Tương Ngộ Chi Duyên
-
Chương 2
Thanh kiếm tra ngay ngắn vào vỏ cũng là lúc tất cả bọn sơn tặc ngã xuống máu tuôn xối xả.
Lam y nhân cau mày. Y ghét nhất là nhìn thấy máu me kinh khủng như vậy. Bạch y nhân lại có vẻ hài lòng với cách xử lý của nàng, thầm cảm thán mình rời khỏi giang hồ quá lâu hay sao mà một người mạnh như vậy lại không nhận ra.
Nhưng hắn cũng không có thời gian mà suy nghĩ nữa, bởi lam y nhân lại phun ra một ngụm máu. Hắn chạy tới đỡ y dậy, kiểm tra vết thương. Máu đã chuyển sang màu đen, môi y cũng đã tím tái, tơ máu tràn ra khỏi khóe miệng, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.
Lăng Nguyệt bước tới, vươn tay bắt mạch, nhíu mi, rút trong ống tay áo ra một bình nhỏ, mở nắp đưa đến bên miệng lam y nhân:
- Uống đi, giải dược. Đây là kịch độc, hôm nay không gặp được ta coi như ngươi mất mạng. Vận may của ngươi không tầm thường đâu.
Lam y nhân do dự, nhìn nàng có mấy phần nghi ngờ. Nàng nhíu mày nhìn lại, thờ ơ nói:
- Ngươi nghĩ ta lừa ngươi?
Y không nói. Nàng mỉm cười lắc đầu:
- Ta với ngươi không quen không biết, hại ngươi ta được lợi gi? Uống cũng chết, không uống cũng chết, ngươi có muốn thử một lần không?
Bạch y nhân bên cạnh khuyên nhủ y, có chút tán thưởng sự thẳng thắn đáng kinh ngạc kia của nàng:
- Miêu nhi, cô nương này không có ý hại chúng ta. Ngươi không thể chết tại đây được. Ngươi chết rồi ai bồi ta? Ngươi định bỏ Ngũ gia ta chắc?
Lam y nhân bất đắc dĩ ngước lên đối diện với cặp mắt đầy yêu thương và xót xa kia, mở miệng:
- Ngọc Đường, ta không có ý đó... - Y ngừng lại, có chút khó xử, lựa chọn im lặng. Đôi mắt y cụp xuống, sắc mặt tái nhợt cùng vết máu bên khóe môi càng làm y trông thê lương. Bạch y nhân đau lòng ôm y chặt hơn, nhìn nàng với ánh mắt phức tạp.
- Đừng lo, ta dù gì cũng được coi là một thần y, có mai danh ẩn tích thì tôn chỉ vẫn vĩnh viễn ưu tiên cho việc cứu người. Ngươi nhìn thế nào cũng là người tốt, ta cứu ngươi,sau này sẽ đòi lại một mối ân tình. Ta không phải là thánh nhân, không dễ dàng cho không ai thứ gì.
Lam y nhân nghe vậy, đã hơi xuôi xuôi, gật đầu. Bạch y nhân nhanh chóng cầm lấy lọ dược cho y uống. Uống xong, lam y nhân có vẻ bị say dược, hơi mơ màng. Quan sát phản ứng của y một chút, rồi nàng thu lại lọ không, bảo bạch y nhân:
- Để y ngồi xuống điều tức, ta sẽ truyền nội lực cho y, đẩy nốt độc tính còn sót lại trong người y ra. Sau đó chờ thêm một canh giờ là ổn.
Hắn nghe lời, đặt y ngồi khoanh chân lại, thì thầm với y:
- Miêu nhi, ráng điều hòa nội tức. Đề nàng khử độc xong chúng ta lại tiếp tục tra án.
Lam y nhân mở mắt, nhìn lên, thấy bóng dáng quen thuộc hơi mờ nhạt thì khẽ cười, ậm ừ:
- Ta đã biết, Ngọc Đường. Ta không sao. Người đừng lo.
Lăng Nguyệt nhìn hai người đang trấn an lẫn nhau, môi khẽ nhếch. Nhân sinh đôi lúc thật tốt đẹp. Có thể ở cạnh nhau là quá hạnh phúc rồi. Vô tình nhớ tới chuyện của mình, nàng hơi nhíu mày, thở dài một tiếng. Chỉ hi vọng cặp đôi này không gặp phải biến cố gì.
Nàng không có dị nghị gì với những mối tình đoạn tụ, có lẽ bởi vì bằng hữu huynh đệ của nàng có nhiều người như vậy. Nàng ngồi xuống sau lưng lam y nhân, hít khí vận công, hỏi y:
- Chuẩn bị chưa? Sẽ hơi đau, ráng chịu đựng, xong xuôi rồi ngươi có thể khỏe hơn. Độc này có tác dụng phụ là đả thông kinh mạch sau khi giải, tăng không ít nội lực.
Lam y nhân thoải mái cười, khuôn mặt trắng bệch tăng thêm sinh khí, lắc đầu nói:
- Có thể được cô nương cứu giúp, nhặt về được một cái mạng đã là may mắn của tại hạ, sao có thể vì chút đau đớn mà than phiền chứ?
Lăng Nguyệt lóe lên ý cười, đặt tay vào lưng y, từ từ rót nội lực sang thân thể y. Lam y nhân rùng mình, thầm kinh ngạc với nội lực thâm sâu khó lường của nữ nhân này. Y hi vọng người giúp y hôm nay sau này không trở thành địch nhân.
Lam y nhân cau mày. Y ghét nhất là nhìn thấy máu me kinh khủng như vậy. Bạch y nhân lại có vẻ hài lòng với cách xử lý của nàng, thầm cảm thán mình rời khỏi giang hồ quá lâu hay sao mà một người mạnh như vậy lại không nhận ra.
Nhưng hắn cũng không có thời gian mà suy nghĩ nữa, bởi lam y nhân lại phun ra một ngụm máu. Hắn chạy tới đỡ y dậy, kiểm tra vết thương. Máu đã chuyển sang màu đen, môi y cũng đã tím tái, tơ máu tràn ra khỏi khóe miệng, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.
Lăng Nguyệt bước tới, vươn tay bắt mạch, nhíu mi, rút trong ống tay áo ra một bình nhỏ, mở nắp đưa đến bên miệng lam y nhân:
- Uống đi, giải dược. Đây là kịch độc, hôm nay không gặp được ta coi như ngươi mất mạng. Vận may của ngươi không tầm thường đâu.
Lam y nhân do dự, nhìn nàng có mấy phần nghi ngờ. Nàng nhíu mày nhìn lại, thờ ơ nói:
- Ngươi nghĩ ta lừa ngươi?
Y không nói. Nàng mỉm cười lắc đầu:
- Ta với ngươi không quen không biết, hại ngươi ta được lợi gi? Uống cũng chết, không uống cũng chết, ngươi có muốn thử một lần không?
Bạch y nhân bên cạnh khuyên nhủ y, có chút tán thưởng sự thẳng thắn đáng kinh ngạc kia của nàng:
- Miêu nhi, cô nương này không có ý hại chúng ta. Ngươi không thể chết tại đây được. Ngươi chết rồi ai bồi ta? Ngươi định bỏ Ngũ gia ta chắc?
Lam y nhân bất đắc dĩ ngước lên đối diện với cặp mắt đầy yêu thương và xót xa kia, mở miệng:
- Ngọc Đường, ta không có ý đó... - Y ngừng lại, có chút khó xử, lựa chọn im lặng. Đôi mắt y cụp xuống, sắc mặt tái nhợt cùng vết máu bên khóe môi càng làm y trông thê lương. Bạch y nhân đau lòng ôm y chặt hơn, nhìn nàng với ánh mắt phức tạp.
- Đừng lo, ta dù gì cũng được coi là một thần y, có mai danh ẩn tích thì tôn chỉ vẫn vĩnh viễn ưu tiên cho việc cứu người. Ngươi nhìn thế nào cũng là người tốt, ta cứu ngươi,sau này sẽ đòi lại một mối ân tình. Ta không phải là thánh nhân, không dễ dàng cho không ai thứ gì.
Lam y nhân nghe vậy, đã hơi xuôi xuôi, gật đầu. Bạch y nhân nhanh chóng cầm lấy lọ dược cho y uống. Uống xong, lam y nhân có vẻ bị say dược, hơi mơ màng. Quan sát phản ứng của y một chút, rồi nàng thu lại lọ không, bảo bạch y nhân:
- Để y ngồi xuống điều tức, ta sẽ truyền nội lực cho y, đẩy nốt độc tính còn sót lại trong người y ra. Sau đó chờ thêm một canh giờ là ổn.
Hắn nghe lời, đặt y ngồi khoanh chân lại, thì thầm với y:
- Miêu nhi, ráng điều hòa nội tức. Đề nàng khử độc xong chúng ta lại tiếp tục tra án.
Lam y nhân mở mắt, nhìn lên, thấy bóng dáng quen thuộc hơi mờ nhạt thì khẽ cười, ậm ừ:
- Ta đã biết, Ngọc Đường. Ta không sao. Người đừng lo.
Lăng Nguyệt nhìn hai người đang trấn an lẫn nhau, môi khẽ nhếch. Nhân sinh đôi lúc thật tốt đẹp. Có thể ở cạnh nhau là quá hạnh phúc rồi. Vô tình nhớ tới chuyện của mình, nàng hơi nhíu mày, thở dài một tiếng. Chỉ hi vọng cặp đôi này không gặp phải biến cố gì.
Nàng không có dị nghị gì với những mối tình đoạn tụ, có lẽ bởi vì bằng hữu huynh đệ của nàng có nhiều người như vậy. Nàng ngồi xuống sau lưng lam y nhân, hít khí vận công, hỏi y:
- Chuẩn bị chưa? Sẽ hơi đau, ráng chịu đựng, xong xuôi rồi ngươi có thể khỏe hơn. Độc này có tác dụng phụ là đả thông kinh mạch sau khi giải, tăng không ít nội lực.
Lam y nhân thoải mái cười, khuôn mặt trắng bệch tăng thêm sinh khí, lắc đầu nói:
- Có thể được cô nương cứu giúp, nhặt về được một cái mạng đã là may mắn của tại hạ, sao có thể vì chút đau đớn mà than phiền chứ?
Lăng Nguyệt lóe lên ý cười, đặt tay vào lưng y, từ từ rót nội lực sang thân thể y. Lam y nhân rùng mình, thầm kinh ngạc với nội lực thâm sâu khó lường của nữ nhân này. Y hi vọng người giúp y hôm nay sau này không trở thành địch nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook