Tương Kiến Hoan
-
Quyển 4 - Chương 228: Chung chương – Vi hoan kỷ hà (Vui mừng được bấy) (hoàn)
Hai năm sau.
Hai mươi vạn quân Trần quốc mênh mông cuồn cuộn tập kết dưới tướng quân lĩnh, đối diện chính là Nguyên quân như núi cao biển rộng.
Lưỡng quân đông nghìn nghịt đến bốn mươi vạn người, không có một tiếng ngựa hí, hoa tuyết bay lả tả khắp thiên địa. Trong trí nhớ của Đoạn Lĩnh, thủ từ khúc nọ lần nữa du dương vang lên.
Nguyên quân tránh thành một con đường, Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô người mặc áo giáp, tách khỏi đám đông. Đoạn Lĩnh cũng khống chế chiến mã đi tới tiền trận, hai người đối diện giằng co.
Cuồn phong nổi lên, cờ xí của Nguyên, Trần phần phật lay động, khí lạnh nhiễm vào thấu xương.
“Cần phải khai chiến.” Đoạn Lĩnh nhẹ nhàng nói.
Vũ Độc một thân hắc khải, không nhanh không chậm tiến đến bên cạnh Đoạn Lĩnh.
Bão tuyết bay cuộn, tại phía chân trời xa xôi phảng phất có nghìn vạn anh linh chiến thần theo cùng lưu tinh trụy lạc, mỗi một ngôi sao rơi xuống chiến trường đều biến thành thân ảnh chiến sỹ thủ hộ giang sơn Nam Trần không biết đã bao năm, bọn họ cưỡi trên lưng tuấn mã, đạp không mà đến.
“Phải khai chiến!” Không biết là thanh âm của ai quát to, “Đánh đi!”
Tạ Hựu người mặc hắc giáp, tiến đến trước trận.
“Các huynh đệ Đại Trần ——!” Thanh âm cuồng nộ của Đoạn Lĩnh và Tạ Hựu hòa thành một thể.
Trần quốc gào thét vang rền.
Ngân hà đầy sao hóa thành quang phong vô biên vô tận, giống như đang có một người khống chế bạch hổ, mở ra đôi cánh chiến thần bay lượn giữa không trung lãng đãng bụi sáng.
Tây cực bạch hổ, chấp chưởng binh đao thiên hạ!
Người nọ từ ranh giới thiên địa tiếp giáp đạp không bay đến, lấp lánh chiếu rọi ngân sắc quang huy lên chiến trường.
“Có nguyện tử chiến vì Bệ hạ?”
Một tràng tề thanh nộ hống, bài sơn đảo hải, trời rung đất chuyển.
“Con ta.”
Một thanh âm ôn nhu vang lên bên người Đoạn Lĩnh, Lý Tiệm Hồng người vận quang giáp, đạp sao hái trăng hóa thành anh linh hư huyễn, cầm một thanh Trấn Sơn Hà bay về phía chiến trường.
“Phụ thân.” Đồng tử Đoạn Lĩnh phản chiếu ảnh ngược của tinh không sáng lạn cùng với ngân hà vĩnh thế trường tồn.
Bọn chúng vẫn luôn hiện hữu ở đó.
Nghìn vạn tháng năm, hệt như ngày cũ.
“Khai chiến.” Đoạn Lĩnh nắm chặt Trấn Sơn Hà, chỉ thẳng về phương xa.
Thoáng cái, hai mươi vạn tướng sỹ Nam Trần, dưới sự phù hộ của anh linh liệt sỹ đời đời, giết thẳng về phía Nguyên quân.
Giang Châu xa ngoài ngàn dặm, khắp trời lả tả tuyết mịn. Lý Diễn Thu đứng trên lầu cao, mắt nhìn hoa tuyết phiêu đãng.
“Hôm nay bọn họ hẳn cũng đã đến tướng quân lĩnh rồi.” Lý Diễn Thu nói, “Tam ca, nguyện người phù hộ Nhược nhi.”
–
Trên cánh đồng tuyết dưới Tướng quân lĩnh, quân tiên phong của song phương đều theo kèn hiệu tiến lên, binh mã dẫm hoa tuyết tung bay càn vào chiến trường.
Vô số cái khoảnh khắc đáng nhớ ngưng đọng lại giữa chiến dịch này, ghi chép của sử quan cũng có rất nhiều đứt quảng, Trịnh Ngạn tiến quân đánh bọc, giết vào trận địa của địch, thụ thương lui về. Vũ Độc không kham nổi ác chiến, bị đánh rơi ngựa, Đoạn Lĩnh vọt tới cứu đi Vũ Độc. Giám quân Thiếp Mộc Nhi của Nguyên quân bị Vũ Độc một kiếm chém chết.
Thủ hạ Hãn Mạt Thiếp Nhi của Khâm Sát Đài bị trúng tên mà chết, quân đội dưới quyền tử chiến không lùi.
Tạ Hựu dẫn quân bí mật tập kích thọc sườn, dưới sự chỉ huy ứng biến của Bố Nhi Xích Kim không thể đạt được toàn bộ ý đồ…
Bốn mươi vạn đại quân quấn lấy nhau bên dưới Tướng quân lĩnh, khiến tuyết nguyên vạn dặm nơi nơi nhuốm máu tươi, lối vào thung lũng đã biến thành cối xay thịt lớn. Trần quân gần như từ lúc vừa bắt đầu đã lấy được thắng lợi áp đảo, nhưng Nguyên quân vẫn tử chiến không lui, cánh quân mai phục trên vách núi bị Trịnh Ngạn ép sát, khi rơi xuống còn dẫn phát một hồi tuyết lở liên hoàn.
Mấy trăm Nguyên quân rơi xuống vách núi, tuyết lở vùi lấp hơn vạn Nguyên quân, nhưng chiến địa của Trần quân cũng vì vậy mà bị cắt rời.
Đoạn Lĩnh mang binh mai phục tập kích Bạt Đô, song phương vừa đối mặt, Đoạn Lĩnh đem Bạt Đô bắn rơi ngựa, A Mộc Cổ vọt tới liều mạng đoạt lấy chủ soái, trở về trận địa phe mình.
“Bắt y lại!” Có người dùng Nguyên ngữ quát, “Chỉ cần bắt được y! Chúng ta sẽ thắng!”
Đến tận đây, Nguyên quân coi như nỏ mạnh hết đà, tính cả sỉ số bị tuyết lở vùi lấp binh lực của bọn họ đã còn không đủ mười hai vạn, nhưng vẫn quyết tử chiến đến cùng, đúng là có chết không lui. Ở trong một mảnh hỗn loạn suy nghĩ trước tiên là bắt lấy Thái tử Trần quốc, làm tan rã thế công của đối phương.
Trần quân tao ngộ sự chống trả mãnh liệt, hơn nữa cánh quân tiên phong do Vũ Độc và Đoạn Lĩnh thống suất còn bị tuyết lở ngăn cách cùng quân chủ lực.
“Điện hạ! Bọn họ đuổi tới!” Có người quát.
“Bao nhiêu người?!” Bên cạnh Đoạn Lĩnh chỉ sót lại hơn hai nghìn người, đại quân đều do Tạ Hựu thống lĩnh bị kẹt bên kia đống tuyết.
“Hai vạn!” Có người quát.
“Vòng qua thung lũng!” Đoạn Lĩnh quả đoán quát lớn, “Mau chóng hội họp cùng quân chủ lực! Chúng ta đã thắng! đây là binh lực sau cùng của bọn họ!”
Hai vạn Nguyên quân dọc theo sơn cốc phát động tấn công, đại tuyết gầm rú cùng nhau xoáy tới, Đoạn Lĩnh dưới sự che chở của thân vệ nhắm về phía thung lũng thoái lui.
“Ta chặn!” Thuật Luật Đoan quát lớn, “Ngài đi nhanh! Điện hạ!”
Đoạn Lĩnh quay đầu lại nhìn, Thuật Luật Đoan lần thứ hai tổ chức xung phong, cản trở hai vạn quân Nguyên truy sát. Song phương vừa tiếp xúc đã khơi lên hỗn chiến, có một vài quân sỹ vượt qua phòng tuyết vọt về phía Đoạn Lĩnh.
Thân binh bảo hộ Đoạn Lĩnh, tiếp tục nhắm về phía thung lũng, nhưng mà phía trước lại có hơn một nghìn người đang nhắm về phía bọn họ tiến công
“Bôn Tiêu! Xem ngươi rồi!” Đoạn Lĩnh cúi người nói vào tai Bôn Tiêu.
Loạn tiễn bắn vào người Đoạn Lĩnh, lại bị Bạch Hổ Minh Quang khải cản trở, y liều mạng vọt vào giữa trận địa quân địch, chợt thấy một người cánh tay trái quấn đầy băng vải, xoay tròn trảm mã đao vọt về phía Đoạn Lĩnh, nương vào sức nặng của trảm mã đao, hướng về phía y chém xuống!
Trảm mã đao vạch ra một đạo ánh sáng, Đoạn Lĩnh nhìn thấy A Mộc Cổ cầm kiếm, gương mặt đẫm máu nhưng đã không cách nào lui lại nữa, chỉ đành nghiêng vai cứng rắn đón lấy một kiếm của A Mộc Cổ!
Mắt thấy lực đạo một đao kia sắp đem vai của y chém nát bấy, một đạo hắc ảnh xẹt qua, chân đạp lên yên ngựa, thuận lợi ôm lấy Đoạn Lĩnh, tay trái đấm mạnh vào trảm mã đao, ‘Đương’ một tiếng, chấn đến màng tai Đoạn Lĩnh đau nhất.
Người nọ ôm y vào lòng, bay vọt lên rời khỏi lưng Bôn Tiêu, Bôn Tiêu lại vọt vào chiến địa, mang theo hơn một nghìn truy binh rời đi.
Đoạn Lĩnh bị ôm chặt lăn tròn trên tuyết địa, lại được một vòm ngực hữu lực che chắn, có bàn tay mười ngón tương giao nắm chặt tay y. Ngón áp út của Đoạn Lĩnh vừa trượt, cảm nhận được người nọ là thiếu một ngón tay út.
“Giết bọn họ!” A Mộc Cổ quát.
“Lang Tuấn Hiệp?!” Đoạn Lĩnh rung giọng goik.
Trên người Lang Tuấn Hiệp vận một thân võ bào trắng bếch, áo choàng rách nát.
“Ngươi theo ta bao lâu?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?!”
“Suỵt.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Không nên hỏi.”
Trong mắt của y mang theo tiếu ý, tay phải đặt lên môi huýt dài một tiếng, Bôn Tiêu lập tức quay về.
“Lên ngựa!” Lang Tuấn Hiệp quát lớn, lần nữa đẩy Đoạn Lĩnh lên ngựa, bản thân cũng ngồi sát phía sau.
“Chuẩn bị bắn tên!” Lang Tuấn Hiệp nói, “Ngươi có lạnh hay không?”
Đoạn Lĩnh mặc áo giáp, trên tóc, trên lông mi đều vươn hoa tuyết. Bôn Tiêu nhanh chóng vọt đi, hướng thẳng về phía hơn một nghìn quân Nguyên do A Mộc Cổ lãnh đạo.
“Không… không lạnh.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta rất ấm áp.”
“Giọng nói của ngươi dang run rẩy.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Cung tiễn đâu?”
Đoạn Lĩnh tháo trường cung xuống nắm trong tay, A Mộc Cổ cũng vứt trảm mã đao, rút ra trường đao trên lưng, Nguyên quân nhất tề ổn định trận địa chuẩn bị xung phong.
“Ngươi nhất định phải chết, Thái tử.” A Mộc Cổ nói, “Đã không còn ai có thể bảo hộ ngươi.”
“Còn có ta đâu.” Lang Tuấn Hiệp lẩm bẩm nói, y cưỡi ngựa mang theo Đoạn Lĩnh, trong đôi mắt trong suốt phản chiếu hình bóng hơn một nghìn Nguyên binh cùng với cung tiễn thủ xuất hiện trên vách núi, mỗi người giương cung cài tên nhắm vào giữa bọn họ.
Đoạn Lĩnh giương cung nhắm về phía xa, khẩn trương đển không dám hô hấp.
“Thấy thư không?” Lang Tuấn Hiệp nói.
“Cái gì?” Đoạn Lĩnh nhíu mày.
Lang Tuấn Hiệp lặng đi một lát, nói: “Ở trong vỏ Thanh Phong kiếm, thanh kiếm này dùng không tốt lắm, ta tận lực một hồi, lần này đến phiên ngươi bảo hộ ta. Đoạn Lĩnh, A Mộc Cổ giao cho ta, tạp binh phải nhờ ngươi.”
Trái tim của Đoạn Lĩnh tựa hồ chững lại một nhịp, thả ra mũi tên đầu tiên, sau đó Lang Tuấn Hiệp quát lớn: “Giá!”
Bôn Tiêu mang theo hai người nhắm về phía lối ra của thung lũng, cùng lúc đó, nghìn gã Nguyên quân phát động xung phong, dưới sự lãnh đạo của A Mộc Cổ hướng về phía bọn họ vọt tới!
Đoạn Lĩnh dùng tốc độ nhanh nhất không ngừng bắn cung, một mũi tiếp một mũi.
Trong nháy mắt song phương va chạm, Lang Tuấn Hiệp nghiêng người đánh về phía A Mộc Cổ, trường kiếm chênh chếch nghênh hướng trường đao!
“C ả đ ời này, s ẽ luôn có ng ười b ảo h ộ ng ươi, kh ông c ần ng ươi đ ứng ra phía tr ước ch ống đ ỡ…”
“Không b ảo v ệ đ ược ng ươi, đó là ta th ất trách, n ếu có ngày đó, cho dù ta không ch ết cũng s ẽ có ng ười đ ến gi ết ta, đó cũng là vô ph ương. Đ ợi ta ch ết r ồi, t ự nhiên s ẽ còn có ng ười, k ẻ tr ước ngã xu ống, k ẻ sau ti ến lên thay ng ươi ch ắn đao nu ốt ki ếm…”
Thanh âm đó cực kỳ xa xôi, rồi lại phảng phất như ở ngày bên tai
Trong sát na giao phong, Lang Tuấn Hiệp và A Mộc Cổ trảo đổi một kiếm.
Đao của A Mộc Cổ đâm thẳng vào ngực Lang Tuấn Hiệp, tay phải của Lang Tuấn Hiệp chắn lấy đao phong, bàn tay dùng sức, vừa khóa, lưỡi đao chệch hướng cắm vào giữ xương sườn của hắn, không thể đi qua giáp vai tổn thương Đoạn Lĩnh ờ sau lưng.
Tiếp theo, Lang Tuấn Hiệp huơ kiếm, trường kiếm vô thanh vô tức đâm xuyên qua yết hầu của A Mộc Cổ.
Bôn Tiêu cứ thế xông qua trận địa, một đường tuyệt trần đạp lên hoa tuyết bay đi, đem truy binh bỏ xa ở sau lưng. Đoạn Lĩnh quay đầu lại nhìn, hô: “Chúng ta thoát khỏi vòng vây!”
“Rất… tốt.” Lang Tuấn Hiệp nói.
“Ngươi bị thương! Lang Tuấn Hiệp!” Đoạn Lĩnh sờ người phía trước một chút, tay đều là máu, trên lưng Lang Tuấn Hiệp lộ ra một đoạn mũi đao.
Bôn Tiêu càng chạy càng xa, vọt vào rừng cây, lại lao ra ngoài, nhảy qua vách núi, tiếp tục phóng đi trên sườn dốc đầy tuyết không ngừng phi về phía dưới, ven đường kéo lên điên cuồng sóng tuyết, mang theo hai người nhắm thẳng về phía vắng lặng.
Giữa thâm cốc tuyết địa, Lang Tuấn Hiệp nghiêng người ngã sấp vào mặt tuyết.
Đoạn Lĩnh tung người xuống ngựa, hơi chút lảo đảo chạy đến, Lang Tuấn Hiệp nỗ lực đứng lên giữa nền tuyết, dùng lực vài lần, thủy chung không thể ngồi dậy.
Đoạn Lĩnh nhìn thấy trường đao trước ngực Lang Tuấn Hiệp, phát ra một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, Lang Tuấn Hiệp lại hung hăng đẩy y ra.
“Không nên… nhìn.” Khóe miệng Lang Tuấn Hiệp tràn máu tươi, hơi chút lảo đảo, miễn cưỡng đứng thẳng, rút trường đao ra khỏi ngực, phun một búng máu, ngã về phía sau.
Đoạn Lĩnh vọt tới, Lang Tuấn Hiệp cứ ngã xuống, rơi vào lòng Đoạn Lĩnh.
Cuồng phong thổi lên, cuốn tuyết bay tán loạn, phô thiên cái địa.
Giữa phong tuyết, Đoạn Lĩnh quỳ gối giữa một mảnh tuyết nguyên mênh mông, tuyết hoa lay động, Lang Tuấn Hiệp nàm trong lòng y, khó khăn giơ bàn tay run rẩy lên vuốt ve gương mặt thiếu niên.
“Lang Tuấn Hiệp…” Đoạn Lĩnh nức nở nói, “Ngươi tại sao phải trở về.”
Khóe miệng Lang Tuấn Hiệp cong cong.
Phảng phất bọn họ đã trở về nhiều năm trước, trong cái đêm tuyết ôn nhu đó ở Thượng kinh, y nằm trong tuyết, Đoạn Lĩnh thuở thiếu thời khó khăn lắm mới ôm được y kéo về trong phòng.
“Bởi vì… ta…”
“Muốn nhìn một chút… ngươi… sau này… có… phải là… làm… việc thật tốt…”
“Tiểu… Hoàng…”
“… Đế.”
–
Lúc đại quân của Vũ Độc tìm được bọn họ, Lang Tuấn Hiệp đang nằm trong lòng Đoạn Lĩnh, một tay duỗi dài trên nền tuyết, chỉ có bốn ngón tay. Đoạn Lĩnh khóc đến gập người, ôm chặt lấy y.
Trên người bọn họ bám đầy tuyết đọng, tuyết tinh tế dày đặc dưới đất, bao phủ người chết cũng bao phủ người sống, kéo dài vạn dặm, trước sau như một.
Mười hai năm trước, một người khác đã từ chỗ này nhảy xuống sườn núi, xuyên qua phong tuyết hướng về tân sinh. Mười hai lần hoa tàn hoa nở, xuân đến xuân đi, thời gian ôn nhu đã sớm đem hết thảy đều che giấu, nhẹ nhàng lau một chút đã không còn dấu vết.
Đoạn Lĩnh khóc chết đi sống lại, lệ của y rơi vào nền tuyết đông kết thành băng, y lôi kéo bàn tay của Lang Tuấn Hiệp không ngừng lay động, phảng phất bàn tay thiếu một ngón của người nọ còn có thể siêts chặt tay y thêm lần nữa.
Dường như thời gian của bọn họ đã mãi mãi đọng lại trong buổi hoàng hôn của Thượng kinh, y dắt tay y dẫn đến học đường, tuy rằng bàn tay bé nhỏ vẫn muốn tránh thoát nhưng cũng không quay đầu lại chạy về nhà.
–
Mùa đông năm Tĩnh Võ thứ năm, Trần quân trải qua ba ngày ba đêm huyết chiến dưới Tướng quân lĩnh, đem Nguyên quân đuổi khỏi Ngọc Bích quan, đẩy xa về phương Bắc ba răm dặm.
Tháng sáu năm Tĩnh Võ thứ sáu, Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô trình hàng thư, người Nguyên rút khỏi trường thành, dời về phía tây cùng dân tộc Hồi Hột.
Liêu Trần lần nữa vẽ đường biên giới, từ Ngọc Bích quan về phía đông, bao gồm cả quận Hà Bắc quy hết về Trần, Liêu quốc giữ lấy Thượng kinh xuôi về phía bắc, gồm cả bốn trăm dặm vùng núi của dân tộc Tiên Ti.
Tháng bảy năm Tĩnh Võ thứ sáu, Thái tử Đại Trần Lý Nhược Như đến Hà Bắc tổ chức bố phòng, khải hoàn hồi triều, từ đó Liêu Trần phân hai thiên hạ, người Nguyên lui về phía Tây Bắc, giữ ước hẹn trăm nămm không xâm phạm biên giới.
–
Mồng bảy tháng bảy.
Ngân hà phía chân trời như dãy lụa mỏng, Đoạn Lĩnh khải hoàn về triều màn đêm đã buông xuống, chỉ giảng thuật tình thế chiến trường bên dưới Tướng quân lĩnh, mà cái chết của Lang Tuấn Hiệp, y một chữ cũng không đề cập.
Người đã chết, không thể chết thêm một lần, y cũng dần dần minh bạch chuyện mà Lý Diễn Thu muốn dạy cho y
Nếu khi ấy không phải Lang Tuấn Hiệp đột nhiên xuất hiện, y liền không có khả năng sống sót quay về Giang Châu.
Sinh sinh tử tử đều chỉ là một hồi phù sinh đại mộng, lên lên xuống xuống cũng giống như thủy triều chốn biển khơi.
“Thiên độ Thái tử Đại Trần ta.” Lý Diễn Thu sau khi nghe xong liền nâng chén.
Quần thần nghị luận xôn xao cũng tùy theo nâng chén, yến tiệc linh đình, trong mỗi chén rượu đều phản chiếu vạn vạn ngôi sao nơi chân trời.
Tiếng nhạc lui dần, Đoạn Lĩnh rời khỏi vị trí, rảo bước qua hành lang gấp khúc, đi về phía Bạch Hổ cá được trùng kiến trong ngự hoa viên. Sau khi về triều, y vẫn nhớ kỹ tâm nguyện từng hứa trước mặt Bạch Hổ tinh quân, thỉnh tượng điêu khắc trở về Hoàng cung, lại đem ngọc bích khảm vào đôi mắt. Tinh quân nhìn chằm chằm vào hỉ nộ ái ố của nhân gian, cũng giám sát hưng suy biến động của Đại Trần.
Lúc y vừa bước vào Bạch Hổ các, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nhạc, từ khúc nọ như có như không quanh quẩn trong hoa viên.
Đoạn Lĩnh Trung Nguyên một chốc, đi vào bên trong Bạch Hổ các.
Trái phải Bạch Hổ tinh quân treo hai thanh kiếm, một là Thanh Phong, một lại Bạch Hồng.
Đoạn Lĩnh gỡ Thanh Phong kiếm ra khỏi kệ, thấy trong vỏ kiếm có một góc giấy liền cẩn thận lấy ra, mở phẳng, nương theo ánh đèn nhìn thấy nét chữ Lang Tuấn Hiệp viết xuống.
/Đo ạn Lĩnh:
Th ư n ày vi ết vào ngày m ồng b ảy tháng b ảy lúc ng ươi quay v ề Giang Châu, đ ến gi ờ ta v ẫn bi ết, ng ươi đã quay v ề s ẽ không r ời đi n ữa, có m ột vài l ời mu ốn vi ết l ại giao cho ng ươi.
Thiên ngôn v ạn ng ữ ch ẳng bi ết nói t ừ đâu, lúc th ấy th ư n ày ta có th ể đã đi xa tha ph ương, ch ỉ hy v ọng ng ươi đ ọc th ư đ ừng quá b ị thi ết. C ổ nhân có nói “Nhân sinh trong thiên đ ịa, h ốt nh ư khách vi ễn hành”, l ại có “Phù sinh nh ư m ộng, vi hoan k ỷ hà[1]“. Đã th ấy đ ược, th ế gi ới v ẫn luôn là chung đ ụng thì ít, xa cách l ại nhi ều, không th ể c ưỡng c ầu.
Năm ấy ta và m ẫu thân ng ươi Ti ểu Uy ển, ch ỉ v ội vã g ặp m ặt đã k ết m ột h ồi duyên ph ận, ta v ốn ôm báo thù chi tâm mà đ ến, t ừ v ương tr ướng Hung Nô c ứu ra Ti ểu Uy ển, Ti ểu Uy ển vì t ạ ơn c ứu m ạng mà m ột l ần l ại m ột l ần khuyên b ảo Lý Ti ệm H ồng tha cho tính m ạng c ủa ta. Th ậm chí khi ly khai b ắc c ương h ộ t ống nàng v ề Đo ạn gia, nàng t ừng trêu gh ẹo ta, n ếu sinh nhi s ẽ bái ta vi s ư, n ếu sinh n ữ l ại khi ến ta vi thê.
Thân ta v ừa th ủ m ối thù di ệt t ộc, v ừa là k ẻ ph ản b ội s ư m ôn, b ằng cái gì nh ận đ ồ thành gia? Không ng ờ đ ược, khi đó nàng ch ỉ v ừa nghi ng ờ b ản thân hoài th ượng, l ại nh ất ng ữ thành s ấm
Ta b ất quá ch ỉ là m ột gã thích khách đ ắm thân trong huy ết h ải luy ện ng ục, khi ến ng ười trong thiên h ạ b ất dung, lúc ph ụ thân ng ươi ph ái ta xu ôi nam t ìm ng ười, th ấy kh ốn c ảnh c ủa ng ươi, n ếu không gi ết Đo ạn gia ta làm sao có th ể bình đ ược h ận ý. L ưu l ại m ột m ạng c ủa ông lão bán hoành thánh, ch ỉ đ ồ n ếu t ương lai có duyên, cùng ng ươi tr ở v ề ch ốn cũ cũng có th ể l ại mang ng ươi đi ăn m ột chén hoành thánh./
Nước mắt Đoạn Lĩnh không tiếng động rơi xuống thấm nhòe bức thư. Y ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Bạch Hổ tinh quân, nhớ đến năm đó Lang Tuấn Hiệp mang theo y xuyên qua phong tuyết rời khỏi Nhữ Nam, hướng về Thượng kinh. Lang Tuấn Hiệp hao hết tâm sức tìm thầy dạy dỗ y, vì biết bản thân mang danh phản bội sư môn, tuyệt đối không muốn hài tử từ nhỏ được mình nuôi lớn cũng giống mình bạc tình bạc nghĩa, xem mạng người như cỏ rác
/Ta hai tay dính đ ầy máu tanh, đã không th ể tr ở l ại t ừ đ ầu; ph ụ thân ng ươi m ặc dù đã xá t ội cho ta, nh ưng ta kh ông ngh ĩ mu ốn ng ười bi ết ta đã t ừng ph ạm vào t ội l ỗi ng ập tr ời. Có vài ng ười sinh t ại ban ngày d ương quang chi ếu r ọi, có vài ng ười sinh ở ban đêm âm lãnh m ịt mùng, thích khách đ ại khái chính là nh ư th ế. Ngày ấy sau khi Ti ệm H ồng tr ở v ề, ta m ặc dù v ội vàng r ời đi nh ưng c ũng ch ẳng đ ược bao xa, gi ữa đ ường vài l ần vòng vèo tr ở l ại, th ấy ng ươi r ất nhanh đã quen v ới vi ệc ở bên c ạnh ph ụ thân, cũng vì ng ươi m à vui v ẻ.
Khi Th ượng kinh lâm n ạn, Tri ệu Khuê m ệnh ta l ấy ng ươi uy hi ếp quân đ ội c ủa Ti ệm H ồng, không th ấy ta h ồi báo l ập t ức phái thêm Ảnh đ ội đi tìm n ơi ng ươi h ạ l ạc. Ta không dám tùy ti ện ly khai Th ượng kinh, s ợ ràng có bi ến, ch ỉ có th ể m ỗi ngày canh gi ữ bên c ạnh l ại không th ể phát ra c ảnh báo v ới ng ươi, ch ỉ s ợ Tây Xuyên không ch ịu tinh, l ại s ợ Tri ệu Khuê bi ết ta ph ản b ội, s ửa l ại uy hi ếp T ứ thúc ng ươi l àm con tin.
Đêm đó khi Gia Lu ật Tông Chân đ ưa ng ươi v ề nhà, ng ười trong Ảnh đ ội cũng mai ph ục bên c ạnh, ta b ất đ ắc dĩ ch ỉ có th ể đánh lén Tông Chân làm ra h ạ sách. Dù v ậy, cu ối cùng ta v ẫn đánh giá sai th ực l ực c ủa k ẻ đ ịch, th ậm chí ph ụ thân ng ươi c òn b ị H ạ Lan Y ết đánh lén b ỏ mình.
Lúc ph ụ thân ng ươi nh ập Th ượng kinh, ta không k ịp ch ạy v ề c ứu vi ện, H ạ Lan Y ết ở phía sau không ng ừng truy sát ng ươi c ùng T ầm Xuân, ta dùng h ết toàn l ực chém xu ống m ột bàn tay c ủa y, l ại nhân vì T ầm Xuân đâm th ương m ột ki ếm mà khí l ực không đ ủ, kéo dài th ời gian đu ổi đ ến Tiên Ti s ơn. Lúc bi ết ng ươi v à Thái Diêm th ất tán, ta điên cu ồng tìm ki ếm vài l ần, ch ỉ ng ỡ ng ươi đã b ỏ mình, m ất h ết can đ ảm s ống ti ếp, l ại c ố k ỵ T ứ thúc ng ươi v ô t ử t ự, n ếu không có Thái t ử s ợ r ằng tri ều c ương c ó bi ến. Ph ụ thân ng ươi b ăng h à, v õ t ướng th ế l ớn nan bình, li ền dùng Thái Diêm m ạo danh làm th ế thân.
Ngày ấy ng ươi tr ở v ề, đ ưa ch ủy th ủ vào cung, Thái Diêm v ốn đ ịnh h ại tính m ệnh ng ươi, b ị ta tr ước h ết ổn đ ịnh, l ại dùng T ịch di ệt tán khi ến ng ươi gi ả ch ết. Ch ỉ là Thái Diêm v ẫn phái Ảnh đ ội theo giám sát. Năm đó khi ta tránh né s ự đu ổi b ắt c ủa th ủ h ạ Tri ệu Khuê đã t ừng nh ảy sông ch ạy tr ốn, li ền th ả ng ươi v ào trong s ông, hy v ọng m ượn m ạch n ước ng ầm đ ẩy ng ươi l ên b ờ.
Hôm sau ta d ự đ ịnh đi b ờ sông tìm n ơi ng ươi h ạ l ạc, l ại b ị Diêu Tranh bám tr ụ, trong lúc vô ý khi ến nàng phát hi ện hành tung, cùng Vũ Đ ộc đu ổi theo. Âm xoa d ương th ác đ ể ng ươi b ị Vũ Đ ộc c ứu đi, ta tìm ki ếm h ồi lâu không đ ược, lòng nóng nh ư l ửa đ ốt, vài l ần đã suýt t ự v ận.
May mà ng ươi c ùng Vũ Đ ộc t ừ Th ượng kinh đã k ết duyên, h ắn càng là dùng m ột t ấm chân tình đ ối đãi ng ươi c ũng khi ến ta d ần d ần an tâm. M ục t ướng gia th ế l ớn, nh ất th ời không th ể tr ừ, cái ch ết c ủa Ti ệm H ồng đ ến cùng v ẫn ch ưa đi ều tra rõ th ủ ph ạm. H ạ Lan Y ết táng thân trong tay ng ươi c ũng có th ể th ấy gi ữa cõi minh minh t ự có nhân qu ả.
Thu ận l ợi tr ừ b ỏ Tr ương S ính, l ệnh Thái Diêm cùng M ục t ướng gia song ph ương ng ờ v ực, ch ỉ mong có th ể giúp ng ươi m ột tay. Trong L ạc Nh ạn thành có Ảnh đ ội mai ph ục, b ất đ ắc dĩ tùy ti ện xu ất th ủ, th ật không có ý đã th ương ng ươi.
Ta m ười sáu tu ổi di ệt h ết c ả nhà ân s ư, tr ằn tr ọc tái ngo ại, gi ết ng ười Hán cũng gi ết không ít ng ười Liêu, ng ười Nguyên. T ới Ng ọc Tuy ền tr ấn, nhân th ượng t ướng ch ết ở trong tay, ta t ự giác t ội ác ng ập tr ời, không ái có th ể mi ễn xá. Cho đ ến hai m ươi b ảy tu ổi quen bi ết cùng ng ươi, xuy ên th ấu qua ng ươi nh ìn th ấy đ ược ngày tháng giang s ơn t ường hòa, nguy ện đãi n ơi n ày đ ợi ng ươi t ương lai đăng c ơ vi đ ế, t ưởng r ằng Trung Nguyên đ ại đ ịa đ ến cu ối cùng có th ể đ ợi đ ược thái bình th ịnh th ế, ân c ừu dĩ mãn.
Th ế nhân đàm ta công t ội, ta đ ều ch ỉ c ười tr ừ, ch ỉ duy có h ỉ n ộ ái ố c ủa ng ươi l à đ ọng t ại đ ầu tim ta. C ổ nhân có nói “Ta có m ột chén r ượu, hà t ấ t s ợ phong tr ần”.
Đ ối v ới ta mà nói, duyên ph ận m ấy năm h ời h ợt cùng ng ươi thu ở ấy, đã đ ủ đ ể an ủi bình sinh.
Gi ấy ng ắn tình dài, không th ể tinh t ế bày t ỏ; lúc ng ươi đ ọc th ư n ày, ta có th ể đã tr ở v ề trong Tiên Ti s ơn chung th ử nh ất sinh.
T ương lai phóng m ắt nhìn vùng Trung Nguyên đ ại đ ịa, bi ết ng ươi xa ở Giang Châu l ại cùng ta c ộng đ ồng m ột m ảnh ngân hà sáng l ạn, cu ộc đ ời này đã bi ết đ ủ.
Lang Tu ấn Hi ệp/
Từ khúc Tương Kiến Hoan đau xót thấp dần trong hoa viên, rốt cục thành lặng yên không thể nghe thấy.
Đoạn Lĩnh gấp lại lá thư, đứng ở trước mặt Bạch Hổ tinh quân, lặng người thật lâu không nói.
“Xem xong rồi?” Vũ Độc từ bên ngoài đi tới, đứng ở trước cửa.
Hắn tắm tinh quang đêm thất tịch, phía sau lại là ngân hà mệnh mông.
“Xem xong rồi.” Đoạn Lĩnh đáp.
Vũ Độc vươn tay lau đi lệ ngân trên khóe mắt Đoạn Lĩnh, kéo người vào ngực mình lẳng lặng ôm chặt. Một dãy ngân hà vắt ngang bầu trời, xuyên dọc thế gian.
Mồng bảy tháng bảy, từ núi cao đến bình nguyên, từ Trường Giang Hoàng Hà đến Hồ Hải, từ quá khứ đến tương lai
Phảng phất bàn tay của thiên tôn khẽ run lên giữa trời đêm trong vắt, vạn lý tinh sa liền theo đó rót xuống trần gian.
Như một tràng mộng mông lung mà rộng lớn, dệt nên thăng trầm của vô số người, túy sinh mộng tử.
Mồng bảy tháng bảy, tạc dạ tinh thần hồi kiếm lý, tiền niên phong nguyệt mãn giang hồ
(Mồng bảy tháng bảy, đêm qua sao rơi vào lưỡi kiếm, năm trước phong nguyệt mãn giang hồ.)
———————————
1/ Phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà: Một kiếp phù sinh như mộng, vui mừng được bấy.
————–Hoàn————–
Hai mươi vạn quân Trần quốc mênh mông cuồn cuộn tập kết dưới tướng quân lĩnh, đối diện chính là Nguyên quân như núi cao biển rộng.
Lưỡng quân đông nghìn nghịt đến bốn mươi vạn người, không có một tiếng ngựa hí, hoa tuyết bay lả tả khắp thiên địa. Trong trí nhớ của Đoạn Lĩnh, thủ từ khúc nọ lần nữa du dương vang lên.
Nguyên quân tránh thành một con đường, Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô người mặc áo giáp, tách khỏi đám đông. Đoạn Lĩnh cũng khống chế chiến mã đi tới tiền trận, hai người đối diện giằng co.
Cuồn phong nổi lên, cờ xí của Nguyên, Trần phần phật lay động, khí lạnh nhiễm vào thấu xương.
“Cần phải khai chiến.” Đoạn Lĩnh nhẹ nhàng nói.
Vũ Độc một thân hắc khải, không nhanh không chậm tiến đến bên cạnh Đoạn Lĩnh.
Bão tuyết bay cuộn, tại phía chân trời xa xôi phảng phất có nghìn vạn anh linh chiến thần theo cùng lưu tinh trụy lạc, mỗi một ngôi sao rơi xuống chiến trường đều biến thành thân ảnh chiến sỹ thủ hộ giang sơn Nam Trần không biết đã bao năm, bọn họ cưỡi trên lưng tuấn mã, đạp không mà đến.
“Phải khai chiến!” Không biết là thanh âm của ai quát to, “Đánh đi!”
Tạ Hựu người mặc hắc giáp, tiến đến trước trận.
“Các huynh đệ Đại Trần ——!” Thanh âm cuồng nộ của Đoạn Lĩnh và Tạ Hựu hòa thành một thể.
Trần quốc gào thét vang rền.
Ngân hà đầy sao hóa thành quang phong vô biên vô tận, giống như đang có một người khống chế bạch hổ, mở ra đôi cánh chiến thần bay lượn giữa không trung lãng đãng bụi sáng.
Tây cực bạch hổ, chấp chưởng binh đao thiên hạ!
Người nọ từ ranh giới thiên địa tiếp giáp đạp không bay đến, lấp lánh chiếu rọi ngân sắc quang huy lên chiến trường.
“Có nguyện tử chiến vì Bệ hạ?”
Một tràng tề thanh nộ hống, bài sơn đảo hải, trời rung đất chuyển.
“Con ta.”
Một thanh âm ôn nhu vang lên bên người Đoạn Lĩnh, Lý Tiệm Hồng người vận quang giáp, đạp sao hái trăng hóa thành anh linh hư huyễn, cầm một thanh Trấn Sơn Hà bay về phía chiến trường.
“Phụ thân.” Đồng tử Đoạn Lĩnh phản chiếu ảnh ngược của tinh không sáng lạn cùng với ngân hà vĩnh thế trường tồn.
Bọn chúng vẫn luôn hiện hữu ở đó.
Nghìn vạn tháng năm, hệt như ngày cũ.
“Khai chiến.” Đoạn Lĩnh nắm chặt Trấn Sơn Hà, chỉ thẳng về phương xa.
Thoáng cái, hai mươi vạn tướng sỹ Nam Trần, dưới sự phù hộ của anh linh liệt sỹ đời đời, giết thẳng về phía Nguyên quân.
Giang Châu xa ngoài ngàn dặm, khắp trời lả tả tuyết mịn. Lý Diễn Thu đứng trên lầu cao, mắt nhìn hoa tuyết phiêu đãng.
“Hôm nay bọn họ hẳn cũng đã đến tướng quân lĩnh rồi.” Lý Diễn Thu nói, “Tam ca, nguyện người phù hộ Nhược nhi.”
–
Trên cánh đồng tuyết dưới Tướng quân lĩnh, quân tiên phong của song phương đều theo kèn hiệu tiến lên, binh mã dẫm hoa tuyết tung bay càn vào chiến trường.
Vô số cái khoảnh khắc đáng nhớ ngưng đọng lại giữa chiến dịch này, ghi chép của sử quan cũng có rất nhiều đứt quảng, Trịnh Ngạn tiến quân đánh bọc, giết vào trận địa của địch, thụ thương lui về. Vũ Độc không kham nổi ác chiến, bị đánh rơi ngựa, Đoạn Lĩnh vọt tới cứu đi Vũ Độc. Giám quân Thiếp Mộc Nhi của Nguyên quân bị Vũ Độc một kiếm chém chết.
Thủ hạ Hãn Mạt Thiếp Nhi của Khâm Sát Đài bị trúng tên mà chết, quân đội dưới quyền tử chiến không lùi.
Tạ Hựu dẫn quân bí mật tập kích thọc sườn, dưới sự chỉ huy ứng biến của Bố Nhi Xích Kim không thể đạt được toàn bộ ý đồ…
Bốn mươi vạn đại quân quấn lấy nhau bên dưới Tướng quân lĩnh, khiến tuyết nguyên vạn dặm nơi nơi nhuốm máu tươi, lối vào thung lũng đã biến thành cối xay thịt lớn. Trần quân gần như từ lúc vừa bắt đầu đã lấy được thắng lợi áp đảo, nhưng Nguyên quân vẫn tử chiến không lui, cánh quân mai phục trên vách núi bị Trịnh Ngạn ép sát, khi rơi xuống còn dẫn phát một hồi tuyết lở liên hoàn.
Mấy trăm Nguyên quân rơi xuống vách núi, tuyết lở vùi lấp hơn vạn Nguyên quân, nhưng chiến địa của Trần quân cũng vì vậy mà bị cắt rời.
Đoạn Lĩnh mang binh mai phục tập kích Bạt Đô, song phương vừa đối mặt, Đoạn Lĩnh đem Bạt Đô bắn rơi ngựa, A Mộc Cổ vọt tới liều mạng đoạt lấy chủ soái, trở về trận địa phe mình.
“Bắt y lại!” Có người dùng Nguyên ngữ quát, “Chỉ cần bắt được y! Chúng ta sẽ thắng!”
Đến tận đây, Nguyên quân coi như nỏ mạnh hết đà, tính cả sỉ số bị tuyết lở vùi lấp binh lực của bọn họ đã còn không đủ mười hai vạn, nhưng vẫn quyết tử chiến đến cùng, đúng là có chết không lui. Ở trong một mảnh hỗn loạn suy nghĩ trước tiên là bắt lấy Thái tử Trần quốc, làm tan rã thế công của đối phương.
Trần quân tao ngộ sự chống trả mãnh liệt, hơn nữa cánh quân tiên phong do Vũ Độc và Đoạn Lĩnh thống suất còn bị tuyết lở ngăn cách cùng quân chủ lực.
“Điện hạ! Bọn họ đuổi tới!” Có người quát.
“Bao nhiêu người?!” Bên cạnh Đoạn Lĩnh chỉ sót lại hơn hai nghìn người, đại quân đều do Tạ Hựu thống lĩnh bị kẹt bên kia đống tuyết.
“Hai vạn!” Có người quát.
“Vòng qua thung lũng!” Đoạn Lĩnh quả đoán quát lớn, “Mau chóng hội họp cùng quân chủ lực! Chúng ta đã thắng! đây là binh lực sau cùng của bọn họ!”
Hai vạn Nguyên quân dọc theo sơn cốc phát động tấn công, đại tuyết gầm rú cùng nhau xoáy tới, Đoạn Lĩnh dưới sự che chở của thân vệ nhắm về phía thung lũng thoái lui.
“Ta chặn!” Thuật Luật Đoan quát lớn, “Ngài đi nhanh! Điện hạ!”
Đoạn Lĩnh quay đầu lại nhìn, Thuật Luật Đoan lần thứ hai tổ chức xung phong, cản trở hai vạn quân Nguyên truy sát. Song phương vừa tiếp xúc đã khơi lên hỗn chiến, có một vài quân sỹ vượt qua phòng tuyết vọt về phía Đoạn Lĩnh.
Thân binh bảo hộ Đoạn Lĩnh, tiếp tục nhắm về phía thung lũng, nhưng mà phía trước lại có hơn một nghìn người đang nhắm về phía bọn họ tiến công
“Bôn Tiêu! Xem ngươi rồi!” Đoạn Lĩnh cúi người nói vào tai Bôn Tiêu.
Loạn tiễn bắn vào người Đoạn Lĩnh, lại bị Bạch Hổ Minh Quang khải cản trở, y liều mạng vọt vào giữa trận địa quân địch, chợt thấy một người cánh tay trái quấn đầy băng vải, xoay tròn trảm mã đao vọt về phía Đoạn Lĩnh, nương vào sức nặng của trảm mã đao, hướng về phía y chém xuống!
Trảm mã đao vạch ra một đạo ánh sáng, Đoạn Lĩnh nhìn thấy A Mộc Cổ cầm kiếm, gương mặt đẫm máu nhưng đã không cách nào lui lại nữa, chỉ đành nghiêng vai cứng rắn đón lấy một kiếm của A Mộc Cổ!
Mắt thấy lực đạo một đao kia sắp đem vai của y chém nát bấy, một đạo hắc ảnh xẹt qua, chân đạp lên yên ngựa, thuận lợi ôm lấy Đoạn Lĩnh, tay trái đấm mạnh vào trảm mã đao, ‘Đương’ một tiếng, chấn đến màng tai Đoạn Lĩnh đau nhất.
Người nọ ôm y vào lòng, bay vọt lên rời khỏi lưng Bôn Tiêu, Bôn Tiêu lại vọt vào chiến địa, mang theo hơn một nghìn truy binh rời đi.
Đoạn Lĩnh bị ôm chặt lăn tròn trên tuyết địa, lại được một vòm ngực hữu lực che chắn, có bàn tay mười ngón tương giao nắm chặt tay y. Ngón áp út của Đoạn Lĩnh vừa trượt, cảm nhận được người nọ là thiếu một ngón tay út.
“Giết bọn họ!” A Mộc Cổ quát.
“Lang Tuấn Hiệp?!” Đoạn Lĩnh rung giọng goik.
Trên người Lang Tuấn Hiệp vận một thân võ bào trắng bếch, áo choàng rách nát.
“Ngươi theo ta bao lâu?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?!”
“Suỵt.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Không nên hỏi.”
Trong mắt của y mang theo tiếu ý, tay phải đặt lên môi huýt dài một tiếng, Bôn Tiêu lập tức quay về.
“Lên ngựa!” Lang Tuấn Hiệp quát lớn, lần nữa đẩy Đoạn Lĩnh lên ngựa, bản thân cũng ngồi sát phía sau.
“Chuẩn bị bắn tên!” Lang Tuấn Hiệp nói, “Ngươi có lạnh hay không?”
Đoạn Lĩnh mặc áo giáp, trên tóc, trên lông mi đều vươn hoa tuyết. Bôn Tiêu nhanh chóng vọt đi, hướng thẳng về phía hơn một nghìn quân Nguyên do A Mộc Cổ lãnh đạo.
“Không… không lạnh.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta rất ấm áp.”
“Giọng nói của ngươi dang run rẩy.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Cung tiễn đâu?”
Đoạn Lĩnh tháo trường cung xuống nắm trong tay, A Mộc Cổ cũng vứt trảm mã đao, rút ra trường đao trên lưng, Nguyên quân nhất tề ổn định trận địa chuẩn bị xung phong.
“Ngươi nhất định phải chết, Thái tử.” A Mộc Cổ nói, “Đã không còn ai có thể bảo hộ ngươi.”
“Còn có ta đâu.” Lang Tuấn Hiệp lẩm bẩm nói, y cưỡi ngựa mang theo Đoạn Lĩnh, trong đôi mắt trong suốt phản chiếu hình bóng hơn một nghìn Nguyên binh cùng với cung tiễn thủ xuất hiện trên vách núi, mỗi người giương cung cài tên nhắm vào giữa bọn họ.
Đoạn Lĩnh giương cung nhắm về phía xa, khẩn trương đển không dám hô hấp.
“Thấy thư không?” Lang Tuấn Hiệp nói.
“Cái gì?” Đoạn Lĩnh nhíu mày.
Lang Tuấn Hiệp lặng đi một lát, nói: “Ở trong vỏ Thanh Phong kiếm, thanh kiếm này dùng không tốt lắm, ta tận lực một hồi, lần này đến phiên ngươi bảo hộ ta. Đoạn Lĩnh, A Mộc Cổ giao cho ta, tạp binh phải nhờ ngươi.”
Trái tim của Đoạn Lĩnh tựa hồ chững lại một nhịp, thả ra mũi tên đầu tiên, sau đó Lang Tuấn Hiệp quát lớn: “Giá!”
Bôn Tiêu mang theo hai người nhắm về phía lối ra của thung lũng, cùng lúc đó, nghìn gã Nguyên quân phát động xung phong, dưới sự lãnh đạo của A Mộc Cổ hướng về phía bọn họ vọt tới!
Đoạn Lĩnh dùng tốc độ nhanh nhất không ngừng bắn cung, một mũi tiếp một mũi.
Trong nháy mắt song phương va chạm, Lang Tuấn Hiệp nghiêng người đánh về phía A Mộc Cổ, trường kiếm chênh chếch nghênh hướng trường đao!
“C ả đ ời này, s ẽ luôn có ng ười b ảo h ộ ng ươi, kh ông c ần ng ươi đ ứng ra phía tr ước ch ống đ ỡ…”
“Không b ảo v ệ đ ược ng ươi, đó là ta th ất trách, n ếu có ngày đó, cho dù ta không ch ết cũng s ẽ có ng ười đ ến gi ết ta, đó cũng là vô ph ương. Đ ợi ta ch ết r ồi, t ự nhiên s ẽ còn có ng ười, k ẻ tr ước ngã xu ống, k ẻ sau ti ến lên thay ng ươi ch ắn đao nu ốt ki ếm…”
Thanh âm đó cực kỳ xa xôi, rồi lại phảng phất như ở ngày bên tai
Trong sát na giao phong, Lang Tuấn Hiệp và A Mộc Cổ trảo đổi một kiếm.
Đao của A Mộc Cổ đâm thẳng vào ngực Lang Tuấn Hiệp, tay phải của Lang Tuấn Hiệp chắn lấy đao phong, bàn tay dùng sức, vừa khóa, lưỡi đao chệch hướng cắm vào giữ xương sườn của hắn, không thể đi qua giáp vai tổn thương Đoạn Lĩnh ờ sau lưng.
Tiếp theo, Lang Tuấn Hiệp huơ kiếm, trường kiếm vô thanh vô tức đâm xuyên qua yết hầu của A Mộc Cổ.
Bôn Tiêu cứ thế xông qua trận địa, một đường tuyệt trần đạp lên hoa tuyết bay đi, đem truy binh bỏ xa ở sau lưng. Đoạn Lĩnh quay đầu lại nhìn, hô: “Chúng ta thoát khỏi vòng vây!”
“Rất… tốt.” Lang Tuấn Hiệp nói.
“Ngươi bị thương! Lang Tuấn Hiệp!” Đoạn Lĩnh sờ người phía trước một chút, tay đều là máu, trên lưng Lang Tuấn Hiệp lộ ra một đoạn mũi đao.
Bôn Tiêu càng chạy càng xa, vọt vào rừng cây, lại lao ra ngoài, nhảy qua vách núi, tiếp tục phóng đi trên sườn dốc đầy tuyết không ngừng phi về phía dưới, ven đường kéo lên điên cuồng sóng tuyết, mang theo hai người nhắm thẳng về phía vắng lặng.
Giữa thâm cốc tuyết địa, Lang Tuấn Hiệp nghiêng người ngã sấp vào mặt tuyết.
Đoạn Lĩnh tung người xuống ngựa, hơi chút lảo đảo chạy đến, Lang Tuấn Hiệp nỗ lực đứng lên giữa nền tuyết, dùng lực vài lần, thủy chung không thể ngồi dậy.
Đoạn Lĩnh nhìn thấy trường đao trước ngực Lang Tuấn Hiệp, phát ra một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, Lang Tuấn Hiệp lại hung hăng đẩy y ra.
“Không nên… nhìn.” Khóe miệng Lang Tuấn Hiệp tràn máu tươi, hơi chút lảo đảo, miễn cưỡng đứng thẳng, rút trường đao ra khỏi ngực, phun một búng máu, ngã về phía sau.
Đoạn Lĩnh vọt tới, Lang Tuấn Hiệp cứ ngã xuống, rơi vào lòng Đoạn Lĩnh.
Cuồng phong thổi lên, cuốn tuyết bay tán loạn, phô thiên cái địa.
Giữa phong tuyết, Đoạn Lĩnh quỳ gối giữa một mảnh tuyết nguyên mênh mông, tuyết hoa lay động, Lang Tuấn Hiệp nàm trong lòng y, khó khăn giơ bàn tay run rẩy lên vuốt ve gương mặt thiếu niên.
“Lang Tuấn Hiệp…” Đoạn Lĩnh nức nở nói, “Ngươi tại sao phải trở về.”
Khóe miệng Lang Tuấn Hiệp cong cong.
Phảng phất bọn họ đã trở về nhiều năm trước, trong cái đêm tuyết ôn nhu đó ở Thượng kinh, y nằm trong tuyết, Đoạn Lĩnh thuở thiếu thời khó khăn lắm mới ôm được y kéo về trong phòng.
“Bởi vì… ta…”
“Muốn nhìn một chút… ngươi… sau này… có… phải là… làm… việc thật tốt…”
“Tiểu… Hoàng…”
“… Đế.”
–
Lúc đại quân của Vũ Độc tìm được bọn họ, Lang Tuấn Hiệp đang nằm trong lòng Đoạn Lĩnh, một tay duỗi dài trên nền tuyết, chỉ có bốn ngón tay. Đoạn Lĩnh khóc đến gập người, ôm chặt lấy y.
Trên người bọn họ bám đầy tuyết đọng, tuyết tinh tế dày đặc dưới đất, bao phủ người chết cũng bao phủ người sống, kéo dài vạn dặm, trước sau như một.
Mười hai năm trước, một người khác đã từ chỗ này nhảy xuống sườn núi, xuyên qua phong tuyết hướng về tân sinh. Mười hai lần hoa tàn hoa nở, xuân đến xuân đi, thời gian ôn nhu đã sớm đem hết thảy đều che giấu, nhẹ nhàng lau một chút đã không còn dấu vết.
Đoạn Lĩnh khóc chết đi sống lại, lệ của y rơi vào nền tuyết đông kết thành băng, y lôi kéo bàn tay của Lang Tuấn Hiệp không ngừng lay động, phảng phất bàn tay thiếu một ngón của người nọ còn có thể siêts chặt tay y thêm lần nữa.
Dường như thời gian của bọn họ đã mãi mãi đọng lại trong buổi hoàng hôn của Thượng kinh, y dắt tay y dẫn đến học đường, tuy rằng bàn tay bé nhỏ vẫn muốn tránh thoát nhưng cũng không quay đầu lại chạy về nhà.
–
Mùa đông năm Tĩnh Võ thứ năm, Trần quân trải qua ba ngày ba đêm huyết chiến dưới Tướng quân lĩnh, đem Nguyên quân đuổi khỏi Ngọc Bích quan, đẩy xa về phương Bắc ba răm dặm.
Tháng sáu năm Tĩnh Võ thứ sáu, Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô trình hàng thư, người Nguyên rút khỏi trường thành, dời về phía tây cùng dân tộc Hồi Hột.
Liêu Trần lần nữa vẽ đường biên giới, từ Ngọc Bích quan về phía đông, bao gồm cả quận Hà Bắc quy hết về Trần, Liêu quốc giữ lấy Thượng kinh xuôi về phía bắc, gồm cả bốn trăm dặm vùng núi của dân tộc Tiên Ti.
Tháng bảy năm Tĩnh Võ thứ sáu, Thái tử Đại Trần Lý Nhược Như đến Hà Bắc tổ chức bố phòng, khải hoàn hồi triều, từ đó Liêu Trần phân hai thiên hạ, người Nguyên lui về phía Tây Bắc, giữ ước hẹn trăm nămm không xâm phạm biên giới.
–
Mồng bảy tháng bảy.
Ngân hà phía chân trời như dãy lụa mỏng, Đoạn Lĩnh khải hoàn về triều màn đêm đã buông xuống, chỉ giảng thuật tình thế chiến trường bên dưới Tướng quân lĩnh, mà cái chết của Lang Tuấn Hiệp, y một chữ cũng không đề cập.
Người đã chết, không thể chết thêm một lần, y cũng dần dần minh bạch chuyện mà Lý Diễn Thu muốn dạy cho y
Nếu khi ấy không phải Lang Tuấn Hiệp đột nhiên xuất hiện, y liền không có khả năng sống sót quay về Giang Châu.
Sinh sinh tử tử đều chỉ là một hồi phù sinh đại mộng, lên lên xuống xuống cũng giống như thủy triều chốn biển khơi.
“Thiên độ Thái tử Đại Trần ta.” Lý Diễn Thu sau khi nghe xong liền nâng chén.
Quần thần nghị luận xôn xao cũng tùy theo nâng chén, yến tiệc linh đình, trong mỗi chén rượu đều phản chiếu vạn vạn ngôi sao nơi chân trời.
Tiếng nhạc lui dần, Đoạn Lĩnh rời khỏi vị trí, rảo bước qua hành lang gấp khúc, đi về phía Bạch Hổ cá được trùng kiến trong ngự hoa viên. Sau khi về triều, y vẫn nhớ kỹ tâm nguyện từng hứa trước mặt Bạch Hổ tinh quân, thỉnh tượng điêu khắc trở về Hoàng cung, lại đem ngọc bích khảm vào đôi mắt. Tinh quân nhìn chằm chằm vào hỉ nộ ái ố của nhân gian, cũng giám sát hưng suy biến động của Đại Trần.
Lúc y vừa bước vào Bạch Hổ các, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nhạc, từ khúc nọ như có như không quanh quẩn trong hoa viên.
Đoạn Lĩnh Trung Nguyên một chốc, đi vào bên trong Bạch Hổ các.
Trái phải Bạch Hổ tinh quân treo hai thanh kiếm, một là Thanh Phong, một lại Bạch Hồng.
Đoạn Lĩnh gỡ Thanh Phong kiếm ra khỏi kệ, thấy trong vỏ kiếm có một góc giấy liền cẩn thận lấy ra, mở phẳng, nương theo ánh đèn nhìn thấy nét chữ Lang Tuấn Hiệp viết xuống.
/Đo ạn Lĩnh:
Th ư n ày vi ết vào ngày m ồng b ảy tháng b ảy lúc ng ươi quay v ề Giang Châu, đ ến gi ờ ta v ẫn bi ết, ng ươi đã quay v ề s ẽ không r ời đi n ữa, có m ột vài l ời mu ốn vi ết l ại giao cho ng ươi.
Thiên ngôn v ạn ng ữ ch ẳng bi ết nói t ừ đâu, lúc th ấy th ư n ày ta có th ể đã đi xa tha ph ương, ch ỉ hy v ọng ng ươi đ ọc th ư đ ừng quá b ị thi ết. C ổ nhân có nói “Nhân sinh trong thiên đ ịa, h ốt nh ư khách vi ễn hành”, l ại có “Phù sinh nh ư m ộng, vi hoan k ỷ hà[1]“. Đã th ấy đ ược, th ế gi ới v ẫn luôn là chung đ ụng thì ít, xa cách l ại nhi ều, không th ể c ưỡng c ầu.
Năm ấy ta và m ẫu thân ng ươi Ti ểu Uy ển, ch ỉ v ội vã g ặp m ặt đã k ết m ột h ồi duyên ph ận, ta v ốn ôm báo thù chi tâm mà đ ến, t ừ v ương tr ướng Hung Nô c ứu ra Ti ểu Uy ển, Ti ểu Uy ển vì t ạ ơn c ứu m ạng mà m ột l ần l ại m ột l ần khuyên b ảo Lý Ti ệm H ồng tha cho tính m ạng c ủa ta. Th ậm chí khi ly khai b ắc c ương h ộ t ống nàng v ề Đo ạn gia, nàng t ừng trêu gh ẹo ta, n ếu sinh nhi s ẽ bái ta vi s ư, n ếu sinh n ữ l ại khi ến ta vi thê.
Thân ta v ừa th ủ m ối thù di ệt t ộc, v ừa là k ẻ ph ản b ội s ư m ôn, b ằng cái gì nh ận đ ồ thành gia? Không ng ờ đ ược, khi đó nàng ch ỉ v ừa nghi ng ờ b ản thân hoài th ượng, l ại nh ất ng ữ thành s ấm
Ta b ất quá ch ỉ là m ột gã thích khách đ ắm thân trong huy ết h ải luy ện ng ục, khi ến ng ười trong thiên h ạ b ất dung, lúc ph ụ thân ng ươi ph ái ta xu ôi nam t ìm ng ười, th ấy kh ốn c ảnh c ủa ng ươi, n ếu không gi ết Đo ạn gia ta làm sao có th ể bình đ ược h ận ý. L ưu l ại m ột m ạng c ủa ông lão bán hoành thánh, ch ỉ đ ồ n ếu t ương lai có duyên, cùng ng ươi tr ở v ề ch ốn cũ cũng có th ể l ại mang ng ươi đi ăn m ột chén hoành thánh./
Nước mắt Đoạn Lĩnh không tiếng động rơi xuống thấm nhòe bức thư. Y ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Bạch Hổ tinh quân, nhớ đến năm đó Lang Tuấn Hiệp mang theo y xuyên qua phong tuyết rời khỏi Nhữ Nam, hướng về Thượng kinh. Lang Tuấn Hiệp hao hết tâm sức tìm thầy dạy dỗ y, vì biết bản thân mang danh phản bội sư môn, tuyệt đối không muốn hài tử từ nhỏ được mình nuôi lớn cũng giống mình bạc tình bạc nghĩa, xem mạng người như cỏ rác
/Ta hai tay dính đ ầy máu tanh, đã không th ể tr ở l ại t ừ đ ầu; ph ụ thân ng ươi m ặc dù đã xá t ội cho ta, nh ưng ta kh ông ngh ĩ mu ốn ng ười bi ết ta đã t ừng ph ạm vào t ội l ỗi ng ập tr ời. Có vài ng ười sinh t ại ban ngày d ương quang chi ếu r ọi, có vài ng ười sinh ở ban đêm âm lãnh m ịt mùng, thích khách đ ại khái chính là nh ư th ế. Ngày ấy sau khi Ti ệm H ồng tr ở v ề, ta m ặc dù v ội vàng r ời đi nh ưng c ũng ch ẳng đ ược bao xa, gi ữa đ ường vài l ần vòng vèo tr ở l ại, th ấy ng ươi r ất nhanh đã quen v ới vi ệc ở bên c ạnh ph ụ thân, cũng vì ng ươi m à vui v ẻ.
Khi Th ượng kinh lâm n ạn, Tri ệu Khuê m ệnh ta l ấy ng ươi uy hi ếp quân đ ội c ủa Ti ệm H ồng, không th ấy ta h ồi báo l ập t ức phái thêm Ảnh đ ội đi tìm n ơi ng ươi h ạ l ạc. Ta không dám tùy ti ện ly khai Th ượng kinh, s ợ ràng có bi ến, ch ỉ có th ể m ỗi ngày canh gi ữ bên c ạnh l ại không th ể phát ra c ảnh báo v ới ng ươi, ch ỉ s ợ Tây Xuyên không ch ịu tinh, l ại s ợ Tri ệu Khuê bi ết ta ph ản b ội, s ửa l ại uy hi ếp T ứ thúc ng ươi l àm con tin.
Đêm đó khi Gia Lu ật Tông Chân đ ưa ng ươi v ề nhà, ng ười trong Ảnh đ ội cũng mai ph ục bên c ạnh, ta b ất đ ắc dĩ ch ỉ có th ể đánh lén Tông Chân làm ra h ạ sách. Dù v ậy, cu ối cùng ta v ẫn đánh giá sai th ực l ực c ủa k ẻ đ ịch, th ậm chí ph ụ thân ng ươi c òn b ị H ạ Lan Y ết đánh lén b ỏ mình.
Lúc ph ụ thân ng ươi nh ập Th ượng kinh, ta không k ịp ch ạy v ề c ứu vi ện, H ạ Lan Y ết ở phía sau không ng ừng truy sát ng ươi c ùng T ầm Xuân, ta dùng h ết toàn l ực chém xu ống m ột bàn tay c ủa y, l ại nhân vì T ầm Xuân đâm th ương m ột ki ếm mà khí l ực không đ ủ, kéo dài th ời gian đu ổi đ ến Tiên Ti s ơn. Lúc bi ết ng ươi v à Thái Diêm th ất tán, ta điên cu ồng tìm ki ếm vài l ần, ch ỉ ng ỡ ng ươi đã b ỏ mình, m ất h ết can đ ảm s ống ti ếp, l ại c ố k ỵ T ứ thúc ng ươi v ô t ử t ự, n ếu không có Thái t ử s ợ r ằng tri ều c ương c ó bi ến. Ph ụ thân ng ươi b ăng h à, v õ t ướng th ế l ớn nan bình, li ền dùng Thái Diêm m ạo danh làm th ế thân.
Ngày ấy ng ươi tr ở v ề, đ ưa ch ủy th ủ vào cung, Thái Diêm v ốn đ ịnh h ại tính m ệnh ng ươi, b ị ta tr ước h ết ổn đ ịnh, l ại dùng T ịch di ệt tán khi ến ng ươi gi ả ch ết. Ch ỉ là Thái Diêm v ẫn phái Ảnh đ ội theo giám sát. Năm đó khi ta tránh né s ự đu ổi b ắt c ủa th ủ h ạ Tri ệu Khuê đã t ừng nh ảy sông ch ạy tr ốn, li ền th ả ng ươi v ào trong s ông, hy v ọng m ượn m ạch n ước ng ầm đ ẩy ng ươi l ên b ờ.
Hôm sau ta d ự đ ịnh đi b ờ sông tìm n ơi ng ươi h ạ l ạc, l ại b ị Diêu Tranh bám tr ụ, trong lúc vô ý khi ến nàng phát hi ện hành tung, cùng Vũ Đ ộc đu ổi theo. Âm xoa d ương th ác đ ể ng ươi b ị Vũ Đ ộc c ứu đi, ta tìm ki ếm h ồi lâu không đ ược, lòng nóng nh ư l ửa đ ốt, vài l ần đã suýt t ự v ận.
May mà ng ươi c ùng Vũ Đ ộc t ừ Th ượng kinh đã k ết duyên, h ắn càng là dùng m ột t ấm chân tình đ ối đãi ng ươi c ũng khi ến ta d ần d ần an tâm. M ục t ướng gia th ế l ớn, nh ất th ời không th ể tr ừ, cái ch ết c ủa Ti ệm H ồng đ ến cùng v ẫn ch ưa đi ều tra rõ th ủ ph ạm. H ạ Lan Y ết táng thân trong tay ng ươi c ũng có th ể th ấy gi ữa cõi minh minh t ự có nhân qu ả.
Thu ận l ợi tr ừ b ỏ Tr ương S ính, l ệnh Thái Diêm cùng M ục t ướng gia song ph ương ng ờ v ực, ch ỉ mong có th ể giúp ng ươi m ột tay. Trong L ạc Nh ạn thành có Ảnh đ ội mai ph ục, b ất đ ắc dĩ tùy ti ện xu ất th ủ, th ật không có ý đã th ương ng ươi.
Ta m ười sáu tu ổi di ệt h ết c ả nhà ân s ư, tr ằn tr ọc tái ngo ại, gi ết ng ười Hán cũng gi ết không ít ng ười Liêu, ng ười Nguyên. T ới Ng ọc Tuy ền tr ấn, nhân th ượng t ướng ch ết ở trong tay, ta t ự giác t ội ác ng ập tr ời, không ái có th ể mi ễn xá. Cho đ ến hai m ươi b ảy tu ổi quen bi ết cùng ng ươi, xuy ên th ấu qua ng ươi nh ìn th ấy đ ược ngày tháng giang s ơn t ường hòa, nguy ện đãi n ơi n ày đ ợi ng ươi t ương lai đăng c ơ vi đ ế, t ưởng r ằng Trung Nguyên đ ại đ ịa đ ến cu ối cùng có th ể đ ợi đ ược thái bình th ịnh th ế, ân c ừu dĩ mãn.
Th ế nhân đàm ta công t ội, ta đ ều ch ỉ c ười tr ừ, ch ỉ duy có h ỉ n ộ ái ố c ủa ng ươi l à đ ọng t ại đ ầu tim ta. C ổ nhân có nói “Ta có m ột chén r ượu, hà t ấ t s ợ phong tr ần”.
Đ ối v ới ta mà nói, duyên ph ận m ấy năm h ời h ợt cùng ng ươi thu ở ấy, đã đ ủ đ ể an ủi bình sinh.
Gi ấy ng ắn tình dài, không th ể tinh t ế bày t ỏ; lúc ng ươi đ ọc th ư n ày, ta có th ể đã tr ở v ề trong Tiên Ti s ơn chung th ử nh ất sinh.
T ương lai phóng m ắt nhìn vùng Trung Nguyên đ ại đ ịa, bi ết ng ươi xa ở Giang Châu l ại cùng ta c ộng đ ồng m ột m ảnh ngân hà sáng l ạn, cu ộc đ ời này đã bi ết đ ủ.
Lang Tu ấn Hi ệp/
Từ khúc Tương Kiến Hoan đau xót thấp dần trong hoa viên, rốt cục thành lặng yên không thể nghe thấy.
Đoạn Lĩnh gấp lại lá thư, đứng ở trước mặt Bạch Hổ tinh quân, lặng người thật lâu không nói.
“Xem xong rồi?” Vũ Độc từ bên ngoài đi tới, đứng ở trước cửa.
Hắn tắm tinh quang đêm thất tịch, phía sau lại là ngân hà mệnh mông.
“Xem xong rồi.” Đoạn Lĩnh đáp.
Vũ Độc vươn tay lau đi lệ ngân trên khóe mắt Đoạn Lĩnh, kéo người vào ngực mình lẳng lặng ôm chặt. Một dãy ngân hà vắt ngang bầu trời, xuyên dọc thế gian.
Mồng bảy tháng bảy, từ núi cao đến bình nguyên, từ Trường Giang Hoàng Hà đến Hồ Hải, từ quá khứ đến tương lai
Phảng phất bàn tay của thiên tôn khẽ run lên giữa trời đêm trong vắt, vạn lý tinh sa liền theo đó rót xuống trần gian.
Như một tràng mộng mông lung mà rộng lớn, dệt nên thăng trầm của vô số người, túy sinh mộng tử.
Mồng bảy tháng bảy, tạc dạ tinh thần hồi kiếm lý, tiền niên phong nguyệt mãn giang hồ
(Mồng bảy tháng bảy, đêm qua sao rơi vào lưỡi kiếm, năm trước phong nguyệt mãn giang hồ.)
———————————
1/ Phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà: Một kiếp phù sinh như mộng, vui mừng được bấy.
————–Hoàn————–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook