muốn nói lại liền bị nàng cắt ngang:

“Thiếp có chuyện muốn nói với đại hoàng huynh…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương