Tương Nhu Dĩ "Mặc"
-
Chương 53
Buổi tối Thẩm Mặc mua quà vặt về ăn chung, vùi ở quán rượu dùng máy vi tính xem phim chiếu rạp, bốn người.
Ngày thứ hai Thẩm Mặc cùng Cổ Dĩ Mạt ngồi máy bay trở về Bắc Kinh, Lâm Uyên cùng Tần Mi nói là có chút chuyện, còn phải ở lại Thượng Hải đợi mấy ngày.
Sau khi hạ cánh, Cổ Dĩ Mạt cũng không để cho người của công ty tới đón, cũng không muốn lập tức tới công ty, liền đi theo tới nhà trọ của Thẩm Mặc ở Bắc Kinh.
Cổ Dĩ Mạt đã tới nhà trọ của Thẩm Mặc không ít lần, nhưng mỗi một lần tới vẫn luôn cảm thấy an ninh rất là thần bí.
Phòng trọ cũng không có lớn, chỉ có hai gian phòng, một căn phòng ngủ, một gian mở ra thông qua thư phòng.
Không có gì trang trí, rất đơn giản, màu sắc tương đối ôn hòa, ban đầu có chút vắng vẻ, sau khi bước vào rồi sẽ dần dần cảm thấy, rất là ấm áp, nhàn nhạt.
Cho nên so với nhà mình, Cổ Dĩ Mạt thích tới chỗ của Thẩm Mặc hơn.
Hơn nữa, gần đây, nàng cũng đang dự tính một kế hoạch, đến lúc thích hợp sẽ nói ra.
Thẩm Mặc để vali xuống, quay đầu nhìn Cổ Dĩ Mạt lúc quan sát căn phòng trong mắt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, dọc theo đường đi đích trong lòng lại không yên.
Nàng cũng không muốn gặp Tần Yên.
Nàng không hề muốn lần nữa nhớ lại những chuyện kia, nhớ lại những thứ mộng tưởng kia và thanh xuân dạt dào lúc trẻ.
Nàng rất yêu thích thiết kế, cho dù tính tình lãnh đạm, nhưng cũng sẽ bởi vì các tác phẩm được người ta đồng ý mà cao hứng, đó là lá cờ đỏ tươi đón gió tung bay, đó là ngôi sao trên trời rơi xuống, đó là ánh sáng chiếu rọi một đoạn nhân sinh của nàng.
Bây giờ nhưng lại, ngay cả cầm bút cũng không làm được.
Nàng nghĩ, nàng có thể vẫn còn rất hèn nhát.
Nàng buông xuống những điều phản bội kia, buông xuống những lạnh như băng đó, nhưng không buông được bị thương trên tay, không bỏ được nhưng thương tích trên người.
Cho nên, nàng không nghĩ sẽ gặp Tần Yên, vì khi gặp sẽ thức tỉnh quá khứ của nàng.
Nàng sợ Cổ Dĩ Mạt biết bản thân hèn yếu, sợ người mình yêu thương khi biết sẽ không chịu nổi đả kích, nàng sợ để cho nàng thất vọng.
Nếu như nói, trước khi có Cổ Dĩ Mạt bên cạnh Thẩm Mặc chính là một con chó sói cao ngạo ít lời, thì bây giờ, con chó sói đã bị thuần phục nguyện ý đi theo chủ nhân.
Giao thiệp với với tam giới, lăn lộn với hồng trần, không còn chú ý đến bất kì thứ gì nữa.
Khi một người cô độc được một người bên cạnh phá đổ vị trí, người đó sẽ liền, vạn kiếp bất phục.
Mà một cái thế giới cô độc của ngươi nếu vứt đi, nàng sẽ vĩnh viễn chìm vào vực sâu.
Cho nên, Thẩm Mặc sợ.
"Mặc?" Cổ Dĩ Mạt quan sát một hồi nhìn về phía Thẩm Mặc, nhưng lại phát hiện người này hiếm khi ngẩn người, có chút nghi ngờ gọi một tiếng.
"Hả? Chị trước nghỉ ngơi một chút, em đi tắm." Thẩm Mặc lấy lại tinh thần cùng con ngươi Cổ Dĩ Mạt mang đầy nghi ngờ nhìn nhau, đôi ngươi hổ phách thoáng qua một tia hỗn loạn, cầm lên khăn lông liền vào phòng tắm.
Nàng đóng cửa lại, dựa vào ở trên cửa, rũ xuống cái đầu vẫn luôn một mực ngẩng cao, sống lưng hơi cong, đưa tay nắm lấy chút ánh sáng mặt trời.
"Aizz. " Nàng nhắm mắt, chợt cảm thấy có chút mệt mỏi.
Thở dài không biết làm sao cùng muộn phiền.
Cổ Dĩ Mạt ngồi ở mép giường, nhìn theo hướng phòng tăm, con ngươi đen sâu, tràn đầy lo âu và nghi ngờ.
Lúc ở trên máy bay nàng đã cảm thấy Thẩm Mặc không nói một lời quả thật có điểm khác thường, lúc đó cho là quá mệt mỏi, bây giờ nghĩ lại, lại có chút kì lạ.
Nàng có chút buồn rầu.
Thẩm Mặc vốn rất lạnh nhạt, rất nhiều chuyện cũng không quá thích nói, nàng có thói quen thể hiện bằng hành động cùng ánh mắt.
Nàng rất thích dáng vẻ như vậy của Thẩm Mặc.
Nhàn nhạt dịu dàng, ôn nhu ấm áp.
Nhưng cũng chính là bởi vì như vậy, Thẩm Mặc có chuyện gì cũng sẽ không nói.
Trước kia thân thể Thẩm Mặc không thoải mái, nếu không phải nàng dắt lấy tay em ấy, phát hiện bàn tay lạnh như băng, còn không biết em ấy bị bệnh.
Nàng vì thế cùng Thẩm Mặc cãi nhau một lần, Thẩm Mặc lại chỉ lẳng lặng nhìn mình, bất luận mình có nói cái gì, đều là nhàn nhạt tiều tụy cười trả lời: " Được."
Điều này làm nàng không còn nổi nóng.
Mà lần đó, nàng cũng không có đi bệnh viện, chẳng qua là ra quầy thuốc bắc, về nấu lên rồi ngủ một giấc thật ngon.
Lại cũng không có nói cho mình là bị bệnh gì, chỉ là cười cười nói, thân thể hơi yếu.
Nàng cũng không còn cách gì.
"Dĩ Mạt." Phòng tắm truyền tới tiếng kêu có chút bất đắc dĩ của Thẩm Mặc.
Cổ Dĩ Mạt lấy lại tinh thần, đứng lên nhìn phòng tắm, nhẹ giọng trở lại: "Chị đây, có gì sao?"
"Em quên lấy quần áo, ở trong vali, một bộ đã xếp xong ở phía trên."
Chuyện như vậy, cho tói bây giờ cũng chỉ xuất hiện đối với Cổ Dĩ Mạt.
"Được." Cổ Dĩ Mạt mở ra vali, có chút để ý, nhìn về phía cuốn tra đêm đó, nhưng phát hiện đã không còn.
Trong đầu bỗng nhiên thoáng qua cái gì, nhưng lại không rõ ràng được, lòng tràn đầy nghi ngờ.
Cổ Dĩ Mạt cầm lấy quần áo, đi tới cửa phòng tắm, đem quần áo đưa cho cánh tay trắng nõn vương chút hơi nóng lộ ra bên ngoài, con ngươi thâm sâu không còn lạnh lẽo của thường ngày, một nửa nghi ngờ một nửa phiễn muộn.
Vốn là chuẩn bị đưa quần áo bàn tay chợt siết chặt lại, không để cho đối phương lấy đi, sau đó một cánh tay khác nắm lấy cánh tay đối phương, Thẩm Mặc còn chưa phản ứng kịp, liền bị Cổ Dĩ Mạt kéo ra ngoài, ngay thẳng đối mặt.
Tay trái của nàng còn nắm một đầu quần áo.
Sau khi Cổ Dĩ Mạt kéo Thẩm Mặc ra chợt có chút hối hận, bây giờ bên trong phòng còn chưa mở lò sưởi, nàng thể chất vốn rất lạnh, không biết là xót xa mình hay là đối phương, cầm quần áo qua ném lên giường, lại nhẹ nhàng đẩy Thẩm Mặc một cái, nắm hai vai nàng đem nàng đặt ở trên giường.
Cổ Dĩ Mạt hơi cau mày, nhìn mái tóc hơi ướt của Thẩm Mặc dính trên gò má, trong con ngươi nhưng lại loạn thành một đoàn.
"Làm sao vậy?" Thẩm Mặc nhìn cái người đang đè vai mình, hiếm thấy có chút do dự, nhìn hỗn loạn trong tròng mắt nàng, lòng một tiếng thở dài.
"Chị càng muốn hỏi em, em thế nào, mấy ngày nay có chút kỳ lạ." Cổ Dĩ Mạt nhìn khuôn mặt Thẩm Mặc dửng dưng không có một tia biểu tình, chợt có chút mệt mỏi. Chậm rãi buông lỏng thân thể, ôm lấy Thẩm Mặc một chút, mang hơi nóng cơ thể.
Aizz, quả nhiên vẫn là đã bị nhìn ra a.
Chị muốn nghe câu trả lời như thế nào đây? Em lại nên trả lời làm sao đây? Mà em lại làm sao trả lời đây?
---------------------------------------
Editor: Ừm, dù sao cũng nhịn không được đăng thêm một chương. Ngày mai mình đi học ba ca, sáng còn phải lên trường trực tuần, cho nên đại khái mai sẽ không có chương =)) Hì hì.... Theo như lí thuyết thì chương sau hẳn nên có gì đấy nhỉ....Hahahahahaha
Mọi người đoán xem, trên dưới như nào đây.....Haha....Rất là bất ngờ nha
Để lại chút dấu chân nha =))
Ngày thứ hai Thẩm Mặc cùng Cổ Dĩ Mạt ngồi máy bay trở về Bắc Kinh, Lâm Uyên cùng Tần Mi nói là có chút chuyện, còn phải ở lại Thượng Hải đợi mấy ngày.
Sau khi hạ cánh, Cổ Dĩ Mạt cũng không để cho người của công ty tới đón, cũng không muốn lập tức tới công ty, liền đi theo tới nhà trọ của Thẩm Mặc ở Bắc Kinh.
Cổ Dĩ Mạt đã tới nhà trọ của Thẩm Mặc không ít lần, nhưng mỗi một lần tới vẫn luôn cảm thấy an ninh rất là thần bí.
Phòng trọ cũng không có lớn, chỉ có hai gian phòng, một căn phòng ngủ, một gian mở ra thông qua thư phòng.
Không có gì trang trí, rất đơn giản, màu sắc tương đối ôn hòa, ban đầu có chút vắng vẻ, sau khi bước vào rồi sẽ dần dần cảm thấy, rất là ấm áp, nhàn nhạt.
Cho nên so với nhà mình, Cổ Dĩ Mạt thích tới chỗ của Thẩm Mặc hơn.
Hơn nữa, gần đây, nàng cũng đang dự tính một kế hoạch, đến lúc thích hợp sẽ nói ra.
Thẩm Mặc để vali xuống, quay đầu nhìn Cổ Dĩ Mạt lúc quan sát căn phòng trong mắt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, dọc theo đường đi đích trong lòng lại không yên.
Nàng cũng không muốn gặp Tần Yên.
Nàng không hề muốn lần nữa nhớ lại những chuyện kia, nhớ lại những thứ mộng tưởng kia và thanh xuân dạt dào lúc trẻ.
Nàng rất yêu thích thiết kế, cho dù tính tình lãnh đạm, nhưng cũng sẽ bởi vì các tác phẩm được người ta đồng ý mà cao hứng, đó là lá cờ đỏ tươi đón gió tung bay, đó là ngôi sao trên trời rơi xuống, đó là ánh sáng chiếu rọi một đoạn nhân sinh của nàng.
Bây giờ nhưng lại, ngay cả cầm bút cũng không làm được.
Nàng nghĩ, nàng có thể vẫn còn rất hèn nhát.
Nàng buông xuống những điều phản bội kia, buông xuống những lạnh như băng đó, nhưng không buông được bị thương trên tay, không bỏ được nhưng thương tích trên người.
Cho nên, nàng không nghĩ sẽ gặp Tần Yên, vì khi gặp sẽ thức tỉnh quá khứ của nàng.
Nàng sợ Cổ Dĩ Mạt biết bản thân hèn yếu, sợ người mình yêu thương khi biết sẽ không chịu nổi đả kích, nàng sợ để cho nàng thất vọng.
Nếu như nói, trước khi có Cổ Dĩ Mạt bên cạnh Thẩm Mặc chính là một con chó sói cao ngạo ít lời, thì bây giờ, con chó sói đã bị thuần phục nguyện ý đi theo chủ nhân.
Giao thiệp với với tam giới, lăn lộn với hồng trần, không còn chú ý đến bất kì thứ gì nữa.
Khi một người cô độc được một người bên cạnh phá đổ vị trí, người đó sẽ liền, vạn kiếp bất phục.
Mà một cái thế giới cô độc của ngươi nếu vứt đi, nàng sẽ vĩnh viễn chìm vào vực sâu.
Cho nên, Thẩm Mặc sợ.
"Mặc?" Cổ Dĩ Mạt quan sát một hồi nhìn về phía Thẩm Mặc, nhưng lại phát hiện người này hiếm khi ngẩn người, có chút nghi ngờ gọi một tiếng.
"Hả? Chị trước nghỉ ngơi một chút, em đi tắm." Thẩm Mặc lấy lại tinh thần cùng con ngươi Cổ Dĩ Mạt mang đầy nghi ngờ nhìn nhau, đôi ngươi hổ phách thoáng qua một tia hỗn loạn, cầm lên khăn lông liền vào phòng tắm.
Nàng đóng cửa lại, dựa vào ở trên cửa, rũ xuống cái đầu vẫn luôn một mực ngẩng cao, sống lưng hơi cong, đưa tay nắm lấy chút ánh sáng mặt trời.
"Aizz. " Nàng nhắm mắt, chợt cảm thấy có chút mệt mỏi.
Thở dài không biết làm sao cùng muộn phiền.
Cổ Dĩ Mạt ngồi ở mép giường, nhìn theo hướng phòng tăm, con ngươi đen sâu, tràn đầy lo âu và nghi ngờ.
Lúc ở trên máy bay nàng đã cảm thấy Thẩm Mặc không nói một lời quả thật có điểm khác thường, lúc đó cho là quá mệt mỏi, bây giờ nghĩ lại, lại có chút kì lạ.
Nàng có chút buồn rầu.
Thẩm Mặc vốn rất lạnh nhạt, rất nhiều chuyện cũng không quá thích nói, nàng có thói quen thể hiện bằng hành động cùng ánh mắt.
Nàng rất thích dáng vẻ như vậy của Thẩm Mặc.
Nhàn nhạt dịu dàng, ôn nhu ấm áp.
Nhưng cũng chính là bởi vì như vậy, Thẩm Mặc có chuyện gì cũng sẽ không nói.
Trước kia thân thể Thẩm Mặc không thoải mái, nếu không phải nàng dắt lấy tay em ấy, phát hiện bàn tay lạnh như băng, còn không biết em ấy bị bệnh.
Nàng vì thế cùng Thẩm Mặc cãi nhau một lần, Thẩm Mặc lại chỉ lẳng lặng nhìn mình, bất luận mình có nói cái gì, đều là nhàn nhạt tiều tụy cười trả lời: " Được."
Điều này làm nàng không còn nổi nóng.
Mà lần đó, nàng cũng không có đi bệnh viện, chẳng qua là ra quầy thuốc bắc, về nấu lên rồi ngủ một giấc thật ngon.
Lại cũng không có nói cho mình là bị bệnh gì, chỉ là cười cười nói, thân thể hơi yếu.
Nàng cũng không còn cách gì.
"Dĩ Mạt." Phòng tắm truyền tới tiếng kêu có chút bất đắc dĩ của Thẩm Mặc.
Cổ Dĩ Mạt lấy lại tinh thần, đứng lên nhìn phòng tắm, nhẹ giọng trở lại: "Chị đây, có gì sao?"
"Em quên lấy quần áo, ở trong vali, một bộ đã xếp xong ở phía trên."
Chuyện như vậy, cho tói bây giờ cũng chỉ xuất hiện đối với Cổ Dĩ Mạt.
"Được." Cổ Dĩ Mạt mở ra vali, có chút để ý, nhìn về phía cuốn tra đêm đó, nhưng phát hiện đã không còn.
Trong đầu bỗng nhiên thoáng qua cái gì, nhưng lại không rõ ràng được, lòng tràn đầy nghi ngờ.
Cổ Dĩ Mạt cầm lấy quần áo, đi tới cửa phòng tắm, đem quần áo đưa cho cánh tay trắng nõn vương chút hơi nóng lộ ra bên ngoài, con ngươi thâm sâu không còn lạnh lẽo của thường ngày, một nửa nghi ngờ một nửa phiễn muộn.
Vốn là chuẩn bị đưa quần áo bàn tay chợt siết chặt lại, không để cho đối phương lấy đi, sau đó một cánh tay khác nắm lấy cánh tay đối phương, Thẩm Mặc còn chưa phản ứng kịp, liền bị Cổ Dĩ Mạt kéo ra ngoài, ngay thẳng đối mặt.
Tay trái của nàng còn nắm một đầu quần áo.
Sau khi Cổ Dĩ Mạt kéo Thẩm Mặc ra chợt có chút hối hận, bây giờ bên trong phòng còn chưa mở lò sưởi, nàng thể chất vốn rất lạnh, không biết là xót xa mình hay là đối phương, cầm quần áo qua ném lên giường, lại nhẹ nhàng đẩy Thẩm Mặc một cái, nắm hai vai nàng đem nàng đặt ở trên giường.
Cổ Dĩ Mạt hơi cau mày, nhìn mái tóc hơi ướt của Thẩm Mặc dính trên gò má, trong con ngươi nhưng lại loạn thành một đoàn.
"Làm sao vậy?" Thẩm Mặc nhìn cái người đang đè vai mình, hiếm thấy có chút do dự, nhìn hỗn loạn trong tròng mắt nàng, lòng một tiếng thở dài.
"Chị càng muốn hỏi em, em thế nào, mấy ngày nay có chút kỳ lạ." Cổ Dĩ Mạt nhìn khuôn mặt Thẩm Mặc dửng dưng không có một tia biểu tình, chợt có chút mệt mỏi. Chậm rãi buông lỏng thân thể, ôm lấy Thẩm Mặc một chút, mang hơi nóng cơ thể.
Aizz, quả nhiên vẫn là đã bị nhìn ra a.
Chị muốn nghe câu trả lời như thế nào đây? Em lại nên trả lời làm sao đây? Mà em lại làm sao trả lời đây?
---------------------------------------
Editor: Ừm, dù sao cũng nhịn không được đăng thêm một chương. Ngày mai mình đi học ba ca, sáng còn phải lên trường trực tuần, cho nên đại khái mai sẽ không có chương =)) Hì hì.... Theo như lí thuyết thì chương sau hẳn nên có gì đấy nhỉ....Hahahahahaha
Mọi người đoán xem, trên dưới như nào đây.....Haha....Rất là bất ngờ nha
Để lại chút dấu chân nha =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook