Tướng Môn Độc Hậu
-
Chương 118-2: La gia
Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng, Kinh Trập và Cốc Vũ đã tới hầu hạ Thẩm Diệu rời giường. Khi vào phòng, hai người nhìn thấy Thẩm Diệu ngủ trên ghế dài, trên người không có chăn mà chỉ đắp một chiếc áo lông cừu.
Bọn họ hết sức kinh ngạc, áo này ở đâu mà ra, Kinh Trập tiến lên đánh thức Thẩm Diệu, nàng tỉnh dậy nhìn chiếc áo kia cũng không nhớ gì.
Rượu hoa mai tuy say nhưng đúng là không gây choáng váng, Thẩm Diệu không hề nhớ đã về phòng lúc nào, xảy ra chuyện gì.
“Y phục của tiểu thư đều ở trong phòng này, hay là tối qua tiểu thư say rượu nên tự mình lấy ra?” Kinh Trập dò xét hỏi: “Nhưng áo lông này nô tỳ mới nhìn thấy lần đầu.”
Các nàng cũng không nghĩ đến vẫn đề khác, vì tối qua bên ngoài có người thủ vệ, Thẩm Diệu thì vẫn bình an đứng đây. Thẩm Diệu nói: “Ngươi cầm ra ngoài hỏi chủ nhà xem có phải của họ không?”
Đến khi hỏi lại, chủ nhà lắc đầu bảo: “Da lông tốt như vậy, nhà chúng ta mua không nỗi, chắc là của tiểu thư nhưng người lại không nhớ đó thôi.”
Thẩm Khâu nhìn qua chiếc áo, sờ một chút rồi nói: “Lông cừu này đúng là cực phẩm, muội muội, chiếc áo này ngươi mua chắc tốn không ít bạc, cắt may khéo léo đẹp mắt, nhưng ta thấy hình như hơi to so với ngươi.”
Thẩm Diệu cầm lại chiếc áo khoát kia, trong lòng buồn bực, tại sao nàng không có ấn tượng gì với chiếc áo này, nhưng nghe Thẩm Khâu bảo áo này đắt tiền nên nàng theo bản năng muốn thu hồi lại, mặt không đổi sắc nói: “Nói một chút ta liền nhớ ra, chiếc áo này ta mua ở kinh thành, Kinh Trập, ngươi cất vào đi.”
Kinh Trập nghe vậy cũng không suy nghĩ sâu xa, lập tức vâng dạ, cầm áo choàng bỏ vào trong rương. Thẩm Diệu lắc lắc đầu, mặc kệ áo choàng kia nguồn gốc ra sao, hiện giờ gia đình nàng không còn như trước kia, đến Tiểu Xuân Thành chắc chắn chỗ nào cũng cần dùng đến bạc, có lẽ đến một ngày nào đó, chiếc áo choàng này có thể giúp đỡ chút bạc a.
Rời khỏi kinh thành, tâm tình được buông lỏng nên dù đường xá xa xôi, gian nan vất vả, Thẩm Diệu cũng không hề kêu ca. Bên cạnh cũng toàn là tay chân thân tín của Đại phòng nên ngày càng khắng khít.
Hành trình gần nửa năm, cuối cùng cũng đến Tiểu Xuân Thành.
Đây là biên cảnh Minh Tề, một thành trì rất nhỏ bé, vị quan to nhất trong thành là đại tướng quân La Tùy, phụ thân của La Tuyết Nhạn. Từ khi nhậm chức, La Tùy rất tận tâm bảo vệ người dân trong thành an cư lạc nghiệp, nhưng núi cao hoàng đế xa, công lao này cũng không được chú ý, nhiều năm trôi qua, La gia không nổi trội, chỉ có chút uy danh ở Tiểu Xuân Thành.
Binh lính canh giữ cửa thành thấy La Tuyết Nhạn đưa ra lệnh bài tùy thân, toàn bộ đứng nghiêm, hết sức cung kính, lại cho người đến La gia báo tin. Đoàn người Thẩm gia vừa vào thành đã thu hút toàn bộ sự chú ý của dân chúng, mọi người sôi nổi hỏi thăm, biết được đây là người nhà La Tuyết Nhạn, ai cũng vui vẻ chào đón.
Kinh Trập nhẹ nhàng vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài rồi nói với Thẩm Diệu: “Tiểu thư, đã đến Tiểu Xuân Thành.”
Thẩm Diệu nhìn thoáng ra bên ngoài.
Nơi này đất đai khô cằn quanh năm gió cát, màu da của nữ nhân hơi rám nắng, có vẻ anh khí hoạt bát chứ không thâm trầm nũng nịu trắng trẻo như nữ nhân ở kinh thành. Tiểu thương hai bên đường buôn bán nhộn nhịp, xem ra đồ vật không hề thiếu thốn.
Kinh Trập vui vẻ trong lòng, những lo lắng như tan biến, nói: “Tiểu thư, Tiểu Xuân Thành không thua kém Định kinh bao nhiêu đâu.”
“Kiều Kiều có thích nơi này không?” La Tuyết Nhạn bất an hỏi. Nàng sợ nhất chính là Thẩm Diệu không quen ở nơi nay, La Tuyết Nhạn từ nhỏ lớn lên ở Tiểu Xuân Thành, đương nhiên cảm thấy nơi đây rất tốt. Thẩm Khâu và Thẩm Tín đều là võ tướng trên chiến trường, đối với hoàn cảnh sống không đòi hỏi, chỉ lo lắng cho đứa con gái được nuông chiều từ tấm bé này.
Thẩm Diệu cười nói: “Nơi này rất tốt.”
La Tuyết Nhạn nghe vậy thì cười rạng rỡ: “Chúng ta đang đến nhà ông ngoại. Ngươi còn chưa biết mặt ông ngoại đâu, ngươi có hai người cậu, ba ca ca và một tỷ tỷ. Bọn họ đều là người tốt, ngươi nhìn thấy chắc chắn sẽ thích.”
La lão phu nhân chết sớm, nhiều năm nay La Tùy vẫn sống một mình. Ông có ba người con, La Tuyết Nhạn là con gái út. Lúc Thẩm Diệu được sinh ra ông có đến kinh thành thăm một lần, sau đó vì khoảng cách quá xa, chưa có dịp gặp lại. Kiếp trước ấn tượng của Thẩm Diệu đối với La gia rất mơ hồ, nay được La Tuyết Nhạn giới thiệu, nàng cũng chăm chú lắng nghe.
Trước cửa La phủ có rất nhiều dân chúng vây quanh xem náo nhiệt. Còn có người La gia ra tiếp đón.
La Tùy đứng đầu, phía sau có hai vợ chồng trung niên, phía sau là ba thiếu niên và một cô gái. Mấy thiếu niên kia mặt mày đoan chính, uy phong lẫm liệt, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã bộc lộ những nét đặc sắc của con nhà tướng, vị thiếu nữ kia da màu lúa mạch, đôi mắt hạnh to tròn linh động, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, vừa nhìn đã biết là một người mạnh mẽ kiên cường. Nàng kéo tay thiếu niên bên cạnh hỏi: “Đại ca, biểu muội là người thế nào?”
Thiếu niên kia tính tình ôn hòa, bị nàng kéo cũng không nóng nảy: “Có lẽ là một người tốt.”
“Cái gì mà có lẽ chứ, ngươi nói rõ ràng chút đi.” Cô gái chưa buông tha nói: “Chắc là xinh đẹp chút thôi, ta nghe nói các cô nương kinh thành đều rất xinh đẹp, nhưng tính tình thì khó chịu. Nói đâu xa, mới năm trước có một tiểu thư kinh thành đến Tiểu Xuân Thành của chúng ta làm khách, nàng ấy nói có quen biết biểu muội mà, nghe nói danh tiếng của biểu muội ở kinh thành không được tốt.” Càng nói về sau giọng nàng càng nhỏ.
“Đàm nhi!” Một tiếng quát chói tai đánh gãy lời thiếu nữ, người quát chính là La Tùy, hắn trừng mắt nhìn thiếu nữ gọi là Đàm nhi. Cô gái vội đứng thẳng lưng, thè lưỡi ra, không dám bình luận nữa.
Nàng im lặng, nhưng có người khác thay nàng ra mặt, đó là một thiếu niên ít tuổi hơn, tính tình có vẻ hoạt bát, hắn kéo tay Đàm nhi nói: “Gia gia đúng là bất công, biểu muội còn chưa đến thì người đã tỏ ra thiên vị rồi. Ta thật muốn xem, biểu muội này là thần thánh phương nào.”
Thẩm Tín hàng năm đóng quân ở Tây Bắc, thời điểm ra biên cương đều đi ngang Tiểu Xuân Thành, La gia ai cũng biết Thẩm Khâu, đồng thời ai cũng tò mò về Thẩm Diệu. Thiên hạ này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Ngẫu nhiên cũng sẽ có quan viên bị giáng chức hoặc đi ngang Tiểu Xuân Thành, mà tiếng tăm phế vật lừng lẫy của Thẩm Diệu thì ở kinh thành không ai không biết.
Nhưng cũng chỉ là được nghe nói, hôm nay sẽ được gặp người thật việc thật, nên ai cũng mong chờ, dân chúng bên ngoài có lẽ cũng chỉ muốn xem bộ dạng Thẩm Diệu rốt cuộc là như thế nào thôi.
Trong lúc mọi người đang xì xào bàn tán, mấy chiếc xe ngựa cũng chậm rãi tiến đến, đi đầu ngồi trên lưng chiến mã chính là Thẩm Tín và Thẩm Khâu, theo sau là xe ngựa và binh lính.
“Nhạc phụ.” Thẩm Tín nhảy xuống ngựa, Thẩm Khâu cũng nhanh chân đuổi kịp, chạy đến trước mặt La Tùy cười nói: “Ngoại tổ.”
La Tùy gật đầu với hai người rồi hướng ánh mắt về phía xe ngựa, hắn cũng mong chờ đứa cháu ngoại gái này.
Một phụ nữ trung niên đứng bên cạnh ông nói: “Tiểu cô và Kiều Kiều chắc là đang ở trong xe ngựa, đường xa như vậy nhất định rất mệt mõi.”
Nàng vừa dứt lời, đã thấy rèm xe ngựa được vén lên, Kinh Trập và Cốc Vũ đỡ tay La Tuyết Nhạn bước xuống, sau đó La Tuyết Nhạn lại đưa tay vào trước cửa xe, đón một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương khom người bước xuống xe ngựa, lúc ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, La Tuyết Nhạn cầm tay nàng nói: “Kiều Kiều, chúng ta về đến nhà rồi.”
Cô gái gọi là Đàm nhi há hốc miệng trố mắt nhìn trân trối.
Tiểu Xuân Thành quanh năm nắng gió, làn da các cô gái đều bị đen xạm, da trắng rất hiếm thấy, huống chi làn da trắng nõn như bạch ngọc kia đúng là chưa từng được gặp. Tiểu cô nương mặt mày hết sức thanh tú, mi mắt như họa, cái mũi thon nhỏ khéo léo, gò má hồng nhuận như quả đào mật, đôi môi hồng hồng đỏ thắm.
Làm người khác bất ngờ nhất là khí chất của nàng, nàng được La Tuyết Nhạn nâng đỡ, được vẻ oai hùng của La Tuyết Nhạn phụ trợ, làm người ta cảm giác nàng là một đóa mẫu đơn cao quý, nàng mới là nhân vật trung tâm ở nơi này.
Dân chúng xung quanh và người nhà họ La đều rửa mắt mà nhìn.
Nàng tiến về phía trước từng bước một, cho đến khi đi đứng trước mặt La Tùy. La Tùy là một nam nhân cao lớn, dáng đứng thẳng tắp như cây tùng, so với Thẩm Tín thô ráp, thì ông lại có vẻ uy nghiêm. La Tùy nhíu mày nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, bộ dạng lạnh lùng khốc liệt như vậy, nếu là cô gái nhát gan, chỉ sợ sẽ bị dọa đến bật khóc. Thẩm Diệu nhìn qua như một đóa hoa quý được cưng chiều, ai cũng nghĩ nàng sẽ bị dọa, Đàm nhi và thiếu niên bên cạnh ôm bụng chờ xem trò vui.
Thẩm Diệu đối diện với ánh mắt La Tùy, toàn thân thư giãn, không vì cái nhìn của La Tùy mà khẩn trương. Ánh mắt nàng bình tĩnh, môi cười khẽ, thái độ của kẻ bề trên làm La Tùy sửng sốt.
Kẻ bề trên ư?
Ở Tiểu Xuân Thành này, còn ai có thể là bề trên của La gia?
Một lát sau, La Tùy cười ha ha làm dân chúng xung quanh giật cả mình. La Tùy tiến đến vỗ vỗ đầu Thẩm Diệu, sang sảng nói: “Nha đầu, sao không chào ta?”
“Ngoại tổ.” Thẩm Diệu dịu ngoan đáp.
La Tuyết Nhạn nhẹ nhàng thở ra. La Tùy không giống Thẩm Tín, Thẩm Tín lúc nào cũng cưng chiều Thẩm Diệu đến tận trời xanh, còn La Tùy là một nghiêm phụ. Trước giờ nàng đều nể sợ phụ thân. Tuy hiện tại La Tùy đã lớn tuổi, uy nghiêm không còn như trước, nhưng vẫn cứ giữ thói quen dọa sợ con cháu. Nàng sợ Thẩm Diệu bị dọa, nhưng Thẩm Diệu vững vàng như vậy làm nàng có chút đắc ý.
Sự bình tĩnh thong dong của Thẩm Diệu cũng làm dân chúng xung quanh kinh ngạc. Tiểu cô nương này cũng không phải cẩm y ngọc thực, suốt ngày u buồn sướt mướt, thậm chí có phần can đảm. Đàm nhi không phục, kề tai thiếu niên nói nhỏ: “Chắc chắn nàng đang giả vờ không sợ!”
Thiếu niên tính tình ôn hòa, hơi lớn tuổi hơn đứng bên cạnh cũng đăm chiêu nhìn Thẩm Diệu, nhưng không nói gì.
La Tuyết Nhạn giới thiệu từng người với Thẩm Diệu, nàng có hai người cậu, là La Doanh và La Đài.
Vợ của La Doanh là Dư thị, là một người phụ nữ dịu dàng đôn hậu. Bọn họ có hai người con trai, tên gọi La Lăng và La Táp.
Nhị cửu mẫu của nàng gọi là Mã thị, là con nhà thương gia, tính tình mạnh mẽ khôn khéo, dưới gối có hai người con, một trai một gái, con gái lớn gọi là La Đàm, con trai nhỏ là La Thiên.
La Lăng là đại biểu ca của Thẩm Diệu, tuổi vừa mười tám, trong đám anh em hắn là lớn nhất, nên luôn săn sóc những người còn lại, tính tình có phần giống Dư thị. Nhị biểu ca La Táp mười bảy tuổi, là người táo bạo thẳng thắn, hắn nhìn Thẩm Diệu hừ lạnh trào phúng nói: “Tiểu thư kinh thành, có thể chịu được gió cát ở đây sao?” Hắn vừa nói xong đã bị La Doanh hung hăng đá một cái.
La Đàm năm nay mười sáu, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu có vẻ nghi ngờ và tò mò, đệ đệ của nàng là La Thiên bằng tuổi Thẩm Diệu, từ lúc thấy mặt vẫn luôn nhìn Thẩm Diệu với ánh mắt đánh giá.
Nhận thân xong xuôi, La Tùy mới bảo bọn họ tiến vào phủ. Những người nhà họ La đều sống cùng nhau, một nhà hòa thuận tương thân tương ái. Lúc La Tuyết Nhạn còn nhỏ cũng được phân một tiểu viện, nàng bảo hạ nhân dọn dẹp đồ đạc mang tới đó, còn nàng thì cùng người nhà đến đại sảnh trò chuyện.
Qua lúc ban đầu náo nhiệt, mọi người bắt đầu nói việc chính. La gia không giống Thẩm gia, ở Thẩm gia bởi vì Thẩm Quý, Thẩm Vạn và Thẩm Tín không phải anh em cùng mẹ, con đường làm quan cũng khác nhau, nên những chuyện tư mật không cùng nhau bàn bạc. La gia thì đều là người một nhà, lại cùng theo con đường võ nghiệp, không chỉ La Doanh, La Đài được nghe mà bọn tiểu bối cũng được tham dự.
“Nhạn nhi, lần này các ngươi trở về Tiểu Xuân Thành, sau này có tính toán gì không?” La Tùy hỏi.
Chuyện Thẩm Tín bị đoạt binh phù xin lui về Tiểu Xuân Thành đã gửi thư báo về để La gia biết trước. Nhưng hai bên vẫn chưa giáp mặt hỏi han kỹ lưỡng.
La Tuyết Nhạn cười nói: “Đã xin ý chỉ về đây, tất nhiên là muốn sống ở đây thật tốt, làm tròn nhiệm vụ, sao phụ thân lại hỏi vấn đề này?” Chuyện củng cố quân đội La gia, La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín chưa biết nói thế nào với La Tùy, tính tình La Tùy tương đối bảo thủ, có lẽ chuyện này cần thêm thời gian.
“Muội phu,” La Doanh do dự nhìn Thẩm Tín rồi hỏi: “Quân đội Thẩm gia bị đoạt, chuyện này… không còn cách nào cứu vãn sao?”
Bọn họ là võ tướng, hiểu rõ quân đội đối với tướng quân rất quan trọng. Thẩm Tín làm đại tướng đã nhiều năm, hiện giờ muốn làm một quan chức nhàn tản, nói thì dễ chứ làm thì khó.
Thẩm Tín ôm quyền nói: “Đại ca, thay vì oán hận, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên. Tiểu Xuân Thành cũng rất tốt, ta và Tuyết Nhạn trước giờ vẫn ở đây đấy thôi.”
Nghe vậy, La Tùy nhìn Thẩm Tín nhiều hơn một chút, vẻ mặt nghiêm nghị dịu đi vài phần: “Với tính tình của ngươi, nghĩ được như vậy, đúng là làm khó ngươi rồi.”
Thẩm Diệu nhìn vẻ mặt những người La gia, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tổ phụ, ta nghe nói bên ngoài biên phòng Tiểu Xuân Thành là người Đột Quyết?”
Lời này vừa nói ra, chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh.
Một lát sau, Mã thị phản ứng trước tiên, nàng cười sảng khoái nói: “Kiều Kiều đừng sợ, bọn người Đột Quyết trước giờ đều ở ngoài thành, không dám tiến vào, dù bọn họ dám vào, binh lính La gia cũng có thể đánh bọn họ bỏ chạy. Đã nhiều năm nay vẫn như vậy, bọn họ không dám làm gì đâu.”
Thẩm Khâu cũng nghĩ Thẩm Diệu đang lo sợ, nhẹ giọng an ủi: “Đại cửu mẫu nói không sai, Kiều Kiều đừng sợ.”
Thẩm Diệu hạ mi mắt, Tiểu Xuân Thành là thành nhỏ chốn biên cương, trước giờ vẫn luôn có sự quấy nhiễu của những bộ tộc du mục, Đột Quyết chính là một trong số đó, cơ thể người Đột Quyết cao to khỏe mạnh, tác chiến trên lưng ngựa hết sức thuần thục. Nếu thật sự va chạm ở phạm vi lớn, nếu quân đội không đủ mạnh, rất có thể Minh Tề sẽ chịu thiệt thòi. Bởi vì địa hình Tiểu Xuân Thành dễ thủ khó công, uy danh của La gia cũng tạm thời trấn áp nên bọn họ không dám tiến sâu, chỉ dám làm vài vụ cướp bóc nhỏ vùng ven. Hàng năm cứ vào khoảng tháng tám đến tháng mười, chính là mùa khô hạn, người Đột Quyết sẽ thường xuyên tổ chức cướp bóc quy mô nhỏ, dân chúng cũng đã quen với việc này nên không để tâm.
Nhưng Thẩm Diệu lại nhớ rõ, trong năm này, Tiểu Xuân Thành đã xảy ra một đại sự.
Nàng giả vờ vô tình mở miệng: “Quân đội La gia cũng thiện chiến như quân đội Thẩm gia sao, vậy thì ta yên tâm rồi, nếu người Đột Quyết đánh vào thành, chúng ta chắc chắn có thể ngăn cản.”
Sắc mặt La Tùy cứng đờ, La Doanh và La Đài cũng có vài phần xấu hổ. Nói thật ra thì La gia không đủ kinh phí để nuôi quân. Triều đình lại không quan tâm quân đội La gia, vì thế nhiều năm nay, binh lính La gia đều thực hiện chế độ ngụ binh ư nông, nghĩa là khi không đánh trận thì binh lính về nhà làm ruộng, mua bán, binh lính được giữ lại rất ít, chỉ để dọa người Đột Quyết, dùng quân đội La gia so sánh với quân đội Thẩm gia, khác nào đem đom đóm so với ánh trăng.
La Táp tức giận nói: “Ngươi có ý gì?”
La Lăng sợ hắn lại bị phụ thân đánh, vội vàng kéo tay hắn, nhìn Thẩm Diệu ôn hòa nói: “Nhị đệ hơi nóng tính, biểu muội đừng chấp nhất.”
“Tiểu thư đến từ kinh thành có khác a.” La Đàm bĩu môi nói: “Nhiều năm nay chúng ta ở đây vẫn bình an vô sự, biểu muội vừa đến đã sợ này sợ kia, yên tâm đi, người Đột Quyết sẽ không vào thành, đã nhiều năm...”
Thẩm Diệu mỉm cười cắt đứt lời nàng: “Nếu bọn họ vào thành thì sao?”
La Đàm sửng sốt, nàng không ngờ Thẩm Diệu dám phản bác lời nàng.
La Tùy nãy giờ vẫn không lên tiếng, trước giờ La gia đều giáo dục con cháu theo cách như vậy, để bọn họ tự do tranh luận, tự mình suy nghĩ, rồi đối chiếu với góc độ của người khác, mới có thể có cái nhìn toàn diện. Câu hỏi của Thẩm Diệu gợi mở để con cháu La gia tranh luận, mấy người trưởng bối cũng không tiện xen vào.
“Sao có thể?” La Đàm hổn hển nói: “Trước giờ người Đột Quyết đều muốn cướp công cụ và lương thực, qua tháng mười là hết khô hạn, bọn họ còn đến làm gì. Nếu vào thành bắt buộc phải chiến đấu với quân ta, bọn chúng cho rằng sẽ dễ dàng chiến thắng sao?”
Thẩm Diệu thản nhiên nói: “Mười mấy năm đều cướp lương thực và công cụ, nếu là ngươi thì ngươi sẽ thỏa mãn sao?”
Mọi người sửng sốt.
La Thiên tò mò hỏi: “Biểu muội, ngươi muốn nói gì?”
“Nếu đổi lại là ta, ta sẽ không thỏa mãn.” Thẩm Diệu ôn hòa đáp: “Có binh lính thiện chiến, có chiến mã dũng mãnh, nếu thua trận vẫn có thể giữ vững thảo nguyên, nếu tiến vào Tiểu Xuân Thành, thắng thì quá tốt, bại cũng chẳng mất gì, thế thì tại sao không thử một lần? Họ không dám thử, có lẽ vì chưa quen thuộc đường đi nước bước trong thành, nhưng thăm dò mười mấy năm trời, Tiểu Xuân Thành nhỏ như vậy, mỗi năm chỉ cần cải trang vào thành một lần, mỗi lần chỉ cần đi một góc, hơn mười năm có thể vẽ ra bản đồ cả thành luôn rồi.” Nàng nghiêng đầu mỉm cười: “Hai bên cứ giằng co, đối phương đã có sự chuẩn bị mọi mặt, hiện giờ ai dám chắc họ sẽ không động thủ? Ai cấm họ?”
Mọi người trong sảnh im lặng thật lâu.
Hàng năm vì thiếu thốn vật tư nên người Đột Quyết thường tập kích cướp bóc vài thứ, mọi người cũng theo đó thành thói quen, suy nghĩ theo lối mòn là người Đột Quyết không có dã tâm chiếm Tiểu Xuân Thành. Không ngờ hôm nay Thẩm Diệu phơi bày ý nghĩ từ một góc độ khác hoàn toàn mới, mọi người nghe như được cảnh tỉnh.
Không sai, người Đột Quyết cái gì cũng có, sao có thể không có dã tâm đoạt thành? Nếu người Đột Quyết thật sự đánh vào, Tiểu Xuân Thành làm cách nào để trụ vững?
Biểu cảm của La Táp dần thay đổi, hắn liếc nhìn Thẩm Diệu, giọng điệu tuy vẫn không tốt, nhưng so với vừa rồi đã dịu đi rất nhiều, hắn nói: “Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào?”
“Ta thấy quân đội La gia không thiện chiến như quân đội Thẩm gia,” Thẩm Diệu không hề khách khí nhận xét, quân đội La gia đúng là phân tán rời rạc khắp nơi, nàng thấp thoáng thấy được vẻ thống khổ trong đôi mắt La Tùy, mỉm cười nói: “Ta từng nghe mẫu thân kể về tư thế oai hùng của ngoại tổ trước đây khi dẫn dắt quân đội La gia tác chiến, ngoại tổ có từng nghĩ đến chuyện khôi phục lại vinh quang của quân đội La gia không?”
Khôi phục lại vinh quang của quân đội La gia!
Mọi người trong phòng đều hít một hơi khí lạnh, ngay cả Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn cũng không thể tin nhìn Thẩm Diệu.
Ánh mắt La Thiên và La Đàm sáng ngời, là con cháu võ tướng ai không hy vọng được nắm trong tay quân đội hùng mạnh, Thẩm Diệu mở ra trước mắt họ một viễn cảnh thỏa mãn hư vinh. La Lăng và La Táp lớn hơn, nhận thức được một phần khó khăn trong đó nên không biểu hiện gì lớn, nhưng trong mắt cũng dấy lên sự kỳ vọng.
La Tùy nhìn Thẩm Diệu thật lâu, rồi đột nhiên cười nói: “Tiểu nha đầu này, dã tâm không nhỏ a. Không ngờ chốn phồn hoa như kinh thành cũng có thể nuôi ngươi thành người cứng cỏi như vậy.” Lời nói rõ ràng tán dương cháu gái của mình.
La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín nghe vậy đều cảm thấy tự hào. Nhưng lát sau, La Tùy lại thở dài nói: “Nhưng mà nha đầu, ngươi có biết khôi phục quân đội La gia khó khăn đến thế nào không? Binh mã lương thảo tất cả đều cần bạc, La gia gánh không nỗi. Nuôi một đám binh lính chưa tạo được thành tích gì, ngươi bảo ta làm thế nào để nói với cấp trên chi bạc?”
Nuôi quân ba năm, dùng quân một giờ. Nhưng tiền chi cho quân đội đều xuất từ quốc khố, mà quốc khố gánh nhiều khoản chi như vậy, Văn Huệ đế làm gì có tâm tình nhớ đến quân đội La gia ở tận biên thùy. La gia thì lại không gánh nổi khoản chi phí khổng lồ ấy, dù có tạo dựng được quân đội, thì đánh nhau với ai đây? Thật là bi thương.
“Triều đình không chi bạc cho La gia, là vì quân đội La gia không xuất chúng. Nhưng nếu quân đội La gia đánh thắng trận, uy danh hiển hách, vì triều đình ra sức bình ổn khắp nơi, bệ hạ chắc chắn chủ động ra bạc. Còn về quân địch…” Thẩm Diệu mỉm cười: “Xa thì có nước Tần và nước Đại Lương, gần thì có Hung Nô, Đột Quyết, Minh Tề chưa bao giờ thiếu đối thủ, nếu đội quân hùng mạnh, dần dần sẽ được đưa tới chiến trường xa hơn. Ngoại tổ, ta nói có đúng không?”
Nàng ngồi đó phân tích thế lực các nước, biểu hiện rõ dã tâm đem quân bình loạn khắp nơi với nụ cười hết sức nhẹ nhàng, vốn là một thiên kim được nuông chiều chốn khuê phòng, nhưng lại làm người ta cảm thấy nàng hiểu rõ mọi việc, giống như một binh lính tầm thường lăn lộn từ tầng chót xã hội ngoi lên.
Đột nhiên La Tùy tức giận, hắn đứng dậy vung tay áo, lạnh lùng nói: “Chuyện chấn hưng quân đội La gia không cần nói nữa, ta sẽ không đồng ý! Tuyết Nhạn, ngươi dẫn mọi người xuống nghỉ ngơi đi.” Dứt lời hắn xoay người rời đi, không thèm nhìn ai.
La Tùy nỗi giận khiến mọi người rất ngạc nhiên, La Tuyết Nhạn cũng thấy khó hiểu, Thẩm Khâu sờ đầu Thẩm Diệu nói: “Muội muội làm rất tốt!”
La Táp nhìn lướt qua bọn họ, thấp giọng nói với La Lăng: “Tiểu biểu muội này không đơn giản.”
La Lăng cười cười nói: “Có lẽ vậy.”
La Đàm bĩu môi: “Chỉ giỏi khua môi múa mép thôi, làm hại gia gia tức giận.”
La Thiên lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng Thẩm Khâu và Thẩm Diệu đang trò chuyện: “Không chỉ giỏi khua môi múa mép, bộ dạng cũng rất được. Tỷ à, so với ngươi thì nàng xinh đẹp hơn!”
La Đàm hung hăng trừng hắn.
Bọn họ hết sức kinh ngạc, áo này ở đâu mà ra, Kinh Trập tiến lên đánh thức Thẩm Diệu, nàng tỉnh dậy nhìn chiếc áo kia cũng không nhớ gì.
Rượu hoa mai tuy say nhưng đúng là không gây choáng váng, Thẩm Diệu không hề nhớ đã về phòng lúc nào, xảy ra chuyện gì.
“Y phục của tiểu thư đều ở trong phòng này, hay là tối qua tiểu thư say rượu nên tự mình lấy ra?” Kinh Trập dò xét hỏi: “Nhưng áo lông này nô tỳ mới nhìn thấy lần đầu.”
Các nàng cũng không nghĩ đến vẫn đề khác, vì tối qua bên ngoài có người thủ vệ, Thẩm Diệu thì vẫn bình an đứng đây. Thẩm Diệu nói: “Ngươi cầm ra ngoài hỏi chủ nhà xem có phải của họ không?”
Đến khi hỏi lại, chủ nhà lắc đầu bảo: “Da lông tốt như vậy, nhà chúng ta mua không nỗi, chắc là của tiểu thư nhưng người lại không nhớ đó thôi.”
Thẩm Khâu nhìn qua chiếc áo, sờ một chút rồi nói: “Lông cừu này đúng là cực phẩm, muội muội, chiếc áo này ngươi mua chắc tốn không ít bạc, cắt may khéo léo đẹp mắt, nhưng ta thấy hình như hơi to so với ngươi.”
Thẩm Diệu cầm lại chiếc áo khoát kia, trong lòng buồn bực, tại sao nàng không có ấn tượng gì với chiếc áo này, nhưng nghe Thẩm Khâu bảo áo này đắt tiền nên nàng theo bản năng muốn thu hồi lại, mặt không đổi sắc nói: “Nói một chút ta liền nhớ ra, chiếc áo này ta mua ở kinh thành, Kinh Trập, ngươi cất vào đi.”
Kinh Trập nghe vậy cũng không suy nghĩ sâu xa, lập tức vâng dạ, cầm áo choàng bỏ vào trong rương. Thẩm Diệu lắc lắc đầu, mặc kệ áo choàng kia nguồn gốc ra sao, hiện giờ gia đình nàng không còn như trước kia, đến Tiểu Xuân Thành chắc chắn chỗ nào cũng cần dùng đến bạc, có lẽ đến một ngày nào đó, chiếc áo choàng này có thể giúp đỡ chút bạc a.
Rời khỏi kinh thành, tâm tình được buông lỏng nên dù đường xá xa xôi, gian nan vất vả, Thẩm Diệu cũng không hề kêu ca. Bên cạnh cũng toàn là tay chân thân tín của Đại phòng nên ngày càng khắng khít.
Hành trình gần nửa năm, cuối cùng cũng đến Tiểu Xuân Thành.
Đây là biên cảnh Minh Tề, một thành trì rất nhỏ bé, vị quan to nhất trong thành là đại tướng quân La Tùy, phụ thân của La Tuyết Nhạn. Từ khi nhậm chức, La Tùy rất tận tâm bảo vệ người dân trong thành an cư lạc nghiệp, nhưng núi cao hoàng đế xa, công lao này cũng không được chú ý, nhiều năm trôi qua, La gia không nổi trội, chỉ có chút uy danh ở Tiểu Xuân Thành.
Binh lính canh giữ cửa thành thấy La Tuyết Nhạn đưa ra lệnh bài tùy thân, toàn bộ đứng nghiêm, hết sức cung kính, lại cho người đến La gia báo tin. Đoàn người Thẩm gia vừa vào thành đã thu hút toàn bộ sự chú ý của dân chúng, mọi người sôi nổi hỏi thăm, biết được đây là người nhà La Tuyết Nhạn, ai cũng vui vẻ chào đón.
Kinh Trập nhẹ nhàng vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài rồi nói với Thẩm Diệu: “Tiểu thư, đã đến Tiểu Xuân Thành.”
Thẩm Diệu nhìn thoáng ra bên ngoài.
Nơi này đất đai khô cằn quanh năm gió cát, màu da của nữ nhân hơi rám nắng, có vẻ anh khí hoạt bát chứ không thâm trầm nũng nịu trắng trẻo như nữ nhân ở kinh thành. Tiểu thương hai bên đường buôn bán nhộn nhịp, xem ra đồ vật không hề thiếu thốn.
Kinh Trập vui vẻ trong lòng, những lo lắng như tan biến, nói: “Tiểu thư, Tiểu Xuân Thành không thua kém Định kinh bao nhiêu đâu.”
“Kiều Kiều có thích nơi này không?” La Tuyết Nhạn bất an hỏi. Nàng sợ nhất chính là Thẩm Diệu không quen ở nơi nay, La Tuyết Nhạn từ nhỏ lớn lên ở Tiểu Xuân Thành, đương nhiên cảm thấy nơi đây rất tốt. Thẩm Khâu và Thẩm Tín đều là võ tướng trên chiến trường, đối với hoàn cảnh sống không đòi hỏi, chỉ lo lắng cho đứa con gái được nuông chiều từ tấm bé này.
Thẩm Diệu cười nói: “Nơi này rất tốt.”
La Tuyết Nhạn nghe vậy thì cười rạng rỡ: “Chúng ta đang đến nhà ông ngoại. Ngươi còn chưa biết mặt ông ngoại đâu, ngươi có hai người cậu, ba ca ca và một tỷ tỷ. Bọn họ đều là người tốt, ngươi nhìn thấy chắc chắn sẽ thích.”
La lão phu nhân chết sớm, nhiều năm nay La Tùy vẫn sống một mình. Ông có ba người con, La Tuyết Nhạn là con gái út. Lúc Thẩm Diệu được sinh ra ông có đến kinh thành thăm một lần, sau đó vì khoảng cách quá xa, chưa có dịp gặp lại. Kiếp trước ấn tượng của Thẩm Diệu đối với La gia rất mơ hồ, nay được La Tuyết Nhạn giới thiệu, nàng cũng chăm chú lắng nghe.
Trước cửa La phủ có rất nhiều dân chúng vây quanh xem náo nhiệt. Còn có người La gia ra tiếp đón.
La Tùy đứng đầu, phía sau có hai vợ chồng trung niên, phía sau là ba thiếu niên và một cô gái. Mấy thiếu niên kia mặt mày đoan chính, uy phong lẫm liệt, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã bộc lộ những nét đặc sắc của con nhà tướng, vị thiếu nữ kia da màu lúa mạch, đôi mắt hạnh to tròn linh động, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, vừa nhìn đã biết là một người mạnh mẽ kiên cường. Nàng kéo tay thiếu niên bên cạnh hỏi: “Đại ca, biểu muội là người thế nào?”
Thiếu niên kia tính tình ôn hòa, bị nàng kéo cũng không nóng nảy: “Có lẽ là một người tốt.”
“Cái gì mà có lẽ chứ, ngươi nói rõ ràng chút đi.” Cô gái chưa buông tha nói: “Chắc là xinh đẹp chút thôi, ta nghe nói các cô nương kinh thành đều rất xinh đẹp, nhưng tính tình thì khó chịu. Nói đâu xa, mới năm trước có một tiểu thư kinh thành đến Tiểu Xuân Thành của chúng ta làm khách, nàng ấy nói có quen biết biểu muội mà, nghe nói danh tiếng của biểu muội ở kinh thành không được tốt.” Càng nói về sau giọng nàng càng nhỏ.
“Đàm nhi!” Một tiếng quát chói tai đánh gãy lời thiếu nữ, người quát chính là La Tùy, hắn trừng mắt nhìn thiếu nữ gọi là Đàm nhi. Cô gái vội đứng thẳng lưng, thè lưỡi ra, không dám bình luận nữa.
Nàng im lặng, nhưng có người khác thay nàng ra mặt, đó là một thiếu niên ít tuổi hơn, tính tình có vẻ hoạt bát, hắn kéo tay Đàm nhi nói: “Gia gia đúng là bất công, biểu muội còn chưa đến thì người đã tỏ ra thiên vị rồi. Ta thật muốn xem, biểu muội này là thần thánh phương nào.”
Thẩm Tín hàng năm đóng quân ở Tây Bắc, thời điểm ra biên cương đều đi ngang Tiểu Xuân Thành, La gia ai cũng biết Thẩm Khâu, đồng thời ai cũng tò mò về Thẩm Diệu. Thiên hạ này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Ngẫu nhiên cũng sẽ có quan viên bị giáng chức hoặc đi ngang Tiểu Xuân Thành, mà tiếng tăm phế vật lừng lẫy của Thẩm Diệu thì ở kinh thành không ai không biết.
Nhưng cũng chỉ là được nghe nói, hôm nay sẽ được gặp người thật việc thật, nên ai cũng mong chờ, dân chúng bên ngoài có lẽ cũng chỉ muốn xem bộ dạng Thẩm Diệu rốt cuộc là như thế nào thôi.
Trong lúc mọi người đang xì xào bàn tán, mấy chiếc xe ngựa cũng chậm rãi tiến đến, đi đầu ngồi trên lưng chiến mã chính là Thẩm Tín và Thẩm Khâu, theo sau là xe ngựa và binh lính.
“Nhạc phụ.” Thẩm Tín nhảy xuống ngựa, Thẩm Khâu cũng nhanh chân đuổi kịp, chạy đến trước mặt La Tùy cười nói: “Ngoại tổ.”
La Tùy gật đầu với hai người rồi hướng ánh mắt về phía xe ngựa, hắn cũng mong chờ đứa cháu ngoại gái này.
Một phụ nữ trung niên đứng bên cạnh ông nói: “Tiểu cô và Kiều Kiều chắc là đang ở trong xe ngựa, đường xa như vậy nhất định rất mệt mõi.”
Nàng vừa dứt lời, đã thấy rèm xe ngựa được vén lên, Kinh Trập và Cốc Vũ đỡ tay La Tuyết Nhạn bước xuống, sau đó La Tuyết Nhạn lại đưa tay vào trước cửa xe, đón một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương khom người bước xuống xe ngựa, lúc ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, La Tuyết Nhạn cầm tay nàng nói: “Kiều Kiều, chúng ta về đến nhà rồi.”
Cô gái gọi là Đàm nhi há hốc miệng trố mắt nhìn trân trối.
Tiểu Xuân Thành quanh năm nắng gió, làn da các cô gái đều bị đen xạm, da trắng rất hiếm thấy, huống chi làn da trắng nõn như bạch ngọc kia đúng là chưa từng được gặp. Tiểu cô nương mặt mày hết sức thanh tú, mi mắt như họa, cái mũi thon nhỏ khéo léo, gò má hồng nhuận như quả đào mật, đôi môi hồng hồng đỏ thắm.
Làm người khác bất ngờ nhất là khí chất của nàng, nàng được La Tuyết Nhạn nâng đỡ, được vẻ oai hùng của La Tuyết Nhạn phụ trợ, làm người ta cảm giác nàng là một đóa mẫu đơn cao quý, nàng mới là nhân vật trung tâm ở nơi này.
Dân chúng xung quanh và người nhà họ La đều rửa mắt mà nhìn.
Nàng tiến về phía trước từng bước một, cho đến khi đi đứng trước mặt La Tùy. La Tùy là một nam nhân cao lớn, dáng đứng thẳng tắp như cây tùng, so với Thẩm Tín thô ráp, thì ông lại có vẻ uy nghiêm. La Tùy nhíu mày nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, bộ dạng lạnh lùng khốc liệt như vậy, nếu là cô gái nhát gan, chỉ sợ sẽ bị dọa đến bật khóc. Thẩm Diệu nhìn qua như một đóa hoa quý được cưng chiều, ai cũng nghĩ nàng sẽ bị dọa, Đàm nhi và thiếu niên bên cạnh ôm bụng chờ xem trò vui.
Thẩm Diệu đối diện với ánh mắt La Tùy, toàn thân thư giãn, không vì cái nhìn của La Tùy mà khẩn trương. Ánh mắt nàng bình tĩnh, môi cười khẽ, thái độ của kẻ bề trên làm La Tùy sửng sốt.
Kẻ bề trên ư?
Ở Tiểu Xuân Thành này, còn ai có thể là bề trên của La gia?
Một lát sau, La Tùy cười ha ha làm dân chúng xung quanh giật cả mình. La Tùy tiến đến vỗ vỗ đầu Thẩm Diệu, sang sảng nói: “Nha đầu, sao không chào ta?”
“Ngoại tổ.” Thẩm Diệu dịu ngoan đáp.
La Tuyết Nhạn nhẹ nhàng thở ra. La Tùy không giống Thẩm Tín, Thẩm Tín lúc nào cũng cưng chiều Thẩm Diệu đến tận trời xanh, còn La Tùy là một nghiêm phụ. Trước giờ nàng đều nể sợ phụ thân. Tuy hiện tại La Tùy đã lớn tuổi, uy nghiêm không còn như trước, nhưng vẫn cứ giữ thói quen dọa sợ con cháu. Nàng sợ Thẩm Diệu bị dọa, nhưng Thẩm Diệu vững vàng như vậy làm nàng có chút đắc ý.
Sự bình tĩnh thong dong của Thẩm Diệu cũng làm dân chúng xung quanh kinh ngạc. Tiểu cô nương này cũng không phải cẩm y ngọc thực, suốt ngày u buồn sướt mướt, thậm chí có phần can đảm. Đàm nhi không phục, kề tai thiếu niên nói nhỏ: “Chắc chắn nàng đang giả vờ không sợ!”
Thiếu niên tính tình ôn hòa, hơi lớn tuổi hơn đứng bên cạnh cũng đăm chiêu nhìn Thẩm Diệu, nhưng không nói gì.
La Tuyết Nhạn giới thiệu từng người với Thẩm Diệu, nàng có hai người cậu, là La Doanh và La Đài.
Vợ của La Doanh là Dư thị, là một người phụ nữ dịu dàng đôn hậu. Bọn họ có hai người con trai, tên gọi La Lăng và La Táp.
Nhị cửu mẫu của nàng gọi là Mã thị, là con nhà thương gia, tính tình mạnh mẽ khôn khéo, dưới gối có hai người con, một trai một gái, con gái lớn gọi là La Đàm, con trai nhỏ là La Thiên.
La Lăng là đại biểu ca của Thẩm Diệu, tuổi vừa mười tám, trong đám anh em hắn là lớn nhất, nên luôn săn sóc những người còn lại, tính tình có phần giống Dư thị. Nhị biểu ca La Táp mười bảy tuổi, là người táo bạo thẳng thắn, hắn nhìn Thẩm Diệu hừ lạnh trào phúng nói: “Tiểu thư kinh thành, có thể chịu được gió cát ở đây sao?” Hắn vừa nói xong đã bị La Doanh hung hăng đá một cái.
La Đàm năm nay mười sáu, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu có vẻ nghi ngờ và tò mò, đệ đệ của nàng là La Thiên bằng tuổi Thẩm Diệu, từ lúc thấy mặt vẫn luôn nhìn Thẩm Diệu với ánh mắt đánh giá.
Nhận thân xong xuôi, La Tùy mới bảo bọn họ tiến vào phủ. Những người nhà họ La đều sống cùng nhau, một nhà hòa thuận tương thân tương ái. Lúc La Tuyết Nhạn còn nhỏ cũng được phân một tiểu viện, nàng bảo hạ nhân dọn dẹp đồ đạc mang tới đó, còn nàng thì cùng người nhà đến đại sảnh trò chuyện.
Qua lúc ban đầu náo nhiệt, mọi người bắt đầu nói việc chính. La gia không giống Thẩm gia, ở Thẩm gia bởi vì Thẩm Quý, Thẩm Vạn và Thẩm Tín không phải anh em cùng mẹ, con đường làm quan cũng khác nhau, nên những chuyện tư mật không cùng nhau bàn bạc. La gia thì đều là người một nhà, lại cùng theo con đường võ nghiệp, không chỉ La Doanh, La Đài được nghe mà bọn tiểu bối cũng được tham dự.
“Nhạn nhi, lần này các ngươi trở về Tiểu Xuân Thành, sau này có tính toán gì không?” La Tùy hỏi.
Chuyện Thẩm Tín bị đoạt binh phù xin lui về Tiểu Xuân Thành đã gửi thư báo về để La gia biết trước. Nhưng hai bên vẫn chưa giáp mặt hỏi han kỹ lưỡng.
La Tuyết Nhạn cười nói: “Đã xin ý chỉ về đây, tất nhiên là muốn sống ở đây thật tốt, làm tròn nhiệm vụ, sao phụ thân lại hỏi vấn đề này?” Chuyện củng cố quân đội La gia, La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín chưa biết nói thế nào với La Tùy, tính tình La Tùy tương đối bảo thủ, có lẽ chuyện này cần thêm thời gian.
“Muội phu,” La Doanh do dự nhìn Thẩm Tín rồi hỏi: “Quân đội Thẩm gia bị đoạt, chuyện này… không còn cách nào cứu vãn sao?”
Bọn họ là võ tướng, hiểu rõ quân đội đối với tướng quân rất quan trọng. Thẩm Tín làm đại tướng đã nhiều năm, hiện giờ muốn làm một quan chức nhàn tản, nói thì dễ chứ làm thì khó.
Thẩm Tín ôm quyền nói: “Đại ca, thay vì oán hận, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên. Tiểu Xuân Thành cũng rất tốt, ta và Tuyết Nhạn trước giờ vẫn ở đây đấy thôi.”
Nghe vậy, La Tùy nhìn Thẩm Tín nhiều hơn một chút, vẻ mặt nghiêm nghị dịu đi vài phần: “Với tính tình của ngươi, nghĩ được như vậy, đúng là làm khó ngươi rồi.”
Thẩm Diệu nhìn vẻ mặt những người La gia, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tổ phụ, ta nghe nói bên ngoài biên phòng Tiểu Xuân Thành là người Đột Quyết?”
Lời này vừa nói ra, chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh.
Một lát sau, Mã thị phản ứng trước tiên, nàng cười sảng khoái nói: “Kiều Kiều đừng sợ, bọn người Đột Quyết trước giờ đều ở ngoài thành, không dám tiến vào, dù bọn họ dám vào, binh lính La gia cũng có thể đánh bọn họ bỏ chạy. Đã nhiều năm nay vẫn như vậy, bọn họ không dám làm gì đâu.”
Thẩm Khâu cũng nghĩ Thẩm Diệu đang lo sợ, nhẹ giọng an ủi: “Đại cửu mẫu nói không sai, Kiều Kiều đừng sợ.”
Thẩm Diệu hạ mi mắt, Tiểu Xuân Thành là thành nhỏ chốn biên cương, trước giờ vẫn luôn có sự quấy nhiễu của những bộ tộc du mục, Đột Quyết chính là một trong số đó, cơ thể người Đột Quyết cao to khỏe mạnh, tác chiến trên lưng ngựa hết sức thuần thục. Nếu thật sự va chạm ở phạm vi lớn, nếu quân đội không đủ mạnh, rất có thể Minh Tề sẽ chịu thiệt thòi. Bởi vì địa hình Tiểu Xuân Thành dễ thủ khó công, uy danh của La gia cũng tạm thời trấn áp nên bọn họ không dám tiến sâu, chỉ dám làm vài vụ cướp bóc nhỏ vùng ven. Hàng năm cứ vào khoảng tháng tám đến tháng mười, chính là mùa khô hạn, người Đột Quyết sẽ thường xuyên tổ chức cướp bóc quy mô nhỏ, dân chúng cũng đã quen với việc này nên không để tâm.
Nhưng Thẩm Diệu lại nhớ rõ, trong năm này, Tiểu Xuân Thành đã xảy ra một đại sự.
Nàng giả vờ vô tình mở miệng: “Quân đội La gia cũng thiện chiến như quân đội Thẩm gia sao, vậy thì ta yên tâm rồi, nếu người Đột Quyết đánh vào thành, chúng ta chắc chắn có thể ngăn cản.”
Sắc mặt La Tùy cứng đờ, La Doanh và La Đài cũng có vài phần xấu hổ. Nói thật ra thì La gia không đủ kinh phí để nuôi quân. Triều đình lại không quan tâm quân đội La gia, vì thế nhiều năm nay, binh lính La gia đều thực hiện chế độ ngụ binh ư nông, nghĩa là khi không đánh trận thì binh lính về nhà làm ruộng, mua bán, binh lính được giữ lại rất ít, chỉ để dọa người Đột Quyết, dùng quân đội La gia so sánh với quân đội Thẩm gia, khác nào đem đom đóm so với ánh trăng.
La Táp tức giận nói: “Ngươi có ý gì?”
La Lăng sợ hắn lại bị phụ thân đánh, vội vàng kéo tay hắn, nhìn Thẩm Diệu ôn hòa nói: “Nhị đệ hơi nóng tính, biểu muội đừng chấp nhất.”
“Tiểu thư đến từ kinh thành có khác a.” La Đàm bĩu môi nói: “Nhiều năm nay chúng ta ở đây vẫn bình an vô sự, biểu muội vừa đến đã sợ này sợ kia, yên tâm đi, người Đột Quyết sẽ không vào thành, đã nhiều năm...”
Thẩm Diệu mỉm cười cắt đứt lời nàng: “Nếu bọn họ vào thành thì sao?”
La Đàm sửng sốt, nàng không ngờ Thẩm Diệu dám phản bác lời nàng.
La Tùy nãy giờ vẫn không lên tiếng, trước giờ La gia đều giáo dục con cháu theo cách như vậy, để bọn họ tự do tranh luận, tự mình suy nghĩ, rồi đối chiếu với góc độ của người khác, mới có thể có cái nhìn toàn diện. Câu hỏi của Thẩm Diệu gợi mở để con cháu La gia tranh luận, mấy người trưởng bối cũng không tiện xen vào.
“Sao có thể?” La Đàm hổn hển nói: “Trước giờ người Đột Quyết đều muốn cướp công cụ và lương thực, qua tháng mười là hết khô hạn, bọn họ còn đến làm gì. Nếu vào thành bắt buộc phải chiến đấu với quân ta, bọn chúng cho rằng sẽ dễ dàng chiến thắng sao?”
Thẩm Diệu thản nhiên nói: “Mười mấy năm đều cướp lương thực và công cụ, nếu là ngươi thì ngươi sẽ thỏa mãn sao?”
Mọi người sửng sốt.
La Thiên tò mò hỏi: “Biểu muội, ngươi muốn nói gì?”
“Nếu đổi lại là ta, ta sẽ không thỏa mãn.” Thẩm Diệu ôn hòa đáp: “Có binh lính thiện chiến, có chiến mã dũng mãnh, nếu thua trận vẫn có thể giữ vững thảo nguyên, nếu tiến vào Tiểu Xuân Thành, thắng thì quá tốt, bại cũng chẳng mất gì, thế thì tại sao không thử một lần? Họ không dám thử, có lẽ vì chưa quen thuộc đường đi nước bước trong thành, nhưng thăm dò mười mấy năm trời, Tiểu Xuân Thành nhỏ như vậy, mỗi năm chỉ cần cải trang vào thành một lần, mỗi lần chỉ cần đi một góc, hơn mười năm có thể vẽ ra bản đồ cả thành luôn rồi.” Nàng nghiêng đầu mỉm cười: “Hai bên cứ giằng co, đối phương đã có sự chuẩn bị mọi mặt, hiện giờ ai dám chắc họ sẽ không động thủ? Ai cấm họ?”
Mọi người trong sảnh im lặng thật lâu.
Hàng năm vì thiếu thốn vật tư nên người Đột Quyết thường tập kích cướp bóc vài thứ, mọi người cũng theo đó thành thói quen, suy nghĩ theo lối mòn là người Đột Quyết không có dã tâm chiếm Tiểu Xuân Thành. Không ngờ hôm nay Thẩm Diệu phơi bày ý nghĩ từ một góc độ khác hoàn toàn mới, mọi người nghe như được cảnh tỉnh.
Không sai, người Đột Quyết cái gì cũng có, sao có thể không có dã tâm đoạt thành? Nếu người Đột Quyết thật sự đánh vào, Tiểu Xuân Thành làm cách nào để trụ vững?
Biểu cảm của La Táp dần thay đổi, hắn liếc nhìn Thẩm Diệu, giọng điệu tuy vẫn không tốt, nhưng so với vừa rồi đã dịu đi rất nhiều, hắn nói: “Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào?”
“Ta thấy quân đội La gia không thiện chiến như quân đội Thẩm gia,” Thẩm Diệu không hề khách khí nhận xét, quân đội La gia đúng là phân tán rời rạc khắp nơi, nàng thấp thoáng thấy được vẻ thống khổ trong đôi mắt La Tùy, mỉm cười nói: “Ta từng nghe mẫu thân kể về tư thế oai hùng của ngoại tổ trước đây khi dẫn dắt quân đội La gia tác chiến, ngoại tổ có từng nghĩ đến chuyện khôi phục lại vinh quang của quân đội La gia không?”
Khôi phục lại vinh quang của quân đội La gia!
Mọi người trong phòng đều hít một hơi khí lạnh, ngay cả Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn cũng không thể tin nhìn Thẩm Diệu.
Ánh mắt La Thiên và La Đàm sáng ngời, là con cháu võ tướng ai không hy vọng được nắm trong tay quân đội hùng mạnh, Thẩm Diệu mở ra trước mắt họ một viễn cảnh thỏa mãn hư vinh. La Lăng và La Táp lớn hơn, nhận thức được một phần khó khăn trong đó nên không biểu hiện gì lớn, nhưng trong mắt cũng dấy lên sự kỳ vọng.
La Tùy nhìn Thẩm Diệu thật lâu, rồi đột nhiên cười nói: “Tiểu nha đầu này, dã tâm không nhỏ a. Không ngờ chốn phồn hoa như kinh thành cũng có thể nuôi ngươi thành người cứng cỏi như vậy.” Lời nói rõ ràng tán dương cháu gái của mình.
La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín nghe vậy đều cảm thấy tự hào. Nhưng lát sau, La Tùy lại thở dài nói: “Nhưng mà nha đầu, ngươi có biết khôi phục quân đội La gia khó khăn đến thế nào không? Binh mã lương thảo tất cả đều cần bạc, La gia gánh không nỗi. Nuôi một đám binh lính chưa tạo được thành tích gì, ngươi bảo ta làm thế nào để nói với cấp trên chi bạc?”
Nuôi quân ba năm, dùng quân một giờ. Nhưng tiền chi cho quân đội đều xuất từ quốc khố, mà quốc khố gánh nhiều khoản chi như vậy, Văn Huệ đế làm gì có tâm tình nhớ đến quân đội La gia ở tận biên thùy. La gia thì lại không gánh nổi khoản chi phí khổng lồ ấy, dù có tạo dựng được quân đội, thì đánh nhau với ai đây? Thật là bi thương.
“Triều đình không chi bạc cho La gia, là vì quân đội La gia không xuất chúng. Nhưng nếu quân đội La gia đánh thắng trận, uy danh hiển hách, vì triều đình ra sức bình ổn khắp nơi, bệ hạ chắc chắn chủ động ra bạc. Còn về quân địch…” Thẩm Diệu mỉm cười: “Xa thì có nước Tần và nước Đại Lương, gần thì có Hung Nô, Đột Quyết, Minh Tề chưa bao giờ thiếu đối thủ, nếu đội quân hùng mạnh, dần dần sẽ được đưa tới chiến trường xa hơn. Ngoại tổ, ta nói có đúng không?”
Nàng ngồi đó phân tích thế lực các nước, biểu hiện rõ dã tâm đem quân bình loạn khắp nơi với nụ cười hết sức nhẹ nhàng, vốn là một thiên kim được nuông chiều chốn khuê phòng, nhưng lại làm người ta cảm thấy nàng hiểu rõ mọi việc, giống như một binh lính tầm thường lăn lộn từ tầng chót xã hội ngoi lên.
Đột nhiên La Tùy tức giận, hắn đứng dậy vung tay áo, lạnh lùng nói: “Chuyện chấn hưng quân đội La gia không cần nói nữa, ta sẽ không đồng ý! Tuyết Nhạn, ngươi dẫn mọi người xuống nghỉ ngơi đi.” Dứt lời hắn xoay người rời đi, không thèm nhìn ai.
La Tùy nỗi giận khiến mọi người rất ngạc nhiên, La Tuyết Nhạn cũng thấy khó hiểu, Thẩm Khâu sờ đầu Thẩm Diệu nói: “Muội muội làm rất tốt!”
La Táp nhìn lướt qua bọn họ, thấp giọng nói với La Lăng: “Tiểu biểu muội này không đơn giản.”
La Lăng cười cười nói: “Có lẽ vậy.”
La Đàm bĩu môi: “Chỉ giỏi khua môi múa mép thôi, làm hại gia gia tức giận.”
La Thiên lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng Thẩm Khâu và Thẩm Diệu đang trò chuyện: “Không chỉ giỏi khua môi múa mép, bộ dạng cũng rất được. Tỷ à, so với ngươi thì nàng xinh đẹp hơn!”
La Đàm hung hăng trừng hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook