Tướng Phủ Đích Nữ
Quyển 2 - Chương 1: Tuyết sát khí

"Đại tiểu thư, phu nhân sẽ không có việc gì đâu!" Một nha hoàn lên tiếng an ủi, nhìn thấy Tứ phu nhân và Lưu Châu đang tiến lại gần, bộ dáng hai người đến thực vội vàng.

"Ta không lo lắng, may mắn là mẫu thân sớm đi đến phủ ngoại tổ phụ!" Nạp Lan Tĩnh thản nhiên nói.** ss Gà **

"A di đà phật, trời xanh phù hộ!" Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Tam di nương cùng Nạp Lan Diệp Hoa từ bên ngoài tiến vào, bộ dạng Tam di nương vẫn giống như lúc trước, cầm trong tay một chuỗi tràng hạt bằng gỗ, vĩnh viễn một bộ dáng không màng thế sự.

"Trời bắt đầu đổ tuyết, làm sao có thể xảy ra hỏa hoạn, nhất định là lũ nô tài các ngươi dùng trộm phòng bếp nhỏ nên mới gây ra hỏa hoạn!" Nạp Lan Diệp Hoa trầm giọng quát, phòng bếp nhỏ là nơi dành cho nhóm chủ tử sử dụng, nếu chủ tử không ở trong viện, hạ nhân không có quyền lợi sử dụng phòng bếp, hơn nữa trời đang đổ tuyết nên sẽ không phải từ bên ngoài dẫn tới mồi lửa, nhất định là có người châm hỏa thiêu rụi phòng bếp.

"Lão gia minh giám, bọn nô tài quả quyết sẽ không dùng trộm phòng bếp nhỏ, thức ăn này là từ phòng bếp bưng tới, cầu lão gia mình giám!" Bọn hạ nhân nghe Nạp Lan Diệp Hoa khẳng định là các nàng dùng trộm phòng bếp nhỏ trong viện, chạy nhanh quỳ xuống, tuyết cũng rơi nhiều hơn, mọi người bất chấp tất cả, đều quỳ gối trong màn tuyết trắng xóa.

"Hừ, không phải các ngươi thì là ai!" Nạp Lan Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin lời các nàng nói.

Nạp Lan Tĩnh nhìn lửa đã bị dập tắt, Lưu Thúy liền giúp đỡ nàng tiến vào phòng bếp nhỏ, nơi nơi trong phòng là một màu đen tuyền, cái bàn, cửa sổ đều bị thiêu rụi, chỉ còn lại một đống tro tàn. Nạp Lan Tĩnh nhíu nhíu mày, chuyện này thật kỳ lạ, bên ngoài tuyết đang rơi xuống, trong phòng hẳn phải có chút ẩm ướt mới đúng, làm sao có thể cháy lớn như vậy, hẳn là có người dùng trộm phòng bếp nhỏ, lại không cẩn thận làm cháy phòng bếp, nhưng cũng không thể gây ra hỏa hoạn lớn đến thế.

Nạp Lan Tĩnh đi rất chậm, mỗi một bước đi đều nặng nề trầm trọng, đột nhiên nàng nhìn về phía góc tường nơi đặt cái bàn ăn, chỗ đó có một tia sáng xuyên ra ngoài, Nạp Lan Tĩnh nhanh chóng đi qua, dùng chân đẩy ra vật bị thiêu cháy đen thui dưới bàn chân, rõ ràng phát hiện góc tường có một lỗ thủng.

"Tiểu thư!" Lưu Thúy kinh hô ra tiếng, đem đống tro tàn hất sang một bên, đem lỗ thủng trên tường lộ ra, từ nơi này rõ ràng có thể nhìn thấy bên ngoài.

Nạp Lan Tĩnh liếc mắt nhìn, ở bên ngoài tuyết dường như đã tan ra không ít, trên mặt tuyết tựa hồ còn để lại một chút vật thể màu vàng, Lưu Thúy nhìn theo ánh mắt Nạp Lan Tĩnh, cũng phát hiện được vật này, nàng xé một mảnh vải trên váy xuống, đưa tay dính một ít chất lỏng màu vàng, đặt lên mũi ngửi. "Tiểu thư, là Tùng Du!" Lưu Thúy vẻ mặt ngưng trọng, thực hiển nhiên là có người từ bên ngoài đào cái lỗ thủng này, sau đó đổ Tùng Du vào phòng bếp nhỏ, lại ném một cây đuốc vào phòng, ngọn lửa này liền bùng lên.

Nạp Lan Tĩnh nhíu nhíu mày, việc này thật sự giống như bề ngoài, nhìn qua liền đơn giản như vậy sao? "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước đã!" Nạp Lan Tĩnh dẫn Lưu Thúy rời khỏi phòng.

"Người tới, đem bọn điêu nô này áp chế cho ta!" Nạp Lan Tĩnh mới ra khỏi phòng, liền nghe được thanh âm nổi giận của Nạp Lan Diệp Hoa.

"Phụ thân chậm đã!" Nạp Lan Tĩnh hô lên, liền nhanh chóng chạy tới.

"Đại tiểu thư cứu mạng, bọn nô tì thật sự không có dùng trộm phòng bếp nhỏ!" Bọn hạ nhân nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh lên tiếng ngăn cản, vội vàng cầu xin Nạp Lan Tĩnh cứu mạng. Mấy ngày nay mọi người đều xem rõ ràng, trong viện này, sợ rằng ngay cả lão gia cũng không dám động vào Đại tiểu thư.

"Hừ, bọn điêu nô này suýt chút nữa đã làm hại mẫu thân ngươi, ngươi còn muốn che chở các nàng sao?" Nạp Lan Diệp Hoa trầm giọng nói, may mắn chỉ có phòng bếp nhỏ bị cháy, nếu là phòng ở Cung thị, Nạp Lan Diệp Hoa tâm thắt lại thật chặt, vừa nghe được tin sân viện Cung thị xảy ra hỏa hoạn, thân mình không nhịn được mà run run, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một trận sợ hãi.

"Phụ thân, người thả họ theo nữ nhi lại đây!" Nạp Lan Tĩnh thản nhiên nói, liền ở phía trước dẫn đường, toàn bộ hạ nhân này đều là Cung thị dẫn tới từ Cung phủ, ai trong các nàng xảy ra chuyện, Cung thị đều sẽ đau lòng khổ sở, chính mình phải hết sức bảo vệ các nàng cho thật chu toàn, huống chi, trận hỏa hoạn này vốn không có quan hệ đến các nàng.

Nạp Lan Tĩnh đi ở phía trước, mọi người gắt gao đi theo ở phía sau, bên cạnh phòng ở Cung thị là một cánh rừng nhỏ, thời điểm nhìn bức tường ở phòng bếp nhỏ có vẻ bạc đi, tự nhiên cũng dễ dàng lấy được một chút dấu vết.

Bởi vì tuyết rơi mà có rất ít người vào trong trừng, trên mặt tuyết trắng xóa có để lại mấy vết dấu chân.

"Đây là cái gì?" Mọi người đi đến bên cạnh lỗ thủng kia, chỉ thấy xung quanh có tuyết, mà dấu chân trên tuyết hiển nhiên đã muốn xử lý qua, nguyên lai đã không nhìn ra được hình dạng.

"Đây là cái gì?" Nạp Lan Diệp Hoa hiển nhiên cũng chú ý tới vài giọt màu vàng nằm trên tuyết, cho người xem xét, dĩ nhiên là Tùng Du! Chân mày Nạp Lan Diệp Hoa gắt gao nhăn lại tạo thành một chữ xuyên, hiển nhiên là có người muốn phóng hỏa thiêu phòng ngủ Cung thị.

"Di, đây là cái gì?" Lưu Thúy đỡ Nạp Lan Tĩnh đi qua một bên, dưới chân cách một tiếng, tựa như dẫm phải vật gì đó, vừa nhấc chân lên thì thấy là một ngọc bội màu lục.

"Tiểu thư!" Lưu Thúy nhặt lên, đưa cho Nạp Lan Tĩnh.

Nạp Lan Tĩnh tiếp nhận miếng ngọc bội, nhìn thấy chữ khắc ở mặt trên, ánh mắt trở nên u ám, ngọc bội này ánh sáng màu sắc đều mượt mà, hiển nhiên đã đeo rất nhiều năm, nắm trong lòng bàn tay, phá lệ thấu triệt lạnh lẽo, bất đồng với cái lạnh của tuyết, miếng ngọc bội không ngừng phát ra lãnh ý cuồn cuộn, vừa nhìn liền biết là ngọc bội thượng phẩm giá trị xa xỉ, chính là mặt trên có khắc phật tự, làm cho thần sắc Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng, trong phủ chủ tử duy nhất tín ngưỡng Phật, đó là nàng.

"Đây là ..." Mọi người đều nhìn thấy, không hẹn mà cùng hướng về phía Tam di nương.

"Tam di nương, ngọc bội này là của ngươi?" Nạp Lan Tĩnh lạnh giọng hỏi, đem ngọc bội đưa qua.

"Chuyện này!" Tam di nương nheo mắt, ngọc bội này, thời điểm sáng nay tìm không được nó, như thế nào xuất hiện ở đây? Tay vừa muốn tiếp nhận, Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng buông tay, làm ngọc bội rơi thẳng xuống tuyết trắng lạnh lẽo.

"Tam di nương, thật ngại quá, bản quận chúa bị trượt tay, ngươi mau nhặt lên đi!" Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng cười, liếc mắt khinh thường nhìn Tam di nương.

Tam di nương hít vào một hơi, biết rõ Nạp Lan Tĩnh cố ý làm khó dễ chính mình, nhưng vẫn cúi thắt lưng, đem ngọc bội nhặt lên "Bẩm Đại tiểu thư, trước đó vài ngày thiếp thân đã đánh mất miếng ngọc bội này!" Tam di nương xuất ra một cái khăn tay màu trắng thuần khiết, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt ngọc.

"Sao? Thật đúng là khéo a!" Đáy mắt Nạp Lan Tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngọc bội này giá trị xa xỉ, Tam di nương làm sao có thể không cẩn thận đánh mất?

"Chắc là có hạ nhân tay chân không sạch sẽ đi!" Trên mặt Tam di nương không có biến hóa, chính là cúi mặt, đem ngọc bội đeo trở lại thắt lưng.

"Ân? Cũng thực trùng hợp, hạ nhân này tay chân không sạch sẽ trộm đi vật quý trọng như thế, tự nhiên phải thật cẩn thận, sao có thể tùy ý ném trên mặt đất, hoặc là người này có rất nhiều vật quý báu, rơi một cái cũng không để ở trong lòng! Chẳng qua người như thế cũng chỉ có chủ tử trong phủ!" Nạp Lan Tĩnh cười cười, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tam di nương, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra chút manh mối.

"Được rồi, nhất định là tặc nhân không cẩn thận đánh rơi, Tam di nương vẫn cùng ta ở chung một chỗ, tuyệt không phải là người phóng hỏa, hiện tại quan trọng nhất chính là đem phòng bếp của mẫu thân ngươi sửa lại cho tốt!" Nạp Lan Diệp Hoa khụ một tiếng, ngăn chặn tầm mắt Nạp Lan Tĩnh nhìn về phía Tam di nương.

"Phụ thân, tặc nhân này dám cả gam phóng hỏa thiêu rụi sân viện của mẫu thân, quả nhiên là đáng giận, việc này chắc không phải do Tam di nương làm, nhưng tất nhiên cùng người trong viện nàng không thoát khỏi quan hệ!" Nạp Lan Tĩnh không thuận theo cũng không buông tha, mặc dù ngôn ngữ sắc bén, rốt cuộc thiếu một chút khí thế hùng hồn trước kia.

"Được rồi, chuyện này ta tất nhiên sẽ điều tra rõ ràng, mọi người giải tán hết đi!" Nạp Lan Diệp Hoa rõ ràng muốn che dấu gì đó, hắn vì điều gì mà phải tránh né, dĩ nhiên là hắn không hy vọng ánh mắt mọi người tập trung lên người Tam di nương.

"Đại tiểu thư, không nghĩ tới nàng ta mới là hồ ly tinh!" Nạp Lan Diệp Hoa cùng Tam di nương sau khi rời đi, Tứ di nương bĩu môi, ánh mắt khinh thường nhìn bóng dáng Tam di nương.

"Nàng che dấu thật tốt!" Lưu Châu ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng, đã nhiều ngày, lão gia mặc dù vẫn thường đến ngồi trong phòng nàng, nhưng cũng không lưu lại qua đêm, nguyên lai là do nữ nhân này dụ dỗ.

"Trong lòng ta vẫn không thấy yên lòng, luôn cảm thấy sắp tới sẽ có chuyện phát sinh, lúc trước phụ thân sủng ái Nhị di nương như vậy, nhưng dù Nhị di nương phạm phải lỗi lầm cũng tuyệt không nuông chiều, nay chứng cớ vô cùng xác thực, phụ thân lại cố ý thiên vị, lại không che dấu cho tốt, ngươi ngày thường phải mở to con mắt mà quan sát!" Nạp Lan Tĩnh vẻ mặt u sầu, nhẹ giọng nói xong, thâm ý liếc mắt nhìn Lưu Châu.

"Đa tạ Đại tiểu thư quan tâm!" Hai người đồng thời nhìn nhau, trong lòng trầm ngâm, ngay cả Đại tiểu thư thần sắc đều ngưng trọng như vậy, có thể thấy được việc này không binh thường, Lưu Châu nhịn không được đặt tay trên bụng, trong lòng cả kinh, may mắn còn không có nói cho mọi người biết chính mình đang mang bầu, nếu nói ra, nghĩ đến trận hỏa hoạn này chính là thiêu rụi sân viện chính mình.

Mọi ngươi mang tâm trạng lo lắng rời khỏi cánh rừng, Nạp Lan Tĩnh nhếch miệng một cái, thâm ý nhìn thoáng qua núi giả trong rừng.

"Tiểu thư, các nàng đã rời đi, nô tài làm không sai đi? Đại tiểu thư đã bắt đầu chú ý đến Tam di nương!" Mặt sau núi giả nghe được một thanh âm ngả ngớn của nam tử.

"Tráng ca ca lợi hại nhất, người ta cảm động không biết nên nói gì đây!" Chỉ thấy một nữ tử cười nhẹ nhàng, lấy tay xẹt qua hai má, môi nam tử mang theo mê hoặc.

"Ngươi là tiểu yêu tinh, ngươi chỉ rình rập ca ca!" Nam tử thấy bộ dạng nữ tử, tâm đã sớm nở hoa, đôi tay không thành thật hướng tới dưới váy nữ tử tìm kiếm.

"Tráng ca ca, còn có một cây trâm đâu!" Thanh âm nữ tử mềm mại đáng yêu, đem hai tay đặt trên gáy nam tử, mặc cho tay nam tử ở trên người muốn làm gì thì làm.

"Ta nhớ kỹ! Muội muội tốt, cho ngươi!" Nam tử không tình nguyện từ trong tay áo xuất ra một cây trâm,đưa cho nữ tử, môi liền khẩn cấp dừng trên mặt nữ tử, tinh tế hôn lên.

Nữ tử hai mắt mị hoặc, phối hợp theo động tác của nam tử, càng khiến cho nam tử hưng phấn đến cực hạn, đáy mắt nhiễm một mảnh tình dục.

"A!" Đột nhiên nghe được nam tử hét lên thảm thiết, chỉ thấy nữ tử đứng ở nơi đó, trong mắt mang theo tia âm ngoan thị huyết, cây trâm trong tay đâm thật sâu vào gáy nam tử, máu chảy không ngừng, dính đầy bàn tay nữ tử, nam tử trừng mắt, cái chết đến từ tử, liền không có hơi thở.

"A!" Đang lúc nữ tử dùng vải trên người nam tử lau vết máu tươi trên tay, liền nhìn thấy một tiểu cô nương từ trên núi giả rơi xuống.

"Ta cái gì cũng không có thấy, cái gì cũng đều không thấy!" Cô gái vốn đang nghỉ ngơi buổi trưa, nghe thấy có hỏa hoạn, liền vụng trộm chạy đến xem náo nhiệt, nhìn nhóm di nương ly khai, mới từ núi giả trèo xuống, liền nhìn thấy cảnh này khiến cho người sợ hãi, dưới chân trượt té, chân bị thương không động đậy được, cô gái trợn to hai mắt, lấy tay chống đỡ thân mình, thối lui về sau, nhưng ngày càng sợ hãi, song chưởng càng quơ lợi hại, thân mình giống như đột nhiên nặng ngàn cân!

"Ha ha, chuyện này vốn không quan hệ đến ngươi, nhưng ngươi đã cố tình muốn lại đây giúp vui, liền theo ý nguyện của ngươi!" Nữ tử chậm rãi tiến lên phía trước, máu tựa hồ không đông lại, theo cây trâm chậm rãi chảy xuống, mỗi một giọt giống như thanh âm Tử Thần triệu hồi.

"A!" Cô gái hô lên một tiếng, hai mắt trừng thật lớn, hai tay gắt gao nắm chặt cây trâm đâm vào yết hầu, sắc mặt dần dần biến thành màu đỏ tím, liền không có động tĩnh.

"Tiểu thư, mau đôi giày!" Lưu Thúy vừa tiến vào trong phòng liền thu xếp giúp Nạp Lan Tĩnh thay một đôi giày khô ráo. Bởi vì lúc nãy sốt ruột, nên không kịp đổi giày mà đã chạy ra ngoài, nay giày giẫm lên tuyết, bên trong cũng ẩm ướt hết!

"Ừm!" Nạp Lan Tĩnh đơn giản đem cả quần áo thay đổi. Lưu Thúy cầm khăn đến, đem tuyết trên tóc Nạp Lan Tĩnh lau đi.

"Di, nha đầu Thu Nguyệt kia sao không theo vào." Lưu Thúy lơ đãng nói, thời điểm đi ra ngoài nàng rõ ràng nhìn thấy nàng ta cũng rời theo, lúc trở về lại không thấy bóng dáng nàng đâu.

"Ta bảo nàng đi xem mẫu thân, hạ tuyết trên đường dịch hoạt!" Nạp Lan Tĩnh tiếp nhận lò sưởi Lưu Thúy đưa qua, đáp lời, kỳ thật là sợ Cung thị đi nửa đường có người ngáng chân.

"Tuyết rơi thế này, phỏng chừng phòng bếp của phu nhân phải đợi tuyết ngừng rơi mới có thể sửa!" Lưu Thúy nói, sau đó mang một châu nước ấm tiến vào, để Nạp Lan Tĩnh rửa tay.

"Đêm nay giữ mẫu thân ngủ lại trong viện ta, trải qua một chuyện này ta cuối cùng không có yên tâm, như thế này, ngươi đi lấy chăn mềm lại đây!" Nạp Lan Tĩnh xoa xoa tay, trầm giọng nói.LQĐ

"Tiểu thư, phu nhân đã trở lại!" Đang nói liền nhìn thấy Cung thị từ bên ngoài tiến vào, mọi người vội vàng thả một cái đệm, để Cung thị lau chân, mới bước vào nhà.

"Tham kiến mẫu thân!" Nạp Lan Tĩnh vội vàng đứng dậy, lò sưởi trong tay đưa cho Cung thị.

"Mau đứng lên!" Cung thị nói xong đem Nạp Lan Tĩnh kéo tới trước mặt, nhìn ánh mắt Cung thị hồng hồng, nghĩ đến tình huống ca ca bên kia không tốt lắm, trong lòng không khỏi sốt ruột.

"Mẫu thân, ca ca khỏe không?" Nạp Lan Tĩnh cùng Cung thị ngồi trên ghế, nhanh chóng hỏi.

"Ai... Người đã tỉnh, nhưng không nhận ra ai cả, ai cùng hắn nói chuyện hắn cũng không để ý, cả ngày ngồi một chỗ ngơ ngơ ngác ngác, đại phu nói tâm bệnh phải trị bằng tâm dược, nhưng Anh Đào đã không còn, tìm đâu ra thuốc chữa!" Cung thị nói xong, nước mắt lại chảy xuống, hôm nay thấy bộ dạng nhi tử như vậy, trong lòng thực đau đớn.

"Nương, người ta nói ca ca có quý nhân phù trợ, tin tưởng mấy ngày nữa sẽ tốt lên!" Nạp Lan Tĩnh an ủi Cung thị, rốt cuộc vẫn khổ sở, kiếp trước vì Anh Đào, ca ca mới rơi vào kết cục như vậy, nay Anh Đào đột nhiên mất đi, ca ca như thế nào có thể chịu được đả kích, Nạp Lan Tĩnh nghĩ, cái mũi đau xót, nước mắt không khống chế được từng giọt chảy xuống.

Nói một hồi, hai mẹ con mới dần dần bình tĩnh, "Chuyện phòng bếp quả thật là Tam di nương phóng hỏa sao?" Cung thị trở về liền có người bẩm báo chuyện này, ở trong lòng nàng nữ nhi trí tuệ hơn người, chuyện xảy ra tự nhiên muốn nghe ý kiến của nữ nhi, Tam di nương thân phận đặc thù, theo đạo lý mà nói quyết sẽ không làm ra những chuyện như vầy.

Nạp Lan Tĩnh nghĩ nghĩ, nói "Nương, trận hỏa hoạn này quả quyết không phải do Tam di nương làm, ngài suy nghĩ lại xem, khi không lại phóng hỏa giữa thời thiết như thế này, hơn nữa chờ mẫu thân đi ra ngoài mới phóng hỏa, chính là tạo cảnh, nhưng rõ ràng lại cố tình làm rớt ngọc bội trên mặt đất , tuyệt đối không phải chuyện trùng hợp, nhất định là có người muốn mượn chúng ta trừ bỏ Tam di nương!" Nạp Lan Tĩnh nhấp miệng thưởng thức trà, trong mắt chậm rãi tính kế.

"Vậy ngươi còn..." Cung thị trở về nghe bọn hạ nhân thông báo, Nạp Lan Tĩnh toàn nói những câu nhắm vào Tam di nương, còn nháo lên khiến cho Nạp Lan Diệp Hoa không thoải mái.

"Mẫu thân, đây chỉ là suy đoán của chúng ta, chúng ta cũng không biết mục đích chân chính của người này là gì, tự nhiên là phải tương kế tựu kế, nữ nhi có dự cảm, chuyện này vẫn chưa kết thúc!" Khóe miệng Nạp Lan Tĩnh gợi lên, tin tưởng rất nhanh thôi, người kia sẽ có hành động.

"Tĩnh nhi, vô luận ngươi làm gì nương đều tin tưởng ngươi, chính là ngươi phải đáp ứng mẫu thân, đừng làm tổn thương chính bản thân, làm việc gì cũng phải nghĩ đến an toàn chính mình trước tiên!" Sắc mặt Cung thị nghiêm túc, nhi tử đã gặp chuyện không may, nàng không nghĩ nữ nhi cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong phủ liên tiếp có người chết, rốt cuộc là cái không tốt dấu, hôm nay đi lấy nước, tuy nói người phóng hỏa không có ý đả thương người khác, nhưng rốt cuộc là tàn nhẫn vô tình, trong phủ tại sao lại có người hung tàn? Khiến lòng người kinh hãi, nữ nhi trí tuệ nhu thế, chỉ hy vọng nàng có thể tự bảo vệ mình an toàn.

"Mẫu thân, ngài cứ yên tâm đi! Nữ nhi quả quyết không có chuyện gì, chính là nữ nhi có chuyện muốn hỏi mẫu thân!" Nạp Lan Tĩnh nhíu nhíu mày, đem thắc mắc tận đáy lòng hỏi ra,"Năm đó Tam di nương là như thế nào nhập phủ!"

"Chuyện này!" Cung thị sửng sốt, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

"Đây là chuyện cũ năm xưa, Tam di nương nguyên là người phụ thân ngươi nuôi dưỡng bên ngoài, bởi xuất thân không tốt, vẫn không được đưa vào trong phủ , sau này có Ninh nhi , mới có thể bước vào, lúc ấy Tứ di nương đã vào phủ, Tam di nương ở cùng phụ thân ngươi sớm nhất, so với Nhị di nương còn muốn sớm hơn, phụ thân ngươi băn khoăn, liền sắp xếp nàng làm Tam di nương, Ninh nhi cũng là sáu tuổi mới tiếp cận phủ!" Cung thị nhíu nhíu mày, nàng tự nhiên nguyện ý đem chân tướng nói cho Nạp Lan Tĩnh biết, nhưng việc này trọng đại, cũng không phải nàng không tin Nạp Lan Tĩnh, chính là việc này càng ít người biết càng tốt, nếu điều tra ra, đây là chuyện khi quân phạm thượng a.

Nạp Lan Tĩnh tất nhiên là không tin lời Cung thị nói, có thể hiểu được Cung thị không muốn mở miệng, liền không hỏi nhiều nữa.

Thời điểm đốt đèn , Nạp Lan Tĩnh liền lệnh phòng bếp chính mình làm ít đồ ăn ngày thường Cung thị thích ăn, hai mẹ con cùng nhau dùng bữa. "Phu nhân, tiểu thư, Tứ di nương cầu kiến!" Vừa ngồi vào chỗ của mình, Lưu Thúy liền vén rèm từ bên ngoài tiến vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương