Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi
Chương 76: Cả thế gian đều yên tĩnh

Đi qua một khoảnh rừng, lại qua tiếp một rìa núi, không gian bỗng mở rộng ra.

Một vầng trăng sáng treo trên không trung, một thác nước đổ thẳng xuống, mà trên bãi đất trống bên cạnh suối, có một căn nhà gỗ rất đơn sơ.

Trong nhà vẫn sáng đèn, còn có một cái bếp lò ủ ấm nữa, vừa bước vào đã thấy rất ấm áp và an toàn.

Khi mọi người đắm chìm trong cảm giác ấm áp đã lâu không được tận hưởng, sự đề phòng cũng buông lỏng hết, sau đó thu dọn qua loa một chút rồi đều tự đi ngủ…

Tô Đường ngủ rất say, dường như nàng mơ thấy Tống Thế An.

Người đàn ông ấy cưỡi một con ngựa to phi như bay đến, sau lưng hắn là hơn một nghìn hắc kỵ, bọn họ tới cứu nàng! Nàng rất hưng phấn, rất cao hứng, sắp mừng phát khóc rồi, nhưng nàng lại nhanh chóng nghĩ tới chuyện gì đó, liền thu nụ cười lại!

“Mặt lạnh xấu xa, bà đây trốn thoát rồi chàng mới thèm tới à?! Chàng còn đến muộn hơn được nữa không? Hừ, từ sau khi gả cho chàng, ngày nào tim ta cũng căng thẳng, không xua hết được phiền phức. Bà đây không thèm quan tâm nữa! Đây là giấy từ hôn, chàng cầm rồi cút đi cho ta!”

Khi nửa tỉnh nửa mơ, Tô Đường thầm thì: “Chờ bà đây quay về, nhất định sẽ bỏ chàng!”

Sáng sớm hôm sau, Tô Đường mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn mái nhà, nhìn bốn phía, nhất thời còn chưa có phản ứng gì, nghe tiếng tiểu Hoàng đế liến thoắng không ngừng, nàng mới dần lấy lại tinh thần. Nàng ngồi dậy nhìn, thấy Tuyên Tử đang cầm một cái que nhỏ quấy quấy cái nồi, trong nồi là mấy cái bánh nướng đã được bẻ ra. Bên cạnh Tuyên Tử, con sói trắng đang nằm soài ra đất ngủ gật, Tuyên Tử cũng thường thường cẩn thận xoa đầu nó một chút.

Ngoài cửa, Hồng Hạnh đang thu dọn gì đó, mà Lục Thúy Thúy đang ngồi xổm bên cạnh cô bé, bộ dạng rất ngoan ngoãn, nghe lời.

Lục Thúy Thúy đảo mắt, cố gắng nghĩ ra chủ đề nói chuyện: “Này, tiểu Hồng này, tiểu Bạch là của muội à?”

“Tiểu Bạch á? Nó tên là Đại Bạch! Tiểu Bạch là con của nó! Nó cũng không phải của ta, là của sư phụ ta, có điều, khi nào sư phụ ta qua đời thì nó là của ta!” Hồng Hạnh nói, lại quay đầu nói tiếp, “Sao ngươi lại gọi ta là tiểu Hồng? Ngốc chết đi được!”

Lục Thúy Thúy gãi gãi đầu, nói: “Muội cũng có thể gọi ta là tiểu Lục, ha ha, ha ha. Còn nữa, nó có con rồi à?! Sao ta không nhìn thấy?”

“Còn chưa sinh ra, đương nhiên là ngươi không thấy rồi!”

“… Ờ!”

“Tiểu Hồng, vậy năm nay muội bao nhiêu tuổi?” Một lúc lâu sau, Lục Thúy Thúy lại hỏi.

“Ta á? Cũng không rõ lắm, có thể là mười hai tuổi, cũng có thể là mười ba. Ngươi biết mà, sư phụ ta rất hồ đồ, không nhớ kỹ mấy việc này đâu.”

“Ha ha, vậy nhỏ hơn ta, rất tốt rất tốt, năm nay ta mười bốn tuổi.” Lục Thúy Thúy cười nịnh nọt.

“Thật không? Nhưng sao ngươi lùn thế?” Mặt Hồng Hạnh đầy vẻ nghi hoặc.

“…” Lục Thúy Thúy im lặng cúi đầu.

Đúng vậy, vì sao muội ấy lại cao hơn mình nửa cái đầu? Xem ra mẫu hậu nói không ăn cơm sẽ không cao được là có cái lý của nó! Quay về phải ăn nhiều cơm một chút, rồi bảo tiểu Trịnh nghiên cứu một chút xem có dược nào làm mình cao lên không!

“Vậy, sư phụ của muội là ai? Muội thuộc môn phái nào? Nhà muội ở đâu?” Cái này phải hỏi cho rõ ràng, nếu không sau này sẽ không tìm được nữa.

Hồng Hạnh liếc nhìn hắn: “Ngươi hỏi nhiều thế làm gì?”

“À, ta chỉ vui miệng hỏi vậy thôi mà, vui miệng thôi, ha ha ha ha.” Tiểu Hoàng đế tự cảm thấy mình cười rất thật thà.

Nhưng Hồng Hạnh lại nhíu mày nói: “Ngươi đã ngốc lắm rồi, cười như thế nhìn càng ngốc hơn!”

“…” tiểu Hoàng đế ngậm miệng ngay lập tức.

Lúc này, Hồng Hạnh đã giã thuốc xong, cô bé đứng dậy, đưa cho hắn một thang nói: “Giờ ngươi đi sắc thuốc đi, chủ nhân của ngươi bị động thai, đang lúc còn yếu, phải củng cố một chút.”

Lục Thúy Thúy ôm ấm sắc thuốc, ngốc nghếch hỏi: “Sắc thuốc à? Sắc như thế nào?”

Hồng Hạnh nói: “Sao ngươi làm nha hoàn mà vô dụng vậy?!”

Vì chưa biết lai lịch của Hồng Hạnh thế nào, nên lúc ấy Tô Đường bảo Lục Thúy Thúy tiếp tục giả gái.

“Ờ.” Lục Thúy Thúy nhìn Hồng Hạnh một cái, ôm ấm sắc thuốc đi vào trong nhà, còn sắc như thế nào thì tí nữa nghiên cứu sau vậy.

“Còn nữa, một lát ngươi ra ngoài kiếm chút củi đốt đi, đêm nay sẽ có gió lạnh đấy. À, ngươi nhìn cái cây kia kìa, đúng rồi, cây đó ấy, bên trên có một tổ chim, lát nữa ngươi trèo lên lấy mấy quả trứng chim xuống đi, có điều ngươi phải nhanh nhẹn một chút, nếu chim lớn quay về thì phiền đấy! Xong rồi ngươi đỡ chủ nhân nhà ngươi ra suối nước nóng phía sau nhà tắm một chút nhé, trong người tỷ ấy có khí lạnh, phải mau mau đẩy ra! Nhớ là trước hết phải để tỷ ấy ăn chút gì đã, nhưng cũng không được ăn quá nhiều đâu! Ừ, cứ vậy đã!”

Hồng Hành nói một hơi xong, Lục Thúy Thúy ngớ người, trợn trừng hai mắt hỏi: “Ta phải làm hết hả?”

“Đương nhiên!”

“Ơ. Vậy còn muội? Muội làm gì?”

“Ta phải đi săn thú! Bây giờ đông người, ta phải dự trữ nhiều một chút!” Nói rồi Hồng HẠnh rút một cây chủy thủ cắm trên tường xuống, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.

“Đại Bạch, em ở lại trông nhà nhé!”

“Graooo —.”

Lục Thúy Thúy nhìn bóng Hồng Hạnh, lại ngẩng đầu nhìn trời — sao đột nhiên lại có cảm giác rằng mình bị khinh bỉ một cách sâu sắc nhỉ?!

Không được, trẫm đường đường là vua của một nước, sao có thể để một cô nhóc con khinh bỉ được?!

Vì vậy, Lục Thúy Thúy bắt đầu phấn đấu!

Kết quả của việc phấn đấu như sau:

Đi nửa vòng gom về được một đống gỗ… “ướt” to, kết quả là Tô Đường tắm xong không nhìn được, đành đi tìm cùng hắn.

Trong tình cảnh ngã đến bầm dập mặt mũi, cuối cùng cũng bò được lên ngọn cây lấy trộm trứng chim, nhưng không cẩn thận một cái, bốn quả thì rơi mất hai, toác một cái vỡ nát, khó khăn lắm mới bảo vệ được hai quả xuống dưới an toàn, nhưng lại không cẩn thận, một quả trong số đó rơi vào hòn đá, vỡ nát.

Chuyện sắc thuốc hắn chỉ chịu trách nhiệm bỏ thuốc vào trong ấm, sau đó đều do Tuyên Tử chăm chút cả quá trình…

Vì vậy, khi Hồng Hạnh mang theo hai con thỏ núi béo mập cùng với một đống hoa quả về, hắn lại bị khinh bỉ không chút lưu tình!!!

Chờ đến tối, cơm nước xong xuôi, Lục Thúy Thúy lại bị sai đi rửa bát đĩa. Hồng Hạnh thì ở bên cạnh cầm que đã vọt nhọn xiên cá.

Xiên một lúc, thấy mặt mũi hắn bẩn thỉu, liền nói: “Sao ngươi không đi tắm đi? Bẩn chết được!”

Lục Thúy Thúy nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cô bé, nhìn lại mình, rồi nói: “Ờ, ta đi tắm ngay.”

Ai ngờ Hồng Hạnh lại đặt xiên cá xuống, nói: “Ta đi cùng ngươi! Vừa lúc ta cũng đang muốn đi tắm!”

“…” Lục Thúy Thúy há hốc mồm.

Đi tới suối nước nóng, Hồng Hạnh nhanh chóng cởi xiêm y của mình, sau đó nhảy xuống như chú cá nhỏ.

Lục Thúy Thúy đứng bên cạnh ôm y phục, trợn trừng mắt ngẩn người nhìn toàn bộ quá trình. Nàng… nàng cởi quần áo…. nàng cởi hết… nàng nhảy xuống…

“Sao ngươi còn chưa xuống?!” Hồng Hạnh thấy ‘cô ấy’ ngây người đứng bất động, rất buồn bực, sau đó chợt nhìn thấy gì, lại kinh hãi kêu lên: “Sao ngươi lại chảy máu mũi?!”

Lục Thúy Thúy chợt nhận ra, vội quay người, “À… ta… ta… ta vừa nhớ ra còn có việc, đi trước đây!”

Nói rồi hắn nhấc váy chạy nhanh như chớp!

Tim ơi là tim, thình thịch thình thịch sắp lao cả ra ngoài rồi!

… Người nàng trắng thật…

Ở trong núi hai ngày, Lục Thúy Thúy vui vẻ làm nô dịch, y như cái đuôi nhỏ bám theo sau Hồng Hạnh nghe cô bé sai bảo. Điều này khiến Đại Bạch vô cùng căm phẫn, trước đây đều là việc của nó đấy! Đương nhiên Hồng Hạnh cảm thấy cái đuôi bẩn bẩn này rất phiền phức — tuy sau đó ‘cô ấy’ cũng tắm rửa, trắng trắng mịn mịn rất xinh đẹp, nhưng không biết vì sao, cô bé nhìn Lục Thúy Hoa thấy rất bẩn! Vì vậy, mỗi lần thấy ‘cô ấy’ chạy điên cuồng tới xum xoe nịnh nọt, cô bé lập tức phi thân ngay lên cây, sau đó lách người vài cái, biến mất trong rừng cây, khiến ‘cô ấy’ có muốn tìm cũng không tìm được.

Tuyên Tử thì rất ngoan ngoãn canh bếp lò, thỉnh thoảng quay lại nhìn Tô Đường.

Có lẽ vì thể chất tốt, cũng có thể vì thuốc của Hồng Hạnh rất hiệu quả, nên cơ thể Tô Đường nhanh chóng hồi phục như lúc đầu, trên mặt cũng dần hồng hào hơn, sau đó, nàng lại bắt đầu nghĩ cách rời khỏi đây.

“Chúng ta phải đi sao?” Sáng nay, tiểu Hoàng đế thấy Tô Đường thu dọn này nọ, lo lắng hỏi.

“Chúng ta không thể cứ ở lại đây mãi được, đừng quên thân phận của ngài!” Tô Đường nhìn hắn nói, “Ta đã nói chuyện với Hồng Hạnh rồi, cô bé nói bằng lòng đưa chúng ta ra khỏi núi.”

“Vậy tiểu Hồng đâu?” Sáng sớm đã không thấy nàng đâu.

“Cô bé đi ra ngoài kia, nói là phát hiện thấy một cây cỏ tiên ở sơn cốc cách đây không xa, tốt cho thai nhi, phải đi hái nhanh. Chờ hái xong sẽ xuất phát. Nơi đó có địa thế nguy hiểm, hôm qua không hái được, hôm nay đưa Đại Bạch đi cùng.”

“Ừm.” Tiểu Hoàng đế hơi nghĩ ngợi.

Tô Đường thu dọn y phục chống rét, tiểu Hoàng đế thu dọn thịt và quả khô, Tuyên Tử thì bỏ thuốc vào trong hành trang, nhìn thấy một cây đao nhỏ chưa có chỗ cất, cậu nhóc nghĩ một chút rồi bắt chước Hồng Hạnh nhét vào trong giày. Ba người cầm hành trang chờ Hồng Hạnh quay về.

Ở ngoài cửa nhanh chóng vang lên tiếng bước chân.

Tiểu Hoàng đế vui mừng chạy ra ngoài, ai ngờ vừa tới cửa đã bị túm lấy, chờ đến khi thấy rõ là ai, hắn vô cùng sợ hãi.

“A!” Chưa kịp nói xong, một cây đao đã gác lên cổ.

Lúc này, Tô Đường nhìn thấy người tới cũng ngẩn ra!

Bùi Thụy Hòa mang cái đầu bị băng tầng tầng lớp lớp, chắp tay sau lưng đi vào cửa, nhìn ba người kinh hoàng, liền cười như gió xuân: “Tống phu nhân, chúng ta lại gặp nhau!”



Ở trong rừng cây cách căn nhà gỗ khoảng năm dặm, Tống Thế An kiếm tra cẩn thận từng thân cây một.

Nhiều ngày nay hắn tìm kiếm ngày đêm không ngừng nghỉ chút nào, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy ba người Tô Đường. Khi hắn phát hiện ở trong núi Phượng Hoàng có một mật đạo như vậy, hắn vô cùng ngạc nhiên, mà cũng cực kỳ sợ hãi — nếu nước Diên dùng nơi này để vượt qua biên giới, đi qua làng mạc đồng bằng, xuôi xuống Tây Nam rồi đánh thẳng vào trọng trấn ở Tây Bắc, đột kích bất ngờ như vậy e rằng rất khó chống đỡ, đến lúc đó, thành kia thất thủ, Hoàng thành sẽ gặp nguy!

May, may mà phát hiện sớm!

Vì hắn vào sâu trong rừng, nên người mà Bùi Thụy Hòa phái đi truyền lời hoàn toàn bị ngăn cách ở ngoài núi.

Để phòng ngừa biến cố, Bùi Thụy Hòa hạ lệnh cho thuộc hạ của mình: phải nói trực tiếp với Tống Thế An, đồng thời, chỉ có thể nói với một mình hắn.

Mà câu trả lời của tên thuộc hạ kia là: Tống tướng quân không ở trong thành.

Hắn đi đâu?

Không biết!

Vì thế, hai câu nói “Bọn họ ở trong tay ta, ngươi muốn cứu họ thì đơn thương độc mã qua biên giới” và “Chúc mừng Tống tướng quân, Tống phu nhân có thai rồi” ấy cũng không thể nào truyền tới tai Tống Thế An được.

Trong núi Phượng Hoàng, Tống Thế An vẫn không ngừng tìm đường, và không ngừng chậm rãi thăm dò từng quãng đường một! Hắn đã không chợp mắt rất lâu rồi, mỗi một thời khắc, hắn đều duy trì sự cảnh giác cao độ, không dám buông lỏng chút nào.

Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng ồn truyền tới từ cách đó không xa.

Tống Thế An đưa tay ra hiệu dừng lại. Tướng sĩ sau lưng hắn thấy thế đều dừng bước, khom người, nhịn thở.

Ở rừng cây phía trước, có người đi tới.

Khi Tống Thế An nhìn thấy ba người Tô Đường, toàn thân hắn đều căng lên, trên mặt hắn dần hiện ra vẻ vui mừng ngạc nhiên cuồng nhiệt cùng với sự khẩn trương lo lắng!

Rốt cuộc cũng tìm thấy rồi!

Rốt cuộc cũng tìm thấy rồi!

Bọn họ không sao!

Tống Thế An rất muốn giết hết để cướp người về, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại!

Bọn họ đông người hơn mình, hơn nữa lại hoàn toàn khỏe mạnh sung sức, nếu kiên quyết giao đấu, chắc chắn phe mình sẽ tổn hại nhiều hơn, hơn nữa trong tay họ còn giữ người của mình!

Vậy phải làm sao bây giờ? Trợn mắt nhìn bọn họ rời đi sao?!

Tống Thế An nheo hai mắt lại, nhanh chóng tính toàn!

Tướng sĩ thủ hạ đều đang nhìn hắn chờ chỉ thị, mà Tống Thế An thì cứ đứng im không có động tĩnh gì, một lúc lâu sau, hắn mới ra hiệu bằng tay —

Từ từ đợi thời cơ!

Ở bên này, Bùi Thụy Hòa nhìn Tô Đường trợn tròn mắt, cười vô cùng thâm hiểm. Tay Tô Đường bị trói, tay tiểu Hoàng đế cũng bị trói, nhưng còn Tuyên Tử, y nghĩ một đứa trẻ như vậy cũng chẳng có uy hiếp gì, vì thế chỉ sai người giám sát không để thằng bé chạy mất.

“Để ta xem lần này các ngươi còn giở trò gì được! Hừ!” Y cười lạnh.

Bị bắt lại, dọc đường đi tim Tô Đường đều thắt lại, vì sao y cứ như âm hồn bất tán vậy?!

Bây giờ phải làm thế nào để trốn thoát đây?!

Tiểu Hoàng đế lại nhỏ giọng nói: “Lẽ nào đây là chạy được hòa thượng không chạy được miếu trong truyền thuyết?” nói vậy, ánh mắt hắn còn nhìn chằm chằm vào đầu Bùi Thụy Hòa. (Câu này nghĩa giống câu: chạy trời không khỏi nắng, hay tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa)

Bùi Thụy Hòa nghe hắn nói vậy, toàn thân cứng lại, quay đầu nhìn tiểu Hoàng đế với ánh mắt cực kỳ hung ác — đầu mính bị ‘ả’ đập hết lần này đến lần khác! Khi đó, trong mắt ả ngốc này sáng rực lên, còn y thì khó khăn lắm mới chăm sóc cái đầu gần khỏi hẳn, cuối cùng lại bị thương tiếp, lại bị cạo trọc tiếp!

Lý nào lại như vậy!!!

Lý nào lại như vậy!!!

Bùi Thụy Hòa nghĩ, khi về nhất định phải thừa lúc người phụ nữ kia không để ý, giết chết cô ‘ả ngốc’ kia đi!!!

Vì sao người phụ nữ kia lại quan tâm đến ả ngốc đó như vậy? Vừa hạ lệnh một cái, nàng đã làm ra vẻ liều sống liều chết, còn nói cái gì mà: “Ngươi dám động đến một cọng lông của cô ấy, bà đây sẽ cắn lưỡi tự sát!”

Bùi Thụy Hòa vừa nghi hoặc nhìn tiểu Hoàng đế, người kia liền nở ngay một nụ cười ngây thơ vô tội với y.

Bùi Thụy Hòa đã từng được vô số cô gái xinh đẹp đánh mắt đưa tình, nhưngchưa từng có kẻ ngốc nào cười như thế với y, khiến y không khỏi rùng mình.

Y vội quay người, tiếp tục bước đi.

Vì sao y luôn có cảm xúc rất mâu thuẫn đến kỳ dị với ả ngốc này nhỉ?

Đi một lúc, Bùi Thụy Hòa thấy một nơi địa thế trống trải, liền hạ lệnh dừng lại nghỉ ngơi. Để bắt bọn họ lại, y cũng đuổi theo không ngừng nghỉ! Nhưng đi nửa ngày đường, đầu lại bắt đầu choáng váng.

Ba người Tô Đường bị ném vào một góc, giám sát chặt chẽ.

Đột nhiên Bùi Thụy Hòa nghĩ tới chuyện gì đó, cười nói: “Tống phu nhân, xem ra Tống tướng quân cũng chẳng mấy quan tâm đến ngươi nhỉ. Bản vương sai người truyền lời đã vài ngày mà không thấy hắn đến. Ha ha, không phải người ta nói tình cảm vợ chồng của các ngươi rất sâu đậm sao, xem ra cũng chẳng đến đâu cả! Có điều, sự kiên nhẫn của bản vương không được nhiều lắm, nếu qua ba ngày nữa còn chưa tới, đừng trách bản vương vô tình!”

Bùi Thụy Hòa lạnh lùng nói, tiểu Hoàng đế nghe vậy lại bật cười.

“Ả ngốc kia! Ngươi cười cái gì!” Bùi Thụy Hòa giận dữ.

“Ha ha ha ha… ngươi nói là đừng trách bản vương vô tình, cứ như ngươi vốn có tình ấy…”

“…” sắc mặt Bùi Thụy Hòa trầm xuống, sau đó quát lên: “Người đâu, bịt mồm ả lại cho ta!”

Một lúc lâu sau, Bùi Thụy Hòa hít sâu một hơi — cả thế gian, yên tĩnh rồi…

Tô Đường nghe vậy, mày nhíu chặt!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương