Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Lúc nửa đêm, thương thuyền phiên bang bỏ neo tại ngoại cảng “British No Georgia” đột nhiên bốc cháy, hơn nữa hỏa thế lan tràn cực nhanh, kẻ khác nhìn thấy mà giật mình.

Tiếp theo, chiếc “Rose Princess” do hầu tước Edward làm thuyền trưởng cũng hừng hực hỏa diễm.

Một vài thuyền đánh cá bên bờ cùng bến tàu nghe được tiếng kêu cứu, mới nhìn thấy hỏa quang trên hai chiếc thuyền lớn, vì vậy chạy tới cứu người. Không lâu sau, thuyền viên thương thuyền khác cũng giật mình tỉnh giấc, tự động triển khai hành động cứu viện.

Giải Ý đứng ở trên bờ cát, vô cùng lo lắng mà nhìn đại hỏa ảnh xa xa, mặc dù đang trong bóng đêm lại khá xa, nhưng dường như hắn đều có thể cảm giác được hỗn loạn bên kia.

Chẳng biết qua bao lâu, hắn rốt cục thấy được một bóng đen xuất hiện ngoài khơi rất gần hắn xuất hiện, tiếp theo toàn bộ thân hình chậm rãi lộ ra khỏi mặt nước, hướng hắn vững vàng đi tới.

Giải Ý luôn luôn bình tĩnh nhất thời lộ rõ vẻ vui mừng, chạy đến phía ấy, ôm chặt lấy y, liên thanh nói: “Giác Phi, Giác Phi, em không sao chứ?”

Ninh Giác Phi có chút mệt mỏi rã rời, nhưng hiển nhiên không thụ thương, lúc này thấy hắn sốt ruột như thế, liền cười cười ôm lấy hắn, vỗ nhẹ nhẹ: “Em không sao, yên tâm đi.”

Giải Ý vội vã đỡ y trở về nhà.

Bếp lò vẫn còn ấm nước nóng, dục dũng mộc chế để tại trù phòng, hắn nhanh chóng đem từng chậu từng chậu đổ vào đại mộc dũng, nói với Ninh Giác Phi: “Mau tắm rửa, rồi lên giường nghỉ ngơi đi.”

Ninh Giác Phi cởi y phục sũng nước biển ra, thư thư phục phục vào dục dũng sạch sẽ đầy nước nóng, cười nói với hắn: “Anh đừng căng thẳng, hiện tại là đầu hạ, nước biển không lạnh đâu.”

“Ừ, chỉ là có điểm lo lắng thôi.” Giải Ý nhìn đống y phục dạ hành hắc sắc trên mặt đất. “Bộ y phục này chắc phải vứt đi nhỉ?”

Ninh Giác Phi gật đầu: “Đúng. Anh cứ cất sang một bên đi, ngày mai em xử lý.”

Giải Ý liền cầm quần áo bao thật chặt lại, bỏ vào trong phòng, nhét dưới giường.

Ninh Giác Phi giản đơn mà đem nước biển trên người cùng tóc rửa sạch, rồi đứng dậy mặc trung y, đi vào gian phòng.

Giải Ý dùng khăn sạch thay lau tóc dài ướt đẫm, lúc này rốt cuộc mới yên tâm, nhẹ giọng hỏi: “Thuận lợi chứ?”

“Ừ, rất thuận lợi.” Ninh Giác Phi mỉm cười. “Bọn họ căn bản không ngờ tới sẽ có người đánh lén ban đêm, trên thuyền rất an tĩnh, người người đều ngủ ngon. Em đem dầu cùng hỏa dược thả ra, sau đó châm kíp nổ, chạy trước.”

Mấy ngày nay, Ninh Giác Phi giả dạng, cầm toàn bộ tiền bản thân cùng Giải Ý kiếm được hơn tháng nay đi tới trong thành mua pháo hoa, sau đó kiên trì mở hết chúng ra, lấy lưu hoàng hỏa dược, bào chế một chút, dùng giấy dầu bao chặc lại, rồi lại đi mua một thùng dầu, thực thi hành động.

Giải Ý nhìn y biến mất ở trong nước, mặc dù nghe y trước đó có nói qua: “Trong nước trọng lượng nhẹ hơn, mang mấy thứ này không có vấn đề gì.” Hắn vẫn rất lo lắng.

Hiện tại, hành động thành công rồi, hắn liền cảm thấy vui vẻ.

Hừng đông, xe ngựa Tưởng phủ chạy đến trước nhà họ, tổng quản phủ gọi hắn:”Giải công tử, Giải công tử, rất xin lỗi quấy rối rồi. Tri phủ đại nhân có việc gấp thỉnh ngài đi.”

Giải Ý cấp tốc đứng dậy: “Thỉnh đợi chút.”

Tại ánh bình minh Ninh Giác Phi nhìn hắn, mỉm cười: “Nhất định là quỷ dương muốn khởi binh vấn tội, anh cũng đừng khách khí. Mấy ngày nay em cũng đã hỏi thăm rồi, còn có chút lão nhân nhớ kỹ chuyện lần trước bọn họ tới, đương nhiên đó cũng là gia gia bọn họ nói cho bọn họ nghe thôi. Lần trước mấy người ngoại quốc này tới, người ở đây dĩ lễ tương đãi, sau đó, bọn họ say rượu thú tính đại phát, cường bạo hai người nữ nhi một hộ thân hào nông thôn, tỷ muội đó một người 16 tuổi, gần xuất giá, một người mới 14 tuổi, bị bọn họ cưỡng *** chí tử, vì thế làm nhiều người tức giận, đem bọn họ đánh đuổi khỏi nơi này.”

Giải Ý lại không biết việc này, vừa nghe, kinh ngạc một lúc rồi liền phẫn nộ: “Thì ra là thế, vậy anh cũng sẽ không khách khí với cái gã Louis kia nữa.”

Hắn chỉnh lý y phục xong xuôi, cấp tốc rửa mặt, rồi lên xe ngựa, vào thành.

Quả nhiên, Louis đang thở phì phì ngồi ở tri phủ nha môn, đôi mắt xanh sáng lóe như quỷ. Lý Dương cùng Tưởng Ngọc Sanh cùng ngồi bên, bởi vì ngôn ngữ bất thông, đều chỉ có thể cười cười, trên mặt sớm đã cương cứng.

Vừa nhìn thấy Giải Ý, bọn họ hòa hoãn một chút. Louis chỉ vào Lý Dương, quang quác mà nói.

Giải Ý lãnh tĩnh nghe, đơn giản cho rằng lần này trên thuyền cháy là gặp cường đạo, yêu cầu quan phủ địa phương phụ trách, trọng điểm đương nhiên là “Bắt đền”.

Giải Ý nghe xong, nhoẻn miệng cười nhạt, dùng từng chữ rõ ràng mà nói: “Thân vương điện hạ, ngài đã quên nói tiếng Anh rồi, nếu giả dạng, nên giả cho trót đi.”

Louis cả kinh, mắt mở to trừng hắn.

Thanh âm Giải Ý ôn hòa, nhưng lời nói ra cực kỳ bất thiện: “Xin hỏi ngài muốn bồi thường thế nào? Cắt đất đền tiền? Đem Tam Giang khẩu cho các anh thuê 99 năm?”

Louis càng kinh hãi, thốt ra: “Sao cậu lại biết?”

Giải Ý chậm rãi nói: “Là người của các anh nói ra.” Những lời này hắn dùng tiếng Tây Ban Nha mà nói.

Louis cả kinh đến mắt trừng như sắp lồi ra, nhất thời cứng họng.

Giải Ý mỉm cười, dùng tiếng Ý nói: “Chúng tôi có câu thành ngữ dân gian, trên đời không có tường nào không lọt gió. Các anh định làm gì? Tuy rằng chúng tôi không biết, nhưng ông trời biết rất rõ ràng. Đây là thiên hỏa, là thiên thần phù hộ chúng tôi nghiêm phạt đối với các anh.”

Louis sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Đông phương thần bí, quả nhiên đáng sợ.

Giải Ý lại dùng tiếng Pháp kế tục chậm rãi nói chuyện với Louis, hắn thuyết giảng phật giáo đạo giáo, thiếu chút nữa còn đọc luôn “Kinh thánh” ra. Hắn nói cho vị thân vương điện hạ này biết, Đông Phương từ xưa đến nay thì có hơn 3000 thần linh cùng bọn họ tồn tại, thời thời khắc khắc bảo hộ bọn họ. Cho nên, ngoại lai hay nhất là tâm tồn kính ý, nghìn vạn lần chớ hành động thiếu suy nghĩ.

Cuối cùng, hắn mỉm cười dùng tiếng Anh tổng kết: “Tôi nghĩ chuyện tối qua chỉ là thần linh cảnh cáo các anh, nếu như các anh không đi, chỉ sợ sẽ táng thân tha hương, vĩnh viễn không quay về được cố quốc đó.”

Sắc mặt Louis tái mét, ngồi ở một chỗ, miệng lẩm bẩm.

Giải Ý nghe không rõ ràng lắm, nhưng nghĩ có lẽ vị thân vương này đang cầu nguyện kiểu như “Chúa Trời phù hộ” hay “Thánh mẫu Maria” gì đó. Hắn chuyển hướng, khẽ cười nói với Lý Dương: “Ý tứ thân vương điện hạ là lần này hai thuyền bọn họ cháy, tổn thất rất lớn, cho nên tâm tình có điểm kích động.”

Lý Dương vội vã khom người gật đầu với Louis: “Cái này, hạ quan đương nhiên lý giải.”

Tưởng Ngọc Sanh trầm ổn mà hỏi thăm: “Bọn họ muốn cái gì?”

Giải Ý bình tĩnh cười nói: “Bọn họ cảm thấy tơ lụa cùng đồ sứ chúng ta thập phần thần kỳ, không bằng cho họ một chút.”

Tưởng Ngọc Sanh lập tức đáp ứng: “Không thành vấn đề. Ta đưa cho họ thượng đẳng tơ lụa cùng đồ sứ tốt nhất giá trị mười vạn lượng bạc.”

“Không cần tốt nhất, quỷ dương không nhìn được hàng mà.” Thần thái Giải Ý dễ dàng. “Đại khái là được rồi.”

Tưởng Ngọc Sanh nhất thời hiểu ý, cũng cười cười: “Vậy rất tốt. Ta lập tức triệu tập thương nhân thành, đem hàng trong kho mang ra, đem mấy món hàng không bán được đều đưa cho họ.”

Giải Ý gật đầu, trịnh trọng thông dịch: “Thân vương điện hạ, tri phủ đại nhân chúng ta cùng Tưởng lão tiên sinh quyết định giúp mọi người làm điều tốt, niệm tình các anh thiên lý xa xôi mà đến, cũng không dễ dàng, cho nên quyết định tặng cho các anh vài thuyền tơ lụa cùng đồ sứ, xem như chuyến đi này của các anh cũng có thu hoạch rồi.”

Louis vừa nghe, lập tức vô cùng vui sướng, liên tục gật đầu: “Tốt tốt tốt.”

Giải Ý lập tức nhìn chòng chọc vào gã: “Chúng ta một lời đã định, các anh vừa thu được hàng, lập tức nhổ neo, rời khỏi nước tôi.”

Louis hiên ngang lẫm liệt mà nói: “Được, chúng ta một lời đã định.”

Bận rộn năm ngày, bách tính Nam Sở cùng thương nhân đều rất dầy hậu đãi, không chỉ tặng bọn họ rất nhiều tơ lụa cùng đồ sứ, còn miễn phí biếu tặng cho bọn họ rất nhiều cấp dưỡng.

Tiếp theo, bến tàu lần thứ hai xuất hiện cảnh vạn chúng vui mừng rầm rộ.

Đội tàu phiên bang xếp thành hai hàng, tấu nhạc cung tống thân vương điện hạ cùng các vị quý tộc đại nhân lên thuyền.

Trên biển, một vài thuyền đánh cá Nam Sở tự phát mà hợp thành đội ngũ đưa tiễn, tới lui tuần tra bên thương thuyền viễn dương khổng lồ.

Khắp nơi đều là khuôn mặt tươi cười.

Lúc gần đi Edward nhìn đoàn người vô biên vô hạn, bỗng nhiên ý vị thâm trường mà nói với Giải Ý: “Dennis, trước khi tới đây, tôi đã đọc nhật ký hàng hải ông cố lưu lại, ông nói, dân tộc các cậu không thể chinh phục được. Tôi vốn không tin, nhưng hiện tại, tôi đã hiểu được rồi.”

Giải Ý mỉm cười, ôn hòa đáp: “Chúc anh lên đường bình an, sớm ngày cùng người nhà đoàn tụ.”

“Thank you.” Edward vươn tay ra với hắn. “Thanks, Dennis.”

Giải Ý rất tự nhiên mà đưa tay, cùng Edward bắt tay.

Mọi người Nam Sở chẳng bao giờ gặp qua lễ tiết Tây Dương này, nhất thời khe khẽ nói nhỏ, nghị luận.

Lúc này tóc Giải Ý vừa qua vai, hắn cũng tùy ý cột ra sau, nhìn qua có chút tương tự những người phiên bang. Dáng người hắn cùng với Edward nắm tay cực kỳ thạo, dường như trước đây đã nắm tay qua rất nhiều lần rồi.

Edward mê mẩn mà nhìn hắn: “Dennis, cậu biết ngôn ngữ chúng tôi, có tên bằng tiếng chúng tôi, vô cùng quen thuộc với lễ tiết chúng tôi, nếu như cậu không có gương mặt đông phương điển hình, tôi thật muốn hoài nghi huyết thống của cậu cũng là giống huyết thống chúng tôi.”

Giải Ý mỉm cười: “Huyết thống không trọng yếu, tâm mới là trọng yếu nhất”.

“Đúng vậy.” Edward cũng rộng rãi nở nụ cười. “Tôi trở lại sau này nhất định sẽ viết một quyển sách, Dennis, cậu sẽ chiếm một chương trọng yếu nhất.”

Giải Ý lễ phép khom người: “Đó là vinh hạnh của tôi.”

Edward cũng trả hành lễ một cách tiêu chuẩn cho hắn: “Đó cũng là vinh hạnh của tôi.”

Nhiễu nhương nửa ngày, rốt cục, đội tàu phiên bang khổng lồ từ từ rời bến.

Ngày sau, Giải Ý bị quấy rầy một chút. Rất nhiều người đều phi thường hiếu kỳ, không ngừng hỏi thăm hắn có thu học sinh không, muốn học chút tiếng phiên bang, nhất là mấy đại thương nhân, người Tây Dương đối với hàng hóa bọn họ đưa đều tấm tắc tán thán vô cùng, nhất thời bắt đầu sinh ý niệm buôn bán với Tây Dương trong đầu.

Giải Ý thấy rất phiền, nhưng lần hành động này của Ninh Giác Phi khiến cho bọn họ táng gia bại sản, hắn rốt cục đành quyết định nhận học trò, nhưng chỉ dạy tiếng Anh cùng tiếng Pháp, mỗi ngày buổi sáng giảng bài, buổi chiều viết chữ vẽ tranh. Ninh Giác Phi đồng tình hắn khổ cực, bình thường chạy đi giúp hắn dạy thay, nghiêm trang mà dạy học sinh ABCDEFG, nhưng trong bụng lại âm thầm nhẫn cười.

Buổi tối, y ôm Giải Ý, cười nói: “Em thấy anh muốn cải biến lịch sử ở đây rồi đó. Tương lai không lâu sau, chỉ sợ là người Nam Sở phát hiện tân đại lục.”

Giải Ý cũng cười: “Nếu như là vậy, anh phải cân nhắc dạy thêm cho bọn họ môn lịch sử nghệ thuật nữa. Đồng thời nói cho bọn họ, nếu như thấy đến quốc qua khác, nghìn vạn lần đừng học người Tây Ban Nha ngu ngốc, đốt sách giết sư, phải khách khí với người ta, bất quá nghìn vạn lần nhớ kỹ đem sách người ta in lại một phần gửi về cho anh. Anh thực sự là hiếu kỳ muốn chết.”

Ninh Giác Phi cười ha ha, thân thể bất tự giác mà cọ cọ nhẹ vào người hắn.

Giải Ý mỉm cười nhìn y: “Em nói em rốt cuộc giống Tiểu Bảo hay Tiểu Bối?”

Ninh Giác Phi ngẩn ra, lập tức hiểu được ý của hắn, giả vờ giận, nặng nề mà đè lên người hắn: “Hừ, dám nói như vậy, em ăn anh cho biết tay.”

END 15

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương