Kiều Kiều không biết Tống Vi đang ở ngay ngoài cửa.

Bình thường vào giờ này, mọi người đều đã xuống nhà ăn.

Nếu không phải cô sợ có người vô tình đi qua thì đã không nhịn để tên khốn Trần Á Quân nói ra những lời ghê tởm khiến cô ứa hết cả gan như này.

"Trần Á Quân, Tống Vi vừa mới sinh đứa con thứ hai cho anh, anh làm như thế này thấy mình có thấy xứng đáng với cô ấy hay không?"

"Anh có biết tại sao Vi Vi không trang điểm, không chăm sóc cho bản thân không?"

"Anh nghĩ đi cô ấy chăm sóc cho hai đứa con của anh, đứa lớn đi học tiểu học cần đưa đón và kèm cặp hàng ngày, đứa nhỏ thì phải cho bú, không những thế cô ấy lại còn phải hầu hạ bố mẹ anh, thậm chí còn phải hầu hạ chị em gái nhà anh, cô ấy còn có thời gian rảnh mà lo cho bản thân sao?"

"Nếu không phải vì lấy anh, sinh con đẻ cái cho anh, với khả năng của Vi Vi, cô ấy giờ chắc đã trở thành một người phụ nữ độc lập, đầy sức hút rồi.

Vậy mà anh còn dám chê bai cô ấy sao?"

Kiều Kiều tức đến mức muốn đánh chết tên khốn vô lương tâm này.

"Cô ấy lấy bất kỳ người đàn ông nào cũng phải sinh con thôi." Trần Á Quân không những không cảm thấy có lỗi, mà còn lý sự.

"Chính cô ấy không chịu chăm sóc bản thân, cũng không chịu cố gắng, làm sao có thể đổ lỗi cho anh được?"

Bốp! Kiều Kiều không thể nhịn được nữa, tát mạnh vào mặt Trần Á Quân.

Một thằng đàn ông sao có thể tồi tệ đến mức này cơ chứ.


"Trần Á Quân, dù anh không phải là chồng của Vi Vi, tôi cũng sẽ không thèm để mắt đến loại đàn ông vô ơn như anh."

"Không, anh thậm chí còn không xứng đáng làm một người đàn ông, anh còn thua cả súc vật."

"Anh tốt nhất nên quay về với Vi Vi, nếu không đừng trách sao tôi không khách sáo."

Không muốn ở cùng gã tồi tệ này thêm một giây phút nào nữa, Kiều Kiều mở cửa rời đi.

Trần Á Quân vừa bị cô sỉ nhục thì trong lòng bắt đầu ghi hận.

Ở một góc khuất bên ngoài cửa, Tống Vi mặt đã sớm rơi nước mắt đầm đìa.

Không hiểu sao Trần Á Quân ngày càng chê bai cô.

Hóa ra là anh ta đã thích người bạn thân nhất của cô.

Tại sao lại là Kiều Kiều? Nếu Trần Á Quân thích bất kỳ người phụ nữ nào khác, Tống Vi cũng sẽ không đau lòng đến mức như vậy.

Khi mọi người lần lượt quay trở về từ nhà ăn, Kiều Kiều vẫn chưa thấy Tống Vi đâu.

Cô trước tiên phát kẹo mừng cho mọi người, đồng thời thông báo về việc mình kết hôn nhưng tạm thời chưa tổ chức tiệc cưới.

Sau khi phát xong kẹo mừng, Kiều Kiều gọi điện cho Tống Vi.

"Vi Vi, không phải cậu nói hôm nay sẽ đến công ty sao, sao mình không thấy cậu đâu? Mình có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu."


"À, Tiểu Bảo có chút không khỏe nên mình về sớm rồi."

"Giọng cậu sao thế?"

"Không sao đâu, có lẽ tối qua bị cảm lạnh thôi.

Kiều Nhi à, Tiểu Bảo khóc rồi, mình phải đi dỗ nó đã."

Tống Vi vội vàng cúp máy.

Kiều Kiều cảm thấy cô ấy có vẻ không đúng lắm, nhưng lại không nói rõ được là kì lạ chỗ nào.

Cô có chút lo lắn, nhưng do có việc phải bận nên đành đi làm trước.

Bận rộn đến tận hơn 9 giờ tối, cho đến khi Thương Lục gọi điện đến, cô mới kết thúc.

"Em tan làm chưa?"

Kiều Kiều không biết đó là điện thoại của Thương Lục, nhưng cô nhận ra giọng nói của anh.

"Thương tiên sinh?"

Không phải cô có trí nhớ tốt.

Mà là giọng nói của Thương Lục rất dễ nhận ra.

Giọng anh trầm và dễ nghe, dễ nghe như tiếng đàn violin vậy.

"Là tôi đây." Thương Lục nói, "Tôi đang ở bên ngoài công ty em, em tan làm thì ra đây."

Kiều Kiều cũng đang chuẩn bị xong việc để về nhà, "Vậy anh đợi tôi một chút."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương