Tương Ngộ Chi Duyên
-
Chương 15
Lăng Nguyệt dứt khoát hạ một đường ấn ký, lưu cho Phong Vũ lời thề vạn năm. Trên khuôn mặt Phong lúc này là nụ cười bình thản. Hắn và Vũ, duyên phận này không bình thường, vì vậy người bình thường không thể hiểu. Chỉ có nàng, chủ nhân của họ, mới thấu nỗi lòng mà hắn ấp ủ bao lâu. Một lời nguyền thiên thu, cái này không ai làm được ngoài nàng, và cũng không ai có đủ ngoan tuyệt để thực hiện ngoài nàng.
Lăng Nguyệt nhìn Phong Vũ đang thích thú với ấn ký hiện trên mu bàn tay như hình xăm, giấu khóe môi đang không tự chủ mà nhếch lên sau ly rượu thơm nồng. Đem nỗi đau của mình làm lời cảnh báo cho người đi sau, quả là một điều tốt, nhỉ?
Ăn xong, Phong Vũ kéo nàng đi ngắm cảnh đêm ở Khai Phong. Họ chơi đến khuya mới mệt mỏi trở về phủ. Vửa bước chân trước vào cửa, nàng đột ngột quay phắt lại, mắt nhìn chằm chằm một góc đường. Phong Vũ giật mình nhìn nàng, cũng theo ánh nhìn của nàng phiêu tới mục tiêu – không có ai...
- Sao vậy tiểu thư? – Phong nhíu mày nhìn nàng, hắn không cảm giác được có người theo dõi a?
Nàng phất tay áo, lắc đầu:
- Có người đi qua mang theo sát ý, không nhằm vào chúng ta, không cần lo. Ta quá nhạy cảm mà thôi.
Tuy nàng nói như vậy, trong lòng vẫn mang khúc mắc: Sát ý lớn đến mức thoáng qua mà nàng cũng có thể nhận thấy, thì hận thù và ý muốn giết người của kẻ kia phải dữ dội tới mức nào chứ? Nhưng nghĩ lại một chút, nàng chớp mắt, ngược lại lập tức đem chuyện quẳng ra sau đầu. Mục tiêu của ngươi không là ta, việc gì ta phải đi lo chuyện bao đồng?
Chính nàng cũng từng mang không ít lệ khí, tâm đủ sâu, tình đủ độc, may mà có người khống chế nàng, nếu không đã ra ngoài lạm sát người vô tội. Từng là một người tàn nhẫn lãnh huyết, nàng tình nguyện mặc kệ người dưng, dù gì cũng một khuôn đúc ra từ Ma đế Lãnh Diễm, nàng là tân chủ nhân của Ma giới, há phải loại người dễ mềm lòng?
Lăng Nguyệt nhíu mày, dứt khoát bước đi, lưu lại một lời với Phong Vũ:
- Đi nghỉ đi, khuya rồi.
Hai người họ nhìn nhau, rồi đồng loạt chớp mắt chịu thua: Tiểu thư lại bắt đầu khó hiểu, làm thuộc hạ thật khổ mà....
Nàng trở về tiểu viện, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ngủ leo lên giường, chuẩn bị thổi tắt nến thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài. Ngừng lại hành động, nàng ngồi yên chờ đợi. Quả nhiên trong chốc lát sau vang lên tiếng gõ cửa.
- Có chuyện gì?
- Tiểu thư, là tôi... - Tiếng nữ nhân rụt rè cất lời. Nghe giọng nói kia, nàng ngồi thẳng lên, phất tay kéo tấm áo choàng khoác lên người, che đi lý y bằng lụa mỏng, tựa tiếu phi tiếu:
- Vào đi.
Cánh cửa kẽo kẹt kêu lên khi mở ra, gió đêm mát lạnh ùa vào, một bóng người nhanh như chớp lách vào, đóng kín cửa lại. Nhân ảnh quay lại, cúi người cung kính:
- Tiểu thư... – Lăng Nguyệt ngẩng lên nhìn, nụ cười ngày càng rõ ràng - người tới là Hiền Nhi. Ánh mắt nàng sáng rực, vì nàng cảm nhận được Hiền Nhi mang luồn hơi thở khác biệt hẳn so với lúc chiều gặp mặt.
Như để chứng thực phán đoán của Lăng Nguyệt, Hiền Nhi bước tới gần hơn, giọng nói không lớn nhưng vô cùng quyết đoán:
- Tiểu thư, tôi đã suy nghĩ kĩ. Từ nay về sau, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đi theo Người. Không, phải là thuộc hạ nguyện ý phục vụ, và chỉ nghe lệnh Người. – Tim cô bé đập thình thịch, nói ra điều mà cô bé đã mất hàng canh giờ suy nghĩ đắn đo.
Lăng Nguyệt đặt chân xuống, xỏ đôi dép gỗ đi trong phòng vào, đứng lên bước tới cạnh bàn ngồi xuống. Hiền Nhi chạy tới rót trà cho nàng, im lặng đứng đợi nàng lên tiếng. Nàng chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cô bé:
- Năm nay ngươi bao tuổi?
- Thuộc hạ còn một tháng nữa là tròn mười tám.
- Ngươi tại sao lại chọn ở lại đây? Nếu ngươi muốn, ngươi hoàn toàn có thể yêu cầu Hội đồng Trưởng lão phân công vào vị trí có đãi ngộ cao hơn rất nhiều.
Cô bé không trả lời ngay, ánh mắt trở nên mơ hồ như đang tự hỏi xem vì sao mình lại nguyện ý làm công việc của một nha hoàn bình thường mà bỏ qua vô số cơ hội khác tốt hơn?
- Tiểu thư, cái này thuộc hạ cũng không biết nữa. Từ khi được nhận vào Dạ Môn, thuộc hạ đã được giao đi theo Lâm thiếu và Lạc thiếu, ngày ngày phục vụ tại Lạc Lâm sơn trang. Hai người họ dạy thuộc hạ rất nhiều, dạy từ những cái đơn giản nhất. Có lẽ điều đó đã bào mòn đi ý chí chiến đấu của thuộc hạ. Ban đầu thuộc hạ trong lòng lúc nào cũng canh cánh chuyện báo thù cho cha mẹ, nhưng mấy năm nay không có lúc nào được rảnh rỗi để điều tra, hơn nữa Lâm thiếu và Lạc thiếu nói sẽ tra giúp, gần như thuộc hạ đã không nhớ tới.
Nói đến đây, cô bé dừng lại, lệ quang ứa ra trong hốc mắt bị cô ngẩng lên ép không cho rơi xuống. Lăng Nguyệt ngồi đờ ra, nhớ đến phụ mẫu mình hai trăm năm trước còn bị chia cắt thì không khỏi thông cảm cho Hiền Nhi – con cái nào mà không muốn sống bên cha mẹ, không muốn nhận tình yêu thương ruột thịt?
Nàng nhớ đến cha mình – Lăng Diễm, nhớ những lời hắn nhắc nhở khuyên răn mình, trong lòng ấm áp. Vẫy vẫy Hiền Nhi, gọi cô bé đến cạnh mình, rồi nàng rút trong tay áo ra một chiếc nhẫn bạch ngọc:
- Cái này ta cho ngươi. Mỗi người thân cận bên cạnh ta đều có tín vật riêng, ngươi không ngoại lệ. Chuyện trả thù gì đó, ta không cản trở ngươi, chỉ nói với ngươi một câu: Trả thù ra sao thì tùy ngươi, Dạ Môn chống lưng cho ngươi, cứ thoải mái, nhưng phải biết giữ mình, khống chế cảm xúc, đừng để bị lợi dụng, và cũng đừng đi sai đường. Nếu mất phương hướng, ngươi hoàn toàn có thể tìm đến ta, ta cho ngươi lời khuyên.
Hiền Nhi ngẩng lên, ánh mắt lóe sáng sự tin tưởng, nhận lấy chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng dưới ngọn nến:
- Tiểu thư, thuộc hạ nguyện sinh tử vì Người! – Cô bé chưa từng rung động sâu đến vậy, ngay cả khi Lâm thiếu và Lạc thiếu chỉ dạy cô. Hiền Nhi nhìn Lăng Nguyệt - Người này, cô sẽ thủ hộ đến hơi thở cuối cùng, tuyệt không hối hận!
Lăng Nguyệt day day trán, kéo tấm áo khoác sát vào người, trở về giường:
- Gọi Phong và Vũ tới đây.
Hiền Nhi dù thắc mắc vẫn rời đi gọi hai người. Không lâu sau, Phong Vũ thò đầu vào.
- Tiểu thư, có chuyện gì thế? Thuộc hạ đang bận mà... – Phong mặt hơi đỏ, áo quần xốc xếch, nhìn qua là hiểu “bận” cái gì rồi.
Vũ giơ chân đạp hắn, giọng vô cùng bình tĩnh:
- Ngươi còn lộn xộn nữa là cho xuống đất nằm nhé...
Hiền Nhi bước vào, mặt như cà chua chín: Cô vừa cắt đứt “việc tốt” của hai người này, muốn tìm một cái lỗ để chui quá...
Nàng cười cười, vẫy mọi người lại:
- Từ nay về sau, Hiền Nhi sẽ là thuộc hạ dưới trướng của ta, nằm dưới sự bảo hộ của ta, ngang hàng với các ngươi, Phong và Vũ. – Ánh mắt cô trở nên ôn hòa - Hiền Nhi, ngươi không có họ, ta cho ngươi họ của ta. Tên ngươi là Lăng Hiền Nhi, ngươi trở thành gia đình của ta, nên ngươi hãy nhớ: Ngươi phải hoàn toàn tuân thủ mệnh lệnh của ta. Trong Lăng gia, ta là gia chủ, có quyền lực tối cao. Ngươi gia nhập sau, tuổi cũng ít, cần nghe lời tiền bối. Phong Vũ, hai ngươi cũng phải chiếu cố Hiền Nhi nhiều hơn, rõ chưa?
Hai người Phong Vũ nghe điểm danh thì gật đầu:
- Thuộc hạ đã rõ.
- Được rồi, đi nghỉ đi, ta mệt rồi. – Nàng khoát tay đuổi họ đi.
- Người nghỉ ngơi sớm. – Phong còn đang bốc hỏa, để lại một lời chúc ngủ ngon rồi kéo Vũ về phòng “giải quyết” ngọn lửa bốc hừng hực nơi hạ thân.
Hiền Nhi cẩn thận đóng cửa phòng, quay về nơi ở của mình. Lăng Nguyệt lắc đầu, cởi áo khoác ra, thổi tắt nến, nằm xuống đắp chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này đến thật sâu và nhẹ nhàng, bởi tảng đá trong lòng nàng đã trở nên nhẹ hơn rất nhiều.
Lăng Nguyệt nhìn Phong Vũ đang thích thú với ấn ký hiện trên mu bàn tay như hình xăm, giấu khóe môi đang không tự chủ mà nhếch lên sau ly rượu thơm nồng. Đem nỗi đau của mình làm lời cảnh báo cho người đi sau, quả là một điều tốt, nhỉ?
Ăn xong, Phong Vũ kéo nàng đi ngắm cảnh đêm ở Khai Phong. Họ chơi đến khuya mới mệt mỏi trở về phủ. Vửa bước chân trước vào cửa, nàng đột ngột quay phắt lại, mắt nhìn chằm chằm một góc đường. Phong Vũ giật mình nhìn nàng, cũng theo ánh nhìn của nàng phiêu tới mục tiêu – không có ai...
- Sao vậy tiểu thư? – Phong nhíu mày nhìn nàng, hắn không cảm giác được có người theo dõi a?
Nàng phất tay áo, lắc đầu:
- Có người đi qua mang theo sát ý, không nhằm vào chúng ta, không cần lo. Ta quá nhạy cảm mà thôi.
Tuy nàng nói như vậy, trong lòng vẫn mang khúc mắc: Sát ý lớn đến mức thoáng qua mà nàng cũng có thể nhận thấy, thì hận thù và ý muốn giết người của kẻ kia phải dữ dội tới mức nào chứ? Nhưng nghĩ lại một chút, nàng chớp mắt, ngược lại lập tức đem chuyện quẳng ra sau đầu. Mục tiêu của ngươi không là ta, việc gì ta phải đi lo chuyện bao đồng?
Chính nàng cũng từng mang không ít lệ khí, tâm đủ sâu, tình đủ độc, may mà có người khống chế nàng, nếu không đã ra ngoài lạm sát người vô tội. Từng là một người tàn nhẫn lãnh huyết, nàng tình nguyện mặc kệ người dưng, dù gì cũng một khuôn đúc ra từ Ma đế Lãnh Diễm, nàng là tân chủ nhân của Ma giới, há phải loại người dễ mềm lòng?
Lăng Nguyệt nhíu mày, dứt khoát bước đi, lưu lại một lời với Phong Vũ:
- Đi nghỉ đi, khuya rồi.
Hai người họ nhìn nhau, rồi đồng loạt chớp mắt chịu thua: Tiểu thư lại bắt đầu khó hiểu, làm thuộc hạ thật khổ mà....
Nàng trở về tiểu viện, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ngủ leo lên giường, chuẩn bị thổi tắt nến thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài. Ngừng lại hành động, nàng ngồi yên chờ đợi. Quả nhiên trong chốc lát sau vang lên tiếng gõ cửa.
- Có chuyện gì?
- Tiểu thư, là tôi... - Tiếng nữ nhân rụt rè cất lời. Nghe giọng nói kia, nàng ngồi thẳng lên, phất tay kéo tấm áo choàng khoác lên người, che đi lý y bằng lụa mỏng, tựa tiếu phi tiếu:
- Vào đi.
Cánh cửa kẽo kẹt kêu lên khi mở ra, gió đêm mát lạnh ùa vào, một bóng người nhanh như chớp lách vào, đóng kín cửa lại. Nhân ảnh quay lại, cúi người cung kính:
- Tiểu thư... – Lăng Nguyệt ngẩng lên nhìn, nụ cười ngày càng rõ ràng - người tới là Hiền Nhi. Ánh mắt nàng sáng rực, vì nàng cảm nhận được Hiền Nhi mang luồn hơi thở khác biệt hẳn so với lúc chiều gặp mặt.
Như để chứng thực phán đoán của Lăng Nguyệt, Hiền Nhi bước tới gần hơn, giọng nói không lớn nhưng vô cùng quyết đoán:
- Tiểu thư, tôi đã suy nghĩ kĩ. Từ nay về sau, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đi theo Người. Không, phải là thuộc hạ nguyện ý phục vụ, và chỉ nghe lệnh Người. – Tim cô bé đập thình thịch, nói ra điều mà cô bé đã mất hàng canh giờ suy nghĩ đắn đo.
Lăng Nguyệt đặt chân xuống, xỏ đôi dép gỗ đi trong phòng vào, đứng lên bước tới cạnh bàn ngồi xuống. Hiền Nhi chạy tới rót trà cho nàng, im lặng đứng đợi nàng lên tiếng. Nàng chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cô bé:
- Năm nay ngươi bao tuổi?
- Thuộc hạ còn một tháng nữa là tròn mười tám.
- Ngươi tại sao lại chọn ở lại đây? Nếu ngươi muốn, ngươi hoàn toàn có thể yêu cầu Hội đồng Trưởng lão phân công vào vị trí có đãi ngộ cao hơn rất nhiều.
Cô bé không trả lời ngay, ánh mắt trở nên mơ hồ như đang tự hỏi xem vì sao mình lại nguyện ý làm công việc của một nha hoàn bình thường mà bỏ qua vô số cơ hội khác tốt hơn?
- Tiểu thư, cái này thuộc hạ cũng không biết nữa. Từ khi được nhận vào Dạ Môn, thuộc hạ đã được giao đi theo Lâm thiếu và Lạc thiếu, ngày ngày phục vụ tại Lạc Lâm sơn trang. Hai người họ dạy thuộc hạ rất nhiều, dạy từ những cái đơn giản nhất. Có lẽ điều đó đã bào mòn đi ý chí chiến đấu của thuộc hạ. Ban đầu thuộc hạ trong lòng lúc nào cũng canh cánh chuyện báo thù cho cha mẹ, nhưng mấy năm nay không có lúc nào được rảnh rỗi để điều tra, hơn nữa Lâm thiếu và Lạc thiếu nói sẽ tra giúp, gần như thuộc hạ đã không nhớ tới.
Nói đến đây, cô bé dừng lại, lệ quang ứa ra trong hốc mắt bị cô ngẩng lên ép không cho rơi xuống. Lăng Nguyệt ngồi đờ ra, nhớ đến phụ mẫu mình hai trăm năm trước còn bị chia cắt thì không khỏi thông cảm cho Hiền Nhi – con cái nào mà không muốn sống bên cha mẹ, không muốn nhận tình yêu thương ruột thịt?
Nàng nhớ đến cha mình – Lăng Diễm, nhớ những lời hắn nhắc nhở khuyên răn mình, trong lòng ấm áp. Vẫy vẫy Hiền Nhi, gọi cô bé đến cạnh mình, rồi nàng rút trong tay áo ra một chiếc nhẫn bạch ngọc:
- Cái này ta cho ngươi. Mỗi người thân cận bên cạnh ta đều có tín vật riêng, ngươi không ngoại lệ. Chuyện trả thù gì đó, ta không cản trở ngươi, chỉ nói với ngươi một câu: Trả thù ra sao thì tùy ngươi, Dạ Môn chống lưng cho ngươi, cứ thoải mái, nhưng phải biết giữ mình, khống chế cảm xúc, đừng để bị lợi dụng, và cũng đừng đi sai đường. Nếu mất phương hướng, ngươi hoàn toàn có thể tìm đến ta, ta cho ngươi lời khuyên.
Hiền Nhi ngẩng lên, ánh mắt lóe sáng sự tin tưởng, nhận lấy chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng dưới ngọn nến:
- Tiểu thư, thuộc hạ nguyện sinh tử vì Người! – Cô bé chưa từng rung động sâu đến vậy, ngay cả khi Lâm thiếu và Lạc thiếu chỉ dạy cô. Hiền Nhi nhìn Lăng Nguyệt - Người này, cô sẽ thủ hộ đến hơi thở cuối cùng, tuyệt không hối hận!
Lăng Nguyệt day day trán, kéo tấm áo khoác sát vào người, trở về giường:
- Gọi Phong và Vũ tới đây.
Hiền Nhi dù thắc mắc vẫn rời đi gọi hai người. Không lâu sau, Phong Vũ thò đầu vào.
- Tiểu thư, có chuyện gì thế? Thuộc hạ đang bận mà... – Phong mặt hơi đỏ, áo quần xốc xếch, nhìn qua là hiểu “bận” cái gì rồi.
Vũ giơ chân đạp hắn, giọng vô cùng bình tĩnh:
- Ngươi còn lộn xộn nữa là cho xuống đất nằm nhé...
Hiền Nhi bước vào, mặt như cà chua chín: Cô vừa cắt đứt “việc tốt” của hai người này, muốn tìm một cái lỗ để chui quá...
Nàng cười cười, vẫy mọi người lại:
- Từ nay về sau, Hiền Nhi sẽ là thuộc hạ dưới trướng của ta, nằm dưới sự bảo hộ của ta, ngang hàng với các ngươi, Phong và Vũ. – Ánh mắt cô trở nên ôn hòa - Hiền Nhi, ngươi không có họ, ta cho ngươi họ của ta. Tên ngươi là Lăng Hiền Nhi, ngươi trở thành gia đình của ta, nên ngươi hãy nhớ: Ngươi phải hoàn toàn tuân thủ mệnh lệnh của ta. Trong Lăng gia, ta là gia chủ, có quyền lực tối cao. Ngươi gia nhập sau, tuổi cũng ít, cần nghe lời tiền bối. Phong Vũ, hai ngươi cũng phải chiếu cố Hiền Nhi nhiều hơn, rõ chưa?
Hai người Phong Vũ nghe điểm danh thì gật đầu:
- Thuộc hạ đã rõ.
- Được rồi, đi nghỉ đi, ta mệt rồi. – Nàng khoát tay đuổi họ đi.
- Người nghỉ ngơi sớm. – Phong còn đang bốc hỏa, để lại một lời chúc ngủ ngon rồi kéo Vũ về phòng “giải quyết” ngọn lửa bốc hừng hực nơi hạ thân.
Hiền Nhi cẩn thận đóng cửa phòng, quay về nơi ở của mình. Lăng Nguyệt lắc đầu, cởi áo khoác ra, thổi tắt nến, nằm xuống đắp chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này đến thật sâu và nhẹ nhàng, bởi tảng đá trong lòng nàng đã trở nên nhẹ hơn rất nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook