Tướng Phủ Ngốc Thê
-
Chương 109: Rời khỏi tướng phủ
Ăn điểm tâm xong, Đường Mẫn tìm lý do để Hồng Mai rời đi, trong phòng chỉ còn lại nàng và Lục Trúc.
Lúc này Đường Mẫn cũng không tiếp tục trầm mặc mà hỏi thẳng: "Lục Trúc, thân phận của ngươi là gì, với tư chất của người mà lúc trước phải đi theo Liễu nương thì thật ủy khuất cho ngươi."
Lục Trúc nghe xong, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo.
"Không phải ta, ta!"
Đường Mẫn nở nụ cười, mới câu đầu tiên mà đã lộ rồi, vừa mở miệng đã tự xưng ta, ha ha.
"Lục Trúc, nói thẳng đi. Còn có, sao ngươi lại biết nhiều về chuyện của mẫu thân ta như vậy, không được phép giấu diếm!"
Ánh mắt có hồn của Lục Trúc lập tức ảm đạm, lời này tức là không cho phép nàng nói dối.
"Tiểu thư, thực xin lỗi. Thật sự ta không muốn có lỗi với người, cũng không có hại Liễu nương. Nhưng chủ tử có lệnh, muốn ta ở lại bên cạnh người, chiếu cố cho người."
Có người muốn chiếu cố nàng sao?
Đường Mẫn nghĩ không ra, tuy nói giữa những nữ nhân nơi hậu viện Hầu phủ không xảy ra các loại âm mưu lớn nhưng vẫn có chuyện lục đục với nhau.
Cuộc sống sinh hoạt của các nàng đã phải cực kỳ cẩn thận.
Như vậy thì còn có ai sẽ chiếu cố nàng đây?
"Vâng, đúng vậy." Lục Trúc suy nghĩ một lúc, rốt cuộc thỏa hiệp: "Là Tam phu nhân."
Thu Tâm Tố sao?
Đường Mẫn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân kia, ánh mắt ngoan độc không rõ. Nhưng thân phận Triêu Dương công chúa Thương Lan của bà ấy vẫn chưa bị phát hiện, tất cả mọi người đều không biết.
Bà ấy lại lệnh Lục Trúc ở bên chiếu cố cho nàng sao?
Vì cái gì, chẳng lẽ bà ấy biết được thân thế của nàng sao? Lần nàng khôi phục dung mạo trở về Hầu phủ thì đã nghe thấy bà ấy nghẹn ngào gọi tên nàng, những người khác không chú ý nhưng nàng nhớ rất rõ bộ dạng thất thần và ánh mắt không thể tin của bà ấy. Nàng có nên cho rằng vì Thu Tâm Tố nhận thức Bách Lý Ưu nên mới hiểu rõ hình dáng và diện mạo này hay không.
"Lục Trúc, ta biết ngươi không phản bội, nếu không thì sẽ không chỉ đơn giản hỏi mấy câu như vậy, hiện tại ta hỏi ngươi, sau này ngươi có tính toán gì?" Nếu lòng của nàng ấy không ở bên mình thì có giữ nàng ấy ở lại cũng không có ý nghĩa, không bằng để nàng ấy trở về.
Lục Trúc lắc đầu như trống bỏi, nhìn Đường Mẫn xua tay, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Tiểu thư, xin người đừng đuổi Lục Trúc đi, Lục Trúc không muốn rời khỏi tiểu thư, cầu người, Lục Trúc muốn ở lại bên cạnh người."
Đường Mẫn biết đã đạt được kết quả nên cũng không tiếp tục ép hỏi.
"Được, nhớ kỹ những lời này, trở về nói với Tam phu nhân, từ nay về sau ngươi – Lục Trúc là nha hoàn của Đường Mẫn ta."
...
Xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng có chút không bình tĩnh. Tam phu nhân, người này thật sự quỷ dị, bà ấy im hơi lặng tiếng làm việc này, vừa không tranh thủ tình cảm vừa không giở thủ đoạn, cực kỳ an phận. Nhưng chính sự an phận này lại càng làm cho người ta sợ hãi và nghi ngờ.
Quân Mạc Ly vừa trở về thì thấy Đường Mẫn đang cau mày.
"Làm sao vậy?"
Lông mày Đường Mẫn lập tức giãn ra lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ cảm thấy hơi mệt. Như thế nào, đã nói chuyện rồi sao?"
Lần này bọn họ trở về không ở lại Phượng Lăng quá lâu, giải quyết xong chuyện sẽ rời đi. Nhưng nhất định phải nói với Tướng phủ và Hầu phủ một tiếng, dù sao thì hai nơi này vẫn còn có người khiến bọn họ không bỏ xuống được.
Quân Mạc Ly ngồi xuống, tự mình rót một ly trà nhưng không uống: "Đã nói rồi, chắc chắn phải rời đi. Chỉ là, chuyện vì sao ông ấy lại nuôi nấng ta, ông ấy vẫn không nói, cũng được, nếu người đã đi, cần gì phải hỏi tới."
Đường Mẫn nắm tay Quân Mạc Ly, an ủi.
Quân Hách Thiên, Quân Vô Ưu, thậm chí là Quân Khuynh Nhân, bọn họ đều là Quân gia, việc A Ly nên làm đều đã làm. Rời đi cũng là sống vì chính mình.
Đến Hầu phủ, nàng sẽ tự mình đi nói với cha và Liễu nương.
"Được, nghỉ ngơi một chút đi, đợi chút nữa là đến bữa tối rồi. Chỉ sợ những bữa ăn chung như thế này sẽ không còn."
Có lẽ do buồn phiền mà Đường Mẫn nghe được tia thương cảm trong giọng nói của hắn.
Đúng vậy, bởi vì nàng gả vào mới nhận thức những người này, tuy tình cảm không sâu nhưng bọn họ đều đối với nàng không tệ không phải sao. Nhất là đại tẩu Trăn Tịch Bội tao nhã lịch sự, đối với nàng vô cùng tốt.
Khi nàng vẫn còn là "ngốc tử" vẫn chưa từng ghét bỏ, thật sự là một nữ tử tốt.
Quân Khuynh Nhân phải biết quý trọng thật tốt.
Bữa tối, người một nhà đến đông đủ, dường như có điềm báo trước mà không khí trên bàn không quá sôi nổi.
Quân Hách Thiên liếc mắt nhìn Quân Mạc Ly, trong lòng có chút không bỏ được. Cuối cùng thì đứa nhỏ này vẫn phải rời đi.
"Sau khi ăn xong, ba huynh đệ tới thư phòng của ta."
Quân Hách Thiên bỏ bát đũa xuống rời đi.
Ba người nhìn nhau cũng đi theo.
"Mẫn nhi, xảy ra chuyện gì sao?" Trăn Tịch Bội lo lắng hỏi, Đường Mẫn cười nói với nàng: "Không có việc gì đâu đại tẩu, chúng ta ăn xong đi dạo một chút đi, không phải đại tẩu nói chỗ của người rất tốt sao? Muội cũng chưa đi qua, không bằng lần này đi qua xem?"
Trăn Tịch Bội lập tức gật đầu: "Được, bây giờ đi."
Đường Mẫn nhìn Cẩm Viên, sau đó đi theo Trăn Tịch Bội đến Triều Tịch viện.
Triều Tịch viện không lớn cũng không xa hoa. Thế nhưng bố trí rất đặc biệt, có thể thấy là tốn tâm tư. Xem ra tình cảm hai người Quân Khuynh Nhân cùng Trăn Tịch Bội rất tốt.
"Mẫn nhi, mau tới, vào phòng ngồi." Trăn Tịch Bội cao hứng có chút giống hài tử, lôi kéo Đường Mẫn đi vào.
Mấy nha hoàn cũng vui mừng dọn điểm tâm lên, sau đó tự động lui ra.
Đường Mẫn nghĩ nên nói cho vị tẩu tử này một tiếng, tối nay Quân Hách Thiên cũng sẽ nói với bọn họ, Quân Khuynh Nhân trở về Trăn Tịch Bội cũng nên biết.
"Tẩu tử, muội có lời muốn nói với tẩu."
"uhm, Mẫn nhi muốn nói cái gì?"
Trăn Tịch Bội híp mắt, hết sức mong đợi. Đường Mẫn hít một hơi, sau đó nhìn người trước mắt, "Ta cùng A Ly sẽ rời đi, đi Giang Nam, sau đó, sẽ không trở lại đây nữa."
...
"Bộp."
Đường Mẫn nhìn điểm tâm trong tay Trăn Tịch Bội rớt xuống, sau đó là có chút không tin.
"Mẫn nhi, ngươi nói đùa?"
Nhà ở chỗ này, làm sau có thể không trở về chứ?
Trăn Tịch Bội không biết thận thế phía sau của Quân Mạc Ly, lại thêm việc tướng gia đặc biệt hòa nhã đối với hắn, nghĩ rằng cực kì yêu thương đứa con trai này. Làm sao có thể rời đi!
"Tẩu tử, Mẫn nhi biết đại ca đối với người rất tốt, đáng tiếc về sau Mẫn nhi không thể bồi người tán gẫu. Quả thật chúng ta muốn rời đi, nếu như đại ca trở về thì tẩu cũng sẽ biết thôi."
"Thật sự phải đi sao?"
Lúc này Trăn Tịch Bội mới nhớ tới Quân Hách Thiên gọi ba đứa con trai đi, hóa ra là chuyện này.
Đường Mẫn gật đầu, có chút không đành lòng.
Trăn Tịch Bội dừng một chút, cuối cùng cũng khôi phục như cũ.
" Mẫn nhi cũng muốn có cuộc sống tốt, nghe nói Giang Nam cực kỳ ấm áp, cực kỳ màu mỡ. Lần sau khi ta đến đó du ngoạn, cũng không nên trốn tránh không gặp ta."
"Làm sao có thể, tẩu tử các người đến đó, ta đương nhiên hoan nghênh."
Lập tức đề tài thoát khỏi bi thương, cuộc nói chuyển đến Giang Nam chưa bao giờ thấy qua.
...
"Phu nhân, người đã đi rồi." Nha hoàn kêu một tiếng khiến Trăn Tịch Bội bàng hoàng, tam thiếu phu nhân li khai đã một lúc lâu, phu nhân nên vào trong, đêm khuya bên ngoài gió lạnh.
"Ừ, vào đi thôi."
Vừa lúc Đường Mẫn đi vào cửa viện, liền đụng phải Quân Mạc Ly.
"A Ly, hôm nay nói rõ ràng sao?"
Quân Mạc Ly gật đầu, chuyện chỉ là đơn giản nói vài câu, đại ca có chút giật mình, nhưng nhị ca lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Quân Hách Thiên nói xong cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục nói nữa hắn không quan tâm.
"Ngày mai đến Hầu phủ cùng nàng, sáng sớm ngày mai liền rời khỏi nơi này, cũng không trở về nữa."
Bọn họ muốn rời đi, lúc này nên rời đi thôi. Nơi này hắn đã ở mười năm rồi, mặc dù những người này không phải người có quan hệ huyết thống với hắn, nhưng hắn vẫn có chút tình cảm.
"Nếu nhớ, về sau có thể trở về nhìn một chút."
"Uhm."
Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn, nghe mùi thơm ngát trên người nàng, nhắm mắt lại.
Hắn giải được độc, thân thể khôi phục bình thường, mà Mẫn nhi cũng như thế. Nhưng, giờ khắc này, hắn lại không muốn làm gì, chỉ muốn ôm nàng, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Đêm cuối cùng ở Tướng phủ, hãy để cho mình trải qua an tâm.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người tỉnh dậy.
Hồng Mai và Lục Trúc nghe Đường Mẫn tuyên bố mọi chuyện, ngừng lại rất lâu, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tiểu thư đi đâu, các nàng liền đi theo đó.
"Không cần thu xếp quá nhiều, chỉ lấy ít quần áo là được, chúng ta đến Hầu Phủ trước."
"Vâng, tiểu thư."
Đường Mẫn nhìn hai người bận rộn, cảm khái thời gian trôi thật nhanh.
Tại Hiên Viên, thấm thoát nàng đã qua mười lăm tuổi. Lần cập kê này nàng cứ rời Hiên Viên như vậy.
Quân Mạc Ly thấy có lỗi với nàng, nhưng nàng không quan tâm.
Mười lăm tuổi, như vậy, nàng bên trong thân thể này, từ mười lăm tuổi này bắt đầu một cuộc sống mới đi.
"Tiểu thư, đã xong, người xem những thứ này đã đủ chưa?" Hồng Mai đặt toàn bộ đồ ở chỗ Đường Mẫn có thể thấy được, nàng quay đầu lại nhìn, không nhiều, cũng không ít. Cứ như vậy đi...
"Ừm, gọi người đến, chuyển lên xe, sau đó đưa đến địa chỉ này." Đường Mẫn đưa địa chỉ Tứ Hợp Viện mấy người Vô Âm ở cho Hồng Mai, sau đó tự chuẩn bị cho bản thân một chút.
Cửa Tướng phủ, mắt Trăn Tịch Bội sưng đỏ, hẳn bởi vì mới khóc. Hiện tại chỉ đang cố nén, thấy vậy trong lòng nàng đau nhói.
"Mẫn nhi, các ngươi phải chú ý an toàn."
"Ừm."
Đường Mẫn trả lời, nhìn Trăn Tịch Bội, sau đó liền thấy Quân Khuynh Nhân đứng bên cạnh ôm thê tử an ủi.
Bên cạnh không còn ai cả. Quân Hách Thiên sẽ không ra đưa tiễn. Mà nhị ca ngàn năm khó nhìn thấy được, Quân Vô Ưu cũng không đến.
"Mẫn nhi, ngươi đang nhìn cái gì? Chả biết Vô Ưu đã đi đâu." Quân Khuynh Nhân nói.
Đường Mẫn gật đầu, thì ra không có ở đây, như vậy càng tốt, người này.
"Đại ca, chúng ta đi, bảo trọng."
Tạm biệt huynh đệ, Đường Mẫn lên xe ngựa, Quân Mạc Ly theo sau, xe ngựa hoạt động, cứ như vậy chậm rãi rời tướng phủ, xa ánh mắt mọi người.
Trong xe ngựa, cuối cùng trái tim Đường Mẫn cũng hết thương cảm, cô nương Trăn Tịch Bội này cũng thật biết tạo không khí.
"Mẫn nhi, ở lại Hầu Phủ một đêm lại đi?"
"Chàng thật hiểu ta, phu quân." Đường Mẫn cười nói, " Ừ, ở một đêm."
Có một số việc, vẫn muốn giải quyết, không như vậy, nàng đi cũng sẽ không an tâm.
Mà có ít người, nhất định phải đối mặt, ví dụ như, Liễu nương, cha, còn có, Thu Tâm Tố...
Vừa đến Hầu Phủ, Đường Mẫn và Quân Mạc Ly xuống xe, Hồng Mai và Lục Trúc đã đi cùng xe đồ vật đến Tứ Hợp Viện. Nàng tin rằng mấy người Vô Âm sẽ chăm nom tốt, hai nha đầu này, nàng sẽ mang theo đến Giang Nam.
Về phần Hầu Phủ, nàng tới đây!
Lúc này Đường Mẫn cũng không tiếp tục trầm mặc mà hỏi thẳng: "Lục Trúc, thân phận của ngươi là gì, với tư chất của người mà lúc trước phải đi theo Liễu nương thì thật ủy khuất cho ngươi."
Lục Trúc nghe xong, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo.
"Không phải ta, ta!"
Đường Mẫn nở nụ cười, mới câu đầu tiên mà đã lộ rồi, vừa mở miệng đã tự xưng ta, ha ha.
"Lục Trúc, nói thẳng đi. Còn có, sao ngươi lại biết nhiều về chuyện của mẫu thân ta như vậy, không được phép giấu diếm!"
Ánh mắt có hồn của Lục Trúc lập tức ảm đạm, lời này tức là không cho phép nàng nói dối.
"Tiểu thư, thực xin lỗi. Thật sự ta không muốn có lỗi với người, cũng không có hại Liễu nương. Nhưng chủ tử có lệnh, muốn ta ở lại bên cạnh người, chiếu cố cho người."
Có người muốn chiếu cố nàng sao?
Đường Mẫn nghĩ không ra, tuy nói giữa những nữ nhân nơi hậu viện Hầu phủ không xảy ra các loại âm mưu lớn nhưng vẫn có chuyện lục đục với nhau.
Cuộc sống sinh hoạt của các nàng đã phải cực kỳ cẩn thận.
Như vậy thì còn có ai sẽ chiếu cố nàng đây?
"Vâng, đúng vậy." Lục Trúc suy nghĩ một lúc, rốt cuộc thỏa hiệp: "Là Tam phu nhân."
Thu Tâm Tố sao?
Đường Mẫn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân kia, ánh mắt ngoan độc không rõ. Nhưng thân phận Triêu Dương công chúa Thương Lan của bà ấy vẫn chưa bị phát hiện, tất cả mọi người đều không biết.
Bà ấy lại lệnh Lục Trúc ở bên chiếu cố cho nàng sao?
Vì cái gì, chẳng lẽ bà ấy biết được thân thế của nàng sao? Lần nàng khôi phục dung mạo trở về Hầu phủ thì đã nghe thấy bà ấy nghẹn ngào gọi tên nàng, những người khác không chú ý nhưng nàng nhớ rất rõ bộ dạng thất thần và ánh mắt không thể tin của bà ấy. Nàng có nên cho rằng vì Thu Tâm Tố nhận thức Bách Lý Ưu nên mới hiểu rõ hình dáng và diện mạo này hay không.
"Lục Trúc, ta biết ngươi không phản bội, nếu không thì sẽ không chỉ đơn giản hỏi mấy câu như vậy, hiện tại ta hỏi ngươi, sau này ngươi có tính toán gì?" Nếu lòng của nàng ấy không ở bên mình thì có giữ nàng ấy ở lại cũng không có ý nghĩa, không bằng để nàng ấy trở về.
Lục Trúc lắc đầu như trống bỏi, nhìn Đường Mẫn xua tay, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Tiểu thư, xin người đừng đuổi Lục Trúc đi, Lục Trúc không muốn rời khỏi tiểu thư, cầu người, Lục Trúc muốn ở lại bên cạnh người."
Đường Mẫn biết đã đạt được kết quả nên cũng không tiếp tục ép hỏi.
"Được, nhớ kỹ những lời này, trở về nói với Tam phu nhân, từ nay về sau ngươi – Lục Trúc là nha hoàn của Đường Mẫn ta."
...
Xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng có chút không bình tĩnh. Tam phu nhân, người này thật sự quỷ dị, bà ấy im hơi lặng tiếng làm việc này, vừa không tranh thủ tình cảm vừa không giở thủ đoạn, cực kỳ an phận. Nhưng chính sự an phận này lại càng làm cho người ta sợ hãi và nghi ngờ.
Quân Mạc Ly vừa trở về thì thấy Đường Mẫn đang cau mày.
"Làm sao vậy?"
Lông mày Đường Mẫn lập tức giãn ra lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ cảm thấy hơi mệt. Như thế nào, đã nói chuyện rồi sao?"
Lần này bọn họ trở về không ở lại Phượng Lăng quá lâu, giải quyết xong chuyện sẽ rời đi. Nhưng nhất định phải nói với Tướng phủ và Hầu phủ một tiếng, dù sao thì hai nơi này vẫn còn có người khiến bọn họ không bỏ xuống được.
Quân Mạc Ly ngồi xuống, tự mình rót một ly trà nhưng không uống: "Đã nói rồi, chắc chắn phải rời đi. Chỉ là, chuyện vì sao ông ấy lại nuôi nấng ta, ông ấy vẫn không nói, cũng được, nếu người đã đi, cần gì phải hỏi tới."
Đường Mẫn nắm tay Quân Mạc Ly, an ủi.
Quân Hách Thiên, Quân Vô Ưu, thậm chí là Quân Khuynh Nhân, bọn họ đều là Quân gia, việc A Ly nên làm đều đã làm. Rời đi cũng là sống vì chính mình.
Đến Hầu phủ, nàng sẽ tự mình đi nói với cha và Liễu nương.
"Được, nghỉ ngơi một chút đi, đợi chút nữa là đến bữa tối rồi. Chỉ sợ những bữa ăn chung như thế này sẽ không còn."
Có lẽ do buồn phiền mà Đường Mẫn nghe được tia thương cảm trong giọng nói của hắn.
Đúng vậy, bởi vì nàng gả vào mới nhận thức những người này, tuy tình cảm không sâu nhưng bọn họ đều đối với nàng không tệ không phải sao. Nhất là đại tẩu Trăn Tịch Bội tao nhã lịch sự, đối với nàng vô cùng tốt.
Khi nàng vẫn còn là "ngốc tử" vẫn chưa từng ghét bỏ, thật sự là một nữ tử tốt.
Quân Khuynh Nhân phải biết quý trọng thật tốt.
Bữa tối, người một nhà đến đông đủ, dường như có điềm báo trước mà không khí trên bàn không quá sôi nổi.
Quân Hách Thiên liếc mắt nhìn Quân Mạc Ly, trong lòng có chút không bỏ được. Cuối cùng thì đứa nhỏ này vẫn phải rời đi.
"Sau khi ăn xong, ba huynh đệ tới thư phòng của ta."
Quân Hách Thiên bỏ bát đũa xuống rời đi.
Ba người nhìn nhau cũng đi theo.
"Mẫn nhi, xảy ra chuyện gì sao?" Trăn Tịch Bội lo lắng hỏi, Đường Mẫn cười nói với nàng: "Không có việc gì đâu đại tẩu, chúng ta ăn xong đi dạo một chút đi, không phải đại tẩu nói chỗ của người rất tốt sao? Muội cũng chưa đi qua, không bằng lần này đi qua xem?"
Trăn Tịch Bội lập tức gật đầu: "Được, bây giờ đi."
Đường Mẫn nhìn Cẩm Viên, sau đó đi theo Trăn Tịch Bội đến Triều Tịch viện.
Triều Tịch viện không lớn cũng không xa hoa. Thế nhưng bố trí rất đặc biệt, có thể thấy là tốn tâm tư. Xem ra tình cảm hai người Quân Khuynh Nhân cùng Trăn Tịch Bội rất tốt.
"Mẫn nhi, mau tới, vào phòng ngồi." Trăn Tịch Bội cao hứng có chút giống hài tử, lôi kéo Đường Mẫn đi vào.
Mấy nha hoàn cũng vui mừng dọn điểm tâm lên, sau đó tự động lui ra.
Đường Mẫn nghĩ nên nói cho vị tẩu tử này một tiếng, tối nay Quân Hách Thiên cũng sẽ nói với bọn họ, Quân Khuynh Nhân trở về Trăn Tịch Bội cũng nên biết.
"Tẩu tử, muội có lời muốn nói với tẩu."
"uhm, Mẫn nhi muốn nói cái gì?"
Trăn Tịch Bội híp mắt, hết sức mong đợi. Đường Mẫn hít một hơi, sau đó nhìn người trước mắt, "Ta cùng A Ly sẽ rời đi, đi Giang Nam, sau đó, sẽ không trở lại đây nữa."
...
"Bộp."
Đường Mẫn nhìn điểm tâm trong tay Trăn Tịch Bội rớt xuống, sau đó là có chút không tin.
"Mẫn nhi, ngươi nói đùa?"
Nhà ở chỗ này, làm sau có thể không trở về chứ?
Trăn Tịch Bội không biết thận thế phía sau của Quân Mạc Ly, lại thêm việc tướng gia đặc biệt hòa nhã đối với hắn, nghĩ rằng cực kì yêu thương đứa con trai này. Làm sao có thể rời đi!
"Tẩu tử, Mẫn nhi biết đại ca đối với người rất tốt, đáng tiếc về sau Mẫn nhi không thể bồi người tán gẫu. Quả thật chúng ta muốn rời đi, nếu như đại ca trở về thì tẩu cũng sẽ biết thôi."
"Thật sự phải đi sao?"
Lúc này Trăn Tịch Bội mới nhớ tới Quân Hách Thiên gọi ba đứa con trai đi, hóa ra là chuyện này.
Đường Mẫn gật đầu, có chút không đành lòng.
Trăn Tịch Bội dừng một chút, cuối cùng cũng khôi phục như cũ.
" Mẫn nhi cũng muốn có cuộc sống tốt, nghe nói Giang Nam cực kỳ ấm áp, cực kỳ màu mỡ. Lần sau khi ta đến đó du ngoạn, cũng không nên trốn tránh không gặp ta."
"Làm sao có thể, tẩu tử các người đến đó, ta đương nhiên hoan nghênh."
Lập tức đề tài thoát khỏi bi thương, cuộc nói chuyển đến Giang Nam chưa bao giờ thấy qua.
...
"Phu nhân, người đã đi rồi." Nha hoàn kêu một tiếng khiến Trăn Tịch Bội bàng hoàng, tam thiếu phu nhân li khai đã một lúc lâu, phu nhân nên vào trong, đêm khuya bên ngoài gió lạnh.
"Ừ, vào đi thôi."
Vừa lúc Đường Mẫn đi vào cửa viện, liền đụng phải Quân Mạc Ly.
"A Ly, hôm nay nói rõ ràng sao?"
Quân Mạc Ly gật đầu, chuyện chỉ là đơn giản nói vài câu, đại ca có chút giật mình, nhưng nhị ca lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Quân Hách Thiên nói xong cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục nói nữa hắn không quan tâm.
"Ngày mai đến Hầu phủ cùng nàng, sáng sớm ngày mai liền rời khỏi nơi này, cũng không trở về nữa."
Bọn họ muốn rời đi, lúc này nên rời đi thôi. Nơi này hắn đã ở mười năm rồi, mặc dù những người này không phải người có quan hệ huyết thống với hắn, nhưng hắn vẫn có chút tình cảm.
"Nếu nhớ, về sau có thể trở về nhìn một chút."
"Uhm."
Quân Mạc Ly ôm Đường Mẫn, nghe mùi thơm ngát trên người nàng, nhắm mắt lại.
Hắn giải được độc, thân thể khôi phục bình thường, mà Mẫn nhi cũng như thế. Nhưng, giờ khắc này, hắn lại không muốn làm gì, chỉ muốn ôm nàng, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Đêm cuối cùng ở Tướng phủ, hãy để cho mình trải qua an tâm.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người tỉnh dậy.
Hồng Mai và Lục Trúc nghe Đường Mẫn tuyên bố mọi chuyện, ngừng lại rất lâu, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tiểu thư đi đâu, các nàng liền đi theo đó.
"Không cần thu xếp quá nhiều, chỉ lấy ít quần áo là được, chúng ta đến Hầu Phủ trước."
"Vâng, tiểu thư."
Đường Mẫn nhìn hai người bận rộn, cảm khái thời gian trôi thật nhanh.
Tại Hiên Viên, thấm thoát nàng đã qua mười lăm tuổi. Lần cập kê này nàng cứ rời Hiên Viên như vậy.
Quân Mạc Ly thấy có lỗi với nàng, nhưng nàng không quan tâm.
Mười lăm tuổi, như vậy, nàng bên trong thân thể này, từ mười lăm tuổi này bắt đầu một cuộc sống mới đi.
"Tiểu thư, đã xong, người xem những thứ này đã đủ chưa?" Hồng Mai đặt toàn bộ đồ ở chỗ Đường Mẫn có thể thấy được, nàng quay đầu lại nhìn, không nhiều, cũng không ít. Cứ như vậy đi...
"Ừm, gọi người đến, chuyển lên xe, sau đó đưa đến địa chỉ này." Đường Mẫn đưa địa chỉ Tứ Hợp Viện mấy người Vô Âm ở cho Hồng Mai, sau đó tự chuẩn bị cho bản thân một chút.
Cửa Tướng phủ, mắt Trăn Tịch Bội sưng đỏ, hẳn bởi vì mới khóc. Hiện tại chỉ đang cố nén, thấy vậy trong lòng nàng đau nhói.
"Mẫn nhi, các ngươi phải chú ý an toàn."
"Ừm."
Đường Mẫn trả lời, nhìn Trăn Tịch Bội, sau đó liền thấy Quân Khuynh Nhân đứng bên cạnh ôm thê tử an ủi.
Bên cạnh không còn ai cả. Quân Hách Thiên sẽ không ra đưa tiễn. Mà nhị ca ngàn năm khó nhìn thấy được, Quân Vô Ưu cũng không đến.
"Mẫn nhi, ngươi đang nhìn cái gì? Chả biết Vô Ưu đã đi đâu." Quân Khuynh Nhân nói.
Đường Mẫn gật đầu, thì ra không có ở đây, như vậy càng tốt, người này.
"Đại ca, chúng ta đi, bảo trọng."
Tạm biệt huynh đệ, Đường Mẫn lên xe ngựa, Quân Mạc Ly theo sau, xe ngựa hoạt động, cứ như vậy chậm rãi rời tướng phủ, xa ánh mắt mọi người.
Trong xe ngựa, cuối cùng trái tim Đường Mẫn cũng hết thương cảm, cô nương Trăn Tịch Bội này cũng thật biết tạo không khí.
"Mẫn nhi, ở lại Hầu Phủ một đêm lại đi?"
"Chàng thật hiểu ta, phu quân." Đường Mẫn cười nói, " Ừ, ở một đêm."
Có một số việc, vẫn muốn giải quyết, không như vậy, nàng đi cũng sẽ không an tâm.
Mà có ít người, nhất định phải đối mặt, ví dụ như, Liễu nương, cha, còn có, Thu Tâm Tố...
Vừa đến Hầu Phủ, Đường Mẫn và Quân Mạc Ly xuống xe, Hồng Mai và Lục Trúc đã đi cùng xe đồ vật đến Tứ Hợp Viện. Nàng tin rằng mấy người Vô Âm sẽ chăm nom tốt, hai nha đầu này, nàng sẽ mang theo đến Giang Nam.
Về phần Hầu Phủ, nàng tới đây!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook