Tướng Minh
-
Chương 179-2: Tế bắc tri thế lang dám tấn công quận tề (2)
Bùi Cầm Chi hạ thấp tay xuống nói:
- Triều đình phái quan lại về các nơi, chính là để phụ giúp dân chúng duy trì sự bình an ổn định. Dân chúng nay gặp nạn âu cũng là do chúng ta không làm tròn bổn phận.
Y ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Hiện giờ tứ phương đều là dân tạo phản, duy chỉ quận Tề chúng ta giữ được an bình. Nhưng hiện tại dân chúng không có đủ lương thực, cũng không có hạt giống để gieo trồng, nếu cứ tiếp diễn như vậy, quận Tề của chúng ta sớm muộn cũng xuất hiện người nhân cơ hội kích động dân chúng, đến lúc đó chẳng phải chúng ta sẽ tự bất hòa hay sao.
Trương Tu Đà nói:
- Quận Thủ đại nhân nói rất có lý.
Có người nói rằng:
- Hạ quan tự thấy kho lương nhất định phải mở nhưng phủ kho lương thực, kho lúa của quận Tề chúng ta đều phải vận chuyển về Liêu Tây, chuẩn bị cho đại quân chinh Liêu. Nếu như đã không được tự ý mở quân lương thì chi bằng chúng ta phái người ngày đêm cưỡi ngựa nhanh chóng đến Trác quận, xin bệ hạ phê chuẩn.
Trương Tu Đà đứng phắt dậy nói:
- Quận Tề đi Liêu Tây đường xá xa xôi, vả lại rất bất ổn, dù cho người được phái đi có thuận lợi tới được Liêu Tây, yết kiến được bệ hạ thì vừa đi vừa về phải mất bao nhiêu lâu đây? Ít thì hai tháng, còn không thì phải ba đến năm tháng chưa biết chừng, đến lúc đó dân đói khắp nơi, người chết như ngả rạ, thánh chỉ về đến nơi thì cũng đã muộn rồi.
Ông ôm quyền nói với Bùi Cầm Chi:
- Phủ quân đại nhân, hay là như vậy, bây giờ cứ mở kho lương cứu dân chúng đã rồi sau đó hẵng phái người đến Liêu Tây báo cáo với triều đình, nếu được diện kiến bệ hạ thì là quá tốt, bằng không nếu bệ hạ trách tội xuống ta nguyện một mình gánh vác tội lớn này, phủ quân chỉ cần tâu là ta mang theo binh sĩ cường hành, tự ý mở kho lương là được, Trương mỗ quyết không liên lụy đến mọi người.
Bùi Cầm Chi cũng đứng lên, nắm lấy tay Trương Tu Đà thở dài nói:
- Lão tướng quân coi ta là hạng người gì chứ? Nếu đã như vậy, tội này cứ để ta cùng lão tướng quân gánh vác.
Y khoát tay áo nói:
- Người đâu, mở nhà kho!
Đang nói đột nhiên có một tiểu lại miệng thở hổn hển chạy vào, vội vàng thưa:
- Không xong rồi, Phủ quân đại nhân, phản tặc Tế Bắc Vương Bạc đã mấy vạn nhân mã băng qua Hoàng Hà đang đánh thẳng về phía quận Tề chúng ta.
- Cái gì?
Bùi Cầm Chi mặt biến sắc theo bản năng nhìn về phía Trương Tu Đà.
Trương Tu Đà giương mắt hổ về phía tiểu lại kia, khiển trách:
- Ngươi sợ cái gì, chỉ một tên phản tặc, thủ hạ có mấy vạn giặc cỏ mà đã dọa nhà ngươi thành ra như vậy, thật là mất mặt.
Ông xoay người về hướng Bùi Cầm Chi nói:
- Phủ quân đại nhân yên tâm, ta lập tức trở về triệu hợp binh lính, chỉ sợ Vương Bạc kia không dám đến, chứ nếu hắn dám đến quấy rầy bách dân trăm họ quận Tề. ta sẽ cho hắn máu đổ thành sông!!
Trong nháy mắt sát khí tỏa ra ngập trời.
...
Quận binh quận Tề thiện chiến, nổi danh toàn phương bắc. Lão tướng quân Trương Tu Đà bách chiến bách thắng đã nổi danh khắp Đại Tùy. Mấy năm trước vào lúc Trương Tu Đà lão tướng quân đi theo Sử Vạn Tuế đại tướng quân bình định phản loạn Nam Cương, sau đó đi theo Sở công Dương Tố tiêu diệt tên phản bội Vương Dương Lượng, cũng đã danh dương thiên hạ rồi. Từ sau khi đến quận Tề, vào một năm trước cũng đã tiêu diệt bốn năm cánh phản quân, phản quân ở nam bắc Hoàng Hà khi nghe đến ba chữ Trương Tu Đà cũng phải có vài phần e sợ.
Quận binh không giống với phủ binh, những trang bị của họ không phải là do triều đình trợ cấp mà là của quan phủ bản địa tự cung. Phủ binh không hề nghi ngờ chính là đội ngũ chiến lực mạnh nhất Đại Tùy, bởi họ ngày đêm trong quân doanh huấn luyện, mà quận binh thì không như vậy, họ những lúc mùa màng bận rộn có thể về trồng ruộng, những lúc an nhàn mới tụ tập lại luyện binh, có đạo tặc đến loạn thì họ là quan quân, bằng không lại trở về làm bách tính.
Chính bởi vậy, trang bị và quân lương của quận binh đều kém xa phủ binh. Quận Tề coi như là khá ổn, bởi lẽ nơi đây giàu có đông đúc và không có chiến loạn lan đến, quận Thủ Bùi Cầm Chi và quận Thừa Trương Tu Đà cũng là có chút ăn ý, cho nên so về trang bị và độ tinh nhuệ thì quận binh của quận khác còn thua xa, tối thiểu, chế tác áo giáp và hoành đao cung tiễn đủ cả. Trương Tu Đà trình độ luyện binh rất cao, tuy rằng binh lính không có nhiều thời gian để hợp luyện, nhưng đều không thể phủ định chính là quận binh của Tề quận về lực chiến so với phủ binh Đại Tùy thì cũng không thua kém là mấy.
Danh tướng đương thời Trương Tu Đà, ông là đối tượng mà rất nhiều đương gia ở Lục Lâm đ*o phương bắc muốn giết, bởi sự xuất hiện của ông khiến cho các cánh quân phản loạn không thể đến quận Tề giàu có để cướp bóc.
Cái được gọi là nghĩa quân, kì thực chỉ là cái tên mà người đời đặt cho họ trong thời kì lịch sử đặc biệt để xưng hô mà thôi. Bất luận là Cao Sĩ Đạt, Trương Kim Xưng hay Vương Bạc, những việc mà đội ngũ của họ đã làm kì thực không hề đáng một chữ nghĩa. Đúng vậy, họ đều là những người dân lâm vào bước đường cùng thì mới phải giương cờ tạo phản, nhưng họ lại không có dũng khí chống lại triều đình, mà giương đao hạ thủ với những người dân khác, gọi họ là nghĩa quân, quả là một lời bịa đặt đau thương.
Dân chúng tạo phản, nhưng họ lại không dám đối đầu với quan quân, nhưng bọn họ cũng muốn sống sót, đành phải đi giết bóc, cướp của của những người dân vô tội khác, những hành động này, hỏi rằng nghĩa khí ở đâu?
Chẳng qua cũng là vì muốn sống thôi, sau đó vì muốn sống sót nên tự cho mình một cái lý do để giết kẻ khác. Ngay từ ban đầu, bất luận là cánh quân phản loạn nào thì đối tượng mà họ giương đao cũng không phải là quân đội triều đình mà chính là người dân tay không tấc sắt.
Từ việc không dám bén mảng đến quận Tề của họ là có thể nhìn ra được sự hèn nhát và ngụy liệt của họ.
Cho nên, vì muốn chứng minh cho người khác thấy mình là kẻ mạnh, vì muốn chứng minh mình mới xứng đáng làm minh chủ của Lục Lâm đ*o phương bắc, Tế Bắc Vương Bạc mang theo thủ hạ và mười vạn chiến binh khí thế hừng hực băng qua Hoàng Hà bừng bừng sát khí tiến thẳng vào Tề quận. Y muốn đánh bại Trương Tu Đà để lập uy, y muốn cả Lục Lâm đ*o phương bắc này biết Trương Tu Đà Không phải là bất khả chiến bại! Y đến nay đã binh hùng tướng mạnh không có lý do gì mà phải sợ lão già đã năm chục tuổi này!
Trương Tu Đà chẳng là cái thá gì, ngay cả hai trợ thủ đắc lực của ông ta vốn được tung hô là Quận Tề Song Hổ Tần Phúc Bảo và La Sỹ Tín cũng chẳng là cái thá gì.
Việc đầu tiên mà Vương Bạc phải làm chính là phải giẫm đạp lên những người này, từng bước, từng bước leo lên cái vị trí cao nhất kia, ai nói giặc cỏ thì không thể xây nghiệp lớn? Đại Hán Cao Tổ còn không phải từ một Trường đình nho nhỏ, trảm bạch xà, chiêu mộ nghĩa binh đó sao; mà Hạng Võ xuất thân danh môn, hơn nữa bản lĩnh trong thiên hạ không ai địch nổi, nhưng cuối cùng vẫn là đá kê chân cho Hán Cao Tổ đó sao? Hán Cao Tổ có thể làm được thì sao Tri Thế Lang Vương Bạc ta lại không thể?
Suất lĩnh đại quân tiên phong đi trước, nhìn nhân mã hùng hậu trùng trùng điệp điệp, Vương Bạc có chút thất thần nghĩ.
- Ai nói thiên hạ này là của quan phủ và quý tộc, ai nói con cháu Hàn môn không thể đổi đời .
- Ta muốn cho tất cả các ngươi nhìn thấy, cùm xiềng xích ở trước mặt Tri Thế Lang Vương Bạc ta, tất cả đều không là gì cả.
- Triều đình phái quan lại về các nơi, chính là để phụ giúp dân chúng duy trì sự bình an ổn định. Dân chúng nay gặp nạn âu cũng là do chúng ta không làm tròn bổn phận.
Y ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Hiện giờ tứ phương đều là dân tạo phản, duy chỉ quận Tề chúng ta giữ được an bình. Nhưng hiện tại dân chúng không có đủ lương thực, cũng không có hạt giống để gieo trồng, nếu cứ tiếp diễn như vậy, quận Tề của chúng ta sớm muộn cũng xuất hiện người nhân cơ hội kích động dân chúng, đến lúc đó chẳng phải chúng ta sẽ tự bất hòa hay sao.
Trương Tu Đà nói:
- Quận Thủ đại nhân nói rất có lý.
Có người nói rằng:
- Hạ quan tự thấy kho lương nhất định phải mở nhưng phủ kho lương thực, kho lúa của quận Tề chúng ta đều phải vận chuyển về Liêu Tây, chuẩn bị cho đại quân chinh Liêu. Nếu như đã không được tự ý mở quân lương thì chi bằng chúng ta phái người ngày đêm cưỡi ngựa nhanh chóng đến Trác quận, xin bệ hạ phê chuẩn.
Trương Tu Đà đứng phắt dậy nói:
- Quận Tề đi Liêu Tây đường xá xa xôi, vả lại rất bất ổn, dù cho người được phái đi có thuận lợi tới được Liêu Tây, yết kiến được bệ hạ thì vừa đi vừa về phải mất bao nhiêu lâu đây? Ít thì hai tháng, còn không thì phải ba đến năm tháng chưa biết chừng, đến lúc đó dân đói khắp nơi, người chết như ngả rạ, thánh chỉ về đến nơi thì cũng đã muộn rồi.
Ông ôm quyền nói với Bùi Cầm Chi:
- Phủ quân đại nhân, hay là như vậy, bây giờ cứ mở kho lương cứu dân chúng đã rồi sau đó hẵng phái người đến Liêu Tây báo cáo với triều đình, nếu được diện kiến bệ hạ thì là quá tốt, bằng không nếu bệ hạ trách tội xuống ta nguyện một mình gánh vác tội lớn này, phủ quân chỉ cần tâu là ta mang theo binh sĩ cường hành, tự ý mở kho lương là được, Trương mỗ quyết không liên lụy đến mọi người.
Bùi Cầm Chi cũng đứng lên, nắm lấy tay Trương Tu Đà thở dài nói:
- Lão tướng quân coi ta là hạng người gì chứ? Nếu đã như vậy, tội này cứ để ta cùng lão tướng quân gánh vác.
Y khoát tay áo nói:
- Người đâu, mở nhà kho!
Đang nói đột nhiên có một tiểu lại miệng thở hổn hển chạy vào, vội vàng thưa:
- Không xong rồi, Phủ quân đại nhân, phản tặc Tế Bắc Vương Bạc đã mấy vạn nhân mã băng qua Hoàng Hà đang đánh thẳng về phía quận Tề chúng ta.
- Cái gì?
Bùi Cầm Chi mặt biến sắc theo bản năng nhìn về phía Trương Tu Đà.
Trương Tu Đà giương mắt hổ về phía tiểu lại kia, khiển trách:
- Ngươi sợ cái gì, chỉ một tên phản tặc, thủ hạ có mấy vạn giặc cỏ mà đã dọa nhà ngươi thành ra như vậy, thật là mất mặt.
Ông xoay người về hướng Bùi Cầm Chi nói:
- Phủ quân đại nhân yên tâm, ta lập tức trở về triệu hợp binh lính, chỉ sợ Vương Bạc kia không dám đến, chứ nếu hắn dám đến quấy rầy bách dân trăm họ quận Tề. ta sẽ cho hắn máu đổ thành sông!!
Trong nháy mắt sát khí tỏa ra ngập trời.
...
Quận binh quận Tề thiện chiến, nổi danh toàn phương bắc. Lão tướng quân Trương Tu Đà bách chiến bách thắng đã nổi danh khắp Đại Tùy. Mấy năm trước vào lúc Trương Tu Đà lão tướng quân đi theo Sử Vạn Tuế đại tướng quân bình định phản loạn Nam Cương, sau đó đi theo Sở công Dương Tố tiêu diệt tên phản bội Vương Dương Lượng, cũng đã danh dương thiên hạ rồi. Từ sau khi đến quận Tề, vào một năm trước cũng đã tiêu diệt bốn năm cánh phản quân, phản quân ở nam bắc Hoàng Hà khi nghe đến ba chữ Trương Tu Đà cũng phải có vài phần e sợ.
Quận binh không giống với phủ binh, những trang bị của họ không phải là do triều đình trợ cấp mà là của quan phủ bản địa tự cung. Phủ binh không hề nghi ngờ chính là đội ngũ chiến lực mạnh nhất Đại Tùy, bởi họ ngày đêm trong quân doanh huấn luyện, mà quận binh thì không như vậy, họ những lúc mùa màng bận rộn có thể về trồng ruộng, những lúc an nhàn mới tụ tập lại luyện binh, có đạo tặc đến loạn thì họ là quan quân, bằng không lại trở về làm bách tính.
Chính bởi vậy, trang bị và quân lương của quận binh đều kém xa phủ binh. Quận Tề coi như là khá ổn, bởi lẽ nơi đây giàu có đông đúc và không có chiến loạn lan đến, quận Thủ Bùi Cầm Chi và quận Thừa Trương Tu Đà cũng là có chút ăn ý, cho nên so về trang bị và độ tinh nhuệ thì quận binh của quận khác còn thua xa, tối thiểu, chế tác áo giáp và hoành đao cung tiễn đủ cả. Trương Tu Đà trình độ luyện binh rất cao, tuy rằng binh lính không có nhiều thời gian để hợp luyện, nhưng đều không thể phủ định chính là quận binh của Tề quận về lực chiến so với phủ binh Đại Tùy thì cũng không thua kém là mấy.
Danh tướng đương thời Trương Tu Đà, ông là đối tượng mà rất nhiều đương gia ở Lục Lâm đ*o phương bắc muốn giết, bởi sự xuất hiện của ông khiến cho các cánh quân phản loạn không thể đến quận Tề giàu có để cướp bóc.
Cái được gọi là nghĩa quân, kì thực chỉ là cái tên mà người đời đặt cho họ trong thời kì lịch sử đặc biệt để xưng hô mà thôi. Bất luận là Cao Sĩ Đạt, Trương Kim Xưng hay Vương Bạc, những việc mà đội ngũ của họ đã làm kì thực không hề đáng một chữ nghĩa. Đúng vậy, họ đều là những người dân lâm vào bước đường cùng thì mới phải giương cờ tạo phản, nhưng họ lại không có dũng khí chống lại triều đình, mà giương đao hạ thủ với những người dân khác, gọi họ là nghĩa quân, quả là một lời bịa đặt đau thương.
Dân chúng tạo phản, nhưng họ lại không dám đối đầu với quan quân, nhưng bọn họ cũng muốn sống sót, đành phải đi giết bóc, cướp của của những người dân vô tội khác, những hành động này, hỏi rằng nghĩa khí ở đâu?
Chẳng qua cũng là vì muốn sống thôi, sau đó vì muốn sống sót nên tự cho mình một cái lý do để giết kẻ khác. Ngay từ ban đầu, bất luận là cánh quân phản loạn nào thì đối tượng mà họ giương đao cũng không phải là quân đội triều đình mà chính là người dân tay không tấc sắt.
Từ việc không dám bén mảng đến quận Tề của họ là có thể nhìn ra được sự hèn nhát và ngụy liệt của họ.
Cho nên, vì muốn chứng minh cho người khác thấy mình là kẻ mạnh, vì muốn chứng minh mình mới xứng đáng làm minh chủ của Lục Lâm đ*o phương bắc, Tế Bắc Vương Bạc mang theo thủ hạ và mười vạn chiến binh khí thế hừng hực băng qua Hoàng Hà bừng bừng sát khí tiến thẳng vào Tề quận. Y muốn đánh bại Trương Tu Đà để lập uy, y muốn cả Lục Lâm đ*o phương bắc này biết Trương Tu Đà Không phải là bất khả chiến bại! Y đến nay đã binh hùng tướng mạnh không có lý do gì mà phải sợ lão già đã năm chục tuổi này!
Trương Tu Đà chẳng là cái thá gì, ngay cả hai trợ thủ đắc lực của ông ta vốn được tung hô là Quận Tề Song Hổ Tần Phúc Bảo và La Sỹ Tín cũng chẳng là cái thá gì.
Việc đầu tiên mà Vương Bạc phải làm chính là phải giẫm đạp lên những người này, từng bước, từng bước leo lên cái vị trí cao nhất kia, ai nói giặc cỏ thì không thể xây nghiệp lớn? Đại Hán Cao Tổ còn không phải từ một Trường đình nho nhỏ, trảm bạch xà, chiêu mộ nghĩa binh đó sao; mà Hạng Võ xuất thân danh môn, hơn nữa bản lĩnh trong thiên hạ không ai địch nổi, nhưng cuối cùng vẫn là đá kê chân cho Hán Cao Tổ đó sao? Hán Cao Tổ có thể làm được thì sao Tri Thế Lang Vương Bạc ta lại không thể?
Suất lĩnh đại quân tiên phong đi trước, nhìn nhân mã hùng hậu trùng trùng điệp điệp, Vương Bạc có chút thất thần nghĩ.
- Ai nói thiên hạ này là của quan phủ và quý tộc, ai nói con cháu Hàn môn không thể đổi đời .
- Ta muốn cho tất cả các ngươi nhìn thấy, cùm xiềng xích ở trước mặt Tri Thế Lang Vương Bạc ta, tất cả đều không là gì cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook