Tướng Môn Độc Hậu
-
Chương 158: Công chúa dâm đãng
Trong đêm đông, trà đã lạnh, điểm tâm cũng lạnh, vậy mà người cao ngạo như hắn lại không hề chê trách.
Mặc dù chỉ đang ăn điểm tâm rất bình thường nhưng bộ dạng của hắn rất đẹp, như một bức họa động lòng người. Thẩm Diệu khơi bấc đèn, ánh sáng chiếu rọi, nàng nhìn tuyết phủ đầy trên áo hắn.
“Ngươi đến có chuyện gì?”
Tạ Cảnh Hành bận rộn, làm sao có thời gian mà ngồi ở trên cây đợi nàng, lời vừa rồi cũng chỉ trêu ghẹo mà thôi.
Tạ Cảnh Hành cười nói: “Không phải ngươi bảo ta giết Minh An sao?”
Thẩm Diệu sửng sốt hỏi: “Ngươi đã ra tay?”
“Đâu chỉ như vậy.”
Thẩm Diệu im lặng, thủ đoạn của Tạ Cảnh Hành nàng đã từng lĩnh giáo. Hai năm trước, khi hắn vẫn còn là tiểu Hầu gia, trong lễ hội hoa đăng vào lúc cứu nàng khỏi hai tên bắt cóc, nàng đã biết thủ đoạn của hắn lưu loát sạch sẽ. Hai năm sau, trong mật thất phủ Lâm An hầu, nàng lại một lần nữa chứng kiến sự quyết đoán của hắn.
Đôi lúc nàng nghĩ Tạ Cảnh Hành rất có phẩm chất của bật đế vương. Nhưng hắn và Phó Tu Nghi lại khác biệt, Phó Tu Nghi có thể vì ngôi vị hoàng đế mà ẩn nhẫn nhiều năm nằm gai nếm mật, còn hắn là kiểu người nếu thích thì sẽ dùng đao đoạt lấy.
Có lẽ đây là sự kiêu ngạo từ trong xương của hoàng thất Đại Lương.
Thẩm Diệu suy nghĩ rồi lại lắc đầu, nàng với Đại Lương xa xôi kia đâu có liên hệ gì, nàng nhìn Tạ Cảnh Hành có chút kỳ quái, từ bao giờ nàng đã có ý nghĩ bản thân và Tạ Cảnh Hành cùng một phe, nàng thật sự xem hắn là đồng minh rồi sao?
Nàng hỏi: “Ngươi đã làm gì nàng ta?” Trong lòng Thẩm Diệu có chút ác ý, nàng làm chủ lục cung nhiều năm, không phải là thiếu nữ hiền lành nhát gan, huống hồ Minh An còn là kẻ thù, nàng sẽ không thương hại.
“Háo hức như vậy sao?” Tạ Cảnh Hành buồn cười nhìn nàng, lười biếng nói: “Ngày mai ngươi sẽ biết.”
Thẩm Diệu suy ngẫm lời Tạ Cảnh Hành, chẳng lẽ chuyện của Minh An sẽ gây náo động lớn. Nàng hỏi tiếp: “Vậy Tạ Trường Võ đâu?”
Tạ Cảnh Hành ngay cả Minh An cũng hạ thủ, chắc chắn không buông tha Tạ Trường Võ.
Quả nhiên, Tạ Cảnh Hành đáp: “Giết rồi.”
“Ngươi không sợ Lâm An hầu biết việc sẽ thương tâm?” Thẩm Diệu nhìn hắn hỏi.
Hắn bưng chén trà lên nhấp một ngụm, đôi môi thấm nước trà ửng đỏ, nhưng hắn vẫn tươi cười không chút để ý nói: “Chuyện của phủ Lâm An hầu có quan hệ gì với ta?”
Rõ ràng là lời lạnh bạc, nhưng trong nụ cười đó lại có vài phần tự giễu.
Bắt đầu từ lúc xuống tay với huynh đệ Tạ gia, hắn đã chân chính quét sạch quan hệ với Lâm An hầu. Bởi nếu có một ngày Tạ Đỉnh phát hiện, dù không oán hận thì tình cảm hai người cũng không thể trở về như lúc ban đầu. Cha con lại hóa thù địch, dù không phải cha ruột nhưng Tạ Cảnh Hành cũng là con người, sẽ không vô tâm như những gì thể hiện ra bên ngoài.
Mỗi người đều có những bí mật riêng, thấy Tạ Cảnh Hành trầm tư, Thẩm Diệu cũng thôi không hỏi nữa. Trong đêm đại hàn thế này, có lẽ hắn cũng như nàng trằn trọc không ngủ được nên mượn thời tiết lạnh lẽo làm thanh tỉnh con người. Nếu như vậy, hai người bọn họ đúng là có cùng ý nghĩ. Bỗng nhiên nàng nhìn hắn thuận mắt hơn nhiều.
Tạ Cảnh Hành nhìn ánh mắt nàng, trong lòng hơi giật mình, bên ngoài lại ra vẻ tùy tiện hỏi: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Thương hại ta?”
Thẩm Diệu cười cười: “Ta ốc còn không mang nổi mình ốc, có tư cách gì thương hại người khác? Huống chi người đó lại là Duệ vương điện hạ một tay che trời.” Thẩm Diệu trêu chọc nói, câu chuyện được chuyển hướng, phần nào xua tan mây mù trong lòng Tạ Cảnh Hành.
Hắn nhướng mày, bước tới hai tay chống trên bàn, áp sát mặt Thẩm Diệu, cười nói: “Ngươi không cần tự coi nhẹ bản thân, đồng minh của ta hẳn là phải tài trí hơn người.” Hắn cố ý trầm giọng, hơi nóng phả vào mặt nàng: “Đương nhiên, nếu là nữ nhân của ta, vậy thì tư cách gì cũng có.”
Hắn rất anh tuấn, dù kiếp trước nàng là trung cung, gặp qua vô số người, cũng chưa thấy ai đẹp như hắn. Không chỉ vẻ bề ngoài, mà nét phong lưu tao nhã như khắc vào xương tủy, tỏa ra từ linh hồn, mỗi một cử động đều khiến người khác trầm mê, dù là ngày đông buốt giá nhất cũng có thể khiến người gặp người vui hoa gặp hoa nở. Khi hắn nhìn chằm chằm người đối diện sẽ làm người ta sinh ra ảo giác như cả thế giới chỉ còn lại đôi mắt thâm tình ấy.
Ánh mắt dừng lại trên làn môi Thẩm Diệu, như vấn vương lưu luyến, một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu, hắn chậm rãi cúi xuống.
Dưới ánh đèn, hai bóng dáng tựa hồ đang dây dưa triền miên, đan vào nhau thành một khối, nam nhân cao lớn, nữ nhân yêu kiều, như một bức tranh cá nước vui vầy.
Thẩm Diệu giật mình đẩy Tạ Cảnh Hành, ngượng ngùng vì động tác quá đột ngột nàng bưng chén trà lên uống một ngụm, ho nhẹ hai tiếng quay đầu sang hướng khác không nhìn mặt đối phương, hai má nóng bừng.
Tạ Cảnh Hành thình lình bị Thẩm Diệu đẩy thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hắn té lại ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Diệu luống cuống tay chân bưng trà lên uống, buồn bực trong lòng như tan biến, còn có chút buồn cười.
Hắn lười biếng nói: “Này.”
Thẩm Diệu không nhìn hắn, cúi đầu nhìn bóng mình trên mặt đất. Tạ Cảnh Hành cố ý trêu chọc: “Hóa ra ngươi cũng biết thẹn thùng a.”
Thẩm Diệu căm tức nhìn hắn.
Nét căm tức của một cô gái mềm mại, đáng yêu càng động lòng người. Bình thường Thẩm Diệu luôn bày ra vẻ đoan trang, hiện tại nàng mười phần xấu hổ, gò má trắng nõn đỏ bừng như say rượu làm Tạ Cảnh Hành nhớ đến đêm đông hai năm trước, nàng mặc trung y xõa mái tóc dài, say rượu đứng bên cửa sổ, bảo bản thân là hoàng hậu, chỉ trỏ muốn xem pháo hoa.
Hắn cười gọi: “Thẩm Diệu.”
“Chuyện gì?” Thẩm Diệu tức cành hông, nếu hắn mạnh bạo hoặc đùa giỡn mưu kế thủ đoạn, nàng đều có thể thản nhiên chống đỡ. Đằng này hắn đối xử với nàng như với một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, làm nàng không biết ứng phó ra sao. Kiếp trước ở trong cung, mọi người đối với nàng trăm y ngàn thuận, mặc dù có nói xấu sau lưng, nhưng khi tiếp xúc vẫn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, phong cách hành động tùy ý như Tạ Cảnh Hành nàng chưa từng gặp qua, vì cách hành xử của hắn khác người nên những đối sách của nàng cũng mất đi tác dụng.
“Ngươi vừa uống trà trong chén của ta.” Tạ Cảnh Hành nhắc nhở.
Thẩm Diệu cúi đầu nhìn qua, lập tức xấu hổ muốn chui xuống đất, cho hắn vào phòng đúng là một sai lầm!
“Xấu hổ à?” Tạ Cảnh Hành dường như rất thích xem bộ dáng này của nàng, tiếp tục lại gần.
Thẩm Diệu nghiêm mặt nói:“Đêm đã khuya, ngươi còn không chịu đi?”
Tạ Cảnh Hành im lặng nhìn nàng trong chốc lát, ánh mắt thâm thúy sắc bén, nếu là người bình thường quả thật không chống đỡ được, Thẩm Diệu cố gắng trấn định. Một lát sau, hắn đứng lên nói: “Thôi, nếu ngươi đã thẹn thùng, ta cũng không tiện quấy rầy.” Giọng nói ái muội miên man bất định, làm toàn thân Thẩm Diệu cứng đờ.
Hắn bước tới mở cửa sổ, Thẩm Diệu cũng đứng lên, hơi lạnh theo gió len vào phòng làm nàng rùng mình.
“Bên ngoài lạnh lắm, không cần tiễn. Cám ơn đã giữ ta lại, trà rất thơm, điểm tâm cũng rất ngon.” Bóng hắn lóe lên, biến mất khỏi cửa sổ. Thẩm Diệu bước tới định đóng cửa, đã thấy giữa trời tuyết, một bóng dáng oai hùng cao ngất đẹp tựa bức tranh, không biết đang nghĩ gì mà quay đầu lại cười với nàng, vẻ phong hoa tuyệt đại ấy, tựa như pháo hoa nở bừng giữa đêm đen.
“Lúc ngươi xấu hổ nhìn rất đáng yêu.”
Thẩm Diệu đóng đóng cửa sổ “rầm” một tiếng.
Kẻ này thật đáng ghét! Nàng không nên mềm lòng!
Nàng trở lại giường, ánh nến mỏng manh dường như sắp tắt, nhưng đôi mắt nàng lại sáng ngời như bảo thạch, rạng rỡ dị thường.
Nếu ở kiếp trước, Tạ Cảnh Hành phạm thượng, nàng sẽ lớn tiếng bảo hắn làm càn, sau đó cho người đưa hắn ra ngoài chém đầu, nhưng kiếp này nàng chỉ có thể chịu ức hiếp.
Nhưng vì sao nàng lại xấu hổ?
Dưới ánh đèn lay động, hàng mi hắn dài như cánh quạt, ánh mắt hắn… ánh mắt hắn đẹp hơn cả ánh trăng, làm say lòng người, đôi môi hắn…
Thẩm Diệu bỗng giật mình hồi thần, nàng lại day day trán, có lẽ mấy hôm nay mệt mõi, làm nàng cũng muốn điên rồi. Tạ Cảnh Hành anh tuấn như vậy, làm cho nữ nhân mê đắm là chuyện thường tình, giống như một tiểu quan ở lầu xanh thôi. Đúng, chính là như vậy. Nàng trấn an chính mình, để trái tim đập bình thường trở lại. Thẩm Diệu nằm xuống, khóe môi bất tri bất giác nhếch lên.
...
Ngày Đông ở kinh thành đặc biệt rét lạnh, nhưng dưới chân thiên tử vẫn phồn hoa yên ấm, so với người nơi khác có cảm giác ưu việt hơn hẳn, phàm là ngày đông mọi người sẽ dậy trễ hơn bình thường.
Tối qua tuyết lớn, may mắn là sáng nay đã ngừng rơi nên mọi người lục tục ra đường.
Mặt hồ Vạn Lễ đã kết thành một tầng băng dày, mấy cụ già ngày thường câu cá cũng không đến, mặt băng như vậy đào một cái hố để thả câu cũng mệt người.
Thiếu sự có mặt của mấy cụ già, lại có thêm bọn trẻ con nghịch ngợm, chúng thích nhất là mặt băng dày như thế này, có thể tha hồ chơi trượt băng. Mấy đứa trẻ này đều là con của những hộ tiểu thương xung quanh, dù bị mẹ quở trách sợ làm bẩn quần áo, hay sợ chúng bị thương, nhưng trẻ con ham chơi không bao giờ chú ý, vẫn vụng trộm đi.
Đến vị trí trung tâm, mấy đứa trẻ đặt tấm gỗ xuống, một người ngồi lên trên, một người ở phía sau đẩy, chơi rất vui vẻ. Một cô bé búi tóc trái đào ôm tấm gỗ ra xa, ý định trượt dài hơn một chút, đột nhiên dừng chân.
“Tiểu Xuân, ngươi đứng đó làm gì?” Một cậu bé thấy em gái đứng ngẩn người cất tiếng hỏi.
“Ca ca, khối băng kia nhìn thật kỳ quái.” Cô bé chỉ tay về phía trước.
…
Thành Nam có nhiều tửu lâu lớn, kéo theo đó là một loạt cửa hàng lớn nhỏ, phục vụ nhu cầu mọi người, chủ nhân những cửa hàng nhỏ thuộc dạng trung lưu, không kinh doanh nổi tửu lâu, nhưng nếu may mắn có được vị trí tốt thì làm ăn coi như khấm khá.
Sớm ngày đông, chưa có khách nhân, mọi người tụm năm tụm ba tụ lại uống trà, nói chuyện đông tây.
Đang bàn chuyện thời tiết càng ngày càng lạnh thì xa xa có mấy đứa trẻ chạy tới, thở hồng hộc. Nữ chưởng quầy bán son thấy vậy, trừng mắt quát: “A Đông, ngươi lại dẫn Tiểu Xuân đến hồ Vạn Lễ phải không, ta vừa cho nàng mặc áo bông mới, giờ lại ướt nhẹp, ngươi ngứa da à?”
Mấy chưởng quầy bên cạnh nghe vậy cũng sôi nổi rầy la hài tử nhà mình, mấy đứa trẻ chạy nhanh loạn thành một đoàn, quần áo lộn xộn, có đứa còn mất chiếc dép.
Ngay lúc đó, A Đông òa khóc: “Hồ Vạn Lễ… Hồ Vạn Lễ có người…”
Nghe tới đây, mọi người trở nên hoang mang: “Hỏng rồi, chẳng lẽ có đứa nhỏ nào rơi vào trong hồ băng?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, nữ chưởng quầy bán son là người nhiệt tình thẳng thắn, gấp gáp nói: “Còn chờ gì nữa, đều là hàng xóm láng giềng, mau đi xem còn cứu được không.”
Mọi người chạy tới trung tâm mặt hồ. Đến nơi ai nấy đều ngây người.
“Này… Đâu phải có người rơi xuống nước…” Nữ chưỡng quầy lẩm bẩm nói.
Xung quanh đã tập trung rất nhiều người xem náo nhiệt, vẻ mặt ai nấy đều cổ quái. Nhất là có một số người ăn mặc hoa lệ, quý khí bức người. Những kẻ này ngày thường không quan tâm chuyện của dân chúng, sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?
Giờ phút này, toàn thân Thái Lâm lạnh run, tuy hắn đã mặc rất dày, nhưng mặt hồ quá lạnh, từng đợt khí như kim châm theo lòng bàn chân chui vào, làm cho người được nuông chiều từ bé như hắn chống đỡ không nỗi.
“Trên mặt hồ có chuyện lạ gì?” Thái Lâm nói với vài hồ bằng cẩu hữu bên cạnh: “Mới sáng sớm sao lại kéo ta ra chỗ này?”
Sáng nay, hắn lại tụ tập với đám cậu ấm ăn không ngồi rồi, vốn muốn đi đánh bạc, ai ngờ nghe nói hồ Vạn Lễ có chuyện, bèn kéo nhau xem.
“Ta cũng có biết gì đâu.” Người nọ đáp: “Nghe hạ nhân nói giữa hồ có náo nhiệt, nên mới kéo ngươi đến. Hắc hắc…” Hắn kề sát tai Thái Lâm nói nhỏ: “Ngày thường chúng ta chỉ nghe kịch, xem sách hiểu chuyện tươi đẹp, hôm nay có thịt tươi cho ngươi xem”.
“Thịt…thịt sống?” Thái Lâm hoảng sợ, vội nói: “Ta không đi.” Dù ngày thường hắn thích xem chuyện lạ, từ nhỏ đã có danh xưng tiểu bá vương, nhưng từ sau khi bị Thẩm Diệu hù dọa ở cuộc thi bắn cung hai năm trước, hiện giờ lá gan hắn rất nhỏ a.
Bằng hữu kia không buông tha, tiếp tục nói: “Đến cũng đã đến rồi, phải nhìn xem, chỉ liếc mắt một cái, ngươi sợ cái gì?”
Thái Lâm bị kích, hùng hổ nói: “Ta sợ bao giờ? Đi, ta muốn nhìn xem thứ gì lại kích động như vậy?”
Bọn họ vốn đã đến gần trung tâm, rất nhiều người vây quanh giữa hồ chỉ trỏ. Bằng hữu kéo Thái Lâm đẩy lên phía trước, chỉ vào chính giữa nói: “Mau nhìn, mau nhìn, chính là cái này!”
Thái Lâm giương mắt nhìn hướng người kia chỉ.
Hắn nhìn thấy ba tượng băng. Hay nói đúng hơn là ba người bị đông chết, trở thành tượng băng.
Cái đáng xem chính là tư thế của ba người này.
Chính giữa là một nữ nhân, áo quần lỏng lẻo, lộ ra nửa thân trên trắng như tuyết, nam nhân bên cạnh bàn tay đang cởi yếm nàng, nam nhân phía sau hai tay vòng lên phía trước đỡ lấy bầu ngực của nàng, nữ nhân ngửa đầu tựa thân thể vào nam nhân phía sau, vẻ mặt mê ly. Tuy rằng cả ba đã bị đóng băng, động tác có vẻ cứng nhắc, nhưng hình ảnh tay ba sống động vượt xa xuân cung đồ, làm người ta miên man bất định. Người vây xem xung quanh đa số là nam nhân, có dân chúng bình thường, cũng có quý nhân kinh thành, ai nấy hám của lạ, dù đã đóng băng nhưng vẫn là một cô gái xinh đẹp, không làm người kinh sợ mà toát ra cỗ hương diễm.
Mọi người mở to mắt nhìn hình ảnh dâm loạn trước mắt, chẳng ai dư hơi tìm hiểu chân tướng, cũng không thắc mắc án tử này do đâu, làm chết ba mạng người vốn là chuyện đáng sợ vậy mà họ chỉ muốn biết nữ tử phóng đãng này là ai, từ đâu đến.
Thái Lâm nhìn chằm chằm ba tượng băng.
Bằng hữu bên cạnh nói: “Nữ nhân này thật xinh đẹp, không biết nhà ai có thể nuôi ra một tiểu mỹ nhân phong thái mê người như vậy.” Lời bình luận hệt như đang đánh giá gái thanh lâu.
Thái Lâm à ừ phụ họa lời bằng hữu, lại cẩn thận nhìn tượng băng kia, cô gái nhìn có vẻ quen quen.
Thái Lâm nói: “Vị cô nương này ta nhìn có chút quen mắt, ngươi xem thử có phải chúng ta đã từng gặp nàng ở hoa lầu không?”
Bằng hữu kia tỉ mỉ nhìn một phen, lắc đầu nói: “Không có khả năng, thanh lâu kinh thành từ sang trọng đến bình dân ta đều đã đi qua, cô nương này chưa từng gặp. Ngươi xem cái yếm nàng ta mặc là nạm vàng nha, nói không chừng là tiểu thư nhà quan, có khi là người trong cung cũng nên.”
Lời hắn nói chỉ là thuận miệng, nhưng lại làm Thái Lâm ngẩn ra.
Người của hoàng cung?
Thái Lâm trố mắt nhìn lại người con gái, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh cung yến, một nữ tử kiêu căng mặc sa mỏng có chút ương ngạnh chồng lên hình ảnh hiện tại. Hắn thất thanh kêu lên: “Công chúa Minh An!”
“Cái gì?” Bằng hữu kia ngẩn ra, hắn xuất thân thương nhân, bình thường không có cơ hội tiếp xúc người của hoàng cung, lời của Thái Lâm vừa nói khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Sắc mặt Thái Lâm tái đi, ở buổi triều cống, hắn chú ý đến Thẩm Diệu vì thế cũng chú ý luôn đối thủ tỉ thí bắn cung với nàng, thậm chí trước đó Thái Lâm còn cảm thấy Minh An và hắn, cả hai đều thất bại dưới tay Thẩm Diệu, đúng là đồng bệnh tương liên.
Mới cách mấy hôm mà Minh An đã trở thành một thi băng, còn cùng hai nam tử bày ra tư thế này giữa trời, quả là… mất mặt.
Lời nói thảng thốt của Thái Lâm mọi người xung quanh đều nghe rõ, không khí đột nhiên sôi nổi hẳn lên: “Ngươi nói là công chúa Minh An, vị tiểu công chúa nước Tần ư?”
“Trời ơi, thật sao, nữ nhân dâm đãng này là công chúa Minh An?”
“Công chúa một nước sao có thể như vậy… Không phải thật đâu.”
“Nhìn kỹ lại, trang phục của nữ nhân này quả có vài phần giống công chúa.”
...
Phong ba ở hồ Vạn Lễ rất nhanh được truyền tin đến hoàng cung, tin tức từ miệng dân chúng bay khắp kinh thành, tất nhiên cũng truyền đến Thẩm trạch.
Sau khi nói chuyện với Tạ Cảnh Hành, Thẩm Diệu trằn trọc không ngon giấc nên vừa sáng đã dậy. Nàng ăn cháo, nghĩ đến những lời nói tối qua, bỗng nhiên La Đàm từ bên ngoài vọt vào.
Thương thế của La Đàm mấy ngày nay được Cao Dương chữa trị rất tốt, tuy hắn vẫn nhấn mạnh nàng phải chú ý tĩnh dưỡng, nhưng sao La Đàm có thể nghe lời, nàng muốn làm gì thì cứ làm, tất cả đều nghi hoặc nàng có phải người bị thương thập tử nhất sinh mấy ngày trước hay không?
“Biểu muội! Biểu muội!” La Đàm hớt hải chạy vào, ngồi trước mặt Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu vẫn chăm chú ăn cháo. Mấy ngày nay Thẩm Tín không cho cả hai ra ngoài, tránh gặp kẻ xấu. La Đàm là người không thể ở yên một chỗ, cả ngày buồn đến mốc meo. Thẩm Diệu xem La Đàm như muội muội mà đối xử, khoan dung rất nhiều.
“Biểu muội, khoan hãy ăn, nghe ta nói một chuyện lớn a.” La Đàm ngồi nghiêm chỉnh.
Thẩm Diệu bất đắc dĩ, bỏ chiếc thìa trong tay xuống, nói: “Chuyện lớn gì?”
“Công chúa Minh An chết rồi!” La Đàm nói: “Sáng sớm hôm nay có người phát hiện thi thể của cô ấy ở hồ Vạn Lễ, toàn thân đóng băng, đang cùng với hai nam tử… đang… ây da, chính là loại chuyện đáng xấu hỗ đó, cả kinh thành đang bàn tán xôn xao.”
Mặc dù chỉ đang ăn điểm tâm rất bình thường nhưng bộ dạng của hắn rất đẹp, như một bức họa động lòng người. Thẩm Diệu khơi bấc đèn, ánh sáng chiếu rọi, nàng nhìn tuyết phủ đầy trên áo hắn.
“Ngươi đến có chuyện gì?”
Tạ Cảnh Hành bận rộn, làm sao có thời gian mà ngồi ở trên cây đợi nàng, lời vừa rồi cũng chỉ trêu ghẹo mà thôi.
Tạ Cảnh Hành cười nói: “Không phải ngươi bảo ta giết Minh An sao?”
Thẩm Diệu sửng sốt hỏi: “Ngươi đã ra tay?”
“Đâu chỉ như vậy.”
Thẩm Diệu im lặng, thủ đoạn của Tạ Cảnh Hành nàng đã từng lĩnh giáo. Hai năm trước, khi hắn vẫn còn là tiểu Hầu gia, trong lễ hội hoa đăng vào lúc cứu nàng khỏi hai tên bắt cóc, nàng đã biết thủ đoạn của hắn lưu loát sạch sẽ. Hai năm sau, trong mật thất phủ Lâm An hầu, nàng lại một lần nữa chứng kiến sự quyết đoán của hắn.
Đôi lúc nàng nghĩ Tạ Cảnh Hành rất có phẩm chất của bật đế vương. Nhưng hắn và Phó Tu Nghi lại khác biệt, Phó Tu Nghi có thể vì ngôi vị hoàng đế mà ẩn nhẫn nhiều năm nằm gai nếm mật, còn hắn là kiểu người nếu thích thì sẽ dùng đao đoạt lấy.
Có lẽ đây là sự kiêu ngạo từ trong xương của hoàng thất Đại Lương.
Thẩm Diệu suy nghĩ rồi lại lắc đầu, nàng với Đại Lương xa xôi kia đâu có liên hệ gì, nàng nhìn Tạ Cảnh Hành có chút kỳ quái, từ bao giờ nàng đã có ý nghĩ bản thân và Tạ Cảnh Hành cùng một phe, nàng thật sự xem hắn là đồng minh rồi sao?
Nàng hỏi: “Ngươi đã làm gì nàng ta?” Trong lòng Thẩm Diệu có chút ác ý, nàng làm chủ lục cung nhiều năm, không phải là thiếu nữ hiền lành nhát gan, huống hồ Minh An còn là kẻ thù, nàng sẽ không thương hại.
“Háo hức như vậy sao?” Tạ Cảnh Hành buồn cười nhìn nàng, lười biếng nói: “Ngày mai ngươi sẽ biết.”
Thẩm Diệu suy ngẫm lời Tạ Cảnh Hành, chẳng lẽ chuyện của Minh An sẽ gây náo động lớn. Nàng hỏi tiếp: “Vậy Tạ Trường Võ đâu?”
Tạ Cảnh Hành ngay cả Minh An cũng hạ thủ, chắc chắn không buông tha Tạ Trường Võ.
Quả nhiên, Tạ Cảnh Hành đáp: “Giết rồi.”
“Ngươi không sợ Lâm An hầu biết việc sẽ thương tâm?” Thẩm Diệu nhìn hắn hỏi.
Hắn bưng chén trà lên nhấp một ngụm, đôi môi thấm nước trà ửng đỏ, nhưng hắn vẫn tươi cười không chút để ý nói: “Chuyện của phủ Lâm An hầu có quan hệ gì với ta?”
Rõ ràng là lời lạnh bạc, nhưng trong nụ cười đó lại có vài phần tự giễu.
Bắt đầu từ lúc xuống tay với huynh đệ Tạ gia, hắn đã chân chính quét sạch quan hệ với Lâm An hầu. Bởi nếu có một ngày Tạ Đỉnh phát hiện, dù không oán hận thì tình cảm hai người cũng không thể trở về như lúc ban đầu. Cha con lại hóa thù địch, dù không phải cha ruột nhưng Tạ Cảnh Hành cũng là con người, sẽ không vô tâm như những gì thể hiện ra bên ngoài.
Mỗi người đều có những bí mật riêng, thấy Tạ Cảnh Hành trầm tư, Thẩm Diệu cũng thôi không hỏi nữa. Trong đêm đại hàn thế này, có lẽ hắn cũng như nàng trằn trọc không ngủ được nên mượn thời tiết lạnh lẽo làm thanh tỉnh con người. Nếu như vậy, hai người bọn họ đúng là có cùng ý nghĩ. Bỗng nhiên nàng nhìn hắn thuận mắt hơn nhiều.
Tạ Cảnh Hành nhìn ánh mắt nàng, trong lòng hơi giật mình, bên ngoài lại ra vẻ tùy tiện hỏi: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Thương hại ta?”
Thẩm Diệu cười cười: “Ta ốc còn không mang nổi mình ốc, có tư cách gì thương hại người khác? Huống chi người đó lại là Duệ vương điện hạ một tay che trời.” Thẩm Diệu trêu chọc nói, câu chuyện được chuyển hướng, phần nào xua tan mây mù trong lòng Tạ Cảnh Hành.
Hắn nhướng mày, bước tới hai tay chống trên bàn, áp sát mặt Thẩm Diệu, cười nói: “Ngươi không cần tự coi nhẹ bản thân, đồng minh của ta hẳn là phải tài trí hơn người.” Hắn cố ý trầm giọng, hơi nóng phả vào mặt nàng: “Đương nhiên, nếu là nữ nhân của ta, vậy thì tư cách gì cũng có.”
Hắn rất anh tuấn, dù kiếp trước nàng là trung cung, gặp qua vô số người, cũng chưa thấy ai đẹp như hắn. Không chỉ vẻ bề ngoài, mà nét phong lưu tao nhã như khắc vào xương tủy, tỏa ra từ linh hồn, mỗi một cử động đều khiến người khác trầm mê, dù là ngày đông buốt giá nhất cũng có thể khiến người gặp người vui hoa gặp hoa nở. Khi hắn nhìn chằm chằm người đối diện sẽ làm người ta sinh ra ảo giác như cả thế giới chỉ còn lại đôi mắt thâm tình ấy.
Ánh mắt dừng lại trên làn môi Thẩm Diệu, như vấn vương lưu luyến, một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu, hắn chậm rãi cúi xuống.
Dưới ánh đèn, hai bóng dáng tựa hồ đang dây dưa triền miên, đan vào nhau thành một khối, nam nhân cao lớn, nữ nhân yêu kiều, như một bức tranh cá nước vui vầy.
Thẩm Diệu giật mình đẩy Tạ Cảnh Hành, ngượng ngùng vì động tác quá đột ngột nàng bưng chén trà lên uống một ngụm, ho nhẹ hai tiếng quay đầu sang hướng khác không nhìn mặt đối phương, hai má nóng bừng.
Tạ Cảnh Hành thình lình bị Thẩm Diệu đẩy thiếu chút nữa ngã sấp xuống, hắn té lại ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Diệu luống cuống tay chân bưng trà lên uống, buồn bực trong lòng như tan biến, còn có chút buồn cười.
Hắn lười biếng nói: “Này.”
Thẩm Diệu không nhìn hắn, cúi đầu nhìn bóng mình trên mặt đất. Tạ Cảnh Hành cố ý trêu chọc: “Hóa ra ngươi cũng biết thẹn thùng a.”
Thẩm Diệu căm tức nhìn hắn.
Nét căm tức của một cô gái mềm mại, đáng yêu càng động lòng người. Bình thường Thẩm Diệu luôn bày ra vẻ đoan trang, hiện tại nàng mười phần xấu hổ, gò má trắng nõn đỏ bừng như say rượu làm Tạ Cảnh Hành nhớ đến đêm đông hai năm trước, nàng mặc trung y xõa mái tóc dài, say rượu đứng bên cửa sổ, bảo bản thân là hoàng hậu, chỉ trỏ muốn xem pháo hoa.
Hắn cười gọi: “Thẩm Diệu.”
“Chuyện gì?” Thẩm Diệu tức cành hông, nếu hắn mạnh bạo hoặc đùa giỡn mưu kế thủ đoạn, nàng đều có thể thản nhiên chống đỡ. Đằng này hắn đối xử với nàng như với một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, làm nàng không biết ứng phó ra sao. Kiếp trước ở trong cung, mọi người đối với nàng trăm y ngàn thuận, mặc dù có nói xấu sau lưng, nhưng khi tiếp xúc vẫn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, phong cách hành động tùy ý như Tạ Cảnh Hành nàng chưa từng gặp qua, vì cách hành xử của hắn khác người nên những đối sách của nàng cũng mất đi tác dụng.
“Ngươi vừa uống trà trong chén của ta.” Tạ Cảnh Hành nhắc nhở.
Thẩm Diệu cúi đầu nhìn qua, lập tức xấu hổ muốn chui xuống đất, cho hắn vào phòng đúng là một sai lầm!
“Xấu hổ à?” Tạ Cảnh Hành dường như rất thích xem bộ dáng này của nàng, tiếp tục lại gần.
Thẩm Diệu nghiêm mặt nói:“Đêm đã khuya, ngươi còn không chịu đi?”
Tạ Cảnh Hành im lặng nhìn nàng trong chốc lát, ánh mắt thâm thúy sắc bén, nếu là người bình thường quả thật không chống đỡ được, Thẩm Diệu cố gắng trấn định. Một lát sau, hắn đứng lên nói: “Thôi, nếu ngươi đã thẹn thùng, ta cũng không tiện quấy rầy.” Giọng nói ái muội miên man bất định, làm toàn thân Thẩm Diệu cứng đờ.
Hắn bước tới mở cửa sổ, Thẩm Diệu cũng đứng lên, hơi lạnh theo gió len vào phòng làm nàng rùng mình.
“Bên ngoài lạnh lắm, không cần tiễn. Cám ơn đã giữ ta lại, trà rất thơm, điểm tâm cũng rất ngon.” Bóng hắn lóe lên, biến mất khỏi cửa sổ. Thẩm Diệu bước tới định đóng cửa, đã thấy giữa trời tuyết, một bóng dáng oai hùng cao ngất đẹp tựa bức tranh, không biết đang nghĩ gì mà quay đầu lại cười với nàng, vẻ phong hoa tuyệt đại ấy, tựa như pháo hoa nở bừng giữa đêm đen.
“Lúc ngươi xấu hổ nhìn rất đáng yêu.”
Thẩm Diệu đóng đóng cửa sổ “rầm” một tiếng.
Kẻ này thật đáng ghét! Nàng không nên mềm lòng!
Nàng trở lại giường, ánh nến mỏng manh dường như sắp tắt, nhưng đôi mắt nàng lại sáng ngời như bảo thạch, rạng rỡ dị thường.
Nếu ở kiếp trước, Tạ Cảnh Hành phạm thượng, nàng sẽ lớn tiếng bảo hắn làm càn, sau đó cho người đưa hắn ra ngoài chém đầu, nhưng kiếp này nàng chỉ có thể chịu ức hiếp.
Nhưng vì sao nàng lại xấu hổ?
Dưới ánh đèn lay động, hàng mi hắn dài như cánh quạt, ánh mắt hắn… ánh mắt hắn đẹp hơn cả ánh trăng, làm say lòng người, đôi môi hắn…
Thẩm Diệu bỗng giật mình hồi thần, nàng lại day day trán, có lẽ mấy hôm nay mệt mõi, làm nàng cũng muốn điên rồi. Tạ Cảnh Hành anh tuấn như vậy, làm cho nữ nhân mê đắm là chuyện thường tình, giống như một tiểu quan ở lầu xanh thôi. Đúng, chính là như vậy. Nàng trấn an chính mình, để trái tim đập bình thường trở lại. Thẩm Diệu nằm xuống, khóe môi bất tri bất giác nhếch lên.
...
Ngày Đông ở kinh thành đặc biệt rét lạnh, nhưng dưới chân thiên tử vẫn phồn hoa yên ấm, so với người nơi khác có cảm giác ưu việt hơn hẳn, phàm là ngày đông mọi người sẽ dậy trễ hơn bình thường.
Tối qua tuyết lớn, may mắn là sáng nay đã ngừng rơi nên mọi người lục tục ra đường.
Mặt hồ Vạn Lễ đã kết thành một tầng băng dày, mấy cụ già ngày thường câu cá cũng không đến, mặt băng như vậy đào một cái hố để thả câu cũng mệt người.
Thiếu sự có mặt của mấy cụ già, lại có thêm bọn trẻ con nghịch ngợm, chúng thích nhất là mặt băng dày như thế này, có thể tha hồ chơi trượt băng. Mấy đứa trẻ này đều là con của những hộ tiểu thương xung quanh, dù bị mẹ quở trách sợ làm bẩn quần áo, hay sợ chúng bị thương, nhưng trẻ con ham chơi không bao giờ chú ý, vẫn vụng trộm đi.
Đến vị trí trung tâm, mấy đứa trẻ đặt tấm gỗ xuống, một người ngồi lên trên, một người ở phía sau đẩy, chơi rất vui vẻ. Một cô bé búi tóc trái đào ôm tấm gỗ ra xa, ý định trượt dài hơn một chút, đột nhiên dừng chân.
“Tiểu Xuân, ngươi đứng đó làm gì?” Một cậu bé thấy em gái đứng ngẩn người cất tiếng hỏi.
“Ca ca, khối băng kia nhìn thật kỳ quái.” Cô bé chỉ tay về phía trước.
…
Thành Nam có nhiều tửu lâu lớn, kéo theo đó là một loạt cửa hàng lớn nhỏ, phục vụ nhu cầu mọi người, chủ nhân những cửa hàng nhỏ thuộc dạng trung lưu, không kinh doanh nổi tửu lâu, nhưng nếu may mắn có được vị trí tốt thì làm ăn coi như khấm khá.
Sớm ngày đông, chưa có khách nhân, mọi người tụm năm tụm ba tụ lại uống trà, nói chuyện đông tây.
Đang bàn chuyện thời tiết càng ngày càng lạnh thì xa xa có mấy đứa trẻ chạy tới, thở hồng hộc. Nữ chưởng quầy bán son thấy vậy, trừng mắt quát: “A Đông, ngươi lại dẫn Tiểu Xuân đến hồ Vạn Lễ phải không, ta vừa cho nàng mặc áo bông mới, giờ lại ướt nhẹp, ngươi ngứa da à?”
Mấy chưởng quầy bên cạnh nghe vậy cũng sôi nổi rầy la hài tử nhà mình, mấy đứa trẻ chạy nhanh loạn thành một đoàn, quần áo lộn xộn, có đứa còn mất chiếc dép.
Ngay lúc đó, A Đông òa khóc: “Hồ Vạn Lễ… Hồ Vạn Lễ có người…”
Nghe tới đây, mọi người trở nên hoang mang: “Hỏng rồi, chẳng lẽ có đứa nhỏ nào rơi vào trong hồ băng?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, nữ chưởng quầy bán son là người nhiệt tình thẳng thắn, gấp gáp nói: “Còn chờ gì nữa, đều là hàng xóm láng giềng, mau đi xem còn cứu được không.”
Mọi người chạy tới trung tâm mặt hồ. Đến nơi ai nấy đều ngây người.
“Này… Đâu phải có người rơi xuống nước…” Nữ chưỡng quầy lẩm bẩm nói.
Xung quanh đã tập trung rất nhiều người xem náo nhiệt, vẻ mặt ai nấy đều cổ quái. Nhất là có một số người ăn mặc hoa lệ, quý khí bức người. Những kẻ này ngày thường không quan tâm chuyện của dân chúng, sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy?
Giờ phút này, toàn thân Thái Lâm lạnh run, tuy hắn đã mặc rất dày, nhưng mặt hồ quá lạnh, từng đợt khí như kim châm theo lòng bàn chân chui vào, làm cho người được nuông chiều từ bé như hắn chống đỡ không nỗi.
“Trên mặt hồ có chuyện lạ gì?” Thái Lâm nói với vài hồ bằng cẩu hữu bên cạnh: “Mới sáng sớm sao lại kéo ta ra chỗ này?”
Sáng nay, hắn lại tụ tập với đám cậu ấm ăn không ngồi rồi, vốn muốn đi đánh bạc, ai ngờ nghe nói hồ Vạn Lễ có chuyện, bèn kéo nhau xem.
“Ta cũng có biết gì đâu.” Người nọ đáp: “Nghe hạ nhân nói giữa hồ có náo nhiệt, nên mới kéo ngươi đến. Hắc hắc…” Hắn kề sát tai Thái Lâm nói nhỏ: “Ngày thường chúng ta chỉ nghe kịch, xem sách hiểu chuyện tươi đẹp, hôm nay có thịt tươi cho ngươi xem”.
“Thịt…thịt sống?” Thái Lâm hoảng sợ, vội nói: “Ta không đi.” Dù ngày thường hắn thích xem chuyện lạ, từ nhỏ đã có danh xưng tiểu bá vương, nhưng từ sau khi bị Thẩm Diệu hù dọa ở cuộc thi bắn cung hai năm trước, hiện giờ lá gan hắn rất nhỏ a.
Bằng hữu kia không buông tha, tiếp tục nói: “Đến cũng đã đến rồi, phải nhìn xem, chỉ liếc mắt một cái, ngươi sợ cái gì?”
Thái Lâm bị kích, hùng hổ nói: “Ta sợ bao giờ? Đi, ta muốn nhìn xem thứ gì lại kích động như vậy?”
Bọn họ vốn đã đến gần trung tâm, rất nhiều người vây quanh giữa hồ chỉ trỏ. Bằng hữu kéo Thái Lâm đẩy lên phía trước, chỉ vào chính giữa nói: “Mau nhìn, mau nhìn, chính là cái này!”
Thái Lâm giương mắt nhìn hướng người kia chỉ.
Hắn nhìn thấy ba tượng băng. Hay nói đúng hơn là ba người bị đông chết, trở thành tượng băng.
Cái đáng xem chính là tư thế của ba người này.
Chính giữa là một nữ nhân, áo quần lỏng lẻo, lộ ra nửa thân trên trắng như tuyết, nam nhân bên cạnh bàn tay đang cởi yếm nàng, nam nhân phía sau hai tay vòng lên phía trước đỡ lấy bầu ngực của nàng, nữ nhân ngửa đầu tựa thân thể vào nam nhân phía sau, vẻ mặt mê ly. Tuy rằng cả ba đã bị đóng băng, động tác có vẻ cứng nhắc, nhưng hình ảnh tay ba sống động vượt xa xuân cung đồ, làm người ta miên man bất định. Người vây xem xung quanh đa số là nam nhân, có dân chúng bình thường, cũng có quý nhân kinh thành, ai nấy hám của lạ, dù đã đóng băng nhưng vẫn là một cô gái xinh đẹp, không làm người kinh sợ mà toát ra cỗ hương diễm.
Mọi người mở to mắt nhìn hình ảnh dâm loạn trước mắt, chẳng ai dư hơi tìm hiểu chân tướng, cũng không thắc mắc án tử này do đâu, làm chết ba mạng người vốn là chuyện đáng sợ vậy mà họ chỉ muốn biết nữ tử phóng đãng này là ai, từ đâu đến.
Thái Lâm nhìn chằm chằm ba tượng băng.
Bằng hữu bên cạnh nói: “Nữ nhân này thật xinh đẹp, không biết nhà ai có thể nuôi ra một tiểu mỹ nhân phong thái mê người như vậy.” Lời bình luận hệt như đang đánh giá gái thanh lâu.
Thái Lâm à ừ phụ họa lời bằng hữu, lại cẩn thận nhìn tượng băng kia, cô gái nhìn có vẻ quen quen.
Thái Lâm nói: “Vị cô nương này ta nhìn có chút quen mắt, ngươi xem thử có phải chúng ta đã từng gặp nàng ở hoa lầu không?”
Bằng hữu kia tỉ mỉ nhìn một phen, lắc đầu nói: “Không có khả năng, thanh lâu kinh thành từ sang trọng đến bình dân ta đều đã đi qua, cô nương này chưa từng gặp. Ngươi xem cái yếm nàng ta mặc là nạm vàng nha, nói không chừng là tiểu thư nhà quan, có khi là người trong cung cũng nên.”
Lời hắn nói chỉ là thuận miệng, nhưng lại làm Thái Lâm ngẩn ra.
Người của hoàng cung?
Thái Lâm trố mắt nhìn lại người con gái, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh cung yến, một nữ tử kiêu căng mặc sa mỏng có chút ương ngạnh chồng lên hình ảnh hiện tại. Hắn thất thanh kêu lên: “Công chúa Minh An!”
“Cái gì?” Bằng hữu kia ngẩn ra, hắn xuất thân thương nhân, bình thường không có cơ hội tiếp xúc người của hoàng cung, lời của Thái Lâm vừa nói khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Sắc mặt Thái Lâm tái đi, ở buổi triều cống, hắn chú ý đến Thẩm Diệu vì thế cũng chú ý luôn đối thủ tỉ thí bắn cung với nàng, thậm chí trước đó Thái Lâm còn cảm thấy Minh An và hắn, cả hai đều thất bại dưới tay Thẩm Diệu, đúng là đồng bệnh tương liên.
Mới cách mấy hôm mà Minh An đã trở thành một thi băng, còn cùng hai nam tử bày ra tư thế này giữa trời, quả là… mất mặt.
Lời nói thảng thốt của Thái Lâm mọi người xung quanh đều nghe rõ, không khí đột nhiên sôi nổi hẳn lên: “Ngươi nói là công chúa Minh An, vị tiểu công chúa nước Tần ư?”
“Trời ơi, thật sao, nữ nhân dâm đãng này là công chúa Minh An?”
“Công chúa một nước sao có thể như vậy… Không phải thật đâu.”
“Nhìn kỹ lại, trang phục của nữ nhân này quả có vài phần giống công chúa.”
...
Phong ba ở hồ Vạn Lễ rất nhanh được truyền tin đến hoàng cung, tin tức từ miệng dân chúng bay khắp kinh thành, tất nhiên cũng truyền đến Thẩm trạch.
Sau khi nói chuyện với Tạ Cảnh Hành, Thẩm Diệu trằn trọc không ngon giấc nên vừa sáng đã dậy. Nàng ăn cháo, nghĩ đến những lời nói tối qua, bỗng nhiên La Đàm từ bên ngoài vọt vào.
Thương thế của La Đàm mấy ngày nay được Cao Dương chữa trị rất tốt, tuy hắn vẫn nhấn mạnh nàng phải chú ý tĩnh dưỡng, nhưng sao La Đàm có thể nghe lời, nàng muốn làm gì thì cứ làm, tất cả đều nghi hoặc nàng có phải người bị thương thập tử nhất sinh mấy ngày trước hay không?
“Biểu muội! Biểu muội!” La Đàm hớt hải chạy vào, ngồi trước mặt Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu vẫn chăm chú ăn cháo. Mấy ngày nay Thẩm Tín không cho cả hai ra ngoài, tránh gặp kẻ xấu. La Đàm là người không thể ở yên một chỗ, cả ngày buồn đến mốc meo. Thẩm Diệu xem La Đàm như muội muội mà đối xử, khoan dung rất nhiều.
“Biểu muội, khoan hãy ăn, nghe ta nói một chuyện lớn a.” La Đàm ngồi nghiêm chỉnh.
Thẩm Diệu bất đắc dĩ, bỏ chiếc thìa trong tay xuống, nói: “Chuyện lớn gì?”
“Công chúa Minh An chết rồi!” La Đàm nói: “Sáng sớm hôm nay có người phát hiện thi thể của cô ấy ở hồ Vạn Lễ, toàn thân đóng băng, đang cùng với hai nam tử… đang… ây da, chính là loại chuyện đáng xấu hỗ đó, cả kinh thành đang bàn tán xôn xao.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook