Tường Phong Truyền Kỳ
-
Quyển 2 - Chương 6: Ngàn dặm hữu duyên
Tay, là bàn tay thon dài không xương; đao, là đao mỏng như cánh ve.
Bàn tay như vậy chỉ nên thuộc về sát thủ vô tình lạnh lùng; còn đao như vậy cũng chỉ nên thuộc về Võ lâm mưa máu gió tanh.
Bởi vậy, bất luận thế nào mình cũng tuyệt đối không nên làm tạp vụ trong khách điếm nhỏ này, càng không nên ngồi xổm bên ngoài nhà bếp trong hậu viện, dùng ngọn phi đao sắc bén trên tay này đây để, cắt, củ, đậu*.
*Củ đậu: củ sắn dây
Thiếu niên Thần Đao ngước lên trời thở dài lần thứ năm trăm ba mươi hai, tay phải cầm đao nhẹ xoay, lại là một vòng vỏ củ đậu mỏng như tờ giấy được thành thục cắt ra. Hắn tung mấy củ đậu vừa cắt xong lên không trung, “soạt soạt”, mấy thanh phi đao bay theo, củ đậu trong không trung bị cắt thành bốn miếng, đều đặn chỉnh tề rơi vào chiếc thùng vốn đã đầy ắp củ đậu. Thần Đao nghiêng đầu bức bối nhìn thành quả lao động cả buổi sáng của mình, nếu sư phụ biết mình dùng thứ thứ sáu và thức thứ mười bảy tinh hoa của “Tiểu Lý khoái đao” để cắt củ đậu, không biết có tức đến đội mồ sống dậy không đây. Haiz, một đồng tiền cũng quật ngã được anh hùng hảo hán, đây, chính là bi ai của người trong giang hồ mà.
Nói lại thì Thần Đao vốn sống cùng sư phụ trên một ngọn núi vô danh nào đó ở phụ cận Lạc Dương, từ nhỏ học được tuyệt kĩ phi đao. Đáng tiếc, còn chưa chờ Thần Đao xuất sư gầy dựng danh tiếng trong giang hồ, sư phụ đã qua đời từ sớm. Không lâu trước đây, một đoàn người lên núi, vây quanh một người mặc vàng đeo bạc, nghe nói là đại tài chủ họ Bao thủ phú Lạc Dương, ông ta mua lại cả ngọn núi này, mấy hộ đi săn trên núi nhận được một món tiền đều dọn đi hết. Vậy là Thần Đao trưởng thành trên núi cũng chỉ đành theo xuống núi, dạo quanh các thành đô xung quanh một vòng, làm một số việc lặt vặt, cuối cùng cũng vì không có giấy tạm trú mà không thể không lang bạt nơi khác. Mấy ngày nay đã đến được Lạc Dương, Thần Đao không có chỗ đi, trong túi cũng không có tiền, hôm qua vừa hay cứu được Lưu Liên, vậy nên chuyện tốt làm đến cùng, đưa nàng và hai bằng hữu về khách điếm Đồng Thuận.
Khách điếm Đồng Thuận chỉ có bốn nữ nhân, bà chủ Đỗ Thanh Thanh là một người xinh đẹp nhưng lại rất đanh đá, vừa vào cửa đã ném ly trà về phía hai tiểu cô nương sau lưng Lưu Liên, “Ba người các cô từ sáng sớm đã ra ngoài là đi mua thức ăn ở Trường An à? Bây giờ là buổi chiều rồi, khách khứa chạy hết rồi!”
Cô nương gương mặt trái xoan xinh đẹp nhất trong số đó hình như tên Tiểu Hoa, nhẹ nhàng chộp lấy ly trà, miệng lẩm bẩm, “Hôm nay có khách sao? Toàn bộ chạy ra đường nhìn tên Cố Ỷ Lâu kia hết rồi.” Còn Lưu Liên lại vội vàng chạy đến liên tiếp xin lỗi Đỗ Thanh Thanh, tiếp đó xách giỏ rau, vội vàng thắt tạp dề đi nấu cơm cho mọi người. Còn lại cô nương mặt tròn trông cũng bình thường tên Tiểu Phụng, toét miệng vắt chân ngồi xuống, vừa cắn hạt dưa vừa sinh động kể cho Đỗ Thanh Thanh về truyền kỳ kinh hiểm “Thiếu niên mặt lạnh dám làm việc nghĩa như thần binh trời giáng chặn ngựa trên đường giải cứu thiếu nữ gặp nạn lâm nguy” của mình, nhưng mình nghe lại thấy toát mồ hôi lạnh, cảm giác cứ như không phải đang nói mình vậy.
Đến khi mì được bưng lên bàn mới phát hiện mình cũng đói thật, cái bụng đã đói mấy ngày nay cũng kêu lục cục. Đỗ Thanh Thanh liếc nhìn mình, cầm chiếc quạt tròn đập lên đầu Tiểu Phụng, lúc đó mới lên tiếng ngăn cô ấy tiếp tục thổi phồng, bắt đầu ăn cơm.
Sau bữa ăn, bốn người nghe mình kể sơ lai lịch đều im lặng, Lưu Liên phản ứng lại trước tiên, một mực kéo tay áo Đỗ Thanh Thanh, Đỗ Thanh Thanh bất lực lại nhìn mình, không mặn không nhạt hỏi: “Tiểu tử, ngươi biết làm gì? Khách điếm của ta không nuôi người nhàn rỗi đâu nhé.” Nói xong cô ta còn như vô tình như cố ý nhìn về phía cô nương tên Tiểu Hoa kia mấy lần.
Cô nương Tiểu Hoa kia lập tức trợn đôi mắt xinh đẹp, miệng nhếch lên rõ cao, hứ một tiếng quay đầu đi, không nhìn Đỗ Thanh Thanh thêm lần nào. Lưu Liên thì do dự thương lượng với Đỗ Thanh Thanh: “Ân công huynh ấy… huynh ấy có thể giúp cắt rau dọn hàng…”
“Còn có thể biểu diễn tạp kĩ nữa.” Cô nương Tiểu Phụng kia cũng cười hi hi sáp tới phía trước, giúp đỡ du thuyết*, “Bà chủ, cô nghĩ xem, sau khi khách ăn uống no say có tiết mục che mắt phóng đao để xem, thu hút biết mấy.” Tiếp đó kéo lấy Tiểu Hoa hết sức đề cử, “Tiểu Hoa nhà ta cũng có thể cống hiến sức lực bằng cách đặt quả táo trên đầu, còn nữa, Tiểu Hoa còn có thể biểu diễn ngân châm châm ruồi và múa lụa.”
*Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
Thần Đao thề, hắn khẳng định đã nhìn thấy lúc đó trên đầu Tiểu Hoa có một bầy heo màu hồng chạy qua, tương phản với bầy quạ đen trên đầu mình…
Vậy là sau khi hồi tưởng xong, Thần Đao lại thở dài một tiếng, vậy là mình đã ở lại đây, nghiến răng nghiến lợi ở trong tiểu viện này cắt, củ, đậu.
“Binh” một tiếng, một hộp phấn trống không từ trên cửa sổ lầu hai ném xuống, vừa khéo đánh lên đầu Thần Đao. Giọng nói nữ vương lạnh lùng của Đỗ Thanh Thanh truyền xuống, “Ngươi thở dài hết cả buổi sáng rồi, để ta nghe thêm một tiếng nữa thì trừ nửa tháng tiền công! Chuyên tâm cắt củ đậu cho ta, tối nay đông khách lắm đó!” Thần Đao không lên tiếng, tiếp tục tung củ đậu lên, ba thanh phi đao xuyên qua thật mạnh. Đây chính là bi ai của người trong giang hồ, anh hùng không đất dụng võ, nay Tiểu Đao ta phải lâm vào cảnh cắt củ đậu.
“Ha ha”, sau lưng vang lên tiếng cười của nữ nhân. Thần Đao giật mình, có người đến từ lúc nào vậy, không ngờ mình lại chẳng hề phát giác, quay đầu nhìn lại, là nha đầu tên Tiểu Phụng kia. Tường Phong thắt hai bím tóc, tay áo xắn lên, hai tay xách một sọt dưa leo. Nàng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Thần Đao vẻ mặt đề phòng, đặt sọt dưa xuống, tiện tay cầm lấy một trái dưa, tùy tiện chà chà trên y phục rồi cắn một miếng lớn, ngồi xổm xuống dùng khuỷu tay huých huých Thần Đao, “Tiểu Đao huynh đệ, ngươi làm việc cũng gọn gàng quá nhỉ, chút nữa luôn tiện giúp ta cắt vụn sọt dưa leo này nhé.”
Thần Đao nghiêng đầu sang, không vui nói: “Sao cô không tự làm? Ta thấy Xuyên vân chưởng của cô cũng khá lắm mà, một chưởng đánh vụn bảy trái cũng không thành vấn đề.”
“Ta lười mà.” Tường Phong lẽ thẳng khí hùng, không hề đỏ mặt, “Chút nữa còn phải giúp Lưu Liên dọn bàn dọn chén đũa nữa, nghe nói tối nay ít nhất khách cũng đến mười mấy bàn, ta sợ Lưu Liên mệt nên để dành sức lực giúp cô ấy.”
Thần Đao không đếm xỉa đến nàng, cúi đầu tiếp tục làm việc. Một lúc sau, phát hiện Tường Phong vẫn ở nguyên vị trí, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì, nhíu mày ngây người nhìn phi đao trong tay mình. Hắn bất giác hiếu kỳ hỏi: “Sao cô vẫn chưa đi? Để dưa leo ở đó đi.”
Tường Phong cười hi hi, lại chọc chọc vào cánh tay Thần Đao, “Tiểu Đao huynh đệ, có thể cho ta xem thử phi đao của ngươi không?”
Thần Đao liếc nàng, xoay tay đưa ngọn đao trong tay cho nàng, lại lấy trong eo ra mấy ngọn phi đao khác tiếp tục gọt vỏ. Tường Phong đón lấy, lật tới lật lui xem một lúc, tặc lưỡi khen, “Đao tốt, là dùng tinh thiết thượng đẳng rèn phải không?”
“Đương nhiên rồi, đao chẻ củi của mấy hộ săn trên núi của chúng tôi cũng dùng loại sắt này rèn thành, nghe nói lúc chém vật săn cũng không dính nhiều máu.” Thần Đao không ngẩng đầu, giọng điệu rất kiêu ngạo tự hào.
“Ồ, vậy loại sắt này lấy từ chỗ các người sao?” Tường Phong chớp mắt tiếp tục hiếu kỳ hỏi.
“Điều này có gì kỳ lạ đâu.” Thần Đao liếc nàng, nữ nhân đúng là kiến thức nông cạn, “Rất nhiều nơi trên núi chỗ chúng tôi đều có thể tìm thấy quặng sắt này.”
Nghe vậy, Tường Phong xoay xoay ngọn phi đao một lúc, lại nhìn nhìn Thần Đao không nói thêm lời nào tiếp tục cắt củ đậu, đầu mày khẽ nhíu, tròng mắt đảo đảo, cuối cùng nhe răng bật cười, dường như phát hiện ra một số chuyện hay ho gì đó. Thần Đao cuối cùng cũng cắt hết củ đậu, ngẩng đầu nhìn Tường Phong đang trầm tư, thuận miệng hỏi một câu: “Cắt nhiều củ đậu như vậy dùng có hết không, trong khách điếm của chúng ta cũng có bao nhiêu khách đâu?”
“Hả?” Tường Phong sực tỉnh, lén nhìn lên cửa cổ lầu hai đã khép lại, nham hiểm sáp lại gần hắn thì thầm, “Nghe Lưu Liên nói, mùng một, mười lăm mỗi tháng, chuyện làm ăn của khách điếm sẽ có chuyển biến chưa từng có. Mà tối nay vừa hay chính là ngày bà chủ của chúng ta, đánh, đàn.”
Tối đó, khách điếm Đồng Thuận quả nhiên đầy khách, khiến người ta không kìm được mà cảm thán: Đỗ Thanh Thanh ra tay đích thực không tầm thường.
“Thật sự là không tầm thường nhỉ.” Hoa Miên Miên bò trên lan can lầu hai xem náo nhiệt cảm thán, nghiêng đầu liếc nhìn Tường Phong đang nhìn không chớp mắt, nàng lấy bông gòn nhét trong tai ra, sáp lại bên tai Tường Phong hét lớn, “Tỷ nói có phải không, tỷ tỷ.”
Tường Phong cũng lấy bông gòn trong tai ra, biểu hiện đau đớn gật đầu, “Ta chỉ nghĩ rằng Lưu Liên là một đứa trẻ ngoan không biết nói dối, nhưng quên mất cô ấy đã theo bà chủ ba năm, cô ấy nói tiếng đàn của bà chủ hay, không ngờ ta cũng tin là thật.”
Hoa Miên Miên nhìn đầu người chen chúc dưới lầu, bất lực nói: “Thật ra cũng không thể trách Lưu Liên, tỷ nhìn đám người dưới lầu kia chẳng phải cũng hưởng thụ lắm sao, có thể thấy thói quen thật sự là một thứ đáng sợ.”
Lại nghe thêm một hồi, Đỗ Thanh Thanh mặt đầy gió xuân lại vẫy vẫy tay ngọc xuất hiện trong tiếng vỗ tay như sấm, bắt đầu đàn khúc thứ hai.
“Nói thật, thật sự muội chưa từng nghe tiếng đàn nào… đáng sợ như vậy.” Cuối cùng Hoa Miên Miên cũng không nhịn được nữa, siết quyền nghiến răng, “Không ngờ cô ấy lại có thể đàn khúc Cao sơn lưu thủy có sát khí thập diện mai phục như vậy.”
“Bởi vậy mới nói, bà chủ của chúng ta không phải là người bình thường, không phải là người bình thường đâu.” Tường Phong trịnh trọng tổng kết, đang chờ định nhét lại bông gòn vào tai, không ngờ lại bị Hoa Miên Miên kéo lại. “Tỷ tỷ, chúng ta không có việc gì làm, nói chuyện khác đi.”
“Được thôi, muội muốn nói chuyện gì?” Tường Phong quay người ngồi trên đường đi, lưng tựa vào lan can, cố gắng để mình không nghe tiếng đàn dưới lầu.
“Nói về Cầm Yêu đi.” Hoa Miên Miên cũng xếp bằng ngồi xuống, nghiêng đầu sang nói nhỏ, “Tỷ tỷ, muội nghi ngờ bà chủ của chúng ta không chừng chính là Cầm Yêu đó.”
“Ồ? Tại sao vậy?” Tường Phong vốn đang lười nhác, nghe vậy lập tức phấn chấn, chống tay nhìn nàng chờ nghe giải thích.
Hoa Miên Miên thần thần bí bí sáp lại, rồi lại liếc nhìn Đỗ Thanh Thanh đang chuyên tâm gảy đàn dưới lầu, “Tỷ tỷ muốn thử muội sao? Tỷ đừng nói là tỷ không nhìn ra bà chủ biết võ công đó nhé.”
“Ha ha, biết võ công thì đã làm sao, cô ấy một thân một mình lăn lộn trong giang hồ, sau đó còn mang theo Lưu Liên, không biết võ công mới lạ đó!” Tường Phong móc một nhúm hạt dưa trong chiếc túi nhỏ bên hông Hoa Miên Miên ra cắn, “Còn có phát hiện gì nữa?”
“Bà chủ rất ghét thư sinh, hôm trước mới vừa đuổi Lưu tú tài đến tìm Lưu Liên ra ngoài đó.” Hoa Miên Miên suy nghĩ, nghe nói Cầm Yêu từng bị một tên phụ bạc lừa gạt nên mới đi vào ma đạo, bởi vậy bình sinh ghét nhất là tú tài nghèo khổ.
“Đó là vì Lưu tú tài lớn tuổi rồi còn muốn tục huyền với Lưu Liên, nếu là một thư sinh trẻ tuổi tuấn tú, muội xem thử bà chủ có còn hung dữ không?” Tường Phong không cho là vậy.
Hoa Miên Miên lại vội vã chỉ tay xuống dưới lầu, “Còn nữa, Cầm Yêu biết đàn, bà chủ cũng biết.”
Tường Phong vỗ vỗ vai Hoa Miên Miên, đứng dậy dựa vào lan can nhìn xuống dưới, bình thản hỏi một câu: “Tiểu Hoa, muội cảm thấy tiếng đàn như đàn vào bông gòn của bà chủ đây mà là Cầm Yêu sao?”
Nghe vậy, Hoa Miên Miên lập tức ỉu xìu, rụt đầu ủ rũ sáp lại gần, “Tỷ tỷ, tỷ nói đúng, thích đàn và biết đàn là hai khái niệm khác nhau.”
Cũng giống như người cờ kém lại nghiện vậy, càng đánh cờ kém lại càng thích tìm người đánh cờ. Đỗ Thanh Thanh thích gảy đàn, nhưng không có nghĩa là nàng ta có thể đàn ra thanh âm tuyệt diệu, nhưng nàng ta lại cứ thích đàn, hơn nữa còn đàn không biết chán, đã đàn thì không thể ngừng.
Hết khúc nhạc, Đỗ Thanh Thanh buông ngón tay, liếc nhìn đám người như say như mê dưới đài. Bỗng nhiên một tiếng ngáp lớn vang lên ở góc tường, tiếp đó một giọng nam sang sảng xuyên qua đoàn người truyền đến, “Quả nhiên đàn hay.”
Chúng nhân theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một nam nhân áo xanh chừng hai lăm hai sáu tuổi đang vươn vai đứng lên khỏi bàn, tóc mái trước trán hắn vén sang một bên, lộ ra vầng trán đầy đặn trắng trẻo, mái tóc dài sau đầu tùy ý xõa ra, mắt mày tuấn tú, nho nhã lịch sự, trong ánh mắt mơ màng còn có chút biếng nhác.
Đỗ Thanh Thanh thu lại ánh mắt, hừ nhẹ một tiếng, lại là một tên tú tài nghèo khổ đáng ghét. Nhưng ánh mắt của mọi người đều đang nhìn mình, bất luận thế nào cũng không được thất thố. Vậy là Đỗ Thanh Thanh mỉm cười, đứng dậy chào, “Không biết công tử xưng hô thế nào? Có phải đã hiểu tiếng đàn của thiếp chăng?”
“Đương nhiên.” Nam nhân cũng vòng tay trả lễ, “Tiểu sinh Triều Từ, hân hạnh được nghe tiếng đàn của Đỗ tiểu thư thật là may mắn ba đời.”
Nghèo, đúng là nghèo rách mùng tơi. Đỗ Thanh Thanh thầm sởn gai ốc, xua tay bực bội nói: “Bớt phí lời đi, cứ nói ngươi nghe ra được gì?”
Thư sinh Triều Từ chỉnh lại tay áo, khách sáo hành lễ, “Nếu Đỗ tiểu thư yêu cầu, tiểu sinh cung kính chi bằng tuân mệnh, hiến xấu rồi, xin mượn bút mực dùng một chút.”
Phiền phức, thật là phiền phức. Đỗ Thanh Thanh bực bội hếch cằm với Lưu Liên, Lưu Liên hiểu ý vội vã lấy giấy bút nghiên mực đưa sang.
Triều Từ đón lấy, chậm rãi lắc đầu, một mình lẩm bẩm, “Đáng tiếc, không phải là nghiên Đoan mực Huy*.” Trải giấy ra lại thở dài liên tiếp, “Ngay cả giấy Tuyên cũng không có.”
Đại ca à, ngươi đừng chê nữa, không thấy sắc mặt bà chủ đanh lại rồi sao, chúng tôi không muốn bị quét ra khỏi cửa tập thể đâu…
Triều Từ vẽ một hơi, hai tay đưa cho Lưu Liên bên cạnh, sau đó nhàn nhã tự đắc vén áo ngồi xuống, bộ dạng vô cùng tự tin. Đỗ Thanh Thanh đón lấy bức tranh trong tay Lưu Liên, xem kĩ trong chốc lát, không nói một lời. Trong tranh vẽ mấy ngọn núi xa, cây cối thưa thớt, càng không thấy bóng chim bay, giữa núi lờ mờ thấy mấy con suối và mấy con đường ngoằn ngoèo, dưới núi chỉ có một ngư ông một chiếc thuyền một cần câu. Cả bức tranh đường nét thoải mái, màu mực xuất trần, sông núi xa xăm, ý cảnh thâm sâu.
Đỗ Thanh Thanh im lặng thu lại bức tranh, buông tay áo đỏ nhẹ nhàng che lấp bàn tay ngọc khẽ run, một lúc sau, chỉ thấy nàng ta ngước đầu lên, sóng mắt lay chuyển, mỉm cười ngọt ngào, nhẹ hé đôi môi đỏ: “Triều Từ công tử quả nhiên vẽ đẹp, đánh giá đúng trọng tâm, thiếp lấy làm hổ thẹn, mời công tử dời bước đến nhã phòng, thiếp sẽ xuống bếp nấu món xào dâng lên cho công tử.”
Vậy là đã định từ đó Triều Từ cũng ở lại khách điếm Đồng Thuận.
Mười bốn tháng tư, Thần Đao vào khách điếm Đồng thuận, chuyên làm thớt cắt thức ăn. Mười lăm tháng tư, ngày Đỗ Thanh Thanh gảy đàn, chỉ có thư sinh Triều Từ hiểu ý, được giữ lại. Cùng là người phiêu bạt chân trời, tương phùng nào cần quen biết, có duyên đối diện cùng chung rượu, tỉnh lại phẩy áo bỏ đi, đó là chuyện vui của đời người. [Tường Phong hồi ức lục]
Tiểu Hoa khinh bỉ nói: Thư sinh Triều Từ thật biết nịnh bợ, không ngờ lại dám trơ mắt nói bừa, khen tiếng đàn của bà chủ kỳ ảo xa xăm, còn tự ví mình gặp tri âm nơi sông núi.
Tiểu Phụng cười thầm: Thật ra bức tranh của hắn ta là ám chỉ rằng tiếng đàn của bàn chủ khiến chim chóc bay hết, vạn dặm không bóng người. [Chút chuyện giang hồ]
Bàn tay như vậy chỉ nên thuộc về sát thủ vô tình lạnh lùng; còn đao như vậy cũng chỉ nên thuộc về Võ lâm mưa máu gió tanh.
Bởi vậy, bất luận thế nào mình cũng tuyệt đối không nên làm tạp vụ trong khách điếm nhỏ này, càng không nên ngồi xổm bên ngoài nhà bếp trong hậu viện, dùng ngọn phi đao sắc bén trên tay này đây để, cắt, củ, đậu*.
*Củ đậu: củ sắn dây
Thiếu niên Thần Đao ngước lên trời thở dài lần thứ năm trăm ba mươi hai, tay phải cầm đao nhẹ xoay, lại là một vòng vỏ củ đậu mỏng như tờ giấy được thành thục cắt ra. Hắn tung mấy củ đậu vừa cắt xong lên không trung, “soạt soạt”, mấy thanh phi đao bay theo, củ đậu trong không trung bị cắt thành bốn miếng, đều đặn chỉnh tề rơi vào chiếc thùng vốn đã đầy ắp củ đậu. Thần Đao nghiêng đầu bức bối nhìn thành quả lao động cả buổi sáng của mình, nếu sư phụ biết mình dùng thứ thứ sáu và thức thứ mười bảy tinh hoa của “Tiểu Lý khoái đao” để cắt củ đậu, không biết có tức đến đội mồ sống dậy không đây. Haiz, một đồng tiền cũng quật ngã được anh hùng hảo hán, đây, chính là bi ai của người trong giang hồ mà.
Nói lại thì Thần Đao vốn sống cùng sư phụ trên một ngọn núi vô danh nào đó ở phụ cận Lạc Dương, từ nhỏ học được tuyệt kĩ phi đao. Đáng tiếc, còn chưa chờ Thần Đao xuất sư gầy dựng danh tiếng trong giang hồ, sư phụ đã qua đời từ sớm. Không lâu trước đây, một đoàn người lên núi, vây quanh một người mặc vàng đeo bạc, nghe nói là đại tài chủ họ Bao thủ phú Lạc Dương, ông ta mua lại cả ngọn núi này, mấy hộ đi săn trên núi nhận được một món tiền đều dọn đi hết. Vậy là Thần Đao trưởng thành trên núi cũng chỉ đành theo xuống núi, dạo quanh các thành đô xung quanh một vòng, làm một số việc lặt vặt, cuối cùng cũng vì không có giấy tạm trú mà không thể không lang bạt nơi khác. Mấy ngày nay đã đến được Lạc Dương, Thần Đao không có chỗ đi, trong túi cũng không có tiền, hôm qua vừa hay cứu được Lưu Liên, vậy nên chuyện tốt làm đến cùng, đưa nàng và hai bằng hữu về khách điếm Đồng Thuận.
Khách điếm Đồng Thuận chỉ có bốn nữ nhân, bà chủ Đỗ Thanh Thanh là một người xinh đẹp nhưng lại rất đanh đá, vừa vào cửa đã ném ly trà về phía hai tiểu cô nương sau lưng Lưu Liên, “Ba người các cô từ sáng sớm đã ra ngoài là đi mua thức ăn ở Trường An à? Bây giờ là buổi chiều rồi, khách khứa chạy hết rồi!”
Cô nương gương mặt trái xoan xinh đẹp nhất trong số đó hình như tên Tiểu Hoa, nhẹ nhàng chộp lấy ly trà, miệng lẩm bẩm, “Hôm nay có khách sao? Toàn bộ chạy ra đường nhìn tên Cố Ỷ Lâu kia hết rồi.” Còn Lưu Liên lại vội vàng chạy đến liên tiếp xin lỗi Đỗ Thanh Thanh, tiếp đó xách giỏ rau, vội vàng thắt tạp dề đi nấu cơm cho mọi người. Còn lại cô nương mặt tròn trông cũng bình thường tên Tiểu Phụng, toét miệng vắt chân ngồi xuống, vừa cắn hạt dưa vừa sinh động kể cho Đỗ Thanh Thanh về truyền kỳ kinh hiểm “Thiếu niên mặt lạnh dám làm việc nghĩa như thần binh trời giáng chặn ngựa trên đường giải cứu thiếu nữ gặp nạn lâm nguy” của mình, nhưng mình nghe lại thấy toát mồ hôi lạnh, cảm giác cứ như không phải đang nói mình vậy.
Đến khi mì được bưng lên bàn mới phát hiện mình cũng đói thật, cái bụng đã đói mấy ngày nay cũng kêu lục cục. Đỗ Thanh Thanh liếc nhìn mình, cầm chiếc quạt tròn đập lên đầu Tiểu Phụng, lúc đó mới lên tiếng ngăn cô ấy tiếp tục thổi phồng, bắt đầu ăn cơm.
Sau bữa ăn, bốn người nghe mình kể sơ lai lịch đều im lặng, Lưu Liên phản ứng lại trước tiên, một mực kéo tay áo Đỗ Thanh Thanh, Đỗ Thanh Thanh bất lực lại nhìn mình, không mặn không nhạt hỏi: “Tiểu tử, ngươi biết làm gì? Khách điếm của ta không nuôi người nhàn rỗi đâu nhé.” Nói xong cô ta còn như vô tình như cố ý nhìn về phía cô nương tên Tiểu Hoa kia mấy lần.
Cô nương Tiểu Hoa kia lập tức trợn đôi mắt xinh đẹp, miệng nhếch lên rõ cao, hứ một tiếng quay đầu đi, không nhìn Đỗ Thanh Thanh thêm lần nào. Lưu Liên thì do dự thương lượng với Đỗ Thanh Thanh: “Ân công huynh ấy… huynh ấy có thể giúp cắt rau dọn hàng…”
“Còn có thể biểu diễn tạp kĩ nữa.” Cô nương Tiểu Phụng kia cũng cười hi hi sáp tới phía trước, giúp đỡ du thuyết*, “Bà chủ, cô nghĩ xem, sau khi khách ăn uống no say có tiết mục che mắt phóng đao để xem, thu hút biết mấy.” Tiếp đó kéo lấy Tiểu Hoa hết sức đề cử, “Tiểu Hoa nhà ta cũng có thể cống hiến sức lực bằng cách đặt quả táo trên đầu, còn nữa, Tiểu Hoa còn có thể biểu diễn ngân châm châm ruồi và múa lụa.”
*Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
Thần Đao thề, hắn khẳng định đã nhìn thấy lúc đó trên đầu Tiểu Hoa có một bầy heo màu hồng chạy qua, tương phản với bầy quạ đen trên đầu mình…
Vậy là sau khi hồi tưởng xong, Thần Đao lại thở dài một tiếng, vậy là mình đã ở lại đây, nghiến răng nghiến lợi ở trong tiểu viện này cắt, củ, đậu.
“Binh” một tiếng, một hộp phấn trống không từ trên cửa sổ lầu hai ném xuống, vừa khéo đánh lên đầu Thần Đao. Giọng nói nữ vương lạnh lùng của Đỗ Thanh Thanh truyền xuống, “Ngươi thở dài hết cả buổi sáng rồi, để ta nghe thêm một tiếng nữa thì trừ nửa tháng tiền công! Chuyên tâm cắt củ đậu cho ta, tối nay đông khách lắm đó!” Thần Đao không lên tiếng, tiếp tục tung củ đậu lên, ba thanh phi đao xuyên qua thật mạnh. Đây chính là bi ai của người trong giang hồ, anh hùng không đất dụng võ, nay Tiểu Đao ta phải lâm vào cảnh cắt củ đậu.
“Ha ha”, sau lưng vang lên tiếng cười của nữ nhân. Thần Đao giật mình, có người đến từ lúc nào vậy, không ngờ mình lại chẳng hề phát giác, quay đầu nhìn lại, là nha đầu tên Tiểu Phụng kia. Tường Phong thắt hai bím tóc, tay áo xắn lên, hai tay xách một sọt dưa leo. Nàng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Thần Đao vẻ mặt đề phòng, đặt sọt dưa xuống, tiện tay cầm lấy một trái dưa, tùy tiện chà chà trên y phục rồi cắn một miếng lớn, ngồi xổm xuống dùng khuỷu tay huých huých Thần Đao, “Tiểu Đao huynh đệ, ngươi làm việc cũng gọn gàng quá nhỉ, chút nữa luôn tiện giúp ta cắt vụn sọt dưa leo này nhé.”
Thần Đao nghiêng đầu sang, không vui nói: “Sao cô không tự làm? Ta thấy Xuyên vân chưởng của cô cũng khá lắm mà, một chưởng đánh vụn bảy trái cũng không thành vấn đề.”
“Ta lười mà.” Tường Phong lẽ thẳng khí hùng, không hề đỏ mặt, “Chút nữa còn phải giúp Lưu Liên dọn bàn dọn chén đũa nữa, nghe nói tối nay ít nhất khách cũng đến mười mấy bàn, ta sợ Lưu Liên mệt nên để dành sức lực giúp cô ấy.”
Thần Đao không đếm xỉa đến nàng, cúi đầu tiếp tục làm việc. Một lúc sau, phát hiện Tường Phong vẫn ở nguyên vị trí, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì, nhíu mày ngây người nhìn phi đao trong tay mình. Hắn bất giác hiếu kỳ hỏi: “Sao cô vẫn chưa đi? Để dưa leo ở đó đi.”
Tường Phong cười hi hi, lại chọc chọc vào cánh tay Thần Đao, “Tiểu Đao huynh đệ, có thể cho ta xem thử phi đao của ngươi không?”
Thần Đao liếc nàng, xoay tay đưa ngọn đao trong tay cho nàng, lại lấy trong eo ra mấy ngọn phi đao khác tiếp tục gọt vỏ. Tường Phong đón lấy, lật tới lật lui xem một lúc, tặc lưỡi khen, “Đao tốt, là dùng tinh thiết thượng đẳng rèn phải không?”
“Đương nhiên rồi, đao chẻ củi của mấy hộ săn trên núi của chúng tôi cũng dùng loại sắt này rèn thành, nghe nói lúc chém vật săn cũng không dính nhiều máu.” Thần Đao không ngẩng đầu, giọng điệu rất kiêu ngạo tự hào.
“Ồ, vậy loại sắt này lấy từ chỗ các người sao?” Tường Phong chớp mắt tiếp tục hiếu kỳ hỏi.
“Điều này có gì kỳ lạ đâu.” Thần Đao liếc nàng, nữ nhân đúng là kiến thức nông cạn, “Rất nhiều nơi trên núi chỗ chúng tôi đều có thể tìm thấy quặng sắt này.”
Nghe vậy, Tường Phong xoay xoay ngọn phi đao một lúc, lại nhìn nhìn Thần Đao không nói thêm lời nào tiếp tục cắt củ đậu, đầu mày khẽ nhíu, tròng mắt đảo đảo, cuối cùng nhe răng bật cười, dường như phát hiện ra một số chuyện hay ho gì đó. Thần Đao cuối cùng cũng cắt hết củ đậu, ngẩng đầu nhìn Tường Phong đang trầm tư, thuận miệng hỏi một câu: “Cắt nhiều củ đậu như vậy dùng có hết không, trong khách điếm của chúng ta cũng có bao nhiêu khách đâu?”
“Hả?” Tường Phong sực tỉnh, lén nhìn lên cửa cổ lầu hai đã khép lại, nham hiểm sáp lại gần hắn thì thầm, “Nghe Lưu Liên nói, mùng một, mười lăm mỗi tháng, chuyện làm ăn của khách điếm sẽ có chuyển biến chưa từng có. Mà tối nay vừa hay chính là ngày bà chủ của chúng ta, đánh, đàn.”
Tối đó, khách điếm Đồng Thuận quả nhiên đầy khách, khiến người ta không kìm được mà cảm thán: Đỗ Thanh Thanh ra tay đích thực không tầm thường.
“Thật sự là không tầm thường nhỉ.” Hoa Miên Miên bò trên lan can lầu hai xem náo nhiệt cảm thán, nghiêng đầu liếc nhìn Tường Phong đang nhìn không chớp mắt, nàng lấy bông gòn nhét trong tai ra, sáp lại bên tai Tường Phong hét lớn, “Tỷ nói có phải không, tỷ tỷ.”
Tường Phong cũng lấy bông gòn trong tai ra, biểu hiện đau đớn gật đầu, “Ta chỉ nghĩ rằng Lưu Liên là một đứa trẻ ngoan không biết nói dối, nhưng quên mất cô ấy đã theo bà chủ ba năm, cô ấy nói tiếng đàn của bà chủ hay, không ngờ ta cũng tin là thật.”
Hoa Miên Miên nhìn đầu người chen chúc dưới lầu, bất lực nói: “Thật ra cũng không thể trách Lưu Liên, tỷ nhìn đám người dưới lầu kia chẳng phải cũng hưởng thụ lắm sao, có thể thấy thói quen thật sự là một thứ đáng sợ.”
Lại nghe thêm một hồi, Đỗ Thanh Thanh mặt đầy gió xuân lại vẫy vẫy tay ngọc xuất hiện trong tiếng vỗ tay như sấm, bắt đầu đàn khúc thứ hai.
“Nói thật, thật sự muội chưa từng nghe tiếng đàn nào… đáng sợ như vậy.” Cuối cùng Hoa Miên Miên cũng không nhịn được nữa, siết quyền nghiến răng, “Không ngờ cô ấy lại có thể đàn khúc Cao sơn lưu thủy có sát khí thập diện mai phục như vậy.”
“Bởi vậy mới nói, bà chủ của chúng ta không phải là người bình thường, không phải là người bình thường đâu.” Tường Phong trịnh trọng tổng kết, đang chờ định nhét lại bông gòn vào tai, không ngờ lại bị Hoa Miên Miên kéo lại. “Tỷ tỷ, chúng ta không có việc gì làm, nói chuyện khác đi.”
“Được thôi, muội muốn nói chuyện gì?” Tường Phong quay người ngồi trên đường đi, lưng tựa vào lan can, cố gắng để mình không nghe tiếng đàn dưới lầu.
“Nói về Cầm Yêu đi.” Hoa Miên Miên cũng xếp bằng ngồi xuống, nghiêng đầu sang nói nhỏ, “Tỷ tỷ, muội nghi ngờ bà chủ của chúng ta không chừng chính là Cầm Yêu đó.”
“Ồ? Tại sao vậy?” Tường Phong vốn đang lười nhác, nghe vậy lập tức phấn chấn, chống tay nhìn nàng chờ nghe giải thích.
Hoa Miên Miên thần thần bí bí sáp lại, rồi lại liếc nhìn Đỗ Thanh Thanh đang chuyên tâm gảy đàn dưới lầu, “Tỷ tỷ muốn thử muội sao? Tỷ đừng nói là tỷ không nhìn ra bà chủ biết võ công đó nhé.”
“Ha ha, biết võ công thì đã làm sao, cô ấy một thân một mình lăn lộn trong giang hồ, sau đó còn mang theo Lưu Liên, không biết võ công mới lạ đó!” Tường Phong móc một nhúm hạt dưa trong chiếc túi nhỏ bên hông Hoa Miên Miên ra cắn, “Còn có phát hiện gì nữa?”
“Bà chủ rất ghét thư sinh, hôm trước mới vừa đuổi Lưu tú tài đến tìm Lưu Liên ra ngoài đó.” Hoa Miên Miên suy nghĩ, nghe nói Cầm Yêu từng bị một tên phụ bạc lừa gạt nên mới đi vào ma đạo, bởi vậy bình sinh ghét nhất là tú tài nghèo khổ.
“Đó là vì Lưu tú tài lớn tuổi rồi còn muốn tục huyền với Lưu Liên, nếu là một thư sinh trẻ tuổi tuấn tú, muội xem thử bà chủ có còn hung dữ không?” Tường Phong không cho là vậy.
Hoa Miên Miên lại vội vã chỉ tay xuống dưới lầu, “Còn nữa, Cầm Yêu biết đàn, bà chủ cũng biết.”
Tường Phong vỗ vỗ vai Hoa Miên Miên, đứng dậy dựa vào lan can nhìn xuống dưới, bình thản hỏi một câu: “Tiểu Hoa, muội cảm thấy tiếng đàn như đàn vào bông gòn của bà chủ đây mà là Cầm Yêu sao?”
Nghe vậy, Hoa Miên Miên lập tức ỉu xìu, rụt đầu ủ rũ sáp lại gần, “Tỷ tỷ, tỷ nói đúng, thích đàn và biết đàn là hai khái niệm khác nhau.”
Cũng giống như người cờ kém lại nghiện vậy, càng đánh cờ kém lại càng thích tìm người đánh cờ. Đỗ Thanh Thanh thích gảy đàn, nhưng không có nghĩa là nàng ta có thể đàn ra thanh âm tuyệt diệu, nhưng nàng ta lại cứ thích đàn, hơn nữa còn đàn không biết chán, đã đàn thì không thể ngừng.
Hết khúc nhạc, Đỗ Thanh Thanh buông ngón tay, liếc nhìn đám người như say như mê dưới đài. Bỗng nhiên một tiếng ngáp lớn vang lên ở góc tường, tiếp đó một giọng nam sang sảng xuyên qua đoàn người truyền đến, “Quả nhiên đàn hay.”
Chúng nhân theo thanh âm nhìn sang, chỉ thấy một nam nhân áo xanh chừng hai lăm hai sáu tuổi đang vươn vai đứng lên khỏi bàn, tóc mái trước trán hắn vén sang một bên, lộ ra vầng trán đầy đặn trắng trẻo, mái tóc dài sau đầu tùy ý xõa ra, mắt mày tuấn tú, nho nhã lịch sự, trong ánh mắt mơ màng còn có chút biếng nhác.
Đỗ Thanh Thanh thu lại ánh mắt, hừ nhẹ một tiếng, lại là một tên tú tài nghèo khổ đáng ghét. Nhưng ánh mắt của mọi người đều đang nhìn mình, bất luận thế nào cũng không được thất thố. Vậy là Đỗ Thanh Thanh mỉm cười, đứng dậy chào, “Không biết công tử xưng hô thế nào? Có phải đã hiểu tiếng đàn của thiếp chăng?”
“Đương nhiên.” Nam nhân cũng vòng tay trả lễ, “Tiểu sinh Triều Từ, hân hạnh được nghe tiếng đàn của Đỗ tiểu thư thật là may mắn ba đời.”
Nghèo, đúng là nghèo rách mùng tơi. Đỗ Thanh Thanh thầm sởn gai ốc, xua tay bực bội nói: “Bớt phí lời đi, cứ nói ngươi nghe ra được gì?”
Thư sinh Triều Từ chỉnh lại tay áo, khách sáo hành lễ, “Nếu Đỗ tiểu thư yêu cầu, tiểu sinh cung kính chi bằng tuân mệnh, hiến xấu rồi, xin mượn bút mực dùng một chút.”
Phiền phức, thật là phiền phức. Đỗ Thanh Thanh bực bội hếch cằm với Lưu Liên, Lưu Liên hiểu ý vội vã lấy giấy bút nghiên mực đưa sang.
Triều Từ đón lấy, chậm rãi lắc đầu, một mình lẩm bẩm, “Đáng tiếc, không phải là nghiên Đoan mực Huy*.” Trải giấy ra lại thở dài liên tiếp, “Ngay cả giấy Tuyên cũng không có.”
Đại ca à, ngươi đừng chê nữa, không thấy sắc mặt bà chủ đanh lại rồi sao, chúng tôi không muốn bị quét ra khỏi cửa tập thể đâu…
Triều Từ vẽ một hơi, hai tay đưa cho Lưu Liên bên cạnh, sau đó nhàn nhã tự đắc vén áo ngồi xuống, bộ dạng vô cùng tự tin. Đỗ Thanh Thanh đón lấy bức tranh trong tay Lưu Liên, xem kĩ trong chốc lát, không nói một lời. Trong tranh vẽ mấy ngọn núi xa, cây cối thưa thớt, càng không thấy bóng chim bay, giữa núi lờ mờ thấy mấy con suối và mấy con đường ngoằn ngoèo, dưới núi chỉ có một ngư ông một chiếc thuyền một cần câu. Cả bức tranh đường nét thoải mái, màu mực xuất trần, sông núi xa xăm, ý cảnh thâm sâu.
Đỗ Thanh Thanh im lặng thu lại bức tranh, buông tay áo đỏ nhẹ nhàng che lấp bàn tay ngọc khẽ run, một lúc sau, chỉ thấy nàng ta ngước đầu lên, sóng mắt lay chuyển, mỉm cười ngọt ngào, nhẹ hé đôi môi đỏ: “Triều Từ công tử quả nhiên vẽ đẹp, đánh giá đúng trọng tâm, thiếp lấy làm hổ thẹn, mời công tử dời bước đến nhã phòng, thiếp sẽ xuống bếp nấu món xào dâng lên cho công tử.”
Vậy là đã định từ đó Triều Từ cũng ở lại khách điếm Đồng Thuận.
Mười bốn tháng tư, Thần Đao vào khách điếm Đồng thuận, chuyên làm thớt cắt thức ăn. Mười lăm tháng tư, ngày Đỗ Thanh Thanh gảy đàn, chỉ có thư sinh Triều Từ hiểu ý, được giữ lại. Cùng là người phiêu bạt chân trời, tương phùng nào cần quen biết, có duyên đối diện cùng chung rượu, tỉnh lại phẩy áo bỏ đi, đó là chuyện vui của đời người. [Tường Phong hồi ức lục]
Tiểu Hoa khinh bỉ nói: Thư sinh Triều Từ thật biết nịnh bợ, không ngờ lại dám trơ mắt nói bừa, khen tiếng đàn của bà chủ kỳ ảo xa xăm, còn tự ví mình gặp tri âm nơi sông núi.
Tiểu Phụng cười thầm: Thật ra bức tranh của hắn ta là ám chỉ rằng tiếng đàn của bàn chủ khiến chim chóc bay hết, vạn dặm không bóng người. [Chút chuyện giang hồ]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook