Tướng Minh
-
Chương 173-2: Không tiếp tục người này (2)
Thất đương gia Cao Thiên Bảo không nói lời nào, Trương Kim Xưng biết đó là Cao Thiên Bảo tự biết lượng sức mình. Ở Đầm Cự Dã, cho dù mình có chia cho y ba nghìn chiến binh, y cũng không nói chuyện địa vị. Số binh đó nói đi nói lại vẫn là của Trương Kim Xưng. Cao Thiên Bảo căn bản không chỉ huy được. Còn Tiền Lộc thì không nói gì. Trương Kim Xưng biết là người thông gia này của mình kỳ thực xem ra là người hiểu mình nhất trong Đầm Cự Dã này. Bởi vì, ông biết mình muốn xuất binh, cho nên mới không phản đối. Nhưng bốn vị đương gia khác đều không đồng ý xuất binh ra, Tiền Lộc cũng không nên nói gì.
Cho nên, chờ sau khi những người khác đi rồi, Trương Kim Xưng đặc ý giữ Tiền Lộc lại.
- Lão ca à, chúng ta uống vài ly rượu nhé. Dù sao cũng vẫn còn sớm, trở về huynh cũng là gây sức ép với hai người phụ nữ mới 13 tuổi đó, ta cũng không hiểu, phụ nữ ngay cả ngực cũng vẫn còn chưa nhô lên thì có vị gì chứ!
Trương Kim Xưng cười nhìn Tiền Lộc nói. Nói lý ra, y vẫn còn gọi Tiền Lộc là lão ca.
- Đại đương gia à … ngươi đây không phải là đánh người đánh vào mặt sao?
Tiền Lộc cười khổ nói:
- Ngươi cũng biết, ta cũng chính là có sở thích này. Những người phụ nữ có tư sắc, có thân hình ta nhìn thấy chướng mắt, vẫn là tiểu nha đầu tốt hơn. Ta thoải mái bày tỏ nỗi lòng không được sao?
Ông ta đương nhiên không thể nói thẳng ra được rồi. Những người phụ nữ mới nhìn đã thấy mê người đó mình đã không đùa nghịch được nữa rồi. Chỉ có những cô gái nhỏ không chịu nổi vài cái tấn công đau đến chết người đó, ông ta mới có thể tìm lại được sự tự tin.
Trương Kim Xưng trừng mắt nhìn ông ta nói:
- Lời này nếu để Thúy Chi nghe được, ta xem cái mặt già nua này của ông còn để được vào đâu!
Tiền Lộc không quan tâm liền khoát tay:
- Làm cái việc này còn muốn thể diện làm gì?
Trương Kim Xưng sửng sốt, không khỏi cảm thấy Tiền Lộc là đang châm chọc mình. Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do gì, cho nên trong lòng dù không thoải mái cũng không quá để ý.
- Lão ca, vừa rồi khi nghị sự, sao ca không nói gì?
Rượu và thức ăn đã được bày biện, Trương Kim Xưng đích thân rót cho Tiền Lộc đầy ly rượu hỏi.
Tiền Lộc nhìn đĩa thịt vừa đặt lên bàn nhíu mày, không trả lời Trương Kim Xưng mà chỉ vào đĩa thịt đó nói:
- Ta không ăn món này.
Trương Kim Xưng cười ha hả nói:
- Đây là tim trâu, không phải tim người.
- Thật chứ?
Tiền Lộc trừng mắt hỏi.
Trương Kim Xưng gắp một miếng thịt chín bỏ vào miệng mình nhai, hùng hùng hổ hổ nói:
- Con mẹ nó, chính là không có tim người nhỏ.
Tiền Lộc lúc này mới yên tâm, cũng không cần dùng đũa, lấy một miếng thịt đưa vào miệng nói:
- Đại đương gia, ngươi hỏi ta vì sao vừa rồi không nói? Chuyện này ngươi còn không hiểu sao? Dù ngươi muốn làm gì, ta cũng đều ủng hộ. Hai chúng ta là thông gia, Thúy Chi là vợ của Tăng Phúc, con trai ngươi, con gái ta, ngươi nói chúng ta bận việc này việc kia, còn không phải là vì cuộc đời của chúng sao? Cho nên, ta không thể phản ngươi, ta là theo ngươi. Ngươi nói làm gì ta liền làm đó.
- Ta biết ca là nghĩ như vậy!
Trương Kim Xưng uống một ngụm rượu, cảm thấy chưa đủ nghiền.
- Người đâu, hôm qua chẳng phải có một tên khốn kiếp các ngươi trộm trâu nhà người ta còn bị nhốt vào Thủy Lao sao?
Trương Kim Xưng hỏi.
Thân binh liền chạy tới nói:
- Vâng.
- Đi đi đi, mau mổ tim xào mang lên đây cho ta.
Trương Kim Xưng không kiên nhẫn khoát tay, lập tức đẩy đĩa tim trâu đó lại trước mặt Tiền Lộc nói:
- Chẳng có mùi vị gì, nhạt hơn cả mạng, ca thích thì ăn đi!
Tiền Lộc thở dài nói:
- Đại đương gia … tim người này, sau này vẫn nên ăn ít đi một chút.
Trương Kim Xưng cười nói:
- Ca chưa từng ăn qua ca không biết, mùi vị của nó rất tuyệt vời.
Chỉ hơn 10 phút sau, một quả tim người được xào chín đặt vào đĩa mang lên. Trương Kim Xưng cũng không sợ bỏng, liền gắp một miếng, sau đó lại uống một ngụm rượu nói:
- Ngon!
- Lão ca, chuyện này nói đi cũng phải nói lại, ca thấy thế nào về chuyện vượt sông Hoàng Hà?
Trương Kim Xưng hỏi.
Tiền Lộc uống một hớp rượu, liếc nhìn đĩa tim người đó, cảm thấy dạ dày mình cuộn lên, tốt xấu gì cũng phải kìm nén xuống mới nói:
- Muốn nghe lời thực hay là lời giả?
- Đương nhiên là lời nói thật rồi!
Tiền Lộc thở dài một tiếng nói:
- Đại đương gia à, ngươi cũng biết con người ta nhút nhát, cũng không có dã tâm gì. Muốn ta nói ngày hôm nay sống rất tốt, chí ít cũng không cần phải vừa ăn vừa uống chứ? Hơn nữa thủ hạ còn có năm nghìn lính tới, còn có mấy cô gái có thể nặn ra nước, mang lại cho ta sự ấm áp là đủ rồi. Đại đương gia ngươi muốn nghe ta nói lời nói thật lòng, vậy ý của ta chính là bây giờ đã chiếm được Đầm Cự Dã cuộc sống cũng rất tốt. Chỉ cần chúng ta không ra ngoài, chẳng ai đánh vào được. Không phải lo lắng bị chết ngoài sa trường, cũng không lo những cô gái đó mang cho người khác.
- Nhìn ngươi có chút tiền đồ đó!
Trương Kim Xưng có chút tức giận nói:
- Vậy ca hãy nghĩ lại xem, nếu chúng ta bị quan quân bao vây ở Hồ Cao Kê, Cao Sĩ Đạt ở Đầm Cự Dã sẽ thế nào?
- Vậy y chắc chắn là phải ném đá xuống giếng rồi.
Tiền Lộc nói ra lời này không phải là rất phù hợp, lại không thấy có gì không ổn. Trương Kim Xưng cũng là một người thô lỗ, đương nhiên cũng không để ý.
- Đại đương gia, ngươi cứ nói đi, nếu ngươi muốn đánh, chúng ta làm con mẹ nó đi. Ta cũng vừa nói rồi, con người ta nhút nhát cũng không có dã tâm gì, năm nghìn binh lính thủ hạ của ta cũng lãng phí quá rồi. Đại đương gia một câu thôi, ta sẽ đem người tới Dũng Tự doanh của ngươi.
Trung dũng nhân nghĩa sơn hải định, đó là bảy doanh trại của Đầm Cự Dã.
- Ta cần người của ngươi làm gì!
Trương Kim Xưng rất hài lòng với thái độ của Tiền Lộc. Hắn ta cười nói:
- Đánh thì chắc chắn phải đánh rồi. Cho nên, trong buổi nghị sự ngày mai, ca phải đứng lên. Con người Cao Thiên Bảo đó chắc chắn là muốn đi cứu Cao Sĩ Đạt rồi, như vậy chúng ta đã chiếm được một nửa người rồi.
- Nhưng Vương Vận Lai bốn người họ không phải là không đồng ý sao?
- Vương Vận Lai?
Trương Kim Xưng mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự âm hiểm:
- Một người chết, không có cơ hội nói chuyện. Một năm nay mấy người họ đã sống những ngày yên ổn quá thoải mái rồi, đã quên ngày tháng này là ai cho họ. Nếu họ đã quên, Đại đương gia ta phải nhắc nhở.
Hắn ta chỉ ra ngoài nói:
- Ta vừa mới hạ lệnh, để Vương Vận Lai dẫn theo Trung tự doanh của y ngay trong đêm ra ngoài đánh huyện thành Đông Bình, đã muộn như vậy, trời tối như vậy, y đã về triệu tập nhân mã ngộ nhỡ ngã từ trên núi xuống, há chẳng phải là tan xương nát thịt sao?
Đang nói chuyện, Bùi Tịnh đi vào, ghé sát tai Trương Kim Xưng nói vài câu, Trương Kim Xưng cười nói:
- Điểm tâm sáng mai cũng ăn được.
Tim Tiền Lộc bỗng run lên, ông biết trong Đầm Cự Dã đã không còn người tên Vương Vận Lai nữa rồi.
Trên Yến Sơn, bởi vì đại đội nhân mã đã xuất phát rồi, toàn bộ sơn trại chỉ còn lại mấy trăm binh lính trấn thủ, có mấy trăm binh lính chán nản tự tìm lạc thú cho mình. Nhiệm vụ của họ là canh giữ sơn trại, ngộ nhỡ đại đội nhân mã không thể đánh chiếm được vùng đất phía nam đó, nói không chừng đại quân sẽ quay trở lại nơi đây. Cho nên, sơn trại này không thể bỏ. Mà Lý Nhàn từ trước đến giờ cũng không phải là người làm việc kích động, cho nên chặt đường lui của mình là chuyện hắn chưa làm bao giờ.
Có một số binh lính rảnh rỗi, nhàm chán, quây quần bên nhau tự tìm niềm vui, có một số thì tụ tập một chỗ, hưởng thụ cảm giác thoải mái ấm áp của ánh nắng chiếu lên người. Còn có không ít người coi Lý Nhàn là thần tượng, đứng khỏa thân trong gió luyện tập đao pháp xạ nghệ, lại bởi vì không có nền tảng luyện tập từ nhỏ, cho nên có chút không chịu được cái lạnh giá của gió lạnh. Ai nấy đều rất nhanh chóng bị nổi da gà lên, nghiến chặt răng lại chịu đựng.
Đám binh lính trên tháp quan sát thực sự không chịu nổi gió lạnh, rót một ngụm rượu lâu năm uống, sau đó run rẩy nhìn về phía ánh mặt trời phía xa. Binh lính tuần tra vẫn cố gắng làm tròn chức trách của mình, tuần tra qua lại trong vòng 20 dặm. Bước chân của họ không vì sự ra đi của Lý Nhàn mà trở lên chậm chạp. Bởi vì họ đều biết, càng những lúc này càng phải nâng cao tinh thần. Bởi vì trên núi Yến Sơn mù mịt không chỉ có mỗi đám mã tặc bọn họ.
Dưới chân núi, từ một nơi tuyết trắng bao phủ rất xa bỗng xuất hiện một đội nhân mã, xem ra số người tới không nhiều, chỉ có khoảng trăm người. Ngoài một chiếc xe ngựa nhìn khá xa hoa ra, những người còn lại đều là kỵ sỹ tiên y nộ mã.
Tốc độ đi của đội ngũ không nhanh, hầu như chủ nhân đó bên trong xe ngựa dưới sự bảo vệ của kỵ sỹ, giống như rất hứng thú với cảnh tuyết phủ dưới chân núi Yến Sơn này. Chỉ là rèm vải phủ cửa sổ hai bên xe ngựa cũng không buông xuống, cũng không lộ ra một kẽ hở nào, cho nên gió lạnh không thổi vào được trong xe. Mà tầm nhìn của người đó trong xe ngựa cũng không vượt ra ngoài xe.
Hơn trăm kỵ binh xem ra đều là kỵ sĩ tinh nhuệ. Họ mặc áo giáp dày dặn. Nhưng từ sóc dài treo bên hông ngựa và hoành đao giắt thắt lưng của họ có thể thấy, họ không phải là người thảo nguyên, mặc dù, trên vai họ khoác áo bào đỏ giống như lang kỵ Đột Quyết. Người thảo nguyên không thiên về sử dụng sóc dài, thậm chí có chút chán ghét. Theo họ vũ khí tốt nhất trên thế giới này chính là loan đao, người bạn tốt nhất chính là ngựa hung.
Cho nên, chờ sau khi những người khác đi rồi, Trương Kim Xưng đặc ý giữ Tiền Lộc lại.
- Lão ca à, chúng ta uống vài ly rượu nhé. Dù sao cũng vẫn còn sớm, trở về huynh cũng là gây sức ép với hai người phụ nữ mới 13 tuổi đó, ta cũng không hiểu, phụ nữ ngay cả ngực cũng vẫn còn chưa nhô lên thì có vị gì chứ!
Trương Kim Xưng cười nhìn Tiền Lộc nói. Nói lý ra, y vẫn còn gọi Tiền Lộc là lão ca.
- Đại đương gia à … ngươi đây không phải là đánh người đánh vào mặt sao?
Tiền Lộc cười khổ nói:
- Ngươi cũng biết, ta cũng chính là có sở thích này. Những người phụ nữ có tư sắc, có thân hình ta nhìn thấy chướng mắt, vẫn là tiểu nha đầu tốt hơn. Ta thoải mái bày tỏ nỗi lòng không được sao?
Ông ta đương nhiên không thể nói thẳng ra được rồi. Những người phụ nữ mới nhìn đã thấy mê người đó mình đã không đùa nghịch được nữa rồi. Chỉ có những cô gái nhỏ không chịu nổi vài cái tấn công đau đến chết người đó, ông ta mới có thể tìm lại được sự tự tin.
Trương Kim Xưng trừng mắt nhìn ông ta nói:
- Lời này nếu để Thúy Chi nghe được, ta xem cái mặt già nua này của ông còn để được vào đâu!
Tiền Lộc không quan tâm liền khoát tay:
- Làm cái việc này còn muốn thể diện làm gì?
Trương Kim Xưng sửng sốt, không khỏi cảm thấy Tiền Lộc là đang châm chọc mình. Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra lý do gì, cho nên trong lòng dù không thoải mái cũng không quá để ý.
- Lão ca, vừa rồi khi nghị sự, sao ca không nói gì?
Rượu và thức ăn đã được bày biện, Trương Kim Xưng đích thân rót cho Tiền Lộc đầy ly rượu hỏi.
Tiền Lộc nhìn đĩa thịt vừa đặt lên bàn nhíu mày, không trả lời Trương Kim Xưng mà chỉ vào đĩa thịt đó nói:
- Ta không ăn món này.
Trương Kim Xưng cười ha hả nói:
- Đây là tim trâu, không phải tim người.
- Thật chứ?
Tiền Lộc trừng mắt hỏi.
Trương Kim Xưng gắp một miếng thịt chín bỏ vào miệng mình nhai, hùng hùng hổ hổ nói:
- Con mẹ nó, chính là không có tim người nhỏ.
Tiền Lộc lúc này mới yên tâm, cũng không cần dùng đũa, lấy một miếng thịt đưa vào miệng nói:
- Đại đương gia, ngươi hỏi ta vì sao vừa rồi không nói? Chuyện này ngươi còn không hiểu sao? Dù ngươi muốn làm gì, ta cũng đều ủng hộ. Hai chúng ta là thông gia, Thúy Chi là vợ của Tăng Phúc, con trai ngươi, con gái ta, ngươi nói chúng ta bận việc này việc kia, còn không phải là vì cuộc đời của chúng sao? Cho nên, ta không thể phản ngươi, ta là theo ngươi. Ngươi nói làm gì ta liền làm đó.
- Ta biết ca là nghĩ như vậy!
Trương Kim Xưng uống một ngụm rượu, cảm thấy chưa đủ nghiền.
- Người đâu, hôm qua chẳng phải có một tên khốn kiếp các ngươi trộm trâu nhà người ta còn bị nhốt vào Thủy Lao sao?
Trương Kim Xưng hỏi.
Thân binh liền chạy tới nói:
- Vâng.
- Đi đi đi, mau mổ tim xào mang lên đây cho ta.
Trương Kim Xưng không kiên nhẫn khoát tay, lập tức đẩy đĩa tim trâu đó lại trước mặt Tiền Lộc nói:
- Chẳng có mùi vị gì, nhạt hơn cả mạng, ca thích thì ăn đi!
Tiền Lộc thở dài nói:
- Đại đương gia … tim người này, sau này vẫn nên ăn ít đi một chút.
Trương Kim Xưng cười nói:
- Ca chưa từng ăn qua ca không biết, mùi vị của nó rất tuyệt vời.
Chỉ hơn 10 phút sau, một quả tim người được xào chín đặt vào đĩa mang lên. Trương Kim Xưng cũng không sợ bỏng, liền gắp một miếng, sau đó lại uống một ngụm rượu nói:
- Ngon!
- Lão ca, chuyện này nói đi cũng phải nói lại, ca thấy thế nào về chuyện vượt sông Hoàng Hà?
Trương Kim Xưng hỏi.
Tiền Lộc uống một hớp rượu, liếc nhìn đĩa tim người đó, cảm thấy dạ dày mình cuộn lên, tốt xấu gì cũng phải kìm nén xuống mới nói:
- Muốn nghe lời thực hay là lời giả?
- Đương nhiên là lời nói thật rồi!
Tiền Lộc thở dài một tiếng nói:
- Đại đương gia à, ngươi cũng biết con người ta nhút nhát, cũng không có dã tâm gì. Muốn ta nói ngày hôm nay sống rất tốt, chí ít cũng không cần phải vừa ăn vừa uống chứ? Hơn nữa thủ hạ còn có năm nghìn lính tới, còn có mấy cô gái có thể nặn ra nước, mang lại cho ta sự ấm áp là đủ rồi. Đại đương gia ngươi muốn nghe ta nói lời nói thật lòng, vậy ý của ta chính là bây giờ đã chiếm được Đầm Cự Dã cuộc sống cũng rất tốt. Chỉ cần chúng ta không ra ngoài, chẳng ai đánh vào được. Không phải lo lắng bị chết ngoài sa trường, cũng không lo những cô gái đó mang cho người khác.
- Nhìn ngươi có chút tiền đồ đó!
Trương Kim Xưng có chút tức giận nói:
- Vậy ca hãy nghĩ lại xem, nếu chúng ta bị quan quân bao vây ở Hồ Cao Kê, Cao Sĩ Đạt ở Đầm Cự Dã sẽ thế nào?
- Vậy y chắc chắn là phải ném đá xuống giếng rồi.
Tiền Lộc nói ra lời này không phải là rất phù hợp, lại không thấy có gì không ổn. Trương Kim Xưng cũng là một người thô lỗ, đương nhiên cũng không để ý.
- Đại đương gia, ngươi cứ nói đi, nếu ngươi muốn đánh, chúng ta làm con mẹ nó đi. Ta cũng vừa nói rồi, con người ta nhút nhát cũng không có dã tâm gì, năm nghìn binh lính thủ hạ của ta cũng lãng phí quá rồi. Đại đương gia một câu thôi, ta sẽ đem người tới Dũng Tự doanh của ngươi.
Trung dũng nhân nghĩa sơn hải định, đó là bảy doanh trại của Đầm Cự Dã.
- Ta cần người của ngươi làm gì!
Trương Kim Xưng rất hài lòng với thái độ của Tiền Lộc. Hắn ta cười nói:
- Đánh thì chắc chắn phải đánh rồi. Cho nên, trong buổi nghị sự ngày mai, ca phải đứng lên. Con người Cao Thiên Bảo đó chắc chắn là muốn đi cứu Cao Sĩ Đạt rồi, như vậy chúng ta đã chiếm được một nửa người rồi.
- Nhưng Vương Vận Lai bốn người họ không phải là không đồng ý sao?
- Vương Vận Lai?
Trương Kim Xưng mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự âm hiểm:
- Một người chết, không có cơ hội nói chuyện. Một năm nay mấy người họ đã sống những ngày yên ổn quá thoải mái rồi, đã quên ngày tháng này là ai cho họ. Nếu họ đã quên, Đại đương gia ta phải nhắc nhở.
Hắn ta chỉ ra ngoài nói:
- Ta vừa mới hạ lệnh, để Vương Vận Lai dẫn theo Trung tự doanh của y ngay trong đêm ra ngoài đánh huyện thành Đông Bình, đã muộn như vậy, trời tối như vậy, y đã về triệu tập nhân mã ngộ nhỡ ngã từ trên núi xuống, há chẳng phải là tan xương nát thịt sao?
Đang nói chuyện, Bùi Tịnh đi vào, ghé sát tai Trương Kim Xưng nói vài câu, Trương Kim Xưng cười nói:
- Điểm tâm sáng mai cũng ăn được.
Tim Tiền Lộc bỗng run lên, ông biết trong Đầm Cự Dã đã không còn người tên Vương Vận Lai nữa rồi.
Trên Yến Sơn, bởi vì đại đội nhân mã đã xuất phát rồi, toàn bộ sơn trại chỉ còn lại mấy trăm binh lính trấn thủ, có mấy trăm binh lính chán nản tự tìm lạc thú cho mình. Nhiệm vụ của họ là canh giữ sơn trại, ngộ nhỡ đại đội nhân mã không thể đánh chiếm được vùng đất phía nam đó, nói không chừng đại quân sẽ quay trở lại nơi đây. Cho nên, sơn trại này không thể bỏ. Mà Lý Nhàn từ trước đến giờ cũng không phải là người làm việc kích động, cho nên chặt đường lui của mình là chuyện hắn chưa làm bao giờ.
Có một số binh lính rảnh rỗi, nhàm chán, quây quần bên nhau tự tìm niềm vui, có một số thì tụ tập một chỗ, hưởng thụ cảm giác thoải mái ấm áp của ánh nắng chiếu lên người. Còn có không ít người coi Lý Nhàn là thần tượng, đứng khỏa thân trong gió luyện tập đao pháp xạ nghệ, lại bởi vì không có nền tảng luyện tập từ nhỏ, cho nên có chút không chịu được cái lạnh giá của gió lạnh. Ai nấy đều rất nhanh chóng bị nổi da gà lên, nghiến chặt răng lại chịu đựng.
Đám binh lính trên tháp quan sát thực sự không chịu nổi gió lạnh, rót một ngụm rượu lâu năm uống, sau đó run rẩy nhìn về phía ánh mặt trời phía xa. Binh lính tuần tra vẫn cố gắng làm tròn chức trách của mình, tuần tra qua lại trong vòng 20 dặm. Bước chân của họ không vì sự ra đi của Lý Nhàn mà trở lên chậm chạp. Bởi vì họ đều biết, càng những lúc này càng phải nâng cao tinh thần. Bởi vì trên núi Yến Sơn mù mịt không chỉ có mỗi đám mã tặc bọn họ.
Dưới chân núi, từ một nơi tuyết trắng bao phủ rất xa bỗng xuất hiện một đội nhân mã, xem ra số người tới không nhiều, chỉ có khoảng trăm người. Ngoài một chiếc xe ngựa nhìn khá xa hoa ra, những người còn lại đều là kỵ sỹ tiên y nộ mã.
Tốc độ đi của đội ngũ không nhanh, hầu như chủ nhân đó bên trong xe ngựa dưới sự bảo vệ của kỵ sỹ, giống như rất hứng thú với cảnh tuyết phủ dưới chân núi Yến Sơn này. Chỉ là rèm vải phủ cửa sổ hai bên xe ngựa cũng không buông xuống, cũng không lộ ra một kẽ hở nào, cho nên gió lạnh không thổi vào được trong xe. Mà tầm nhìn của người đó trong xe ngựa cũng không vượt ra ngoài xe.
Hơn trăm kỵ binh xem ra đều là kỵ sĩ tinh nhuệ. Họ mặc áo giáp dày dặn. Nhưng từ sóc dài treo bên hông ngựa và hoành đao giắt thắt lưng của họ có thể thấy, họ không phải là người thảo nguyên, mặc dù, trên vai họ khoác áo bào đỏ giống như lang kỵ Đột Quyết. Người thảo nguyên không thiên về sử dụng sóc dài, thậm chí có chút chán ghét. Theo họ vũ khí tốt nhất trên thế giới này chính là loan đao, người bạn tốt nhất chính là ngựa hung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook