Tương Nhu Dĩ "Mặc"
-
Chương 55: Thẩm mặc phiên ngoại 2
Hôm nay là giai đoạn cuối của lớp 12.
Tôi ngồi trên giường trong căn phòng nhỏ cho thuê, cầm bút máy.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhớ lại những vết máu loang lổ kia, những thứ phản bội ấy, vứt bỏ, thất vọng, tuyệt vọng...
Tôi đứng ngẩn ngơ hồi lâu, nhấc bút viết xuống — "Vô ngôn".
Chẳng biết tại sao, nét bút rơi xuống lại là cái đề mục này.
Mình càng lúc càng bài xích mọi người, không hiểu tại sao.
Tổng vẫn khao khát một người ở một thời điẻm, có thể đạt được, nhưng lại chỉ có thể nằm ở trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.
Không biết muốn làm cái gì, cũng không biết muốn cái gì, cái gì cũng không biết.
Trống không.
Tôi cứ như vậy lăng lăng tựa vào đầu giường, nhìn hoa văn trên chăn, xuất thần.
Cái gì cũng không muốn làm, nhưng lại muốn làm gì đấy, chỉ có điều không biết phải làm gì.
Dưới ánh đèn không khí nhỏ li ti nhẹ nhàng trôi lơ lửng, ở quanh thân tôi nhẹ nhàng bay, quấn quýt, sau đó lần lượt tách ra.
Tai nghe nhẹ nhàng tiếng nhạc tựa suối trong, lẳng lặng xuyên qua tai tôi.
Thật yên tĩnh.
Cả thế giới như chỉ còn lại mình vậy, hoặc giả là, cái thế giới này, đã không có mình tồn tại.
Trước mấy ngày từng thử nghiệm, nhưng bất luận bi thương thế nào, bài hát ưu thương để dẫn dắt ưu tư, kia trong mắt vẫn khô khốc như đất hạn hán, nặn không ra một giọt nước.
Ngực khó thở, tựa như thứ gì đó đè nén, nhưng lại phát tiết không ra.
Tôi nghĩ tôi thật biến thành động vật máu lạnh, thượng đế đuổi về dòng thư đầy nước mắt của tôi, không chút lưu tình.
Một thế giới như vậy vứt bỏ, chỉ lưu lại tôi một người cô độc, thường xuyên vòng qua eo tôi, thật chặt ôm lấy.
Bất luận bên người có huyên náo thế nào, khi ta nhìn ngắm, mình vẫn luôn co rúc ở không gian lấp đầy màu trắng kia, chưa bao giờ di dời.
Ban đêm, ngồi một mình ở trên giường, dựa vào vách tường.
Tôi nhìn bàn sách trước mặt mở ra ghi chép, bút máy tán loạn trong lúc đang ghi chép, nắp bút nằm thật chặt bên cạnh.
Chợt, lồng ngực như bị rút sạch khẽ đau.
Tôi, là còn sống sao?
Ai, có thể chứng minh tôi đã sống?
Cái gì, có thể chúng minh tooic òn sống đây?
Tôi mong muốn, rốt cuộc là cái gì?
Trong đầu tựa như rót đầy nước, nặng nề, hoảng hốt, mê mang.
Trong lồng ngực như đè nén cái gì, buồn rầu.
Trong cổ họng như nghẹn ngào cái gì, thê lương.
Trong mắt như ngắm nhìn cái gì, trống rỗng.
Tôi tựa như không có linh hồn, chịu đựng cơn mưa to ngập lối, trên mái hiện giọt nước không chịu nổi sức nặng lặng lẽ rơi, mái hiên kim loại bị những giọt mưa đánh vào âm thanh "ầm ầm".
Giống như tiếng trống nặng nề đánh vào tim, thanh âm kia, rất giống tiếng khóc tỉ tê.
Tôi đến với thế giới này, đã đem đến thứu gì, và để lại những gì?
Cõi đời này trống không, tôi có phải hay không, tồn tại qua? Ở nơi này trong tiếng mưa trào, tôi phải hay không, từng ngã vào, trở thành một kẻ gặp nạn?
Tôi,
Là thật còn sống sao?
Nếu thật thế, như vậy vì sao không có tình cảm, mắt đầy trống rỗng.
Nếu thật thế, như vậy vì sao không có cảm động, khắp người mệt mỏi.
Nếu thật thế, như vậy vì sao không có bi ai, lòng đầy khô khan.
Tôi không có nỗi buồn, không có tri giác thân thể, không có nước mắt.
Tôi tựa như một cái xác biết đi, theo thời gian đưa đẩy mà từ hôm nay bước vào ngày mai.
Ngày càng thê lương, nhưng không có giọt lệ.
Ngày càng mê mang, nhưng không có rõ ràng.
Ngày càng tuyệt vọng, nhưng không có ánh sáng rạng đông.
Tôi là thê lương cái gì? Mê man cái gì? Lại đang tuyệt vọng điều gì đây?
Mỗi một tế bào trong cơ thể tựa như vô ích, trong đầu chỉ có một mảnh màu trắng, vừa nhìn liền thấy màu trắng vô tận.
Tôi dần dần bị chìm ngập trog mảnh vô tận màu trắng kia, cũng không phải là đại dương, càng không phải là chất lỏng tồn tại, kia cái gì cũng không phải, nhưng thật như cái gì cũng phải.
Tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại, thật giống như muốn ngủ say, cả người tựa như trải qua cuộc bể dâu vậy mệt mỏi, uể oải, không muốn vô vọng.
Ánh đèn đường xuyên thấu qua kính cửa sổ, chiếu đến bên cạnh ly cà phê sứ trên bàn, ánh sáng dọc theo đáy ly mà lộ ra, nhưng một chớp mắt tiếp theo mất hút đi tất cả ánh sáng, tạo thành một vòng xoáy đen sâu, đem ánh sáng cuốn quay, đem tôi cuốn quay, đem cái thế giới này xoay chuyển, cuốn vào bóng tối.
Ban ngày tôi một mình che ô dưới mưa hòa vào đám người, bị bối cảnh màu đen chiếm lấy, ánh sáng nhẹ nhàng trở thành phong nền, bị màu đen chiếm đoạt, không kịp phát ra tiếng rên rỉ.
Tôi chậm rãi ở bên ngoài không gian, lủi thủi một mình. Nhẹ chất vải bạt bước lên mặt đất, nhưng va chạm như tiếng sấm vang lên đinh tai nhức óc, ở trên mảnh đất này, thật chặt quấn quanh không khí, sau đó tung bay phương xa, dần dần, tràn ngập từng hạt nhỏ, thẩm thấu mỗi một tấc đất.
Sau đó, từ từ, thay đổi âm thanh, tiếng vang thấp dần.
Từng điểm từng điểm, bị một loại âm thanh khác thê lương hơn nuốt lấy, trở thành một trong số đó, bị nó thay thế.
Nó thay thế mình đã không thể nào rơi lệ, một lần lại một lần, ở quanh thân triền miên.
Nó thay thế lồ ngực đã bế tắc này, càn rỡ tiết ra tiếng khóc trong tim.
Nó thay thế cổ họng đã nghẹn lại của bản thân, trót lọt trên đất truyền ra âm thanh đã lâu không phát.
Tôi không nói, nó liền thay tôi.
Kia mảnh trời đất trắng như tuyết ôm lấy tôi, theo nó lạnh lẽo thê lương, vờn quanh, ngực run run.
Một chút, lại một chút.
Chậm rãi, nó buộc chặt trong ngực, từ phía sau, thật chặt ôm lấy tôi, đè ép, làm người tôi hít thở khó khăn.
Dần dần, tôi như ngừng hô hấp.
Dần dần, tôi không còn cảm giác được ánh sáng.
Dần dần, tôi không còn chạm được tới sự sống.
Cứ như vậy đi.
Chỉ như vậy, để cho tôi ngủ say, chìm vào những ngày không thấy vực sâu.
Một người, cô độc thiếp đi.
Giống như,
Chưa bao giờ sống qua vậy.
------------------------------------------------------------
Editor: Thật ra chuong này có chút mệt đấy, vì lại là chuyện xưa của Thẩm Mặc...Haizz
Tôi ngồi trên giường trong căn phòng nhỏ cho thuê, cầm bút máy.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhớ lại những vết máu loang lổ kia, những thứ phản bội ấy, vứt bỏ, thất vọng, tuyệt vọng...
Tôi đứng ngẩn ngơ hồi lâu, nhấc bút viết xuống — "Vô ngôn".
Chẳng biết tại sao, nét bút rơi xuống lại là cái đề mục này.
Mình càng lúc càng bài xích mọi người, không hiểu tại sao.
Tổng vẫn khao khát một người ở một thời điẻm, có thể đạt được, nhưng lại chỉ có thể nằm ở trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.
Không biết muốn làm cái gì, cũng không biết muốn cái gì, cái gì cũng không biết.
Trống không.
Tôi cứ như vậy lăng lăng tựa vào đầu giường, nhìn hoa văn trên chăn, xuất thần.
Cái gì cũng không muốn làm, nhưng lại muốn làm gì đấy, chỉ có điều không biết phải làm gì.
Dưới ánh đèn không khí nhỏ li ti nhẹ nhàng trôi lơ lửng, ở quanh thân tôi nhẹ nhàng bay, quấn quýt, sau đó lần lượt tách ra.
Tai nghe nhẹ nhàng tiếng nhạc tựa suối trong, lẳng lặng xuyên qua tai tôi.
Thật yên tĩnh.
Cả thế giới như chỉ còn lại mình vậy, hoặc giả là, cái thế giới này, đã không có mình tồn tại.
Trước mấy ngày từng thử nghiệm, nhưng bất luận bi thương thế nào, bài hát ưu thương để dẫn dắt ưu tư, kia trong mắt vẫn khô khốc như đất hạn hán, nặn không ra một giọt nước.
Ngực khó thở, tựa như thứ gì đó đè nén, nhưng lại phát tiết không ra.
Tôi nghĩ tôi thật biến thành động vật máu lạnh, thượng đế đuổi về dòng thư đầy nước mắt của tôi, không chút lưu tình.
Một thế giới như vậy vứt bỏ, chỉ lưu lại tôi một người cô độc, thường xuyên vòng qua eo tôi, thật chặt ôm lấy.
Bất luận bên người có huyên náo thế nào, khi ta nhìn ngắm, mình vẫn luôn co rúc ở không gian lấp đầy màu trắng kia, chưa bao giờ di dời.
Ban đêm, ngồi một mình ở trên giường, dựa vào vách tường.
Tôi nhìn bàn sách trước mặt mở ra ghi chép, bút máy tán loạn trong lúc đang ghi chép, nắp bút nằm thật chặt bên cạnh.
Chợt, lồng ngực như bị rút sạch khẽ đau.
Tôi, là còn sống sao?
Ai, có thể chứng minh tôi đã sống?
Cái gì, có thể chúng minh tooic òn sống đây?
Tôi mong muốn, rốt cuộc là cái gì?
Trong đầu tựa như rót đầy nước, nặng nề, hoảng hốt, mê mang.
Trong lồng ngực như đè nén cái gì, buồn rầu.
Trong cổ họng như nghẹn ngào cái gì, thê lương.
Trong mắt như ngắm nhìn cái gì, trống rỗng.
Tôi tựa như không có linh hồn, chịu đựng cơn mưa to ngập lối, trên mái hiện giọt nước không chịu nổi sức nặng lặng lẽ rơi, mái hiên kim loại bị những giọt mưa đánh vào âm thanh "ầm ầm".
Giống như tiếng trống nặng nề đánh vào tim, thanh âm kia, rất giống tiếng khóc tỉ tê.
Tôi đến với thế giới này, đã đem đến thứu gì, và để lại những gì?
Cõi đời này trống không, tôi có phải hay không, tồn tại qua? Ở nơi này trong tiếng mưa trào, tôi phải hay không, từng ngã vào, trở thành một kẻ gặp nạn?
Tôi,
Là thật còn sống sao?
Nếu thật thế, như vậy vì sao không có tình cảm, mắt đầy trống rỗng.
Nếu thật thế, như vậy vì sao không có cảm động, khắp người mệt mỏi.
Nếu thật thế, như vậy vì sao không có bi ai, lòng đầy khô khan.
Tôi không có nỗi buồn, không có tri giác thân thể, không có nước mắt.
Tôi tựa như một cái xác biết đi, theo thời gian đưa đẩy mà từ hôm nay bước vào ngày mai.
Ngày càng thê lương, nhưng không có giọt lệ.
Ngày càng mê mang, nhưng không có rõ ràng.
Ngày càng tuyệt vọng, nhưng không có ánh sáng rạng đông.
Tôi là thê lương cái gì? Mê man cái gì? Lại đang tuyệt vọng điều gì đây?
Mỗi một tế bào trong cơ thể tựa như vô ích, trong đầu chỉ có một mảnh màu trắng, vừa nhìn liền thấy màu trắng vô tận.
Tôi dần dần bị chìm ngập trog mảnh vô tận màu trắng kia, cũng không phải là đại dương, càng không phải là chất lỏng tồn tại, kia cái gì cũng không phải, nhưng thật như cái gì cũng phải.
Tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại, thật giống như muốn ngủ say, cả người tựa như trải qua cuộc bể dâu vậy mệt mỏi, uể oải, không muốn vô vọng.
Ánh đèn đường xuyên thấu qua kính cửa sổ, chiếu đến bên cạnh ly cà phê sứ trên bàn, ánh sáng dọc theo đáy ly mà lộ ra, nhưng một chớp mắt tiếp theo mất hút đi tất cả ánh sáng, tạo thành một vòng xoáy đen sâu, đem ánh sáng cuốn quay, đem tôi cuốn quay, đem cái thế giới này xoay chuyển, cuốn vào bóng tối.
Ban ngày tôi một mình che ô dưới mưa hòa vào đám người, bị bối cảnh màu đen chiếm lấy, ánh sáng nhẹ nhàng trở thành phong nền, bị màu đen chiếm đoạt, không kịp phát ra tiếng rên rỉ.
Tôi chậm rãi ở bên ngoài không gian, lủi thủi một mình. Nhẹ chất vải bạt bước lên mặt đất, nhưng va chạm như tiếng sấm vang lên đinh tai nhức óc, ở trên mảnh đất này, thật chặt quấn quanh không khí, sau đó tung bay phương xa, dần dần, tràn ngập từng hạt nhỏ, thẩm thấu mỗi một tấc đất.
Sau đó, từ từ, thay đổi âm thanh, tiếng vang thấp dần.
Từng điểm từng điểm, bị một loại âm thanh khác thê lương hơn nuốt lấy, trở thành một trong số đó, bị nó thay thế.
Nó thay thế mình đã không thể nào rơi lệ, một lần lại một lần, ở quanh thân triền miên.
Nó thay thế lồ ngực đã bế tắc này, càn rỡ tiết ra tiếng khóc trong tim.
Nó thay thế cổ họng đã nghẹn lại của bản thân, trót lọt trên đất truyền ra âm thanh đã lâu không phát.
Tôi không nói, nó liền thay tôi.
Kia mảnh trời đất trắng như tuyết ôm lấy tôi, theo nó lạnh lẽo thê lương, vờn quanh, ngực run run.
Một chút, lại một chút.
Chậm rãi, nó buộc chặt trong ngực, từ phía sau, thật chặt ôm lấy tôi, đè ép, làm người tôi hít thở khó khăn.
Dần dần, tôi như ngừng hô hấp.
Dần dần, tôi không còn cảm giác được ánh sáng.
Dần dần, tôi không còn chạm được tới sự sống.
Cứ như vậy đi.
Chỉ như vậy, để cho tôi ngủ say, chìm vào những ngày không thấy vực sâu.
Một người, cô độc thiếp đi.
Giống như,
Chưa bao giờ sống qua vậy.
------------------------------------------------------------
Editor: Thật ra chuong này có chút mệt đấy, vì lại là chuyện xưa của Thẩm Mặc...Haizz
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook